Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 3: Rung Động Của Thiếu Niên



Các bạn đang đọc truyện Chương 3: Rung Động Của Thiếu Niên miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Từ sau khi đọc thơ cho Thẩm Miên, Dung Duyệt phát hiện ông anh hàng xóm này bắt đầu thường xuyên gạ nó nói chuyện.
“Tiểu Duyệt, mời nhóc ăn bánh ga-to, cùng anh Thẩm trò chuyện được không?”
Dung Duyệt nhìn anh, khóe miệng giật một cái: “Anh là biến thái à?”
Thẩm Miên: “…” Anh có thể phê bình sự kích động của mình bây giờ là đáng xấu hổ không, giọng nói của thằng nhóc này cũng quá êm tai đi? “Nếu nhóc là phát thanh viên trên internet, anh sợ mình không cẩn thận sẽ vung tiền như rác”
Dung Duyệt: “…” Nó muốn về nhà.

____
Mùa đông, trên đường về nhà, Thẩm Miên lừa Dung Duyệt đi đường khác, sau đó mua hai củ khoai lang ăn ở ven đường.

Dung Duyệt sợ nóng, trước tiên vươn đầu lưỡi chạm một cái, sau đó lại chạm một cái, cuối cùng mới quyết định cắn xuống.

“Không nhìn ra nhóc có bệnh tự kỷ.” Thẩm Miên cà khịa.

“Không nhìn ra đầu óc anh cũng thông minh.”
Một ngày Thẩm Miên không khịa nó vài lần sẽ không thể an tâm ngủ.

Thẩm Miên không biết tình trạng tương tác của Dung Duyệt với người khác như thế nào, anh chỉ biết, vì anh có thể giao lưu bình thường với Dung Duyệt khiến danh tiếng anh vang xa, còn nổi tiếng hơn so với việc đạt giải nhất cuộc thi vật lý cấp thành phố.

Diệp Kình và Thẩm Miên quan hệ không tệ, có một lần hắn muốn ăn hôi, nhân cơ hội đụng chạm cậu nhóc, động tác của Dung Duyệt cực nhanh, trốn sau Thẩm Miên, sau đó dùng ánh mắt u ám theo dõi hắn.

Diệp Kình trải qua việc này cũng không dám tiếp tục động tay động chân.

Quan hệ coi như cũng tàm tạm.

Cho đến một ngày, Thẩm Miên chạy sang nhà Dung Duyệt giúp nó học bổ túc, thành tích toán học của đứa nhóc này trượt dốc, Thẩm Miên đột nhiên nảy sinh hứng thú, sang giám sát nó học bài.

Trấn Lung Cảnh là khu danh lam núi xanh, nước biếc, không khí trong lành được tuyên truyền khắp nơi trên tivi.

Gió hiu hiu thổi.

Làn gió êm ái, dịu dàng như người mẹ ru con ngủ.

Hai người họ ngồi trên sàn nhà, tì lên bàn bắt đầu học.

Thẩm Miên ngồi đối diện Dung Duyệt, khi ngẩng đầu, đứa nhỏ đã ngủ gục trên bàn.

Thẩm Miên ho khan một tiếng, sau đó cũng lười biếng, chạy sang cạnh cậu nhóc, nằm bò bên cạnh, ngủ theo.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Miên phát hiện có vật gì đó cưng cứng chọc vào mông mình, hơn nữa thứ kia còn đang chuyển động, ma sát giữa kẽ hở của anh làm toàn thân anh nổi da gà.

Anh lập tức tỉnh dậy, sau đó quay đầu, nhìn thấy đứa nhỏ mới mở mắt, đôi mắt đẫm ánh nước.

Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm: “Tự mình vào nhà vệ sinh giải quyết.”
Yết hầu của đứa nhỏ nuốt một ngụm nước miếng: “Giải quyết cái gì?”
Thẩm Miên vươn tay, khá hèn hạ tuốt vài cái.

“Cái này.”
Dung Duyệt vẫn ngơ ngác như cũ.

Thẩm Miên cũng ngơ ngác.

Thẩm Miên chính thức minh bạch thế nào là thiếu giáo dục giới tính và thiếu niên ít bạn bè không cách nào vượt qua tuổi dậy thì.

Do dự hồi lâu, Thẩm Miên siết chặt tay dưới gầm bàn, sau đó vươn tay kéo quần đứa nhỏ, luồn bàn tay vào trong: “Anh không quấy rối nhóc, đây là anh đang dạy nhóc.”
Dung Duyệt phát hiện đối phương đã bắt lấy địa phương mà bình thường chính mình cũng không dễ dàng đụng vào, thế nhưng không hề ngăn cản, chỉ thở một hơi thật dài.

Thẩm Miên cẩn thận cầm đồ vật của đứa nhỏ, động tác dịu dàng từ dưới đi lên.

