Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 72: 72: Không Làm Lành Là Không Làm Lành



Các bạn đang đọc truyện Chương 72: 72: Không Làm Lành Là Không Làm Lành miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Nhiên”.
Thẩm Chứng Ảnh và Tạ Nhã Nhiên ngồi ở một góc trên lầu hai, cũng chính là nơi mà lần trước hai người cùng ngồi uống rượu, chỉ cần nghiêng đầu qua là nhìn thấy tầng dưới.

Khác một điều là trên bàn chỉ có hai ly nước trái cây và đồ ăn nhẹ, không hề có bất cứ sự hiện diện của thứ gì chứa cồn.
Đây là lần gặp đầu tiên của cái hai sau cái đêm say bí tỉ.
Thẩm Chứng Ảnh vừa bước vào quán thì đã thấy Tạ Nhã Nhiên đứng ngay tại quầy, nhác thấy bóng Thẩm Chứng Ảnh xuất hiện, chưa gì Tạ Nhã Nhiên đã bật cười.
Không phải nhịn cười không được, mà là do Tạ Nhã Nhiên không muốn nhịn.
Thấy bạn bật cười, Thẩm Chứng Ảnh lập tức đỏ bừng mặt, nhớ lại những pha hành động đi vào lòng đất của mình, cô chỉ biết gục đầu, ấp úng không nói nên lời, chỉ mong ở đây xuất hiện ngay một cái hố để mình chui xuống trốn.
Tạ Nhã Nhiên bắt lấy tay Thẩm Chứng Ảnh, kéo cô vào trong tiệm, “Đến cũng đến rồi rồi, không cho cậu trốn”.
Vẻ mặt bối rối thẹn thùng của Thẩm Chứng Ảnh vô cùng đáng yêu, Tạ Nhã Nhiên chỉ tiếc mắt mình không phải là máy ảnh để nháy liên tục, phí hoài rất nhiều khoảnh khắc động lòng người.
Trên thực tế, Tạ Nhã Nhiên khá bất ngờ khi Thẩm Chứng Ảnh xuất hiện nhanh tới vậy.
Từ cái hôm hai người say khướt nhân ngày tái ngộ sau bao nhiêu năm trời đằng đẵng mất liên lạc, biết da mặt Thẩm Chứng Ảnh mỏng, chắc chắn sẽ sợ người này người kia chê cười, thể nào cũng phải lặn một thời gian.

Lúc trò chuyện trên WeChat mấy hôm trước, Tạ Nhã Nhiên có thể cảm nhận được sự xấu hổ của người đối diện toát ra trong từng hàng chữ, ồ ạt ùa sang theo đường mạng không dây.
Tạ Nhã Nhiên cảm thấy lần này rất khác với lần trước.

Khi đó gương mặt Thẩm Chứng Ảnh đầy u sầu, giữa mày lúc nào trông cũng buồn bực cau có, cho dù che giấu rất kỹ nhưng những người tỉ mỉ vẫn có thể nhận thấy vẻ ủ rũ.

Còn bây giờ, dường như có một điều gì đó đang diễn ra một cách tốt đẹp.
Bỗng dưng Tạ Nhã Nhiên lại nghĩ đến Hồ Lại, thế là bà chủ Tạ không thể nhịn được cười, chẳng lẽ sau hôm ấy thì hai người này cũng làm lành rồi sao?
Vừa khéo.
“Bức ảnh cậu nhờ tôi phóng to với đóng khung xong xuôi rồi đấy, hôm nay người ta mới vừa giao đến.

Tôi đang định báo cậu hay thì cậu đến luôn, trùng hợp thật”.

“Bức ảnh nào?”
“Ảnh của cô bé xinh xẻo kia chứ còn của ai nữa, cậu khen là ảnh đẹp rồi còn hỏi tôi có thể phóng to lên không.

