Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 47: Liệt Thiên Trảm



Các bạn đang đọc truyện Chương 47: Liệt Thiên Trảm miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Minh văn liên tục xuất hiện chín lần, dung nhập vào trường đao chín lần.

– Võ kỹ tam phẩm đại thành?

Ba đạo minh văn đại biểu cho tam phẩm, dung nhập chín lần đó là đã đạt tới đại thành.

– Tu hành võ kỹ, là vận dụng lực lượng ở lòng bàn tay hình thành minh văn dung nhập vào binh khí, chính là để bản thân và binh khí hòa làm một thể, thì binh khí mới có thể tùy tâm sở dục, đường vân trên minh văn cũng giống như vận dụng lực lượng mạch máu, mỗi loại võ kỹ có phương thức vận dụng lực lượng không giống nhau, cho nên sắp xếp và tạo thành đường vân cũng không giống nhau.

Tần Lập cho rằng Hứa Vô Chu chưa tiếp xúc qua võ kỹ nên giải thích những thứ cơ bản nhất.

– Phụ thân ngươi truyền cho ta Liệt Thiên Trảm, mạnh ở chỗ mỗi một trảm đều có thể chém ra toàn lực của bản thân.

Trong khi Tần Lập nói chuyện liền cầm chặt trường đao trong tay, trường đao lật qua lật lại, bước chân di động chém tới, lập tức đao quang bộc phát, tiếng gió rít gào, chặt đứt hư không, mang theo gió lốc.

Hứa Vô Chu ở một bên nhìn xem, giờ khắc này cũng bị gió lốc quất tới đau rát.

Tần Lập một tay cầm đao, cả người bỗng trở nên bá khí, đao trong tay hắn vung qua vung lại xảo trá mà tàn nhẫn, đao khí loá mắt.

Đao của hắn chém ra khuấy động lên sóng gió kinh khủng, ánh đao lướt qua chỉ để lại một tia bạch tuyến.

– Xuất đao, phải bá đạo thẳng tiến không lùi, bộc phát toàn bộ lực lượng ra, mỗi một đao đều phải có khí thế quyết chiến đến cùng.

Giờ phút này Tần Lập hoàn toàn khác biệt bình thường, cả người cảm giác có chút điên cuồng, trường đao và không khí ma sát, thế mà ẩn ẩn có tia lửa bắn ra.

– Nhanh! Nhanh! Nhất định phải nhanh! Người bình thường chém ra một đao, ngươi ít nhất phải chém ra ba đao mới tính là nhập môn.

Trong lúc Tần Lập nói chuyện, chớp mắt liền chém ra ba đao, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng đao.

– Người bình thường toàn lực chém ra một đao, vậy đao thứ hai khẳng định sẽ suy yếu, nhưng Liệt Thiên Quyết mỗi một đao đều là toàn lực bộc phát.

Đao quang càng nhanh, từng đao từng đao chém ra, mỗi một đao đều mang theo khí thế bá đạo, chém không khí phát ra tiếng xuy xuy rung động.

– Liệt Thiên Quyết, tu hành đến cực hạn có thể liên trảm trăm vạn đao, vô cùng vô tận, chém rách thiên khung. Đáng tiếc thiên phú ta có hạn, chỉ có thể chém ra chín đao.

Đao của Tần Lập chém đến hoa mắt, chín đao liên tục chém ra nhanh đến mức cực hạn, mỗi một đao đều chém ra âm thanh nổ vang, đao quang liên trảm chín lần.

Không khí chỗ kia bị chém đến nóng bỏng không gì sánh được, cùng trường đao đụng vào nhau, đốm lửa bắn tứ tung, phảng phất như thiêu đốt ra hỏa diễm.

– Oanh… Oanh…

Tiếng nổ chấn động màng nhĩ, đao khí mang theo cuồng phong hội tụ, thế mà hợp thành gió lốc cao mấy chục mét, cơn lốc quét xung quanh, đại thụ trong sân bị thổi bay gốc rễ, sau đó bị gió lốc cuốn một cái, bẻ gãy thành vài đoạn.

Gió lốc tàn phá bốn phía, thảm thực vật xung quanh bị tiếng gió hú xoắn nát.

Một lát sau gió lốc mới biến mất. Nhìn qua bốn phía, Hứa Vô Chu miệng đắng lưỡi khô, lấy Tần Lập làm trung tâm, bốn phía hỗn độn, đại thụ bị nhổ rễ lên gãy thành vài đoạn, từng tảng đá xanh trên sàn nhà vỡ vụn, nơi này đã trở thành một cái hố to.

