Thực Sắc

Chương 38: C38: Chương 37



Các bạn đang đọc truyện Chương 38: C38: Chương 37 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Tang Thanh Nhã cũng không ngờ ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải Cao Ấu Vi.

Gần đây Phương Khôn bận rộn làm ăn quả thật lãnh lạc nàng, cộng thêm chuyện trước đó gây phiền phức cho Trương Tĩnh Hân đối phương cũng không hảo hảo giải thích với nàng, Tang Thanh Nhã vốn là đầy một bụng lửa.

Ngày hôm qua thái độ của Phương Khôn đột nhiên chuyển biến 1800 , mất thời gian cả đêm theo nàng mời nàng ăn cơm, ăn xong rồi còn chở nàng đến hội sở trên núi ngắn cảnh đêm.

Phương Khôn thành khẩn nhận sai, thừa nhận gần đây làm ăn không tốt nên mới khiến hắn một lòng một dạ đặt vào công việc bỏ quên nàng, nhưng hắn liều mạng kiếm tiền cũng là vì tương lai của hai người. Tang Thanh Nhã còn không quá cam tâm tình nguyện, Phương Khôn này là kẻ có tiền, ngươi bận rộn thì bận rộn a, đều là người trưởng thành ai lại muốn cản trở ngươi kiếm tiền? Nhưng ngươi không thể vì tiền mà không phân biệt tốt xấu, tiền của ai cũng kiếm lợi ích của ai cũng tổn hại? Nói hắn hắn còn tức giận, cố chấp vừa nổi lên thì ai cũng không nghe, cũng chỉ sau khi xảy ra chuyện mới nhận sai.

Nhìn thấy Tang Thanh Nhã bất vi sở động, Phương Khôn giống như ảo thuật biến ra một cành hoa hồng đưa cho nàng, Tang Thanh Nhã nhận lấy cành hoa, cười nói: “Yêu, Phương đại thiếu gia lúc nào đã trở nên vừa tục khí vừa hẹp hòi như vậy? Một cành hòa hồng đã muốn ta nguôi giận?” Mới vừa nói xong cũng nghĩ nhụy hoa có vẻ khác thường, vừa nhìn kỹ quả nhiên là một chiếc nhẫn kim cương.

Phương Khôn cầm tay nàng qùy một gối, thành khẩn nói: “Ta biết ta không phải bạn trai tốt, nhưng hy vọng ngươi cho ta một cơ hội trở thành lão công của ngươi. Tiểu Nhã, ta thật sự yêu ngươi, gả cho ta được không?”

Đúng vậy, tinh quang sơn cảnh rượu đỏ nhẫn kim cương tuấn nam cùng lời nói lãng mạn, đây hết thảy thình lình xảy ra khiến Tang Thanh Nhã có chút không kịp hồi thần, nàng thừa nhận nàng động lòng, đem tâm tình hoàn toàn viết ở trên mặt.

Nếu không có một câu sau đó của Phương Khôn, sợ rằng hôm nay nàng cũng đã thành bà Phương.

Lúc Phương Khôn đem nhẫn đeo vào ngón áp út của nàng , còn nói: “Chỉ còn lại cửa ải khó khăn cuối cùng, chỉ cần vượt qua nó chúng ta sau này có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc. Mà cửa ải khó khăn này cần ngươi giúp ta, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không nỗ lực nhiều năm của ta đều uổng phí.”

Tang Thanh Nhã hồ nghi nói: “Là khó khăn gì?”

Phương Khôn nghiêm túc nói: “Yên tâm, bất luận ngươi gặp phải chuyện gì ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Tang Thanh Nhã đã cảm thấy Phương Khôn nói rất kỳ hoặc, đợi nàng nghe xong bạn trai của nàng, người chuẩn bị trở thành lão công vì chuyện làm ăn mà muốn đưa nàng lên giường của nữ nhân khác, thịnh nộ lại cảm thấy cực độ hoang đường không chỗ phát tiết, một gối lên ngay vận mệnh của Phương Khôn, khiến hắn quỷ khóc lang hào rời đi trong giận dữ!

