Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 5: 5: Phó Lý



Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là????
Thời gian cập nhật: 11/12/2022
Chương 5: Phó Lý
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Chiết Tịch Lam đã tỉnh lại.

Tiểu nha hoàn hầu hạ nàng là Xuân Huỳnh bưng nước tới cho nàng rửa mặt, cười nói: “Cô nương, hôm nay người mặc bộ y phục nào ạ?”
Chiết Tịch Lam chỉ vào một loạt y phục phượng văn hoa cúc hoa lê mà Ngũ phu nhân chuẩn bị cho nàng ở trên kệ: “Chọn bộ đơn giản một chút.”
Xuân Huỳnh dạ một tiếng: “Vậy mặc bộ Hỉ Thước trên cành áo thiển ngọc này, phối với váy hồng đào dệt vàng? Bên rất ngoài lạnh, chi bằng lại mặc thêm cái áo choàng.”
Chiết Tịch Lam: “Được.”
Nàng cứng ngắc để cho nha hoàn hầu hạ chải đầu, khăng khăng tự đi thay y phục xong thì Chiết Bá Thương mới dậy, lại chải đầu rửa mặt cho hắn, lúc này mới đi dập đầu với Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân không có ở đó, nhưng Ban Minh Nhụy đã đến rồi.
Chiết Tịch Lam tưởng mình tới muộn, áy náy cười cười, Ban Minh Nhụy lại hào hứng vội vàng nói: “Không cần dậy quá sớm, nên ngủ thì cứ ngủ, nhà chúng ta không có những quy củ kia.

Hôm nay ta tới sớm là muốn cùng muội đi nhìn Tam tỷ tỷ Tứ tỷ tỷ sượng mặt.”
Lại nói: “Muội yên tâm, ta không gây chuyện, ta chỉ đi xem sắc mặt của bọn họ thôi.

Muội không biết, hai người họ từ trước đến nay đều vì bản thân xinh đẹp mà tự đắc, tâm tính lại không tốt, chậc, sau khi nhìn thấy muội, sợ là sẽ phải biến sắc.”
Chiết Tịch Lam đã hiểu rõ ý của nàng ấy.

Nàng sờ sờ mặt mình, không xác định nói: “Muội thật sự xinh đẹp như thế ư?”
Mặc dù nàng biết mình xinh đẹp nhưng cũng không xinh đẹp đến mức đó đâu nhỉ?
Ban Minh Nhụy liền lớn tiếng nói: “Xem đi! Chính là loại xinh đẹp này! Chính là kiểu bản thân rất xinh đẹp nhưng lại không thèm để ý này là xinh đẹp nhất!”
Chiết Tịch Lam liền cười rộ lên, Ban Minh Nhụy không keo kiệt lời khen của mình chút nào, cảm khái nói: “Cười lên cũng vô cùng xinh đẹp.”
Chiết Bá Thương gật gật đầu: “A tỷ xinh đẹp nhất.”
Tính tình Ban Minh Nhụy rất dễ thân cận, Chiết Tịch Lam rất quý trọng điều này.

Nàng lấy một một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, bên trong chứa một thỏi mực.
Thứ nổi danh nhất Vân Châu chính là mực, thỏi mực mà Chiết Tịch Lam đưa này đã được nàng bằng một số tiền lớn từ người quen.
Ban Minh Nhụy vô cùng cẩn thận nhận lấy, nàng xem mực phẩm liền biết rõ đây là trân phẩm, thế là trịnh trọng nói: “Đa tạ muội, ta nhất định sẽ trân trọng nó.”
Chiết Tịch Lam: “Tỷ thích thì tốt rồi.”
Chiết Bá Thương cũng có quà để tặng, việc hắn giỏi nhất là rang hạt dưa, đưa cho Ban Minh Nhụy hà bao có chứa hạt dưa trong đó: “Ăn cực kỳ ngon ạ.”
Cả trái tim Ban Minh Nhụy đều tan chảy rồi.

