Xây Dựng Vương Tọa

Chương 46



Xưởng rèn ngoại thành.                                                                                  

Trầm Khinh Trạch hạ lệnh bắt đốc công đang hồn bay phách lạc cùng với Bá Cách lại khiến cho những thợ mỏ và công nhân xưởng rèn tại hiện trường khen ngợi ầm ầm.

Bá Cách bị hai thị vệ của phủ thành chủ giữ chặt hai bên trái phải, thế nhưng thần sắc hoảng loạn trên mặt lại chẳng còn bao nhiêu mà ngược lại chứa một tia cười lạnh:

“Chủ tế đại nhân uy phong thật đấy, thế nhưng chỉ dựa vào mấy cái chứng cứ này thì không thể phán tội tôi được đâu. Tôi là quý tộc, là người có được đặc quyền, Nhan Ân vương chắc chắn sẽ đến cứu tôi, những quý tộc khác trong thành cũng sẽ không chịu để yên đâu.”

Trầm Khinh Trạch hàm xúc nhìn hắn một cái rồi cũng chẳng thèm để ý đến nữa.

Dọn dẹp bọn họ xong, tiếp theo là giải quyết những vấn đề của thợ mỏ.

“Lạc Tân.”

Y gọi Lạc Tân cùng với quản sự tổ xây dựng đến, phân phó:

“Trong thời gian này, doanh thu của công xưởng ổn định, trừ những chi phí hằng ngày ra thì trên sổ vẫn còn một số dư không ít. Mọi người thống kê lại nhân số, dự chi một ít tiền lương và lương thực phát cho nhóm thợ mỏ này trước. Tóm lại cũng không thể để bọn họ đến bây giờ mà vẫn để bụng đói được. Số dư còn lại thì chờ sau khi Nhan Túy về rồi bổ sung vào.”

Tổ trưởng nhóm thợ mỏ đứng gần Trầm Khinh Trạch nhất, nghe thấy được lời này, kích động đến không biết để tay chân ở đâu mới được:

“Chủ tế đại nhân! Chúng tôi…”

“Đừng vội mừng.”

Trầm Khinh Trạch khoác tay ngắt lời hắn,

“Tuy rằng mọi người bị đốc công và Bá Cách xúi giục châm ngòi kích động nên mới đến xưởng rèn để gây chuyện, nhưng chuyện đánh nhau đã là sự thật, đả thương người khác cũng là sự thật, nếu cứ như thế mà bỏ qua thì sau này sẽ có kẻ khác bắt chước làm theo, mà thế thì còn nói gì được đến trật tự nữa?”

Đầu lông mày Trầm Khinh Trạch giãn ra, khẩu khí nghiêm nghị. Nhóm thợ mỏ tại hiện trường anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng nhìn ra được sự xấu hổ trong mắt của nhau, im lặng cúi đầu xuống.

“Đúng vậy! Bọn họ tức giận thì sao không đi tìm phủ thành chủ mà lại chạy đến tìm chúng ta trút giận chứ!”

“Bọn họ tuy rằng đáng thương, nhưng không ít thợ thủ công của chúng ta cũng đã bị bọn họ đánh bị thương mà…”

Nhóm công nhân xưởng rèn thấy Trầm Khinh Trạch muốn lấy khoảng thu nhập của xưởng rèn để trợ cấp cho thợ mỏ thì rất nhiều người âm thầm không vui trong lòng, bây giờ thì thoải mái rồi.

Tổ trưởng nhóm thợ mỏ tự biết đuối lý, buồn bã nói:

“Xin chủ tế đại nhân tùy ý xử trí.”

Đối với việc này, Trầm Khinh Trạch đã có quyết định từ sớm:

“Trước tiên thì mọi người giúp mọi người trong xưởng rèn dọn dẹp chỗ này trước, cửa lớn hỏng rồi thì còn có cái khác, hỗ trợ tu sửa lại. Còn người bị thương thì bồi thường nhận lỗi với họ.”

