Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 42: 42: Khôi Phục Trí Nhớ



Hoàng thành Hung Nô, Hách Đồ Nhĩ Đốn.
Hôm nay trong hoàng thành, ai nấy nhìn qua đều thực vui sướng, không ít nam tử trẻ tuổi từ sáng sớm đã xoa tay, trên mặt khó nén vẻ hưng phấn.
Hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của vị Công chúa Hung Nô độc nhất vô nhị, cũng là ngày luận võ chiêu thân để tuyển ra kim đao Phò mã cho Công chúa.
Phàm là nam tử độc thân trên mười tám, dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia.

Mọi người đều nghĩ, dù quyền cước không bằng người, không thể làm nổi Phò mã, nếu có thể có cơ hội để vị Công Chúa mĩ mạo kia liếc một cái thôi cũng tốt rồi.
Một lôi đài rộng lớn được xây ở cửa chính hoàng cung, mới chỉ sáng sớm mà chung quanh lôi đài đã chật ních, người người tấp nập.
Cơ hồ ai nấy đều đến, có người mơ ước mỹ mạo của Công Chúa, có kẻ h4m muốn quyền thế hoàng gia, có người lại say mê công danh lợi lộc.

Từ đại thần đến bình dân, thậm chí kẻ vô lại phố phường đều đến, bên lôi đài một mảnh huyên náo.
Nhưng mà, hết thảy ồn ào náo động đều ở khoảng khắc Hung Nô Vương A Đề Đạt xuất trướng tự nhiên im bặt mà dừng.

A Đề Đạt không giận tự uy đảo qua mỗi người, ai nấy đều không tự giác quỳ xuống hành lễ với vị vương giả của thảo nguyên này.
Sau đó, Vương tử Tô Luân cùng Công chúa Hạ Đề cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Thời điểm Sở Hạ Đề ngồi vào bàn, gần như ánh mắt tất cả nam tử ở đây đều hướng về phía nàng, cũng bao gồm chính vương huynh của nàng.
Bất quá Sở Hạ Đề không chút cảm thụ đến ánh mắt nóng rực của mọi người, lúc này trái tim nàng rét lạnh như hầm băng.
Tô Luân nhìn chằm chằm muội muội của mình, trong lòng chua xót.

Ba năm…nàng đã ba năm không hề nhìn ta…Nay nàng đều sắp gả đi…chẳng lẽ cũng không nguyện bố thí một ánh mắt cho ta sao?
Canh giờ đã đến, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, đến tột cùng phải luận võ thế nào mới tính là thắng.
Tô Luân đứng lên, đi đến trước mặt Sở Hạ Đề, thấp giọng nói: “Muội muội, ca ca sẽ giúp ngươi, giúp ngươi chọn một Phò mã tốt…” Tô Luân chỉ cảm thấy khi mình nói ra những lời này, trái tim đau đớn như bị đao cắt.
“Tuỳ ngươi.” Sở Hạ Đề nhàn nhạt nói.
Tô Luân nhìn Sở Hạ Đề một cái thật sâu, sau đó đi lên lôi đài.
Mọi người không rõ, vì sao Tô Luân vương tử phải lên đài.
Chỉ nghe Tô Luân cao giọng nói: “Quy tắc rất đơn giản, đánh thắng ta, chính là người dũng cảm nhất thảo nguyên Mạc Bắc thì mới có tư cách cưới vương muội của ta!”
Lời này nói xong, có một nửa số người gần như không dám lên đài.

Bất luận là do Tô Luân vương tử ở Hung Nô quốc có danh dũng mãnh vô địch, chỉ cần hắn là Hung Nô vương tử, tương lai là Hung Nô Vương cũng đủ khiến không ai dám đắc tội.
Đương nhiên cũng có kẻ cá biệt không sợ chết sẽ lên lôi đài đánh với Tô Luân, rồi đương trường bị Tô Luân đánh hai ba chiêu liền bay xuống đài.
Hai canh giờ trôi qua, đừng nói Sở Hạ Đề nhìn trên đài chẳng thấy hứng thú, buồn ngủ, ngay chính Tô Luân cũng cảm thấy mình chán không buồn ra tay.
Lúc này, đột nhiên có một người nhảy lên lôi đài, người này thân hình cao lớn thon dài, mày kiếm vắt xéo, đôi con ngươi đen như nước, góc cạnh rõ ràng, cả người nhìn qua thập phần tinh thần sáng láng.