Từ trước đến nay nàng luôn thích những thứ đẹp đẽ, đặc biệt là thích người tốt đẹp, biểu muội biểu đệ đến từ Vân Châu thật sự đẹp mắt lại làm người chân thành tha thiết, thật là khiến cho người ta muốn bảo vệ!
Nàng ôm hộp mực và hà bao hạt dưa, nghiêm túc nói: “Về sau ta che chở cho hai người, ta biết dùng roi đấy.”
Chiết Tịch Lam biết võ, nhìn thân hình của nàng ấy thì biết rõ tất nhiên là nàng ấy chỉ biết chút quyền cước đơn giản mà thôi, nghe vậy thì cười rộ lên, nhưng vẫn đáp: “Được, vậy thì xin đa tạ a tỷ.”
Người lớn còn chưa đến, ba người nhỏ liền ngồi xuống nói chuyện, Xuân Sơn đưa điểm tâm tới đây: “Đồ ăn sáng còn chưa mang về, hai vị cô nương và thiếu gia ăn chút điểm tâm lót dạ trước.”
Ban Minh Nhụy dẫn đầu cầm lấy một miếng bánh ngọt đan hoa ăn, ăn xong mới nói tới người Đại phòng với Chiết Tịch Lam.
“Muội đừng đi đến gần các tỷ ấy quá! Bọn họ rất hay nghi ngờ vô căn cứ! Còn xấu tính nữa!”
Chiết Tịch Lam nghiêng người về phía nàng ấy, làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Nếu như đã đến Nam Lăng Hầu phủ, luôn cần phải hiểu biết tính cách của từng người.

Ban Minh Nhụy: “Đại bá và Đại bá mẫu coi như tốt, tâm địa không xấu, nhưng mà bốn người con nhà họ thì không dễ ở chung chút nào.”
“Đại ca ca là đích tử, năm nay hai mươi hai tuổi còn chưa thành hôn, cũng không có nghị thân…!ta nói muội nghe, huynh ấy định thân ba lần rồi, ba cô nương đó đều qua đời, tất cả mọi người đều nói huynh ấy khắc vợ, bây giờ huynh ấy lòng tro ý lạnh, cự tuyệt Đại bá mẫu làm mai cho mình, làm người cũng lạnh bang bang, tập trung tinh thần làm thơ vẽ tranh, căn bản không để ý đến người khác, còn chê ta không có kiến thức! Ta nhổ vào, ta cũng không thi Trạng Nguyên, ta đọc sách làm cái gì chứ!”
“Nhị tỷ tỷ đã xuất giá, nhưng gả ở kinh đô, thường xuyên trở về, Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ vẫn còn đang nghị thân, nhưng cũng sắp nghị thân xong rồi.”
Chiết Tịch Lam gật đầu, Nam Lăng Hầu phủ nhân khẩu đơn giản, không được tính là phức tạp.
Nhưng rất rõ ràng, Ban Minh Nhụy vừa mới bắt đầu.

Nàng ấy giống như đã nhẫn nhịn rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một người nghe mình nói chuyện, vừa nhắc tới thì không thể dừng lại được.
“Đại ca ca thì thôi đi, bình thường chúng ta không gặp được, Nhị tỷ tỷ xuất giá rồi, mặc dù thường trở về nhưng cũng không sao, chúng ta tránh tỷ ấy đi là được.

Nhưng Tam tỷ tỷ chua ngoa, không thể nhìn người tốt hơn mình, cũng không thể nhìn người không tốt bằng mình.”
Nàng nói đến đây, cảm thấy mình cũng chưa nói được bản chất cốt lõi của Tam tỷ tỷ, lại không nghĩ ra được từ khác để hình dung, liền hỏi Chiết Tịch Lam: “Muội hiểu được lời ta nói là ý gì không?”
Chiết Tịch Lam gật gật đầu: “Nhìn thấy người tốt hơn thì ghen ghét, nhìn thấy người kém hơn thì chế giễu.”
Ban Minh Nhụy vỗ đùi một cái: “Đúng, chính là ý này!”
Sau đó còn nói đến Ban gia Tứ cô nương: “Đại ca ca và Nhị tỷ tỷ Tam tỷ tỷ đều do Đại bá mẫu sinh ra, nhưng Tứ tỷ tỷ là thứ nữ, mẹ đẻ tỷ ấy rất được lòng Đại bá phụ cho nên Tứ tỷ tỷ cũng rất được cưng chiều.”
“Nhưng dù sao thì tỷ ấy cũng chỉ là thứ nữ, mặc dù được nuông chiều nhưng cũng không thể so với đích nữ được.

