Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Văn Cố Chấp

Chương 10: Sự Kiện Ở Quán Rượu 1



Các bạn đang đọc truyện Chương 10: Sự Kiện Ở Quán Rượu 1 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trang Bạch Hoa có cảm giác là Trì Nguyệt đang cố tình gây khó dễ, nhẹ nhàng giải thích: ” Không phải là rộng lượng gì hết, cũng vì tôi muốn tốt cho cậu thôi.”
Trì Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác, nhếch nhếch miệng, nói: “Những gì anh nói tôi đều hiểu nhưng mà tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ tiếp tục quay quảng cáo kia ” Cậu dừng một chút, tựa hồ như sợ Trang Bạch Hoa không đồng ý, cố tìm cho mình một lý do thuyết phục hơn:”Thứ tôi cần là tiền.”
Trang Bạch Hoa biết là mình có nói cái gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, bất lực nói: ” Thôi vậy đi, tôi sẽ tìm một người trợ lý cho cậu, đảm bảo an toàn cho cậu khi ở phim trường.”
Trì Nguyệt quay đầu lại, cổ quái hỏi: ” Phim trường quay quảng cáo có chỗ nào không an toàn?”
Trang Bạch Hoa không những không giải thích, mà còn thêm mắm thêm muối: “Ngược lại thì đúng hơn, cẩn thận là tốt nhất.” Hắn đổi sang cách nói chuyện thoải mái hơn một chút: “Gần đây cậu đều thực tập ở công ty, nhưng mà việc học hành cũng không thể bỏ bê được.”
Nghe Đường Phong nói, từ lúc thực tập đến nay Trì Nguyệt đều không về trường học.

Trì Nguyệt cười híp mắt nói: “Yên tâm đi *Trang thúc thúc, thành tích của tôi ở trường lúc nào cũng nằm trong top 10.”
(*thúc thúc: là chú mình thấy để nguyên văn là thúc thúc sẽ hay hơn)
Tuy Trang Bạch Hoa đã bị Trì Nguyệt phản bác lại không phải là lần một lần hai, trong lòng vẫn muốn ôn tồi dạy bảo cậu nhưng bây giờ bị gọi là thúc thúc nên có chút thương tâm.

…!Tôi nhìn già đến vậy sao?
Trang thúc thúc nuốt máu cùng nước mắt xuống, tốt bụng dễ gần nhìn Trì Nguyệt nói: “Vậy thì tốt, cân bằng giữa việc học và thực tập thì cũng cực khổ rồi, nên thưởng cho cậu một chút.”
Hắn gọi Trần thư ký vào, phân phó: “Trong tủ lạnh có một chút quà vặt, đem đến đây cho Trì Nguyệt đi.”
Trần thư ký nghĩ thầm đây là quà mà nhà cung cấp đã tặng đó, có không ít nhân viên ao ước muốn đem cho con cái trong nhà ăn.

Cậu ta lấy một cái bánh trong tủ lạnh ra đưa vào tay Trì Nguyệt, cậu cúi đầu nhìn chiếc bánh pudding nhân trứng, bên trên còn có một chút caramel chảy.

Trên bao bì đóng gói còn có có ghi dòng chữ:” Không dùng cho trẻ em dưới 3 tuổi “, khóe miệng giật giật.

Chỉ mới nói một tiếng thúc thúc thôi mà đã lấy đồ ăn của mấy đứa trẻ con để châm chọc tôi rồi!
Trì Nguyệt ung dung thong thả cầm lấy cái muỗng xắn một miếng bánh pudding bỏ vào miệng.

Hắn thấy cậu ăn khá “Vui vẻ”, nên yên tâm bưng cốc giữ ấm lên thưởng cho bản thân một hớp trà.

Một người không muốn làm chú già và một người không muốn làm đứa nhỏ sau một hồi day dưa cuối cùng cũng chịu bằng mặt bằng lòng với nhau.

Trang Bạch Hoa cũng đã đồng ý cho Trì Nguyệt làm đại biểu của công ty quay quảng cáo chung với Đường Phong.

Hắn cấm không cho Đường Phong tới công ty nữa, cậu ta cũng thật sự nghe lời, không xuất hiện ở trước cửa công ty nữa nên làm cho các nhân viên rất thất vọng.

Nhưng nam phụ cố chấp sao lại chịu dễ dàng buông tha như vậy được, cái này không được gọi cố chấp.

