Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 39



Các bạn đang đọc truyện Chương 39 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Hơi thu ngày càng dày đặc, Thịnh Kinh ngày càng lạnh.

Sáng sớm trên mặt đất đã phủ một lớp sương trắng, hồ nước trong sân cũng kết một tầng băng mỏng.

Ngoài trời lạnh như băng, chỉ trong ổ chăn còn chút hơi ấm, Vi Oanh rúc trong chăn, siết chặt góc chăn, lại hình thành trạng thái giằng co với Lục Chá.

“Không dậy nổi không dậy nổi, mặt trời không dậy ta không dậy, trăng không ngủ ta không ngủ!”

Lục Chá bất đắc dĩ: “Chủ tử, mặt trời đã sớm lên rồi, sắp đến giữa trưa đó.”

Vi Oanh chôn đầu trong chăn, tiếp tục ngủ cố: “Không nghe không nghe hoà thượng niệm kinh, không dậy nổi không dậy nổi thì sẽ không dậy.”

Trong lúc hết sức giằng co, Tiêu Thiên Tuyết dẫn theo Hồng Châu tiến vào, thấy Ngọc Lộ Điện lại trình diễn màn nằm lì trên giường, cũng cười.

“Oanh Oanh, hôm nay cần dậy sớm một chút.”

Vi Oanh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngủ đến ửng hồng, ánh mắt còn chưa thanh tỉnh, mơ hồ hỏi: “Vì sao chứ?”

Tiêu Thiên Tuyết ngồi ở đầu giường, cầm tay nàng, vừa tiếp xúc, thiếu nữ bị lạnh đến giật mình, nhỏ giọng than thở: “Lạnh quá.”

Nói là lạnh quá, nàng lại lật tay lại cầm, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để ủ ấm tay của Tiêu Thiên Tuyết.

Khoé miệng Tiêu Thiên Tuyết cong cong, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của Thái Hậu đó, chuẩn bị sớm một chút, lát nữa thọ yến sẽ bắt đầu.”

Vi Oanh lần này nửa mở mắt, trong mắt tràn đầy hơi nước mông lung, đánh giá Tiêu Thiên Tuyết. Hôm nay Tiêu Thiên Tuyết ăn mặc rất chính thức, váy kim gấm màu xanh phối với chân váy lam thêu hoa, trên mặt váy thêu hoa lan, thanh lịch trang nhã, lại không khoa trương.

Xem ra từ sau vài lần trước, nữ chủ đã tập được đạo lý sinh tồn ở thâm cung.

Vi Oanh nhỏ giọng than: “Không muốn rời giường mà, lạnh quá.”

Tiêu Thiên Tuyết dặn Lục Chá đem y phục đặt ở bên chậu than hơ ấm, như vậy lát nữa lúc mặc sẽ không quá lạnh. Nàng giữ chặt tay Vi Oanh: “Không được, mau dậy.”

Vi Oanh bị lôi dậy, mặt cúi thấp, bả vai trùng xuống, đau thương cảm khái: “Ngày thu rét lạnh, ngay cả xxx của Thiên Tuyết cũng mất đi hơi ấm.”

Mặt Tiêu Thiên Tuyết nóng lên, cầm lấy y phục được hơ nóng hầm hập tròng lên cho nàng, đẩy đến trước bàn trang điểm: “Ngươi lại nói vậy.”

Nào có ai tuỳ tiện há mồm liền xxx, quá, quá hoang đường mà.

Trong gương đồng phản chiếu hai gương mặt đồng dạng xinh đẹp. Sau khi trải qua trình tự cơ bản hút nước miếng cùng nịnh hót hằng ngày ở Ngọc Lộ Điện rồi, mới bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị. Sau nửa canh giờ, Vi Oanh rốt cục trang điểm xong, bên kia Tiêu Thiên Tuyết đã vừa uống trà vừa đọc tiểu thuyết một lúc lâu rồi.

