Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 16



Các bạn đang đọc truyện Chương 16 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Kết thành phu thê, hồn mạch tương thông… các ngươi…” Sư phụ nghiến răng, chiếc roi trong tay hơi run lên.Ta cảm thấy cánh tay Tử Huy luồn qua lưng, ôm lấy vai ta, y ngồi cạnh ta,nói: “Thần quân xem, kết liễu chúng ta ngay hôm nay? Hay là đợi mộttháng nữa để A Tường cùng hồn phi phách tán với ta, mãi mãi không thểvào luân hồi, hoàn toàn biến mất, làm vậy có thể xoa dịu cơn giận củathần quân chăng?”Sư phụ im lặng, ánh mắt lại lạnh lùng y như TuLa. Đột nhiên người quất roi đánh mạnh lên mặt Tử Huy, mà không hiểu sao ta lại thấy đau, mặt bỏng rát, sau đó hình như có máu trào ra, hai mátrở nên dinh dính.“Đòn này thần quân nương tay thật. Nếu thầnquân không tin lời ta, có thể thử giết ta xem.” Tử Huy cười nói, “Ta làmột yêu tinh đá thanh tu, không thể làm chuyện gì độc ác, dù là vợ tahay là cho ta trái tim bán tiên thì đều phải do người khác tình nguyện,bởi vì dù chỉ ép một chút xíu thì vẫn tổn hại cực lớn tới hiệu quả phápthuật. Trái tim của bán tiên có thể giúp ta lấy lại sức mạnh đã mất, cóthể trở lại là một yêu tinh bất tử, A Tường cũng có thể trường thọ. Sưthực ở ngay trước mắt thần quân, muốn cứu muốn giết tùy người địnhđoạt.”Ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào sư phụ, càng lúc càng hoảng sợ, chợt thấy sư phụ nhếch mép cười, ta nín thở, nghe người nói:“Rất tốt, mối thù này, ông đây kết với ngươi.”Sư phụ rút một thanh đao dài hơn mười tấc dưới chuôi roi ra, người trở tay đâm lưỡi dao nhỏ vào chính ngực mình. Mặt sư phụ lập tức tái mét, rồilại rạch xuống một nhát như thể không thấy đau, ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương thịt bị xé rách.Ta sợ tới ngây người, bàn tay đặt trên vai thoáng cứng lại dường như hơi kinh ngạc.Đúng lúc đó sư phụ lại hờ hững nói: “Yêu tinh đá, ngươi tưởng ta trúng kếcủa ngươi ư?” Cổ tay người lại dịch chuyển, mặt càng tái, nhưng vẻ mặtvẫn không hề thay đổi, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, “Chẳng qua làngươi may mắn, vớ được mấy ngày ông đây xui xẻo. Sau này nếu để ông gặplại nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”Nhưng sau này… sau này nào?Tim ta thắt lại, vùng vẫy muốn hét lên, nhưng lại không thể cử động.Sư phụ xoáy mũi dao, máu trên ngực lập tức ướt sũng cả áo, miệng vếtthương mở to, dường như ta có thể nghe thấy tiếng quả tim trong ngựcngười đang đập. Giống trước kia khi ta mơ thấy ác mộng lết lên giường sư phụ, người nói: “Có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi.” Khi đó nằmtrong lòng người ta có thể nghe thấy âm thanh ổn định mà ấm áp, cắt đứthoàn toàn mọi thứ phức tạp và bất ổn của thế giới bên ngoài.Sư phụ…Người sư phụ cứng đờ, hơi cúi xuống. Ta nghe thấy một tiếng rên không kìm nén được, giọt máu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất. Sư phụ khẽ ném vật gì đó đỏ đỏ trong tay, thoải mái như ném một hòn đá vô giá trị: “Cầmlấy… Khụ, ông đây thưởng cho ngươi.”Bàn tay trên vai rời đi,nhưng ánh mắt của ta lại không rời được, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sưphụ, thấy sư phụ cũng đang nhìn ta, đôi môi trắng bệch như giấy củangười khẽ mấp máy: “Không được nói chuyện ngày hôm nay cho nàng biết,không được nhắc tới ta trước mặt nàng nữa, con bé này ngốc lắm, ngươilừa nàng vài lần là nàng sẽ chẳng nhớ gì hết.”Sư phụ… sẽ không đâu.“Vì một người ngốc mà phải trả bằng một sinh mạng, còn không cho nàng nhớ những gì tốt đẹp của người, người cam lòng ư?”