Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 41: Ngoại truyện: Nhớ lại ở Nhạc cung (ngoại truyện: Phó Tử Minh)



Các bạn đang đọc truyện Chương 41: Ngoại truyện: Nhớ lại ở Nhạc cung (ngoại truyện: Phó Tử Minh) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Tại nơi nào đó trong hoàng cung Nhạc quốc, một nữ nhân nhu nhược đang ôm con trai của nàng, dỗ hắn đi vào giấc ngủ. Nàng từng là nữ nhi của đại thần, một đại mỹ nhân vang danh khắp xa gần, sau đó gả vào trong cung, trở thành một cái tên trong số những giai lệ của hoàng đế.

Nhớ rõ đêm tân hôn kia, nàng mang theo một tia vui sướng cùng một tia ngượng ngùng đợi hoàng đế trượng phu của nàng trở về. Nàng ngồi ở trên mép giường không dám nhúc nhích đến tận lúc đêm đã khuya, đợi mãi đến lúc nàng nhịn không được sắp ngủ thì lại nghe thấy tiếng người quỳ lạy ở ngoài phòng, rồi sau đó hết thảy lại trở về yên tĩnh.

Nàng ngửi được một mùi rượu nồng đậm, theo khăn voan vén lên, nàng nhìn thấy nam nhận khiến cho lòng nàng say đắm. Nhưng lúc này ý thức của hắn tựa hồ rất loạn, hắn nhìn nàng, đem quần áo của hắn cùng nàng một phen xé xuống, sau đó, giống như trải qua một trận mưa rền gió dữ đoạt lấy, nàng mất đi tấm thân xử nữ của mình. Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh nàng đã không có một bóng người. Từ đó về sau, hoàng thượng ngẫu nhiên cũng có tới vài lần, chỉ là, nàng biết, trong lòng hắn chưa từng chân chính chấp nhận bất luận kẻ nào.

May mắn là, nàng mang thai hài tử của hắn. Nàng nhìn thấy nhi tử đang ngủ say trong lòng, lồng ngực cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Hắn đặt cho  nhi tử của nàng một cái tên, gọi là Viên Minh, cũng trở thành nhi tử thứ sáu của hắn.

Viên Minh rất hiểu chuyện cũng rất thông minh, hắn thường thường nhận được một ít vật ban thưởng nhỏ từ Phụ Hoàng. Nhìn thấy hắn giành được thứ hắn yêu thích, trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng thời gian như vậy chỉ kéo dài được ngắn ngủn trong vài năm, ngày sinh nhật năm tuổi của Viên Minh, nàng mang theo nhi tử đến tấn kiến hoàng đế, lại thấy được người đàn bà kia. Nữ nhân đó gọi là “Dương Hoa”. Nàng rất đẹp, một loại xinh đẹp có khả làm cho mọi người trên thế gian đều không khỏi hâm mộ cùng thán phục, một loại cao cao tại thượng không giống như người phàm, khí chất của nàng, cử chỉ của nàng, khí độ ung dung của nàng làm cho người ta dù chỉ mới thấy cũng rất khó quên, đã thấy nàng đứng ở nơi đó, tựa như thái dương tỏa ra vô hạn ánh sáng lấp lánh, khiến cho những người ở chung quanh có một loại ấp áp cùng hi vọng từ trong tận đáy lòng  .

“Phó Thanh khấu kiến hoàng thượng.” Nàng ôm Viên Minh hơi hơi dập đầu.

“Tiểu hài tử này thật đáng yêu a.” Dương Hoa cười đi tới, “Ta có thể ôm hắn được chứ?”

Phó Thanh gật đầu, ý bảo Viên Minh đi tới.

Viên Minh mở to mắt nhìn Dương Hoa, nàng cười đùa với hắn, lấy ra một cái tên là “Con quay” gì đó. Lớn lên  trong hoàng cung hắn chưa từng thấy qua đồ chơi này. Dương Doa giơ lên một sợi dây nhỏ, vung “Con quay” trên người lên, vật kia liền chuyển động. Viên Minh hưng phấn đến gần “Con quay” kia, muốn nhìn một chút làm sao nó có thể chuyển động.

Dương Hoa liền cười chỉ cho hắn, chỉ một chút hắn đã nắm được phương pháp để vận dụng, chơi vô cùng vui vẻ.

“Tiểu hài này tên gọi là gì? Ta rất thích hắn a.”

“Gọi là Viên Minh.” Phó Thanh nhìn thấy Viên Minh hưng trí bừng bừng như vậy, cũng cảm thấy thật vui vẻ.

“Hoàng thượng, ngươi cũng tới thử xem đi, các ngươi thử nhiều lần xem ai có thể quay được  lâu nhất?” Nói xong lại kêu hạ nhân lấy ra một con quay cùng dây nhỏ.

