Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 15



Các bạn đang đọc truyện Chương 15 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trans: Mỹ Linh

Beta: Cyane

Tốc độ lan truyền tin tức bố mẹ Lâm đưa Lâm Tiêu Sanh đến xin lỗi Trần Y nhanh như video ngày hôm qua, chỉ trong vòng chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, nó đã gây ra một làn sóng lớn trong giới thế gia. Câu nói của Trần Y cho thấy thái độ thờ ơ của cô đối với video ngày hôm qua, có vẻ như cuộc trò chuyện giữa vợ cả và vợ lẻ đã được dàn dựng sống động trong giới thế gia, đồng thời cũng thể hiện cho Văn Trạch Tân thấy rằng cô không quan tâm đến những tin đồn của anh. Cô thực sự không quan tâm đến anh.

Xoảng——

Chiếc điện thoại màu đen đặt trên bàn, màn hình dần mờ đi, những bình luận nóng hổi cũng chìm vào trong màn hình. Văn Trạch Tân chuyển văn kiện sang một bên, cầm bút ở bên cạnh lên ký tên.

Đầu bút chạm vào vị trí ký, đột nhiên dừng lại. Văn Trạch Tân đặt bút xuống, cầm lấy ly cà phê bên cạnh, uống một ngụm lớn, nuốt cà phê trong miệng xuống, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Một lúc sau, ly cà phê đột nhiên bị vứt lên bàn, Văn Trạch Tân chắp tay, ngả người ra sau, nhắm mắt lại, kéo căng quai hàm, tổng thể đường nét khuôn mặt rõ ràng.

Cô ấy nói gì nhỉ? 

“Sau này cô đối xử tốt với chồng tôi là được?”

Trần Y là một người vợ tốt thật đấy. 

Văn Trạch Tân mở mắt, tay bấm “Lách cách”

Tin tức lan truyền nhanh chóng, khi gia đình Trần Y đang ngồi ăn trên bàn thì tin tức bùng nổ. Điện thoại của ba người không được nhàn rỗi, lần lượt nhận được tin tức, kể cả bảo mẫu cũng nhận được một số tin tức lẻ tẻ. Trần Ương âm thầm đánh giá Trần Y, cô ta chỉ nghĩ cô bị điên, không giữ chồng đàng hoàng ngược lại còn đẩy người ta ra.

Hơn nữa, Văn Trạch Tân là người mà Trần Y đã yêu thầm mấy năm nay, không hiểu nổi Trần Y nghĩ gì. Cô ta gắp rau, lạnh lùng nói: “Chị ơi, một ngày nào đó anh rể thật sự có con riêng với người khác, thân phận làm vợ của chị không được vững nữa đâu.”

Trần Y gắp rau cho Liêu Tịch, giọng điệu lạnh nhạt: “Chuyện này em không cần phải quan tâm.” 

“Em cũng không muốn quan tâm, nhưng chị có bao giờ nghĩ chưa, nhà họ Trần và nhà họ Văn bây giờ buộc chặt với nhau, đặc biệt là tài sản của nhà họ Trần. Nếu mất đi sự ủng hộ của anh rể thì chúng ta phải làm sao đây? Một khi đàn ông đã yêu ai sẽ yêu một cách điên cuồng, đến khi đó vì ép chị ly hôn mà giải quyết tận gốc thì lúc đó chị tiêu rồi. Không, gia đình của chúng ta tiêu rồi.” Trần Ương càng nghĩ càng cảm thấy Trần Y thật khiến người khác không nói nên lời.

Trần Y lạnh nhạt nhìn Trần Ương: “Đợi anh rể em yêu ai khác đã rồi nói.”

Trần Ương không dám tin: “Chị bình tĩnh vậy hả? Ồ cũng đúng, chị đã kết hôn với anh ấy, trở thành vợ cả rồi, nhưng anh ấy vẫn không yêu chị. Vậy thật sự rất tuyệt vọng, trong lúc tuyệt vọng làm những chuyện ngu ngốc như vậy rất bình thường.”