“Hừ… liên quan khỉ gì tới ngươi, có điều…” Sư phụ ôm ngực, cười lạnh lùng: “Nếu nàng không mạnh khỏe sống lâu, thì ta có nhiều cơ hội làm hạingươi lắm.” Nói xong, sư phụ lảo đảo, vịn vào vách hang, gắng đứng thẳng lưng, tuy khó khăn nhưng vẫn không mất vẻ ung dung đi ra khỏi hang.Hơi ấm trong ngực như bị moi ra, ta không kịp nghĩ gì, chỉ cảm thấy bây giờ mình nên ở bên sư phụ, dẫu làm gì cũng được, dẫu chúng ta bị ngăn cáchbởi huyết hải thâm thù sâu nặng thế nào cũng được, ta nên ở bên người,giống như trước kia lật sách, quạt mát, giặt quần áo, gấp chăn chongười.Không biết sư phụ đi bao lâu, đỉnh đầu ta bỗng ấm ấm, làvì Tử Huy khẽ gõ lên đầu ta, chỉ một chữ “giải” thản nhiên khiến cảngười ta thoải mái hẳn ra, người ta mềm oặt đi như bị rút xương, khôngngừng run rẩy. Nhìn vết máu trên mặt đất, mũi ta cay cay, ứa nước mắt.“A Tường?” Tử Huy kinh ngạc, “Nàng…” Y gật đầu như chợt hiểu ra, “Nàng ở bên hắn lâu như thế, chắc chắn cũng học được vài phép tiên, thảo nào có thể phá tan phong ấn.”Tử Huy vươn tay kéo ta lại: “Đừng quá chấp nhất đời này mạng này, sư phụ nàng không phải người thường…”Ta tóm lấy tay Tử Huy cắn mạnh một cái, hận không thể cắn đến tận xươnghắn: “Ngươi trả tim lại cho sư phụ! Trả lại đây!” Ta lẩm bẩm, miệng vừacó máu Tử Huy, vừa đượm nước mắt của ta.Tử Huy cũng không đẩy ta ra, chỉ khẽ nói: “Có lẽ hắn chưa đi xa đâu, lát nữa ta và nàng cùng mai táng cho hắn.” Làn máu ấm áp của y tuôn vào họng ta, cơ thể ù nề mấyhôm nay bỗng trở nên thoải mái. Sư phụ, sư phụ… Ta không hiểu Tử Huy,không biết tim bán tiên là gì, huyết hải thâm thù là gì, nhưng ta biếtchắc chắn bây giờ sư phụ đang rất khó chịu, người chỉ có một mình, ngựctrống hoác, chảy nhiều máu như thế mà chẳng có ai chăm sóc người.Ta không để ý tới Tử Huy nữa, bật người dậy, men theo hang đá chạy ra ngoài.Nhiều ngày không đi lại, đầu ta hơi váng vất, chạy ra khỏi hang đá mới biếthóa ra nơi này là cả một khu núi đá hoang dã, bốn phía đều là vách đá,chỉ có một con đường duy nhất đi lên đỉnh núi, trên đường đọng lại vếtmáu tươi. Ta đuổi theo, líu ríu gọi: “Sư phụ, sư phụ.”Gió thổiđìu hiu, vòng qua ngã rẽ, sư phụ đang nằm bên vách đá trên đỉnh núi, máu chảy đầm đìa quanh người. Ta chỉ thấy tim mình siết lại, không thể giãn ra, họng như bị nghẹn đắng, không thốt nên lời, chỉ có thể nức nở, quỳtrước người sư phụ: “Sư phụ…”Ta ôm lấy đầu người, đầu ngón tay chạm vào chỉ thấy lạnh cóng, người lợi hại như vị anh hùng vô địch nhưthế, tại sao giờ đây lại trở nên yếu ớt thế này.Đôi mắt nhắmchặt của sư phụ bỗng giần giật, rồi mở ra. Mắt người ánh lên vẻ bối rốita không hiểu, thở dài một tiếng, mấp máy môi: “Ngốc…”“Con ngốc.” Ta vội vàng đáp, “Tất cả là tại con… tại con hết.”“Đồ đệ ngốc, nước mắt rớt hết lên mặt ta rồi… vừa bẩn vừa xấu.” Tay sưphụ giơ lên một nửa, lại thõng xuống như hết sức. Ta nắm lấy tay người,vùi đầu xuống, áp lên tay người khóc không thành tiếng. Sư phụ thở dài:“Mười năm trước, giết Dương phủ không phải là ý của ta, nhưng quả thậthơn ba mươi mạng người đã chết trong tay Thánh Lăng giáo, ngươi muốntrách ta thì cứ trách đi.”“Không trách.” Ta lắc đầu, “Khôngtrách, con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con sẽ quạt, sẽ lậtsách, còn bóp chân đấm vai cho người nữa! Con… con không cần chồngnữa, con chỉ cần sư phụ, chúng ta về, chúng ta cùng về!”“Khálắm.” Ánh mắt sư phụ nhòa đi, tựa như nhìn thấu trời cao, giọng ngườinhỏ mà yếu, “Ta không trúng kế của yêu quái, cũng không thua ngươi…”Sư phụ nghiến răng, như thể hận tới phụt máu, “Ta chỉ đấu không lại sốtrời.”