Lại có một nam nhân vô sỉ như vậy, vì sao không sớm nhìn ra, mù mắt!

Tang Thanh Nhã không đi tìm Trương Tĩnh Hân nói chuyện này, sợ Trương Tĩnh Hân cười nhạo nàng.

Lúc trước nàng cùng với Phương Khôn, Trương Tĩnh Hân cũng rất không nghĩa khí mà chê cười một lần, Tang Thanh Nhã thiếu chút nữa đã nóng nảy với nàng. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt của vị lão hữu này thật độc a, manh mối gì cũng chưa từng lộ ra thì đã bị nàng nhìn thấu.

Tang Thanh Nhã thầm nghĩ một mình yên tĩnh uống rượu, lại để nàng ở nhà hàng gặp phải Cao Ấu Vi!

Tuy rằng chỉ gặp một lần, nhưng gương mặt chọc người chán ghét này của nàng ta muốn quên cũng khó!

Không thể buông tha, liền có một màn Tang Thanh Nhã giáo huấn kẻ cặn bã.

Tang Thanh Nhã từ trong tới ngoài đều khó chịu, một người rốt cuộc có yêu ngươi hay không chỉ có một khắc trước ly biệt mới thật sự hiểu được. Nàng muốn khóc một hồi lại phát hiện qua hai mươi tuổi nước mắt cũng không còn. Gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân không nhận, đành gửi lại tin nhắn bằng giọng nói: “Tĩnh Tĩnh! Ngươi đang ở đâu, ta sắp chết! Cấp cứu!”

Điện thoại đặt trong túi xách màn hình hiển thị tin nhắn đến, nhưng chủ nhân của nó lại không phát hiện.

“Weibo cá nhân của ngươi có phải tên là Dùng Bồn Ăn Cơm hay không?” Trần Thiên Ngữ ngồi ở đối diện đột nhiên hỏi một câu như vậy, không hề dự liệu, khiến muỗng hải đảm trong tay Trương Tĩnh Hân đang đưa vào miệng nhất thời ngừng lại một chút.

Trần Thiên Ngữ phát hiện chi tiết này.

“Ta nói rồi, ta không có Weibo cá nhân, chỉ có Weibo của quán ăn.” Trương Tĩnh Hân ăn hải đảm thơm ngon: “Vì sao hỏi như vậy? Hắc, ánh mắt hoài nghi này của ngươi là có ý gì, lẽ nào ta còn gạt ngươi sao? Dùng Bồn Ăn Cơm…. Tên này cho ngươi sử dụng tương đối thích hợp?”

Trần Thiên Ngữ nói: “Ta đã nghĩ ngươi làm sao sẽ biết ta ở thành phố Q, ngươi chính là Dùng Bồn Ăn Cơm! Ta đến thành phố Q cũng là bởi vì Bồn cô nương khuyên ta đi ra ngoài giải sầu một chút. Ta mới có thể nhớ đến rất sớm trước kia đã đăng một status trên Weibo, khung cảnh là quán nướng cạnh biển tối qua, đại ý là nói thành phố Q rất đẹp, hải sản cùng bia đều rất tuyệt, có thể xua tan tất cả không vui. Ta cũng đã quên nhưng ý tưởng này vẫn tồn tại trong tiềm thức của ta.”

Trương Tĩnh Hân bắt đầu ăn canh: “Cho nên ý của ngươi là nói ta đăng ký một tài khoản yên lặng theo dõi ngươi, lật tung Weibo của ngươi để dẫn hướng, sau đó trăm phương nghìn kế đoán tâm tư của ngươi sợ ngươi nghĩ không thông, thiên lý xa xôi tới chỗ này tìm ngươi?”