Tổ trưởng nhóm thợ mỏ cực kỳ ngoan ngoãn mà liên tục gật đầu:

“Chuyện này là tất nhiên, tất nhiên rồi.”

Trầm Khinh Trạch trở mặt, khiển trách nói:

“Tiếp theo là trong hai ngày tới, tôi phạt mọi người ngừng làm việc để chỉnh đốn lại, tự mình kiểm điểm lại sự sai lầm của bản thân. Tiền lương trong khoảng thời gian ngừng làm việc thì tôi sẽ trừ vào số tiền và lương thực được phát vào lần sau. Cho đến sau khi thành chủ đại nhân quay về thì quặng mỏ mới bắt đầu khởi công trở lại.”

Ngừng làm việc để chỉnh đốn? Thế thì chẳng phải là nghỉ ngơi ư? Tuy là bị trừ lương nhưng mà hôm nay có thể nhận đủ được tiền lương và lương thực dự chi rồi, không cần lo lắng bị đói bụng nữa.

Nhóm thợ mỏ hai mặt nhìn nhau, nội tâm cực kỳ phức tạp. Cũng đã làm xong chuẩn bị cho hình phạt tồi tệ nhất rồi, thế nhưng không ngờ cái gọi là “trừng phạt” cư nhiên lại như thế này.

Nhớ đến mọi người trong quặng mỏ ngày đêm liên tục làm việc hơn một tháng, mũi của tổ trưởng nhóm thợ mỏ cay xè, mu bàn tay nặng nề quẹt lên hốc mắt ẩm ướt nóng bừng, thẳng tắp quỳ xuống đất, cả người phủ phục xuống:

“Đa tạ chủ tế đại nhân thương cảm!”

Nhóm thợ mỏ sau lưng của hắn cũng đồng loạt theo đó mà cúi lạy, trong nhóm người ẩn ẩn truyền đến âm thanh nức nở.

“Còn về phần thiệt hại của xưởng rèn và công nhân.”

Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, nói:

“Tôi sẽ trích một phần trong số những khoáng sản tham ô bị cưỡng chế truy nộp để đền bù qua. Thương tích mà mọi người phải chịu vì bảo vệ xưởng rèn thì tôi không thể bảo chư vị chịu oan ức không như vậy được. Các công nhân có mặt ở đây hôm nay sẽ nhận được một phần khuyến khích riêng, cuối năm cộng vào tiền lương.”

Tất cả những nỗ lực cực khổ đều có được hồi báo. Nhóm thợ thủ công tức khắc vui mừng một trận, vết thương trên người dường như cũng chẳng còn khó chịu đến thế nữa.

Bá Cách đang bị bắt giữ ở bên cạnh run rẩy cổ họng, phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường:

“Chủ tế đại nhân lôi kéo chút ân huệ nhỏ này mà mua chuộc được mấy tên dân đen vô tri, vì bọn chúng mà ra mặt chèn ép lên quý tộc thì có ý nghĩ gì? Trong thành Uyên Lưu, chúng tôi mới là người làm chủ chân chính.”

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, chậm rãi nói:

“Không, các người chẳng qua cũng chỉ là ” thiểu số ” mà thôi.”

Y còn đang tiếp nhận phần thưởng nhiệm vụ mà hệ thống đưa cho:

“Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ phụ – Cuộc chiến bảo vệ xưởng rèn, do hoàn thành quá xuất sắc, thưởng gấp đôi.”

“Cấp độ của người chơi thăng lên lv.35, toàn bộ thuộc tính được nâng cao.”

“Người chơi nhận được cơ hội hai lần vào phòng bí mật để rút thăm trúng thưởng, trước mắt tổng cộng có sáu lần.”

