[Tokyo Revenger] Đa Nhân Cách

Chương 83: Chương 54-2



Các bạn đang đọc truyện Chương 83: Chương 54-2 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Lục Thanh Hoan hơi phiền nào “Ừm” một tiếng, nói: “Cho nên chị phải dọn đi gấp.”
Salsa ở bên cạnh đà thu dọn đồ đạc, nhỏ giọng nói thầm: “Thật ra lúc đóng phim em đã thấy hình như Chương Triều có ý với chị rồi.

Em thấy anh ta cũng khá tốt, đẹp trai, tính tình tốt, độ nhận diện cũng cao, rất thích hợp với chị.

Vì sao chị không thử tìm hiểu anh ta xem?”
Trong bộ phim《 Đình viện thâm sâu 》 Chương Triều đóng vai nam thứ si tình, một lòng một dạ đối với vai Từ Lạc Nhân của Lục Thanh Hoan.

Do Quý Thiển Ngưng đóng máy sớm, hơn nữa cũng không có cảnh phối hợp với Chương Triều nên không biết Chương Triều có tình cảm với Lục Thanh Hoan.

Cô vội hỏi Salsa: “Chương Triều ở trong đoàn phim theo đuổi chị Thanh Hoan sao?”
“Cũng không có, nhưng hành động thì rất rõ ràng.” Salsa nói: “Không phải lúc đó trời rất nóng sao? Chương Triều thường xuyên lấy quạt nhỏ giúp Thanh Hoan, không có quạt thì dùng quạt giấy cho chị ấy.

Biết Thanh Hoan thích uống trà sữa thì mỗi ngày đều đưa cho chị ấy một ly, Thanh Hoan không dám uống nhiều, lần nào cũng là tôi uống.

Còn có, anh ta……”
“Thôi đừng nói nữa.” Lục Thanh Hoan lộ vẻ không vui, ngắt lời: “Chị cũng không thích anh ta.”
Salsa không nghĩ cô ấy sẽ tức giận, thè lưỡi không dám nói nữa.

Đây là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng nhìn thấy Lục Thanh Hoan tức giận, nhất thời luống cuống, cùng Salsa hai mặt nhìn nhau.

“Không phải nói em.” Lục Thanh Hoan lại khôi phục khuôn mặt hòa ái như cũ, cười tươi, kéo tay cô rồi nói: “Ngoài này giao cho Salsa đi, em giúp chị xếp quần áo.”
“Được.” Quý Thiển Ngưng cùng cô ấy vào phòng để quần áo, trợn mắt há hốc mồm, “Chị Thanh Hoan, quần áo của chị nhiều quá đi!”
Lục Thanh Hoan buông tay: “Nhiều à, ngày nào chị cũng không tìm được đồ để mặt đấy.”
Quý Thiển Ngưng phát hiện có một chiếc mũ len có chum len trên đầu, có chút ngứa ngáy: “Em thử được không?”

Lục Thanh Hoan lấy mũ xuống rồi mang giúp cô, lại giúp cô sửa lại mái tóc bị rối, nói: “Em mang còn đẹp hơn chị đó.”
“Không có đâu.”
“Thật, bởi vì em trắng hơn chị.” Lục Thanh Hoan sờ mặt cô một chút, nói: “Thích thì đưa em, dù sao thì chị cũng rất ít, bỏ đi thì cũng lãng phí.”
Quý Thiển Ngưng hơi đỏ mặt: “Vậy thì ngại lắm.”
“Hai ta là gì, mà còn khách sáo với chị chứ.”
“Dạ rồi, cảm ơn chị Thanh Hoan!” Quý Thiển Ngưng cười hì hì ôm cô ấy.

Chụp một tấm ảnh với mũ rồi đăng lên vòng bạn bè, Quý Thiển Ngưng ném điện thoại sang một bên, bắt đầu giúp Lục Thanh Hoan thu dọn.

Những món đồ lớn gần như đã được đóng gọi lại hết rồi, còn lại chỉ toàn là quần áo.

Nhưng chỉ xếp quần áo thôi mà bọn họ cũng tốn mất mấy tiếng đồng hồ.

Từ chiều đến tối, ba người đói đến mức nhịn không nổi nữa.

“Trước tiên ăn chút gì đi.” Lục Thanh Hoan nói.

Trời lạnh nên lười ra ngoài, bọn họ bèn gọi cái lẩu giao tận nơi.

Trước khi ăn, Quý Thiển Ngưng lại chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Chưa ăn được vài miếng thì điện thoại lại vang lên.

“Ai gọi là Mạc vênh váo vậy, tên này buồn cười quá.” Salsa nhìn chằm chằm vào điện thoại Quý Thiển Ngưng đặt lên bàn, nói.

Quý Thiển Ngưng nhìn thoáng qua màn hình, trong lòng thầm giật mình, bình tĩnh nói: “Một người bạn……!Hai người ăn trước đi, em nghe điện thoại cái.”
Mạc Hạm rất ít khi gọi điện cho cô, Quý Thiển Ngưng cũng không biết vì sao đối phương lại gọi cho cô vào giờ này, cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại chạy vào toilet.