“Nhưng… mà thôi. Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, kiếp trước… kiếp này, chúng ta…” Sư phụ mệt lử từ từ nhắm mắt lại, “Hòa nhau.”“Chúng ta về đi, chúng ta về đi…” Ngoài câu này ra, ta không nói nổi câu khác.Gió trên vách núi thổi vù vù, không chỉ có sư phụ, tim ta cũng như bị móc ra, thế gian trống huơ trống hoác.“A Tường.”Ta ôm sư phụ chẳng hay đã ngồi bao lâu, bỗng nghe thấy một tiếng gọi. TửHuy đã tìm đến đây, y đứng cách ta hai bước lẳng lặng nói: “Nhận ân nàycủa hắn, từ nay về sau ta sẽ thay sư phụ nàng chăm sóc cho nàng, ta sẽđối xử tốt với nàng như hắn, buông ra đi.”Ta hoảng hốt nhìn y,sờ vòm ngực trống rỗng của sư phụ, mơ màng nghĩ, sư phụ không phải người tốt, nhưng người lại tốt với ta, trên thế gian này không ai có thể sosánh được.Không còn ai có thể trở thành sư phụ của ta, cũngkhông còn ai có thể nắm tay ta cùng trèo lên Phong Tuyết sơn trang, takhông thể trở về nữa rồi…Ta ôm chặt lấy sư phụ, nghiêng ngườira đằng sau, gió núi rít bên tai ta, bầu trời cách ta càng lúc càng xa,mọi thứ đều nhòa đi, chỉ có cơ thể đã lạnh cứng của sư phụ vẫn còn ở bên ta.Ta sẽ đợi người, mãi mãi đợi người. Cho đến một ngày, vàomột buổi chiều rực rỡ ánh nắng, xuyên qua cả làn hương vấn vương, ta cóthể nghe thấy tiếng người khẽ gọi ta: “Tiểu Tường Tử, lại đây.”Ta nhắm mắt lại, thế gian lặng ngắt.Quỷ sai đeo gông cho ta, lê tưng bước trên đường suối vàng, mỗi bước là mỗi luồng kí ức táp thẳng vào mặt, Thiên giới, Minh phủ, điện Nguyệt lão,cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà…Ha ha ha ha ha ha…Sơ Không, ngươi được lắm! Quả nhiên rất được!Đi được nửa đường xuống suối vàng nhưng vẫn chưa thấy tòa điện của Minhphủ đâu, nỗi đau trong lòng đè nén ta khiến ta không thể ngẩng đầu lênđược. Ta gọi tên quỷ sai dẫn đường lại, ngồi xổm trước hàng bỉ ngạn hoaòa khóc nức nở.Nhục! Quá nhục!Chỉ cần nhắm mắt lại,trong đầu bèn hiện lên một con bé ngốc nghếch hớn hở gọi: “Sư phụ, sưphụ.” Ta che mặt, mái tóc dài trên đầu chẳng khác nào lá rụng trong gióthu, chỉ một làn gió thổi qua là sẽ sạch bong.Đó là ta… mẹ kiếp, kẻ có chỉ số thông minh ngang Ngao Thiên Khuyển đó lại là ta!“Con thích sư phụ nhất!”“Con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con sẽ quạt, sẽ lật sách, sẽ đấm chân bóp vai cho người!”“Sư phụ”“Sư phụ…”Sư phụ, sư phụ…Tiếng thì thào của con bé ấy không ngừng vang bên tai ta như kinh văn, lúcnào cũng nhắc nhở ta đã sống mười lăm năm không có tôn nghiêm thế nào,ta gãi đầu, hận nghiến răng nghiến lợi. Đó chính là vết nhơ không thểxóa nhòa trong cuộc đời mấy trăm năm của ta.Sơ Không, giỏi lắm, ngươi làm được rồi, ngươi quả thực đã sai bảo ta như thái giám.Quỷ sai bên cạnh dường như không dám nhìn nữa, vỗ lên lưng ta: “Này… ngươi ổn chứ.”Mặt ta nhuốm đầy huyết lệ, cười thảm quay đầu lại nhìn nó: “Không sao, đã là quá khứ cả rồi, ta bình tĩnh lại rồi.”Quỷ sai sợ quá lùi lại một bước, miệng giật giật nói: “Nếu thế thì đi maulên, lần này đừng bày ra trò quỷ gì nữa, sơ suất hai lần liên tiếp,Thiên giới đã phái người xuống chỉ trích Minh phủ chúng ta làm việckhông hiệu quả rồi đấy.” Ta đứng dậy, vừa đi theo quỷ sai, vừa nghe nóoán: “Haizz, Tường Vân tiên tử và Sơ Không thần quân có thù với Minhgiới chúng ta sao? Hai người vừa chạm mặt đã quậy tung cả lên, chúng tavốn đã bận lắm rồi, vậy mà hai người còn gây thêm rắc rối!”Tagật đầu, vừa nói xong câu “Xin lỗi” rồi ngẩng đầu lên, thì lại thấy tênkhốn kia ở bên cây cầu Nại Hà đó, con sông Vong Xuyên đó, hắn ta đangđứng