Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 59: Họ hàng thân thích



Các bạn đang đọc truyện Chương 59: Họ hàng thân thích miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Edit: TímBeta: THThay xong giày bước vào nhà, cả hai cởi khăn quàng cổ và mũ ra. Thẩm Ý Nùng vừa quay lại để treo chiếc khăn của mình lên giá thì nghe thấy giọng nói của bà từ phía sau. “Ôi chao, sao cháu rể của tôi lại đẹp trai như vậy chứ! Đẹp hơn cả minh tinh thế này!” Thẩm Ý Nùng quay lại, thấy Trình Như Ca đang cầm chiếc khăn vừa cởi ra, không giấu được vẻ ngại ngùng trước lời khen ngợi của bà, mím môi, không có bất kỳ vật nào che chắn khuôn mặt trong căn phòng tối này, nhưng vẫn khiến mắt người khác sáng lên, hiệu ứng vô cùng sống động. Đúng như dự đoán, bà Thẩm lại lần nữa nhìn về Thẩm Ý Nùng, như đang tuyên dương cùng tự hào. Dường như cảm thấy bây giờ cô cũng đã có sự nghiệp thành công, nên mới có thể dẫn bạn trai có dáng dấp như vậy về nhà. Ở miền Nam hầu như không dùng lò sưởi, hầu như là đều vây quanh bếp lò để sưởi ấm. Thẩm Ý Nùng cảm thấy như vậy không an toàn, cho người mua một cái lò sưởi điện đặt giữa nhà. Bên cạnh còn có vài băng ghế nhỏ cùng bàn trà trên nền đất để bày đồ ăn nhẹ và trái cây, trà nóng hổi bốc hơi nước, có vẻ như đã sớm được chuẩn bị. Bà kéo tay họ ngồi xuống, nắm tay Trình Như Ca mãi không buông, ân cần quan tâm: “Cháu rể, có lạnh hay không? Xem tay cháu lạnh này, nhanh, hơ lửa”. “Bà ơi, bà gọi anh ấy Như Ca là được rồi ạ.” Lại nghe vậy, Thẩm Ý Nùng không thể bỏ qua được, mặt bị hơi nóng là cho đỏ lên, lên tiếng sửa lại. “Không sao đâu, gọi sao cũng được bà ạ.” Trình Như Ca mỉm cười hồn nhiên, chính là vẻ ngoài mà người lớn tuổi thích nhất. Bà nội như mở cờ trong bụng, bóc lấy mấy gói kẹo bên cạnh rồi nhét vào tay anh. “Vẫn là cháu rể của bà tốt, cháu gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi!” Thẩm Ý Nùng: “…” Cô còn chưa kết hôn mà! Không đúng, cô còn chưa nói muốn cưới mà! Đối diện với vẻ vui tươi của Trình Như Ca, cô không nói nên lời, mặt đỏ rực. Cái lạnh trong người được xua tan phần nào, Thẩm Ý Nùng đưa anh đến phòng của mình đã được dọn dẹp gọn gàng. Đã lâu rồi cô không trở về, bên trong vẫn còn giữ nguyên hình dáng khi cô còn bé, từ bức vẽ dán trên tường đến mấy con búp bê lật đật, hình bóng của cô bé năm nào xuất hiện rõ ràng trước mắt cô. “Đây có phải là em khi còn bé không?” Thẩm Ý Nùng đang nhìn xung quanh, đột nhiên Trình Như Ca hỏi to. Cô vừa quay lại thì thấy anh đứng ở cửa và cầm khung hình trên kệ, nhìn người trong ảnh hỏi. Cô lập tức nhớ lại nội dung bên trên, trong lòng hốt hoảng, vội vàng chạy đến đoạt lại vật đó từ trong tay anh, ghì chặt nó vào lòng. “Không phải đâu!” Không chút nghĩ ngợi từ chối, khó khăn vắt óc, nói dối không hề thuyết phục chút nào. “Ờm, đó là em họ của em, cô ấy sống ở đây khi còn bé!” Thẩm Ý Nùng có chết cũng không thừa nhận, cô bé mập mạp mặc yếm hổ, giữa hàng lông mày có một chấm đỏ, hai bên má cũng được tô đỏ chính là cô… “À–” Trình Như Ca kéo dài giọng, gật gù giả vờ như rất tin: “Thì ra là vậy, anh còn tưởng đó là em.” “Anh đang tính nói, em khi còn bé thật dễ thương.” “Thật sao.” Thẩm Ý Nùng nghi ngờ, không khỏi chất vấn: “Nhưng người trong này không những mập mà còn xấu như vậy, dễ thương chỗ nào chứ?” “Con nít mập mạp một chút cũng rất dễ thương mà.” Trình Như Ca khẽ nhướn mày. “Hơn nữa cũng không hề xấu xí chút nào.” “… Anh thực sự thấy vậy sao?” “Thật mà.” “Được rồi, vậy em thừa nhận.” Thẩm Ý Nùng không chống cự nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Người trong ảnh chính là em.” Lời vừa dứt, Trình Như Ca lại không ngạc nhiên chút nào, chỉ cúi đầu, khẽ mỉm cười. Cô cũng kịp hiểu ra. “Anh sớm đã đoán được rồi sao!” Thẩm Ý Nùng không thể tin kêu lên, thẹn quá hóa giận. Trình Như Ca không lên tiếng, tay nắm lại thành quyền để lên môi ho nhẹ, đôi mắt đầy ý cười. “Anh nói thật mà, em lúc nhỏ rất dễ thương.” “Bây giờ lời anh nói không còn đáng tin nữa.” Cô lầm bầm, tức giận không thôi. Hai người ở lại hai đêm, vốn dĩ vé máy bay về Bắc Kinh là buổi chiều. Tuy nhiên, vào ngày khởi hành, không biết Thẩm Chiếu nghe được tin ở đâu, sáng sớm đã gọi cho cô, lời nói tràn đầy sự buồn bã thất vọng. “Tiểu Ý, con dẫn bạn trai về mà cũng không ghé qua nhà một chuyến sao? Dù sao thì cũng phải cho ba với mẹ con gặp mặt một chút chứ, bất kể có mâu thuẫn hay oán giận gì, chuyện lớn như vậy con cũng nên nói cho chúng ta biết!” … Thẩm Ý Nùng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía Trình Như Ca. Rõ ràng anh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, sau đó suy tư rồi gật đầu với cô một cái. Trở lại với cuộc điện thoại, Thẩm Ý Nùng cụp mắt, nó: “Vâng.” Bà nội không nói gì với quyết định của bọn họ, chỉ vùi đầu gói mấy món thức ăn đặc sản, bận bịu dặn dò. “Trên đường phải chú ý giữ an toàn, gặp ba mẹ cũng đừng gây gổ, dù sao bây giờ con cũng đã lớn rồi.” Bà ngẩng đầu nhìn Thẩm Ý Nùng, đôi mắt chăm chú, bên trong như có gì đó dập dờn. “Chỉ chớp mắt đã sắp lập đình, có tổ ấm của riêng mình. Nếu không hòa thuận với họ, cũng nên thỉnh thoảng trở về một lần, dù sao đi nữa… cũng là ba mẹ.” “Ngược lại bà già này, nếu các con có thời gian thì cứ thường xuyên đến là được.” “Vâng, thưa bà nội.” Hai người lên xe, bà nội tiễn họ ra tận cửa làng. Mưa tạnh, mặt đất vẫn còn ướt. Lưng bà đã có vẻ hơi còng xuống, dáng người trong kính chiếu hậu ngày một nhỏ dần, Thẩm Ý Nùng thôi không nhìn nữa, hốc mắt ẩm ướt. Trước khi đi, bà nội dắt cô sang một bên, nắm chặt hai tay cô. “Thanh Thanh à, bà thấy Tiểu Trình là một người rất tốt, nếu con thật sự thích thì hãy trân trọng. Hai đứa chung sống hòa thuận với nhau mỗi ngày.” “Bà đã già rồi, có người bên cạnh chăm sóc con bà cũng có thể yên tâm phần nào.” Thẩm Ý Nùng không nén nổi hít mũi một cái, Trình Như Ca quay đầu nhìn cô vài giây, đưa tay ra ôm cô vào lòng. Đến Tuyên Thành là vào buổi trưa, vé được đổi thành buổi tối. Thẩm Chiếu dẫn họ về nhà cùng ăn cơm. Từ đầu đến cuối, Lao Tố Khiết không hề nói một lời nào. Mấy năm không về, cửa tiểu khu cũng bị thay đổi. Thẩm Ý Nùng không có chìa khóa nhà, nên Thẩm Chiếu đã xuống để đón bọn họ. Khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, ông trông vô cùng vui mừng, ánh mắt đặt trên người Trình Như Ca, quan sát thêm mấy lần, lại trở nên mất tự nhiên. “Đây là…” Dẫn bọn họ vào trong, Thẩm Chiếu nhìn Thẩm Ý Nùng hỏi, Trình Như