Liêu Tịch không nghe nổi nữa: “Trần Ương, sao con lại nói chị con như vậy.”

“Lẽ nào không phải sao?”

Liêu Tích thở dài, nhìn Trần Y. Trần Y yên lặng ăn cơm, lười nhìn Trần Ương. Liêu Tịch suy nghĩ một chút: “Thực ra anh rể con chỉ là không muốn chị con lo chuyện bao đồng thôi…”

“Lo chuyện bao đồng là sao? Mặc kệ anh ấy ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân hả?” Trần Ương mở to mắt, đột nhiên phản ứng: “Ồ, chả trách, kết hôn 5 ngày đã ra ngoài gặp phụ nữ khác, anh ấy không cho chị quản là bây giờ chị không quản thật luôn à?”

“Trần Y, chị đúng là kẻ nhát gan.”

Ầm.

Đuôi đũa bị đè lên bàn.

Trần Ương có hơi sợ, cổ rụt lại.

Trần Y giương mắt lên nhìn chằm chằm Trần Ương: “Ăn cơm đi, đừng nói nhiều. Bản thân em cũng nói rồi, gia đình mình vẫn phải dựa vào anh rể em, vậy thì nghe theo ý anh ấy vẫn tốt hơn là làm ngược lại ý của anh ấy đúng không?” 

Trần Ương mở miệng, sắc mặt biến đổi không ngừng. Chị gái của cô ta trước giờ luôn thành thực, ngoan hiền, dễ ăn hiếp, nhiều năm qua bao nhiêu lời khiêu khích cô ta đều không thèm để ý.

Nhưng thời gian này cô đã thay đổi rất nhiều, Trần Ương bắt đầu sợ cô, cô ta lẩm bẩm: “Nhưng chị không cảm thấy thất bại trong cuộc hôn nhân này sao? Chị cũng không tệ sao lại không giữ nổi một người đàn ông.”

Trần Y cười chế giễu: “Em giữ được thì em đi giữ đi, chị cổ vũ cho em. Còn bây giờ, im miệng và ăn cơm đi.”

Trần Y cầm đũa lên lần nữa, mời Liêu Tịch ăn cơm. Liêu Tịch thở dài nhìn đứa cháu gái ngây thơ của mình rồi cúi đầu ăn cơm, để lại Trần Ương ngơ ngác ngồi đó một mình.

Trần Ương nhìn chằm chằm Trần Y, thực sự không thể hiểu được, ngay cả bản lĩnh khiến một người đàn ông yêu mình cũng không có. Cô ta nghĩ lại bản thân mình, nếu như người gả đi là cô ta… chắc chắn sẽ tốt hơn Trần Y.

Ăn cơm tối xong, Trần Y nhận được cuộc gọi của Thường Tuyết, Thường Tuyết gọi để an ủi cô. Từ khi còn đi học thì cô, Thường Tuyết và Thẩm Tuyền đã chơi với nhau. Thường Tuyết xuất thân từ một gia đình bình thường, cô ấy cập nhập tin tức của giới thế gia không nhanh bằng Thẩm Tuyền. Thường Tuyết liên tục nói ở đầu dây bên kia: “Đối với mấy công tử lăng nhăng này, cậu phải lăng nhăng hơn anh ta.”

Trần Y bất lực cười: “Ừm.”

Thường Tuyết lại nói: “Tối nay cậu có muốn đến quán bar xả stress không?”

Trần Y: “Thôi không cần đâu.”

“Cần chứ, dạo này mình cũng mệt lắm, baố mẹ mình liên tục giục mình đi xem mắt.”

Trần Y đột nhiên hiểu ra, Thường Tuyết không chỉ muốn an ủi cô mà còn muốn an ủi bản thân mình. Cuối cùng, Thường Tuyết năn nỉ một hồi, Trần Y đành phải đồng ý. 