“Alo?”
“Đã trễ thế này sao em còn ở nhà Lục Thanh Hoan vậy?” Mạc Hạm đi thẳng vào vấn đề.

Quý Thiển Ngưng sửng sốt: “Sao chị lại biết?”
Tuy là cô có đăng lên vòng bạn bè nhưng trước đó đã cô chặn Mạc Hạm rồi, Mạc Hạm không có khả năng xem được.

Mạc Hạm hừ lạnh một tiếng, nói: “Chị nhắn tin cho em cả buổi chiều nhưng em lại không trả lời.

Chị hỏi Tâm Mỹ thì cô ấy nói cho chị biết.”
Mạc Hạm cho rằng Quý Thiển Ngưng đang ở cạnh Cố Tâm Mỹ, Cố Tâm Mỹ nói không có, nhìn thấy Quý Thiển Ngưng đăng vòng bạn bè thì trả lời chị: “Thiển Ngưng chắc đang ăn lẩu ở nhà chị Thanh Hoan đó.”
Quý Thiển Ngưng khó chịu với thái độ của chị, như thể chị là bạn gái của cô đang tra hỏi vậy, tức giận nói: “Đúng thì thế nào? Chị Thanh Hoan cũng là bạn tôi mà.”
Mạc Hạm nén giận, nói: “Nhưng cô ta không chỉ coi em là bạn, cô ta có ý xấu với em!”
Quý Thiển Ngưng không khỏi nhớ lại lần trước ở trung tâm thương mại, chuyện Lục Thanh Hoan in dấu son môi lên mặt cô để chọc cô nhưng lại bị Mạc Hạm hiểu lầm.

Cô giận tới mức bật cười, nói: “Chính chị mới lòng mang ý xấu, đừng có nghĩ người khác cũng xấu xa như vậy.”
“Chị là quang minh chính đại thích em, sao lại là xấu xa được?”
Lâu lắm rồi không nghe được hai chữ “Thích em” này, đột nhiên bị thổ lộ không kịp phòng ngừa khiến Quý Thiển Ngưng hốt hoảng, cô đè trái tim đang đập loạn của mình lại, nói: “Tôi không muốn thảo luận đề tài vô nghĩa này với chị.

Tôi rất đói bụng, tôi muốn đi ăn.

Tạm biệt!”
Không đợi bên kia đáp lại thì cô đã cúp máy.

Giây tiếp theo điện thoại lại vang, cô cũng không thèm nhìn nữa

Mạc Hạm không gọi lại.

Click mở WeChat, Quý Thiển Ngưng giật mình khi thấy Mạc Hạm gửi cho cô vô số tin nhắn.

Mạc vênh váo: “Đồ lười, còn chưa dậy sao?”
Mạc vênh váo: “Xem kịch bản suốt đêm, mệt ghê.”
Mạc vênh váo: “Ngủ chưa được ba tiếng thì đã bị mẹ chị gọi điện đánh thức rồi.”
Mạc vênh váo: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Triệu Hân Nhiên, chị không muốn đi chút nào.”
Mạc vênh váo: “Mẹ chị gõ cửa rồi.”
Mạc vênh váo: “Em đang làm gì?”
……!
Từ khoảng một giờ chiều thì tổng cộng Mạc Hạm đã gửi cho cô 13 tin nhắn.

Quý Thiển Ngưng giúp Lục Thanh Hoan dọn quần áo nên không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại
Mạc Hạm giận thì cô cũng có thể hiểu được, nhưng đối phương vô cớ gây sự nói Lục Thanh Hoan có mưu đồ gây rối với cô nên cô cũng có chút giận.

Bỏ điện thoại vào túi áo, rửa sạch tay, Quý Thiển Ngưng điều chỉnh cảm xúc rồi mới ra ngoài
“Gọi điện thoại mà thần bí như vậy.” Lục Thanh Hoan trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ là bạn trai gọi?”
Salsa bật cười cười, nói: “Thiển Ngưng, cô gọi bạn trai là Mạc vênh váo à?”
Quý Thiển Ngưng kéo kéo khóe miệng, lúng túng nói: “Nào có bạn trai nào, em còn đọc thân mà.

Là một người bạn gái.”
Lục Thanh Hoan bỏ vào chén cô một miếng thịt bò, thuận miệng hỏi: “Tính khi nào thì có bạn trai?”
Quý Thiển Ngưng bị sặc bởi dầu cay, hoãn hoãn, nghiêm túc đứng đắn mà nói: “5 năm tới em chỉ muốn chuyên tâm đóng phim, không muốnyêu đương.”
“Thế à.” Lục Thanh Hoan như nghĩ gì đó, rót một ly nước trái cây cho cô, cười nói: “Thích mẫu đàn ông nào?”
Quý Thiển Ngưng uống một ngụm nước trái cây, bình tĩnh nói: “Em không hứng thú với đàn ông.”
Lục Thanh Hoan khó khăn lắm mới gắp được viên bò viên thì lại rớt vào nồi lại, nước lẩu bắn lên tay cô ấy nhưng dường như cô ấy lại không biết, kinh ngạc: “Em thích phụ nữ?”
“Dạ.” Thích người đồng giới không phải là chuyện xấu hổ gì nên Quý Thiển Ngưng thoải mái hào phóng thừa nhận.

