Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 23: 23: Làm Bạn Cùng Bàn Của Mình Nhé



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..

/.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Khương Tiêu có một đôi mắt rất đẹp, to tròn và sáng như sao.

Cậu luôn nhớ rõ cách cặp mắt ấy dõi trông về phía mình.
Trước kia cậu đi học như thực hiện từng bước để hoàn thành nhiệm vụ cần thiết.

Thế nhưng từ khi có người bạn Khương Tiêu này, mỗi ngày đến trường của cậu đều thêm chút chờ mong.
Khương Tiêu là một người thực sự rất thú vị.
Khương Tiêu đeo khăn quàng cổ mới về nhà, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi.

Sau khi sống lại, dường như tâm thái của anh cũng trở nên trẻ trung theo, trên đường về còn nhảy nhót tung tăng.

Về tới nhà, anh cẩn thận treo chiếc khăn kia lên giá áo, tâm trạng cực tốt.
Anh luôn quan tâm và biết ơn từng tấm lòng chân thành.
Chẳng qua cùng là quà tặng, quà của người nào đó lại khiến anh nhìn một cái thôi cũng rối lòng.
Tình cảm giả dối.
Hậu Lâm cách Liễu Giang quá xa, hiện tại đến điện thoại di động Khương Tiêu cũng không có, chỉ liên lạc được với mấy cửa hàng bên kia qua điện thoại bàn của cửa hàng tiện lợi dưới nhà.

Do đường xa nên Lận Thành Duật không liên hệ với anh được, nhưng hễ có cơ hội là y cứ chạy từ Liễu Giang tới như lẽ đương nhiên.

Khoảng một, hai tuần tới một lần.

Tuy nhiên Khương Tiêu không muốn gặp y, tới cũng vô ích.

Những thứ y đưa cho Khương Tiêu chưa bao giờ xem, coi như y không tồn tại.
Đôi khi mở cửa sổ phòng để thoáng khí, anh lại nhìn thấy Lận Thành Duật đứng dưới nhà.

Thời tiết ở Hậu Lâm rất lạnh, không biết y đã đứng đấy bao lâu.

Cùng lắm anh chỉ liếc qua một lần, sau đó không nhìn thêm nữa.
Lận Thành Duật có thể trông thấy Khương Tiêu trong khoảnh khắc đã coi như không uổng công đến.

Thiếu niên yêu dấu của y tràn đầy sức sống, dẫu anh chỉ liếc mình một cái bằng ánh mắt lạnh lùng thôi cũng đủ tiếp thêm động lực cho y quay về xử lý những chuyện phức tạp kia trong nhà.
May mắn thay, Khương Tiêu vẫn ở đây.
Hậu Lâm càng ngày càng lạnh, xem vẻ sắp có tuyết rơi.

Lần trước Khương Tiêu nhập rất nhiều găng tay và bịt tai lông nhung, song anh chưa bày hàng vội, chờ đến khi bán gần hết đợt hàng trước mới chuẩn bị dọn ra.
Hiện nay rất nhiều học sinh đạp xe đạp đi học, trên đường gió lùa sẽ thấy lạnh hơn, vậy nên họ cần đồ dùng giữ ấm.

Hơn nữa những chiếc găng tay anh nhập từ Liễu Giang khác xa đồ của các cửa hàng khác ở Hậu Lâm, chất liệu bền hơn rất nhiều, quan trọng là siêu đẹp, đặc biệt là kiểu của nữ sinh!
Lông nhung mềm mại, bên trên còn có hình đôi tai nhỏ xinh của đủ loại động vật nhỏ, sờ vuốt cực kỳ dễ chịu, mềm như bông vậy.
Gần đây quan hệ của Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên rất tốt.

Trước khi bày mấy thứ này lên quầy hàng, anh bỗng nảy ý tưởng tặng một đôi cho Lâm Tình Ngọc, dĩ nhiên nó sẽ qua tay Lâm Hạc Nguyên.
Lâm Hạc Nguyên vừa nói xong chuyện kỳ thi với anh, mở chiếc túi nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm Khương Tiêu từ trên xuống dưới một lúc lâu.
“Cậu vẫn có ý với em gái mình?”
Cậu hơi giận rồi.
“Không không không đâu.” Khương Tiêu vội xua tay, ánh mắt chân thành: “Mình không như vậy đâu, thật đấy.

Nếu mình còn có ý với em ấy thì gặp tận mặt tặng là được, nào cần qua tay anh trai em ấy.”
Cũng đúng.
Lâm Hạc Nguyên cũng phát hiện điều này, tâm trạng bình ổn hơn rất nhiều.
“Vậy cậu đây là…?”
Lâm Hạc Nguyên xem kỹ thứ trong túi, trông hơi quen quen, cậu thấy thứ cùng loại trên quầy hàng của Khương Tiêu.
Đã hiểu phần nào.
Khương Tiêu coi vẻ mặt cậu dịu xuống thì tiếp tục lấy một chiếc túi khác ra từ sau lưng, tiến lên đưa cho cậu, nụ cười tươi roi rói.
“Cho cậu nè, thứ này mình có không ít.” Anh nói: “Xem thử đi, mình chọn hơi bị lâu đấy.”
Lâm Hạc Nguyên nhận lấy, mở ra xem, thấy cũng là nguyên combo, còn đa dạng hơn hẳn đồ cho Lâm Tình Ngọc.

Máy sưởi điện cầm tay, mũ phớt, ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác, bao gồm cả bộ văn phòng phẩm, găng tay cũng được chia thành hai loại, một loại dày để đeo lúc ra ngoài, một loại mỏng hơn chút lộ đầu ngón tay, có thể đeo lúc làm bài trong lớp.
Lâm Hạc Nguyên chỉ cần đối diện với cặp mắt cún con lấy lòng kia của Khương Tiêu là hết cách.

Cậu ấy còn cho mình nhiều thứ đến thế, lòng cậu đã trở nên mềm mại từ lâu.
“Sắp qua tháng mười hai rồi, coi như quà Tết Nguyên Đán nha?” Khương Tiêu nhìn cậu, nói tiếp: “Cảm ơn cậu, khoảng thời gian này cậu thực sự đã giúp đỡ mình rất nhiều.

Về phần cho Tình Ngọc thì coi như quà nhận lỗi của mình, được không?”
Nhóc lanh lợi Khương Tiêu này khả năng chỉ chăm chăm muốn nhận lỗi thôi nhỉ?
Hôm nay anh còn đeo khăn quàng cổ Lâm Hạc Nguyên tặng lúc trước.

Trời lạnh, áo khoác đồng phục mỏng quá, trường THCS số 3 cũng khá hiểu ý.

Thấy sắp có tuyết rơi, nhà trường không yêu cầu học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục nữa, giữ ấm là quan trọng nhất.

Hôm nay Khương Tiêu mặc một chiếc áo lông vũ dài màu trắng, lúc cười rộ lên, trông anh rất lóa mắt, răng nanh nhòn nhọn lộ ra giống động vật nhỏ, giống cả một cục bột nếp ấm áp.
Lâm Hạc Nguyên hé miệng thở dốc, muốn vạch trần lòng riêng nho nhỏ của anh, nhưng sau đó vẫn không nói ra.
Thôi, tùy cậu ấy đi, cậu ấy vui là được.
Cuối cùng cậu chỉ vươn tay xoa nhẹ mái đầu Khương Tiêu.
Tóc của Khương Tiêu cũng mềm mại lắm.
Khi xách theo hai chiếc túi về nhà, nơi bàn tay Lâm Hạc Nguyên tựa hồ vẫn còn đọng lại xúc cảm lúc chạm tóc Khương Tiêu.

Lâm Tình Ngọc đang đọc sách ở phòng khách, thấy cậu bước vào thì cất tiếng chào, tiếp đó tò mò hỏi: “Anh, anh cười gì thế?”
Xem ra tâm trạng anh trai bình thường mặt mày chẳng có biểu cảm gì của cô đang rất tốt.
“Không có gì.”
Lâm Hạc Nguyên nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, đưa một chiếc túi cho Lâm Tình Ngọc: “Cho em này.”
Chiếc túi kia màu hồng nhạt, được thắt một chiếc nơ bươm bướm rất đẹp.

Lâm Tình Ngọc nhận lấy xem thử, thấy bên trong có khăn quàng cổ, găng tay và bịt tai kiểu dáng siêu đáng yêu.
“Đẹp quá đi à!” Lâm Tình Ngọc hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ: “Em cũng đang định mua mấy thứ này! Sao anh biết em cần vậy ạ?”
Tuy nhiên cô hỏi xong bỗng cảm thấy lạ.