7:30, cửa phòng họp mở ra, Văn Trạch Tân cởi bỏ cà vạt và dẫn theo một nhóm người từ phòng họp bước ra. Đến bên ngoài cửa văn phòng, anh nói với trợ lý Giang: “Mời mọi người đi ăn cơm.”

Nhóm người đằng sau cười nói: “Cảm ơn ơn nhị thiếu.”

Văn Trạch Tân cười: “Đừng khách sáo.”

Một tay anh mở cửa văn phòng đi vào trong, sau đó cởi bỏ áo khoác ra ném lên sofa, trợ lý Giang đi theo thăm dò: “Ông chủ, ngài có đi cùng không?”

Văn Trạch Tân lấy một điếu thuốc từ trong gói thuốc, nhìn trợ lý Giang: “Tôi không đi, mọi người đi được rồi.”

Trợ lý Giang: “Vâng.”

Anh ta lùi về, đóng cửa lại. Văn Trạch Tân dựa vào ghế hút thuốc, anh không nghiện thuốc lắm, chỉ thỉnh thoảng hút. Đám Châu Dương xem được tin tức buổi chiều, thăm hỏi anh trong nhóm.

Anh không quan tâm.

Cố Trình gọi điện tới: “Đang làm gì đó?”

Văn Trạch Tân thả một hơi khói: “Vừa họp xong.”

“Tối nay ra ngoài đi.” Cố Trình ở bên đầu dây bên kia cười, có chút trêu chọc: “Lâm Tiêu Sanh do vợ cậu chọn cũng ở đây, đôi uyên ương hoang dã hai người cuối cùng có thể quang minh chính đại rồi.”

Văn Trạch Tân nhướng cao đôi mày: “Uyên ương hoang dã?”

“Vậy không phải hả?” Cố Trình cười lớn ở bên đầu dây bên kia.

Văn Trạch Tân cười nhẹ, cùng với một tí khinh miệt. Anh cúi người, gạt điếu thuốc trên gạt tàn, làn khói cuối cùng nhuộm lên đuôi mày: “Ở đâu, gửi địa chỉ qua đây.”

“Phong Hoa.”

“Ừ.”

Văn Trạch Tân cầm áo khoác lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Điện thoại vang lên, anh liếc mắt nhìn xuống, là chị Lệ. Anh bấm thang máy rồi nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”

Chị Lệ: “Ông chủ, buổi tối có về ăn cơm không?”

Cửa thang máy mở ra, Văn Trạch Tân bước vào, anh nhìn xuống chân mình, đôi lông mày tuấn tú. Mấy nhân viên chưa tan làm nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Đầu lưỡi của Văn Trạch Tân chạm vào khóe môi dưới của anh: “Không về.”

Chị Lệ: “À, được rồi, tối nay tôi…”

“Không cần để cửa, chị cũng đừng lên lầu 1 nữa.” Giọng điệu của người đàn ông không kiên nhẫn.

Chị Lệ ngẩn người. Đầu bên kia không kiên nhẫn trợn mắt lên, chị nhẹ giọng nói: “Ông chủ, tôi cũng không muốn lên, bây giờ phu nhân không ở nhà, một mình tôi…”

Văn Trạch Tân lạnh lùng quát một câu: “CHỊ LỆ.”

Chị Lệ liền im lặng.

Chị nói: “Ông chủ bận đi ạ.”

Sau đó tắt máy, nhắc đến phu nhân không ở nhà sao lại phản ứng mạnh vậy, cạn lời. 

Chiếc Porsche màu đen lái vào trong hẻm, Văn Trạch Tân kéo cổ áo xuống, chân dài bước ra khỏi cửa xe. Cửa quán bar người người đi ra đi vào, anh nghiêng người tránh việc tiếp xúc thân thể với người khác. Trên boong ghế có bảy tám người, Cố Trình nâng ly về phía anh, Văn Trạch Tân đi đến người xuống bên cạnh Cố Trình, tiện tay lấy một miếng trái cây cắn ăn.

Lâm Tiêu Sanh ngồi đối diện, cô ta hét lên: “Trạch Tân.”