Nếu hôm đó con bé không đến đón cậu, sau đó bị sờ soạng vuốt ve đến mức bất lực không biết phải xử lý như thế nào thì tôi cũng không làm chuyện này cho cậu đâu.

Chậc, nhưng chỉ phóng được đến cỡ tấm poster thôi.

Cậu muốn đem tặng hay giữ lại để từ từ thưởng thức đây?”
Thẩm Chứng Ảnh trố mắt, không tài nào tin nổi.
Ôi thôi, chẳng lẽ lại thêm một tác dụng phụ của rượu nữa.

Thảo nào người ta hay nói rượu là ma quỷ, một lần lầm lỡ là hối hận cả đời, thể diện trôi theo sông Hoàng Phố.

“Sao vậy, không nhớ à? Cũng đúng, hôm đó cậu say đến bí tỉ.

Thế cuối cùng cậu có cần nữa hay không đây, nếu không cần thì để lại cho tôi treo trong quán cũng được”.
“Cần cần cần”.

Vừa nghe Tạ Nhã Nhiên bảo để lại cho bạn mình treo trong quán, Thẩm Chứng Ảnh đã vội tuôn liên thanh một tràng.

Ừ thì say luôn là nguyên nhân khiến ta làm chuyện mất mặt, nhưng những gì ta làm khi say lại chính là những thứ ta muốn nhưng không dám thực hiện.

“Để tôi gửi tiền làm khung lại cho cậu.

Chắc chắn Hồ Lại không muốn cậu treo ảnh em ấy trong tiệm đâu, mà để cậu mang tiếng xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân thì cũng không hay”.
“Ôi trời, hay cho cậu còn lôi cả quyền hình ảnh cá nhân ra nói.

Vậy là các cậu làm lành rồi à?”
Thẩm Chứng Ảnh ngồi xuống, thành thật đáp: “Vẫn chưa.

Em ấy bảo vẫn còn giận, tôi cũng không biết nên gì để em ấy nguôi”.
Gọi người mang thêm nước trái cây lên xong, Tạ Nhã Nhiên thẳng thắn nói: “Cậu tự đóng gói mình lại rồi gửi cho con bé đi”.
“Hồ Lại không nuốt nổi trò này đâu, mà cho dù có nuốt, em ấy sẽ càng cáu tiết hơn thôi”.

Hồ Lại là người không để ý những chuyện vặt vãnh, nhưng những vấn đề nghiêm trọng mà xử lý quấy quá cho qua chuyện thì cũng chết với cô.

Hai người đang đối mặt với một vấn đề mang tính quy tắc, vì thế Hồ Lại càng không thể nhượng bộ.

Lui lại một bước để ngẫm nghĩ kỹ hơn, dù Thẩm Chứng Ảnh có nói hay đến mức nào, nếu không làm được thì cũng chẳng ích gì, giống như lời cô nói, cô không chắc mình có thể đẩy mọi chuyện đến mức nào.
Nhắc đến Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh như được hồi sinh, bất chợt Tạ Nhã Nhiên nhớ đến một trong những nguyên nhân khiến hai người rời xa nhau chính là chàng quý tử bảnh trai của bạn mình nên mới tò mò hỏi, “Cậu thích con bé đến mức nào?”
Thích đến mức nào ư? Làm sao để mình có thể diễn tả được thứ tình cảm mà chỉ chợt nghĩ đến người kia thôi thì trong lòng đã bất giác dâng lên niềm hân hoan tột độ?
Thẩm Chứng Ảnh không biết.
Cô chỉ biết miêu tả rằng, “Nếu tính trên thang điểm từ 0 đến 10, tôi nghĩ, mức độ thích mà tôi dành cho em ấy phải trên 12 điểm.

