Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 13: Rối Loạn Nhân Cách Hoang Tưởng



Các bạn đang đọc truyện Chương 13: Rối Loạn Nhân Cách Hoang Tưởng miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Điều hòa trong phòng chậm rãi phả khí nóng, hoàn cảnh hẳn nên khiến người ta thả lỏng mới có thể thuận tiện cùng người khác trò chuyện.

Nhưng Dung Duyệt lại đột nhiên ngồi thẳng, tấm lưng xinh đẹp rời khỏi ghế salon, thẳng như cột.

Đôi mắt Dung Duyệt vẫn là một hồ nước trong veo, nhưng đất bằng nổi gió, mặt hồ gợn sóng.

Tiếng báo động reo vang, bằng hữu trong đầu nó hô to.

Kẻ khả nghi! Quân địch tập kích! Nguy hiểm! Phòng bị!
Dung Duyệt nhìn Tịch Mộ không chớp mắt, môi mím chặt.

Tịch Mộ đặt tay lên tai: “Bạn nhóc nói chuyện thật ầm ĩ.”
Dung Duyệt chấn động.

Tịch Mộ quan sát phản ứng của Dung Duyệt, tiếp tục nói: “Bọn họ nói tệ thật đấy! Anh không phải kẻ xấu.”
Biểu tình trên mặt Dung Duyệt dần thay đổi.

Nó vô thức kéo giãn khoảng cách với Tịch Mộ.

Tay phải Tịch Mộ cầm bút, nhanh chóng viết vào sổ tay.

Dù phải ghi chép, mắt y vẫn không rời khỏi mặt Dung Duyệt dù chỉ một giây.

Y đang thăm dò Dung Duyệt, Dung Duyệt cũng đang thăm dò y.

“Trên người nhóc có rất nhiều dây, ai đang điều khiển con rối xinh đẹp này vậy?”
Mỗi câu y nói đều khiến đại não Dung Duyệt nổ tung.

Người này là sao? Tại sao có thể xông vào suy nghĩ của mình?
Tịch Mộ thấy Dung Duyệt sắp cắn rách môi, mới bắt đầu đổi đề tài: “Nhóc có muốn tiếp tục tán gẫu xem thế nào gọi là bình thường không?”
“Bình thường là bình thường, còn có thế nào gọi là bình thường?”
Dung Duyệt không hề có ý thả lỏng, thân thể thậm chí hơi ngả về phía trước, làm tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào.

“Cái gọi là bình thường chính là một người khi làm việc phải phát triển theo quy luật khách quan, phù hợp với hành động mà người bình thường nên làm.”
Tịch Mộ nghe đáp án của nó, cười ha ha: “Xem ra thành tích học tập của nhóc rất tốt, định nghĩa này đúng là được viết trong sách.”
Dung Duyệt hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp vô tội hiện lên vẻ u ám khó nhận ra: “Vậy bác sĩ Tịch cảm thấy thế nào là bình thường?”
“Bình thường là một giới hạn rất khó phân biệt.

Nếu như mình làm ra chuyện không giống với đại chúng, đồng thời cũng không phù hợp với nhận thức của đa số bọn họ, vậy mình không bình thường à? Tại sao? Bởi vì mình không giống số đông, nhưng mà số đông chỉ là một phần lớn mà thôi, nói không chừng, thứ kỳ lạ trong mắt bọn họ mới sở hữu chuẩn mực bình thường của thế giới này.” Bác sĩ Tịch nhả ngọc phun châu, hoàn toàn không nhận thấy lời nói của mình có bao nhiêu bất thường.

“Trên thực tế, đa số thiên tài trong lịch sử đều không bình thường.”
Dung Duyệt sẽ không bị vài ba câu của y lừa gạt.

“Nổi tiếng nhất là Einstein!” Bác sĩ Tịch tìm một ví dụ mọi người đều biết: “Tiểu Duyệt Duyệt, nhóc biết Einstein không?”
“Albert Einstein.” Đừng gọi nó là Tiểu Duyệt Duyệt.