Ca lễ phép chào hỏi. “Chú khỏe không ạ, cứ gọi con Tiểu Trình là được.” “Ồ được được–” Đi lên cầu thang, khu chung cư kiểu cũ này không có thang máy. Nhà họ Thẩm sống ở tầng bốn, chẳng mấy chốc đã thấy cánh cửa quen thuộc. Thẩm Chiếu lấy chìa khóa ra mở cửa, cúi đầu nói. “Mẹ con chắc đang bận bịu trong bếp, chúng ta vào trước…” Khi cánh cửa màu đỏ thẫm được mở ra, đồ đạc trong nhà dường như không thay đổi nhiều mấy năm nay, chỉ là ngôi nhà trông cũ kỹ ố vàng hơn. Đúng lúc có người bưng thức ăn từ trong bếp ra, bà ta đeo tạp dề, gương mặt gầy gò, nét mặt vẫn nghiêm khắc như xưa, so với trí nhớ của cô thì đã già đi rất nhiều. Môi Thẩm Ý Nùng khẽ giật, nhưng lại không lên tiếng. Nhìn thấy hai người, Lao Tố Khiết sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại và đặt chiếc đĩa lên bàn ăn, lau tay vào chiếc tạp dề. “Các con tới rồi à.” Có lẽ là do Trình Như Ca đang ở đây nên bữa ăn khá yên bình, hai bên cũng khá khách sáo lẫn nhau. Thẩm Chiếu đóng vai trò là người trung gian, vui vẻ hỏi thăm tình hình của Trình Như Ca, nhưng cũng không quên lo lắng hỏi về cuộc sống mấy năm gần đây của Thẩm Ý Nùng. Một hỏi một đáp, gặp lại sau bao nhiêu năm nhưng lại bình tĩnh đến không ngờ. Lao Tố Khiết chỉ yên lặng ngồi bên cạnh ăn cơm, bả vai thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng. Chỉ đến khi Trình Như Ca trả lời mình đã đóng một vài bộ phim thì ánh mắt bà ta mới nhìn qua dò xét một phen. Nhưng sau đó cũng không biết có phải Thẩm Ý Nùng quá nhạy cảm hay không, mà cô cảm thấy dường như bà ta luôn quan sát Trình Như Ca. Sau khi ăn xong, cả hai đặt đũa xuống gần như cùng lúc. Thẩm Chiếu đang chuẩn bị chào hỏi, Lao Tố Khiết rốt cuộc cùng mở miệng nói câu đầu tiên trong hôm nay. “Lát nữa có mấy người bà con đến, hai con ngồi chơi một chút nữa.” Giọng điệu không khác gì bình thường, đã quen với giọng điệu ra lệnh, Thẩm Ý Nùng yên lặng một lúc cũng không từ chối. Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Chiếu rót trà nóng đưa tới, Trình Như Ca nhanh chóng nói cảm ơn, ông cảm thấy thích thú, lập tức khoát tay. “Không sao không sao, hiếm lắm mới thấy các con đến đây mà.” Thật sự giống như đãi ngộ dành cho khách quý. Thẩm Ý Nùng nhếch khóe miệng, nhưng không cười nổi. Lúc này, Lao Tố Khiết ở phía đối diện nhìn Trình Như Ca, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào anh, đột nhiên nói: “Con có phải đã bắt đầu đóng phim từ rất sớm phải không?” Bà ta nói ra một khoảng thời gian, chính là lúc Thẩm Ý Nùng đang học cấp hai, hai người họ sững sờ một chút, liền quay đầu nhìn nhau. “Đúng vậy ạ, có vấn đề gì không? Thưa dì.” Trình Như Ca lịch sự hỏi, vẻ mặt Lao Tố Khiết càng trở nên chắc chắn, nhìn thẳng về phía Thẩm Ý Nùng, ngay lúc đó như có một luồng điện xẹt qua trong đầu cô. Ánh mắt cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. “Không sao đâu.” Lao Tố Khiết rút lại ánh mắt lại, lần nữa lại nhìn Trình Như Ca. “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Buổi chiều, một nhóm họ hàng thân thích đến, đều nghe bảo hôm nay Thẩm Ý Nùng quay về nên cố ý đến để gặp ngôi sao nổi tiếng. Phim điện ảnh và truyền hình lúc nào cũng nhận được nhiều sự chú ý, ngay cả ở thành phố nhỏ như