Thủy Long Ngâm

Chương 43: Tương Dương công phòng chiến* (thượng)



Các bạn đang đọc truyện Chương 43: Tương Dương công phòng chiến* (thượng) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Cuộc chiến công – phòng Tương Dương

Mọi người nghe tiếng động lớn đồng loạt ngẩn ra. Cuối cùng, vẫn là Trần Phụ phản ứng đầu tiên, gọi lính truyền lệnh đến, lạnh lùng nói,

“Truyền tướng lĩnh ta, lập tức lệnh Trần tướng quân, Lý tướng quân điều khiển nhất doanh, nhị doanh hiệp trợ Tây môn thành; lệnh Ngụy tướng quân chuẩn bị lượng lớn hao ngả* [cỏ ngải], cỏ khô, cành cây, vải bố ngâm dầu chia tới các lầu canh, chòi gác sẵn sàng chờ lệnh. Đồng thời, lệnh toàn bộ cung nỏ thủ toàn doanh tập kết tại Tây môn chờ lệnh. Những người khác lập tức trở về vị trí phòng thủ của mình. Mau!”

Đám quân sĩ đang gây loạn đột nhiên hiểu tình hình hiện tại liền khôi phục thần sắc. Sau khi nghe lệnh Trần Phụ liền nhanh chóng chạy về doanh trại cùng vị trí của mình.

Ngụy Thanh đứng gần đó đã sớm bị tình thế khẩn cấp dọa sợ đổ một thân mồ hôi lạnh. Trần Phụ bước lại gần, mắt lóe quang mang, lạnh lùng nói, “Thái Thú đại nhân, tại hạ khuyên ngươi lúc này tốt nhất nên đến trên thành lâu tự mình đốc chiến, lấy oai hùng của bản thân để cổ vũ tinh thần quân sĩ Nam Sở!”

Nhìn Ngụy Thanh nghiêng nghiêng ngả ngả bị người đỡ lên ngựa đi về phía Tây môn, trong mắt Trần Phụ, hàn quang chợt lóe, nói với người đứng phía sau, “Truyền năm trăm binh Tây doanh đi theo ta.”

~~~

Khi quân sĩ hai phe đang phát sinh xung đột, Dương Nghiệp Thành đã thừa cơ an bài người lén đến phóng hỏa chỗ lầu canh, đốt sạch lương thực dự trữ trong thành Tương Dương. Lúc này, Dương Nghiệp Thành đang cùng Lưu Liên Thành chạy về phía Tây thành. Ở đó, họ đã an bài người trà trộn vào tướng sĩ thủ thành, chỉ chờ nhân mã công thành của Vũ Văn Thác tới sẽ liền mở cửa thành, nội ứng ngoại hợp.

Đột nhiên, chỉ nghe ngựa hí vang một tiếng, lập tức không khống chế được mà ngựa chảy chồm về phía trước. Dương Nghiệp Thành vội nhảy lên, phi thân đáp xuống đất.

“Dương Nghiệp Thành, ngươi quả nhiên có vấn đề.”

Dương Nghiệp Thành theo hướng giọng nói nhìn lên liền thấy một người, xung quanh hai người đã bị đám cung tiễn thủ bao vây.

“Trần Tĩnh Cừu?”

Người nọ cười khẽ, nói, “Khi ngươi ngầm thăm dò nơi trữ lương thảo của Tương Dương, ta đã đoán ngươi có vấn đề.”

“Chẳng lẽ lầu canh…”

“Là giả.”

