Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 11



Các bạn đang đọc truyện Chương 11 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ôn Địch đau đến mức không ngủ được, cô lăn qua lăn lại.

Nghiêm Hạ Vũ đút cô uống một viên thuốc giảm đau, sau đó anh đi lên phòng ngủ lên một cái chăn mỏng đắp lên người cô.

“Nếu đau quá thì đi bệnh viện.”

“Không cần đâu, chắc một lúc nữa thuốc giảm đau sẽ có tác dụng.”

Ôn Địch nằm trên trên anh, một lúc sau bụng bắt đầu không đau nữa, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chân Nghiêm Hạ Vũ tê rần sau đó lại hết tê, một lúc sau lại tê cứng lại, cứ như vậy tê rồi hết tê, anh vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích, không làm ra một chút cử động nhỏ nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Ôn Địch ngủ một giấc đến năm rưỡi chiều, Nghiêm Hạ Vũ duy trì tư thế ngồi im không nhúc nhích này ba tiếng đồng hồ.

Trong nhà chỉ có hai người bạn họ, quản gia vì che đậy lời nói dối nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ một ngày, sau khi ông gửi tin nhắn báo cáo với Nghiêm Hạ Vũ xong thì bản thân cũng không về biệt thự nữa.

Ôn Địch tỉnh ngủ vươn vai một cái, cô không ăn trưa nên bây giờ đói muốn xỉu luôn.

“Chồng ơi.”

Cô vươn tay lên khẽ cào yết hầu gợi cảm của anh.

Tay Nghiêm Hạ Vũ gác lên che mắt nghỉ ngơi, anh nghe thấy cô gọi mình thì mở mắt ra, giọng nói chưa tỉnh ngủ vẫn còn hơi khàn khàn, “Em không ngủ nữa à?”

Ôn Địch nói: “Em đói quá không ngủ được.”

Hai người đều mười ngón tay không dính nước, chưa từng xuống bếp.

Nhưng cô lại yêu cầu anh: “Không phải anh đã từng học nấu canh một lần rồi sao, anh nấu cho em ăn đi, em không muốn ăn đồ bán bên ngoài.”

Hôm nay cô nói cái gì Nghiêm Hạ Vũ cũng nghe theo, anh hỏi cô: “Em muốn ăn canh gì?”

Yêu cầu của Ôn Địch không cao: “Món gì cũng được, anh nấu một nồi canh đơn giản thôi.”

Trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng anh thật sự không biết nấu canh gì, chắc phải lên mạng tra một chút.

Nghiêm Hạ Vũ đỡ cô dậy, anh đấm đấm bắp đùi, chân anh đau nhức tê cứng lại.

Ôn Địch day day đầu gối của anh, hỏi: “Chân anh tê lắm hả?”

“Một chút.” Cảm giác tê dại chầm chậm dịu bớt, Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ôn Địch quấn chăn quanh người, dựa vào ghế sô pha xem điện thoại.

Một tiếng trước bạn thân gửi tin nhắn cho cô, lúc đó cô đang ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn.

Cô tìm tai nghe đeo vào, gọi điện thoại lại cho Thẩm Đường.

Hôm nay Thẩm Đường quay xong sớm, đã quay lại khách sạn.

Điện thoại kết nối, Thẩm Đường lên tiếng trước: “Lại đang viết kịch bản mới à?”

Chỉ có đang viết kịch bản mới Ôn Địch mới không trả lời tin nhắn.

“Không, lúc cậu gửi tin nhắn mình đang ngủ.” Ôn Địch dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô ngáp một cái, lười biếng nói: “Mình đau bụng kinh, uống một viên thuốc rồi ngủ một giấc. Chiều nay cậu không có nhiều cảnh quay à?”

“Không nhiều, chỉ có hai cảnh, quay một lần là xong.”

“Hai ngày nữa mình qua Hoành Điếm thăm cậu.” Ôn Địch nghĩ nghĩ lại nói, “Khi nào Tưởng Thành Duật đến đoàn phim thăm cậu? Mình có phải chia thời gian với anh ta không?”

Thẩm Đường im lặng một lúc mới nói: “Mình đang chiến tranh lạnh với anh ấy.”

Vì vậy Tưởng Thành Duật sẽ không có khả năng đến đoàn phim thăm Thẩm Đường.

