Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 48



Các bạn đang đọc truyện Chương 48 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Nghiêm Hạ Vũ lật trang đang xem nhưng nhanh chóng lật trở lại, định đọc tiếp từ trang 29 rồi đọc lại một lượt nữa.

Anh chưa từng nghĩ một cuốn sách lại có sức sống và linh hồn như vậy.

“Đưa cho tôi cái bút.”

Anh suy nghĩ một lúc, “Bút chì, có đầu tròn.”

Tần Tỉnh tìm một cây bút từ ống đựng bút, đầu bút nhỏ, lấy mấy mẩu giấy vụn mài tù đầu bút.

“Anh Nghiêm, cậu định làm gì?”

Nghiêm Hạ Vũ “Ghi chú lại.”

Anh nói với Tần Tỉnh, “Đừng nói với Ôn Địch đây là sách của tôi.”

“Cậu yên tâm.”

Tần Tỉnh đưa anh cây bút chì đã được mài.

“Đưa tôi một tờ giấy khác.”

Tần Tỉnh không hiểu rõ ràng ghi chú trên điện thoại di động tiện như thế mà lại phải phiền phức thế này làm gì. Rồi anh cũng tìm mấy trang rời trong cuốn sổ và đưa cho Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đi tới đối diện bàn làm việc của Tần Tỉnh, tùy ý viết mấ chữ, anh kẹp tờ giấy vào trong sách rồi đưa cho Tần Tỉnh: “Nhìn hai dòng chữ trái và phải thấy có giống cùng một người viết không?”

Tần Tỉnh cầm lên xem kỹ: “Không giống”

Sợ mình nhìn không đúng, anh gọi thêm trợ lý ra xác nhận thêm.

Viên Viên nhìn nửa ngày rồi nhận định: “Nhìn thế nào thì cũng không giống.”

Nét chữ rồng bay phượng múa trái phải khác hẳn nhau.

Nghiêm Hạ Vũ yên tâm, chờ Viên Viên ra ngoài anh mới lấy từ trong tủ sách ra một cuốn.

Có một đoạn ở trang 36, trong đó anh viết vài dòng ý kiến của cá nhân và hai dòng thơ.

Từng nét, từng chữ được viết rất tỉ mỉ, tiếng giấy sột soạt.

Viết xong, Nghiêm Hạ Vũ đọc lại đoạn mình vừa ghi, “Đưa cho tôi cục tẩy.”

Tần Tỉnh tìm tới tìm lui ống đựng bút hồi lâu, trong lòng thầm than thở.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cục tẩy, nhớ tới Ôn Địch trước đây thích viết trên tay anh, không rửa được bằng nước mà phải dùng tẩy để xóa.

Anh cẩn thận xóa chữ “Phách” vừa viết rồi viết lại bằng bính âm. 

Tần Tỉnh lại nghĩ anh không biết viết chữ đó nên vừa viết sai, anh ta thắc mắc: “Cậu không biết bính âm sao, sao cậu không tra. Để tôi tra cho cậu.”

Anh ta mở điện thoại.

“Không cần.”

Nghiêm Hạ Vũ ghi ngày tháng ở dưới dòng ghi chú, anh ghi bừa một cái, và viết: 2004.06.22

Tần Tỉnh nhìn thấy ngày ghi chú là hơn mười năm trước, rốt cuộc cũng hiểu được Nghiêm Hạ Vũ không muốn Ôn Địch biết những dòng này là do anh viết.

Nghiêm Hạ Vũ đặt bút chì và nhìn xuống.

Hôm nay anh đọc từ trang 29 đến trang 59.

Phần ghi chú cho Ôn Địch là ở trang 28.

Đã không còn sớm, Nghiêm Hạ Vũ cất sách về tủ.

Chỉ còn hai tuần nữa là khởi động máy, anh hỏi Tần Tỉnh, “Có nên tặng quà khai máy cho Ôn Địch không?”

Tần Tỉnh nghĩ đến việc mời Ôn Địch ăn cơm nhưng lại không nghĩ tới quà cáp.

Cũng không biết nên tặng gì thì phải.

Nghiêm Hạ Vũ nói, “Tôi sẽ giúp cậu chọn còn cậu trả tiền.”

Tần Tỉnh thấy anh đáng thương nên quyết định giúp anh, “Được.”