Hứa Vô Chu hít vào một ngụm khí lạnh, đây vẫn chỉ là trường đao mang theo kình khí gió lốc tạo thành, nếu trường đao trực tiếp trảm lên mặt đất, vậy uy lực sẽ mạnh đến cỡ nào?

Chín đao, mỗi đao đều bộc phát ra toàn bộ lực lượng của hắn, vậy thì đồng nghĩa với chín Tần Lập liên tục công kích. Chưa hết, Tần Lập nói tu hành đến cực hạn có thể trảm ra trăm vạn đao, đây là khái niệm gì? Hứa Vô Chu không cách nào tưởng tượng!

Lúc đó chẳng lẽ thật có thể chặt đứt thiên khung, tên Liệt Thiên Trảm chính là bởi vậy mà có sao?

Có điều, võ kỹ như vậy chỉ có tam phẩm?

– Liệt Thiên Trảm là võ kỹ năm đó phụ thân ngươi cho ta, bộ võ kỹ này đến từ một vị đại nhân vật, chỉ là năng lực ngộ tính của ta có hạn, học được chút da lông, chỉ có thể phát huy ra võ kỹ tam phẩm.

Tần Lập từ trong ngực lấy ra từng quyển trục, ném đến trên người Hứa Vô Chu:

– Ngươi cảm thấy Tần gia ta còn giữ của ngươi cái gì, ngươi cứ liệt kê một danh sách, đến lúc đó ta trả lại ngươi.

Thấy bộ dáng thất vọng đến cực điểm của Tần Lập, trong lòng Hứa Vô Chu cười trộm: Lão gia hỏa này còn tỏ vẻ lạnh lùng, tức giận đến như vậy! Trái tim nhỏ nhạy cảm như vậy sao?

– Nhạc phụ đại nhân, bọn hắn chỉ là tẩm bổ kiếm ý cho binh khí, không tính là việc đại sự gì, ta có thể giải quyết vấn đề này, hay là ngươi giao cho ta xử lý đi?

Hứa Vô Chu nói với Tần Lập.

– Ta đảm đương không nổi xưng hô nhạc phụ của ngươi!

Tần Lập hừ lạnh.

– Làm người trước tiên hãy đứng vững vàng cho tốt, đừng có chút thực lực liền bành trướng, cảm thấy mình là trung tâm của thế giới.

Haizz! Nói thật lại bị hắn xem như cuồng vọng tự đại.

– Bát phẩm mặc dù không yếu, nhưng không phải đối thủ của Tạ Quảng Bình. Ngươi không cần mù quáng cảm thấy mình có thể địch nổi hắn.

Tần Lập nhắc nhở Hứa Vô Chu một câu, mặc dù hắn đã chết tâm với Hứa Vô Chu, thế nhưng không nguyện ý nhìn hắn chịu chết.

– Không có việc gì! Ta sẽ tu luyện đến Hậu Thiên cửu trọng, nếu như lại tu thành bộ võ kỹ này, đối phó Tạ Quảng Bình không chút khó khăn.

Hứa Vô Chu trả lời, trong lòng thầm nghĩ tới Luân Hồi Bát có ba công năng, một cái trong đó chính là giúp người ta ngộ đạo, hắn tu luyện chắc chắn nhanh hơn người bình thường.

Khuôn mặt Tần Lập âm trầm, không còn nói gì với Hứa Vô Chu nữa. Hậu Thiên cửu trọng là ngươi nói đạt tới liền đạt tới sao? Lúc trước mình tu luyện cho tám mạch tuần hoàn đến cửu trọng, bỏ ra ròng rã hai năm mới miễn cưỡng làm được.

Về phần bộ võ kỹ Liệt Thiên Quyết này, mình tu hành hơn mười năm, lúc này mới thể hiện ra được uy lực của võ kỹ tam phẩm, ngươi há miệng ra liền tu thành, coi mình là thiên tài trên Bách Tú Bảng sao?

Tần Lập cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm về sau tiểu tử này ra sao hắn cũng mặc kệ, hắn thích thế nào liền như vậy đi. Chỉ là Khuynh Mâu, ai, thật là khó cho nàng. Mình thật sự đã làm một sự tình sai lầm.

Nhìn Tần Lập giận đùng đùng rời đi, Hứa Vô Chu cười cười, nghĩ thầm lão gia hỏa này đối với mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

– Lão gia hỏa vẫn rất đáng yêu nha.

Hứa Vô Chu cười một tiếng, thầm nghĩ làm sao giúp Tần gia giải quyết vấn đề binh khí.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.