Thực chất là Đường Phong muốn mượn cớ lần đầu gặp mặt để trực tiếp mời Trì Nguyệt ra ngoài, nói là muốn phụ đạo kỹ năng diễn suất cho cậu.

Nhưng mà quay quảng cáo thì cần gì kỹ năng diễn xuất.

Trang Bạch Hoa chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Trì Nguyệt bị Đường Phong hốt đi, nhưng mà hắn cũng không phải không có biện pháp.

Việc phụ đạo diễn xuất thì phải làm ở phim trường quay quảng cáo, bên cạnh đó hắn sẽ an bài một vài người làm trợ lý cho Trì Nguyệt.
Trần thư ký đứng bên cạnh nhìn sếp mình lo lắng cho Trì Nguyệt, làm cậu ta không khỏi mê mang.

Sao cảm thấy sếp làm mấy việc này…!không giống như cùng Đường Phong tranh giành người yêu, mà giống gà mái mẹ bảo vệ đàn con, không cho diều hâu tha đi thì đúng hơn.

Trang Bạch Hoa không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh Trì Nguyệt được vì còn rất nhiều công việc của công ty cần hắn phải xử lý.

Trước có hợp tác hạng mục với Lạc gia nên ngày hôm nay Trang Bạch Hoa muốn đi gặp để trao đổi công việc.

Hắn mang theo người của mình đi ra khỏi công ty, vừa vặn lúc đi đến cửa thì đụng phải Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt thấy đi theo phía sau tổng tài có nhiều người như vậy.

Biết là hắn đi nói chuyện làm ăn nên quy củ mà lui về sau một bước, nhường đường.Sau đó hơi nghiêng mình, nhìn Trang Bạch Hoa chào hỏi: “Chào Trang tổng.”
Dịu dàng mềm mại, ngược lại mấy phần với bề ngoài tiểu bạch hoa của mình.

Chỉ có Trang Bạch Hoa mới biết đến, thỉnh thoảng nếu có dịp nói chuyện với Trì Nguyệt thì biết được là cậu khá độc miệng
Trang Bạch Hoa thấy Trì Nguyệt đang đi ra bên ngoài nên hỏi một câu để đáp lại: “Cậu muốn đi ra ngoài?”
Trì Nguyệt chỉ chỉ xe bảo mẫu dừng ở ngoài công ty nói: “Ảnh đế gọi tôi đi tập luyện.”
Ảnh đế mỗi ngày không có chuyện gì để làm à, lo đi phục vụ và vui chơi với một học sinh, quá rỗi rãnh rồi đấy.

Sắc mặt Trang Bạch Hoa không tự chủ được trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cậu đi một mình?”
“Những người khác ngồi trong xe.” Trì Nguyệt thành thật trả lời.

Trang Bạch Hoa quay người liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, lập tức có người hiểu ý, một vị trợ lý cấp cao ở phòng tổng tài đứng ra, cười nhìn Trì Nguyệt nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Cậu cũng không từ chối, bình tĩnh cười cười: “Cảm ơn.”
Trợ lý đi theo Trì Nguyệt đến xe bảo mẫu bên kia, Trang Bạch Hoa nhìn theo bọn họ.

Đại khái là thấy Trì Nguyệt nửa ngày vẫn chưa đến nên có một cá nhân bước xuống xe, eo nhỏ chân dài, mang một cái kính lớn che khuất gần như là cả khuôn mặt.

Là Đường Phong.

Đường Phong dựa vào xe, nhìn Trì Nguyệt đang đi đến, đồng thời cũng nhìn thấy Trang Bạch Hoa.

Hắn giơ tay lên, vẫy vẫy Trang Bạch Hoa hỏi thăm một chút.

Động tác phóng khoáng tự nhiên, giống như gặp được bạn tốt.

Trang Bạch Hoa gật đầu đáp lễ một cái, rồi trực tiếp quay đầu, mắt nhìn thẳng mà dẫn người của mình rời đi.

Trì Nguyệt đi tới bên cạnh xe bảo mẫu, Đường Phong ở đằng sau kính râm cười: “Tiểu Nguyệt, phái đoàn của sếp nhà em đông thiệt.”
[Phái đoàn: Đoàn người được cử đi làm nhiệm vụ]
“Phong cách của cán bộ kỳ cựu.” Trì Nguyệt nói.

Đường Phong cười ra tiếng, tùy ý khoát tay lên vai Trì Nguyệt.