Cây cỏ trên tường xiên xẹo không theo một quy tắc nào.

Sau khi rời công ty điện ảnh và truyền hình, tài xế lái xe thẳng về biệt thự cũ của nhà họ Nghiêm.

Trên đường đi, Nghiêm Hạ Vũ yêu cầu tài xế đưa mình tới một tiệm sách cũ.

Tiệm sách chỉ mở đến bảy giờ ba mươi tối là đóng cửa.

Nghiêm Hạ Vũ đi đến đầu hẻm rồi gọi điện cho ông chủ hỏi xem có tiện không.

Ông chủ tháo kính đọc sách và cười nói: “Một ông già như ông, mỗi ngày ngủ nhiều nhất chỉ ba bốn tiếng, ban đêm cũng chả ngủ được mấy thì có gì mà không tiện. Cháu vào đi.”

Ông ấy mở cửa cho Nghiêm Hạ Vũ vào phòng trà của mình, rồi bưng tới một ấm trà.

Nghiêm Hạ Vũ hai tối ghé tiệm sách, mỗi lần đều vào lúc ông chủ đang ở phòng làm việc, trên bàn đầy sách, trên tay còn có một ấm trà.

“Ông nên hỏi cháu có bận không, hay là không bận.” Ông chủ cười, rót trà cho anh.

Nếu anh bận thì anh vẫn có thể tìm thời gian đến đây.

Nếu không bận thì sao muộn như vậy mới đến.

Nghiêm Hạ Vũ: “Dù bận thế nào thì vẫn có thời gian tìm sách cho cô ấy.”

Ông chủ đã quen biết với Nghiêm Hạ Vũ một thời gian gần ba năm. Anh đến gặp ông để chọn sách, nói rằng đó là món quà nhân dịp kỷ niệm quen nhau của anh và bạn gái.

Sau đó, chính anh cũng nói mình đã chia tay, anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

“Đã lâu như vậy, còn chưa buông bỏ?”

Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy có chút khó khăn khi thảo luận chuyện yêu đương với một trưởng lão, cho dù có nói ra thì ông chủ cũng có thể không hiểu.

Nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Buông bỏ rồi, bắt đầu một lần nữa.” Anh sợ ông chủ không hiểu, “Nhận ra trước kia tặng cho cô ấy cũng không nhiều.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh: “Không chỉ nói về vật chất.”

Ông chủ rót trà cho anh: “Ông hiểu.”

Rồi ông ấy cười, “Đừng nhìn tuổi của ông, khi còn trẻ độ điên của ông không hề thua mấy đứa đâu, ông cũng là một người lãng mạn.”

Ông chủ nói chuyện riêng tư của mình với bạn sách mới quen vài năm, ông chỉ vào giá sách đồ sộ: “Chỗ sách này là ông mua tặng bà nhà ông.”

“Từ nhỏ bà ấy đã thích đọc sách nhưng do nhà nghèo nên không mua được sách. Kết hôn với ông, năm nào ông cũng tặng cho bà ấy. Tiếc thay bà ấy ra đi sớm, sách ông mua tặng còn chưa đọc hết.”

Im lặng giữa chừng.

“Bà ấy đi rồi ông đọc thay bà ấy. Ông đọc thay bà ấy ngót nghét hai mươi năm rồi.”

Ông ấy cười cười, nói: “Sắp đọc không nổi rồi, cố gắng đọc được quyển nào hay quyển đó.”

Ông ấy biết rõ vợ mình không đọc được nhiều như thế, cho dù không ăn không uống không ngủ, dành cả thời gian chỉ để đọc sách cũng không đọc hết được mấy chục nghìn cuốn.

Nhưng ông ấy vẫn mua tặng bà ấy nhiều như thế.

Ông ấy biết, đọc không hết, kiếp sau lại đọc, xem chừng vẫn không xong.

Ông chủ lại đeo kính đọc sách, “Cháu chọn đi.”

Ông ấy ngồi lại ghế, nhanh chóng chìm đắm trong cuốn sách.

Nghiêm Hạ Vũ lựa rất lâu, cuối cùng quyết định chọn bản tiếng Anh cũ của 《Return to Provence 》.

Đây là phòng làm việc của ông chủ, không mở cửa đón khách, không giống như hiệu sách cũ ở dưới tầng, nơi bạn có thể trực tiếp trả tiền để mua sách.