Thực chất gia đình cô không quá chú trọng vào những thứ có tính trang trí.

Quần áo cha mẹ mua cho anh em họ thường trông khá bình thường, lấy chất lượng làm chính, vẻ ngoài không độc đáo mới lạ.

Lâm Hạc Nguyên sao có thể nghĩ đến món đồ nhỏ cho con gái như vậy được.
Thật khác thường.
Lâm Hạc Nguyên không giải thích với cô em gái, quay người về phòng, bỏ lại một câu: “Thích thì dùng đi.”
Lạ thế.
Lâm Tình Ngọc xem kỹ lại những thứ trong túi, càng ngắm càng thích.
Dù gì cũng là tặng, nào có chuyện bỏ không.
Lâm Tình Ngọc quả thực là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, phối kết hợp với mấy thứ kia càng nổi bật và đáng yêu, tựa búp bê phương Tây trên tạp chí vậy.
Khương Tiêu tìm cho mình một người mẫu khá ổn, hoa hậu giảng đường marketing cực kỳ thành công.
Không riêng gì các bạn học nam, không ít nữ sinh trong trường cũng đổ đồn ánh mắt lên cô.

Thời buổi này, hầu hết các loại trang phục của nữ sinh cấp hai ở thị trấn nhỏ đều giản dị, tìm ra một vài bộ thời thượng chút thực sự không dễ dàng.

Tuy các cửa hàng khác ở Hậu Lâm cũng có loại đó, nhưng vừa so đã biết từ kiểu dáng đến chất lượng giá cả đều không bì kịp chỗ Khương Tiêu.
Vì thế, rất nhiều sản phẩm anh tích trữ chuẩn bị cho mùa đông này khá đắt hàng, chỉ mới một tháng đã được bán gần hết.

Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, Khương Tiêu liên hệ ông chủ bên kia, nhờ đóng gói những loại hàng có kiểu dáng được ưa chuộng rồi gửi bưu điện sang đây.

Anh thanh toán tiền hàng qua ngân hàng.
Hiện nay nghề chuyển phát nhanh chưa phát triển, phải mất một thời gian hàng mới tới được đây, phí chuyển phát nhanh cũng không rẻ, song tiện hơn tự đi lấy hàng rất nhiều.
Dùng cách này một hai lần còn được, dù sao cũng chưa đến lúc internet phát triển, gửi gọi video xem ảnh hàng thoải mái, tốc độ đổi mới của các sản phẩm thì hết sức mau lẹ.

Khương Tiêu phải tự tới cảm thụ chất lượng của rất nhiều loại hàng mới quyết định ra tay.

Lần này xác định được kiểu dáng và thực hiện vài cuộc giao dịch với bên kia rồi nên mới có thể chốt.

Nhìn chung không nhiều hàng hóa lắm, nhưng quá trình này khúc chiết bao nhiêu không nói, bây giờ công hiệu khiến Khương Tiêu phỉ nhổ bấy nhiêu.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn thành công.

Xét từ góc độ khác, chính vì bây giờ cách vận chuyển này không thuận tiện nên Khương Tiêu mới kiếm được tiền.
Mùa đông ở Liễu Giang kéo dài rất lâu, mặc dù gửi hàng tới đây tốn chút thời gian, song vẫn kịp tới vào độ lạnh nhất.
Giá mấy món đồ này không rẻ, đến đợt tuyết rơi lớn nhất năm, tài khoản của Khương Tiêu đã có hai vạn tệ.
Cách ép giảm chi phí của anh thực sự rất hiệu quả.

Có lẽ không ai đoán nổi năng lực hành động của một học sinh cấp hai lại mạnh tới mức độ này.
Có tiền rồi, tâm trạng Khương Tiêu rất tốt đẹp.

Hôm nay lúc đi học, anh bắt gặp Lâm Hạc Nguyên ở cửa nhà mình.
Khương Tiêu đang đeo khăn quàng cổ Lâm Hạc Nguyên tặng, Lâm Hạc Nguyên cũng đeo chiếc khăn cùng kiểu cậu nói kia.

Hai chiếc khăn thực sự rất giống nhau.