Trợ lý đứng phía sau liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhéo tay Trì Nguyệt rồi trực tiếp đẩy cậu vào lồng ngực Đường Phong.

Đường Phong cũng không thèm để ý, cậu ta cúi người xuống kề sát vào lỗ tai Trì Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ dạy em thật tốt.”
Bởi vì khoảng cách quá gần nên kính râm của Đường Phong đụng vào mặt Trì Nguyệt, Trì Nguyệt giơ tay đẩy cặp kính mát kia ra, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.

Trì Nguyệt cùng Đường Phong lên xe bảo mẫu, thẳng một đường đến phòng chụp ảnh quảng cáo.

Lần này chủ yếu là quảng cáo thương hiệu điện tử của Trang thị, nên tất cả đều là nội thất trong quá trình quay chụp vô cùng đơn giản, Đường Phong làm người đại diện, cơ bản chỉ cần một buổi chiều là được quyết định xong.

Mà Đường Phong lại rất kiên trì, dành thời gian nghỉ ngơi của mình để chỉ dẫn từng li từng tí cho Trì Nguyệt.

Chỉ cậu làm sao để thể hiện tốt trước ống kính nên có chút nghiêm túc, vô tình kéo dài thời gian hơn.

Nhưng tương phản với cậu ta là Trì Nguyệt, cậu thoạt nhìn không hăng hái cho lắm.

Đường Phong nói cái gì thì cũng chỉ gật đầu, một chút cũng không động đậy nên không thế nào tích cực được.

Đường Phong giúp Trì Nguyệt bày tư thế ở trước ống kính: “Mặt hướng lên bên này một chút, nâng lên một chút, như vậy đi, rất tốt.”
Gương mặt tinh xảo của Trì Nguyệt ở đằng sau ống kính camera giống như đang phát sáng, chỉ cần một cái ngoái đầu lại nhìn nụ cười của hắn, dường như đẹp đẽ đến nỗi là người ta không dời được tầm mắt.

“Hoàn mỹ.” Đường Phong cất bước đi vào phía trước ống kính, đứng bên cạnh Trì Nguyệt, con mắt chăm chú nhìn Trì Nguyệt, ôn nhu nói, “Em hẳn phải có cái gì đó nên mới có thể chụp ra những bức ảnh xinh đẹp như vậy”
Thanh âm Đường Phong êm dịu tựa như những đám mây ở cuối chân trời, ôn hòa mà thong thả và mạnh mẽ, giống hệt như *con dao hai lưỡi.

Thần thái của Đường Phong rất thông minh.Ánh mắt không kìm được sự nhiệt tình và ca ngợi mà nhìn chằm chằm Trì Nguyệt.

Cậu ta cúi đầu quan sát bàn tay trắng nõn và những ngón tay thon dài của Trì Nguyệt, nhẹ giọng nói: ” Tay đẹp như vậy rất thích hợp để chụp ảnh.”
Trì Nguyệt rút tay về, cười cười: “Tôi chỉ phụ trách bày tư thế, còn việc chụp ảnh là của thợ chụp ảnh.”
Đường Phong ngơ ngác, dần dần khôi phục lại, ôn hòa nhã nhặn cười nói: “Cứ tiếp tục luyện tập, chừng nào thành công thì mới thôi.”
Trì Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa theo lời của hắn làm.

Giằng co nửa ngày cho đến khi mặt trời xuống núi thì mới bắt đầu, những người được Trang Bạch Hoa cử đi theo quá trình quay quảng cáo lập tức thấy có chút bất mãn.

Mục đích của ảnh đế là kéo dài thời gian làm việc với Trì Nguyệt, hong biết làm cái gì mà tới tận bây giờ mới bắt đầu.

Trước mặt Đường Phong tổng chỉ có thể để vẻ mặt tươi cười, tại địa vị của cậu ta lớn nên không ai dám giục, chỉ có thể nói bóng gió để ám chỉ.

Đường Phong rất xin lỗi, nói rằng: “Lỡ làm trì hoãn thời gian của mọi người rồi, thật sự không tiện.

Tôi chỉ muốn hướng dẫn người này một chút.Thôi cứ như vậy đi, vì đền bù tội lỗi ngày hôm nay, tôi sẽ đãi mọi người một bữa cơm.”
Những người khác cũng không tiện làm mất mặt ảnh đế, vì vậy tất cả đều nghe theo yêu cầu của Đường Phong.

Đoàn đội quảng cáo và người của công ty Trang thị cùng đi đến một quán rượu để ăn tối.