Trần Thiên Ngữ: “Bị ngươi vừa nói như vậy thế nào ta cảm thấy bản thân rất tự kỷ?”

Trương Tĩnh Hân cười nói: “Tuy rằng ngươi hỏi vô số lần, nhưng vì trong sạch của ta, ta vẫn sẽ sẽ nói cho ngươi biết một lần đi.”

…. Cái gì gọi là vì trong sạch của ngươi a! Loại thuần khiết này có thể không cần hay không a!

Trương Tĩnh Hân buông chén canh nói: “Kỳ thực lần này ta đến thành phố Q là vì Thúy Minh Lâu.”

Thúy Minh Lâu Trần Thiên Ngữ tự nhiên là nghe nói qua xem như là một quán ăn lau đời ở thành phố Q. Những năm gần đây một thế hệ lão thành lui xuống đổi lớp trẻ lên quản lý, không chỉ giữ truyền thống của Thúy Minh Lâu mà còn sáng tạo ra rất nhiều món ăn mới, việc làm ăn phá lệ phát đạt. Quán này đã nằm trong thực đơn của Trần Thiên Ngữ, mấy năm trước ăn một lần ấn tượng khắc sâu, lần này tới còn chưa kịp đến thưởng thức.

Trương Tĩnh Hân nói: “Ta cũng mở quán ăn làm món ăn sáng tạo, thân là bà chủ kiêm đầu bếp chính dĩ nhiên cần thường xuyên chạy các nơi hấp thụ linh cảm cùng tinh hoa mỹ thực khắp nơi, để dự trù thực đơn quý mới.”

“Cho nên ngươi đến thành phố Q là vì đến Thúy Minh Lâu tìm linh cảm cho món ăn mới?”

Trương Tĩnh Hân: “Nếu như ngươi cứng rắn muốn nghĩ là ta theo dõi ngươi đến đây cũng được, ta không ngại.”

“Hắc, tên tiểu quỷ ngươi, luôn chiếm tiện nghi ta, ngươi thích hợp sao? Đã như vậy còn chờ cái gì, đến Thúy Minh Lâu a!”

“Bây giờ…?”

“Đương nhiên là bây giờ, ngươi ăn no rồi?”

“Không đói bụng.”

“Ta còn hơi đói, bị ngươi nói lại càng muốn đến nếm thử. Đi thôi Trương lão bản, coi như theo ta, ta mời khách.”

“Ngài cũng đã phá sản rồi còn mời khách, ta cũng không phải thật sự muốn chiếm tiện nghi ngươi. Nếu Trần lão sư muốn ăn thì ăn thôi, ta sớm đi thu thập tư liệu sống.”

Hai người đều đến cửa Thúy Minh Lâu, Trần Thiên Ngữ còn đang ma ma tức tức về chuyện ai mời ai, Trương Tĩnh Hân xem nàng như không khí, đến chỗ nhân viên lấy số: “Không phải giờ cơm còn phải chờ, làm ăn thật không tệ a.”

“Còn phải chờ 8 bàn nữa….”

Đang nói, phía sau có một nhóm lữ hành đoàn, hướng dẫn viên du lịch nói vài câu với nhân viên, vẻ mặt không tốt lắm, quay đầu lại hỏi các thành viên trong đoàn: “Thúy Minh Lâu phải chờ chỗ, cho nên hiện tại có hai lựa chọn, một là chính là chúng ta lười đợi, tùy tiện tìm một quán ăn lấy đầy bụng là tốt rồi. Thứ hai là hôm nay chúng ta hãy cùng ăn vào Thúy Minh Lâu! không ăn không về!”

Các thành viên trong đoàn đều hưởng ứng nhất định phải ăn được thức ăn của Thúy Minh Lâu nếu không xem như uổng công đến thành phố Q, Vì vậy hướng dẫn viên liền đến lấy số, trong quán không đủ chỗ, có du khách tình nguyện ngồi ăn trong sảnh lớn.

