Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao

Chương 26



Các bạn đang đọc truyện Chương 26 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chương 26: Ở chung?

 

“Là như vậy, không phải là cô muốn đến gặp cậu chủ nhỏ Hoắc Minh Thành sao? Bây giờ có một cơ hội có thể để cô có thể gặp cậu bé ấy, cô có nguyện ý không?” “Ôi? Anh nói thật sao?”

 

Ôn Giai Kỳ bị dọa đến sợ hãi, có chút không tin vào tai của mình.

 

Nhưng người trợ lý này lại ở trong điện thoại gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần cô có thể trị bệnh cho tổng giám đốc của chúng tôi, thì tôi có thể cam đoan ngày nào cô cũng được gặp cậu bé” “Tổng giám đốc của các anh bị bệnh sao?”

 

“Vâng, tôi cũng không gạt cô nữa, hôm nay sở dĩ tổng giám đốc không mang theo cô về Nhà họ Hoắc, là bởi vì sau khi cãi nhau với cô ở trên thuyền, thì huyết áp đôt nhiên tăng cao, sau đó lai hôn mê, hiên tai cũng đang ở trong bệnh viện. Cho nên, nếu như cô thật sự có khả năng làm cho anh ấy ngủ ngon giấc, không cần tôi nói, anh ấy cũng sẽ để cho cô gặp cậu chủ nhỏ Hoắc Minh Thành, cô cứ nói xem? Bà chủ?”

 

Lâm Tử Khang cuối cùng cũng nói rõ ý đồ của mình, đồng thời, vì để cho Ôn Giai Kỳ đồng ý, cậu ấy còn không chút giấu diếm nói cho cô chuyện hồi sáng Hoắc Hạc Hiên hôn mê đang năm trong bệnh viện.

 

Vừa nói xong, Ôn Giai Kỳ ở bên này quả nhiên liền sửng sốt trong chớp mắt.

 

Tên đàn ông chó má kia thế mà lại nhập viện rồi?

 

Khó trách lúc ấy khi cô đi xuống, cũng không nhìn thấy Minh Thành, cũng không thấy anh, thì ra là đã xảy ra chuyện.

 

Ôn Giai Kỳ không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác: “Tất nhiên là tôi có bản lĩnh này rồi, tình trạng giống như anh ta, không ngủm luôn tại chỗ đã là không tệ rồi.”

 

Lâm Tử Khang: “…”

 

Nửa ngày, mới bất đắc dĩ cười cười: “Đúng vậy, cho nên tôi đây không phải đã đến tìm bà chủ sao? Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể trị liệu bệnh của anh ấy, tất cả đều dễ nói chuyện, mặc dù hiện tại tổng giám đốc nói không cho cô gặp cậu chủ nhỏ Hoắc Minh Thành, nhưng từ đầu đến cuối thì cô vẫn là mẹ của cậu bé, đến lúc đó cô gặp tổng giám đốc trong nhà, gặp được cậu chủ nhỏ, hai mẹ con bồi dưỡng thêm tình cảm, thì cứ coi như anh ấy có ngăn cản cũng không được.”

 

Một câu nói cuối cùng kia chính là mấu chốt, giống như là trong nháy mắt, Ôn Giai Kỳ sau khi nghe được thì đã động tâm.

 

Không sai, cô cùng Minh Thành, hiện tại chính là thiếu cơ hội chung đụng nhiều hơn, nếu không có cơ hội, làm sao cô có thể bù đắp cho Minh Thành được? Làm sao có thể mong cậu bé tha thứ cho mình được?

 

Ôn Giai Kỳ rốt cục cũng đồng ý, nhưng mà, cô vẫn đề ra yêu cầu của mình.

 

“Tôi không thể lại bị các người giam giữ nữa, tôi phải ở lại nhà của mợ tôi, nếu không, thì bọn họ sẽ lo lắng cho tôi, đến lúc đó sẽ nháo đến Nhà họ Hoắc, cũng rất khó nhìn” “Có thể, việc này không có vấn đề, chỉ cần ban đêm cô làm cho.

 

tổng giám đốc chìm vào giấc ngủ bình yên, chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của cô, thời gian của cô cũng có thể tự mình sắp xếp, nhưng mà cô nhất định phải nhớ kỹ, điều kiện kiên quyết là cô phải trị được bệnh của tổng giám đốc!”

 

“Yên tâm, tôi biết!”

 

Ôn Giai Kỳ rất sảng khoái đồng ý.

 

Thứ cô muốn chính là được tự do thời gian, như vậy, thì cô có thể chăm sóc tốt cho hai bảo bối, ban ngày đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, ban đêm lại trở về, cũng giống như cuộc sống ở nước ngoài trước đây.