Văn Trạch Tân ăn xong trái cây, anh cầm khăn giấy lên lau, ngước mắt nhìn cô ta, sau đó dựa lưng nói chuyện với Nhiếp Tư. 

Cố Trình cười nói: “Cô Lâm, có muốn đổi vị trí qua bên đây ngồi không?”

Tất nhiên là Lâm Tiêu Sanh muốn, cô ta dùng đầu ngón tay chạm vào Văn Trạch Tân. Từ khi Trần Y tỏ thái độ đó vào buổi chiều, cả giới thế gia đều biết vợ của Văn Trạch Tân không quan tâm việc anh ra ngoài chơi, cho nên những người xuất hiện đêm nay sẽ không cảm thấy bị trói buộc như trước. Đương nhiên là Lâm Tiêu Sanh cũng sẽ không cảm thấy như vậy rồi. 

Thực ra, trước đây sợ rằng thân phận đã kết hôn của Văn Trạch Tân bị ảnh hưởng, nên mới tìm mọi cách thăm dò, còn bây giờ thì không cần phải tránh né gì nữa rồi. 

Cố Trình đụng vào cánh tay của Văn Trạch Tân: “Thấy thế nào?”

Văn Trạch Tân nhìn trang web game của Nhiếp Tư, sau đó lười biếng nhìn Cố Trình: “Cậu nói xem.”

Cố Trình nhướng mày, nhìn Văn Trạch Tân một lúc. Anh em bao nhiêu năm, sao có thể không biết anh muốn hay không muốn. Lúc này chắc chắn là không muốn rồi. 

Cố Trình ngửa tay, đang định nói chuyện, ánh nhìn của Văn Trạch Tân hướng về phía khác, trong ánh mắt đào hoa đó hơi âm u.

Cố Trình quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ cao và xinh đẹp cách đó không xa— Trần Y. Ồ, bên cạnh cô còn có Thường Tuyết, thú vị rồi đây.

Trần Y và Thường Tuyết bước vào quán bar mới phát hiện không có hẹn trước nên không còn chỗ ngồi, hai người chỉ đành đứng. Trần Y lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Tuyền hỏi cô ấy về thẻ thành viên.

Lúc này, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của người đàn ông ở boong ghế số 08 bên cạnh.

Cô dừng lại, liếc nhìn xung quanh và nhìn thấy Cố Trình, Nhiếp Tư và Lâm Tiêu Sanh. Cô đặt điện thoại xuống, nghĩ thật trùng hợp, những người khác trên boong ghế cũng nhìn thấy Trần Y.

Đột nhiên bầu không khí ngưng lại.

Thường Tuyết liếc mắt nhìn: “Ôi trời, trùng hợp vậy sao?”

“Ôi trời, ôi trời, ôi trời.” Thường Tuyết nắm lấy tay Trần Y, nói ôi trời 3 lần liên tục.

Ánh nhìn của Trần Y dừng lại trên mặt Lâm Tiêu Sanh vài giây, sau đó dời ánh mắt đi như chưa từng nhìn thấy. Lúc này, giọng nói trầm ấm của Văn Trạch Tân truyền đến: “Qua đây.” 

Anh nói với Trần Y. 

Cố Trình đứng lên cười và nói: “Không có chỗ ngồi đúng không? Qua đây đi, bên này có chỗ.”

Thường Tuyết cười và lắc đầu, sau đó nhìn Trần Y.

Trần Y mím môi dưới, nhìn về phía Văn Trạch Tân cười: “Thôi được rồi, không làm phiền mọi người.”

Đôi chân dài của Văn Trạch Tân bắt chéo, nheo mắt nhìn cô, trong ánh mắt đào hoa cảm xúc hỗn loạn: “Tôi sẽ cho các em một boong ghế.”

Nói xong, anh gọi phục vụ đến. Một lúc sau, phục vụ nói với Trần Y: “Mời đi bên này.”

Trần Y nhìn người đàn ông tuấn tú. 