Tô Luân thấy, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó cười to nói: “Thì ra là Ma huynh, sao ngươi lại một người đến đây, phụ Vương và muội muội của ngươi đâu?”
“Ha ha, bão cát của Mạc Nam quá lớn, xe ngựa đi chậm, tiểu Vương chờ không kịp nên một người phóng ngựa đến đây! Xem ra, vừa vặn!” Người nọ cười ha ha nói, ánh mắt lại cố ý vô tình liếc nhìn Sở Hạ Đề, trong lòng không khỏi kinh diễm, nàng quả nhiên đã trưởng thành!
Người này chính là Lâu Lan Vương tử Ma Da Liệt.

Lâu Lan và Hung Nô vốn giao hảo, mỗi năm quân chủ hai nước đều đi đến quốc gia đối phương, bái phòng rồi ở lại một thời gian.
Mà lần này sinh nhật mười tám tuổi của Sở Hạ Đề, Lâu Lan Vương Ma Ni Âu cũng tự mình cùng Vương tử Ma Da Liệt và Công chúa Ma Da Đồng đến Hung Nô chúc mừng.
“Thế nào, ngươi cũng muốn cưới muội muội của ta?” Tô Luân mở miệng hỏi, mang theo một tia chua xót khó phát hiện.
“Tiểu Vương chưa có hôn phối, có gì không thể?” Ma Da Liệt nhướng mày hỏi ngược lại, sau đó xoay người cười với Sở Hạ Đề: “Hạ Đề muội muội, sinh nhật vui vẻ!”
Sở Hạ Đề mỉm cười với Ma Da Liệt, sau đó thản nhiên nói tiếng cảm ơn.
Tô Luân thấy Sở Hạ Đề thế nhưng lại nở nụ cười với Ma Da Liệt, trong lòng càng thêm chua xót, rút loan đao bên hông, nghiêm mặt nói: “Vậy đến đây đi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Ma Da Liệt cũng rút ra bảo kiếm bên hông, cất cao giọng nói: “Vừa lúc, ta cũng muốn thắng đường đường chính chính.”
Khi nói, hai người liền dùng binh khí bắt đầu đánh nhau.
Dưới đài mọi người thấy hai vị Vương tử đấy chẳng phân biệt cao thấp, khó phân ai giỏi hơn.

Đến sau, lại thế nào đó có một tia liều mạng.
Tô Luân càng đánh hai mắt càng đỏ bừng, đang lúc vui sướng lâm li thì thợt nghe phụ vương trên đài ho khan thật mạnh.
Trong lòng hắn trầm xuống, biết đây là phụ vương đang nhắc nhở mình, không sai biệt lắm có thể nhận thua rồi…
Hung Nô Vương vốn cũng không định gả Sở Hạ Đề cho Ma Da Liệt, mà càng hy vọng ở Hung Nô quốc tìm một gã nam nhi oai hùng để xứng đôi với nữ nhi của mình, nhưng hôm nay xem suốt nửa ngày, trừ Ma Da Liệt ra, những người khác thật đúng đều là dưa vẹo táo nứt…Hắn không khỏi cảm khái, nam nhi tốt của Mạc Bắc ta đều chạy tới nơi nào rồi…
Hắn vừa thấy nhi tử mình càng đánh càng có cảm giác muốn người chết ta sống, đương nhiên liền ra tiếng nhắc nhở, muốn hắn điểm đến là dừng, đừng để giữa ngày vui thế này mà xảy ra tai nạn chết người, hơn nữa không thể làm Ma Da Liệt bị thương…
Tô Luân thầm thở dài một hơi, tay hơi buông lỏng, để Ma Da Liệt đánh rơi loan đao của mình, như thế, thắng bại lập tức phân.
Ai nấy chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, thật lâu không ai phát ra tiếng vang.
Thẳng đến khi Hung Nô Vương mỉm cười hơi vỗ tay, mọi người mới phát ra tiếng ủng hộ như sấm dậy, đều chúc mừng vị Lâu Lan Vương tử trở thành kim đao Phò mã của Hung Nô quốc.
Ma Da Liệt thở hổn hển, cười nói với Tô Luân: “Đa tạ, đa tạ!”
Tô Luân nắm chặt nắm đấm, gian nan nặn ra một tia cười khổ: “Chúc mừng ngươi.”
Hung Nô Vương A Đề Đạt đứng lên, cao giọng tuyên bố: “Như thế, kim đao Phò mã của Hung Nô ta chính là vị Lâu Lan vương tử Ma…”
“Chờ một chút!!!” Trong đám người bỗng nhiên có ai đó cao giọng hô, đánh gãy lời Hung Nô Vương.
Người nọ gian nan lên lôi đài cao cao, lại hô với Hung Nô Vương: “Chờ một chút!”
Sở Hạ Đề vừa thấy người tới, lập tức mừng rỡ đứng lên.
Mà Tô Luân lại hoảng sợ lùi lại, trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét, chuyện này không có khả năng…chuyện này không có khả năng…Không phải hắn đã bị loạn tên bắn chết rồi sao?!
Hung Nô Vương A Đề Đạt nhìn chằm chằm người trẻ tuổi mặc phục sức Hung Nô dưới đài, cứ cảm thấy hắn nhìn thực quen mắt, lại nhất thời không nghĩ ra hắn rốt cuộc là ai.