Thế là tính tình càng kỳ lạ, tự ngạo lại tự ti, hẹp hòi keo kiệt còn muốn giả vờ hào phóng, phiền chết mất, may mà Đại mẫu là người tốt, không so đo, cho nên hậu trạch mới có thể bình yên.”
Chiết Tịch Lam ghi nhớ trong lòng, chân thành nói: “Vậy muội vẫn nên cách xa chút.”
Ban Minh Nhụy: “Muội đừng sợ, ta và hai người họ ầm ĩ từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì, có chuyện gì đã có ta chắn ở đằng trước.”
Nàng ấy nói xong lại ngáp một cái, phàn nàn: “Chắc chắn a nương lại ngủ nướng rồi.”
Đang nói, Ngũ phu nhân đã đi đến, Xuân Sơn cũng nói đồ ăn sáng đã đến.

Bốn người dùng điểm tâm rồi cùng nhau đi đến viện của Đại phòng.
Trên đường Chiết Tịch Lam vừa đi vừa ghi nhớ đường, trí nhớ của nàng tốt, đường từng đi qua một lần tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Chiết Bá Thương kéo chặt tay nàng, hắn lại bắt đầu căng thẳng.
Cũng may đường không xa, thất thất bát bát lượn quanh mấy chỗ hành lang, giống như là vừa đi qua một cái mê cung âm u, trước mặt rộng rãi hẳn lên.

Một bà mặc y phục màu lam đi tới, cười cung kính nói: “Ngũ phu nhân, Đại phu nhân đang chờ người.”
Ngũ phu nhân nhàn nhạt gật nhẹ đầu, mang theo ba người nhỏ tuổi đi vào nhà.
Ba người Chiết Tịch Lam Chiết Bá Thương và Ban Minh Nhụy vừa vào nhà liền hành lễ với Đại phu nhân, Đại phu nhân là một phụ nhân mảnh khảnh vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn rất điềm đạm, nói: “Mau ngồi xuống đi, người trong nhà, không cần đa lễ.”
Lại chỉ vào vào hai nữ nhi bên người nói với Chiết Tịch Lam: “Đây là Tam nha đầu và Tứ nha đầu, đều lớn hơn con, con gọi Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ là được.”
Chiết Tịch Lam liền dẫn Chiết Bá Thương tiến lên uốn gối hành nửa lễ, cùng gọi tỷ tỷ.
Đại phu nhân: “Mau ngồi xuống đi, về sau cùng một chỗ chơi, đừng làm như người xa lạ.”
Chờ sau khi hai tỷ đệ Chiết gia ngồi xuống, bà mới nói với Ngũ phu nhân: “Lúc trẻ gặp đệ muội còn cho rằng tuyệt sắc, bây giờ lại cảm thấy sai rồi, cháu ngoại nữ nhà muội còn xinh đẹp hơn muội lúc trẻ.”
Ngũ phu nhân cười nói: “Muội cũng nghĩ giống tẩu tẩu.”
Ban tam cô nương và Tứ cô nương cũng luôn nhìn vào mặt Chiết Tịch Lam, hai người họ không thèm tránh kiêng kị mà dò xét, Chiết Tịch Lam cũng thoải mái cười với hai người.
Cười như vậy cũng thấy rõ biểu hiện trên mặt hai người họ.
Ban tam cô nương đúng như lời Ban Minh Nhụy nói, thấy nàng không hơn, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai, có điều hiển nhiên là lòng dạ cô nương này không sâu, cái gì cũng đều thể hiện trên mặt, thỉnh thoảng còn lộ ra một tia kinh diễm.
Ban tứ cô nương thì tâm tư sâu hơn chút, cúi đầu không nói lời nào, nhưng dựa vào cái chạm mắt vừa nãy cũng có thể biết được nàng ta khinh thường nàng.
Chiết Tịch Lam cảm thấy sau này chỉ nên đi đi lại lại trong viện tử Ngũ phòng là được.