Trần Thiên Ngữ nói: “Được rồi, tới thật đúng lúc, may là không đến sau bọn họ, nếu không không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.”

Đợi hơn 30 phút hai người mới được vào.

“Ăn không ngại tinh tế, thái không ngại mỏng”, món ăn Sơn Đông thân là một trong tứ đại thái hệ của Trung quốc, lấy chiên, xào, rang, nướng làm chính, hương vị hội tụ, độ lửa nghiêm cẩn. Rau của phong phú cùng hải sản khiến món ăn Sơn Đông biến sắc hóa đa dạng, rất được hoan nghênh. Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân gọi trứng Xuân Cửu Phù Dung, canh cá trích sữa, đậu hũ thái cực, một tô thịt và lạp xưởng ngũ vị hương. Những thứ này đều là đặc sản trứ danh của Sơn Đông, có tư vị món ăn truyền thống Sơn Đông rồi lại dung hợp nguyên liệu mới mẻ, vào miệng rất có cảm giác trở về chốn cũ.

Trương Tĩnh Hân vẫn như trước mỗi món không ăn quá nhiều, chỉ thử một miếng, Trần Thiên Ngữ tinh tế thưởng thức sự biến hóa giữa thức ăn các nơi, hai người ăn cơm giữa đại sảnh náo nhiệt, nhưng một câu cũng chưa từng nói, thập phần an tĩnh.

“Thật sự không đến sai chỗ.” Trương Tĩnh Hân đặt đũa xuống, tán thưởng.

“Trương lão bản đối với sản phẩm mới của Hoa Tiền Nguyệt Thiện có ý tưởng rồi sao?”

“Có chút ý tưởng, nhưng luôn cảm thấy còn chưa đủ …..Vẫn cảm thấy thiếu gì đó mang tính quyết định.”

Hai người đang nói, nhân viên đã bước đến khách khí hỏi, bởi vì khách quá nhiều không biết các nàng có đồng ý ghép bàn hay không.

Nói cho cùng các nàng cũng đã ăn sắp xong rồi, để tiện cho mình tiện cho người nên liền đáp ứng — xem ra về sau thực khách đến sau bị lữ hành chiếm chỗ phải chịu đói rồi.

Ngồi cùng bàn chính là một cô gái đi một mình, nàng mang túi du lịch lớn, đặt túi xuống dưới bàn, nàng mỉm cười với hai người, gọi nhân viên, chỉ gọi một món ăn — Song Thúy chiên giòn.

Nhân viên vừa nghe, vẻ mặt có chút phức tạp: “Ngại quá, tiểu thư, món ăn này cần đặt trước. Ngài có đặt trước không?”

“Ta không hẹn trước, chỉ là nghe nói thành phố Q chỉ có Thúy Minh Lâu chịu làm món ăn này, nên muốn đến thử thời vận.”

Nhân viên mời nàng chờ, nhân viên sẽ ra sau bếp hỏi thử.

Nhân viên đi rồi, Trần Thiên Ngữ nói với Trương Tĩnh Hân: “Chúng ta cư nhiên đã quên còn có Song Thúy chiên giòn .”

Trương Tĩnh Hân uống một ngụm trà nói: “Trên thực đơn không có nó.”

“Cũng đúng. Món ăn này cực kỳ thử thách kinh nghiệm nắm giữ độ lửa của đầu bếp, lại phí nguyên liệu, cho nên giá cả hơi cao, có một số thực khách không hiểu rõ sẽ dễ oán giận, nó thuộc dạng món ăn không được hoan nghênh, thảo nào không nhiều quán ăn đồng ý làm.”

Cô gái ngồi cùng bàn chen miệng: “Xấu hổ cắt đứt hai vị, nghe các ngươi đối với ẩm thực rất có nghiên cứu, cũng không biết thành phố Q ngoại trừ Thúy Minh Lâu còn chỗ nào có thể ăn được Song Thúy chiên giòn chính tông không?”