Anh động hai cái, đứa nhỏ lập tức giữ tay anh, nhỏ giọng “A” một tiếng.

“Không muốn?” Thẩm Miên không biết tay mình tại sao run, nhất là sau khi cậu nhóc rên một tiếng, anh cảm giác trống ngực mình tăng nhanh.

Dung Duyệt im lặng cắn môi, cầm tay anh, sau đó đưa xuống.

“Tiếp tục?” Thẩm Miên cảm thấy môi mình khô khốc, nhịn không được lè lưỡi liếm.

Dung Duyệt thẳng thắn buông tay, bám lấy vai anh.

Thẩm Miên ngầm hiểu nó muốn tiếp tục, bắt đầu hoạt động.

Bên tai anh, Dung Duyệt phát ra âm thanh mê người như mèo cào ngứa.

Thẩm Miên cảm thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng mạnh, động tác cũng không khỏi trở nên thô lỗ.

Dung Duyệt không chịu nổi kích thích, lập tức bắn trên tay anh.

Đầu Dung Duyệt trống rỗng, Thẩm Miên cũng không suy nghĩ được nhiều hơn là bao.

Dung Duyệt tỉnh táo lại, sau đó cũng tò mò sờ, sờ thấy Thẩm Miên hơi có phản ứng.

Thẩm Miên cảm nhận được tay của đối phương, lập tức nhảy dựng lên.

Anh tìm khăn giấy, xử lý cho đứa nhỏ một chút, tiếp theo ném xuống một câu: “Anh phải về nhà!” rồi bỏ chạy.

Khi anh đi rồi, cặp mắt trắng đen rõ ràng của Dung Duyệt cứ nhìn trên không trung.

Mấy ngày sau đó, Dung Duyệt đều không nhìn thấy Thẩm Miên.

Dung Duyệt ngồi trong lớp, bạn bè xung quanh đang vui vẻ cười đùa.

Từ sau khi nó đánh bạn học cười nhạo mình đến vỡ đầu chảy máu, không còn ai dám đắc tội Dung Duyệt.

Vì vậy, bầu không khí chung quanh bây giờ hoàn toàn tĩnh mịch.

Nhưng nó không hề cô đơn.

Trong mắt Dung Duyệt, dù thế giới trầm mặc cũng sẽ có màu sắc vui vẻ.

Bàn tay trắng nõn gấp tờ giấy thành hình con hạc.

Dung Duyệt mở cửa sổ, buông con vật trong tay, rồi nhìn hạc giấy rơi xuống đất, trong chớp mắt vỗ cánh bay đi.

_____
Định kỳ, Dung Hoài dẫn Dung Duyệt đi gặp bác sĩ tâm lý.

“Tiểu Duyệt, em nhìn anh.” Bác sĩ chau mày nói: “Vật chết không thể biến thành vật sống.

Đây hết thảy đều là suy tưởng của em, là một loại cổ tích.

Em không thể coi nó là thật.”
“Anh bác sĩ, anh từng đọc tiểu thuyết ngắn “Cuộc gặp gỡ trên sa mạc” của Igor Rosohovatski* chưa?”
*Igor Rosohovatski là nhà báo, nhà văn khoa học người Nga, Cuộc gặp gỡ trên sa mạc được ông sáng tác năm 1961.

Khiến bác sĩ tâm lý cảm thấy sợ là kỳ thực Dung Duyệt không phải một đứa trẻ tự kỷ thông thường.

“Một nhà khảo cổ học đi đến sa mạc, nhìn thấy hai pho tượng có hình dáng kỳ quái.

Để nghiên cứu hai pho tượng kỳ lạ không thể phân biệt này, đồng nghiệp của hắn đã đập xuống đầu ngón chân của một pho tượng.

Qua rất nhiều năm, nhà khảo cổ học lại đến sa mạc một lần nữa, sau đó phát hiện pho tượng trên sa mạc đang chuyển động.

Pho tượng bị đập vào ngón chân đang che chân của mình, pho tượng bên cạnh nhấc vũ khí lên bảo vệ nàng.” Dung Duyệt cất cuốn sách trên tay, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào mắt bác sĩ: “Nhà khảo cổ học phỏng đoán, thời gian của hai sinh vật ngoài trái đất này khác loài người.

Một trăm năm của chúng ta đối với bọn họ cùng lắm chỉ trong nháy mắt.

Cho nên nhà khảo cổ học đánh nàng rồi rời đi, qua bao nhiêu năm bọn họ mới có một chút phản ứng.”
Bác sĩ tâm lý chăm chú nhìn vào mắt Dung Duyệt.