Nàng nhẹ nhàng cười cười, cũng không vì hai người kia mỉa mai khinh thường mà khó xử tức giận, chỉ ngồi xuống, bưng chén trà lên uống.
Đại phu nhân thấy vậy thì tán thưởng nhìn nàng một cái, rồi lại nói với nàng: “Hầu gia đi thượng triều rồi, sau này con lại đến bái kiến là được, Minh Kỳ hôm qua đi ra ngoài thăm bạn bè còn chưa về, chờ về rồi, lại…”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng tiểu nha hoàn nói chuyện: “Đại thiếu gia, người đã về.”
Rèm được vén lên, một nam tử trên tóc đeo phát quan màu xanh khảm ngọc, mặc một bộ y phục màu đỏ có tay áo hình mũi tên không thêu thùa gì tiến vào.
Ba cô nương Ban gia đồng thời gọi một tiếng Đại ca ca.
Thế là không tránh khỏi phải giới thiệu một lần nữa, Chiết Tịch Lam dẫn theo đệ đệ đứng lên lại hành lễ với hắn một lần.
Ban Minh Kỳ nhìn thấy Chiết Tịch Lam, lại nhìn thêm một chút, nhưng hắn là quân tử, vô cùng thủ lễ, gật gật đầu, cũng không nói nhiều, lại thỉnh an hai trưởng bối, nhân tiện nói: “Mẫu thân, hôm nay nhi tử còn hẹn bạn tốt đến nhà, bữa trưa sẽ dùng ở chỗ nhi tử.”
Đại phu nhân hỏi: “Là ai vậy?”
Ban Minh Kỳ: “Là Phó gia.”
Đại phu nhân nghe xong là Phó gia, vội vàng nói tiếp: “Được, ta sai phòng bếp chuẩn bị món ăn cho các con, các con muốn ăn món gì?”
Gần đây danh tiếng Phó gia đang thịnh, Phó Phi sinh ra Thập Tứ Hoàng Tử, còn là người của Hoàng Hậu, cũng tính là người bên phía Thái tử.
Nam Lăng hầu đang làm việc tại Hộ bộ do Thái tử quản lý, loại thời điểm này, tất nhiên cần phải cẩn thận.
Ban Minh Kỳ lắc đầu: “Mẫu thân xem rồi xử lý là được ạ.”
Chiết Tịch Lam không nhịn được, mịt mờ nhìn hắn một cái.
Phó gia…
Nàng nghĩ tới Phó Lý.

Nhưng mà người họ Phó có rất nhiều, cũng không nhất định là Phó Lý.

Nàng cúi đầu xuống, lại nâng chén trà lên uống.
Nhưng Ban Minh Kỳ bởi vì thanh danh “khắc vợ”, từ nhỏ rất để ý ánh mắt của người khác, chỉ trong nháy mắt như vậy hắn đã cảm nhận được ánh mắt không rõ ràng đó của nàng.
Hắn cau mày, cảm thấy vị biểu muội này có chút thất lễ, nhưng lại thấy nàng cúi đầu xuống rất nhanh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Hắn thi lễ với mẫu thân và Ngũ phu nhân một cái rồi lui ra ngoài.
Ban Minh Nhụy bĩu môi, hừ, Ban Lãnh Lãnh.
Trên đường trở về nàng ấy không nhịn được, lôi kéo Chiết Tịch Lam cùng nói chuyện.
“Tên mụ của huynh ấy là Lãnh Lãnh, tự xưng là quân tử, mắt nhìn người khác cứ luôn hất lên trời!”
“Muội nhìn thấy dáng vẻ Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ chưa hả? Ta không có lừa muội mà! Con trai con gái Đại phòng đều không dễ ở chung, phiền chết mất!”
Chiết Tịch Lam lại trấn an nàng: “Xem ra đều không phải đại ác nhân gì, chỉ là có chút tiểu đả tiểu nháo.