đĩnh đạc ở đó, bưng bát canh Mạnh Bà, đang trò chuyện với quỷ sai,có vẻ sắp đầu thai luôn rồi.Ta biết là mình nên bình tĩnh, cũngbiết là mình nên lí trí, đợi hắn uống xong bát canh Mạnh Bà thì sẽ đạpthẳng hắn xuống vòng luân hồi luôn, vậy mọi chuyện kiếp sau ngon nghẻhết rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này trong đầu ta chỉ có hình ảnhti tiện đáng hận đáng thẹn bóp lưng, đấm chân lật sách quạt mát cho hắn. Điều đáng hận đáng thẹn là, ngay cả lúc chết ta vẫn muốn bóp lưng đấmchân lật sách quạt mát cho hắn! Còn muốn quay về nữa?Về, về cái con khỉ!Đây là nô tính đã ăn sâu vào xương tủy khiến người ta khinh bỉ.Tất cả… Tất cả nhục nhã ta phải chịu này! Đều là vì tên đó, tên thần quân khốn kiếp đó…“Sơ Không…” Ta siết chặt đấm tay, người run lên bần bật, “Xin 1ỗi…” Tadán mắt vào Sơ Không, nói với quỷ sai đang ngơ ngác bên cạnh: “Xin lỗinhé, lại gây thêm rắc rối cho các ngươi rồi.”Còn chưa dứt lời,quỷ sai còn chưa hiểu mô tê ra sao, ta chớp mắt đã xuất hiện trước mặtSơ Không, ta thấy hắn tròn mắt vì kinh ngạc, rồi lại nghe thấy tiếngquát điên tiết của hắn: “Mẹ! Tên yêu tinh đá đó dám lừa ông!Tacười nghiến răng nghiến lợi, đập bốp một phát lên mặt hắn, mạnh như muốn đập vỡ xương mình ra vậy: “Lừa ngươi này… Hôm nay bà đây phải dần cho ngươi một trận nhừ tử.”Ánh mắt chúng quỷ lượn theo cơ thể vẽ nửa vòng trên không của Sơ Không.Rầm một cái, hắn rơi thẳng về phía lục đạo luân hồi, bụi bám đầy người. SơKhông chậm rãi bò dậy, lau máu bên khóe môi, mặt lạnh tanh: “Dám ra tayvới vi sư? Tiểu Tường Tử, ngươi cũng gan thật đấy.”Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn bằng lỗ mũi: “Hừ, ngươi còn dám nói thế với ta? Ngươi nghĩ ta còn là con ngố kia hả?”Sơ Không hơi ngớ ra, thoáng cái đã im bặt. Lũ quỷ sai của Minh phủ lập tức ra tay, vội vàng chỉ dẫn quỷ hồn đầu thai tới điện Diêm vương lánh nạn, có tên quỷ vớ sợi dây thừng định bắt ta, có tên lại cố gắng khuyên nhủ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai vị tiên nhân bình tĩnh!”Quanh ngườita như có một ngọn lửa đang bừng cháy dữ dội, khiến cả người ta sôi sùng sục, ta vận khí nhảy lên, bay qua cầu Nại Hà tới cạnh Sơ Không: “Sưphụ? Cái cách xưng hô vừa tởm vừa mắc ói ấy mà ngươi cũng nghĩ ra được,đã thế còn vênh váo hớn hở nghe suốt mười lăm năm! Tốt, rất tốt, hôm nay nhân lúc chúng ta vẫn còn tỉnh táo, thù cũ nợ mới tính một thể luônđi.”“Nợ?” Sơ Không đứng dậy, không trả đũa đòn ta vừa tương chohắn ngay, hắn phủi áo, nheo mắt nói: “Ông đây khoan dung độ lượng, lấyân báo oán mới giữ lại một kẻ đầu óc có vấn đề như kiếp trước của ngươi, cuối cùng còn cứu cả mạng ngươi, giờ xuống địa ngục rồi ngươi còn muốntìm ta tính sổ?”“Ha ha ha ha, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước với ta, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước?” Ta cười sặcsụa, “Được thôi, ngươi khoan dung độ lượng, ngươi đã cứu ta, vậy ta xinngươi cứu ta thêm một lần, cứu cả Minh phủ nữa được không? Ngươi lạikhoét tim, lại chết nữa được không! Không làm được hả? Không sao, tagiúp ngươi, chém cái là được, nhanh gọn lắm! ” Nói xong ta lại đánh vềphía Sơ Không.Hắn hoảng hốt, nghiêng người túm lấy tay ta, bắt đầu nổi xung: “Đồ đanh đá! Không thể nói chuyện tử tế một lần được sao!”“Tử tế à!” Ta cũng điên theo, “Giờ trong đầu ta toàn là cuộc sống bị ngươiăn hiếp mười lăm năm, cộng cả hai bát canh Mạnh Bà như máu dẫn tới mười lăm năm ấy, giữa chúng ta chẳng phải là huyết hải thâm thù sao! Chẳngphải còn thê thảm hơn cả việc bị giết cả nhà sao! Ngươi bảo ta nóichuyện tử tế với ngươi? Vậy người nằm thành cái xác trước đi, ta sẽ ngồi bên cạnh nói chuyện tử tế với ngươi!”