Hắn nheo mắt nhìn nữ nhi mình vừa thấy kẻ kia liền vui mừng đến không kìm hãm được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta gọi là A Mộc!” A Mộc ưỡn thẳng sống lưng, cất cao giọng nói, sau đó chống lại ánh mắt Sở Hạ Đề: “Ngươi…ngươi không thể gả!”
“Vì cái gì ta không thể gả?” Sở Hạ Đề cũng nhìn chằm chằm vào mắt A Mộc, hỏi lại.
“Bởi vì…bởi vì ngươi không thích hắn.” A Mộc chỉ vào Ma Da Liệt mà nói.
“Nhưng hắn thích ta, thế là đủ rồi.” Sở Hạ Đề nhíu mày, không thích đáp án này của A Mộc.
A Mộc cúi đầu, không biết nên nói gì.
Sở Hạ Đề nhìn thấy A Mộc lại im bặt không lên tiếng, thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay ngươi đặc biệt chạy tới chỉ để nói với ta những lời này, vậy ngươi có thể đi rồi…” Nói xong, nàng liền đứng dậy, xoay người đi về phía hoàng cung, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy người luôn làm cho mình thương tâm đó nữa.
“Tiểu Đề, đừng đi!” A Mộc ở phía sau hô lên, nhưng Sở Hạ Đề không dừng lại.
“Ta…ta thích nàng!” A Mộc nhắm mắt hô.
Sở Hạ Đề dừng bước, xoay người, rưng rưng nhìn về phía A Mộc, run giọng thốt lên: “Ngươi lặp lại lần nữa…”
“Ta thích nàng! Chúng ta hãy cùng tới một nơi không ai biết, không bao giờ quay trở lại đây được không?!” A Mộc thâm tình nhìn Sở Hạ Đề, thế nhưng lại giữa lôi đài vạn người chú ý, nói ra những lời đó.
“Mộ Dung Nhan! Ngươi không cần khinh người quá đáng!” Tô Luân ở bên cạnh cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn nhặt lên loan đao của mình, giận không thể át vung về phía A Mộc.
Muốn giết chết ngươi! Lần này nhất định phải giết chết ngươi! Ngươi dĩ nhiên dám ở trước mặt ta nói những lời này!
Ngay từ đầu, Tô Luân nghe hắn nói mình tên A Mộc, cũng từng hoài nghi hắn chẳng qua chỉ là một người bộ dáng giống Mộ Dung Nhan mà thôi.