Anh hỏi ông chủ trước, “Ông còn đọc cuốn này không?”

Ông chủ đẩy kính: “Đây là cuốn ông mua khi đi du lịch nước ngoài một mình. Vừa đọc vừa ôn lại tiếng Anh.”

Ông ấy nói, “Tặng nó cho cháu.”

Nghiêm Hạ Vũ nhất quyết trả tiền, hôm nay anh chỉ mua một cuốn.

Ra khỏi tiệm sách thì Khang Ba gọi điện.

Mới chiều nay ông chủ Công nghiệp Hoa Nguyên của bọn họ đã mất hai khách hàng lớn ở Hoa Đông, và bên kia ký hợp đồng với tập đoàn Tiêu Ninh.

Đây là một cuộc chiến về giá cả.

Thư ký của Tiêu Đông Hàn đã gọi cho anh và hỏi họ liệu rằng Hoa Nguyên có cạnh tranh giá cả hay không, nếu có thì họ sẽ đồng hành với Tiêu Ninh đến cùng.

Ông chủ là cổ đông của Hoa Nguyên, trước đây ông hiếm khi tham gia vào hoạt động của Hoa Nguyên, lần này đối đầu với Tiêu Ninh và người phụ trách bên kia là Tiêu Đông Hàn nên ông tự mình phụ trách.

“Anh Nghiêm, anh muốn cạnh tranh giá cả sao?”

“Cạnh tranh, sao mà không dám”

Nghiêm Hạ Vũ hỏi lại, “Khi nào thì Tiêu Đông Hàn tới Trung Quốc?”

Khang Ba:… Anh ta không biết thời gian chính xác, nhưng cũng có biết sơ sơ, “Hội nghị thượng đỉnh tài chính năm nay chắc chắn anh ta có tham gia.”

Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh GR Fintech năm nay được tổ chức tại Giang Thành.

Lý do là: lần trước tổ chức tại Giang Thành rất thành công.

Đây là điều mà ông chủ đã nói khi giới thiệu về Giang Thành cho các cổ đông khác trong GR.

Ôn Địch biết được từ Tần Tỉnh rằng tập đoàn Tiêu Ninh và Hoa Nguyên của Nghiêm Hạ Vũ đang đấu tranh giá cả với nhau.

Trước đây Tần Tinh chỉ lo ăn chơi phóng túng, nay chưa đến hai năm đã đi vào quỹ đạo. Không hiểu về buôn bán nhưng khi ở hội sở đánh bài nghe người khác nói chuyện phiếm thì thu về không ít bí mật, anh nghĩ lần cạnh tranh này có phải vì Ôn Địch.

Hôm nay Ôn Địch và Chu Minh Khiêm đều có mặt, bắt đầu một cuộc thảo luận trước lễ khai máy.

Sau cuộc họp, Tần Tỉnh mời họ vào phòng làm việc của mình rồi đóng cửa lại.

Ôn Địch cảm thấy bất thường nên hỏi anh ta là đang có chuyện gì vậy.

Tần Tỉnh kể mọi chuyện liên quan đến việc cạnh tranh giá cả cho Ôn Địch nếu có thể. Khát vọng sống của anh ta rất mãnh liệt nên lặp lại rất nhiều lần, “Ý tôi là, nếu cô không phiền thì hãy thuyết phục cả hai bên đừng làm chuyện ngu ngốc này, làm khổ người lại làm khổ cả mình.”

Anh ta luôn cho rằng Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn là những người lý trí nhưng bây giờ xem ra thì không phải vậy.

Ôn Địch hỏi anh ta, “Anh đã đọc kịch bản chưa?”

Tần Tỉnh: “Tôi đang đọc.” Nội dung về kinh doanh rất phức tạp, liên quan đến nhiều kiến thức trong ngành. Anh ta cảm thấy hoa mắt nhưng cũng cố gắng để đọc hết nó.

Ôn Địch nói, “Chúng ta sẽ bàn bạc sau khi anh đọc xong.”

Cốc nước trên bàn trà cắm hai bông hoa như hai tháp Juliet.

Cô cầm thử một nhành hoa đưa lên ngửi, mùi hương thơm ngát.

Chu Minh Khiêm vừa uống cà phê vừa nhắn tin không quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai người họ.

Tần Tinh thấy bị mình Ôn Địch dẫn xuống hố thì đổi chủ đề, không gây khó dễ cho cô nữa.