Biệt thự của nhà họ Triệu.

Tiệc mừng thọ 80 tuổi của Triệu lão gia được làm rất long trọng hoành tráng, mời rất nhiều bạn bè làm ăn đến dự.

Mạc Húc Khôn ở Châu Âu nên không về kịp, Tiết Gia Lệ mang theo Mạc Hạm tham dự.

Chờ tài xế đỗ xe xong, Tiết Gia Lệ nghiêng người, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Mạc Hạm rồi nói: “Hôm nay chúc thọ của người ta, con có thể vui vẻ lên một tý được không?”
Mạc Hạm nghĩ đến cảnh Quý Thiển Ngưng và Lục Thanh Hoan vừa ăn vừa cười nói thì vui không nói, mím môi, nói: “Con biết rồi.”
Cả đêm hầu như chị không ngủ, cố gắng lấy lại tinh thần tặng quà cho Triệu lão gia, lại miễn cưỡng ăn chút gì đó, tiệc còn tan thì chị gần như chịu hết nổi rồi.

Sợ về trước thì quá thất lễ nên Mạc Hạm dựa vào cây cột ngáp ngắn ngáp dài.

Tiết Gia Lệ thấy chị gồng mình quá mệt mỏi, lặng lẽ nói với mẹ Triệu Hân Nhiên: “Tối hôm qua A Hạm thức suốt đêm xem kịch bản, con bé mệt quá rồi.

Có thể tìm phòng nào đó cho con bé nghỉ ngơi một chút không?”
Mẹ Triệu cũng rất ân cần, lập tức gọi người đưa Mạc Hạm đi nghỉ ngơi
“Cô Mạc, mời dùng cà phê.” Người hầu pha cho chị một ly cà phê đậm.

“Cảm ơn.” Mạc Hạm nhận lấy, nhấp từng chút một.

Bình thương chị uống cà phê không thêm đường, chỉ cảm thấy rất đắng chứ không thấy gì bất thường
Uống xong, mới vừa đặt ly xuống thì chỉ thấy ngoài cửa có một bóng người lóe lên, Triệu Hân Nhiên mang bộ váy công chúa bước vào.

Sắc mặt Mạc Hạm hơi trầm xuống, quay đầu đi.

“A Hạm……” Triệu Hân Nhiên ngồi xổm trước mặt chị, ngửa đầu, nhu nhược đáng thương nhìn chị, “Cả tối chị đều không để ý tới em, em buồn lắm.”
Mạc Hạm đẩy bàn tay của cô ta đang đặt trên đầu gối mình, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.

Hôm nay tôi tới đây cũng chỉ để mừng thọ ông nội cô.

Cô Triệu, xin cô hãy tự trọng.”
“Cô Triệu?” Triệu Hân Nhiên thấy chị gọi mình xa lạ thế thì giật mình.

Nơi này là nhà họ Triệu, lại là tiệc mừng thọ của ông cụ nên Mạc Hạm cũng không muốn làm bầu không khí trở nên quá căng thẳng, chị nhìn Triệu Hân Nhiên đầy thờ ơ: “Hiện giờ tôi rất mệt, cần một mình yên lặng một chút, nếu cô muốn ở phòng này thì tôi có thể đổi chỗ khác.”
Thấy chị muốn đứng lên, Triệu Hân Nhiên vội vàng kéo tay chị lại, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của chị thì cô ta lập tức buông ra, nói: “Chị không cần đi, em đi.”
Triệu Hân Nhiên vừa ra khỏi phòng cho khách thì cả người Mạc Hạm xụi lơ ngã lên giường.

Thức đêm quá hao tổn tinh thần, chị chỉ thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Chị cầm điện thoại, ấn vào danh bạ, ngón tay đang muốn ấn vào dãy số nào đó nhưng lại dừng lại.

Cuối cùng chị mở WeChat, nhắn tin cho Quý Thiển Ngưng: “Ăn xong chưa?”
Đợi thật lâu mà đối phương cũng không có trả lời.

Mạc Hạm cảm thấy mí mắt càng ngày càng sụp xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

“Cạch” một tiếng, điện thoại lăng xuống giường, Mạc Hạm còn không có sức mà nhặt lên, không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, người làm đang ghé ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào, đi đến mép giường, thử gọi: “Cô Mạc?”
“……”
“Cô Mạc, cô ngủ rồi sao?” Cô ta đẩy Mạc Hạm.

Mạc Hạm vẫn không có phản ứng.

Người làm nhanh chân bước về phía cửa, nói với người ở bên ngoài: “Thưa cô, hình như cô Mạc đã ngủ rồi ạ.”
“Được rồi, cô đi xuống đi.

Nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai.”
“Dạ.”
Đuổi người làm đi, Triệu Hân Nhiên đẩy cửa phòng cho khách ra.

Nhìn Mạc Hạm đã hôn mê, khóe miệng cô ta nở một nụ cười quái dị, chậm rãi đi về phía giường.

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.