Nếu có ẩu đả với nhau, hẳn là tỷ không sợ, muội lại chỉ là một biểu cô nương, bọn họ cần mặt mũi, tất nhiên phải giữ thể diện, nên cũng không đáng để đối phó muội.”
“Như thế, kỳ thật cũng không có chuyện gì.


Ban Minh Nhụy sững sờ nhìn nàng, nói: “Lam Lam, muội thật là thông thấu.”
Chiết Tịch Lam đáp lại nàng: “Minh Nhụy a tỷ, tỷ thật là tốt bụng.”
Hai người nhìn nhau cười cười, rất nhanh cùng nhau tay cầm tay.

Ngũ phu nhân nhìn thấy, vừa vui mừng lại vừa yên tâm.
Một đoàn người trở về Ngũ phòng, Chiết Tịch Lam dẫn Chiết Bá Thương trở về thu dọn rương hòm, cùng Ngũ phu nhân và Ban Minh Nhụy tách ra.
Viện hiện tại nàng và Chiết Bá Thương ở gọi Thương Thúy Viện.

Bên trong không lớn không nhỏ, ngoại trừ gian nhà, trong sân còn có ba cái chậu đá nuôi cá trong đó, Chiết Bá Thương chạy tới xem: “Chờ vỗ mập rồi thì ăn.”
Tiểu nha hoàn hầu hạ hắn là Xuân Phi nghe vậy cười nói: “Bá Thương thiếu gia, cá này là cá chép, không thể ăn.”

Bá Thương lại nói: “Tay nghề của ta tốt, tất nhiên có thể làm thật ngon.”
Chiết Tịch Lam cười dắt tay hắn: “Bên ngoài lạnh, đi vào trước lại nói tiếp.”
Hai người vào phòng, Xuân Huỳnh đã sớm pha xong trà nóng ở bên trong.

Chiết Bá Thương ngọt ngào nói một tiếng cám ơn, Chiết Tịch Lam lại kêu cho Xuân Huỳnh cùng Xuân Phi đi ra ngoài trước: “Ta đưa đệ ấy đi đọc sách, nếu có người khác ở đây lại đọc không vào được.”
Hai người Xuân Huỳnh Xuân Phi liền đi ra ngoài, để lại hai tỷ đệ nói chuyện.
Chiết Tịch Lam chờ họ đi xa, đi lấy hộp nhỏ hôm qua Kim Đản cho trong rương ra.
Chiết Bá Thương nhỏ giọng nói: “A tỷ, Kim Đản Ngân Đản đại ca cho bao nhiêu bạc vậy ạ?”
Chiết Tịch Lam cũng không biết, cho nên muốn mở ra nhìn thử.
Nàng mở cái nắp lên, chỉ thấy trong hộp xếp một số bạc vụn khoảng hai trăm lượng, có lẽ là cho bọn họ dùng thường ngày, nhưng mà lại có tám trăm lượng là ngân phiếu, viết bốn chữ tiền trang Phú Xương, ở mười tám châu của Đại Lê đều có chi nhánh, đều có thể đổi được bạc.
Chiết Bá Thương chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, phát ra tiếng kinh ngạc, lại vội vàng che miệng của mình, ghé sát vào người Chiết Tịch Lam nhỏ giọng nói: “Vân Vương phi thực là tốt.”
Hôm qua Ngân Đản đại ca nói cái này là của Vân Vương phi cho.
Chiết Tịch Lam ừm một tiếng, sau đó nói: “Buổi chiều đệ viết cho cha phong thư, nói cho cha biết chuyện Vân Vương Thế Tử cho một nghìn lượng bạc.”
Chiết Bá Thương lại có chút chần chờ: “Nói cho cha, cha sẽ không cho chúng ta lấy đâu nhỉ?”
Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy bạc này có hơi nhiều, nàng nói: “Trên đường đi, chúng ta nhận không ít đồ của Vân Vương Thế Tử, những cái đó có thể tính là nhìn vào mặt mũi cha mà chiếu cố chúng ta, không nhận sợ quá lạnh nhạt, lạnh nhạt thì không tốt.