 

Về phần trị bệnh cho tên chó má kia, thì cô không thể hoài nghi chính mình được.

 

Thế là hai người nói xong, sẽ bắt đầu từ ban đêm hôm nay, đợi chút nữa Lâm Tử Khang sẽ đi qua nhà trọ đón cô, thử trước một lần đã, xác định thật sự hữu hiệu quả, thì hiệp nghị này của bọn họ mới chính thức có hiệu lực.

 

Đợi chút nữa sẽ đến sao?

 

Vậy thì cô phải nhanh chóng trở về.

 

Ôn Giai Kỳ cúp điện thoại, nhìn ngay lập tức hướng về phía hai bảo bối: “Mặc Hi, Ninh Dương, mẹ phải đi ra ngoài bận việc, có chút việc gấp, đợi chút nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho dì Lan tới có được không?”

 

Dì Lan là người giúp việc trước kia của nhà họ Ôn, sau khi nhà họ Ôn phá sản, thì đi đến nhà của mợ, đối xử với Ôn Giai Kỳ tuyệt đối không thể chê.

 

Suy nghĩ của bảo bối Ninh Dương đơn thuần, cũng không nói gì thêm, thế nhưng mà sau khi Mặc Hi nghe thấy vậy, giơ cái đầu nhỏ ra khỏi ipad: “Mẹ phải đi đâu ư? Đêm nay có trở về không?”

 

“Đương nhiên phải trở về rồi, mẹ chỉ đi ra ngoài một chút, đại khái khoảng hai tiếng sẽ trở lại, bảo bối không cần lo lắng đâu ha” Ôn Giai Kỳ một bên an ủi con trai, một bên gọi điện thoại cho dì Lan.

 

Quả nhiên, sau khi nghe thấy nói cần nhờ tới hỗ trợ chăm sóc hai đứa bé, Dì Lan đồng ý luôn, đồng thời, bà ấy biết hai đứa bé cũng chưa ăn cơm, còn cố ý nói muốn đi mua thức ăn trở về làm cho hai bảo bối ăn.

 

Thế là Ôn Giai Kỳ rốt cục cũng yên tâm ra cửa.

 

Ninh Dương bảo bối: “Anh trai, anh đang làm gì đó? Vì sao anh cứ nhìn chằm chằm vào mẹ như thế?”

 

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh trai nhìn theo bóng lưng mẹ rời đi từ ban công, cũng đi theo chạy tới, ngồi xổm ở bên cạnh anh trai, đôi mắt mở.

 

to hiếu kì đến nhìn xuống.

 

Mặc Hi ngồi xổm ở đó ngây ngốc nhìn vào bóng lưng ở dưới tầng, nhíu chặt hàng lông mày: “Mẹ ngốc nhất định lại đi tìm tên bại hoại kia”

 

“gan Ninh Dương bảo bối nghe thấy vậy, lập tức bị dọa phát sợ: “Tên bại hoại? Vậy thì… Vậy mẹ sẽ gặp nguy hiểm sao? Chúng ta có phải đi cứu mẹ không?” Cô bé bị anh trai dọa suýt chút bật khóc.

 

Cũng may là, anh trai lắc lắc cái đầu nhỏ: “Tạm thời không cần, ngày mai anh lại đi tìm tên bại hoại kia vậy!”

 

Ninh Dương thoáng chốc mở to hai mắt: “Đi tìm tên bại hoại kia sao? Vậy… Vậy Ninh Dương cũng muốn đi, Ninh Dương cũng không thích mẹ bị tên bại hoại bắt nạt như thế”

 

“Trước tiên em đừng đi, em cứ ở trong nhà trẻ yểm trợ cho anh, chờ ngày mai anh tìm được tên khốn kia, anh sẽ trở lại nói cho em, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” “Được rồi!”

 

Hai anh em rất nhanh đã đạt được thỏa thuận.

 

Lúc Ôn Giai Kỳ trở lại nhà trọ, quả nhiên, cô cũng không cần chờ lâu, Lâm Tử Khang đã lái xe đến.

 

Thấy thế, cô đã sớm chuẩn bị xong túi kim châm, từ trên lầu đi xuống.

 

“Đi đâu? Tới bệnh viện sao?”

 

“Không, đi Tiên Thủy Loan, tổng giám đốc đã về nhà” Không nghĩ tới, sau khi Ôn Giai Kỳ lên xe, vốn cho là sẽ đi bệnh viện, nhưng người trợ lý này tới đón, lại nói với cô không phải đi bệnh viện, mà là đi tới Tiên Thủy Loan.

 

Đột nhiên như vậy sao?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.