Tiêu Thiên Tuyết bốc lên trà bánh, nghĩ đến chuyện gì đó, cảm thán: “Đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng không ngon bằng Hiền phi tỷ tỷ làm.”

Đáng tiếc gần đây có lẽ Hiền phi quá vội sắp xếp chuyện lễ thọ, ban ngày ra ngoài giúp Hoàng Hậu cùng giải quyết sự vụ lục cung, buổi tối trở về khoá mình trong phòng, cũng không có thời gian xuống bếp làm điểm tâm.

Vi Oanh gật đầu, tỏ vẻ thập phần đồng ý.

Nàng cùng Tiêu Thiên Tuyết tay trong tay ra khỏi cửa, mặc bộ váy cùng kiểu, bên ngoài khoác một kiện áo choàng lông màu vàng nhạt, đang đi ra khỏi cửa phòng chịu đông lạnh.

Đợi một hồi Hiền phi cũng đi ra, thấy các nàng, theo lẽ thường hai mắt sáng lên, sau đó cười khẽ.

Vẻ tươi cười vô cùng thoả mãn, còn có cảm giác thành tựu không hiểu từ đâu.

Vi Oanh nhíu mi, cái loại cảm giác quen thuộc ấy lại tới nữa!
Vì sao nàng cứ cảm thấy ánh mắt Hiền phi loé lên lục quang nhỉ.

Nàng kiềm chế sự hoài nghi trong lòng, thầm nghĩ, Hiền phi tỷ tỷ ôn nhu nội liễm, còn thích làm điểm tâm, sao có thể có ý xấu gì được? Nhất định là ảo giác, ảo giác!

Vị Hiền phi không có ý đồ xấu gì kia lộ ra nụ cười hiền lành: “Hai vị muội muội, cùng ta đến Từ Ninh Cung đi.”

Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết đồng thời hành lễ, ngoan ngoãn đi theo sau Hiền phi, như hai con gà con đi theo gà mẹ. Áo choàng vàng nhạt bay bay trong gió, như hai con gà con đang tập tễnh.

Vi Oanh đột nhiên toát ra sự so sánh kỳ diệu này, thầm lặng lẽ nói với nữ chủ.

Tiêu Thiên Tuyết lập tức nói: “Ta đây phải làm tỷ tỷ!”

Vi Oanh đối với lòng háo thắng ở một góc độ kỳ lạ này của nàng thực khoan dung: “Được được được, ngươi là gà con tỷ tỷ, ta là gà con muội muội, cưa cưa cưa.” (*咯咯咯)
Tiêu Thiên Tuyết: “Cưa cưa cưa.”

Hiền phi đột nhiên nghe được hai tiếng gáy phía sau, quay đầu thấy hai thiếu nữ ghé vào nhau cười, nhịn không được cũng cười rộ lên theo.

“Các nàng hoà thuận quá, yêu nhau quá, cưa cưa cưa.”

Trương ma ma thở dài.

Đổng Nga cũng thở dài.

Cứ cảm thấy dường như mình không thể phát ra tiếng cười như gà là không hợp với Ngọc Lộ Điện vậy.

Trong Từ Ninh Cung, đám cung phi vô cùng náo nhiệt ngồi cùng nhau, tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, không khí còn rất hoà hợp.

Cung Bối Nô theo lẽ thường ngồi cùng Thục phi, sau khi thấy Vi Oanh các nàng, đầu tiên là khinh miệt liếc mắt, rồi sau đó nghĩ tới hạ lễ của các nàng, che miệng khẽ cười rộ lên, sau đó nói nhỏ với Thục phi: “Tỷ tỷ, lần này hạ lễ các nàng đưa lên là mấy thứ đó, ta cũng không tin bệ hạ còn có thể bảo vệ các nàng, ha ha ha.”
Đổng Nga đã sớm nói cho các nàng hai vị Quý nhân dâng lên gì, kiện bách hạc y của Tiêu Thiên Tuyết bị đổi thành một bộ y phục nhăn nhúm, mà Đoạn Vi Oanh….Ai lại đi lấy một con rùa đen ra làm thọ lễ chứ.