Nhưng lần này quá nhiều bạc, đệ nói với cha, xem cha trả lời như thế nào đi, bạc này tạm thời chúng ta không động vào.”
Chiết Bá Thương chớp mắt mấy cái: “A tỷ, chúng ta có thể giữ lại không? Coi như là mượn, chờ sau này đệ trả lại cho thế tử gia.”
Không có cũng không sao, nhưng lúc này đã có lại trả về, trong lòng của hắn lập tức chua xót.
Không nỡ bỏ.

Đứa nhỏ này quá nghèo, chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.
Chiết Tịch Lam lại lắc đầu: “Sáu năm trước cha đầu nhập Vân Vương, sáu năm qua chưa từng nhận bạc hay đồ vật gì của ngài ấy, chỉ lĩnh bổng lộc.”
“Lúc này cầu Vân Vương Thế Tử mang theo chúng ta đến kinh đô, sợ là đã khiến cho cha mất đi bản tâm*, có lẽ chúng ta nhận bạc rồi cha sẽ không ngủ nổi.”
*本心: Chủ tâm, chủ định, ý muốn lúc đầu
Chiết Bá Thương thở dài rồi lại thở dài, khuôn mặt nhỏ tuổi trở nên u sầu: “Được ạ.”
Hắn hỏi: “A tỷ, vậy bạc về sau của chúng ta làm sao bây giờ?”
Chiết Tịch Lam: “Lúc trước ta vẫn luôn thêu thùa để bán, có thể phụ cấp chi phí trong nhà, bây giờ đã đến kinh đô, nếu như di mẫu không chê, ta vẫn muốn làm một chút ra ngoài bán.”
Có điều cao môn đại hộ, nàng chỉ sợ làm như vậy sẽ khiến cho Ngũ phu nhân mất mặt khó làm.
Nhưng mà thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau khi lớn lên, nàng sẽ không vì chuyện chưa xảy ra mà lo lắng nhiều.

Chiết Tịch Lam trấn an Chiết Bá Thương còn đang ủ rũ: “Trước cứ như vậy đã, chuyện về sau thì về sau tính, cha cũng sẽ đưa bạc đến.”
Ít nhất hiện tại bọn họ coi như không cần lo ăn uống.
Hơn nữa…!Chiết Tịch Lam nhìn một nghìn lượng bạc lóe mắt kia.

Mặc dù nàng kêu Bá Thương nói với cha, nhưng mà viết thư gửi đi Thanh Châu sợ là phải cần tới hai tháng, chờ cha viết thư trả lời, sợ là cũng phải cần thêm hai tháng nữa, như vậy bốn tháng, bọn họ ở Nam Lăng Hầu phủ hẳn cũng đến lúc ổn rồi.
Trong bốn tháng này, chỉ cần không phát sinh chuyện lớn gì, trả lại bạc cũng không sao.

Nếu có, nàng sẽ dùng sổ tiền này, bốn tháng sau, Vân Vương Thế Tử có lẽ cũng nên trở lại Vân Châu, nàng sẽ nhờ người đi trả số bạc còn lại, số dùng rồi thì ghi giấy nợ, chuyện sau đó thì về sau lại nói.
Nàng sẽ không dùng bạc lung tung, nhưng chuyện năm đó a tỷ bởi vì không có bạc mà bị y quán đuổi ra ngoài in dấu quá sâu trong lòng nàng, cho nên những năm qua nàng vẫn luôn tích trữ bạc trên người.
Ở Vân Châu, nàng dành dụm được hai mươi lượng bạc đã đủ rồi, nhưng xem ở kinh đô, nơi đây phú quý phồn hoa, chỉ sợ là không đủ.
Nếu gặp phải tình huống giống a tỷ năm đó, một nghìn lượng bạc này cũng có thể cứu nguy.
Nàng trịnh trọng thu bạc lại, cũng có chút u sầu.
Vì kiếm sống, lúc nhỏ nàng còn muốn đi làm người bán hàng rong.

