Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 47



Các bạn đang đọc truyện Chương 47 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chương 47: Trả thù

Lần kia những người đó vội vội vàng vàng họp thành một đội cùng nhau trốn chạy, những tên kia đều có tham gia tính kế chuyện này, chắc chắn bọn chúng sẽ không ngu đến mức tự đi nói ra, căn bản là chung quanh cũng không có khả năng còn có những người khác nhìn thấy, như vậy, đến tột cùng là…

Nhìn đến nụ cười cổ quái của Tạ Tử Diệp, Trương Tuyết Yến mới nhớ tới thiếu nữ này vẫn luôn có địch ý như có như không với mình, bất an không rõ ở trong lòng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Bởi vì người kia chính là Trịnh Tố Nhã, muội muội của Trịnh Tuyết Như. Còn có…” Tố Nhã nhíu mày, làm như không thấy Trương Tuyết Yến đang lộ vẻ mặt hoảng sợ, cười híp mắt bổ sung một câu, “Tôi đã trở về! Tôi chính là Trịnh Tố Nhã”

Dưới ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không cam lòng cùng với một tia mờ mịt của Trương Tuyết Yến, Tố Nhã buông lỏng sợi giây trên tay mặc cho nàng rơi tự do, bắt đầu tiếp xúc thân mật với nhóm tang thi đang kêu gào đòi ăn kia.

Tố Nhã lặng yên ngồi ở trên đầu tường, an tĩnh nhìn Trương Tuyết Yến bị xé rách thành từng khối từng khối, bị ăn sống, máu tươi, vụn thịt vương vãi đầy đất, tưởng tượng đến bộ dáng của mình khi ấy, phỏng chừng cũng không kém hiện tại bao nhiêu đâu.

Dưới bối cảnh mạt thế, đây là một màn tầm thường đến cỡ nào chứ.

Những người còn sót lại đã đến Căn cứ Tây Giao rồi sao? Tố Nhã bình tĩnh đứng lên, phủi bụi trên người như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn về phía tây vài giây, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười như có như không, đặt trên khuôn mặt thuần khiết của thiếu nữ có vẻ có chút quỷ dị.

Chờ xem, đáy mắt Tố Nhã thoáng xẹt qua một mảnh mờ mịt, nhất định tôi sẽ đích thân đến đó, giải quyết hết từng người từng người một, ai cũng không thể chạy thoát!

Sau khi xử lý xong chuyện này, Tố Nhã cũng không dám trì hoãn thêm nữa, cô vội bước đi, lướt qua đầu tường một cách nhanh chóng, chạy về phía tầng ngầm của quán bar.

Vốn dĩ hôm nay bọn họ sẽ tiến hành nhiệm vụ, đi vào tầng ngầm của quán bar.

Theo sự yêu cầu của Trịnh Hạo Lâm cùng với bản thân cam chịu, hai người bọn họ được phân vào cùng một tổ, phụ trách bộc hậu phía sau.

Trịnh Tuyết Như cùng Đường Văn Triết đi tiên phong ở phía trước.

Thời điểm bộc hậu, bỗng nhiên Tố Nhã nói phát hiện ra chút tình huống, muốn đi thăm dò một chút, đồng thời kêu Trịnh Hạo Lâm mật thiết chú ý hướng bên kia, Trịnh Hạo Lâm liền đáp ứng không chút nghi ngờ.

Lập tức lòng bàn chân Tố Nhã tạo gió, cố ý quay về đường cũ, tìm được Trương Tuyết Yến đang đứng trông xe.

Lúc mới ban đầu Trương Tuyết Yến còn rất đề phòng Tố Nhã, nàng không tin tưởng người này, có lẽ đây là trực giác trời cho của nữ nhân đi.

Thế nhưng, thẳng đến khi Tố Nhã mang Trịnh Tuyết Như ra làm hậu trường, lúc nói Tuyết tỷ muốn nàng đi làm một nhiệm vụ đặc biệt, Trương Tuyết Yến vẫn là động tâm.

Nàng chứng kiến Tạ Tử Diệp đã trở về quán bar, vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ, bất quá căn cứ vào chuyện thà rằng tin là có, chứ đừng tin là không, Trương Tuyết Yến vẫn quyết định đi xem thử tình huống trước đã.

Tố Nhã len lén đi theo phía sau Trương Tuyết Yến, sau khi đợi được đám người Tào Văn Hoan ra khỏi tầm ngắm, cô lập tức ra tay túm lấy Trương Tuyết Yến.

Tuy nói nữ nhân này là một dị năng giả hệ thủy nhưng công phu cận chiến của nàng thật sự là quá kém, dị năng cũng không cao, đến nỗi ‘mảnh mai’ như Tố Nhã cũng gần như không cần phải tốn bao nhiêu sức lực đã có thể trói chặt nàng ta lại.
Sau đó cắt mạch, vẩy máu, dẫn tang thi, nói nhảm.

Phục vụ một loạt, lúc Tố Nhã làm xon, mới ý thức được hình như chính mình đã phải tiêu tốn không ít thời gian, cô liền vội vã chạy trở lại.

Có lẽ là bởi vì kɦoáı ƈảʍ báo thù, hoặc bởi vì sốt ruột đã khiến cho Tố Nhã vô ý quên mất việc tra xét hoàn cảnh chung quanh, ngay sau khi cô rời đi không lâu, cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc chậm rãi xuất hiện ở trên cây khô cạnh góc tường.

Tào Văn Hoan mở to hai mắt, không dám tin nhìn bóng lưng đang rời xa của Tạ Tử Diệp, cậu chỉ cảm thấy đầu óc hỗn hỗn độn độn loạn thành một đoàn, không biết đã gϊếŧ đi bao nhiêu tế bão nào, cũng không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

Hình như cậu mới nghe thấy Tạ Tử Diệp nói: Tôi là Tố Nhã?!

Hình như cậu mới nghe thấy đoạn đối thoại: Trương Tuyết Yến hại chết Trịnh Tố Nhã?!
Thượng Đế hỡi, ngài có thể nói cho con biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, vì sao chỉ trong chớp mắt toàn bộ thế giới đều trở nên huyền huyễn rồi!? 

Nếu như không phải phát hiện tang thi dị động, cậu cũng sẽ không len lén mò qua đây thăm dò tình huống, cũng sẽ không thấy được tình cảnh khiến cho cậu thập phần khó hiểu này đâu.

Tào Văn Hoan nghĩ, bằng vào trí thông minh của mình thực sự rất khó có khả năng làm rõ hiện trạng, thế nhưng trực giác nói cho cậu biết, chuyện này tuyệt đối không thể khuếch trương ra ngoài được.

Vì vậy, cậu lựa chọn phương pháp phổ thông nhất, đó là quyết định sau khi sử dụng một chút tế bào não ít ỏi của mình, quay về nói chuyện riêng với A Văn.

Ừm, cứ như vậy, khoái trá (?) quyết định!?

____

Đôi lời : Có ai nhớ tui không nhỉ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.