“Ha!” Sơ Không cáu tiếtbật cười, “Nói như thể mấy năm đó chỉ có ngươi chịu khổ ấy! Ngươi bịngốc đúng không! Ngươi không nói ta còn tưởng rằng ngươi bày ra dáng vẻđó tới trị ta! Ông đây khoan dung độ lượng không thèm tính toán vớingươi những chuyện đó, sau cùng còn bỏ mạng cứu ngươi, bây giờ ngươi còn dám trách ta?”Trong đầu bỗng dưng hiện ra khuôn mặt tái nhợtcủa Sơ Không, không biết tại sao ta lại thoáng cảm thấy một điềm xấu, ta hơi cứng lại, lửa giận ngút trời mà vẫn cố nén xuống: “Cứu ta? Cám ơnông nhà ngươi nhé! Ai cần ngươi cứu! Ngươi tỏ vẻ cao thượng cái con khỉ, gì mà muốn ta sống yên vui trường thọ, rõ ràng là ngươi muốn xuống địangục đầu thai sớm để khỏi phải gặp ta ở mấy tình kiếp sau, đừng tưởngrằng ta không nhìn ra ý đồ đớn hèn của ngươi!”Sơ Không nghiến chặt răng, mặt mày đanh lại, miệng vừa mở ra đã khép ngay lập tức, tức đến tái mặt.Ta nói tiếp: “Ta cứ không cho ngươi đắc ý đấy, ta cứ muốn đầu thai vớingươi đấy, cứ muốn liều mạng với ngươi đấy! Ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi!”“Hôm nay ông phải đánh ngươi!” Hìnhnhư hắn tức lắm rồi, kéo lấy áo ta. Ta cũng cáu đỏ mắt, phản ứng cựcnhanh vươn hai tay ra sau đầu hắn, túm lấy tóc hắn: “Bỏ tay ra! Nếukhông hôm nay ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi!”“Ngươi dám dọa ta!”“Ta dọa ngươi đấy!”Hai chúng ta cùng thở hồng hộc, lườm nhau hồi lâu, nhưng không ai ra taytrước, đúng lúc đó, một tiếng vang yếu ớt bên cạnh chen vào: “Hai vị,hai người uống canh Mạnh Bà rồi từ từ nói thì tốt hơn, nói xong thì điđầu thai đi, đó mới thực sự được giải thoát…”Tai ta giần giật, ngoảnh đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, một tên quỷ sai đang bưng canh Mạnh Bà qua, sau lưng nó là vô số quỷ sai, phía điện Diêm Vương cũng cóngười đang vội vã chạy qua đây, có vẻ là Diêm Vương và phán quan. Mắt ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên bát canh Mạnh Bà trên tay quỷsai, vị nước canh đen sì như quanh quẩn trong cổ họng.Ta ngoảnh lại nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng đang nhìn ta.Chính tên này… Chính tên này đã dốc hẳn hai bát vào mồm ta, khiến ta phảisống một cuộc đời nhục nhã như vậy, lửa giận trong lòng ta lại bốc lênngùn ngụt, ta nói: “Uống, tất nhiên phải uống rồi, đời này ta nhất địnhphải dốc cho ngươi ba bát!” Nói đoạn ta ra sức kéo Sơ Không về phía đó.Sơ Không hoảng hồn, lập tức rụt xuống, “Độc ác! ” Ta không kéo nổi hắn,lại nghe hắn mắng thế, sao trước đó lúc hắn dốc vào mồm ta không mắngmình ác! Ta lại cáu tiết, hăm hở cắn hắn, nhăng nhẳng trên tay hắn, hắnđau quá hét toáng lên: “Ngao Thiên Khuyển là người nhà của ngươi à!” Hắn véo mặt ta, “Nhả ra.”Ta không chịu buông, thúc mạnh một cú vàobụng hắn, ta lại bồi tiếp cú thứ hai, Sơ Không nghiêng người né. Thật ra ta không đánh nổi Sơ Không thần quân, vì thế chẳng mấy chốc mắt ta đãhoa lên, lưng đau nhói, Sơ Không ấn ta về phía giếng súc vật, hắn bóp cổ ta, xanh mặt nói: “Xin lỗi! Nếu không kiếp sau ngươi làm súc vật chota!