Nhưng sau đó hắn nghe được đối thoại của kẻ kia và vương muội, làm cho hắn càng nghe càng tức giận, cuối cùng lửa giận tận trời, ai thèm quản kẻ kia rốt cuộc là Mộ Dung Nhan hay là A Mộc, đều không thể không chết!
A Mộc nghe Tô Luân gọi mình là Mộ Dung Nhan, trong đầu bỗng nhiên vụt hiện lên trăm ngàn hình ảnh, nhưng còn chưa kịp thấy rõ, liền biến mất.
Sau đó là thấy một đao thế tới rào rạt, cảm thấy mình chết chắc rồi, cũng không ngờ thân thể của mình thế nhưng lại mang theo chính mình đúng lúc lùi về phía sau một bước, tránh được một đao trí mạng.
“Chạy mau! Chạy mau!” Sở Hạ Đề sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng biết A Mộc đã không nhớ võ công, chỉ có thể chạy về phía nàng, vừa chạy vừa hét to kêu A Mộc mau trốn.
A Mộc lăn xuống lôi đài, cũng chạy về hướng Sở Hạ Đề.
Tô Luân giận dữ, cũng nhảy xuống lôi đài, đuổi theo không bỏ, hắn quát lớn: “Muội muội! Sao ngươi có thể thích loại nhu nhược vô dụng thế này! Không phải ngươi đã nói sẽ gả cho người dũng cảm nhất thảo nguyên Mạc Bắc sao?!” Nói xong, hắn lại hướng A Mộc trước mặt chém ra một đao lửa giận ngập trời.
A Mộc vội vàng cúi đầu, lăn một vòng trên đất, lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
Một đao này của Tô Luân chém cho toàn bộ giá vũ khí đổ sập.
“Ở trong lòng ta nàng ấy chính là người dũng cảm nhất thiên hạ!” Lúc này Sở Hạ Đề vừa kịp đuổi tới, rút bạc kiếm bên hông, chặn lấy loan đao của Tô Luân.
“Ngươi…ngươi…” Tô Luân nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, muội muội mà mình yêu nhất thế nhưng sẽ có một ngày lại cùng mình đao kiếm giao tranh.
Đúng thời điểm đó, Hung Nô Vương đứng lên quát: “Các ngươi muốn làm gì?! Đều buông binh khí cho ta!”
Hắn thấy Tô Luân và Sở Hạ Đề đều làm lơ, liền phẫn nộ hét: “Nếu các ngươi không buông binh khí thì chớ trách phụ vương vô tình!”
Sở Hạ Đề chưa từng thấy phụ vương nổi giận đến thế, liền lập tức thu hồi binh khí, ném bạc kiếm trong tay xuống đất.
Tô Luân cũng chầm chậm buông tay, nhưng đột nhiên trong mắt hắn loé lên hung quang, một cái sải bước liền đánh về phía A Mộc còn ngã ngồi trên mặt đất, hung hăng lại huy một đao.

Sở Hạ Đề muốn nhặt kiếm lên cứu thì đã không còn kịp, nàng tê tâm liệt phế hô: “Đừng!!!”
Lại chỉ nghe keng một tiếng, Tô Luân chợt thấy hổ khẩu mình bị chấn đến muốn nứt ra.
Hắn không thể tin nhìn chằm chằm A Mộc trước mặt, thấy kẻ kia một tay cầm trường thương, cản đao của mình.
A Mộc im lặng không lên tiếng, mạnh mẽ hất thương, Tô Luân liền bị chấn đến phải rút lui mấy bước.
Qua một giây, thanh trường thương kia như rồng bay phượng múa đâm về phía mình, đánh cho Tô Luân phải rút lui, không thể chống đỡ được.
Chỉ thấy trong đôi con ngươi màu hổ phách của A Mộc loé lên hàn quang, thế như chẻ tre đâm tới ngực Tô Luân.
“Đừng giết ca ca ta!” Sở Hạ Đề thất thanh hô to ở phía sau A Mộc.
Tô Luân cảm giác ngực mình bị đè nén, không nhịn được phun ra một ngụm máu, mà hắn thế này mới phát hiện thương của A Mộc còn cách mình một tấc, đã hạ thủ lưu tình.
A Mộc thu thương, lấy chiếc mũ mềm trên đầu xuống, xoay người, lạnh lùng nhìn phía Sở Hạ Đề: “Ngươi đã cứu mạng của ta, cho nên ta mới tha cho hắn, nhưng ngươi không nên lừa gạt ta lâu như vậy.”
Thì ra, ngay trong nháy mắt lúc Tô Luân huy đao về phía Mộ Dung Nhan thì nàng cũng đã loáng thoáng nhớ ra.

Trước kia cũng chính kẻ này hạ lệnh chĩa hàng trăm ngàn mũi trên sắc nhọn về phía mình.