“Người chơi nhận được hai phần thưởng kỹ năng ngẫu nhiên: Vòng Sáng Kháng Cự. Lúc kỷ năng được phát động, hướng chính diện 90° của người chơi, trong phạm vi bán kính 50m hình quạt của người chơi, kẻ địch không vượt quá hai cấp độ của bản thân sẽ bị thổi bay.”

“Bay Lượn, người chơi thông qua việc nhảy chạy lấy đà mà có thể nhảy cao và dừng lại trên không trung 10 giây.”

“Người chơi nhận được gấp hai lần tiền thưởng: bạc x1000, tử tinh x50.”

“Người chơi nhận được một phần gia tăng danh vọng, độ hảo cảm và lòng trung thành nhận được từ thợ mỏ thành Uyên Lưu và công nhân xưởng rèn. Danh vọng trước mắt của bạn —- vang danh nhất thời. Ghi chú: cấp độ của danh vọng càng cao thì sự gia tăng của cấp độ hảo cảm càng cao, chỉ lệnh mà người chơi hạ ra càng dễ dàng được tôn trọng hơn.”

“Chủ tế đại nhân.”

Đằng Trường Thanh chạy vội đến, khom người hành lễ với Trầm Khinh Trạch.

Cũng chẳng biết có phải là có tác dụng tâm lý hay không mà Trầm Khinh Trạch luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương có hơi cung kính hơn một chút.

“Có chuyện gì?”

Đằng Trường Thanh:

“Thị vệ bắt được hai trên khả nghi đang rình mò bên ngoài, tự xưng là tùy tùng của tử tước Bác Á.”

“À. Lâu đến vậy mà còn chưa truyền được tin tức đi nên chắc là cũng gấp rồi.”

Trầm Khinh Trạch vuốt cằm,

“Ngài cho người để lộ ra một chút tin tức cho bọn chúng, nói là chuyện Bá Cách cùng với đốc công tham ô khoáng sản, tiền lương và lương thực đã bại lộ, bị công nhân phẫn nộ bắt lại rồi.”

Đằng Trường Thanh có chút không bắt kịp vấn đề:

“Đại nhân đây chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”

Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói:

“Đúng là đang muốn đánh rắn động cỏ đó. Còn có, truyền lệnh cho Tiêu Mông, nếu bên quý tộc bên đó bảo y phái người qua thì cứ đem người theo tới đó là được.”

“Vâng.”

※ ※ ※

“Ngươi nói gì? Mấy tên điêu dân đó dám giam giữ Bá Cách?”

Tử tước Bác Á trợn tròn hai mắt, đập tay lên bàn đứng dậy,

“Chẳng phải là có thị vệ của phủ thành chủ ở đó sao? Có điêu dân dám sỉ nhục lên đầu của quý tộc, bọn chúng đang ăn không ngồi rồi cả à?”

Người hầu khúm núm nói:

“Chúng tôi cũng không rõ lắm. Mấy thị vệ đó chỉ là đóng kín cửa của xưởng rèn, bên trong ồn ào, dường như có trải qua một trận đánh nhau lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì. Thị vệ chỉ nói, Bá Cách đại nhân xác thực là có tình nghi, mà nhóm thợ mỏ người đông thế mạnh.”

Nhan Ân vương ngồi trên ghế thượng, cơ mặt trên mặt căng cứng, sắc mặt khó coi cùng cực, nặng nề đặt chén rượu xuống bàn, rượu bên trong sánh ra một ít:

“Thị vệ đi qua đó lúc sáng chẳng qua cũng chỉ là một đội người ngựa, số công nhân đó cộng lại ít nhất cũng một đến hai trăm người, nếu như thật sự có gan lớn tày trời mà mất đi khống chế thì Đằng Trường Thanh cũng không có biện pháp gì, mấy tên điêu dân đó trút giận làm liên lụy đến trên người của Bá Cách thì hắn gặp nguy hiểm rồi.”

Vợ chồng Nhan Ân vương không có con cái, Bá Cách là cháu của phu nhân, cũng được Nhan Ân xem như là mình sinh ra.