Tuy rằng ở dân gian rùa là tượng trưng cho trường thọ, nhưng dù sao cũng là rùa đen…..

Mọi người đều tặng bàn đào tiên hạc gì đó, ai lại đi dâng một con rùa đen chứ, mắng chửi người sao?

Cung Bối Nô nghĩ tới chuyện lát nữa sẽ xảy ra, cười như heo: “Phì a xì xì xì.”

Xuất phát từ sự liên hệ vi diệu nào đó của nhân vật chính và nhân vật phản diện, Tiêu Thiên Tuyết bị đám người đẩy, bất tri bất giác đi đến bên cạnh Cung Bối Nô.

Cung Bối Nô thấy nàng, nghĩ đến dáng vẻ xấu mặt của nàng lát nữa, cũng lười gây phiền toái giống mọi khi, chỉ nhìn nàng cười: “Phì xì xì phì.”
Tiêu Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu mày, nhìn nàng cười, cũng thân mật dương dương khoé miệng: “Cưa cưa cưa?”

Cung Bối Nô: “Xì xì xì.”

Tiêu Thiên Tuyết: “Cưa cưa cưa cưa cưa.”

Thục phi bị kẹp ở giữa như thể đang đứng trong đồng ruộng ở nông thông, bị nhốt phải nhìn một con gà con và một con heo con mắng nhau, sắp sửa tinh thần hoảng hốt, thậm chí cũng tưởng “xì xì” “cưa cưa” theo.

Nàng cảm nhận được ánh mắt của đám cung phi đưa đến, vội vàng kéo con heo con bên người đi.

Thật doạ người.

Đại thọ năm mươi của Thái Hậu, thọ yến rất lớn, cử hành tổng cộng năm ngày.

Ngày đầu tiên là gia yến, chỉ có nhóm hậu cung phi tử.

Nữ tử của giáo phường ở trên đài biểu diễn ca múa, tiếng sênh ca vang lên khắp nơi trong mọi ngõ ngách treo lụa hồng khắp hoàng cung. Đẩy ra một góc cửa sổ khắc hoa, hơi lạnh đập vào mặt mà đến, khung cửa sổ của hoàng cung treo đầy lụa đỏ tầng tầng lớp lớp, như một bức hoạ được tô đậm màu.
Vi Oanh nhìn một hồi liền bị Tiêu Thiên Tuyết kéo ngồi xuống, thọ yến lập tức sẽ bắt đầu.

Thái Hậu được đỡ ngồi ở vị trí chính giữa trên cùng, thoáng nhìn Vi Oanh, trái tim nhảy lên, cứ cảm thấy không ổn lắm.

Đám nữ tử của giáo phường vung ống tay áo dài, tiếng ca réo rắt.

Hoàng đế cầm chén rượu, ánh mắt hờ hững lướt qua đám vũ nữ, liếc về một góc, thẳng đến khi thấy Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết lại tụ một chỗ ăn gì đó, trên mặt lại lộ ra nụ cười cực nhẹ.

Việt Thanh Huy: “Bệ hạ lại mắt lé?”

Vân Thiều ho khẽ một tiếng, uống cạn rượu trong ly: “Tử Đồng cũng trẹo cổ?”

Hai người nhìn nhau cười cười, hiếm khi hoà hợp một lát, lại cùng đem ánh mắt chuyển về một góc.

Vi Oanh đang nói chuyện phiếm với Tiêu Thiên Tuyết, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, nâng mắt lên, chống lại ánh mắt “từ ái” của Đế Hậu.
Hoàng Hậu hơi gật đầu với nàng, ánh mắt hơi ấm.

Vi Oanh giơ tay lên, vui vẻ vẫy tay với nàng, ống tay áo trượt xuống, trên cổ tay mảnh khảnh tái nhợt đeo một cái vòng phỉ thuỷ xanh mướt, không ngừng loé lên.