Dương Nghiệp Thành nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn đối phương. Từng đạo mũi tên nhọn hoắt dưới ánh trăng lộ ra quang mang lãnh liệt. Chỉ cần Trần Tĩnh Cừu lệnh một tiếng, bọn họ liền sẽ giống hai con nhím.

“Trần tướng quân quả là anh hùng thiếu niên.”

Người có vẻ phó tướng đứng cạnh Dương Nghiệp Thành bất ngờ lãnh liệt lên tiếng. Chỉ thấy người này vẻ mặt nghiêm nghị, khóe môi khẽ cong lên. Từ đầu, Trần Tĩnh Cừu vốn không hề chú ý tới người này. Lúc này, thấy người này lên tiếng, Trần Tĩnh Cừu liền liếc mắt một cái.

Lưu Liên Thành theo dõi ánh mắt của đối phương, lại nói, “Có điều, Trần tướng quân không thấy lạ sao? Vì sao ngươi vừa nhìn đã có thể đoán được, Trần Phụ lẽ nào lại không nghĩ tới? Nhưng hắn vẫn để chúng ta làm. Một tướng quân vô cùng thông tuệ như Trần Phụ làm vậy cuối cùng là có ý gì? Tất nhiên, ngươi cũng có thể đoán được một phần đi?”

Trần Tĩnh Cừu nghe vậy sóng mắt lưu chuyển, một lúc lâu sau, lạnh lùng nói, “Ngươi nói bậy! Gia sư sao có thể làm việc phản quốc này!”

“Ha hả, ta nói bậy?” Lưu Liên Thành cười khẽ, nói, “Nếu Tương Dương bại trận, Trần Phụ còn có thể còn một đường sinh cơ. Nhưng nếu thắng, ngươi cho là Triệu Đà sẽ bỏ qua cho hắn sao?”

“Ngươi…” Bàn tay cầm kiếm của Trần Tĩnh Cừu khẽ run lên, vẻ mặt cũng dần mất tự tin, ánh mắt nhìn Lưu Liên Thành bắt đầu có điểm chần chừ, “Rốt cuộc, ngươi là ai?”

Lưu Liên Thành thấy tình thế có chút buông lỏng, chậm rãi tiến lại gần, thử thăm dò, “Trần tướng quân, ta là ai cũng không quan trọng. Mấu chốt là, ngươi phải biết rõ trong lòng Trần Phụ cuối cùng là muốn thế nào, tránh sau này tiếc đã làm sai.”

Lưu Liên Thành lúc này đã chậm rãi đến bên Trần Tĩnh Cừu, cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai hắn, “Phỉ điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh* [chim bay cao thì chết, cung tốt bị đem giấu, thỏ khôn thì chết, chó săn bị làm thịt]. Đạo lý này, ai cũng hiểu đi.”

“Ngươi nói gì?”

Đột nhiên, kiếm quang chợt lóe, tức thì Uyên Hồng kiếm đã rút khỏi vỏ. Đợi cho binh sĩ gần đó kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã đặt trên cổ Trần Tĩnh Cừu. Lưu Liên Thành sắc bén nhìn xung quanh, trầm giọng nói, “Không ai được nhúc nhích!”

“Nghiệp Thành.” Liên Thành liếc nhìn Dương Nghiệp Thành. Dương Nghiệp Thành liền hiểu ý, với lấy ngựa ở gần đó, ôm ngang lấy Trần Tĩnh Cừu, ba người hai ngựa lập tức phóng đi.