Lắm lúc tôi tự hỏi tình cảm này đến từ đâu, chúng tôi biết nhau chưa bao lâu, cũng chưa cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, em ấy còn từng là…!Ừm, có lẽ là số phận, vòng xoay số phận đã bắt đầu chuyển động kể từ lúc em ấy đặt chân vào lớp của tôi”.
Bất cứ khi nào một người vùng lên chống lại định mệnh, sẽ luôn có cảm giác rằng mình không thể chống lại.
Bàn về Hồ Lại thêm vài câu nữa, chủ đề bắt đầu chuyển dần về hai người họ, cuối cùng Tạ Nhã Nhiên và Thẩm Chứng Ảnh cũng có thời gian chuyện trò tỉ mỉ hơn những câu chuyện khác.
Mãi đến khi trời chập choạng tối, khi được hỏi Tết này có dự định gì hay không, Tạ Nhã Nhiên thản nhiên bảo mình sẽ về quê ăn Tết.

Chọn cho mình lối sống xê dịch quanh năm suốt tháng, chỉ vài năm trở lại đây Tạ Nhã Nhiên mới về nhà đón năm mới.

Hồi trước không về vì sợ phải nghe lải nhải, một phụ nữ không chồng không con thì chắc chắn ở nhà nào cũng bị xầm xì sau lưng.

Vì để cho đôi tai mình được yên ổn, nên dù tết nhất đến, Tạ Nhã Nhiên vẫn xách camera lên và đi.

Bây giờ già rồi, là sản phẩm kém chất lượng trên thị trường hôn nhân, cha mẹ cô hiểu có thuyết phục cũng vô ích nên cũng lười tranh cãi, không thèm đếm xỉa đến nữa.

Không ai nhắc nhở hay hỏi thăm vô duyên, không khí trong nhà tạm xem là hòa thuận.
Còn vợ chồng anh trai bên nhà Thẩm Chứng Ảnh lại giống như tú bà, suốt ngày mai mối giới thiệu, nhìn điệu bộ kia chắc chỉ có chết mới chịu buông tha cho em gái.

Sau cái bận vùng lên cãi nhau với bố mẹ hôm Tết Dương lịch xong, Thẩm Chứng Ảnh không muốn cúi đầu nhận lỗi khi mình không làm gì sai như những lần trước nữa nên đến giờ vẫn chưa xuống nước.

Những năm trước hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh đều ăn Tết bên nhà ngoại, vì thế phỏng chừng lần này hai ông bà vẫn đinh ninh đến tầm đó con gái sẽ về xin lỗi.

Ngày nào Giang Ngữ Minh cũng rỉ rả bên tai cô Thẩm rằng cậu ta không muốn về bên ngoại từ lâu rồi, mỗi lần về đều cảm thấy sống không bằng chết, nói đến mức mẹ cậu ta bắt đầu dao động, thế là Thẩm Chứng Ảnh khuyên con qua chỗ cha, còn mình ở nhà ăn Tết một mình, vậy là yên ả hạnh phúc.

Thế nhưng Giang Ngữ Minh nhất quyết không chịu là không chịu, khuyên tới khuyên lui vẫn vô dụng, càng nói cậu ta càng lắc đầu nguầy nguậy.

Vì thế hai mẹ con thống nhất giao thừa này sẽ ở nhà ăn lẩu, vừa tiện vừa tiết kiệm, đỡ đi lại vất vả mà còn bị mặt nặng mày nhẹ.
Nghe Thẩm Chứng Ảnh nhắc đến con trai, nghĩ đến cậu chàng hôm đó đứng giữa quán gào ầm lên, lồng lộn vì nghĩ rằng mình có gian tình với Hồ Lại mà Tạ Nhã Nhiên không khỏi buồn cười, đang định hỏi thăm thêm thì thấy Thẩm Chứng Ảnh nhận được điện thoại của Hồ Lại.
“Chậc, chốc nữa em ấy sẽ đến quán.