Tuyên Thành, khi bật TV lên cũng dễ dàng thấy được cô. Thời gian đó, điện thoại di động của Lao Tố Khiết gần như bị khủng bố, tất cả đều từ người thân, bạn bè. Ngoài việc khen ngợi sự nghiệp của Thẩm Ý Nùng, thì cũng dò hỏi khi nào cô quay về với hy vọng sẽ có được hai bức ảnh kèm chữ ký cũng như bàn tán chút ít về tin tức trong giới. Bên ngoài Lao Tố Khiết không hề đề cập đến Thẩm Ý Nùng, mọi người xung quanh chỉ biết cô từng nổi loạn. Lúc lên Bắc Kinh học đại học thì mất liên lạc nhưng không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt đã trở thành ngôi sao truyền hình. Những người từng chỉ trích cô trước mặt Lao Tố Khiết bèn thay đổi giọng điệu, rối rít khen ngợi Thẩm Ý Nùng, tỏ vẻ hâm mộ bà ta khi có thể sinh được đứa con gái giỏi giang như vậy. Ví von như con phượng hoàng vàng bay ra, cũng giúp cho họ hàng thân thích được nở mày nở mặt. Dù nghe những lời như vậy nhiều, nhưng thái độ của Lao Tố Khiết cũng không hề dịu lại. Lần này, bà ta không chỉ ngầm thừa nhận cô dẫn bạn trai về nhà, hơn nữa cũng phá lệ không nói gì quá đáng. Để ngăn Trình Như Ca khỏi những sự truy hỏi, sau khi chào hỏi mọi người ở cửa, Thẩm Ý Nùng để anh chờ trong phòng, còn cô một mình ở lại đối phó với mọi loại câu hỏi cũng như yêu cầu nhiệt tình. Cô phải chụp hình đến khi hai gò má cứng đờ, Thẩm Chiếu trước mặt giúp cô cầm điện thoại chụp. Từng người thân và bạn bè lần lượt tiến lên chụp hình cùng cô, càng không cần nói đến việc ký tên, cũng được chuẩn bị từ sớm, mang đến khá nhiều ảnh của cô, khiến cô phải nằm nhoài ra bàn trà mà ký tới lúc gãy tay. Trong phòng chen chúc náo nhiệt, cuối cùng vì có quá nhiều người nên không thể ở lại ăn tối cùng nhau, mọi người lần lượt được tiễn ra về. Cô em họ đang học cấp hai nhìn chằm chằm cô với ánh mắt vừa tha thiết vừa sùng bái. “Chị Ý Ý, nhiều bạn trong lớp rất thích chị, khi biết em là em họ của chị thì mọi người rất rất hâm mộ đó ạ!” “Nếu em mang chữ ký lên cho các bạn ấy, chắc chắn sẽ vui đến chết luôn.” “Trẻ con không nên quá đam mê thần tượng, tập trung học cho giỏi.” Thẩm Ý Nùng xoa đầu cô bé và nói. “Con lúc đó cũng không đam mê thần tượng.” Lao Tố Khiết bên cạnh cùng cô tiễn khách ra về thình lình nói, Thẩm Ý Nùng thoáng dừng lại chốc lát, ngay cả trước sự tò mò của cô em họ cũng không còn tâm trạng nào mà quan tâm đến. Cuối cùng, sau khi mọi người được tiễn về, đóng cửa lại, căn phòng yên tĩnh trở lại. Trình Như Ca vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. Thẩm Chiếu tiễn người xuống dưới thuận tiện đi đổ rác, bây giờ chỉ còn lại hai người trong phòng khách. Lao Tố Khiết nhìn cô, giọng lãnh đạm. “Người lúc đầu con theo đuổi, chính là cậu ta.” Thẩm Ý Nùng im lặng, đứng yên không nhúc nhích, bà ta tiếp tục hỏi: “Đóng phim cũng vì cậu ta?” “Hai đứa đã gặp nhau như thế nào?” “Ở bên nhau được bao lâu rồi?” “Đóng phim là một lần tình cờ, quen biết cũng là một lần bất ngờ, đã ở bên nhau được hai năm.” Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng bà ta: “Nếu còn thắc mắc gì, xin mẹ hỏi luôn một lần đi.” Đôi mắt bà dao động, môi khẽ giật, cuối cùng nhắm mắt lại một hồi. “Không còn vấn đề gì nữa.” Thẩm Ý Nùng rời mắt, đi về phía căn phòng, sau lưng lần nữa vang lên tiếng bà, giọng rất khẽ. “Con cảm thấy tốt là được.” –