Tử tước Bác Á tức giận nói:

“Mấy tên bần dân này quả thực lật cả trời, chẳng bằng tôi đem người qua đó bắt hết bọn chúng lại!”

Nhan Ân vương đứng dậy, đi qua đi lại:

“Bắt giam quý tộc là đại tội! Ngài đi tìm Tiêu Mông, bảo hắn phái người qua đàn áp đám điêu dân đó lại. Còn bên xưởng rèn bên đó thì đích thân tôi sẽ đem theo người qua, tiện thể đóng cửa xưởng rèn luôn. Xảy ra chuyện như thế này, xưởng rèn này cũng chẳng thể tiếp tục mở cửa nửa! Toàn bộ những tên bần dân đã tham gia bắt giữ quý tộc đều phải bắt lại để vấn tội!”

Tử tước Bác Á:

“Không thì đi cùng người ngựa của Tiêu Mông sang đó luôn?”

Nhan Ân lắc lắc đầu:

“Không được. Chúng ta phải đến đó trước hắn, giành cơ hội khống chế toàn bộ người trong xưởng rèn trước, bịt miệng bọn chúng lại. Những tên nào không biết thức thời thì giết thẳng tay!”

“Không thể để cho mấy tên điêu dân đó đem chuyện tham ô quặng mỏ đi ồn ào khắp nơi được. Để cho Tiêu Mông giải quyết hậu quả là được, Nhan Túy quay lại rồi thì cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Tử tước Bác Á gật gật đầu:

“Còn phía phủ thành chủ bên này thì cần sai người đi thông báo một tiếng không?”

Nhan Ân cười lạnh một tiếng:

“Dù sao thì thành chủ và chủ tế cũng không có ở đây, chỉ có một mình Phạm Di Châu thôi, không cần để ý đến.”

Từ sau khi chủ tế đời trước là Mạc Vân chết đi, thị vệ mà hắn nuôi dưỡng trong phủ đa số đều đã bỏ mạng trong điển lễ hiến tế cả, số còn dư lại thì đều được Nhan Ân thu nhận vào dưới trướng, lại thêm vào được thị vệ của phủ thì đủ 200 người, ai cũng được trang bị áo giáp và đao kiếm do tiệm đồ sắt Thiết Huyết Và Ban Ân tạo ra.

200 kỵ sĩ mặc giáp ngồi trên lưng ngựa, trầm mặc chờ đợi mệnh lệnh của Nhan Ân. Mũ giáp trên người bọn họ ánh ra ánh sáng bạc lấp lánh. Người cường ngựa tráng, khí thế kinh người, thu hút toàn bộ ánh mắt của người qua lại trên đường lớn.

Nhan Ân vương ngồi trên ngựa, kiểm duyệt đội hộ vệ mà mình đào tạo tỉ mỉ, mãn nguyện mà gật gật đầu.

Số kỵ sĩ này đều là binh sĩ tư được hắn tốn một số tiền lớn để đào tạo. Lực chiến đấu sẽ không kém cạnh so với vệ đội của Tiêu Mông. Mà chuyện quan trọng là chỉ trung thành với mình hắn. Đối phó với một đám điêu dân thì dư sức.

Nhan Ân rút thanh trường kiếm trên thắt lưng ra, mũi kiếm lạnh thấu xương vẽ thành một đường cong dài giữa không trung, chỉ về phía trước:

“Xuất phát!”

※ ※ ※

Vó ngựa lao nhanh như sấm rền liên tục, chấn động mặt đất.

Đợi đến lúc Nhan Ân dẫn đầu đám kỵ sĩ chạy đến xưởng rèn ngoại thành thì Đằng Trường Thanh đã theo sự phân phó của Trầm Khinh Trạch mà cho lui bớt một nửa số thị vệ trước cửa.