Nhưng Đại Lê quy định nữ tử không thể hành thương, đặc biệt là con cái nhà quan, một khi phát hiện sẽ truy cứu cha huynh, làm cho nàng ở Vân Châu cũng không dám ra ngoài đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ.
Hiện tại đã đến kinh đô, sẽ lại càng không đi.
Chiết Tịch Lam thở dài một tiếng: “Mong là di mẫu tìm cho ta một nhà tốt, tương lai không cần lo lắng tiền tài.”
Một lớn một nhỏ ngồi ở trên giường thở dài, đáng thương vô cùng.

Mà một bên khác, Phó Lý đã tiến vào viện tử của Ban Minh Kỳ.
Hắn trắng nõn nà, khuôn mặt mang theo dáng vẻ ngây thơ, chí thiện chí thuần, làm cho người ta nhìn thấy liền có cảm tình.
Ban Minh Kỳ hơn hắn sáu tuổi*, vốn không quen biết, ba tháng trước, Ban Minh Kỳ làm một bài thơ, được không ít người tán thưởng và ngưỡng mộ, Phó Lý chính là một người trong số đó, đặc biệt gửi thiếp mời mời hắn đi dạo chơi ngoại thành, nói là ngưỡng mộ tài học của hắn.
[*Nguyên văn là kém hơn nhưng chắc tác giả nhầm vì mình đọc về sau thì thấy Minh Kỳ lớn hơn Phó Lý nên mình sửa lại]
Tỷ tỷ Phó Lý là Phó phi ở trong cung, ba năm trước sinh hạ Thập Tứ Hoàng Tử, được xem là đắc sủng, bởi vậy mà Phó gia được thăng chức, làm Kinh Triệu phủ doãn, Phó Lý cũng được vào Quốc Tử Giám đọc sách.
Ban Minh Kỳ vốn không thích loại người “bám váy thạch lựu” bò lên này, nhưng mà học vấn của Phó Lý lại tốt vô cùng, ở chung một thời gian, phát hiện lòng hắn cũng thuần thiện, không bao lâu Ban Minh Kỳ đã xem hắn là bạn bè.
Bạn bè nói muốn đến nhà dùng bữa, Ban Minh Kỳ tất nhiên hoan nghênh.
Đã đến giờ ăn trưa, phòng bếp đưa rượu ngon thức ăn ngon tới, Ban Minh Kỳ lôi kéo Phó Lý uống rượu, còn muốn làm thơ.
Phó Lý lại thay đổi bộ dạng xuất khẩu thành thơ ngày thường, ấp ấp úng úng, cả buổi cũng không nói nổi một chữ.
Ban Minh Kỳ tò mò: “Là không có cảm hứng làm thơ?”
Phó Lý xấu hổ gật gật đầu.
Hắn vô cùng xấu hổ.

Hắn biết làm thơ chỗ nào chứ! Tất cả thơ đều là do hắn nhờ người ta viết giúp!
Ba tháng trước, hắn nghe lén được tin tức Chiết Tịch Lam sắp tới Ban gia ở kinh đô trong thư phòng cha hắn, sau đó lập tức tâm thần bất định.
Năm đó, Lam Lam dành cho hắn một tấm chân tình, hắn lại làm đào binh, bị cha nương mang vào kinh.

Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng viết thư gửi về nói rõ ràng với nàng, thật sự là có lỗi với nàng.
Lam Lam tốt biết bao, giỏi bắn cung, lúc nhỏ đánh nhau vì hắn, bảo vệ hắn, còn rất xinh đẹp, thật sự, trong lòng hắn, nàng vô cùng xinh đẹp, là người luôn khảm trong đáy lòng hắn.

Mà quan trong nhất là nàng rất thích hắn, rõ ràng tính tình lãnh đạm như vậy nhưng lại chịu chủ động ném khăn tay cho hắn, aiz, hắn rời đi mà không có tin tức gì, chắc chắn là nàng thương tâm muốn chết.
Sau khi Phó Lý biết được tin tức nàng sắp tới kinh đô, buổi tối không ngủ được, trằn trọc tới bình minh.