“Nếu thế giới loài người có nhiều điều kỳ diệu như vậy, vì sao em không thể là một trong số đó?”
Bác sĩ tâm lý cho rằng mình cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt: “Em nghĩ mình đặc biệt?”
“Mọi người đều đặc biệt.”
“Nhưng em đã tìm thấy điểm đặc biệt của riêng mình chưa?”
“Em nghĩ bác sĩ chẩn đoán sai tình trạng của em.” Dung Duyệt nói: “Em không có bệnh.”
Bác sĩ thở dài một hơi, tựa lưng lên ghế: “Gần đây em rất hay nói chuyện.”
Dung Duyệt không trả lời câu nói của đối phương: “Nhắc tới, thật ra em có một chuyện không hiểu rõ, muốn thỉnh giáo anh.”
“Là chuyện gì?” Bác sĩ lập tức ngồi ngay ngắn, tinh thần phấn chấn.

Dung Duyệt mặt không đổi sắc hỏi: “Tự an ủi là gì?”
Bác sĩ nghẹn một búng máu trong cổ họng.

Hắn theo nghề nhiều năm, lần đầu tiên làm công việc của một bác sĩ về sức khỏe cơ thể, phổ cập kiến thức giới tính cho học sinh trung học.

Nói chuyện xong, bác sĩ tiễn Dung Duyệt ra ngoài.

Dung Duyệt thấy Dung Hoài lập tức ngậm miệng, mặc hắn kéo mình về nhà.

Dung Duyệt không mắc chứng tự kỷ, nó chỉ không muốn nói chuyện với quá nhiều người, bạn học cũng vậy, ba nó cũng thế.

Nó thường đánh giá xem đối phương có thể nói chuyện với mình hay không bằng một cách rất đơn giản là xem khi người đó xuất hiện bên cạnh mang theo màu sắc gì, kỳ ảo ra sao.

Cho nên, trong lòng Dung Duyệt, Thẩm Miên có địa vị cao nhất.

Lúc anh xuất hiện, vạn vì sao rơi trên đầu anh.

Đã rất lâu nó không gặp Thẩm Miên.

Giờ ra chơi, Dung Duyệt không nhịn được chạy sang tòa nhà của khối cao trung.

Học sinh cấp ba ai cũng cao hơn nó, hơn nữa còn tỏa ra mùi vị xa lạ, nó càng chạy càng bất an.

Cảm giác tồn tại của Dung Duyệt quá đột ngột, không ít người nhìn về phía nó.

Ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén mà nó thì thương tích đầy mình.

Diệp Kình thấy Dung Duyệt, chủ động chào hỏi: “Nhóc tới tìm Thẩm Miên à?”

Dung Duyệt lập tức chạy tới.

Diệp Kình bắt chuyện với nó, sau đó đi đến bãi tập.

Dung Duyệt thấy Thẩm Miên đeo mắt kính như mọi ngày, lạnh lùng đứng, một cô gái đang đứng trước mặt anh, vẻ mặt xấu hổ.

Gặp tình huống này, Diệp Kình lập tức kéo Dung Duyệt trốn đi.

Cô gái đứng trước mặt Thẩm Miên, sau đó nhét một phong thư vào ngực anh rồi bỏ chạy.

Thẩm Miên sững sờ tại chỗ, anh siết chặt lá thư trong túi, động tác quá nhanh, trái lại có chút ý tứ khiến người ta khó nhận ra.

“Nhóc sắp có chị dâu rồi.” Diệp Kình rốt cuộc cũng có cơ hội xoa đầu đứa nhỏ.

Dung Duyệt mở to mắt, con ngươi rung chuyển không ngừng.

Màn tỏ tình trước mắt xem như chấm dứt, Diệp Kình định bảo đứa nhỏ đi ra, nhưng Dung Duyệt quay đầu chạy mất.

Ngay lúc hắn đang hoang mang liền nghe thấy chuông vào học.

Hôm nay, Dung Duyệt cũng không nói chuyện với Thẩm Miên.

Nó cưỡi xe đạp, trốn về nhà.

Hình ảnh cô gái tỏ tình với Thẩm Miên không ngừng lặp lại trong đầu Dung Duyệt.

Nó cảm giác trong óc có gì đó lúc ẩn lúc hiện.

Chờ đến khi Dung Duyệt nhận thức được, nó đã ở trong phòng, một tay cầm kéo, một tay cầm quần áo bị cắt nát.

Khiến người ta sợ.

Khiến người ta run.

Ái tình khiến người ta cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

Như ba và mẹ nó.

Trong đầu Dung Duyệt hiện lên khuôn mặt đã lâu không gặp của mẹ.

Sau khi ba về nhà cởi quần áo, mẹ lén lút cầm áo ba, đặt lên miệng hít sâu một hơi.

“Mẹ, mẹ đang ngửi gì thế?” Nó từ trong phòng đi ra, tò mò hỏi.

“Ha…” Mẹ thở một hơi, dán mặt vào áo khoác của ba, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười hoàn mỹ khiến người ta sợ hãi: “Là mùi vị phản bội.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.