Ôn Địch nghe thấy hai người bọn họ chiến tranh lạnh, cô không khỏi ngồi thẳng dậy. Tưởng Thành Duật để lại cho cô một ấn tượng rất tốt, chung tình, thân thiết lại rất tỉ mỉ cẩn thận.

“Hai người các cậu cãi nhau á hả?”

Thẩm Đường nói: “Cũng không hẳn là cãi nhau, mình thì kẹt ở đây, anh ấy không đến tìm mình, mình cũng không liên lạc với anh ấy.”

Ôn Địch nhắc nhở: “Cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đừng để kéo dài quá lâu.”

“Không nói đến anh ấy nữa.” Thẩm Đường nói sang chuyện khác: “Mình mới vừa thử váy xong, đang không tìm thấy túi xách phù hợp, đúng lúc thấy mấy cái túi xách dì cho tớ, hợp như là sinh ra dành cho nhau luôn.”

Ôn Địch đói quá, cô mở một túi đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa nói chuyện: “Lúc ăn tết mẹ mình còn nhắc đến cậu đó, hỏi lúc nào cậu quay xong bộ phim này, bảo mình dẫn cậu về nhà chơi.”

Thẩm Đường nói: “Đợi quay xong bộ này mình qua chỗ cậu.”

Hai người tám chuyện từ Đông qua đến Tây, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.

Ôn Địch và Thẩm Đường hẹn thời gian gặp nhau xong, lúc này mới kết thúc cuộc nấu cháo điện thoại này.

Cô lo lắng hai người Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật chiến tranh lạnh với nhau, Thẩm Đường thì lại cứng đầu giống như cô, muốn để cho cậu ấy chủ động đi tìm Tưởng Thành Duật là chuyện không thể nào, cũng không biết tình hình bên Tưởng Thành Duật như thế nào.

Ôn Địch để đồ ăn vặt xuống, cô định đi vào phòng bếp tìm Nghiêm Hạ Vũ, muốn hỏi anh tình hình phía Tưởng Thành Duật một chút, cũng muốn nhìn xem dáng vẻ khi anh mặc tạp dề xuống bếp như thế này.

“Chồng ơi, anh nấu xong canh chưa?”

Lúc cô đi qua phía sô pha bên kia, vô tình va phải hồ sơ đang đặt trên thành ghế rơi xuống đất.

Hồ sơ này là của Nghiêm Hạ Vũ ban nãy cầm về, bình thường những văn kiện giấy tờ như thế này anh sẽ không để lung tung, chắc là hôm nay uống nhiều rượu nên quên để vào trong thư phòng.

Cô cúi người xuống nhặt lên.

Ôn Địch không biết trong này không phải văn kiện giấy tờ làm ăn gì, mà là bồi thường sau khi chia tay của Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô, anh chuyển cho cô rất nhiều khoản đầu tư tiềm năng dưới tên của mình.

Nghiêm Hạ Vũ nghe thấy Ôn Địch hỏi mình đã nấu canh xong chưa, anh từ phòng bếp đi ra, đúng lúc thấy trong tay Ôn Địch đang cầm tệp hồ sơ, bỗng dưng anh cảm thấy cực kỳ căng thẳng, nhắc đến chuyện căng thẳng, cả đời này anh chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, anh buột miệng thốt ra: “Bên trong là tài liệu bí mật kinh doanh.”

Ôn Địch để tập hồ sơ lại chỗ cũ, “Anh yên tâm, em không có hứng thú với những thứ cơ mật này của anh, cho em đọc chưa chắc em đã đọc đâu nhé. Vừa rồi em đụng rớt, nhặt lên giúp anh đó.”

Nghiêm Hạ Vũ không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi, anh vờ như không có chuyện gì, nói với cô: “Canh vẫn chưa được.”

Ôn Địch đi về phía anh, hỏi chuyện: “Gần đây Tưởng Thành Duật đang bận rộn chuyện gì sao?”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Sao thế?”

Ôn Địch không vòng vo: “Hình như anh ta và Thẩm Đường đang chiến tranh lạnh, lần này thời gian hơi lâu. Anh cũng biết đó cuộc sống của Đường Đường cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ chỉ có mỗi ông nội Thẩm là yêu thương cậu ấy, không người thương không người yêu, cậu ấy sợ nhất là xảy ra mâu thuẫn với người cậu ấy quan tâm.”