Vì thế khi gặp nhau, hai người không khỏi nở nụ cười.
“Chúng mình giống cặp sinh đôi quá.” Khương Tiêu đi tới bên cậu, hỏi tiếp: “Cậu cố tình chờ mình ở đây sao?”
“Ừ.” Lâm Hạc Nguyên đưa cho anh một hộp sữa bò ngọt ngào đã làm ấm: “Có chuyện tìm cậu, mình vừa đi vừa nói.”
Khương Tiêu quen tay nhận lấy hộp sữa từ tay cậu, chọc ống hút vào hút một ngụm.

Sữa bò của thương hiệu đồ ăn sáng này ngọt dọa chết người, Lâm Hạc Nguyên không uống, lần nào cũng mang cho Khương Tiêu.

Vừa ấm vừa ngọt, đúng gu Khương Tiêu.
“Là chuyện chuyển lớp.

Khương Tiêu này, mình xem bài thi tháng mười hai của cậu rồi, tiến bộ rất nhanh.” Lâm Hạc Nguyên nói: “Mình đã tới trao đổi với chủ nhiệm Lý, thầy ấy cũng nhận ra sự tiến bộ của cậu.

Trường học có cơ chế chuyển lớp, nếu trong kỳ thi cuối kỳ lần này cậu lọt được vào top 100, chủ nhiệm Lý sẽ gọi cậu về lại lớp số 1.”
Chủ nhiệm Lý chính là thầy Lý chủ nhiệm giáo vụ.
Khương Tiêu sửng sốt, quên cả uống sữa: “Mình…”
“Mặc dù trước đó cậu nói chỉ cần học hành nghiêm chỉnh thì ở đâu cũng là học, nhưng bầu không khí ở lớp số 1 tốt lắm, tốt hơn ở lớp số 15 ban đầu rất nhiều.

Sắp đến kỳ thi vào 10 rồi, nếu học tại lớp số 1 thì thành tích của cậu có thể tăng lên lại.”
Lâm Hạc Nguyên nói tiếp: “Hơn nữa bây giờ Diệp Ảnh Ảnh dành rất nhiều thời gian đi học vẽ tranh, hiện tại có thể coi như cậu không có bạn cùng bàn, Khương Tiêu à ──”
Khi nói những lời này, cậu tiến một bước về bên Khương Tiêu, mỉm cười nhìn anh.
“Sữa bò còn ngon không?”
Khương Tiêu vẫn đang nghĩ về chuyện chuyển lớp, Lâm Hạc Nguyên chợt hỏi câu đó khiến đầu óc anh không vận hành kịp, ngây ngô mờ mịt đáp lại một câu: “Ngon.”
“Mấy ngày nữa bạn cùng bàn hiện tại của mình chuyển trường rồi, cậu tới làm bạn cùng bàn của mình nhé.” Lâm Hạc Nguyên nhìn anh, nét mặt không khỏi tươi tắn lên: “Mình muốn học tập cùng cậu.”
Khương Tiêu hít vào một hơi, nói: “Nhưng…!bây giờ mình chưa thi được vào top 100 đâu.”
Thành tích thi tháng mười hai của anh trong khoảng hạng 150, muốn lọt top 100 vẫn hơi viển vông.
Thành tích này đã không tệ rồi.

Khương Tiêu bắt đầu từ con số 0, miệt mài học mấy tháng mới đạt tới trình độ này.

Anh còn phải chia thời gian cho chuyện buôn bán, thăng hạng càng về trước càng khó khăn.
“Vậy cậu có muốn làm bạn cùng bàn của mình không?”
Khương Tiêu nghĩ về Diệp Ảnh Ảnh đang nỗ lực học vẽ, rồi nhìn sang Lâm Hạc Nguyên, sau đó gật đầu.
Thực ra anh có không ít bạn bè trong trường, rất nhiều nữ sinh mua hàng anh bán, từ đó có quan hệ không tồi với anh, nhưng lại không mấy người thân thiết.

Nếu thật sự được làm bạn cùng bàn của Lâm Hạc Nguyên thì chắc chắn thành tích sẽ tăng lên nhanh chóng.
Lâm Hạc Nguyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh, không nhịn được lại vươn tay xoa tóc anh: “Mình giúp cậu, thi được.”
Hai người rất hòa hợp và có vẻ cực kỳ thân mật.

Song, đúng lúc rẽ vào ngã rẽ dẫn tới nhà Khương Tiêu, họ lại trông thấy Lận Thành Duật đứng ở nơi đó.
Thế này là không tươi đẹp lắm rồi..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.