Được lắm, để xem ai mới làm súc vật!Ta nghiến răng,gập đầu gối, thúc thẳng vào bụng hắn đúng lúc hắn đang rúm lại, ta héttoáng, gồng hết sức đẩy người hắn lên, Sơ Không sửng sốt, ta ra sức cốlật hắn vào giếng, dúi đầu hắn xuống cho hắn rơi tõm vào đường súc vật.Ta đang mừng như lên, cuối cùng kiếp sau cũng có thể thoát khỏi Sơ Khôngrồi! Nhưng còn chưa kịp cười, da đầu ta bỗng đau nhói, là Sơ Không túmlấy chỗ tóc bung ra vì trận đánh nhau vừa nãy của ta. Ta thấy trọng tâmlộn nhào, cơ thể nhẹ bẫng, da đầu đau dữ dội, quả chuông cảnh báo điềmxấu vang lanh lảnh trong đầu ta, muốn vươn tay túm lấy thứ gì đó lại chỉ tóm được khoảng không. Chỉ có tiếng cười độc ác như quỷ của Sơ Không,kéo ta xuống động sâu không đáy: “Ngươi muốn cùng chết với ta mà! Cùngchết!”Ta hoảng hốt, trợn trừng mắt, thấy không khí âm u của Minh phủ ngày càng xa ta. Dường như bên tai còn văng vẳng tiếng bùi ngùi của Diêm Vương: “Ôi chao, chết rồi, hai vị tiên nhân đầu thai vào đường súc vật rồi, giờ phải lịch kiếp thế nào đây? Ta về làm bản báo cáo vậy.”Súc vật.Lũ súc vật các ngươi!

Kết thành phu thê, hồn mạch tương thông… các ngươi…” Sư phụ nghiến răng, chiếc roi trong tay hơi run lên.Ta cảm thấy cánh tay Tử Huy luồn qua lưng, ôm lấy vai ta, y ngồi cạnh ta,nói: “Thần quân xem, kết liễu chúng ta ngay hôm nay? Hay là đợi mộttháng nữa để A Tường cùng hồn phi phách tán với ta, mãi mãi không thểvào luân hồi, hoàn toàn biến mất, làm vậy có thể xoa dịu cơn giận củathần quân chăng?”Sư phụ im lặng, ánh mắt lại lạnh lùng y như TuLa. Đột nhiên người quất roi đánh mạnh lên mặt Tử Huy, mà không hiểu sao ta lại thấy đau, mặt bỏng rát, sau đó hình như có máu trào ra, hai mátrở nên dinh dính.“Đòn này thần quân nương tay thật. Nếu thầnquân không tin lời ta, có thể thử giết ta xem.” Tử Huy cười nói, “Ta làmột yêu tinh đá thanh tu, không thể làm chuyện gì độc ác, dù là vợ tahay là cho ta trái tim bán tiên thì đều phải do người khác tình nguyện,bởi vì dù chỉ ép một chút xíu thì vẫn tổn hại cực lớn tới hiệu quả phápthuật. Trái tim của bán tiên có thể giúp ta lấy lại sức mạnh đã mất, cóthể trở lại là một yêu tinh bất tử, A Tường cũng có thể trường thọ. Sưthực ở ngay trước mắt thần quân, muốn cứu muốn giết tùy người địnhđoạt.”Ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào sư phụ, càng lúc càng hoảng sợ, chợt thấy sư phụ nhếch mép cười, ta nín thở, nghe người nói:“Rất tốt, mối thù này, ông đây kết với ngươi.”Sư phụ rút một thanh đao dài hơn mười tấc dưới chuôi roi ra, người trở tay đâm lưỡi dao nhỏ vào chính ngực mình. Mặt sư phụ lập tức tái mét, rồilại rạch xuống một nhát như thể không thấy đau, ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương thịt bị xé rách.Ta sợ tới ngây người, bàn tay đặt trên vai thoáng cứng lại dường như hơi kinh ngạc.Đúng lúc đó sư phụ lại hờ hững nói: “Yêu tinh đá, ngươi tưởng ta trúng kếcủa ngươi ư?” Cổ tay người lại dịch chuyển, mặt càng tái, nhưng vẻ mặtvẫn không hề thay đổi, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, “Chẳng qua làngươi may mắn, vớ được mấy ngày ông đây xui xẻo. Sau này nếu để ông gặplại nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”Nhưng sau này… sau này nào?Tim ta thắt lại, vùng vẫy muốn hét lên, nhưng lại không thể cử động.Sư phụ xoáy mũi dao, máu trên ngực lập tức ướt sũng cả áo, miệng vếtthương mở to, dường như ta có thể nghe thấy tiếng quả tim trong ngựcngười đang đập. Giống trước kia khi ta mơ thấy ác mộng lết lên giường sư phụ, người nói: “Có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi.” Khi đó nằmtrong lòng người ta có thể nghe thấy âm thanh ổn định mà ấm áp, cắt đứthoàn toàn mọi thứ phức tạp và bất ổn của thế giới bên ngoài.Sư phụ…Người sư phụ cứng đờ, hơi cúi xuống. Ta nghe thấy một tiếng rên không kìm nén được, giọt máu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất. Sư phụ khẽ ném vật gì đó đỏ đỏ trong tay, thoải mái như ném một hòn đá vô giá trị: “Cầmlấy… Khụ, ông đây thưởng cho ngươi.”Bàn tay trên vai rời đi,nhưng ánh mắt của ta lại không rời được, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sưphụ, thấy sư phụ cũng đang nhìn ta, đôi môi trắng bệch như giấy củangười khẽ mấp máy: “Không được nói chuyện ngày hôm nay cho nàng biết,không được nhắc tới ta trước mặt nàng nữa, con bé này ngốc lắm, ngươilừa nàng vài lần là nàng sẽ chẳng nhớ gì hết.”Sư phụ… sẽ không đâu.