“Khoảng thời gian trước Tưởng Thành Duật còn bận rộn chuẩn bị quà lễ tình nhận cho Thẩm Đường, chắc không có mâu thuẫn gì lớn đâu.” Nghiêm Hạ Vũ cũng không nắm rõ tình hình mấy ngày gần đây của Tưởng Thành Duật, “Anh sẽ hỏi cho em.”

Nói đến chuyện lễ tình nhân, Ôn Địch hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Anh muốn quà gì, em tặng cho anh.”

“Quà thì không cần.” Nghiêm Hạ Vũ yêu cầu cô: “Em vào trong phòng quần áo nghiêm túc nhìn lại những món quà em tặng anh một lượt, để lần tới anh có mặc em đỡ phải hỏi món đồ đó ở đâu ra.”

Ôn Địch cười, “Em nhỏ mọn như vậy à?”

Cô nói xong thì nhón chân lên hôn anh một cái.

Ba năm qua, quà cô tặng anh nói ít thì cũng phải có bảy tám trăm món đồ khác nhau, nhìn hết tất cả một lượt nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

Cô nể tình anh đang nấu canh cho mình, ngoài miệng thì cứ đồng ý với anh trước đã.

Nghiêm Hạ Vũ cụp mắt nhìn người tựa vào ngực mình, “Em thì sao, em muốn gì?”

Ôn Địch nhìn một vòng phòng khách, nói: “Năm nay không cần anh tốn công chuẩn bị quà gì đâu.”

“Ừm, em muốn cái gì?” Nghiêm Hạ Vũ vừa nói, vừa cúi đầu hôn cô một cái.

Ôn Địch cũng muốn hôn lại anh, nhưng khi anh đứng thẳng không cúi đầu xuống cô không hôn được anh, cô không thể làm gì khác hơn là vòng tay lên ôm cổ anh, nói: “Căn hộ của em đã thêm tên của anh rồi, có qua có lại, em chuyển tiền cho anh, anh cũng thêm tên của em vào căn biệt thự này đi, chia mấy phòng cho em, lần sau chúng ta chiến tranh lạnh, em sẽ ở phía bên của em.”

Nghiêm Hạ Vũ không lên tiếng, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

Ôn Địch không sốt ruột, dù sao thì còn một tuần nữa mới đến lễ tình nhân.

Nồi canh trên bên đang sôi ùng ục, Nghiêm Hạ Vũ kéo cánh tay của Ôn Địch đang khoác trên cổ mình xuống, quay lại cầm cái muôi nhỏ tiếp tục quấy canh.

Nghiêm Hạ Vũ vừa chỉnh lại lửa cho vừa đủ thì một người bạn gọi điện đến.

Người bạn đó trước tiên chúc mừng anh đính hôn, sau đó hẹn anh qua hội quán chơi.

Nghiêm Hạ Vũ đính hôn không mời bất kỳ người bạn nào, bọn họ muốn gọi anh ra ngoài chơi chắc hẳn là muốn bài tỏ thái độ một chút.

“Tôi không đi.” Anh nói: “Ôn địch còn chưa ăn cơm tối, tôi ở nhà nấu cơm cho cô ấy.”

Người bạn kia: “…”

Cậu ta quay đầu nhỏ giọng nói với người còn lại trong phòng bao: “Anh Nghiêm không đến được, chắc là trưa nay ở tiệc đính hôn anh ấy uống say rồi, say đến mức không biết trời trăng đất hỡi gì luôn thậm chí còn xuất hiện ảo giác, bắt đầu nói linh tinh, anh ấy nói phải ở nhà nấu cơm cho Ôn Địch.”

Cậu ta nói xong tự mình bật cười, những người khác cũng cười theo.

Nghiêm Hạ Vũ không giải thích, cắt đứt cuộc nói chuyện điện thoại này.

Lúc đầu anh không định qua bên hội quán gặp đám bạn, dự định ở nhà ăn cơm với Ôn Địch, nghĩ tới nghĩ lui anh lại quyết định đi một chuyến, có một số chuyện cần phải giải quyết.

Anh gọi tài xế chuẩn bị xe.