Trần Thiên Ngữ: “Bọn ta cũng không phải người ở thành phố Q, nhưng nói đến món Sơn Đông thì trong thành phố Q cũng chỉ có Thúy Minh Lâu cùng Bách Gia Thực Đường hai quán ăn này chịu làm Song Thúy chiên giòn chính tông. Năm kia ta đã ăn ở Bách Gia Thực Đường, độ lửa còn kém một chút, dai đến khó nuốt xuống.”

Cô gái cùng bàn nghe xong lời nói của Trần Thiên Ngữ có vẻ rất thất vọng, nhưng nhân viên trở về mang cho nàng tin tức tốt: “Hôm nay vừa lúc đầu bếp chính của bọn ta đến, tiểu thư muốn ăn món Song Thúy chiên giòn cũng được, chỉ là giá cả cần phải thương lượng.”

Cô gái cùng bàn kiên định nói: “Tiền không là vấn đề, ta chỉ muốn ăn món đó.”

Hai bên thương định giá cả xong nhân viên rời đi, cô gái cùng bàn hưng phấn chờ mong. Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ liếc nhau: “Có phải một phần cánh gà duy nhất ngoài danh ngạch đã không còn?”

“Không sao.” Trần Thiên Ngữ nói: “Chỉ cần món ăn lên rồi, ta liếc mắt nhìn sang liền biết độ lửa thế nào, món ăn có đáng giá để chúng ta da mặt dày gọi một phần hay không.”

Hơn ba mươi phút sau Song Thúy chiên giòn lên bàn.

Song Thúy chiên giòn này quá trình chế biến rất nhanh, dùng dầu sôi chiên hơn mười giây là có thể ra chảo, hao tổn công phu là nằm ở quá trình sơ chế trước đó.

Song Thý là bao tử heo cùng mề gà, cần dùng năm sáu cái bao tử heo cắt lấy chỗ ngon nhất, mười mấy cái mề gà lột đi lớp ngoài, kể cả phía ngoài cũng cắt đi chỉ còn lại thịt non chỉ bằng ngón tay bên trong — đây là chỗ hao phí nhất. Sau đó tỉa thành hoa cúc đem xào sơ qua, lúc ra chảo trên mặt thẩm mỹ cũng có chút mỹ quan. Khó nhất chính là lúc cho vào dầu sôi để chiên, quá lửa một chút sẽ dai, thiếu một chút sẽ sống, cũng không ngon miệng. Món ăn này được xưng là đá thử vàng đối với kỹ thuật nắm giữ độ lửa của đầu bếp, trứ danh là 《tùy viên thực đơn 》,và 《 nhã xá đàm cật 》, được đánh giá rất cao . (thứ lỗi ta không thể hiểu nổi hai cụm trong ngoặc a.)

Trần Thiên Ngữ nhìn đĩa Song Thúy chiên giòn vàng óng ánh, giòn xốp rất mỹ quan, khiến nàng thèm nhỏ dãi, nhưng….. Hình như hơi quá lửa?

Cô gái cùng bàn gắp Song Thúy cho vào miệng, thật lâu không nói, sau đó chảy nước mắt.

“Ngươi không sao chứ……” Trần Thiên Ngữ không ngờ đối phương lại đột nhiên rơi lệ, từ trong túi xách lấy khăn giấy đưa cho đối phương.

Trương Tĩnh Hân liếc mắt nhìn túi khăn giấy bị chì kẽ mày vẽ mấy đường….. Không biết trên khăn giấy đưa cho người khác lau nước mắt có bị dính chì kẽ hay không, người khác lau xong trên mặt không biết có bao nhiêu vết nước đen thùi.

Cô gái cùng bàn nói cảm ơn, Trần Thiên Ngữ vội vã nói: “Ngại quá, đừng trách ta lắm miệng, ta đặc biệt muốn biết tại sao ngươi lại khóc? Là ăn quá ngon nên cảm động hay là quá khó ăn nên buồn nôn?”

