Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 22: C22: Hai Ngày Hai Đêm (2)



Các bạn đang đọc truyện Chương 22: C22: Hai Ngày Hai Đêm (2) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Người dịch: Rabbitlyn

Triệu Hữu Thời không mặt dày được như Trạch Mẫn, đến lúc trở về phòng, người cô đã nóng bừng như cua bị luộc chín, cô hỏi rất nhiều: “Anh ở lại trong này hai ngày sao? Tiền phòng một ngày là bao nhiêu? Anh không cần vội vàng đi công tác sao?”

Trạch Mẫn cố ý thuê phòng có hai chiếc giường, bên cạnh bàn là quầy bar nhỏ, anh lấy một chai nước đưa cho Triệu Hữu Thời, cô cho rằng đồ uống nơi này rất đắt, nên không nhận lấy, Trạch Mẫn đưa chai nước dí vào mặt cô lăn qua lăn lại: “Anh lăn một phút là nước sôi, sao em hỏi nhiều thế!”

Chai nước lạnh lẽo dí lên mặt vô cùng thoải mái, Triệu Hữu Thời hừ hừ, muốn tự đi lấy đồ uống, ai ngờ Trạch Mẫn không cho cô cơ hội, Triệu Hữu Thời nói tiếp: “Lần trước Đinh Sĩ Lỗi đến ở khách sạn rất rẻ, sao anh lại ở nơi đắt như vậy?”

“Tiền là dùng để tiêu, tại sao phải khiến mình không thoải mái chứ!” Trạch Mẫn tiếp tục lấy chai nước lăn trên mặt cô, dùng tay chạm vào, phát hiện cuối cùng mặt cô đã bớt nóng, “Anh ở đây hai ngày, em ở bên cạnh anh đi, muốn biết gì từ từ hỏi.”

Triệu Hữu Thời lắc đầu như trống bỏi: “Không!”

Trạch Mẫn nhanh nhẹn mở chai nước ra, giữ đầu Triệu Hữu Thời để cô uống nước, không cho cô nói nữa, Triệu Hữu Thời đau lòng như đánh mất ví tiền, càu nhàu uống mấy hớp, còn lại một nửa thì đẩy tay Trạch Mẫn ra, lắc đầu to vẻ uống đủ rồi, Trạch Mẫn lại cho cô uống thêm mấy hớp nữa, xác định cô thật sự uống đủ mới tu hết số nước còn lại.

Thời gian vẫn còn sớm, hai giờ Triệu Hữu Thời mới có tiết học, trong phòng có máy vi tính, cô còn kích động hơn Trạch Mẫn, lập tức tìm vé vào cửa các danh lam thắng cảnh, sắp xếp hành trình hai ngày nay cho Trạch Mẫn, cô nói: “Hôm nay em còn phải đi học, không ở bên anh được, em tìm cho anh hai chỗ, nếu không mệt, anh có thể tự mình đi chơi, em còn phải tự học buổi tối nên không đi được, anh chờ em tan học rồi chúng ta cùng đi ăn tối.”

Trạch Mẫn tựa vào đầu giường, đá giường: “Được rồi, em không cần vội thế làm gì, đã ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa ăn, em không đói.” Triệu Hữu Thời dừng chuột lại hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm sao?”

Trạch Mẫn đứng dậy, đi đến bên bàn tắt máy tính, kéo Triệu Hữu Thời đi ăn cơm. Anh đã đói lắm rồi, nên ăn như hổ đói, Triệu Hữu Thời rõ ràng nói không đói bụng, nhưng quai hàm phình ra, dùng sức nhai cơm, Trạch Mẫn cười, chìa tay ra nói: “Anh quên di động ở trong phòng rồi, em cho anh mượn gọi một cuộc.”

Triệu Hữu Thời đưa điện thoại cho anh, Trạch Mẫn ấn mấy cái, đặt lên tai, nhún vai: “Không có ai nghe máy.” Rồi anh trả lại cho Triệu Hữu Thời.

Trở về phòng, Triệu Hữu Thời tiếp tục chủ đề: “Anh có hiểu ý em không, đã cuối kì rồi, tiền điện đã tính xong, tháng này quả thật phòng em thường xuyên bật điều hòa, Khâu Tĩnh Linh không muốn trả tiền điều hòa, cô ta chỉ chịu trả tiền quạt, nhưng cô ta có dùng bình nước nóng, mỗi ngày di động cũng cần sạc điện, năm một còn chưa cần mang theo máy tính, nhưng cô ta có máy tính bảng. Vì vậy buổi sáng khi đi học suýt chút nữa cô ta đã cãi nhau ầm ĩ với bọn La La Giai và Vương Du, may mà em thoát được.”

Trạch Mẫn bắt được điểm mấu chốt: “Cô ta muốn trả bao nhiêu tiền?”

Khuôn mặt Triệu Hữu Thời méo lại: “…Mười tệ.”