Ôn Địch đang ngả người ra ghế sô pha đọc tiểu thuyết, cô thấy anh mặc áo khoác dài vào thì hỏi: “Chồng ơi, anh định ra ngoài à?”

“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ bảo cô đi ngủ sớm một chút, anh không biết mấy giờ sẽ về.

Ôn Địch đã ngủ trưa ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn cô không thấy buồn ngủ, “Em không ngủ được.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Vậy chờ anh trở về.” Anh cầm tập hồ sơ kia ra cửa.”

Ô tô chạy ra khỏi khu biệt thự, Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho Khang Ba, bảo Khang Ba đến hội sở tìm mình.

Cuộc điện thoại giữa anh và Khang Ba vừa mới kết thúc thì điện thoại của Điền Thanh Lộ đúng lúc gọi tới.

Sau khi điện thoại kết nối, câu đầu tiên Điền Thanh Lộ nói là: “Anh đang ở đâu thế?” Cô ta không kiềm chế được, khi cô ta nói chuyện với anh giọng điệu lúc nào cũng rất ôn hoà.

Nghiêm Hạ Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”

Tối nay Điền Thanh Lộ đi ăn với bạn, chúc mừng cô ta đính hôn, buổi tối muốn đi hát karaoke, nhưng cô ta không đặt phòng trước ở hội quán, bọn họ đi qua đó thì phòng bao đã kín hết rồi. Nghiêm Hạ Vũ có phòng bao riêng ở hội sở, cô ta muốn mượn phòng bao của anh.

Điền Thanh Lộ nói rõ nguyên nhân, cô ta hỏi anh: “Có tiện không?”

Tối nay Nghiêm Hạ Vũ qua chỗ một người bạn, phòng bao đó cũng không cần dùng đến, “Không có gì không tiện.”

Anh cố ý dừng lại hai giây, sau đó nói thẳng ra không kiêng nể gì: “Sau này ngoại trừ chuyện công việc, còn lại những chuyện khác đừng gọi cho tôi, có chuyện gì cô cứ liên lạc với trợ lý Khang.”

Điền Thanh Lộ ở đầu dây bên im lặng cả một lúc lâu, lòng tự ái của cô ta hoàn toàn bị nghiền nát. May mắn là Đinh Nghi không nghe thấy lời này của Nghiêm Hạ Vũ, nếu không cũng không biết cô ấy sẽ chế giễu cô ta thế nào nữa.

Người đàn ông này thật sự coi trời bằng vung.

Ngang ngược đến mức bất kỳ chuyện gì có anh ở đó, quy tắc đều do anh quyết định.

Khi Điền Thanh Lộ biết tin Nghiêm Hạ Vũ muốn chia tay với Ôn Địch, cô ta thậm chí đã có một ý định cực kỳ buồn cười, cô ta tự hỏi không biết bản thân có nên bồi thường cái gì đó cho Ôn Địch hay không.

Dù sao thì cô ta cũng là người chen chân vào phá hỏng cuộc tình này của Ôn Địch.

May là suy nghĩ nực cười này của cô ta chỉ để trong lòng suy nghĩ một thoáng, không nói với bất kỳ ai.

Bây giờ nhìn lại, cô ta còn đáng thương hơn cả Ôn Địch, Ôn Địch không cần sự đồng tình từ cô ta.

Điền Thanh Lộ vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cô ấy không muốn chia tay?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Là tôi không muốn chia tay.”

Điền Thanh Lộ cảm thấy tim mình như bị một thứ gì đó đâm mạnh một cái, đau buốt thấu tim: “Ôn Địch không ngại chúng ta đã đính hôn sao?”

Mặc dù thực lực của nhà Ôn Địch so với gia đình của bọn họ thật sự kém rất xa, không thể so được, nhưng cũng có thể nói là gia đình giàu nhất Giang Thành, Ôn Địch được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, Ôn Địch lại có thể không ngại không danh không phận đi theo Nghiêm Hạ Vũ.

Im lặng mấy giây, Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi sợ cô ấy biết”

Điền Thanh Lộ: “?”

Cô tưởng bản thân nghe nhầm, anh nói anh sợ.

Vẫn còn có chuyện có thể khiến anh sợ, sống lâu rồi mới thấy.

Anh nói những lời này cho cô ta biết, Ôn Địch vẫn chưa biết chuyện anh đã đính hôn, đây là chuyện ngay cả anh còn sợ, những người khác đừng có mà đi trêu chọc Ôn Địch.