Edit: TímBeta: THThay xong giày bước vào nhà, cả hai cởi khăn quàng cổ và mũ ra. Thẩm Ý Nùng vừa quay lại để treo chiếc khăn của mình lên giá thì nghe thấy giọng nói của bà từ phía sau. “Ôi chao, sao cháu rể của tôi lại đẹp trai như vậy chứ! Đẹp hơn cả minh tinh thế này!” Thẩm Ý Nùng quay lại, thấy Trình Như Ca đang cầm chiếc khăn vừa cởi ra, không giấu được vẻ ngại ngùng trước lời khen ngợi của bà, mím môi, không có bất kỳ vật nào che chắn khuôn mặt trong căn phòng tối này, nhưng vẫn khiến mắt người khác sáng lên, hiệu ứng vô cùng sống động. Đúng như dự đoán, bà Thẩm lại lần nữa nhìn về Thẩm Ý Nùng, như đang tuyên dương cùng tự hào. Dường như cảm thấy bây giờ cô cũng đã có sự nghiệp thành công, nên mới có thể dẫn bạn trai có dáng dấp như vậy về nhà. Ở miền Nam hầu như không dùng lò sưởi, hầu như là đều vây quanh bếp lò để sưởi ấm. Thẩm Ý Nùng cảm thấy như vậy không an toàn, cho người mua một cái lò sưởi điện đặt giữa nhà. Bên cạnh còn có vài băng ghế nhỏ cùng bàn trà trên nền đất để bày đồ ăn nhẹ và trái cây, trà nóng hổi bốc hơi nước, có vẻ như đã sớm được chuẩn bị. Bà kéo tay họ ngồi xuống, nắm tay Trình Như Ca mãi không buông, ân cần quan tâm: “Cháu rể, có lạnh hay không? Xem tay cháu lạnh này, nhanh, hơ lửa”. “Bà ơi, bà gọi anh ấy Như Ca là được rồi ạ.” Lại nghe vậy, Thẩm Ý Nùng không thể bỏ qua được, mặt bị hơi nóng là cho đỏ lên, lên tiếng sửa lại. “Không sao đâu, gọi sao cũng được bà ạ.” Trình Như Ca mỉm cười hồn nhiên, chính là vẻ ngoài mà người lớn tuổi thích nhất. Bà nội như mở cờ trong bụng, bóc lấy mấy gói kẹo bên cạnh rồi nhét vào tay anh. “Vẫn là cháu rể của bà tốt, cháu gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi!” Thẩm Ý Nùng: “…” Cô còn chưa kết hôn mà! Không đúng, cô còn chưa nói muốn cưới mà! Đối diện với vẻ vui tươi của Trình Như Ca, cô không nói nên lời, mặt đỏ rực. Cái lạnh trong người được xua tan phần nào, Thẩm Ý Nùng đưa anh đến phòng của mình đã được dọn dẹp gọn gàng. Đã lâu rồi cô không trở về, bên trong vẫn còn giữ nguyên hình dáng khi cô còn bé, từ bức vẽ dán trên tường đến mấy con búp bê lật đật, hình bóng của cô bé năm nào xuất hiện rõ ràng trước mắt cô. “Đây có phải là em khi còn bé không?” Thẩm Ý Nùng đang nhìn xung quanh, đột nhiên Trình Như Ca hỏi to. Cô vừa quay lại thì thấy anh đứng ở cửa và cầm khung hình trên kệ, nhìn người trong ảnh hỏi. Cô lập tức nhớ lại nội dung bên trên, trong lòng hốt hoảng, vội vàng chạy đến đoạt lại vật đó từ trong tay anh, ghì chặt nó vào lòng. “Không phải đâu!” Không chút nghĩ ngợi từ chối, khó khăn vắt óc, nói dối không hề thuyết phục chút nào. “Ờm, đó là em họ của em, cô ấy sống ở đây khi còn bé!” Thẩm Ý Nùng có chết cũng không thừa nhận, cô bé mập mạp mặc yếm hổ, giữa hàng lông mày có một chấm đỏ, hai bên má cũng được tô đỏ chính là cô… “À–” Trình Như Ca kéo dài giọng, gật gù giả vờ như rất tin: “Thì ra là vậy, anh còn tưởng đó là em.” “Anh đang tính nói, em khi còn bé thật dễ thương.” “Thật sao.” Thẩm Ý Nùng nghi ngờ, không khỏi chất vấn: “Nhưng người trong này không những mập mà còn xấu như vậy, dễ thương chỗ nào chứ?” “Con nít mập mạp một chút cũng rất dễ thương mà.” Trình Như Ca khẽ nhướn mày. “Hơn nữa cũng không hề xấu xí chút nào.” “… Anh thực sự thấy vậy sao?” “Thật mà.” “Được rồi, vậy em thừa nhận.” Thẩm Ý Nùng không chống cự nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Người trong ảnh chính là em.” Lời vừa dứt, Trình Như Ca lại không ngạc nhiên chút nào, chỉ cúi đầu, khẽ mỉm cười. Cô cũng kịp hiểu ra. “Anh sớm đã đoán được rồi sao!” Thẩm Ý Nùng không thể tin kêu lên, thẹn quá hóa giận. Trình Như Ca không lên tiếng, tay nắm lại thành quyền để lên môi ho nhẹ, đôi mắt đầy ý cười. “Anh nói thật mà, em lúc nhỏ rất dễ thương.” “Bây giờ lời anh nói không còn đáng tin nữa.” Cô lầm bầm, tức giận không thôi. Hai người ở lại hai đêm, vốn dĩ vé máy bay về Bắc Kinh là buổi chiều. Tuy nhiên, vào ngày khởi hành, không biết Thẩm Chiếu nghe được tin ở đâu, sáng sớm đã gọi cho cô, lời nói tràn đầy sự buồn bã thất vọng. “Tiểu Ý, con dẫn bạn trai về mà cũng không ghé qua nhà một chuyến sao? Dù sao thì cũng phải cho ba với mẹ con gặp mặt một chút chứ, bất kể có mâu thuẫn hay oán giận gì, chuyện lớn như vậy con cũng nên nói cho chúng ta biết!” … Thẩm Ý Nùng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía Trình Như Ca. Rõ ràng anh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, sau đó suy tư rồi gật đầu với cô một cái. Trở lại với cuộc điện thoại, Thẩm Ý Nùng cụp mắt, nó: “Vâng.” Bà nội không nói gì với quyết định của bọn họ, chỉ vùi đầu gói mấy món thức ăn đặc sản, bận bịu dặn dò. “Trên đường phải chú ý giữ an toàn, gặp ba mẹ cũng đừng gây gổ, dù sao bây giờ con cũng đã lớn rồi.” Bà ngẩng đầu nhìn Thẩm Ý Nùng, đôi mắt chăm chú, bên trong như có gì đó dập dờn. “Chỉ chớp mắt đã sắp lập đình, có tổ ấm của riêng mình. Nếu không hòa thuận với họ, cũng nên thỉnh thoảng trở về một lần, dù sao đi nữa… cũng là ba mẹ.” “Ngược lại bà già này, nếu các con có thời gian thì cứ thường xuyên đến là được.” “Vâng, thưa bà nội.” Hai người lên xe, bà nội tiễn họ ra tận cửa làng. Mưa tạnh, mặt đất vẫn còn ướt. Lưng bà đã có vẻ hơi còng xuống, dáng người trong kính chiếu hậu ngày một nhỏ dần, Thẩm Ý Nùng thôi không nhìn nữa, hốc mắt ẩm ướt. Trước khi đi, bà nội dắt cô sang một bên, nắm chặt hai tay cô. “Thanh Thanh à, bà thấy Tiểu Trình là một người rất tốt, nếu con thật sự thích thì hãy trân trọng. Hai đứa chung sống hòa thuận với nhau mỗi ngày.” “Bà đã già rồi, có người bên cạnh chăm sóc con bà cũng có thể yên tâm phần nào.” Thẩm Ý Nùng không nén nổi hít mũi một cái, Trình Như Ca quay đầu nhìn cô vài giây, đưa tay ra ôm cô vào lòng. Đến Tuyên Thành là vào buổi trưa, vé được đổi thành buổi tối. Thẩm Chiếu dẫn họ về nhà cùng ăn cơm. Từ đầu đến cuối, Lao Tố Khiết không hề nói một lời nào. Mấy năm không về, cửa tiểu khu cũng bị thay đổi. Thẩm Ý Nùng không có chìa khóa nhà, nên Thẩm Chiếu đã xuống để đón bọn họ. Khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, ông trông vô cùng vui mừng, ánh mắt đặt trên người Trình Như Ca, quan sát thêm mấy lần, lại trở nên mất tự nhiên. “Đây là…” Dẫn bọn họ vào trong, Thẩm Chiếu nhìn Thẩm Ý Nùng hỏi, Trình Như Ca lễ phép chào hỏi. “Chú khỏe không ạ, cứ gọi con Tiểu Trình là được.” “Ồ được được–” Đi lên cầu thang, khu chung cư kiểu