“Nếu họ chỉ là cạnh tranh thương mại thuần túy thì dù có ác ý hay vô đạo đức thì tôi cũng không cho rằng nó có vấn đề.”

Ôn Địch hỏi ngược lại: “Anh thấy sao? Tôi còn tưởng rằng ngòi nổ cho cuộc chiến giữa hai người họ là tôi. Bọn họ hận không giành được bèn tìm đối phương để trút giận sao?”

Tần Tinh gật đầu, “Cô vừa mới chia tay thì bọn họ thành ra như thế.”

Thật khó để không bị quanh co.

Ôn Địch đặt hoa vào ly, “Bọn họ làm thế là vì chính họ, anh không phải lo lắng về tài chính trong cuộc cạnh tranh này và cũng không cần lo ai thắng ai thua hay cả hai cùng thắng hay cùng thua.”

Cô chỉ vào kịch bản trước mặt anh ta, “Sau khi đọc xong nếu anh còn có gì thắc mắc thì hỏi tôi.”

Tần Tinh: “Tôi cũng hy vọng vậy.”

Anh ta như vậy vì là một người bạn cùng chơi với nhau, từ sâu trong thâm tâm anh hy vọng Nghiêm Hạ Vũ sẽ lý trí.

Ôn Địch trấn an anh ta, “Nếu không tin thì anh hãy hỏi giám đốc Chu.”

Chu Minh Khiêm bị gọi tên thì cất điện thoại đi, “Cái gì cơ?”

Tần Tỉnh: “…”

Thì ra nãy giờ không nghe anh ta đang nói gì.

Anh ta nhân cơ hội này trêu chọc Chu Minh Khiêm, cố nhịn cười và nói, “Hiện giờ Ôn Địch nói trái tim của tôi quay về, năng lực cũng không tồi, hơn một năm đưa công ty điện ảnh và truyền hình đi đúng hướng. Ôn Địch khen năng lực của tôi rất mạnh, tôi không tin nên mới hỏi lại anh.”

Chu Minh Khiêm: “Hai người cho rằng tôi bị điếc à? Tôi không nghe hai người nói chuyện nhưng tôi biết thừa là Ôn Địch không biết nói điêu, đừng dát vàng lên mặt nữa.”

Trêu chọc Chu Minh Khiêm không thành, Tần Tỉnh bèn cười.

Tần Tỉnh trở lại chuyện chính, anh ta sao chép ra hai ba phần kịch bản, tuy rằng không chuyên môn nhưng anh ta đối với một số nội dung vẫn có một vài ý kiến riêng.

Anh ta cầm lấy kịch bản và ngồi xuống trước mặt Chu Minh Khiêm.

“Tôi đã trao đổi với Ôn Địch và tôi sẽ trao đổi thêm với anh, giám đốc.”

Ôn Địch không có việc gì thì nhớ tới quyển sách lần trước Tần Tinh đọc chưa xong. Cô đã đọc qua cuốn này trước kia và bị nó cuốn hút, bối cảnh là thời Trung Hoa dân quốc, kết cục BE.

Không ngờ tủ sách của Tần Tinh cũng có loại sách này, cô cố kiềm chế hai lần nhưng vẫn không được. 

Cô lấy sách từ trên giá xuống, Tần Tỉnh và Chu Minh Khiêm đang thảo luận kịch bản còn cô ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Tần Tỉnh.

Cô trực tiếp lật đến trang đang đánh dấu.

Tần Tỉnh vô tình nghiêng đầu, thấy Ôn Địch đang ngồi chỗ Nghiêm Hạ Vũ từng ngồi, đọc sách Nghiêm Hạ Vũ từng đọc.

Cùng một không gian nhưng thời gian khác nhau, họ như gặp lại nhau, giao thoa tại đây.

Lâu lâu vang lên tiếng lật sách.

Đọc đến trang 39, Ôn Địch chú ý tới ghi chú bút chì trên sách, đây là sách cũ chắc hẳn đây là cảm nhận của chủ cũ khi đọc nó.

Sau khi đọc cảm nhận của người kia, cô dừng lại hai giấy.

Không thể tin được, người này và cô lại tâm linh tương thông đến thế.

Lần đầu tiên đọc một cuốn sách mà cô thấy nữ chính không rơi nước mặt vì ruồng bỏ khiển trách, mà là vì nữ chính thấy nam chính đã hiểu ra.