Viên Minh kiêu ngạo mà vung dây nhỏ kia, “Phụ hoàng, chúng ta thử một lần đi!”

Hoàng đế ha ha cười, tiếp nhận dây nhỏ trong tay Dương Hoa, lại nói: “Hoa nhi, nếu ngươi có thể sinh cho ta một đứa thì tốt rồi. Ta sẽ để cho hắn hưởng hết ân sủng của ta.”

Trong lòng Phó Thanh lạnh lùng, cúi đầu, chỉ có tiểu hài tử của nàng ta, mới có thể  có được toàn bộ tình yêu của hắn, lại nghe Dương Hoa nói: “Cái này, sau này hãy nói.”

Phó Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nàng không nghĩ tới là nàng ta có thể nói với hoàng thượng như vậy, tùy ý, như vậy. Chỉ thấy hoàng đế  nhíu mày, vừa định phát tác, Dương Hoa lại cười nói: “Hoàng thượng ngươi xem, Viên Minh thật là giỏi a? Ta nhìn ngươi khẳng định không sánh bằng hắn.”

Hoàng thượng cười to, “Được, ta tới thử xem.”

Kết quả, phụ tử hai người nhập vào trong vòng chiến đấu kịch liệt.

Phó Thanh bên cạnh kinh ngạc đến ngây người  nhìn bọn họ, nàng chưa từng thấy qua hoàng thượng như vậy, một hoàng thượng cười đến không có bất kỳ băn khoăn nào như vậy, một hoàng thượng tốt giống như một người phụ thân bình thường như vậy.

“Phó tỷ tỷ, nếu về sau ngươi gặp nạn, xin hãy đem đứa nhỏ này đưa rời khỏi cung. Đứa nhỏ, là vô tội, đừng cho hắn bị hoàng cung này trói buộc.”

Tâm Phó Thanh chợt kinh hãi ( kinh ngạc + sợ hãi), lại đã thấy nàng mỉm cười. Lúc này, hoàng thượng đã đi tới, “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì, ta chỉ là thỉnh giáo Phó tỷ tỷ phương pháp dạy con thôi, nàng sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu thông minh như vậy, ta rất hâm mộ a.”

“Cho nên nói, ngươi……”

Dương Hoa đưa tay đặt ở trên miệng hắn, cắt đứt lời của hắn: “Cho nên nói, ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi với đứa nhỏ của ngươi. Đứa nhỏ sẽ là tương lai của ngươi, cũng chính là tương lai Nhạc Quốc các ngươi.”

Nghe nói như thế, trong lòng Phó Thanh ấm áp, nàng không nghĩ tới nàng ta sẽ nói điều này, nhìn nàng ta khuôn mặt tươi cười ôn nhuận hài hòa, sẽ không khiến người ta sinh ra hoài nghi gì. Nàng nghe nói hoàng thượng bị một nữ nhân mê hoặc, mê đến quên mất hậu cung giai nhân của mình, mê đến mức tựa hồ như mất đi lý trí. Nhưng hôm nay nàng nhìn thấy nàng ta, mới cảm thấy lời nói là phi thực (không đúng sự thật). Nàng quả thật có sức quyến rũ như vậy, nhưng tựa hồ như nàng cố ý tạo ra khoảng cách  với hoàng đế, hoặc là cùng Nhạc quốc này có khoảng cách.

Viên Minh sôi nổi lại đây, lớn tiếng hô: “Ta thắng! Ta thắng! Phụ hoàng, người muốn thưởng cho nhi thần cái gì?”

“Ha ha! Tiểu Minh nhi, trẫm biết hôm nay cũng là sinh nhật năm tuổi của ngươi, trẫm ban thưởng cho ngươi một đôi ngọc bội.” Nói xong lấy ra một đôi ngọc bội chia ra khắc Long cùng phượng, “Đối với ngọc bội này, có khắc Long thì ngươi mang theo, nếu ngươi sau này gặp được một người trong lòng ngươi, nếu ngươi quyết định muốn ở cùng một chỗ một đời một thế với nàng, thời khắc đó ngươi hãy đem phượng ngọc bội này cho nàng. Đã biết chưa?”

“Dạ, nhi thần tạ ơn phụ hoàng.” Viên Minh thật cẩn thận tiếp nhận ngọc bội, lại nghe phụ hoàng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Ngọc bội kia có chứa cơ quan, chính ngươi trở về cân nhắc lại. Này chỉ có thể có hai chúng ta biết. Sau khi ngươi mở cơ quan kia ra cũng không thể dễ dàng nói cho những người khác.”

“Dạ!” Viên Minh Trịnh Trọng gật gật đầu, hắn vì có được bí mật cùng phụ hoàng này mà cảm thấy tự hào.

