Thần Ý Sát Thủ

Chương 36: 36: Hạt Tiêu Không Muốn Làm Cô Nhi



Các bạn đang đọc truyện Chương 36: 36: Hạt Tiêu Không Muốn Làm Cô Nhi miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Sau khi Phương Hy Văn đi lấy chìa khóa, Phương Bảo Quyên vội vàng đến tìm bà cụ.
“Bà nội, bà lại trả lại chìa khóa cho Phương Hy Văn! Sao bà lại làm như vậy, mặc dù cửa hàng Bách Thảo không kiếm được tiền, nhưng ít ra cửa hàng này vẫn đáng tiền.”
Bà cụ thờ dài một hơi, nói: “Vẫn không phải là chủ ý của cháu sao, Tề Phong Lâm quả thật có khả năng quen biết nhân vật lớn kia, nhưng cháu cũng biết, nhân vật lớn kia chỉ huy quần hùng đến tiêu diệt nhà họ Đồng chỉ vì đồng tình với những việc mà Phương Hy Văn gặp phải.

Nếu như bà không trả cửa hàng Bách Thảo cho Phương Hy Văn, nhân vật lớn kia sẽ cho rằng chúng ta là loại người giống như nhà họ Đổng, sau này còn lấy lòng như thế nào đây.”
Phương Bảo Quyên cắn răng: “Thế nhưng mà bà nội…”
Bà cụ xua xua tay: “Chuyện này, không cho phép nói lại.

Cố gắng chiêu đãi bữa tiệc thật tốt đi, bữa tiệc đã trở thành bộ dáng quỷ quái như này, bà còn đang sốt ruột đây.”

Phương Bảo Quyên không còn cách nào khác, muốn nói nhưng không thể làm gì khác hơn là kìm nén và quay về.
Tức giận trong lòng, bị Phương Bảo Quyên kìm nén ở trong lòng.
Cô ta không thể để Phương Hy Văn sống dễ chịu được, con điếm Phương Hy Văn kia, nhiều lắm cũng chỉ trở thành công cụ để cô ta quen biết vị nhân vật lớn kia mà thôi.
Phương Bảo Quyên càng nghĩ càng giận, vừa ra cửa đã nhìn thấy Hạt Tiêu chơi một mình ở trong sân.
Nhìn thấy Phương Bảo Quyên, Hạt Tiêu vội vàng đi đến, vẻ mặt khó chịu hỏi Phương Bảo Quyên, nói: “Dì, có phải mẹ sẽ phải cưới chú xấu xa kia không.”
Phương Bảo Quyên mặt không cảm xúc nói: “Đúng.

Hơn nữa, còn muốn mang cháu đến ở cô nhi viện, sau này cháu không thể sống ở núi rác nữa, cháu chờ mà sống với chó ở chuồng chó đi.

Muốn ăn gì, cũng phải đi cướp với chó.”
Hạt Tiêu mặt đầy nước mắt, vội nói: “Hạt Tiêu không cần, Hạt Tiêu không cần.

Dì, có thể đừng để bọn họ gả mẹ cho chú xấu xa kia không, xin dì đó.”
Phương Bảo Quyên không có chút lòng thông cảm nào, từ bên cạnh lấy một cái bánh bao, nhúng vào trong nước vo gạo, nói: “Được, cháu ăn cái này đi, dì sẽ giúp cháu.”
Hạt Tiêu đáng yêu nhìn cái bánh bao dính đầy nước vo gạo, ngửi thôi cũng thấy rất thối.
Còn thối hơn rất nhiều so với mấy thứ cô bé ăn ở trên núi rác.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Phương Bảo Quyên sẽ giúp mình, cô bé vẫn ngây thơ tin lời cô ta nói: “Dì nói thật sao?”

Phương Bảo Quyên cười tinh quái: “Đương nhiên, lần trước nếu không phải dì gọi điện cho cháu, cháu có thể nhìn thấy ông lão lần cuối sao, hơn nữa dì rất có tiếng nói ở trong nhà họ Phương đó nha.”
Hạt Tiêu nghe như vậy, không hề nghĩ ngợi gì nữa.
Cô bé cầm cái bánh bao lên, nhét vào miệng mình.
Thật khó ngửi, thật khó ăn.
Nhưng Hạt Tiêu vẫn ăn từng miếng từng miếng một, tất cả đều nhét vào trong miệng cô bé.
Phương Bảo Quyên nhìn thấy thấy Hạt Tiêu ăn xong miệng bốc đầy mùi thối, cười ha ha: “Quả nhiên, thứ mà đồ đê tiện sinh ra, cũng chính là đồ đê tiện! Cái gì cũng có thể ăn được, thối quá, cách xa tao ra một chút.”
Vừa dứt lời, Phương Bảo Quyên nghe thấy nhà họ Phương lại có người đi ra.
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Hạt Tiêu, nói: “Nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, nếu như mày dám nói vừa nãy tao cho mày ăn cái gì với những người khác, cả đời này mày cũng đừng mong tao giúp mày nữa, đợi đến lúc vào cô nhi viện và ở cùng chó hoang đi.”
Hạt Tiêu rất nhanh đã lau nước vo gạo trên mặt mình đi, vẫn không ngừng nói: “Hạt Tiêu sẽ không nói, Hạt Tiêu không muốn làm cô nhi.”
Sau khi rời sân nhỏ, Phương Bảo Quyên vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại lôi điện thoại ra gọi một dãy số.”
“Alo, anh Hùng.”
“Là em, em là Phương Bảo Quyên!”

Đầu dây bên kia của điện thoại, là một người đàn ông cho vay nặng lãi.
Anh ta cáu kỉnh nói: “Con điếm kia, mày còn dám gọi điện thoại cho tao? Nợ tiền của bọn tao, lúc nào mày mới trả hả!”
Phương Bảo Quyên vội nói: “Anh Hùng, không phải em chuẩn bị trả tiền lại cho anh sao? Em nợ anh ba trăm triệu đúng không, em chuẩn bị trả cho anh ba tỷ đó!”
“Là như thế này, anh Hùng, số tiền kia em ghi vào sổ nợ của cửa hàng Bách Thảo, định hôm nay trả lại cho anh.”
“Nhưng bà nội em, cứ nhất định phải trả cửa hàng Bách Thảo cho người phụ nữ hèn hạ tên Phương Hy Văn kia.”
“Anh Hùng, anh có thể trực tiếp đi đòi tiền Phương Hy Văn.

Nếu như cô ta không trả, ha ha, Phương Hy Văn là cô gái vô cùng xinh đẹp đó, anh Hùng anh gặp may rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.