Thời đại loạn lạc, gia đình của nữ chính tan cửa nát nhà nên sống tạm ở nhà nam chính.

Tâm tư của nam chính lại không đặt ở trên người nhân tình.

Buổi tối nam chính đi về phía bắc, thương lượng với mấy người đến tận bốn năm giờ sáng.

Lúc đó trong nhà chỉ có nữ chính thức khuya dậy sớm, lo lắng cho an nguy của nam chính đến nỗi mất ngủ.

Phụ tá của nam chính kêu nữ chính giúp và chuẩn bị lương thực cho nam chính và anh ta sẽ lên đường sau khi bình minh.

Nữ chính làm bánh đậu đỏ và một số bánh đậu xanh.

Nam chính không thích ăn bánh đậu đỏ và đậu xanh, nhìn thấy mấy chiếc bánh này phụ tá đã mắng cô.

Nam chính nói: Không sao, ta ăn vài miếng được.

Ăn vài miếng bánh, hết sạch bánh đậu đỏ còn bánh đậu xanh thì không đụng đến.

Nữ chính bật khóc sau khi anh đi.

Họ lại chia xa nhau, và ly biệt đằng đẵng ba năm.

Khi Ôn Địch đọc mấy năm trước, cô cảm thấy nữ chính chỉ là muốn làm bánh đậu đỏ cho nam chính nhưng lại sợ ý tứ quá lộ liễu nên làm thêm bánh đậu xanh để che giấu đi.

Nhưng cuối cùng nam chính cũng hiểu được ý đồ của cô, trong hoàn cảnh sinh tử như vậy cũng như không thể tự mình định đoạt, có lẽ đã đi rồi sẽ không trở lại được nên chưa đáp lại được nữ chính.

Làm sao nữ chính lại không biết anh ta không thích đậu đỏ, đậu xanh, lúc cô nghĩ đến cách bày tỏ tình cảm của mình thì cũng chỉ nghĩ đến đậu đỏ. Đậu đỏ ký tương tư, không cần xác thực, cô chỉ muốn đem tâm tình của mình gửi vào bánh đậu đỏ.

Nam chính ăn thêm mấy cái, đều là bánh đậu đỏ.

Nữ chính bật khóc không phải vì phụ tá mắng trước mặt bao nhiêu người.

Ôn Địch đọc hai câu thơ viết bằng bút chì ở bên lề trống: “Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương tư.”

“Phách.” được thay thế bằng bính âm, chắc chủ cũ đã quên cách viết của chữ này.

Tiểu thuyết này không nổi tiếng nhưng là thể loại cô thích, trong đây có khá ít đoạn tình cảm.

Có lẽ giống như cô và chủ cũ của cuốn sách, cần một chiếc kính lúp để tìm tia lửa giữa họ.

Bất kể nội dung có bị hiểu sai hay không nhưng hiếm khi gặp người đọc sách có cùng cảm nhận với mình như này.

Ôn Địch tìm trong ống đựng bút của Tần Tỉnh một cây bút chì, viết vào phần còn trống một chữ: Phách.

Sau đó viết tiếp ngày hôm nay.

Chỉ tiếc rằng chỉ có thể trao đổi với người bạn sách xuyên thời gian và không gian qua cách này.

Trong phòng nghỉ, Tần Tỉnh và Chu Minh Khiêm đang nói chuyện với nhau.

Ôn Địch hỏi Tần Tỉnh, “Mấy quyển sách này anh mua ở đâu đấy? Hay là của người thân rồi anh mượn?”

“Cuốn nào?” Tần Tỉnh nói, “Là Viên Viên mua đó.”

Anh ta gọi trợ lý Viên Viên đến, bởi vì Viên Viên ít đọc sách hơn anh ta, anh ta mua cuốn này đã một năm rưỡi rồi, xem chừng Viên Viên cũng không nhớ là cuốn nào.

Viên Viên bước vào, “Tổng giám đốc Tần, có chuyện gì sao?”

“Chị Ôn Địch muốn hỏi, cô mua mấy cuốn này ở đâu?” Tần Tinh chỉ vào tủ sách.

“Tôi mua nó ở tiệm sách, mười cuốn mà có 100 tệ.”

Ôn Địch cười cười.