“Vì một người ngốc mà phải trả bằng một sinh mạng, còn không cho nàng nhớ những gì tốt đẹp của người, người cam lòng ư?”“Hừ… liên quan khỉ gì tới ngươi, có điều…” Sư phụ ôm ngực, cười lạnh lùng: “Nếu nàng không mạnh khỏe sống lâu, thì ta có nhiều cơ hội làm hạingươi lắm.” Nói xong, sư phụ lảo đảo, vịn vào vách hang, gắng đứng thẳng lưng, tuy khó khăn nhưng vẫn không mất vẻ ung dung đi ra khỏi hang.Hơi ấm trong ngực như bị moi ra, ta không kịp nghĩ gì, chỉ cảm thấy bây giờ mình nên ở bên sư phụ, dẫu làm gì cũng được, dẫu chúng ta bị ngăn cáchbởi huyết hải thâm thù sâu nặng thế nào cũng được, ta nên ở bên người,giống như trước kia lật sách, quạt mát, giặt quần áo, gấp chăn chongười.Không biết sư phụ đi bao lâu, đỉnh đầu ta bỗng ấm ấm, làvì Tử Huy khẽ gõ lên đầu ta, chỉ một chữ “giải” thản nhiên khiến cảngười ta thoải mái hẳn ra, người ta mềm oặt đi như bị rút xương, khôngngừng run rẩy. Nhìn vết máu trên mặt đất, mũi ta cay cay, ứa nước mắt.“A Tường?” Tử Huy kinh ngạc, “Nàng…” Y gật đầu như chợt hiểu ra, “Nàng ở bên hắn lâu như thế, chắc chắn cũng học được vài phép tiên, thảo nào có thể phá tan phong ấn.”Tử Huy vươn tay kéo ta lại: “Đừng quá chấp nhất đời này mạng này, sư phụ nàng không phải người thường…”Ta tóm lấy tay Tử Huy cắn mạnh một cái, hận không thể cắn đến tận xươnghắn: “Ngươi trả tim lại cho sư phụ! Trả lại đây!” Ta lẩm bẩm, miệng vừacó máu Tử Huy, vừa đượm nước mắt của ta.Tử Huy cũng không đẩy ta ra, chỉ khẽ nói: “Có lẽ hắn chưa đi xa đâu, lát nữa ta và nàng cùng mai táng cho hắn.” Làn máu ấm áp của y tuôn vào họng ta, cơ thể ù nề mấyhôm nay bỗng trở nên thoải mái. Sư phụ, sư phụ… Ta không hiểu Tử Huy,không biết tim bán tiên là gì, huyết hải thâm thù là gì, nhưng ta biếtchắc chắn bây giờ sư phụ đang rất khó chịu, người chỉ có một mình, ngựctrống hoác, chảy nhiều máu như thế mà chẳng có ai chăm sóc người.Ta không để ý tới Tử Huy nữa, bật người dậy, men theo hang đá chạy ra ngoài.Nhiều ngày không đi lại, đầu ta hơi váng vất, chạy ra khỏi hang đá mới biếthóa ra nơi này là cả một khu núi đá hoang dã, bốn phía đều là vách đá,chỉ có một con đường duy nhất đi lên đỉnh núi, trên đường đọng lại vếtmáu tươi. Ta đuổi theo, líu ríu gọi: “Sư phụ, sư phụ.”Gió thổiđìu hiu, vòng qua ngã rẽ, sư phụ đang nằm bên vách đá trên đỉnh núi, máu chảy đầm đìa quanh người. Ta chỉ thấy tim mình siết lại, không thể giãn ra, họng như bị nghẹn đắng, không thốt nên lời, chỉ có thể nức nở, quỳtrước người sư phụ: “Sư phụ…”Ta ôm lấy đầu người, đầu ngón tay chạm vào chỉ thấy lạnh cóng, người lợi hại như vị anh hùng vô địch nhưthế, tại sao giờ đây lại trở nên yếu ớt thế này.Đôi mắt nhắmchặt của sư phụ bỗng giần giật, rồi mở ra. Mắt người ánh lên vẻ bối rốita không hiểu, thở dài một tiếng, mấp máy môi: “Ngốc…”“Con ngốc.” Ta vội vàng đáp, “Tất cả là tại con… tại con hết.”“Đồ đệ ngốc, nước mắt rớt hết lên mặt ta rồi… vừa bẩn vừa xấu.” Tay sưphụ giơ lên một nửa, lại thõng xuống như hết sức. Ta nắm lấy tay người,vùi đầu xuống, áp lên tay người khóc không thành tiếng. Sư phụ thở dài:“Mười năm trước, giết Dương phủ không phải là ý của ta, nhưng quả thậthơn ba mươi mạng người đã chết trong tay Thánh Lăng giáo, ngươi muốntrách ta thì cứ trách đi.”