“Phát âm thật chuẩn.” Bác sĩ Tịch giơ ngón cái về phía Dung Duyệt.

Dung Duyệt nhận được tán thưởng của Tịch Mộ, không hề có chút vui vẻ nào.

“Năm mười sáu tuổi, Einstein bắt đầu suy nghĩ, nếu một người di chuyển bằng tốc độ ánh sáng thì sẽ nhìn thấy hiện tượng gì? Ông cảm thấy hoang mang trước những mâu thuẫn cố hữu của các lý thuyết kinh điển.

Hai mươi sáu tuổi, ông đưa ra thuyết tương đối hẹp một cách độc lập và toàn vẹn, còn rất nhiều rất nhiều, tôi sẽ không nói kỹ, dù sao cũng không nắm hết.” Tịch Mộ nghịch bút bi trong tay: “Một người như vậy, có thể nói nhìn thấu bản chất của thế giới này, thế nhưng ông ấy và thế giới lại không hợp nhau.

Vậy bình thường là ông ấy hay là phần lớn của thế giới?”
Dung Duyệt tiếp lời: “Nếu bình thường là phần lớn, vậy chứng minh nhân loại là một đám vi sinh vật có tư duy thấp kém, vĩnh viễn tiến lên từng micromet ở thế giới này.

Nếu bình thường là ông ấy, vậy phần lớn thế giới là bất thường, ai ai cũng bệnh trạng.”
Tịch Mộ mỉm cười: “Muốn nghe giọng nói của nhóc thật sự không dễ dàng.”
Dung Duyệt rốt cuộc minh bạch, người này sẽ không mặc nó lừa bịp như bác sĩ Lý: “Tôi không có bệnh.”
“Trên thế giới không ai không có bệnh.” Tịch Mộ nháy mắt với Dung Duyệt: “Định kiến của thế nhân thực sự khiến người ta nghẹt thở.”
“Thế nhân chính là số đông.”
“Hoặc thế nhân chính là một người.” Tịch Mộ không ngừng tranh luận: “Thực tế, cũng chỉ có một người cảm thấy nhóc có bệnh cho nên nhóc mới cần tới đây, không phải sao?”
“Rất có thể.” Dung Duyệt cười một tiếng.

Nụ cười này của nó không phải là nụ cười thường biểu lộ trước mặt người khác.

Không hề ấm áp, cũng không có chút xúc động.

Nụ cười của nó chỉ mang theo vẻ u ám khiến người ta không rét mà run.

Bản thân nó chính là tuyệt vọng, là hợp thể của bệnh trạng.

Nó thờ ơ với vạn vật, thứ gọi là tình yêu khó có thể xâm chiếm trái tim lạnh giá của nó.

Tịch Mộ không hề dao động, thậm chí đã có kết luận: “Nhóc biết thế nhân gọi loại người như nhóc là gì không?”
Hiện tại có câu, trong lòng mày còn không tự hiểu sao?*
(*Câu gốc 你的心里没点B数吗 (Trong lòng ngươi không có số B sao?) Đây là câu nói có ý mắng chửi người khác hồ đồ, không tự mình hiểu lấy.)
Dung Duyệt cho bản thân thuộc nhóm người tự biết mình.

“Rối loạn nhân cách hoang tưởng.”
Dưới câu hỏi đột ngột của Tịch Mộ, nó vẫn như trước, lạnh lùng đọc lên tên gọi của căn bệnh trên người mình.

Lưng Tịch Mộ dần dần thẳng tắp.

Dung Duyệt đỡ trán, từ ngữ không ngừng tuôn ra khỏi miệng.

“Ngoan cố, mẫn cảm, đa nghi, quá cảnh giác, lòng dạ nhỏ mọn, hay ghen tị, từ chối tiếp nhận góp ý, ngụy biện, thậm chí kích động và hiếu chiến.”
Dung Duyệt đọc một loạt triệu chứng của rối loạn nhân cách hoang tưởng, liên hệ với bản thân, vô cùng vui vẻ.

“Có tư tưởng định kiến*, bất an, khó chịu, thiếu hài hước.

