Xây Dựng Vương Tọa

Chương 37



Con ngươi xanh thẳm của Đế Á nhìn y chăm chú, hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng khoát khoát tay. Thị vệ vốn đang muốn lôi mã phu Tắc Lạp ra ngoài kia lập tức buông tay, chỉ đưa vị luyện kim thuật sư kia đi.

Người nọ trong miệng vẫn còn đang la mắng không ngừng, theo cước bộ càng lúc càng xa chỉ có thể thoáng nghe thấy âm thanh khổ sở van nài và tiếng khóc.

Hắc Ưng ngăn lại người hầu đang muốn tiếp lấy chén trà dâng lên trước, đích thân cầm lấy nó từ trong tay Trầm Khinh Trạch, mang cái chén đã được rót nước thuốc bên trong qua.

Con chó đen trong lồng kia vẫn đang bán sống bán chết nằm sấp tại chỗ, tứ chi đã không còn run rẩy nữa mà chỉ thè lưỡi ra hà hà thở dốc.

Hắc Ưng tóm lấy phần da sau gáy của nó, đem nước thuốc từng chút một đổ vào miệng nó, thẳng cho đến khi không còn thừa lại giọt nào mới buông nó ra.

Con chó rú lên ư ử một tiếng, có lại được tự do liền rụt người vào một góc trong lồng, cách cái tên nguy hiểm kia càng xa càng tốt.

Mọi người trong phòng vẫn căng thẳng như cũ mà nhìn trừng trừng vào con chó để quan sát động tĩnh của nó, duy chỉ có võng mạc của Trầm Khinh Trạch là phản chiếu ra hình ảnh đặc biệt của kỹ năng “tra xét”:

“Chó đen thông thường, không có chỗ nào đặc biệt. Trạng thái hồi phục bình thường, lượng máu +1, +1…”

Trầm Khinh Trạch thu hồi ánh mắt từ trên người con chó lại xong lại ngồi xuống ghế, khóe miệng hơi hơi giãn ra, thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi mà nhờ người hầu châm giúp mình và Nhan Túy mỗi người một chén hồng trà.

Đế Á âm thầm chú ý nhất cử nhất động của y, tựa như cũng bị lây nhiễm bởi sự ung dung của y, sự phẫn nộ của hắn từ việc chẳng biết từ đâu lại bị trúng độc kia cũng dần dần hồi phục trở lại.

“Con chó đứng lên rồi! Rất khỏe mạnh và hoạt bát!”

Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Kim Đại đã phá vỡ sự im lặng trong gian khách phòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Ưng khó có được mà lộ ra một vẻ mặt hơi thả lỏng.

Hắn cho người đem con chó xuống, chăm sóc cẩn thận, luôn chú ý đến động tĩnh của nó. Nếu như một thời gian sau đó vẫn không có chuyện gì xảy ra thì mới có thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm được.

Đế Á cúi đầu ngửi ngửi cái loại thuốc trị liệu không màu không mùi kia, nhấc mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Trầm Khinh Trạch:

“Cậu giúp đỡ tôi được hai việc lớn, tôi nên thưởng cho cậu một vài thứ gì đó. Cậu muốn gì?”

Nhan Túy vắt chéo chân tựa người vào ghế, thờ ơ mà nghịch sợi roi ngựa kia. Thân là thành chủ và chủ tế lại được một tiểu tử còn chẳng phải là thành chủ “thưởng cho”….ôi!

Cậu nhướng nhướng chân mày, thò người qua cầm lấy chén trà Trầm Khinh Trạch đưa cho mình, một hơi uống cạn, rồi làm như còn chưa thấm ra được vị trà mà lại lấy luôn chén trà kia của Trầm Khinh Trạch mà uống một hơi hết ráo.

Trầm Khinh Trạch thu hồi lại năm ngón tay trống không, đối diện với ánh nhìn thăm hỏi của Đế Á, chầm chậm mở miệng:

“Thật ra thì tôi cũng chẳng “đỡ” được gì cho các hạ cả. Giao dịch mua bán binh khí là việc làm ăn với nhau, tôi là thương nhân, các hạ là khách mua sỉ mà.”

“Còn về số thuốc này thì tôi chỉ là đơn giản không hy vọng đối tượng hợp tác sau này sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn gì. Chúng tôi đến đây chỉ để làm ăn buôn bán chứ chẳng mong mỏi sự “ban thưởng” từ các hạ.”

Đế Á nhìn y chăm chú trong chốc lát rồi chậm rãi lắc đầu, nhẹ cười thành tiếng:

“Người không cầu hồi đáp mới là người khó để hậu tạ nhất. Cậu chính là thương nhân khôn khéo nhất mà tôi từng gặp qua.”

” Không dám nhận.”