Mà gần đây a nương lại muốn nghị thân cho hắn, đưa hắn đi tham gia yến hội khắp nơi, hắn lại càng thêm phiền.
Đời này lá gan của hắn vẫn luôn rất nhỏ, thế nhưng cũng không biết hôm đó sinh ra tâm báo gì, vậy mà lại dám mời người đến viết thơ, giả bộ là của mình để đi kết bạn với Ban Minh Kỳ.
Hắn nghĩ, nếu có thể gặp được Lam Lam ở Ban gia một lần là tốt rồi, năm đó hắn đi quá vội vàng, chưa nói rõ ràng cái gì cả, bây giờ có thể tương phùng thì cũng nên nói rõ ràng mới tốt.
Hôm nay cuối cùng Lam Lam đã tới rồi, hắn ngựa không dừng vó đi đến Ban gia, nhưng Lam Lam ở hậu viện, hắn ở tiền viện, cũng không gặp được.
Tâm trạng Phó Lý sa sút, chán nản đau lòng nhưng Ban Minh Kỳ lại tưởng hắn là vì không làm ra thơ mà thương tâm, thế là trấn an: “Không có chuyện gì, thơ hay không phải lúc nào cũng có.”
Nhưng mà, hắn có một thanh danh “điên làm thơ”, Phó Lý làm thơ không ra, hắn thì đã có rất nhiều, viết thơ xong, liền muốn mời Phó Lý đánh giá.
Phó Lý: “……”
Hắn biết đánh giá chỗ nào chứ.
Tha cho hắn đi, hắn còn đang đau lòng đây.
Bèn ấp ấp úng úng, vẫn là nói không nên lời, dứt khoát đứng lên, nói: “Hôm nay ta có hơi đau đầu.”
Ban Minh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: “Hoá ra là không thoải mái.”
Tướng mạo Phó Lý vô cùng trong sáng chân thật, Ban Minh Kỳ chưa từng nghĩ hắn biết nói dối.
Nhìn thấy như vậy là không gặp được Chiết Tịch Lam, trong lòng Phó Lý liền nghĩ ra một kế, nói với Ban Minh Kỳ: “Ta đến quý phủ, vẫn chưa bái kiến trưởng bối, trong lòng cực kỳ bất an.”
Ban Minh Kỳ còn tưởng là hắn là vì chuyện gì, nghe xong cười nói: “Sáng sớm vốn là muốn dẫn đệ đi gặp mẫu thân, chỉ là hôm nay có nữ khách ở đó, nên mới không đưa ngươi đi.”
“Đệ là người trọng lễ, như thế thì ăn cơm xong chúng ta đi gặp mẫu thân.”
Hắn càng cảm thấy vừa lòng với Phó Lý, ăn cơm xong quả nhiên dẫn Phó Lý đi gặp Đại phu nhân, sau khi bái kiến xong, Phó Lý lại nói: “Còn có Ngũ phu nhân của quý phủ, cũng nên bái kiến.”
Ban Minh Kỳ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “A Lý, đệ đúng là một người biết lễ nghĩa, có phong thái của tiên hiền.”
Thế là lại dẫn hắn đi đến chỗ Ngũ phu nhân.
Phó Lý cực kỳ hổ thẹn, nhưng sự nhớ nhung đối với Chiết Tịch Lam đã chiến thắng tất cả, còn có sự sợ hãi trong lòng, sợ đợi tí nữa không gặp được nàng, thế là chút lương tâm cùng hổ thẹn như vậy đã bị chó ăn sạch, chỉ còn lại vì bức thiết muốn gặp Chiết Tịch Lam mà “không từ thủ đoạn”.

Hiển nhiên ông trời ưu ái hắn, còn chưa tới Ngũ phòng đã nhìn thấy ngoài Chiết Tịch Lam đang nắm tay Chiết Bá Thương đi ra ngoài.
Tức thì, hắn không thể di chuyển được nữa.
Là Lam Lam! Trời ạ! Nàng lớn lên lại càng thêm xinh đẹp!
Giữa mùa đông, lòng bàn tay Phó Lý lại bắt đầu đổ mồ hôi, hắn thò vào trong tay áo, cầm thật chặt một cái khăn tay màu nguyệt bạch trong đó.
Đó là tín vật đính ước duy nhất của bọn họ.
Hắn vẫn luôn giữ lại..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.