“Cả một học kì chỉ trả mười tệ?” Trạch Mẫn nghi ngờ, “Cô ta giả ngu hay coi các em đều bị ngốc?”

Triệu Hữu Thời phiền não: “Khâu Tĩnh Linh không thiếu tiền, em đoán là cô ta không chịu được chuyện này thôi, nhưng cuộc sống tập thể là phải như vậy, thiểu số phục tùng đa số. Hơn nữa lúc đầu cô ta có phản đối, nhưng sau đó thời tiết rất nóng, cô ta cũng không hề nói không cần điều hòa nữa.”

Trạch Mẫn như cười như không: “Nhìn đi, anh biết là em không thích cô ta mà.”

“Em cũng không phải là thánh mẫu, cũng không thể ra vẻ không có ý kiến gì với cô ta.” Cuối cùng Triệu Hữu Thời đã thẳng thắn thừa nhận cô không thích Khâu Tĩnh Linh. Nếu không thích tất nhiên là sẽ có thành kiến, đối với chuyện này, cô đứng về phía La La Giai, nhưng về mặt lý trí cô cũng biết không chỉ có lỗi của Khâu Tĩnh Linh, ít nhất là do ban đầu các cô phớt lờ ý kiến của Khâu Tĩnh Linh.

Trạch Mẫn đi đến bên cửa sổ kéo rèm xuống, căn phòng lập tức trở nên u ám, anh nói: “Chuyện này rất đơn giản, các em đứng ở phía đối lập, bản thân chỉ có hai lựa chọn, một là nghe theo cô ta, một là làm theo các em. Học kì sau La La Giai sẽ đi du học, cô ấy không ngại khơi mào mâu thuẫn, cho nên Khâu Tĩnh Linh nhiều lần đối địch với bọn em, nghe theo một lần, thì sẽ có rất nhiều hậu họa về sau. Các em còn ở chung ba năm, yêu cầu ai đó chuyển phòng không hề khó.” Trạch Mẫn thờ ơ nói, “Nếu cô ta gây trở ngại cho các em, tại sao phải mặc kệ chứ, chấm dứt vĩnh viễn hậu họa luôn đi.”

Triệu Hữu Thời hoảng sợ vì lời nói của Trạch Mẫn, cái gì kêu dứt khoát, chấm dứt vĩnh viễn hậu họa, chẳng lẽ vì chuyện nhỏ thế này đuổi người đi sao? Triệu Hữu Thời suy nghĩ: “Nghe theo cô ta sao?” Cô đã thông suốt, có chủ ý rồi.

Trạch Mẫn kéo lấy tóc cô, khẽ túm cô lên giường, cười nói: “Suy nghĩ rõ ràng chưa? Rõ ràng rồi thì đi ngủ trưa với anh, thời gian vẫn còn sớm.”

Cái gì ở bên cạnh anh ngủ trưa, lúc nào thì còn sớm chứ, Triệu Hữu Thời lấy di động ra, quả nhiên còn sớm, hóa ra ăn xong bữa cơm, nói chút chuyện phiếm lại chỉ mất có chút thời gian, nhưng cô vẫn nhảy dựng lên, cảnh giác: “Em không ngủ, em chờ đến giờ rồi đi học.”

Trạch Mẫn kéo cô ngồi lên giường, trước khi cô nhảy dựng lên, nhanh chóng đi sang một chiếc giường khác nằm xuống, ngáp nói: “Em không ngủ thì anh ngủ, buổi sáng đã phải đi máy bay rồi nên chưa ngủ đủ, em ở bên cạnh anh một lát đi.”

Trong phòng u ám, bên ngoài tấm rèm là nắng nóng như lửa, sau khi ăn cơm no mệt rã rời, trong phòng lại thoải mái, Triệu Hữu Thời cũng thèm ngủ, lấy di động ra đặt đồng hồ báo thức, không lâu sau đã ngủ say.

Trạch Mẫn mở mắt ra, nghiêng người nhìn cô một lát mới lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận lấy di động của cô, chỉnh lại đúng thời gian, nhìn thấy pin còn có một vạch, anh mở video rồi tắt âm, lúc này mới ngồi sang bên giường cô, yên lặng nhìn một lát, khẽ chạm lên mặt cô.

Triệu Hữu Thời mơ màng tỉnh lại, đã ngủ lâu nên đầu hơi choáng váng, trong phòng vẫn u ám, cô cầm lấy di động mới phát hiện đã tắt máy, cô khẽ gọi: “Trạch Mẫn!”

Trạch Mẫn không tỉnh dậy, Triệu Hữu Thời xốc chăn lên đi đến bên giường anh, liếc mắt một cái, nhìn thấy di động anh đặt trên gối, vừa cầm lên lập tức hét to: “Á…ba giờ rồi!”

Trạch Mẫn lăn qua ôm lấy cô, vẫn còn buồn ngủ: “Cái gì ba giờ?”