Boong ghế của họ vô cùng lớn, có thể ngồi được 10 người, nam một nửa, nữ một nửa, bầu không khí xem ra rất mờ ám. Phụ nữ đều mặc váy ngắn hoặc váy chữ A, họ đều cố tôn lên body của mình, chân vừa thon lại trắng. Còn về đàn ông thì là áo sơ mi và quần tây hoặc là những bộ quần áo bình thường, tay họ đều đặt đằng sau lưng ghế, ai nấy đều ngồi rất gần nhau.

Hormone của những người đàn ông và phụ nữ đều vô cùng rõ ràng. 

Điều này khiến Trần Y nghĩ đến trò chơi hóa trang đó. Phải nói Văn Trạch Tân rất thích hợp với những trường hợp như này, đôi mắt đào hoa có chứa tình trong đó, cùng với khuôn mặt tuấn tú, đôi chân dài miên man, khắp người đều toát ra mùi quyến rũ.

Trước kia, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ gặp người phụ nữ như thế nào trong trường hợp này thì cô sẽ cảm thấy lòng dạ rối bời, suy nghĩ lung tung, nhưng bây giờ đã thoát ra rồi, không còn hy vọng nữa. Sau đó tận mắt chứng kiến mới phát hiện người đàn ông này sinh ra là dành cho trường hợp này, với khuôn mặt tuấn tú này, không uống thêm vài ly, không hôn thêm vài mỹ nữ, không ôm thêm vài cặp eo thon thì thật đáng tiếc. 

Trần Y mỉm cười nói với Văn Trạch Tân: “Cảm ơn.”

Vô cùng khách sáo.

Những người khác ở hiện trường đều sững sờ, Văn Trạch Tân khoác tay lên lưng ghế sofa, nghiêng người sang một bên, cổ áo mở rộng, ánh mắt trêu chọc nói: “Vợ vẫn khách sáo như vậy.”

“Đã kết hôn hơn một tháng, sao vẫn khách sáo như vậy hả?”

Anh lại làm ra dáng vẻ này, Trần Y cũng theo đó nở nụ cười. Lông mày cô cong lên, trong mắt mang theo ý cười gợn sóng, giống như một sợi tơ tằm đâm thẳng vào tim Văn Trạch Tân. 

Văn Trạch Tân liếm môi dưới, mắt anh sâu thẳm nhìn bóng lưng cô đi theo người phục vụ.

Nụ cười của Trần Y cũng rơi vào tầm mắt của mọi người ở hiện trường, vài người đều kinh ngạc. Cố Trình đột nhiên vỗ tay cười nói: “Tuyệt vời, tuyệt vời.”

“Trần Y thực sự là một người phụ nữ rộng lượng, mọi người có nghĩ vậy không?”

“Đúng vậy, nhị thiếu, vợ của anh tốt thật đấy. Thấy anh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cũng không tức giận, hơn nữa còn không muốn quấy rầy anh.” Một vài thiếu gia hoàn hồn lại bắt đầu khen, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ, đặc biệt là những người có bạn gái càng ngưỡng mộ hơn.

“Ừ, anh Tân, anh kiếm đâu ra một người vợ tốt như vậy. Ha ha ha, điều quan trọng nhất là chị dâu rất xinh đẹp.”

Người đó nói một nửa rồi nhìn Văn Trạch Tân, cũng không dám nói quá đáng nên chỉ dừng lại ở đây.

“Chị dâu thật tốt.” Lâm Tiêu Sanh cười và khen theo.

Một cô bạn bên cạnh Lâm Tiêu Sanh chua xót nhìn cô: “Ồ, cậu được chị dâu nhớ tới rồi.”

Lâm Tiêu Sanh mỉm cười liếc nhìn cô bạn thân, sau đó lại liếc nhìn Văn Trạch Tân. Hai bên Văn Trạch Tân, một bên là Nhiếp Tư, một bên là Cố Trình.

Anh ngồi ở giữa, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đầu ngón tay chống lên đỉnh chân mày.