Nhã Nhiên, cậu có thể gửi cho tôi bức ảnh kia được không?”
“Ảnh nào? Ôi trời, treo trong phòng chưa đủ mà còn muốn lưu về điện thoại nữa cơ à? Chậc chậc chậc, Thẩm Chứng Ảnh, cậu cuồng con bé quá rồi đấy”.
Thẩm Chứng Ảnh không trả lời, chỉ ngượng ngùng nhìn bạn mình đầy mong chờ.
Tạ Nhã Nhiên sởn gai ốc, rụt hết cả vai vào, nói: “Để tôi gửi, để tôi gửi”.
“Tôi muốn lấy cả file gốc cơ”.
“…”
Mấy người đang yêu đều là những kẻ quái đản, cho dù họ có làm lành nhau hay chưa.
Chẳng mấy chốc, Hồ Lại đã đến “Nhiên”, mang theo một chậu hoa hồng môn đã nở rất đẹp.

Tạ Nhã Nhiên cười cười, nói với Hồ Lại rằng: “Có phong cách thập niên 80 đấy, thời đấy tặng hoa là tặng cả chậu”.
Hồ Lại đưa chậu hoa sang, “Cái này là của chị, bà chủ Lôi, à không, Lôi Đình Vũ nói chị muốn đặt một chậu hồng môn trong quán”.
Lôi Đình Vũ bảo, đừng gọi cô ấy là bà chủ Lôi, nghe như “Lôi lão hổ”.

Mấy người bị gọi là “Lôi lão hổ” trên TV không có ai là người tốt.

Tạ Nhã Nhiên đang không biết phải nói gì thì thấy Hồ Lại lấy một bó hướng dương được gói giấy báo từ sau lưng đưa cho Thẩm Chứng Ảnh, “Đây, mang về chưng cho nhà cửa sáng sủa tươi tắn lên một tí”.
Thẩm Chứng Ảnh vui vẻ nhận.
Dè đâu Hồ Lại lại tiếp tục hấp háy mắt với Thẩm Chứng Ảnh, như muốn hỏi hôm nay cô Thẩm uống bao nhiêu rượu lậu rồi.
Thẩm Chứng Ảnh tức giận trừng Hồ Lại, nhưng chỉ được vài giây đã bật cười.

“Không dám uống.

Hôm nay chỉ uống nước trái cây thôi.

Em yên tâm rồi chứ?”
Thẩm Chứng Ảnh kết thúc câu nói bằng giọng nhẹ nhàng, mang theo vài phần hờn dỗi, khiến Tạ Nhã Nhiên phải liếc sang nhìn bạn vài lần.
Biết Thẩm Chứng Ảnh ở “Nhiên”, Hồ Lại chẳng hề lấy đó làm buồn.

Sức hấp dẫn có một không hai của Tạ Nhã Nhiên khiến cô nhất thời lóa mắt, nếu không biết Tạ Nhã Nhiên là bạn học cũ của Thẩm Chứng Ảnh, có thể vầng hào quang ấy vẫn còn.

Nghe Thẩm Chứng Ảnh thuật lại hết chuyện cũ, cộng thêm việc đôi bạn này không gặp suốt bao nhiêu năm, bạn bè cũ tâm tình cùng nhau là chuyện hết sức bình thường.

Cô không tự ti đến mức vì việc này mà nổi cơn ghen.
Điều duy nhất khiến Hồ Lại không hài lòng chính là sự xuất hiện của Tạ Nhã Nhiên đã khiến Thẩm Chứng Ảnh đột ngột thay đổi, cô thà rằng có sự thay đổi này là vì mình còn hơn là vì người khác.

Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Lôi Đình Vũ, Hồ Lại hiểu rằng Tạ Nhã Nhiên chỉ là chất xúc tác chứ không phải là yếu tố quyết định, mặc dù trong lòng có chút trúc trắc, song Hồ Lại sẽ không vì thế mà tỏ thái độ hậm hực với người khác.
Nếu Thẩm Chứng Ảnh không hẹn đi ăn tối thì Hồ Lại sẽ không đến quấy rầy hai người họ hàn huyên.