~~~~

Lúc này, quân sĩ Bắc Chu đang đánh vang trống trận. Những cây đuốc lớn đốt sáng cả chiến trường. Tinh kỳ tả hữu bay phần phật. Tiếng reo hò cùng tiêng trống trận liên miên không dứt tràn vào thành Tương Dương. Bởi vì phía trước thành Tương Dương chỉ có hào vừa sâu, vừa lớn mà không có gò lớn nên căn bản quân Bắc Chu không thể thi triển thế mạnh kỵ binh của mình. Vì thế, Công Tôn Ngao đã thiết kế một loại hà mô xa*[đại để là xe ngụy trang hay có khi công thành] do ba trăm người đẩy, ngụy trang làm đất, mỗi khi đi qua, liền tạo thành những đụn đất lớn. Lúc này, một hàng bộ binh phía trước được khiên sắt bảo hộ đang chậm rãi đẩy xe về phía trước, mở đường cho quân sĩ phía sau có thể nhanh chóng đi qua.

Khi quân Bắc Chu đi vào tầm bắn của quân Nam Sở, toàn bộ cung thủ trên tường thành vốn đã sớm đứng chờ hiệu lệnh liền đồng loạt giương cung lắp tên. Thoáng chốc, mưa tên đầy trời hướng quân đội Bắc Chu bắn tới. Những tấm khiên cứng rắn chống đỡ lại đợt tấn công thứ nhất của Nam Sở. Vũ Văn Thác vung tay, xe bắn đá ở phía sau cũng chậm rãi tiến vào chiến trường. Những khối cầu lửa lớn được bắn lên tường thành cao ngất của Tương Dương. Mà những mũi tên ngâm dầu bốc cháy ngùn ngụt cũng từ phía trên bay xuống. Hỏa vũ đầy trời, chiếu sáng cả chiến trường. Tiếng la hét vang vọng đất trời.

~~~~

“Nghiệp Thành, ngươi tới Tây môn trước. Ta còn có việc, phải quay lại xem.”

“Điện hạ, không thể được. Nếu thân phận của người không may bị bại lộ, vậy…”

Lưu Liên Thành lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua Trần Tĩnh Cừu bị điểm huyệt đang ngủ ở một bên, nói, “Lương thảo Tương Dương nhất định phải hủy, bằng không trận này sẽ là một trận đánh lâu dài. Đến lúc đó, binh sĩ chết sẽ càng nhiều.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng. Hiện Vũ Văn Thác đang ở Tây môn chờ ngươi. Mau đi đi!”

“…” Dương Nghiệp Thành nhìn đối phương, vẫn là không nhúc nhích.

Lưu Liên Thành cau mày, lạnh lùng nói, “Đây là quân lệnh, người nào vi phạm, lập tức trảm.”

“…” Nhìn ánh mắt quyết liệt của đối phương, Dương Nghiệp Thành biết một khi người này đã hạ quyết tâm, không ai có thể thuyết phục, vì thế đành cắn răng, nói, “Vậy điện hạ bảo trọng. Nghiệp Thành xong việc sẽ về tìm người.” Dứt lời liền xoay người thúc ngựa, phi thẳng về phía Tây môn.

Lưu Liên Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Tĩnh Cừu đang nằm vật trên lưng ngựa, nhíu nhíu mày, dìu người xuống, giấu tại một góc khuất, lại dùng mấy cái sọt ở gần đó che giấu. Sau đó, lập tức phi thân về phía ngược chiều.

~~~~~

Đã nhiều đêm đi do thám trong phòng thành Tương Dương, Lưu Liên Thành đã lưu ý đến một nơi ẩn nấp rất đặc biệt. Nơi này ở phía Nam khu buôn bán trong thành Tương Dương, dù giữa khu phố ồn ào lại rất tĩnh lặng. Dù đây là một căn nhà bỏ hoang nhưng ban đêm lại có người âm thầm canh gác, vị trí đối diện lầu canh. Mỗi ngày, cứ vào giờ Thìn* [7-9h], Ngọ* [12h], Tuất* [19-21h], Trần Tĩnh Cừu đều xuất hiện ở chỗ này. Nếu Lưu Liên Thành tính không sai, chính là ở chỗ này.

Lúc này, hắn đã nhảy lên mái nhà, nhấc ra một viên mái ngói, cúi đầu dò xét. Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, khóe môi Lưu Liên Thành khẽ cong lên. Quả không sai! Mà đang lúc thành bị quân đội Vũ Văn Thác công, đại bộ phận binh lính trong thành đều bị điều đi nên phòng ngự nơi này hiện nay đã yếu đi gấp bội so với ngày thường.

Khi Trần Phụ vội vàng mang quân tới nơi đúng lúc thấy Lưu Liên Thành ném mồi lửa cuối cùng vào căn phòng đang bùng cháy phía sau. Căn phòng bốc cháy, ánh lửa bốc lên đến tận trời cao, từng cơn sóng nhiệt đánh tới, mùi cháy khét bao trùm khắp nơi. Thành Tương Dương vốn lấy thủ làm gốc nhưng giờ lương thảo đã bị đốt cháy toàn bộ nên vô lực xoay chuyển tình thế.

Lưu Liên Thành xoay người nhìn người vừa đến, chậm rãi rút kiếm đứng trước ánh lửa đang cháy mạnh mẽ phía sau, thần sắc đờ đẫn. Bột phấn dịch dung trên mặt bị nhiệt hun bắt đầu chậm rãi bong ra từng mảng. Gương mặt tuấn tú vô song lộ ra từng chut một. Bàn tay thon dài hữu lực giơ cao Uyên Hồng kiếm đang lóe ra quang mang rực rỡ khiến người khác không thể tới gần.

Trần Phụ đứng đối diện với hắn, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, “Ta nên sớm phát hiện ý đồ bất chính của các ngươi. Không ngờ Bắc Hán Dương Nghiệp Thành lại thông đồng cùng Vũ Văn Thác.”

Lưu Liên Thành nhún vai, cười nói, “Trần lão tướng quân, hiện tại ngươi còn nói câu này làm gì? Lương thảo Tương Dương đã hết. Cho dù hiện tại Vũ Văn Thác có hạ lệnh đình chỉ tiến công, sợ là Tương Dương cũng không chống đỡ được bao lâu đi?”