Mấy vị thiếu gia vẫn đang chúc mừng anh.

Văn Trạch Tân giương mắt liếc nhìn mấy vị thiếu gia, khóe môi giật giật: “Mọi người ngưỡng mộ thì tự huấn luyện một người như vậy đi.”

Mấy vị thiếu gia lại cười, đại khái là chúng tôi không có thủ đoạn giống anh Tân.

Văn Trạch Tân rủ mắt xuống, đưa tay phủi nhẹ một chút tàn thuốc trên đùi, trong ánh mắt đào hoa có hơi âm u, những lời khen ngợi kia đều rót vào tai anh.

Văn Trạch Tân lại cười vài tiếng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Cố Trình nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy? Nhìn có vẻ không vui lắm.”

Văn Trạch Tân cúi người lấy bao thuốc, cắn đầu thuốc trên miệng, mơ hồ nói: “Sao lại không vui? Có người vợ tốt như vậy là phước ba đời của tôi đấy.”

“Vậy thì cậu cười cái đi.” Cố Trình nhìn chằm chằm anh cùng với nét mặt hóng kịch hay. 

Văn Trạch Tân giương mắt lên, cắn điếu thuốc liếc nhìn Cố Trình: “Đang hút thuốc thì cười cho cậu xem bằng cách nào?”

Nói xong, anh đứng lên lấy hột quẹt dựa vào lưng ghế và bật lửa lên. Sau đó, anh gọi phục vụ đến, vị phục vụ cung kính đi đến bên cạnh anh.

Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần hỏi: “Cô ấy đâu, ở hàng ghế bao nhiêu?”

Phục vụ ngẩn người vài giây, sau đó liền đáp: “Số 18.”

Phục vụ dẫn Trần Y và Thường Tuyết đến boong ghế số 18, xong còn đưa rượu trái cây và một vài đồ ăn vặt. Sau khi phục vụ đi, Thường Tuyết thả lỏng toàn thân nằm trên ghế sofa. Vài giây sau, cô ấy dùng đầu ngón tay chọc Trần Y nói: “Từ trước đến giờ Văn nhị thiếu luôn như vậy, anh ấy đi đâu thì bên cạnh lúc nào cũng có một đám người vây quanh.” 

“Hình ảnh hai người khi mới kết hôn thật đẹp, nhưng không ngờ anh ấy vẫn chứng nào tật nấy.”

Trần Y cười nhìn về phía Thường Tuyết, cô lắc ly rượu. Lúc đầu khi Văn Trạch Tân chọn cô, trông phút chốc cô cảm thấy mình như lạc vào đại dương của tình yêu, có lẽ chính là cảm giác này khiến cô càng lấn càng sâu. 

May là bây giờ đã thoát ra rồi.

“Đang nói chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đầu truyền tới, Thường Tuyết giật mình, ngồi thẳng người dậy rồi nhìn sang. Văn Trạch Tân đút hai tay vào túi, nhìn xuống họ.

Dáng vẻ cao lớn che khuất một vùng ánh đèn quỷ quái chiếu sáng ở bên ngoài.

Thường Tuyết cười gượng: “Không nói gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi. Tối nay tôi rủ Trần Y đi ra ngoài cùng tôi.”

Văn Trạch Tân nhìn về phía Trần Y, nhếch môi cười: “Mẹ vợ không cần chăm sóc nữa hả?”

Trần Y kéo áo lên nhìn về phía anh, nói: “Em chỉ ra ngoài có 2 tiếng đồng hồ, hơn nữa Trần Ương ở nhà.”

Văn Trạch Tân nhìn Thường Tuyết, ra dấu kêu cô ấy nhường chỗ.

Thường Tuyết hoang mang vài giây, sau đó cô ấy phát hiện người đàn ông này đang nhắm vào chỗ ngồi của mình. Cô ấy ho một tiếng, miễn cưỡng đứng lên ngồi phía đối diện.