cũ này không có thang máy. Nhà họ Thẩm sống ở tầng bốn, chẳng mấy chốc đã thấy cánh cửa quen thuộc. Thẩm Chiếu lấy chìa khóa ra mở cửa, cúi đầu nói. “Mẹ con chắc đang bận bịu trong bếp, chúng ta vào trước…” Khi cánh cửa màu đỏ thẫm được mở ra, đồ đạc trong nhà dường như không thay đổi nhiều mấy năm nay, chỉ là ngôi nhà trông cũ kỹ ố vàng hơn. Đúng lúc có người bưng thức ăn từ trong bếp ra, bà ta đeo tạp dề, gương mặt gầy gò, nét mặt vẫn nghiêm khắc như xưa, so với trí nhớ của cô thì đã già đi rất nhiều. Môi Thẩm Ý Nùng khẽ giật, nhưng lại không lên tiếng. Nhìn thấy hai người, Lao Tố Khiết sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại và đặt chiếc đĩa lên bàn ăn, lau tay vào chiếc tạp dề. “Các con tới rồi à.” Có lẽ là do Trình Như Ca đang ở đây nên bữa ăn khá yên bình, hai bên cũng khá khách sáo lẫn nhau. Thẩm Chiếu đóng vai trò là người trung gian, vui vẻ hỏi thăm tình hình của Trình Như Ca, nhưng cũng không quên lo lắng hỏi về cuộc sống mấy năm gần đây của Thẩm Ý Nùng. Một hỏi một đáp, gặp lại sau bao nhiêu năm nhưng lại bình tĩnh đến không ngờ. Lao Tố Khiết chỉ yên lặng ngồi bên cạnh ăn cơm, bả vai thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng. Chỉ đến khi Trình Như Ca trả lời mình đã đóng một vài bộ phim thì ánh mắt bà ta mới nhìn qua dò xét một phen. Nhưng sau đó cũng không biết có phải Thẩm Ý Nùng quá nhạy cảm hay không, mà cô cảm thấy dường như bà ta luôn quan sát Trình Như Ca. Sau khi ăn xong, cả hai đặt đũa xuống gần như cùng lúc. Thẩm Chiếu đang chuẩn bị chào hỏi, Lao Tố Khiết rốt cuộc cùng mở miệng nói câu đầu tiên trong hôm nay. “Lát nữa có mấy người bà con đến, hai con ngồi chơi một chút nữa.” Giọng điệu không khác gì bình thường, đã quen với giọng điệu ra lệnh, Thẩm Ý Nùng yên lặng một lúc cũng không từ chối. Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Chiếu rót trà nóng đưa tới, Trình Như Ca nhanh chóng nói cảm ơn, ông cảm thấy thích thú, lập tức khoát tay. “Không sao không sao, hiếm lắm mới thấy các con đến đây mà.” Thật sự giống như đãi ngộ dành cho khách quý. Thẩm Ý Nùng nhếch khóe miệng, nhưng không cười nổi. Lúc này, Lao Tố Khiết ở phía đối diện nhìn Trình Như Ca, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào anh, đột nhiên nói: “Con có phải đã bắt đầu đóng phim từ rất sớm phải không?” Bà ta nói ra một khoảng thời gian, chính là lúc Thẩm Ý Nùng đang học cấp hai, hai người họ sững sờ một chút, liền quay đầu nhìn nhau. “Đúng vậy ạ, có vấn đề gì không? Thưa dì.” Trình Như Ca lịch sự hỏi, vẻ mặt Lao Tố Khiết càng trở nên chắc chắn, nhìn thẳng về phía Thẩm Ý Nùng, ngay lúc đó như có một luồng điện xẹt qua trong đầu cô. Ánh mắt cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. “Không sao đâu.” Lao Tố Khiết rút lại ánh mắt lại, lần nữa lại nhìn Trình Như Ca. “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Buổi chiều, một nhóm họ hàng thân thích đến, đều nghe bảo hôm nay Thẩm Ý Nùng quay về nên cố ý đến để gặp ngôi sao nổi tiếng. Phim điện ảnh và truyền hình lúc nào cũng nhận được nhiều sự chú ý, ngay cả ở thành phố nhỏ như Tuyên Thành, khi bật TV lên cũng dễ dàng thấy được cô. Thời gian đó, điện thoại di động của Lao Tố Khiết gần như bị khủng