Trần Phụ không đáp lời. Ánh mắt sắc bén quan sát Liên Thành một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói, “Đầu tiên là kích phát mâu thuẫn của ta cùng Ngụy Thanh, tiện đà trước mặt hoàng thượng châm ngòi, khiến ta mất quân quyền. Sau dó, gây loạn trong quân, tranh thủ thời cơ tới đây hủy lương thảo của ta, lại còn an bài mật thám trà trộn vào tướng sĩ trong thành, chỉ chờ trong thành hỏa khởi* [khởi động hỏa công], liền mở cửa thành, nội ứng ngoại hợp. Ha hả, đúng là một kế liên hoàn chu toàn. Không thể không nói, thật sự là phấn khích. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Lão phu lần này đúng là thua một vố đau.”

Lưu Liên Thành cười khẽ, nói, “Lão tướng quân quá khen. Vãn bối không dám nhận.”

“Theo hiểu biết của lão phu về Dương Nghiệp Thành, mình hắn không thể nghĩ ra kế sách liên hoàn tinh diệu như vậy. Đằng sau, nhất định có người điều khiển. Mà những người dưới trướng Vũ Văn Thác, lão phu đều từng nghe qua. Có thể có mưu lược nhưu vậy sợ cũng chỉ mình Công Tôn Ngao, tiếc là người này lại không có võ công. Nghe nói, năm ngoái, Vũ Văn Giác vừa thu nhận một nghĩa tử. Người này thân phận cùng lai lịch không rõ, lần này cũng theo quân xuất chinh. Hơn nữa, còn đóng bên ngoài thành Tương Dương suốt một tháng, chặt đứt đường tiếp viện của lão phu, cũng khống chế đường tiếp viện của Tương Dương với các quận huyện khác, tạo thời cơ cho Vũ Văn Thác thoải mái chiếm lĩnh bốn quận Kinh Tương,” Nói xong, Trần Phụ dừng một chút, trong con ngươi tinh quang chợt lóe, “Lão phu nghĩ, người có thể khiến Vũ Văn Giác vô duyên cớ vô cớ nhìn trúng dù sao không đơn giản, ngươi nói có đúng không, Ninh vương điện hạ?”

Lưu Liên Thành mặt lạnh băng nhưng trong con ngươi rõ ràng xẹt qua một tia khác thường. Mắt Trần Phụ vô cùng sắc bén, sao có thể không bắt lấy biến hóa trong nháy mắt nàydữ dội lợi hại, như thế nào không bắt lấy này nháy mắt đích biến hóa, Lưu Liên Thành phản ứng như vậy khiến Trần Phụ càng củng cố suy đoán của bản thân, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn đối phương, tiếp tục cười nói, “Nếu ngươi đã hủy nền tảng phòng thủ của Tương Dương như vậy, sao không để ta lễ thượng vãng lai một chút?”

Lập tức, liếc nhìn tướng sĩ ở hai bên, trầm giọng nói, “Người đâu, bắt lại!”

Kiếm khí sắc bén của Uyên Hồng kiếm lập tức lan ra xung quanh. Kiếm chiêu dầy đặc, thiên biến vạn hóa. Dù bị mười mấy người vây công* [bao vây tấn công], Lưu Liên Thành một mình vẫn có thể chống trả, không cho phép bất kỳ ai lại gần. Lúc này, Trần Phụ đứng ngoài thấy tình thế giằng co liền vội cầm lên cung tên, nhắm vào sau lưng Lưu Liên Thành. Một mũi tên bay ra.

Khi mũi tên đang phóng tới, Lưu Liên Thành đã nghe tiếng ma sát trong không khí, vội xoay người, trường kiếm vừa lật đánh bay mũi tên, khí thế bừng bừng lao về phía Trần Phụ, cười lạnh nói, “Không ngờ Trần lão tướng quân lại là người thích đánh lén sau lưng.”

Dứt lời, phi thân nhảy lên, kiếm phong sắc bén hướng đối phương mặt mà đi. Trần Phụ thật không ngờ đối phương đột nhiên tấn công liền vội vàng huy đao đón đỡ. Trong phút chốc, binh khí đụng vào nhau phát ra tia lửa cùng tiếng kim loại ma sát.

“Vốn nghe danh bát môn Kim Bả đao của Trần Tướng quân uy lực vô cùng, vãn bối lúc này xin được lãnh giáo một phen.”