Đường Phong cũng tự nhiên lôi kéo Trì Nguyệt đi chung với mình, trợ lý đi kế bên nghĩ thầm: nhiều người như vậy chắc cũng không có vấn đề gì đâu nên không có ngăn cản.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến hướng quán rượu, bầu không khí cũng có thể coi như vui vẻ.

Đường Phong bao cả một phòng ăn lớn của quán rượu, tất cả mọi người đều cùng nhau náo nhiệt ăn cơm.

Trì Nguyệt đương nhiên là bị bắt ngồi bên cạnh Đường Phong, kế bên cậu là người trợ lý được Trang Bạch Hoa sắp xếp.

Mấy người ở giới giải trí cũng nhanh chóng nâng chén lên tiếp rượu, rất nhanh bầu không khí ở đây đã bị thay đổi.

Nào là đạo diễn, nào là giám chế, ai ai cũng không ngừng uống hết chén này đến chén khác.

Đường Phong cũng rất nhiệt tình, ai cũng không cự tuyệt, tửu lượng thoạt nhìn khá tốt
Trì Nguyệt ngồi ở bên cạnh khó tránh khỏi bị liên lụy đến, mà mỗi lần đó Đường Phong đều thay cậu ngăn lại, thay cậu nâng cốc uống.

Người trợ lý ngồi bên cạnh Trì Nguyệt cảm nhận được ảnh đế rất săn sóc Trì Nguyệt, nhớ tới sếp của mình là Trang Bạch Hoa tâm tình nhất thời có chút phức tạp.

Trì Nguyệt cầm đũa, như có như không đâm đâm chọt chọt trong đĩa đồ ăn nhỏ, cũng không có ăn bao nhiêu, trợ lý ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cậu gầy quá, nên ăn nhiều một chút.”
“Vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra nên cảm thấy không ngon miệng.” Trì Nguyệt rũ mắt, hàm hồ nói một tiếng.

Trợ lý không nghe rõ, lại gần hỏi: “Cái gì?”
Trì Nguyệt quay đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, tôi tại ăn đây.”
Lúc một đám người uống say khướt, bỗng có một người xông vào phòng tiệc.

Người này mang theo thuộc hạ, thân hình tương đối mập, quần áo sang trọng sa hoa, khuôn mặt giả tạo, đôi mắt quét nhìn toàn bộ mọi người ở đây.

Hắn ta nhìn thấy Đường Phong sau đó cười rộ lên: ” Tôi định hỏi ở đây sao lại náo nhiệt thế.

Thì ra mới biết là Đường ảnh đế mời khách.”
Đường Phong từ bên cạnh bàn đứng lên, nhìn người kia cười cười, nói: “Thật là đúng dịp, Trương tổng ngày hôm nay cũng ở đây.”
Cái người được gọi là Trương tổng, cười ha ha đi tới: “Tôi vừa vặn ở bên trong khách sạn, nghe nói phía dưới có người quen ở giới giải trí nên muốn tới xem một chút.”
Đường Phong bất động thanh sắc tiến lên một bước, che phía trước Trì Nguyệt, cùng này vị Trương tổng này tiếp lời.

Trợ lý thân là người làm việc ở phòng tổng tài Trang thị, nên đối với các sếp lớn trên thương trường thì tương đối quen thuộc, cậu ta kéo Trì Nguyệt ra sau, nhỏ giọng: “Vị xưng tên Trương tổng này rất thích mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí, đừng để gã nhìn thấy.”
Trì Nguyệt nhếch nhếch miệng, không nói lời nào.

Đường Phong chặt chẽ bảo vệ Trì Nguyệt, bắt chuyện người cấp dưới bên cạnh Trương tổng, người đó lập tức hiểu được, muốn lôi kéo Trương tổng đến bàn để uống rượu.

Trương tổng không đi, không để ý là có người đang kéo gã, vui cười hớn hở thay đổi tầm mắt nhìn nhìn phía sau Đường Phong, nói: “Ảnh đế giấu người nào sau lưng đây, dường như là một bảo bối, để cho tôi xem?”
Lảm nhảm: Tui đã trở lại òi đây
Về việc xưng hô những người theo đuổi với Trì Nguyệt là tôi-em vì đa phần mấy người đó đều nghĩ tiểu Trì là thụ [ ai kêu giống thụ quá chi]
Nhắc nhẹ: Trì Nguyệt là CÔNG [sợ mọi người quên ^_^]..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.