Nhan Ân ghìm cương ngựa dừng ngoài cửa lớn, chỉ thấy xưởng rèn thường ngày ngựa xe ầm ĩ hiện tại lại vắng tanh, tấm cửa sắt đã đông ngã tây nằm trên đất, rương hàng hóa nghiêng ngã, mặt đất hỗn độn có thể thấy được loáng thoáng vệt máu đỏ thẫm, vừa nhìn là biết đã trãi qua một trận chiến hỗn loạn.

Thị vệ đóng giữ thấy hắn, lập tức đi lên trước hành lễ:

“Nhan Ân đại nhân, sao ngài lại đến đây?”

“Bá Cách có ở bên trong không? Mấy tên bần dân đó thì sao?”

Thị vệ ấp úng:

“Đều đang ở bên trong, nhưng mà… Chủ quản Đằng đã hạ lệnh, Bá Cách đại nhân bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án đường dây tham ô, trước khi Tiêu Mông đại nhân đến, những người khác không được phép tự tiện đi vào.”

Nhan Ân lạnh lùng nói:

“Đằng Trường Thanh cũng lớn gan thật đấy, bổn Nhan Ân đây là “người khác” ư? Xông vào cho ta! Bắt toàn bộ những phạm nhân bần dân đó lại! Cứu Bá Cách ra!”

Chúng kỵ sĩ đáp ứng vang dội, không để ý đến nhóm thị vệ đang chắn lại trước cửa, một nhóm kỵ sĩ giáp sắt như hùm như hổ mà xông lên phá tan cửa lớn của xưởng rèn, vó ngựa hỗn loạn đạp nát mọi thứ chắn trước mặt.

Nhóm công nhân trong công xưởng nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy đi thông báo cho Trầm Khinh Trạch, số còn lại thì tự phát, tập trung lại, chắn trước cửa ngoài của nhà xưởng.

Lần này, thợ mỏ và công nhân xưởng rèn ngược lại lại cùng chung một kẻ địch, thống nhất lại thành một chiến tuyến.

Đám kỵ sĩ được Nhan Ân bày mưu hiến kế, bao quanh tại cửa nhà xưởng, đồng loạt rút bội kiếm ra, chỉ chờ Nhan Ân hạ lệnh một tiếng là xông lên chém giết.

Nhan Ân vương cưỡi con ngựa cao to, chậm rãi đi đến trước mặt mọi người. Hắn khoác một cái áo choàng lông cáo dày, mang một đôi găng tay da màu đen, kiêu ngạo mà từ trên cao nhìn xuống đám người quê mùa toàn thân đều là vết thương bên dưới:

“Điêu dân vô tri, dĩ hạ phạm thượng bắt giam quý tộc là tội lớn đến nhường nào? Các ngươi muốn tạo phản phải không?”

“Thả Bá Cách an toàn khỏe mạnh ra đây, ta tha cho các ngươi một mạng, nếu không, bổn vương ta hôm nay sẽ sang bằng nơi này!”

Nhóm công nhân vẫn còn hơi sợ đối với đại quý tộc giống như Nhan Ân vương đây, thế nhưng nhớ đến sự phân phó của chủ tế đại nhân, bọn họ vẫn cố lấy dũng khí mà căm giận nhìn hắn:

“Bá Cách đã khai báo cả rồi. Quý tộc các người bắt tay nhau tham ô tiền lương và lương thực của quặng mỏ, bóc lột thợ mỏ, còn lén lút buôn lậu khoáng sản. Chúng tôi muốn đợi thành chủ đại nhân quay về, xin ngài ấy nói lời công bằng!”

Hai mắt Nhan Ân chậm rãi nheo lại, tháo bao tay trên tay phải ra, trường kiếm hoàn mỹ bên hông phóng ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo:

“Ta thấy hôm nay các ngươi ai cũng đừng mong có thể sống sót mà rời khỏi đây!”

Người bên trong dường như nghe thấy được giọng nói của Nhan Ân, một tiếng hô nôn nóng ngắn ngủi truyền ra, sau đó lại dường như bị người khác bịt miệng lại, không thể nói nên lời.