Hiếm khi Thẩm Chứng Ảnh mới gặp được một người mà chị ấy có thể trò chuyện, Thẩm Chứng Ảnh càng có thể mở lòng với càng nhiều người, Hồ Lại càng phấn khởi hơn.

Thẩm Chứng Ảnh quanh năm suốt tháng chôn chân trong nhà nên không rành rẽ quán xá, vì thế ban đầu cô Thẩm định sẽ ăn linh tinh chút gì đấy ở “Nhiên” luôn.

Đương nhiên Hồ Lại không đồng ý, còn đưa Thẩm Chứng Ảnh sang nhà hàng Âu ngay bên cạnh giống như muốn trêu ngươi.

Trước khi ra khỏi quán còn nói lẫy với Tạ Nhã Nhiên rằng, “Đấy, em bảo chị bổ sung thêm menu món mặn mà chị không chịu, bọn em đành phải sang quán kế bên ăn vậy”.
Nhà hàng Âu lác đác khách, gọi món xong, chỉ còn hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí bất chợt trầm hẳn.

Lần gặp trước cũng là lần đầu tiên Thẩm Chứng Ảnh phô bày thế giới nội tâm của mình, lúc nói thì hùng hổ không hề do dự, vậy mà về nhà lại xấu hổ thẹn thùng.
Hồ Lại thưởng thức vẻ lúng túng ngượng ngùng của giáo sư Thẩm một lúc.

Thấy mức độ xấu hổ trên mặt Thẩm Chứng Ảnh sắp vọt thẳng đến dương vô cực, không đành lòng nhìn người đối diện luống cuống thêm nữa, Hồ Lại bèn hỏi: “Dạo này chị còn ăn ở canteen trường không?”
“Học sinh nghỉ thì canteen cũng không bán”.
“Thất vọng lắm à?”
“May mà còn có canteen bên công ty em”.

Nghèo thành giàu thì dễ, giàu quay về nghèo mới khó, ăn bên Côn Luân rồi, canteen trường hoàn toàn bị hạ bệ.

Tâm trạng của Thẩm Chứng Ảnh trong kỳ nghỉ không tốt nên cũng không mặn mà gì chuyện ăn uống.
“Mãi chị mới chịu quay về tham gia thử nghiệm trò chơi, hóa ra chỉ để ăn chực”.

“Chị là loại người đó à?” Cô bé này không nhận ra rõ ràng mình quay lại là vì em ấy sao, chứ nào để nhăm nhe đồ ăn cơ chứ.

“Có trả tiền thì không gọi là ăn chực được”.
Nhắc đến chuyện thử nghiệm trò chơi, Thẩm Chứng Ảnh có chuyện muốn hỏi.
“Dạo này em thử nghiệm thứ gì trong game thế, nghe nói em chơi cuồng loạn lắm, chuyện là sao vậy?”
“Chị nghe ai nói?”
“Đồng nghiệp của em”.
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, em chỉ tò mò về thế giới mà thôi”.
Hôm đó sau khi Hồ Lại bỏ về văn phòng, chỉ còn một mình Thẩm Chứng Ảnh ngây người trong thế giới ảo, tình cờ lúc ấy sóng não của một số nhân viên tham gia thử nghiệm khác cũng truyền đến.

Bọn họ đang kháo nhau về việc Hồ Lại phát điên trên game, chỗ nào càng mạo hiểm Hồ Lại càng đâm đầu vào, không màng bất cứ nguy cơ nào có thể nảy sinh.
Các thiết bị của Real Fantasy Land đều được kết nối với các chất dẫn truyền thần kinh, nếu quá nhập tâm vào trò chơi sẽ gây ra tổn thương não, hậu quả nghiêm trọng nhất có thể xảy ra là não bộ sẽ nhầm lẫn tín hiệu giữa thực và ảo; chẳng hạn, nếu trong game mà người chơi bị gãy chân cụt tay, thì não sẽ tưởng lầm rằng ngoài đời cũng vậy, dẫn đến mất kết nối với hai bộ phận đó.