Cô gái cùng bàn đều bị câu hỏi này của nàng làm cho tức cười, sau khi lau khô nước mắt hòa hoãn tâm tình nói: “Kỳ thực không tính là khó ăn, trong tất cả số Song Thúy chiên giòn ta đã ăn thì đây xem như là thượng phẩm, chỉ là còn kém của ba ta làm một chút.”

“Ba ngươi làm? Ba ba ngươi còn hơn cả thượng phẩm?” Trần Thiên Ngữ hai mắt tỏa ánh sáng: “Đi nơi nào có thể ăn được Song Thúy chiên giòn ba ngươi làm?”

Trương Tĩnh Hân nhìn không được nữa, vỗ vỗ Trần Thiên Ngữ: “Này này, bình tĩnh một chút đi, khí chất.”

Cô gái cùng bàn lắc đầu: “Không có cơ hội nữa, chỗ nào cũng không ăn được, ba ta đã qua đời rất nhiều năm.”

“…..”

Cô gái cùng bàn nói nàng đi khắp tỉnh S, ăn vô số lần Song Thúy chiên giòn, quán ăn nổi danh đến nhỏ đến ngõ phố chỉ vì muốn tìm được ký ức về ba nàng, đáng tiếc, Thúy Minh Lâu là điểm đếm cuối cùng, nhưng nàng vẫn không tìm được.

Nàng là vì tâm nguyện cuối cùng của mẹ mà tìm đến mỹ vị trong trí nhớ.

Mẹ của nàng bệnh nặng, bác sĩ cũng nói chỉ còn lại một hai tháng sinh mệnh. Mẹ nàng mắc bệnh đã lâu, người nhà tuy khổ sở nhưng cũng phải chấp nhận. Gần đây mẹ nàng thân thể càng ngày càng không tốt, lại tưởng nhớ người chồng đã mất nhiều năm. Ba nàng là đầu bếp nổi danh về món Sơn Đông, năm đó làm món Song Thúy chiên giòn rất được người trong giới khen ngợi. Nàng nhớ kỹ lúc còn rất nhỏ đã ăn một lần Song Thúy chiên giòn do ba nàng làm, đến nay khó quên.

Nguyện vọng trước khi mẹ nàng mất chính là muốn ăn Song Thúy chiên giòn do ba nàng làm. Nàng biết Song Thúy chiên giòn do ba nàng tự tay làm là không có khả năng, nhưng Trung Hoa đại địa lớn như vậy nhất định sẽ có hương vị tương tự!

Vì vậy nàng mang ba lô tìm kiếm ở các nơi, nhưng trong một tháng này lần lượt thất vọng. Tính toán thời gian cũng đã đến lúc trở về tiễn mẹ nàng đoạn đường cuối cùng, Thúy Minh Lâu là nơi cuối cùng khiến nàng triệt để tuyệt vọng.

Sau khi cô gái cùng bàn nói xong, nàng xin lỗi: “Ta cũng không biết tại sao phải nói với các ngươi những chuyện này, rất xin lỗi, có lẽ là giấu ở trong lòng lâu rồi….. Cũng nên buông xuống. Cám ơn khăn giấy của ngươi, tạm biệt.”

Nàng đứng dậy muốn đi, Trần Thiên Ngữ đột nhiên gọi nàng lại: “Chờ một chút.”

Cô gái quay đầu, Trần Thiên Ngữ nhéo tay áo Trương Tĩnh Hân, nói: “Tài nấu nướng của của nàng rất xuất sắc, có thể thử một lần, nói không chừng có thể làm ra Song Thúy chiên giòn mà ngươi muốn!”

Trương Tĩnh Hân bất khả tư nghị nhìn Trần Thiên Ngữ, con ngươi thiếu chút nữa lọt ra ngoài.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.