Trầm Khinh Trạch cầm lấy chén trà rỗng mà Nhan Túy nhét vào tay, quan sát màu sắc trên mặt của cái chén sứ trắng, chậm rãi nghĩ ngợi. Có biết cái bình thuốc trị liệu cuối cùng đó quý giá bao nhiêu không hả? Muốn dùng cái “phần thưởng” chút xíu đó mà đuổi cổ y đi được ư?

Sự đầu tư của hiện tại là vì để sau này được hồi báo lại gấp trăm lần.

Đế Á vỗ tay:

“Nếu đã nói về chuyện làm ăn thì chúng ta bàn chuyện làm ăn luôn vậy. Tôi nhớ lúc nãy cậu có nói, xưởng rèn của cậu có thể sản xuất ra được đồ sắt với chất lượng giống nhau liên tục không ngừng? Vậy số hàng hóa đó đối với tôi mà nói thì còn xa lắm mới đủ.”

“Chuyện này không khó, các hạ có thể ủy thác cho một ai đó để chuyên trao đổi thông tin giữa tôi và các hạ, dựa theo yêu cầu của các hạ, sản lượng hằng tháng của chúng tôi, đàm phán giá cả, lập giao dịch, trường kỳ ổn định qua lại với nhau.”

“Còn có.”

Trầm Khinh Trạch không quên thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ đồ dùng trong sinh hoạt được sản xuất từ ​​việc tái chế phế liệu của nhà mình,

“Chúng tôi còn sản xuất cả chảo, xẻng, búa, nông cụ sắt. Nếu các khu công nghiệp dưới tên của các hạ cần thì tôi có thể giảm giá.”

Kim Đại nghe báo giá mà Trầm Khinh Trạch vừa nói, không nhịn được mà lặng lẽ hứng nước mắt đồng tình giùm thành Minh Châu. Mức giá cả của số nông cụ sắt mà chủ tế đại nhân vừa báo giá xong gần như là gấp mười lần của thành Uyên Lưu. Thế nhưng trong mắt mấy hào môn quý tộc như Đế Á đây thì ngược lại là rẻ đến không ngờ.

Sự “vặn vẹo của giá cả” mà Trầm Khinh Trạch từng giải thích cho hắn, lúc đó hắn nghe mà cái hiểu cái không, còn bây giờ thì đã lờ mờ hiểu ra được rồi. Chủ tế đại nhân đây là đang moi tiền từ trong túi của người ngoài để bù vào cho thu nhập của mình ở trong thanh nè.

Thành chủ đại nhân nói không sai, chậc chậc, cực kỳ xấu xa!

200 bộ đao và kiếm mà Trầm Khinh Trạch mang theo lấy giá 90 đồng vàng một thanh, giá tổng cộng hơn hai vạn đồng vàng.

Ngay cả Nhan Túy cũng hoảng sợ trước số tiền lớn như thế này. Kim Đại đứng bên cạnh cũng trợn to hai mắt, bên tai vang lên tiếng ù ù, đầu tựa như đã bị tiền vàng chói lọi đập cho hôn mê.

Cả ba huynh đệ nhà hắn cộng lại, cả đời này cũng chẳng thấy qua được nhiều tiền như thế!

Tiêu đến ba kiếp chắc cũng còn tiêu chưa hết ấy nhỉ?

Trầm Khinh Trạch vốn đã chuẩn bị đầy đủ việc đàm phán cò kè mặc cả cả rồi, thế nhưng đối phương lại nhẹ nhàng thốt ra một câu “giá cả không thành vấn đề” khiến y nuốt hết trở lại vào trong bụng.

Thấy Đế Á có hơi kiệt sức, Hắc Ưng tự nhiên tiếp nhận lấy nhiệm vụ nói chuyện:

“Không biết các hạ muốn thanh toán bằng tiền bạc hay là thanh toán bằng tiền vàng?”

“Tiền vàng. Ngoài ra, tôi còn muốn dùng một phần tiền trong đó để mua lại một lượng lớn lương thực dưới tên của các hạ. Ít nhất là có thể cung cấp cho hai vạn người có cái ăn qua được mùa đông này.”

Mười ngón tay của Trầm Khinh Trạch đan vào nhau đặt trên tay vịn, bất động thanh sắc mà cố gắng duy trì khóe miệng bình ổn, cố gắng xây dựng ra cái hình tượng đoan chính bình tĩnh, trông tiền như thấy cỏ rác. Song chỉ có sống lưng là không tự chủ được mà có chút căng thẳng.

Hai vạn đồng vàng, không biết một xe thì có thể chở đủ không đây?

“Lương thực ư?”