Thật khó để tưởng tượng được chủ cũ của cuốn sách này sao lại đem bán nó đi.

Viên Viên đoán: “Chắc cũng giống như chuyện xảy ra với tiểu thuyết của em. Bị người trong nhà làm hỏng nên khi chuyển nhà thì thành phế liệu.”

Những cuốn tiểu thuyết hồi cấp 3 cô ấy đọc hơi cũ, bìa sắp rụng cả ra, mẹ cô ấy đem bán như đồ bỏ đi, bán nhiêu đó cuốn mới được 17 tệ 50 xu.

Viên Viên không ngờ rằng cuốn sách cô ấyvô tình mua lại được Ôn Địch chú ý đến.

“Chị Ôn Địch, ông chủ đó quanh năm bán mấy cuốn sách cũ. Em sẽ tìm mua cho chị, dù sao nó cũng không đắt lắm.” Cô ấy cười nói, “Mua về cho tổng giám đốc Tần còn làm màu.”

Ôn Địch đáp: “Được, em mua còn để chị trả tiền.”

Đột nhiên Tần Tỉnh có một tia hứng thú, cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng có cách gửi cuốn sách mà Nghiêm Hạ Vũ muốn đưa cho Ôn Địch.

Nếu một cuốn sách cũ được gửi đến Ôn Địch dưới danh nghĩa của anh ta thì sẽ làm dấy lên nghi ngờ, nếu anh ta để nó lẫn vào đống sách mà Viên Viên mua thì chuyện Ôn Địch chọn là điều đương nhiên.

Anh ta nói với Viên Viên: “Nếu một ngày nào đó cô mua sách thì tôi sẽ đi mang sách về cho cô.”

Viên Viên nói: “Không cần, tôi đi taxi rồi, rất tiện.”

Tối hôm đó Viên Viên đi thẳng đến chợ đêm cô thường lui tới để mua sách sau khi tan làm.

Ôn Địch cất cuốn sách đang dang dở vào tủ sách của Tần Tỉnh, cô nhìn thấy có 51 trang.

Tần Tỉnh nói, thật phiền nếu cô đến tìm đọc lần nữa.

Ôn Địch: “Tôi đã đọc rồi, tôi biết đoạn kết rồi.”

Chỉ là khi mọi chuyện ổn thỏa thì tôi sẽ tới lấy.

Vì là kết BE nên vượt quá sức chịu đựng, cũng không dám đọc trước khi đi ngủ.

Sau một ngày bận rộn, ngồi lên xe, cả thế giới như tĩnh lặng.

Ôn Địch ngồi trong xe khoảng nửa phút, định thần lại, bật nhạc rồi khởi động xe rời khỏi tầng hầm.

Con đường từ công ty về nhà có lúc cảm thấy rất gần, cũng có lúc thấy xa vô cùng, giống như hôm nay, như là đã lái xe hai tiếng đồng hồ.

Về đến dưới tầng chung cư, Ôn Địch giảm tốc độ, lái xe chậm rãi đi vào bãi đậu xe.

Đột nhiên có một chiếc ô tô vượt lên phía trước khiến cô phải phanh gấp.

Là một biển số xe lạ, hình dáng xe cũng lạ.

Chiếc xe kia lùi lại, sử dụng hệ thống tự lái, từ từ lùi về ngang với cô.

Ôn Địch nói với đối phương: “Lần sau còn như này thì tôi sẽ trực tiếp đâm đấy.”

Tiếu Chính Thao không cãi nhau với cô “…” “Lần này tôi đến là để bàn công việc, nên tiện đường tôi ghé qua…”

Ôn Địch ngắt lời ông ta, “Tôi không có hứng thú với kế hoạch của chú, xin tránh đường.”

Tiếu Chính Thao cảnh cáo cô: “Cô Ôn, tôi đã lịch sự với cô và cho cô thời gian để giải quyết mối quan hệ với Tiêu Đông Hàn.”

Ôn Địch nắm vô lăng không thèm nhìn lấy ông ta, “Xem ra chú cũng chưa hiểu nhỉ, chẳng trách cứ mãi thua Tiêu Đông Hàn.”

Tiêu Chính Thao giật mình, Tiêu Đông Hàn nhận được một món quà từ Trung Quốc vào ngày sinh nhật nên ông ta nghĩ họ vẫn còn qua lại với nhau.