Để tránh tình trạng trên, nhà sản xuất bắt đầu gán các thông số tương đối cao cho những nhân vật trong game, làm sao cho người chơi không phải trải qua cảm giác đau đớn khi gặp thương tật hay mất mạng.
“Tò mò như thế nào?”
Đấu không lại sự kiên trì của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại thẳng thắn đáp: “Em chỉ tranh thủ vào game học thêm một số kỹ năng, trải nghiệm những thứ không thể thực hiện ngoài đời thôi”.
“Như là?”
“Đi lặn, nhảy dù, parkour? Thật ra không có gì nguy hiểm cả, chị nhớ cái lần chúng ta bay lên trời không, lên tít trên đấy mà cũng đâu có việc gì”.

Hồ Lại làm ra vẻ đáng thương, “Em chỉ muốn luyện cho thật nhuyễn, có thế lúc thử sức thật mới không xảy ra vấn đề”.
Sau khi gặp Tạ Nhã Nhiên, máu nổi loạn trong cơ thể Hồ Lại lần thứ hai được kích hoạt, lúc bé thì muốn bỏ nhà ra đi, đến lúc lớn lại muốn lẻn đi.

Hồ Lại tự nhủ mẹ có gắn GPRS lên người mình đâu, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là sẽ không ai biết mình đi đâu làm gì.
Đây là bí mật nhỏ của riêng cô, tạm thời Hồ Lại chưa định nói với Thẩm Chứng Ảnh.

Đợi đến lúc đó chụp vài pô ảnh gửi sang, dọa Thẩm Chứng Ảnh sợ chơi.
Hừ.
Dáng vẻ vờ vịt đáng thương của cô bé này đúng là một chiêu mỹ nhân kế mẫu mực, Thẩm Chứng Ảnh hết cách, đành phải nắm lấy tay Hồ Lại rồi nói: “Ước mơ ngày bé của chị là được đi khắp thế giới, khám phá xem đất trời này rộng lớn đến nhường nào, nhưng bố mẹ lại muốn chị trở thành một giáo viên…!Thế nên chị chỉ biết ước ao, sau này có con, cả ngày quanh quẩn ở nhà trông nom nó, không còn thời gian mơ mộng những thứ khác.

Hồ Lai Lai, chờ đến khi dịch lắng xuống, có thể ra khỏi thành phố, chúng ta cùng nhau đi đâu đó có được không?”
Từng từ Thẩm Chứng Ảnh nói ra đều rất chân thành, đây cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Chứng Ảnh đề nghị như thế, không phải Hồ Lại không cảm động, nhưng có một chuyện đang khiến cô bận tâm hơn.
Lời đã lên đến miệng, nhưng vẫn ngần ngừ muốn nói lại thôi.
Thẩm Chứng Ảnh thấy thế, cho rằng Hồ Lại không tin mình bèn nói dỗi: “Chuyện khác thì không biết nhưng đưa em đi chơi là chuyện chị có thể làm được mà”.
“Không phải thế, chuyện là, chị có biết cơ duyên nào khiến chị Nhã Nhiên chụp tượng Phật không?”
“Cơ duyên gì?”
“Chị ấy để ý một người ôm mộng khám phá thế giới, nhưng vì một lý do nào đó lại không thể thực hiện nên mới chụp ảnh lại để giúp người nọ có thể ngắm tượng Phật, đồng thời cũng thấy được chị ấy.

Chị nói thử xem, người này là ai”.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi ở nhờ nhà bạn hai hôm, suy nghĩ nát óc vẫn không thể viết được gì, đêm qua còn nằm mơ thấy mình bị truy sát, tỉnh lại cố ngủ tiếp vẫn mơ thấy cảnh tượng y hệt, bốn lần liên tục…
Không đăng được chương mới tôi cũng áp lực lắm..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.