Đế Á và Hắc Ưng cùng nhìn nhau, không nhịn được cười cười,

“Cậu xác thực muốn dùng bảo đao bảo kiếm quý báo này chỉ để đổi lấy lương thực giá rẻ ư? Lẽ nào Trầm tiên sinh đây đang muốn đổi nghề sang làm thương nhân buôn bán lương thực?”

Trầm Khinh Trạch khẽ lắc đầu:

“Không. Chỉ là sau khi tai kiếp qua đi, không nhẫn tâm đứng nhìn bách tính quê nhà ăn đói mặc rách như thế được.”

Đế Á cười đến nghiêng ngả, che miệng ho vài tiếng, phản đối:

“Lúc nãy hãy còn khen ngợi Trầm tiên sinh khôn khéo, thế nhưng bây giờ tôi lại không thấy như thế nữa. Trầm tiên sinh không giống như một thương nhân mà ngược lại, cậu giống như một thánh nhân hơn.”

“Cậu lấy việc chịu tổn thất trắng một số tiền lớn như vậy chẳng qua cũng chỉ để đổi lại được một số sự cảm kích vô dụng của người dân, chuyện này thôi không nói đến đi, nói không chừng, quay đầu một cái thì bọn họ cũng đã quên mất, sau này sẽ chẳng đem lại bất cứ sự báo đáp nào cho cậu nữa kìa.”

Trầm Khinh Trạch bình tĩnh đáp lại bằng một nụ cười, cũng không giải thích gì nhiều hơn.

Dư quang đuôi mắt chú ý thấy Nhan Túy bên cạnh đang thoáng ngồi thẳng lên một chút, ánh mắt như có như không mà phủ về phía y.

Đế Á chậm rãi phẩm trà:

“Đúng thật là sản nghiệp dưới tên của tôi có một vài cửa hàng lương thực, tôi có thể cho người gom lương thực đến. Mấy thứ đồ không đáng tiền này, xét thấy phần thuốc mà cậu tặng cho tôi, tôi có thể tặng lại cho cậu nhiều hơn nữa.”

“Vậy thì đa tạ ngài.”

Đế Á thờ ơ khoát khoát tay.

Ngón tay của Trầm Khinh Trạch gõ nhẹ lên thái dương:

“Tôi còn có một việc nữa muốn thỉnh giáo các hạ.”

Dường như tâm tình Đế Á đang cực kỳ tốt, cũng ăn nhiều điểm tâm hơn thường ngày, để cho Hắc Ưng thay mình lau chùi vụn bánh dính trên ngón tay, cười mỉm:

“Cậu cứ nói.”

Trầm Khinh Trạch nói:

“Thật ra trước đó, sự việc phát sinh tại công xưởng rèn của thiếu thành chủ Lạc Tân đó có liên quan đến chúng tôi.”

Mi tâm Nhan Túy khẽ động, im lặng nhìn y.

Ánh mắt nhìn qua của Hắc Ưng sắc bén trong chớp mắt nhưng trong giây lát, hắn lại quay đầu thay chủ nhân lau sạch tay.

Đế Á cười cười:

“Tại sao lại nói cho tôi biết?”

Trầm Khinh Trạch nói ẩn ý:

“Vì chúng tôi đã điều tra về công xưởng rèn đó, họ dường như có hợp tác buôn lậu khoáng sản với thành Uyên Lưu chúng tôi. Ngài cũng biết, tôi là nhà buôn binh khí, nếu cứ tiếp tục không can thiệp đến thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến lượng hàng nhập vào của ngài.”

Đế Á “À” một tiếng dài, tựa như đang suy xét mối liên hệ trong đó.

“Chuyện đã xảy ra trong buổi đấu giá chắc chắn đã thể hiện rõ rồi. Trong thành Minh Châu, nếu kết thù với thiếu thành chủ Lạc Đặc thì chúng tôi có thể nói là một tấc cũng khó mà di chuyển được.”

Đế Á cười nói:

“Nói tới nói lui, cậu đang hy vọng có được sự bảo hộ của tôi?”

Trầm Khinh Trạch khéo léo nói:

“Trong thời gian chúng tôi ở lại thành Minh Châu, hy vọng ngài có thể đúng lúc mà vạch cho chúng tôi một con đường để thuận tiện hành động hơn.”

Trong đầu Đế Á đã tự mình hình thành một chuỗi logic hợp lý:

“Cũng đúng, chuyện các cậu hợp tác với ta mà truyền được đến tai y thì chắc chắc y sẽ chẳng vui gì. Hắc Ưng, cậu phụ trách chuyện này, nhất định phải bảo vệ cho tốt đối tác của chúng ta đấy.”

“Vâng ạ.”

Trong lòng Hắc Ưng lờ mờ phát hiện ra dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng đối với mệnh lệnh của Đế Á, hắn từ trước đến nay không bao giờ cự tuyệt.