Trần Y nhìn Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân bước tới ngồi bên cạnh cô, mùi linh sam thoang thoảng phả vào mặt cô. Trần Y nghiêng người về phía trước, dựa vào bàn, dùng tăm ăn hoa quả.

Văn Trạch Tân dựa vào lưng ghế nhìn cô, nói: “Đêm nay em đừng về nhà nữa.”

“Tôi thấy em cũng không chuyên tâm chăm sóc mẹ vợ, để tôi thuê người chăm sóc bà ấy.” Nói xong, anh lấy điện thoại ra bấm số của nhà họ Văn. 

Trần Y nhìn anh nói: “Đừng gọi, em nhất định phải về nhà, chẳng lẽ em ở nhà 3 ngày anh cũng không cho phép hả?” 

Văn Trạch Tân nắm lấy điện thoại, anh nghiến răng, sau đó nở nụ cười: “Cho phép, vậy em nói em muốn làm gì nhỉ?”

Học cách không yêu anh, đúng không.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Học được chưa?”

Trần Y nhìn chằm chằm anh, trong lòng vẫn hơi cay đắng, tình cảm của cô không đáng tiền. Cô cười hỏi: “Anh nghĩ em đã học được chưa?”

Cô mỉm cười một cách thoải mái.

Anh cũng nhìn chằm chằm cô, cánh tay đặt lên tay vịn ghế, anh siết chặt quai hàm. Hai người tự nhiên đều nhớ đến thái độ của cô lúc chiều. 

Không hiểu sao Văn Trạch Tân đột nhiên bực tức: “Năm lớp 11 nếu em có khả năng hiểu biết học hỏi này thì cũng không tới mức thi vật lý chỉ được 12 điểm.”

Trần Y nhếch môi cười: “Chuyện không yêu anh còn dễ hơn so với thi vật lý nhiều.”

Văn Trạch Tân: “…”

Thường Tuyết ngồi đối diện vẻ mặt kinh ngạc.

Ôi trời, ôi trời, ôi trời. Cuộc đối thoại của vợ chồng nhà này kích thích thật.

Sau đó, boong ghế này rơi vào trạng thái yên lặng. Thường Tuyết cầm lấy điện thoại chơi game cùng Nhiếp Tư, thỉnh thoảng cô ngước đầu lên nhìn cặp vợ chồng đối diện.

Trần Y thong thả ăn trái cây, Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô, bởi vì ngược sáng nên đôi mắt của người đàn ông không thể nhìn rõ.

Vừa yên lặng, vừa có một làn khí u ám bay ra.

Cơ thể Trần Y luôn có một mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó cứ đọng lại trong hơi thở của Văn Trạch Tân, yết hầu anh chuyển động, đôi mắt sâu lắng. 

“Tối nay về nhà đi, sáng mai tôi sẽ đưa em về nhà họ Trần.” Anh đột nhiên nói.

Trần Y im lặng nghiêng đầu nhìn anh.

Cổ áo sơ mi của Văn Trạch Tân mở ra, lộ ra một ít xương quai xanh, đôi mắt âm u, anh nghiêng đầu: “Hử? Em nghe rõ chưa?”

Trần Y lấy khăn giấy lau miệng: “Anh tìm người khác đi, hôm nay em không tiện.”

Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy chiếc túi bên cạnh, ra dấu bảo Thường Tuyết đứng lên. Văn Trạch Tân nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ngồi xuống. Bốn ánh mắt nhìn nhau: “Sao em không tiện?”

Trần Y nhìn anh ấy: “Bà dì đến thăm.”

Trần Y nhẹ giọng nói: “Thật đó, anh tìm người khác đi.”

Văn Trạch Tân giương mắt lên nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó tay đổi sang chỗ khác, giữ eo cô, tay từ từ đi xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi xem coi có phải đến thật không.”

“Em đừng có nói dối.”