Việt Thanh Huy liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng kia chất liệu cực phẩm, phẩm chất màu sắc rất đậm, màu xanh mướt, là đế vương lục tốt nhất trong số phỉ thuý. Một cái vòng tay vô giá.

Hình như lần trước tiểu quốc lân cận tiến cống cống phẩm có cái vòng tay như vậy, ngẫm nghĩ, nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế ngồi yên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không có gì xảy ra.

Yến hội còn tiếp tục, thanh lễ doanh kim thương, hào soạn túng hoành trần*.

(Trích trong “Ngồi hầu thái tử” – Tào Thực.

Nghĩa: Rượu ngọt rót đầy trong chén, thức ngon bày la liệt)
Bọn thái giám bắt đầu dâng hạ lễ lần này cung phi tiến cống. Hạ lễ dùng khay bưng, mặt trên phủ vải đỏ.

Đầu tiên là hạ lễ của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu dâng là một bức hoạ bách điểu triều phượng tự mình vẽ. Bức hoạ có trăm loài chim chóc, trăm loại hoa cỏ, lối vẻ tỉ mỉ tinh tế, có thể nói thần bút.

Bức hoạ cuộn tròn từ từ mở ra, nhóm cung phi phát ra thanh âm sợ hãi than.

Vi Oanh chống má, nghĩ thầm, không ngờ hoạ kỹ của Hoàng Hậu siêu quần như thế, chẳng qua nàng ấy một bên giúp Hoàng Đế đọc tấu chương, một bên còn chuẩn bị một bức hoạ dài như vậy, không phiền sao? Thật sự là người quản lý thời gian quá xuất sắc.

Hoạ kĩ siêu quần?

Nàng nghĩ, bất giác hơi nhíu mày.

Hoạ như vậy lại làm cho nàng nghĩ tới một người….Chẳng qua người nọ vẽ là sách vàng xuân cung đồ.
Vi Oanh vội vàng lắc đầu, đánh rơi cái ý tưởng không thuần khiết này, Hoàng Hậu tỷ tỷ mà nàng kính yêu, vị Quốc mẫu điển phạm đứng đầu lục cung thiên hạ sao có thể ngầm bí mật viết tiểu thuyết cấm chứ! Nhất định là giả, thế giới này đều là giả!

Ngay sau đó hạ lễ của các vị phi tử đều được trình lên.

Đến phiên Tiêu Thiên Tuyết, trên mặt Cung Bối Nô lộ ra mỉm cười, nhếch miệng cười khiêu khích. Nàng đã sớm để Đổng Nga đổi kiện bách hạc y, hiện tại đặt trên khay chính là một kiện….

Thái giám mở bộ bách hạc y ra: “Tiêu Quý nhân dâng lên một kiện bách hạc y từ lụa Đông Châu, chúc Thái Hậu phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn.”

Tiên hạc được thêu từ chỉ bạc giương cánh bay cao giữa mây, ánh đèn đuốc chiếu lên cánh chim tuyết trắng của tiên hạc khiến chúng trông rất sống động.
“Đẹp quá.”

“Kỹ năng thêu cũng quá đẹp rồi, không ngờ Tiêu Quý nhân lại thâm tàng bất lộ như vậy.”

“Vừa thấy chính là phí rất nhiều tâm tư.”

Nhóm cung phi khe khẽ nói nhỏ nghị luận. Thái Hậu nhìn bách hạc y, cũng hiện lên biểu tình vừa lòng.

Chỉ có hai tỷ muội Cung Bối Nô đứng ở đương trường, biểu tình cứng đờ.

Không phải đã sớm đổi rồi sao? Nếu không đổi, vậy thì thọ lễ của các nàng hiện tại là gì?

Tiểu thái giám bưng khay lên, mở vải đỏ ra: “Cung Tiệp dư chúc Thái Hậu phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn, dâng lên hạ lễ…..”