Trầm Khinh Trạch há há miệng, vờ như buồn rầu hỏi:

“Không biết số lương thực này là vận chuyển bằng đường bộ hay là chuyển bằng đưởng thủy đây? Ôi, lúc chúng tôi đến đây chỉ mang theo xe hàng ngựa kéo mà thôi…”

Đế Á thuận miệng nói:

“Chuyện này không khó, lương thực chuyển đi với số lượng lớn thì vẫn nên đi đường thủy sẽ ổn định hơn, tôi tặng cho các cậu hai con thuyền là được rồi.”

Trầm Khinh Trạch lấy làm khó xử nói:

“Nhưng chúng tôi chỉ là một ngôi thành nhỏ, không có thủy thủ biết lái tàu…”

“Chẳng qua là mấy tên nô lệ thôi, tặng luôn cho cậu.”

Đế Á lười biếng ngáp một cái, nhướng mày.

Hắc Ưng nhẹ giọng nói:

“Ngài mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi trước thôi ạ.”

Đế Á uể oải dựa lên tấm nệm mềm mại trên ghế tựa nằm bằng gỗ:

“Cũng được, những chuyện còn lại giao cho cậu giải quyết hết cả.”

“Vâng ạ.”

Hắc Ưng nhận mệnh, đưa nhóm của Trầm Khinh Trạch rời khỏi hội quán. Mã phu Tắc Lạp nhặt lại được một mạng, bị Kim Đại trông chừng, cả đường đi ngoan ngoãn cúi đầu im lặng như thóc.

Đi đến trước cửa hội quán, bước chân của Hắc Ưng dừng lại trên bậc thang cao nhất, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Trầm Khinh Trạch:

“Tuy rằng không biết các hạ đã hạ lời đường mật gì với Đế Á đại nhân, khiến ngài ấy đối với các hạ bảo sao nghe vậy. Song, xin các hạ hãy có chừng mực, đừng nên quá phận.”

Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:

“Sao lại có thể thế được chứ. Tôi chẳng qua chỉ là một thương nhân bình thường giỏi nói đạo lý thôi mà.”

Hắc Ưng: “…”

Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng là sao?

Đúng vào lúc này, có người hầu dâng lên quà biếu tặng trước lúc rời đi của Đế Á, là tấm thảm lông dê.

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng xoa lên bề mặt tấm thảm, xúc cảm mềm mại, màu sắc của lông cũng rất sáng, ấm áp thoải mái. Mỗi một đường may đền rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Y tán thưởng một phen:

“Đúng là đồ tốt. Không biết là dùng da và lông của con vật gì để làm ra vậy?”

Hắc Ưng cảnh giác mà dò xét y một cái:

“Đây là lễ vật được tiến cống, trong bảo khố của Đế Á đại nhân cũng không có nhiều đâu.”

Ngươi đừng có muốn chôm thêm bảo bối nào ở đây nữa nhá!

Trầm Khinh Trạch mặt không đổi sắc, há miệng vô tội:

Vừa dứt lời, Kim Đại liền ngớ cả người ra mà chớp chớp mắt. Chủ tế đại nhân có vợ hồi nào vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Nhan Túy chậm rãi nheo lại. Ánh mắt vi diệu nào đó tựa như đạn bắn mà phóng qua.

Hắc Ưng hoàn toàn không hề phát hiện ra sự kỳ lạ trong bầu không khí, ngược lại, hắn lại tin lời nói của đối phương:

“Nghe nói là tại vùng thảo nguyên dưới chân núi phía nam ngoại thành có một nhóm nhân thú Mục Dương (nuôi dê). Lông và da là được lấy từ đó về. Nhân thú Mục Dương tính tình hiền lành, chưa từng làm hại con người. Trên đường ngài quay về thành Uyên Lưu có thể đi thử vận may xem sao.”

Cảm giác tồn tại của ánh mắt của Nhan Túy quá mãnh liệt khiến Trầm Khinh Trạch không nhịn được mà dùng dư quang liếc qua một cái.

Thế nhưng lại chỉ thấy khóe môi ấy câu lên một nụ cười, đôi môi diễm lệ đỏ thắm, lúc đầu lưỡi lướt qua răng, hai cánh môi hé mở dưới ánh sáng mặt trời hiện ra, trơn bóng ẩm ướt, khiến người ta không thể dời được ánh mắt sang chỗ khác.

Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo khó hiểu, bên tai vang lên một tiếng bốp, tựa như âm thanh của đuôi của sợi roi da vung lên mặt đá làm nó nứt toát ra một đường.

Hệ thống: người chơi nhận được độ hảo cảm thần bí -1”

Trầm Khinh Trạch:???

Đù! Cái thứ này còn có thể bị trừ đi được nữa hả?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.