bố, tất cả đều từ người thân, bạn bè. Ngoài việc khen ngợi sự nghiệp của Thẩm Ý Nùng, thì cũng dò hỏi khi nào cô quay về với hy vọng sẽ có được hai bức ảnh kèm chữ ký cũng như bàn tán chút ít về tin tức trong giới. Bên ngoài Lao Tố Khiết không hề đề cập đến Thẩm Ý Nùng, mọi người xung quanh chỉ biết cô từng nổi loạn. Lúc lên Bắc Kinh học đại học thì mất liên lạc nhưng không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt đã trở thành ngôi sao truyền hình. Những người từng chỉ trích cô trước mặt Lao Tố Khiết bèn thay đổi giọng điệu, rối rít khen ngợi Thẩm Ý Nùng, tỏ vẻ hâm mộ bà ta khi có thể sinh được đứa con gái giỏi giang như vậy. Ví von như con phượng hoàng vàng bay ra, cũng giúp cho họ hàng thân thích được nở mày nở mặt. Dù nghe những lời như vậy nhiều, nhưng thái độ của Lao Tố Khiết cũng không hề dịu lại. Lần này, bà ta không chỉ ngầm thừa nhận cô dẫn bạn trai về nhà, hơn nữa cũng phá lệ không nói gì quá đáng. Để ngăn Trình Như Ca khỏi những sự truy hỏi, sau khi chào hỏi mọi người ở cửa, Thẩm Ý Nùng để anh chờ trong phòng, còn cô một mình ở lại đối phó với mọi loại câu hỏi cũng như yêu cầu nhiệt tình. Cô phải chụp hình đến khi hai gò má cứng đờ, Thẩm Chiếu trước mặt giúp cô cầm điện thoại chụp. Từng người thân và bạn bè lần lượt tiến lên chụp hình cùng cô, càng không cần nói đến việc ký tên, cũng được chuẩn bị từ sớm, mang đến khá nhiều ảnh của cô, khiến cô phải nằm nhoài ra bàn trà mà ký tới lúc gãy tay. Trong phòng chen chúc náo nhiệt, cuối cùng vì có quá nhiều người nên không thể ở lại ăn tối cùng nhau, mọi người lần lượt được tiễn ra về. Cô em họ đang học cấp hai nhìn chằm chằm cô với ánh mắt vừa tha thiết vừa sùng bái. “Chị Ý Ý, nhiều bạn trong lớp rất thích chị, khi biết em là em họ của chị thì mọi người rất rất hâm mộ đó ạ!” “Nếu em mang chữ ký lên cho các bạn ấy, chắc chắn sẽ vui đến chết luôn.” “Trẻ con không nên quá đam mê thần tượng, tập trung học cho giỏi.” Thẩm Ý Nùng xoa đầu cô bé và nói. “Con lúc đó cũng không đam mê thần tượng.” Lao Tố Khiết bên cạnh cùng cô tiễn khách ra về thình lình nói, Thẩm Ý Nùng thoáng dừng lại chốc lát, ngay cả trước sự tò mò của cô em họ cũng không còn tâm trạng nào mà quan tâm đến. Cuối cùng, sau khi mọi người được tiễn về, đóng cửa lại, căn phòng yên tĩnh trở lại. Trình Như Ca vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. Thẩm Chiếu tiễn người xuống dưới thuận tiện đi đổ rác, bây giờ chỉ còn lại hai người trong phòng khách. Lao Tố Khiết nhìn cô, giọng lãnh đạm. “Người lúc đầu con theo đuổi, chính là cậu ta.” Thẩm Ý Nùng im lặng, đứng yên không nhúc nhích, bà ta tiếp tục hỏi: “Đóng phim cũng vì cậu ta?” “Hai đứa đã gặp nhau như thế nào?” “Ở bên nhau được bao lâu rồi?” “Đóng phim là một lần tình cờ, quen biết cũng là một lần bất ngờ, đã ở bên nhau được hai năm.” Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng bà ta: “Nếu còn thắc mắc gì, xin mẹ hỏi luôn một lần đi.” Đôi mắt bà dao động, môi khẽ giật, cuối cùng nhắm mắt lại một hồi. “Không còn vấn đề gì nữa.” Thẩm Ý Nùng rời mắt, đi về phía căn phòng, sau lưng lần nữa vang lên tiếng bà, giọng rất khẽ. “Con cảm thấy tốt là được.” –


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.