Hắn nhíu mày, khó hiểu nhìn thứ gì đó trên khay: “Y phục cũ nhăn nhúm?”

Mặt Cung Bối Nô xoạt cái đỏ bừng, trong đầu trống rỗng.

Đám cung phi trừng lớn hai mắt, chỉ trỏ: “Cái gì? Thế cũng quá có lệ rồi.”

“Không thể nào, thật sự có người dâng thứ đó à?”
“Suỵt, người ta là tiểu chất nữ của Thái Hậu, dù sao có tuỳ tiện chuẩn bị thì Thái Hậu cũng sẽ không phạt nàng.”

Thái Hậu sẽ không phạt, nhưng sắp bị tức chết rồi, nhìn chằm chằm Cung Bối Nô, tức giận đến mắt đỏ lên.

Cung Bối Nô lắp bắp: “Không, không phải thế.”

Sau khi Đổng Nga lấy được bách hạc y, tỷ tỷ nói thứ này tinh xảo, liền để nàng hiến hạ lễ là món đó, nàng tận mắt thấy cung nữ đưa lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thọ yến đột ngột bị đánh gãy, chung quanh đầy tiếng nghị luận, chỉ có Vi Oanh nhấp một ngụm trà, cười mà không nói.

[Đổi trắng thay đen], là một tấm thẻ tím, thích hợp dùng lúc này.

Nàng lại dùng tích phân đổi hai thẻ tím, một là [Sống động như thật], hai là thẻ sửa chữa.

[Sống động như thật: Tích Trang Chu mộng hồ điệp, hồ điệp sinh động, vừa vặn thích hợp!
Có thể biến vật chết thành vật sống, thời gian một giờ liên tục.]

Ghi chú: Phạm vi không thể vượt qua quy luật vận hành của thế giới nhiệm vụ, bộ phận vượt qua sẽ được tự động chữa trị.

“Thống, đem thẻ [Sống động như thật] dùng cho hạ lễ của Thục phi, còn thẻ sửa chữa.” Nàng chống má, lộ ra nụ cười nhu nhược đáng thương thiện lương thuần khiết như một đoá thố ti hoa: “Đem ‘làm Thái Hậu vui’ đổi thành ‘làm Thái Hậu thương tâm’ đi.”

Cung Đấu Cơ:…….Thậm chí cảm thấy kí chủ không cần tự mình ra ngựa cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Thục phi thở sâu, xoa xoa mi tâm đau đớn, nói: “Nhất định là nô tài này cầm nhầm rồi!” Nàng cười cười với Thái Hậu: “Cô cô, ta và Bối Nô dâng lên cùng một kiện thọ lễ, đám nô tài ngu xuẩn này cầm nhầm nên mới gây ra trò khôi hài.”
Sắc mặt Thái Hậu dịu xuống, gật gật đầu.

Nàng đã nghe nói Cung gia chuẩn bị cho mình một bức tượng ngọc phượng hoàng, là thỉnh điêu khắc sư Đổng sư đệ nhất thiên hạ làm, lường trước sẽ không kém.

Thục phi sai người dâng lên hạ lễ của mình.

Ngọc khắc cồng kềnh, được đựng trong thùng đưa tới. Hai tiểu thái giám cẩn thận nâng cái hộp, một bên lớn tiếng hô lời chúc, một bên mở hộp: “Thục phi nương nương cùng Tiệp dư nương nương cùng chúc Thái Hậu……”

Bọn họ ngẩn người.

Người ở đương trường cũng ngẩn người.

Trong rương chứa một con gà trống lớn thần khí dương dương tự đắc rạng ngời, gà trồng lắc lắc cái đuôi, nghênh ngang bay ra khỏi hộp, gân cổ kêu to ba tiếng: “Cưa — cưa — cưa –“

Hết chương 39

——————————–

Bách Linh: Đừng hỏi mình vì sao con gà kêu thế, bản raw nguyên tác nó là vậy :((


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.