Nhưng với tính cách của Ôn Địch cô sẽ không nói mấy điều vô lý.

Ôngta không hành động hấp tấp, cần có xác minh trước.

“Tôi hy vọng cô hiểu được tình hình hiện tại.”

Tiêu Chính Thao ra lệnh cho tài xế lái xe về trước.

Chiếc xe vừa mới đi ra thì di động anh ta sáng lên, có cuộc gọi đến.

Tiêu Chính Thao cau mày nhưng vẫn nghe máy.

“Tôi nghĩ chú chán sống rồi.”

Tiêu Chính Thao nhìn điện thoại: “Tôi không chán sống, cũng không phải cậu nói thì được.”

“Tôi ghét người khác đụng đến điểm quan trọng của mình, với lại đã nói đừng đụng đến cô ấy.”

Tiêu Chính Thao: “Đừng căng thẳng, tôi đến gặp cô Ôn chỉ để nói vài lời chân thành.”

Nghiêm Hạ Vũ không rảnh để tán phét với ông ta: “Rốt cuộc là ông muốn tiền hay gì?”

Tiêu Chính Thao muốn nói gì đó nhưng bên kia lại cúp máy.

Khi ông ta nghe điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ thì Tiêu Đông Hàn gọi đến, nhưng lại không gọi được.

Ông ta không định gọi lại nên nhắn qua: [Phán đoán sai rồi, nghe nói hai người muốn chia tay.]

Tiêu Đông Hàn: [Về độ chính xác của tin tức như nào mà muốn thương lượng với tôi?]

Anh ta xóa tin nhắn rồi quăng điện thoại đi.

Anh ta biết Tiêu Chính Thao sẽ đến Trung Quốc nhưng không ngờ ông ta lại đi gặp Ôn Địch, không biết rằng cô có sợ không.

Lúc trước thư ký Lỗ đã sắp xếp người đi theo bảo vệ Ôn Địch nhưng ở một nơi đông đúc như Bắc Kinh việc bí mật bảo vệ một người có hơi khó khăn, hơn nữa xe cộ qua lại nhiều cũng khiến bị phân tán.

Bây giờ Tiêu Chính Thao đã biết họ đã chia tay, anh không nên lén lút chăm chăm đến Ôn Địch.

Tiêu Đông Hàn tháo kính cuống, xoa bóp nhân trung, trải qua mấy tháng đối phó với nhà họ Tiêu anh đã kiệt sức. Với tình trạng mệt mỏi như này anh phải dựa vào melatonin mới có thể ngủ được.

Không khoa học.

Thư ký Lỗ mang đến một số bảng dữ liệu và bảo anh ta quyết định làm thế nào để đối phó với Nghiêm Hạ Vũ trong cuộc cạnh tranh giá cả.

Tiêu Đông Hàn nhấp vài ngụm cà phê đen, đặt cốc cà phê xuống và cầm tài liệu lên, sau vài giây, anh hỏi: “Hội nghị tài chính của GR diễn ra khi nào?”

“Giống như năm ngoái.”

Tiêu Đông Hàn gật đầu và sau đó anh ta đi gặp Nghiêm Hạ Vũ một lần nữa.

Anh ta sẽ mặc một bộ khuy măng sét mới.

Thư ký Lỗ đợi rất lâu nhưng không đợi được chỉ thị tiếp theo của sếp, không biết sao sếp lại hỏi về thời gian diễn ra Hội nghị cấp cao của GR.

Vào ngày mười sáu tháng chín, khởi máy [ Mặt trái dục vọng ]

Tổng cộng sẽ quay ở năm thành phố và điểm đến đầu tiên là Thượng Hải.

Vào ngày khai máy, Ôn Địch nhận được một bó hoa và một hộp chocolate từ em họ lớn và em họ nhỏ.

Buổi tối cho tiệc khai máy, Ôn Địch và Tần Tinh đến khách sạn.

Tần Tinh ở trong góc nghe điện thoại, thấp giọng nói: “Anh Nghiêm, sao hôm nay cậu đến thăm ban, phim còn chưa khởi quay mà, không phải tối hôm qua chúng ta còn chơi bài ở club, đợi vài ngày nữa hãy tới thăm ban được không? Ai không biết còn tưởng cậu là anh ruột của tôi.”

“Vậy thì tôi đợi thêm hai ngày nữa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.