“Là Bá Cách!”

Nhan Ân càng khẳng định đám điêu dân này đang trói Bá Cách lại.

Hắn tuy không biết rốt cuộc Bá Cách có phải nôn ra những lời không nên nói hay chưa, thế nhưng cũng chẳng sao cả, qua hôm nay rồi thì cái xưởng rèn này sẽ không thể tồn tại được nữa.

“Xông lên giết cho ta!”

Đội kỵ sĩ phía sau còn chưa kịp cử động thì đám công nhân đang kiên định chống cự lại dường như đã hẹn với nhau từ trước, tản ra thành hình chữ Y mà quay đầu bỏ chạy!

Nhan Ân khinh thường cười lạnh một tiếng, nhưng đúng vào lúc đám kỵ sĩ giáp sắt đao kiếm mở đường, xông vào nhà xưởng thì cửa lớn lại tự mở ra!

Kỹ năng: Vòng Sáng Kháng Cự, phát động!

Bọn họ còn chưa nhìn rõ được tình hình bên trong thì từng tên một, tựa như đâm phải một cái lưới lớn vô hình, không có cách nào mà không chế được mà bay ra ngoài!

Không ngừng có âm thanh trầm đục của áo giáp va xuống mặt đất vang lên, tựa như tiếng mưa rào trong trận cuồng phong.

Đi cùng với tiếng hô hoán “ối oái” là đám kỵ sĩ chồng lên nhau, ngã trái ngã phải mà bò lồm cồm tại cổng nhà xưởng. Mảnh đất trống trước cửa gần như bị họ nằm lăn đầy đất. Áo giáp trên người cồng kềnh, nhất thời không thể ngồi dậy được.

Ngay cả Nhan Ân vương ngồi trên ngựa không nhúc nhích cũng bị thổi ngã bay đi, dùng một tư thái cực kỳ khoa trương buồn cười, ngã chỏng vó giơ bốn chi lên trời mà nằm trên đất!

Mặt đất bị mưa tuyết thấm ướt lạnh thấu xương, trên người hắn không có mũ giáp, xương cốt toàn thân lạnh đến cứng ngắc, chỉ cảm thấy cái mông ngã thành tám cánh hoa, cả người đều ngã đến mông lung.

Lúc này thế nhưng lại dọa cho mấy con ngựa đang đứng trước cửa sợ đến nhảy dựng, đồng loạt hoảng sợ mà lùi ra ngoài, lúc chạy qua chủ nhân còn giẫm thêm cho vài vó.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoài nhà xưởng đền im ắng trở lại.

Cho dù là đám kỵ sĩ sát khí đằng đằng hay là nhóm công nhân đang căng thẳng sợ hãi thì đều trợn mắt há mồm, không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Một sự yên lặng quỷ dị và khó xử tràn ngập bầu không khí.

Trong giây lát, Trầm Khinh Trạch vắt theo bộ áo bào tế sư màu trắng bạc chậm rãi bước ra ngoài, bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống Nhan Ân đang nhếch nhác dưới đất:

“Nhan Ân vương đại nhân, lâu ngày không gặp, cách hành lễ của ngài đặc biệt thật đấy.”

Nhan Ân vừa mới được kỵ sĩ đỡ đứng dậy suýt thì nôn ra một ngụm máu!

Nhan Ân không quan tâm nổi đến những sợi tóc dính trên mặt, dùng ngón tay đông cứng, run rẩy mà chỉ vào mũi Trầm Khinh Trạch:

“Ngươi…ngươi sao lại ở đây? Chẳng phải ngươi đang đến thành Minh Châu cùng với Nhan Túy hay sao?”

Sắc mặt của hắn một trận xanh rồi lại một trận trắng, trong nhất thời không biết là nên vứt bỏ mặt mũi mà phát cáu trước mặt bàn dân thiên hạ hay là nên khiếp sợ sự đột nhiên xuất hiện của Trầm Khinh Trạch nữa.