Tôi giống như một con thỏ sợ hãi luôn đề phòng thế giới này, căng thẳng nhìn xung quanh.

Tôi kiếm cớ nảy sinh thành kiến với người khác, ai có thiện ý với tôi cũng vô ích, bởi tôi sẽ bóp méo phần tâm ý này.

Tôi sở hữu lòng ghen tị vượt xa người thường, hơn nữa còn bệnh hoạn, hết thuốc chữa.”
(Định kiến* (overvalued idea): ý tưởng ưu thế, ý tưởng quá mức.

Là một loại trong rối loạn nội dung tư duy.

Là những ý tưởng dựa trên cơ sở những sự kiện thực nhưng bệnh nhân gắn cho sự kiện ấy một ý nghĩa quá mức.)
“Chính xác.” Tịch Mộ gật đầu: “Nhưng còn thiếu một chút.”
“Cái gì?”
“Nhóc nghiêm trọng hơn một chút, kỳ thực nghiêng về chứng tâm thần phân liệt hoang tưởng hơn.”
Tay phải Dung Duyệt nâng quai hàm, lại lần nữa mỉm cười: “Ồ.”
Tịch Mộ nhìn phản ứng của nó, lập tức đoán được kỳ thực nó cũng biết chứng bệnh của mình nghiêng về phía đó, lời nói ban nãy chỉ dùng để thăm dò y mà thôi.

Tiểu quỷ khó trị.

“Hết hi vọng! Nhóc không dọa được tôi, tôi từng gặp bệnh nhân đáng sợ hơn nhóc nhiều.” Tịch Mộ khoát tay.

“Nếu như nhóc đã sẵn lòng nói chuyện với tôi vậy chúng ta tâm sự thêm chút nữa đi! Tiếp theo, nói về các bạn của nhóc!” Tịch Mộ muốn phân tích nó sâu hơn.

Dung Duyệt nhìn móng tay y chằm chằm, lập tức im bặt.

Nó từng thay đổi mấy bác sĩ tâm lý.

Ban đầu, Dung Duyệt quả thực đều chia sẻ về bạn bè của mình cho bọn họ.

Nó thẳng thắn đối đãi, đổi lại là ba từ “chứng hoang tưởng” trên sổ khám bệnh.

“Vì sao thứ mọi người không nhìn thấy thì sẽ nói chúng không tồn tại?” Dung Duyệt yên lặng nửa ngày, rất lâu mới nói ra một câu như vậy.

“Có lẽ tôi có bệnh, nhưng không hề suy tưởng.

Khi được sinh ra, tôi vẫn là một sinh vật thuần khiết, không tồn tại bất cứ chứng bệnh gì.

Lúc đó, tôi có thể nhìn thấy thú một sừng chạy trên không trung, bầu trời đầy sao lấp lánh, yêu tinh đứng trên đuôi cự long.

Cự long giương cánh bay lượn, con ngươi vàng óng của nó phản chiếu hình ảnh hoàng tử hạnh phúc đang khóc trong đau đớn.”
Chúng tồn tại khách quan, cũng sẽ chết đi, giống như cách chúng ta đang vùng vẫy trong thời gian và không gian.

Dựa vào cái gì chúng ta là thật, còn bọn họ là giả.

“Chúng ta không nói về vấn đề này nữa.” Tịch Mộ mẫn cảm nhận ra Dung Duyệt chống cự đề tài này: “Làm chút gì đó thả lỏng đi.” Y rút ra một tờ trắc nghiệm từ trong ngăn kéo, đứng lên, đi đến trước mặt Dung Duyệt, đưa tờ giấy cho nó: “Có thể làm được không?”
Dung Duyệt liếc mắt, im lặng gật đầu.

Quãng thời gian sau đó, Dung Duyệt lặng lẽ làm bài.

Sau khi làm xong, Tịch Mộ cầm lên, so đáp án một hồi lâu, vừa so vừa gật đầu.