Vì Phó Thanh không tranh thủ tình cảm tốt, nàng cũng không có ý định đem nhi tử đẩy vào bên trong tranh đoạt quyền lợi, nên hai người bọn họ cũng coi như trôi qua thanh tĩnh. Lúc Viên Minh bảy tuổi thì nhũ mẫu của hắn từ ngoài cung mang đến một cô bé, tên là Diêu Phương. Diêu Phương là cháu ngoại của nhũ mẫu, kém Viên Minh ba tuổi. Phó Thanh nhìn thấy Diêu Phương một bộ dáng thước tha mềm mại động lòng người, lập tức thích nàng, liền hướng nhũ mẫu đề nghị để cho Viên Minh lập Diêu Phương thành cô dâu nhỏ. Nhũ mẫu của Viên Minh  vui vẻ đồng ý, vì thế, Phó Thanh chia ra cho Diêu Phương cùng Viên Minh mang trên người ngọc tượng hình Phật một đôi giống nhau như khuông đúc, cũng nói với bọn họ, “Đây là nương cho các ngươi, các ngươi cũng không thể gở xuống nha. Phương nhi mang ngọc tượng Phật này lên trên, sau này khi lớn lên phải trở thành con dâu của Minh Nhi.” (chỗ này lẽ ra là vợ mới đúng chứ nhỉ)

“Con dâu là cái gì?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Là người sẽ ở cùng một chỗ với ngươi.” Phó Thanh cười nói.

“Phụ hoàng nói, ta nếu gặp được người muốn ở cùng một chỗ  với nàng, phải đem ngọc bội khắc hình phượng kia trao cho nàng, nhưng ta không nghĩ sẽ đưa  cho Diêu muội muội.”

“Ha ha, con của ta, ngọc bội của ngươi có thể đưa cho những người khác. Sau khi ngươi lớn lên có thể cùng với người trong lòng ngươi và Diêu muội muội ở chung một chỗ a.”

“Oh.” Viên Minh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Mấy tháng sau, Phó Thanh đột nhiên bệnh nặng, ngự y cũng thúc thủ vô sách (bó tay không làm gì được). Nàng vẫn nằm ở trên giường, bị bệnh đau đớn dày vò, lại chưa từng thấy qua bóng dáng hoàng thượng. Nàng nghĩ tới lời nói của Dương Hoa ngày ấy, nghĩ đến chính mình còn tại nhân thế không lâu nữa, con của mình còn nhỏ, ở trong cung không có ngọn núi nào để dựa vào, nàng không thể đem hắn ném ở nơi này. Vì thế, nàng tìm đến đại ca tinh thông y lý, đem con của mình phó thác cho hắn.

Trước khi lâm chung, nàng để lại một phong thơ, trên đó chỉ viết  muốn hoàng thượng thả con trai của nàng xuất cung.

Sau lại, đại ca của Phó Thanh đưa Viên Minh nương nhờ sư huynh Phó Vân của hắn. Phó Vân vừa nhìn thấy Viên Minh đã vui vẻ nhận, cũng nói với hắn: “Từ nay về sau, Viên Minh đã chết, ngươi đã được gọi là Phó Tử Minh rồi, có biết không?”

Viên Minh gật gật đầu, “Phó Tử Minh khấu kiến sư phụ!”

Nhiều năm sau, lúc Phó Tử Minh ở thành Hàm Trạch gặp lại Diêu Phương, bọn họ đã không nhận ra đối phương. Khi hắn thu được thiệp mời của Diêu Phương, đã tìm đến Phượng Vỹ đình, lại đột nhiên nghĩ tới cô gái trong trí nhớ  kia. Hắn lấy ra ngọc tượng Phật mang theo trên người ra, nói nhỏ: “Đây là di vật mẫu thân ta đưa cho ta. Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn mang theo nó.”

Diêu Phương đột nhiên chấn động, “Ngọc tượng Phật! Ngươi, ngươi là Lục hoàng tử?”

Phó Tử Minh chua sót cười, “Lục hoàng tử đã chết, hiện tại chỉ có Phó Tử Minh. Ta rất muốn biết, nhũ mẫu của ta hiện tại như thế nào rồi?”

Nội tâm Diêu Phương cuồng loạn, ngây ngốc, trả lời: “Nàng vẫn mạnh khỏe, nàng cũng thường thường lẩm bẩm Viên Minh.”

“Nha. Vậy là tốt rồi. Ta phải đi rồi, tạm biệt!”

“Lục hoàng tử, không, Phó công tử, ngươi còn nhớ rõ chuyện trước kia chứ?”

Phó Tử Minh nhẹ nhàng thở dài, “Ta nói, Viên Minh đã chết, Phó Tử Minh cũng đã tìm được người trong lòng hắn. Xin Diêu cô nương trân trọng!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Diêu Phương yên lặng nhìn bóng lưng Phó Tử Minh, lấy ra mảnh ngọc tượng Phật trên cổ, sâu kín thở dài: “Lục hoàng tử, ta và ngươi cuối cùng vô phận sao?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.