Trầm Khinh Trạch cười nhạt:

“Cũng may là tôi về sớm, nếu không thì sao có thể thấy được các hạ giống trống khua chiên như thế này, đem theo người tự tiện xông vào xưởng rèn mà tôi dựng nên, còn hô đánh hô giết với công nhân của tôi chứ?”

Không đợi cho đối phương trả lời, Trầm Khinh Trạch dương giọng:

“Chủ quản Đằng, đưa Nhan Ân xuống! Cùng với Bá Cách, bắt hết về phủ thành chủ, đợi thành chủ đại nhân trở về rồi lại xử lý tiếp!”

“Vâng!”

Đằng Trường Thanh đã chuẩn bị từ sớm, thị vệ hai bên nối đuôi nhau xuất hiện, vây chặt lấy Nhan Ân.

Nhan Ân nổi cáu, môi run rẩy, sự tức giận nghẹn lại trong cổ họng và trong đáy mắt, lễ nghĩa của quý tộc bị vứt lên tận chín tầng mây:

“Họ Trầm kia! Ngươi dám!”

Kỵ sĩ phía sau lưng hắn lập tức rút kiếm chĩa về, thế nhưng cái cảm thụ Vòng Sáng Kháng Cự lúc nãy vẫn còn đau đớn trên thân, phía đối diện lại là vị chủ tế với địa vị cao hơn cả Nhan Ân vương.

Đám kỵ sĩ hai mắt nhìn nhau, do dự, không dám tiến lên mà cũng không dám lùi bước.

Đương lúc hai bên đang giằng co căng thẳng với nhau thì ngoài xưởng rèn lại vang lên tiếng vó ngựa một lần nữa. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Mông một mình một ngựa dẫn đầu trước, chỉ huy một nhóm vệ đội bao vây lấy thị vệ của Nhan Ân.

Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, tình thế trước mắt giống như là trò búp bê búp bê Nga Matrioshka (con lớn chứa con nhỏ bên trong) vậy, khiến y có một cảm giác hơi hoang đường.

Tiêu Mông nhảy xuống từ trên lưng ngựa, cúi người hành lễ với chủ tế đại nhân:

“Đại nhân.”

Bá Cách bị trói gô lại, nhét vải bịt miệng lúc này cũng bị nhóm công nhân đẩy ra ngoài, ánh mắt nhìn sang phía Nhan Ân vương tràn đầy sự suy sụp.

Nhan Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Mông:

“Các ngươi đã bắt tay với nhau từ sớm, bố trí bẫy lừa ta mắc câu!”

“Bây giờ biết được thì cũng không tính là muộn.”

Nhan Ân hung hăng ném găng tay xuống đất, tựa như muốn quyết đấu tại đây:

“Trầm Khinh Trạch, ngươi đừng vui mừng sớm quá, ngươi dám nhốt ta vào ngục thì chính là muốn đối đầu với toàn bộ quý tộc trong thành! Ngày mai, à, không cần đợi đến ngày mai, ngươi sẽ lập tức biết được cái gì gọi là khiêng đá đập lên chân mình!”

“Tôi rất mong chờ.”

Trầm Khinh Trạch chậm rãi nhặt bộ găng tay rơi dưới đất lên, phủi phủi bụi đất, ướm thử lên tay, ấm ghê nhỉ.

Mắt thấy đã hết hy vọng, đám kỵ sĩ của Nhan Ân cũng không dám chống cự đến cùng, chỉ đành buông vũ khí xuống, cùng chung với Nhan Ân và Bá Cách, bị đám người và vệ đội áp tải về phủ thành chủ.

Lúc hàng người trùng trùng điệp điệp đi qua trên đường lớn, gặp phải những đám đông vây đến hóng hớt.

Bọn họ từ trước đến giờ chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày mà sẽ tận mắt thấy được đại quý tộc bị bắt lại đi diễu phố!