Triệu Hữu Thời muốn khóc: “Đã ba giờ rồi, di động của em hết pin tự động tắt máy.”

Trạch Mẫn sờ đầu cô, an ủi: “Vậy thì đừng về nữa, ngủ thêm một lát với anh.” Nói xong lại nhắm mắt hôn cô, vị trí chuẩn xác, một phát trúng ngay.

Khách sạn có sạc đa năng, sạc nửa tiếng, Triệu Hữu Thời khởi động máy nhắn tin cho La La Giai, cô ấy trả lời mọi chuyện đều bình thường cô mới khẽ thở phào. Trạch Mẫn đã ngủ đủ, hưng phấn kéo cô đi ngắm cảnh, chơi đến mức người đầy mồ hôi mới trở về. Trong lúc đó Lí Giang cũng gọi điện thoại lên án mấy lần, Triệu Hữu Thời che miệng cười trộm, Lí Giang thính tai: “Rốt cuộc cậu đang ở đây, sao tôi lại nghe thấy tiếng phụ nữ thế?”

Triệu Hữu Thời trừng mắt, nhắc nhở Trạch Mẫn đừng có bán đứng cô, Trạch Mẫn chỉ miệng ám chỉ, Triệu Hữu Thời đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ hôn anh một cái, Trạch Mẫn thực hiện được ý xấu, mở cờ trong bụng: “Tôi và Triệu…”

Triệu Hữu Thời nhanh tay che miệng anh, ánh mắt hung thần ác sát uy hiếp, Trạch Mẫn khẽ hôn lên tay cô, Triệu Hữu Thời nhanh chóng bỏ ra, lại nghe thấy anh nói: “Tôi đang ở bên cạnh dì Triệu. Dì Triệu nào ư? Anh có hứng thú với dì tôi sao?”

Triệu Hữu Thời phải mang theo danh hiệu “Dì Triệu”, khuôn mặt lại méo xệch.

Buổi tối Trạch Mẫn không cho cô quay về kí túc xá, chỉ vào chiếc giường cô ngủ buổi trưa: “Buổi trưa ngủ ngon như vậy, buổi tối sao không ngủ được chứ? Em cho anh sẽ ăn em sao”

Triệu Hữu Thời thành thật gật đầu: “Ừ.”

Trạch Mẫn tức giận, há miệng thở dốc, nhưng không tìm được lí do đành phải nghiêm túc phản bác: “Anh là người như vậy sao?”

Triệu Hữu Thời càng gật đầu: “Đúng!”

Trạch Mẫn nở nụ cười, nhấc cô lên giường, vén áo cô lên cù, xấu xa nói: “Như vậy mới đúng!”

Triệu Hữu Thời không ngừng cười, chân tay ngọ nguậy, cuối cùng thở hồng hộc vì mệt, Trạch Mẫn vén tóc che mặt cô, nhìn kỹ một lúc lâu, vừa hôn vừa ngửi, thấp giọng nói: “Cua luộc chín rồi phải lột vỏ ăn…”

Triệu Hữu Thời không nghe rõ: “Cái gì?”

Trạch Mẫn: “Anh không chạm vào em, buổi tối em ngủ ở đây đi, mai anh đưa em đi học.”

Triệu Hữu Thời chớp mắt mấy cái: “La La Giai nói câu nói dối lớn nhất của đàn ông là “Anh không chạm vào em”.” Cô xoay người ngồi xuống đã phát hiện ra sự khác thường của Trạch Mẫn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, song khuôn mặt đỏ bừng đã sớm bán đứng cô rồi, “Em về đây. Trưa mai em qua với anh, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trạch Mẫn kéo quần áo che thứ gì đó, quay lưng khẽ “Ừ” một tiếng. Triệu Hữu Thời bước rất khẽ, nhỏ giọng: “Ngày mai tan học em sẽ đến.”

Trạch Mẫn tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

Triệu Hữu Thời: “Về đến kí túc xá em sẽ gọi điện cho anh.”

“Ừ.”

“Anh đi tắm đi, người anh bốc mùi kinh quá.”

“Ừ.”

Giọng nói đáng thương như vậy khiến Triệu Hữu Thời nghĩ tới Luận Kiếm, khi làm nũng nó cũng rất đáng thương. Mỗi lần Luận Kiếm không muốn rời khỏi Vương Du nó đều làm nũng với Hoa Sơn như vậy. Hiện tại Trạch Mẫn đang làm nũng, u buồn đáng thương, hờn dỗi.

Triệu Hữu Thời đi tới cửa: “Ngày mai em mang đồ ăn ngon cho anh. Em ninh canh xương cho anh nhé.”

Lần này cô không đợi Trạch Mẫn đáp lại, mở cửa “cạch” một cái rồi đóng lại.

“Hiếm khi anh đến đây được một lần, chỉ được có hai ngày, còn chưa đến bốn mươi tám tiếng, không muốn uống canh xương.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.