Với tay lấy được cây thương ở cạnh, mỗi khi đâm một thương, trong đầu Mộ Dung Nhan lại hiện lên một vài hình ảnh của mình trong dĩ vãng, đến khi đâm ra một thương cuối cùng liền đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.
Mộ Dung Nhan chậm rãi chuyển người về phía Hung Nô Vương đang bày ra vẻ mặt khiếp sợ, cất cao giọng nói: “Ngươi vừa rồi hỏi ta là ai, hiện tại ta nói cho ngươi, ta là thất Hoàng tử Đại Yên, Mộ Dung Nhan!”
Sở Hạ Đề lặng người nhìn Mộ Dung Nhan, nước mắt mãnh liệt ứa ra.
A Mộc đi rồi….A Mộc đi rồi…A Mộc vừa rồi còn nói thích mình đã đi mất rồi…
Hung Nô vương phất phất tay, đám đông thị vệ tức khắc nhào lên, vây quanh Mộ Dung Nhan.
“Ngươi rất có bản lĩnh, thế nhưng không chết…Có lẽ lúc trước ở Vu Tư Quan bổn Vương không nên buông tha ngươi…” Hung Nô Vương A Đề Đạt thầm biết nếu không diệt trừ Mộ Dung Nhan, ngày khác tất thành hoạ lớn, nhưng không biết sao hắn lại không nỡ giết kẻ kia.
“Khụ khụ, làm sao vậy…không phải đang luận võ kén rể sao? Đang tỷ thí hay là…”
Đúng lúc đó, một số thị vệ mặc phục sức Lâu Lan hộ tống một trung niên nam tử phục sức hoa quý đẹp đẽ cùng một nữ tử trẻ tuổi tiến vào.

Nam tử kia hiển nhiên còn không rõ tình huống, hắn nhìn lôi đài rối loạn, mê mang đặt câu hỏi.
“Phụ Vương…” Ma Da Liệt chạy đến bên người nam tử trung niên, nhỏ giọng nói: “Sự tình có chút phức tạp, bất quá không quan hệ với Lâu Lan của chúng ta, đừng dẫm vào vũng nước đục này…”
“Ma huynh, không có đại sự gì, chỉ là có một con chuột nhỏ của Yên quốc lẻn vào, ta rất nhanh sẽ xử lý tốt, Ma huynh về hành cung nghỉ ngơi trước đi.” A Đề Đạt không ngờ Lâu Lan Vương thế nhưng lại đuổi tới ở thời khắc mấu chốt này, liền muốn đuổi hắn đi trước rồi mới xử trí Mộ Dung Nhan.
“Phụ Vương, vì sao Hạ Đề tỷ lại khóc thương tâm như thế, không phải hôm nay là sinh nhật của nàng sao?” Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh lâu Lan Vương khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Nhan biết mẫu phi của mình cũng họ Ma, nàng nghe được Hung Nô Vương kêu người phía sau mình là “Ma huynh”, trong lòng liền nghĩ, chẳng lẽ là thân thích của mẫu phi? Nhưng nghĩ lại thì trên thảo nguyên Mạc Bắc làm sao lại có thân thích của mẫu phi được, cho nên không quay đầu lại.
Nhưng đột nhiên lại nghe một thiếu nữ gọi người nọ là “Phụ Vương”.

Hung Nô Vương ở ngay trước mặt mình, vậy người kia là Vương nào.

Nghĩ đến thế, không khỏi ngoái lại nhìn.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, trường thương trong tay rơi xuống đất, nàng không thể tin xoa hai mắt của mình, nhịn không được hướng về phía thiếu nữ bên cạnh nam tử kia hô “Mẫu phi.”
Thiếu nữ kia chính là Lâu Lan Công chúa Ma Da Đồng.

Nàng là cháu gái của Ma Ny Lan.

Trừ ánh mắt ra, bộ dáng lại cực kỳ giống Ma Ny Lan.

Tuy Ma Da Đồng lúc này chẳng qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng khi Ma Ny Lan qua đời cũng cực kỳ trẻ, cho nên ấn tượng của Mộ Dung Nhan với mẫu phi cũng vẫn đều là tuổi trẻ mỹ mạo.
Thiếu nữ kia nghe một nam tử xa lạ đột nhiên gọi mình là “mẫu phi”, đương trường sợ tới mức trốn phía sau Lâu Lan Vương, cảm thấy người này tuyệt đối là kẻ điên.
Nhưng Ma Ni Âu chống lại đôi mắt Mộ Dung Nhan, không khỏi ngẩn người, nghĩ thầm, trên thế gian này trừ Vương muội, không ngờ còn có người có đôi mắt như thế.