“Lão phu cũng muốn lĩnh giáo kiếm pháp của Ninh vương điện hạ một chút.”

Chỉ nháy mắt, hai người đã giao tranh hơn mười chiêu. Song đao của Trần Phụ khí phách khiếp người, mỗi đòn đều là sát chiêu. Trên chiến trường, chỉ cần kim quang chợt lóe, liền có nhân ngưỡng mã phiên* [người ngã, ngựa đổ]. Kiếm pháp Lưu Liên Thành coi trọng linh hoạt cùng mau lẹ, lấy tốc độ làm trọng. Cho nên, từ đầu nhìn qua, Trần Phụ sẽ chiếm ưu thế. Nhưng một lúc sau, nét tinh diệu trong kiếm pháp của Lưu Liên Thành sẽ chậm rãi lộ ra. Cái gọi là cầm tặc tiên cầm vương* [bắt giặc, bắt vua trước], giờ muốn trốn thoát đành phải chế trụ Trần Phụ. Tuy nhiên, tâm tư này của Lưu Liên Thành, làm sao Trần Phụ có thể không biết.

Khi biết bản thân sắp rơi vào thế hạ phong, Trần Phụ liền rút lui, hai mắt ra hiệu cho binh lính hai bên tả hữu. Mưa tiễn lập tức bắn tới từ hai phía. Lưu Liên Thành vội xoay người huy kiếm chóng đỡ. Đợt mưa tên đầu tiên có thể thoát, nhưng đến đợt thứ hai, thứ ba sao có thể? Vậy nên, đến lần thứ ba, Liên Thành liền không phòng bị xung quanh. Chỉ thấy, sau lưng chợt lạnh, lập tức, trên cổ đã bị đao của Trần Phụ chế trụ.

“Ngươi nói, nếu ta đem ngươi cột trên thành lâu Tương Dương để Vũ Văn Thác kia nhìn thấy thì sẽ thế nào?”

~~~~

Thế công Bắc Chu giằng co suốt một đêm. Dưới chân thành lâu Tương Dương, hai ngọn thi thể đã chất lên cao ngút. Trong số những thi thể này, có cả của quân Bắc Chu và Nam Sở. Tiếng reo hò, giao tranh không ngớt vang lên đến tận trời cao. Có điều, loại tiếng động này cũng không còn kịch liệt như trước. Một đám quân sĩ Bắc Chu đang trèo trên tường thành trúng tên từ phía trên ngã xuống. Mà quân sĩ Nam Sở cũng một đám trúng tên từ dưới bắn lên mà ngã xuống. Quân canh giữ trong thành Tương Dương qua phút bối rối ban đầu đã khôi phục tác phong canh phòng cẩn thận như bình thường. Quân đội Bắc Chu không chiếm được chút tiện nghi nào. Vũ Văn Thác ngồi trong hành dinh, theo dõi chăm chú nhất cử nhất động trên chiến trườn, hai mày nhíu chặt.

“Công Tôn tiên sinh, ngươi đã bao giờ gặp thành trì chắc chắn thế này chưa?”

“…”

“Đêm qua, lửa trong thành đã vươn lên đến trời, xác nhận là tín hiệu lương thảo bị đốt cháy. Có điều… Năm ngày trước, Ly Yến gửi thư có nói, giờ Tý đêm qua sẽ mở cửa phía Tây thành. Tuy nhiên, đến giờ Thìn hôm nay vẫn không có tin tức gì. Rốt cục hắn ở trong thành đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Văn Thác mặt vẻ mặt vô thường, trong lòng lại như phiên giang đảo hải* [sông cuộn biển gầm aka rối bời].

“Điện hạ không cần lo lắng quá. Ninh vương túc trí đa mưu, làm việc nhất định có thể lấy dữ hóa lành.” Công Tôn Ngao tuy miệng nói lời trấn an nhưng trong mắt cũng ẩn ẩn lộ vẻ lo lắng.

Giương mắt nhìn về tình hình chiến trường hiện nay, Vũ Văn Thác thở dài, “Thu binh, kiểm kê nhân số thương vong.”

~~~~

“Báo ~~~ điện hạ, Trần Phụ phái người đưa tới một phong thư.”

“Cái gì?” Vũ Văn Thác vội vàng xé thư, sau khi xem xong, sắc mặt kịch biến. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.