Cuối cùng, y dẫn Dung Duyệt ra ngoài.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, Dung Hoài ngồi đối diện lập tức chạy tới, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, hiện tại con tôi thế nào?”
“Kết hợp với lời anh nói.” Tịch Mộ liếc mắt nhìn Dung Duyệt, không để ý nó đang ở ngay bên cạnh, thẳng thắn: “Anh cảm thấy trạng thái của con trai mình gần đây tốt hơn rất nhiều, có thể giao lưu bình thường với mọi người, hơn nữa cũng bắt đầu tiếp nhận thế giới này rồi đúng không?”
Dung Hoài sửng sốt, có lẽ hắn chưa từng gặp bác sĩ trực tiếp bàn bạc chuyện này ngay ngoài cửa.

“Đúng vậy.”
Tịch Mộ cười, đổi trọng tâm câu chuyện: “Đây là trắc nghiệm chỉ số IQ đơn giản.”
“Vậy thì sao?”
“Chúc mừng, con trai anh có chỉ số IQ xuất chúng, là thiên tài không hơn không kém.”
Dung Hoài càng thêm hoảng sợ: “Dạo này thành tích học tập của nó còn giảm sút.”
Tịch Mộ nhìn Dung Duyệt một cái: “Lớp mấy rồi?”
“Lớp 7.” Dung Duyệt lạnh lùng đáp.

Tịch Mộ vỗ đầu nó.

Đáng tiếc, y vỗ một cái, nhưng không vỗ được cái thứ hai, vì Dung Duyệt đã nhanh nhẹn né tránh.

Tịch Mộ không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: “Anh quá truy cầu con trai mình hòa nhập với tập thể lớn.

Thực chất, trong lòng cậu nhóc nắm chắc tất cả điều này, cũng có thể nắm bắt tốt khoảng cách trong các mối quan hệ.

Làm cha mẹ nên quan sát và tâm sự nhiều hơn, đừng ám thị.”
Câu này của y là dặn dò Dung Hoài, câu tiếp theo là khuyên nhủ Dung Duyệt.

“Tốt nhất đừng có tư tưởng muốn thành tích giống như mọi người.”
Đối với kết luận này của bác sĩ Tịch, Dung Duyệt từ chối cho ý kiến.

“Vấn đề cụ thể có thể phân tích kỹ hơn, nhưng không cần quá lo lắng.

Vốn dĩ tuổi dậy thì là một giai đoạn khá nhiều chuyện, phụ huynh cũng không cần quá sốt ruột, tâm tình của cha mẹ sẽ truyền tải hết tới con trẻ.”
Nhìn y rõ ràng cũng là một thanh niên trẻ tuổi, miệng lưỡi trơn tru, ra vẻ trải đời.

Dung Duyệt khoanh tay trước ngực.

“Sau này, anh tiếp tục dẫn cậu nhóc qua kiểm tra định kỳ một chút nhé.” Tịch Mộ mỉm cười.

“Được được.” Dung Hoài đáp ứng, định dẫn Dung Duyệt rời đi.

Dung Duyệt mặc Dung Hoài nắm tay nó, đi mấy bước, đột nhiên dừng lại.

Dung Hoài cũng không thể không dừng bước.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Dung Hoài, Dung Duyệt quay đầu, cười xán lạn: “Bác sĩ Tịch Mộ, anh nói anh là bác sĩ ở thành phố Lung?”
“Đúng vậy, nhóc có hứng thú với thành phố Lung sao? Muốn trò chuyện một lúc không?” Tịch Mộ vừa mừng vừa sợ.

“Không, em chỉ muốn hỏi xem chừng nào thì bác sĩ trở về.”
Dung Duyệt ngước lên, trên khuôn mặt kiêu ngạo, lông mi sở hữu một độ cong tuyệt đẹp, phản chiếu ánh sáng của đèn chân không.

Tịch Mộ cũng vui vẻ cười: “Phải một quãng thời gian, có gì phiền não hoan nghênh nhóc đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Y tá bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lập tức đưa danh thiếp của Tịch Mộ cho Dung Hoài.

Dung Hoài vội vàng nhận lấy, sau đó nói cảm ơn.

Dung Duyệt gặp đối thủ khó đối phó nhất cuộc đời..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.