Hắn gọi Đồng nhi là “mẫu phi”…Hay hắn là…
Hắn đi đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, hỏi: “Hài tử, mẫu phi của ngươi tên gọi là gì?”
Mộ Dung Nhan rưng rưng nhìn Ma Da Đồng, nghẹn ngào phun ra ba chữ: “Ma Ny Lan.”
Nghe được từ miệng Mộ Dung Nhan thốt ra cái tên kia, A Đề Đạt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu như nổi lên sấm chớp.

Đã mười mấy năm hắn chưa từng nghe thấy cái tên vẫn giấu ở trong lòng đó.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi xuống đài, đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Dung Nhan vừa thấy Hung Nô Vương tới gần mình, liền vội vàng nhặt trường thương lên, đề phòng nhìn hắn.
A Đề Đạt nhìn chằm chằm đôi mắt Mộ Dung Nhan, không khỏi hô to trong lòng, chính là đôi mắt này! Chính là đôi mắt này! Nàng có chính là đôi mắt thế này…
Ma Ni Âu vỗ nhẹ bả vai Mộ Dung Nhan, cũng rưng rưng nói: “Hài nhi, đừng sợ, nếu ngươi là hài nhi của muội muội ta, hắn sẽ không thương tổn ngươi.”
Mộ Dung Nhan khó hiểu nhìn về phía Ma Ni Âu, lại nhìn về phía A Đề Đạt, đột nhiên phát hiện A Đề Đạt thế nhưng cũng mắt hổ rưng rưng, thâm tình nhìn mình.
Đây là có chuyện gì?!
Trong thời gian ngắn, trừ Hung Nô Vương và Lâu Lan Vương, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy việc này thập phần quỷ dị.
“Ngươi ở lại, ta sẽ chậm rãi giải thích với ngươi.” A Đề Đạt nói với Mộ Dung Nhan.
Hắn lúc này đã hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của nữ nhi mình, và cũng là ngày luận võ kén rể cho nàng.
Mộ Dung Nhan không thèm để ý đến A Đề Đạt, nàng nói với Ma Ni Âu: “Cho nên, ngài là cữu cữu của ta sao?”
“Đúng vậy, hài tử, ngươi tên là gì?” Từ sau khi Ma Ni Âu từ biệt với Ma Ny Lan ở Yên kinh cũng không còn tin tức của nàng nữa, đương nhiên cũng không biết tên của nhi tử nàng.
“Cữu cữu, ta gọi là Mộ Dung Nhan.” Nước mắt đong đầy mắt Mộ Dung Nhan, nàng không ngờ qua lâu thế rồi, vậy mà còn có thể gặp gỡ thân nhân của mình.
Ma Ni Âu mỉm cười vuốt đầu Mộ Dung Nhan, kéo Ma Da Đồng ở phía sau mình ra, nói với Mộ Dung Nhan: “Nhan nhi, đây là biểu muội Ma Da Đồng của ngươi, nàng rất giống mẫu phi của ngươi phải không, nhưng đừng gọi nhầm nữa.”
Mộ Dung Nhan xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói với Ma Da Đồng: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, ta gọi sai…mong biểu muội thông cảm.”
Ma Da Đồng thấy Mộ Dung Nhan diện mục thanh tú tuấn mỹ, lúc này thái độ lại khiêm tốn hữu lễ, thế này mới dỡ xuống lòng phòng bị, thấp giọng trả lời: “Không có gì…biểu…biểu ca.”
Sở Hạ Đề chứng kiến từ sau khi A Mộc biến trở về Mộ Dung Nhan liền không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng vừa khổ sở lại giận hờn, mạnh mẽ dậm châm, xoay người trở về hoàng cung.
Mộ Dung Nhan như có như không liếc nhìn bóng lưng Sở Hạ Đề, liền lại tiếp tục nói chuyện với cữu cữu và biểu muội của mình.

Nàng cảm thấy người thân của mẫu phi đặc biệt có cảm giác thân thiết với mình.
Hết chương 41
– —————————————-
Bách Linh: Tạm biệt A Mộc ~.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.