Đinh Nghi ở cách đó không xa, cô ấy không biết Nghiêm Hạ Vũ nói gì, dù sao thì nhìn biểu cảm trên mặt Điền Thanh Lộ không khó để đoán, không có lời nào tốt đẹp hết.

Điền Thanh Lộ cúp điện thoại, đi tìm đám bạn Đinh Nghi.

Đinh Nghi hỏi: “Hay là bọn mình đi chỗ khác chơi?” Cô ấy tưởng Nghiêm Hạ Vũ không muốn cho Điền Thanh Lộ mượn phòng bao.

“Không cần.” Điền Thanh Lộ điều chỉnh biểu cảm, trước mắt không chỉ có Đinh Nghi, còn có một đám chị em plastic, cô ta nặn ra một nụ cười: “Nghiêm Hạ Vũ nhường lại phòng bao để lại cho mình.”

Cô ta dùng từ “để lại cho”, ít nhiều gì cũng mang một chút ý tứ cưng chiều.

Chị em plastic mượn chuyện này trêu ghẹo cô ta.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên ở hội quán, bọn họ đi lên trên tầng dành riêng cho phòng bao.

Đinh Nghi khoác cánh tay Điền Thanh Lộ đi cuối cùng, cô ấy hạ giọng nói nhỏ để chỉ có hai người nghe thấy: “Ở bên cạnh mình cậu không cần phải giả bộ đâu, cậu không thấy mệt hả?”

Điền Thanh Lộ không đáp lại.

Đinh Nghi tiếp tục rải muối lên vết thương của Điền Thanh Lộ: “Chắc là đau lòng muốn chết hả.”

Điền Thanh Lộ lên tiếng chống chế: “Mình đau lòng cái gì chứ, lợi ích không thể so với tình cảm chân thực sao? Chuyện đính hôn này tớ lại không thua thiệt gì.”

Đinh Nghi không hề cho cô ta chút mặt mũi nào: “Thôi được rồi, vẫn còn mạnh miệng.”

Điền Thanh Lộ cũng không muốn tỏ ra cứng rắn nữa, chẳng qua đã đính hôn rồi, cô ta còn có thể làm gì nữa, cô ta không muốn để cho người khác nhìn thấy cười nhạo cô ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay.

Cô ta không thể miễn cưỡng có được tình cảm, ít nhất vẫn còn có lợi ích.

Chẳng qua chỉ là, mạnh ai nấy chơi.

Đinh Nghi nói tiếp: “Lúc trong lòng cậu khó chịu, biết phải làm thế nào chưa?”

Điền Thanh Lộ đáp lại lời của cô ấy: “Làm thế nào?”

Đinh Nghi chỉ cho cô ta một chiêu hay: “Chịu đựng.”

Điền Thanh Lộ: “…”

– –

Lúc xe của Nghiêm Hạ Vũ chạy vào sân của hội quán, Khang Ba đã ở đó sẵn chờ anh, anh cầm tập hồ sơ mở cửa bước xuống xe.

Khang Ba thấy tập hồ sơ quen thuộc, cậu ta không ngờ Ôn Địch ký thỏa thuận này nhanh như vậy. Chỉ là mối tình ba năm trời kết thúc bằng cách này, một người ngoài như cậu ta còn cảm thấy thổn thức.

Nếu như không ký, dường như cũng không còn đường để lui.

Nghiêm Hạ Vũ đưa đồ cho Khang Ba, dặn dò: “Xử lý tất cả giấy tờ trong này đi.” Anh dừng lại một chút, “Bản điện tử cũng xóa luôn đi.”

Khang Ba thoáng sửng sốt, “Ôn tiểu không muốn bất kỳ cái gì sao ạ?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Chưa đưa cho cô ấy xem.”

Hóa ra Ôn Địch vẫn chưa biết đến bồi thường chia tay của sếp lớn, Khang Ba không dám tự tiện đoán mò bước đi tiếp theo của sếp, yên tĩnh chờ dặn dò.

Cậu ta đợi một lúc lâu vẫn chỉ có sự im lặng.

Cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng lên tiếng: “Trước tiên đừng để Ôn Địch biết.”

Khang Ba đáp lại: “… Vâng.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.