Các loại tin đồn ùn ùn kéo đến điên cuồng quét qua cả ngôi thành nhỏ.

Đám quý tộc hoàn toàn không thể ngồi yên nữa!

Nhan Ân vương bị nhốt vào ngục, có nghĩa là không có quý tộc nào là an toàn, vào giờ khắc này, ai cũng không thể nằm ngoài!

Phản ứng đầu tiên khi mà bọn họ nhận được tin tức đều là cho rằng đây chỉ là nói đùa, thế nhưng sau đó thì chẳng ai cười nổi nữa.

Tử tước Bác Á bắt tay với rất nhiều quý tộc, thế lực to lớn vô hình nhanh chóng chuyển dời, tựa như một cây thương sắc bén, đầu thương chĩa thẳng về phía phủ thành chủ!

※ ※ ※

Màn đêm buông xuống, thế nhưng sóng to gió lớn trong thành Uyên Lưu lại sôi trào không ngừng. Tối hôm nay nhất định là một đêm mất ngủ.

Phủ thành chủ.

Trầm Khinh Trạch dùng qua loa cơm tối, đang ngồi trong phòng sách, đang cùng với Lạc Tân cùng với một số người khác xem xét toàn bộ sổ sách của quặng mỏ những năm gần đây.

“Đại nhân!”

Phạm Di Châu vội vàng chạy vào, không kịp hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc thông báo cho mọi người một loạt tin tức:

“Vừa mới nhận được tin tình báo, tử tước Bác Á liên thông với quý tộc lớn nhỏ trong thành mua chuộc rất nhiều thường dân, xui khiến bọn họ vây lại, tấn công trước phủ thành chủ. Ngoài ra, càng không xong hơn là sáng sớm mai, toàn bộ những thương nhân cửa tiệm trên chợ đều sẽ đình công tập thể để kháng nghị!”

“Yêu cầu thả Nhan Ân vương và Bá Cách vô tội ra. Còn yêu cầu…”

Lạc Tân gấp gáp hỏi:

“Còn cái gì nữa?”

“Còn nói là chủ tế đại nhân đức độ không xứng với địa vị, ỷ thế hiếp người, không thể thực hiện được những lời hứa lúc nhậm chức, yêu cầu đại nhân từ chức!”

Trầm Khinh Trạch “ồ” một tiếng, biểu hiện đã biết rồi vẫn như cũ mà cúi đầu lật giở, đọc sổ sách trên tay.

Lạc Tân sốt ruột đến quay mòng mòng:

“Đại nhân, sao ngài không lo lắng vậy chứ? Bọn họ đều muốn tạo phản với ngài đó! Nhanh nghĩ cách đi chứ!”

“Nếu thương nhân trên chợ tập trung bãi công thì bách tính trong thành sẽ không có lương thực để mua, là sẽ xảy ra chuyện lớn đó! Cho dù thành chủ đại nhân đưa lương thực từ đường thủy về thì ít nhất còn phải đến hai ngày đường nữa! Ai biết được trong hai ngày này sẽ xảy ra chuyện gì!”

Trầm Khinh Trạch hơi hơi gật đầu:

“Đừng nóng, cứ đợi tiếp đi.”       

“Còn đợi cái gì nữa?

Ngay cả Phạm Di Châu cũng không ngồi yên được nữa.

“Đại nhân!”

Ngoài cửa phòng sách lại có một người khác đến, bộ dáng lạ lẫm, Lạc Tân từng gặp qua hắn, là quản sự tổ sản xuất của đội sản xuất và xây dựng.

Quản sự cung kính quỳ trên đất, mặt tươi như hoa nói:

“Chủ tế đại nhân! Khoai tây mà ngài trồng trong ruộng thu hoạch to rồi! Tuy là thu hoạch sớm mất nửa tháng nhưng mà sản lượng một mẫu tăng gấp ba lần so với trước!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.