Trần Y tức giận, hận không thể dùng túi xách đánh anh. Thường Tuyết đứng một bên nhìn người đàn ông có ánh mắt ngang ngược, cô ấy sợ tới run lẩy bẩy. Bàn tay lớn của Văn Trạch Tân giữ chặt eo cô, ở nơi công cộng, Trần Y dùng sức giãy giụa, cô giãy giụa tới mặt đỏ lên. Cô đánh vào lưng của anh, suýt chút nữa đã nắm tóc anh.

Thường Tuyết nhiều lần muốn đứng dậy, nhưng bị ánh mắt của Văn Trạch Tân dọa sợ.

Thường Tuyết cũng muốn nhờ người khác báo cảnh sát. Nhưng hai người trước mặt này là vợ chồng mà, là vợ chồng có giấy tờ hợp pháp đó, sao mà báo cảnh sát được? Cho dù có gọi Cố Trình thì cũng không giúp được, hay là thử gọi Cố Trình và Nhiếp Tư xem sao.

“Trần Y, cần giúp đỡ không?” Lúc này, một người đàn ông từ cửa sau bước vào đột nhiên hỏi. Bàn tay đang làm loạn của Văn Trạch Tân dừng lại, anh vẫn đang ôm Trần Y, rủ mắt xuống, liếm môi dưới, đợi xem Trần Y trả lời đối phương thế nào.

Triệu Luyện từ đầu bên kia bước tới, ngập ngừng nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình, không nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này mà ánh đèn ở đây lại mờ ảo. Anh ta do dự nhìn khuôn mặt đang đỏ vì giãy giụa của Trần Y. Cảm xúc trong mắt có chút khó hiểu, anh ta do dự tiến lên hai bước: “Trần Y, em có cần giúp không?”

Trần Y thở sâu cười và đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Triệu Luyện vẫn hơi do dự: “Thực sự không cần sao? Anh ta…”

Trần Y cười, định nói chuyện.

“Triệu Luyện, bình thường đâu thấy cậu có tấm lòng nghĩa hiệp đến vậy.” Văn Trạch Tân ôm Trần Y qua một bên, anh quay đầu nhìn Triệu Luyện. Triệu Luyện nhìn thấy sắc mặt của Văn Trạch Tân, sửng sốt vài giây, cười nói: “Hóa ra là nhị thiếu.”

Văn Trạch Tân cười nhạt hỏi: “Cậu rất thân với Trần Y hả?”

“Bạn học đại học.” Triệu Luyện đáp.

Văn Trạch Tân dùng sức bóp chặt eo Trần Y, anh ngẩng đầu lên: “Lần trước sao em không nói với tôi?”

Trần Y nhíu mày nhìn anh: “ Nói với anh làm gì?”

“Vậy nên trò chơi hóa trang em mới chọn cậu ta?” Anh cười nhẹ, hỏi cũng rất nhẹ nhàng. Trần Y nhẹ nhàng đáp: “Đúng rồi, chọn ai chứ không chọn anh, em luôn nhường anh cho người khác.”

Cô cười: “Em rất rộng lượng đó.”

Cô cười dịu dàng.

Anh nhìn đến hoa mắt.

Triệu Luyện thấy đôi vợ chồng làm loạn ở đây, anh ta nhìn Trần Y sau đó rời đi. Thường Tuyết thấy Triệu Luyện rời đi, do dự một chút nói: “Trần Y, lúc đầu có phải Triệu Luyện từng theo đuổi cậu không? Lúc đó là sinh viên năm hai nhớ không? Cậu chạy đến ký túc xá của tớ ngủ, cậu ấy cầm đồ ăn khuya đến. Sau đó cậu bị đám người trong ký túc xá của tớ làm cậu xấu hổ, thế là xuống lầu nhận lấy đồ ăn khuya, lúc đó cậu còn mặc váy ngủ, buồn cười lắm ha ha.”

Văn Trạch Tân nhìn Trần Y, cánh tay càng ngày càng chặt.

“Thì ra là vậy.” Anh gật đầu và nghiến răng: “Chả trách có nhiều thiếu gia thế gia như vậy mà em lại chọn cậu ta.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.