“Không trách.” Ta lắc đầu, “Khôngtrách, con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con sẽ quạt, sẽ lậtsách, còn bóp chân đấm vai cho người nữa! Con… con không cần chồngnữa, con chỉ cần sư phụ, chúng ta về, chúng ta cùng về!”“Khálắm.” Ánh mắt sư phụ nhòa đi, tựa như nhìn thấu trời cao, giọng ngườinhỏ mà yếu, “Ta không trúng kế của yêu quái, cũng không thua ngươi…”Sư phụ nghiến răng, như thể hận tới phụt máu, “Ta chỉ đấu không lại sốtrời.”“Nhưng… mà thôi. Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, kiếp trước… kiếp này, chúng ta…” Sư phụ mệt lử từ từ nhắm mắt lại, “Hòa nhau.”“Chúng ta về đi, chúng ta về đi…” Ngoài câu này ra, ta không nói nổi câu khác.Gió trên vách núi thổi vù vù, không chỉ có sư phụ, tim ta cũng như bị móc ra, thế gian trống huơ trống hoác.“A Tường.”Ta ôm sư phụ chẳng hay đã ngồi bao lâu, bỗng nghe thấy một tiếng gọi. TửHuy đã tìm đến đây, y đứng cách ta hai bước lẳng lặng nói: “Nhận ân nàycủa hắn, từ nay về sau ta sẽ thay sư phụ nàng chăm sóc cho nàng, ta sẽđối xử tốt với nàng như hắn, buông ra đi.”Ta hoảng hốt nhìn y,sờ vòm ngực trống rỗng của sư phụ, mơ màng nghĩ, sư phụ không phải người tốt, nhưng người lại tốt với ta, trên thế gian này không ai có thể sosánh được.Không còn ai có thể trở thành sư phụ của ta, cũngkhông còn ai có thể nắm tay ta cùng trèo lên Phong Tuyết sơn trang, takhông thể trở về nữa rồi…Ta ôm chặt lấy sư phụ, nghiêng ngườira đằng sau, gió núi rít bên tai ta, bầu trời cách ta càng lúc càng xa,mọi thứ đều nhòa đi, chỉ có cơ thể đã lạnh cứng của sư phụ vẫn còn ở bên ta.Ta sẽ đợi người, mãi mãi đợi người. Cho đến một ngày, vàomột buổi chiều rực rỡ ánh nắng, xuyên qua cả làn hương vấn vương, ta cóthể nghe thấy tiếng người khẽ gọi ta: “Tiểu Tường Tử, lại đây.”Ta nhắm mắt lại, thế gian lặng ngắt.Quỷ sai đeo gông cho ta, lê tưng bước trên đường suối vàng, mỗi bước là mỗi luồng kí ức táp thẳng vào mặt, Thiên giới, Minh phủ, điện Nguyệt lão,cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà…Ha ha ha ha ha ha…Sơ Không, ngươi được lắm! Quả nhiên rất được!Đi được nửa đường xuống suối vàng nhưng vẫn chưa thấy tòa điện của Minhphủ đâu, nỗi đau trong lòng đè nén ta khiến ta không thể ngẩng đầu lênđược. Ta gọi tên quỷ sai dẫn đường lại, ngồi xổm trước hàng bỉ ngạn hoaòa khóc nức nở.Nhục! Quá nhục!Chỉ cần nhắm mắt lại,trong đầu bèn hiện lên một con bé ngốc nghếch hớn hở gọi: “Sư phụ, sưphụ.” Ta che mặt, mái tóc dài trên đầu chẳng khác nào lá rụng trong gióthu, chỉ một làn gió thổi qua là sẽ sạch bong.Đó là ta… mẹ kiếp, kẻ có chỉ số thông minh ngang Ngao Thiên Khuyển đó lại là ta!“Con thích sư phụ nhất!”“Con về Phong Tuyết sơn trang với sư phụ, con sẽ quạt, sẽ lật sách, sẽ đấm chân bóp vai cho người!”“Sư phụ”“Sư phụ…”Sư phụ, sư phụ…Tiếng thì thào của con bé ấy không ngừng vang bên tai ta như kinh văn, lúcnào cũng nhắc nhở ta đã sống mười lăm năm không có tôn nghiêm thế nào,ta gãi đầu, hận nghiến răng nghiến lợi. Đó chính là vết nhơ không thểxóa nhòa trong cuộc đời mấy trăm năm của ta.Sơ Không, giỏi lắm, ngươi làm được rồi, ngươi quả thực đã sai bảo ta như thái giám.Quỷ sai bên cạnh dường như không dám nhìn nữa, vỗ lên lưng ta: “Này… ngươi ổn chứ.”Mặt ta nhuốm đầy huyết lệ, cười thảm quay đầu lại nhìn nó: “Không sao, đã là quá khứ cả rồi, ta bình tĩnh lại rồi.”Quỷ sai sợ quá lùi lại một bước, miệng giật giật nói: “Nếu thế thì đi maulên, lần này đừng bày ra trò quỷ gì nữa, sơ suất hai lần liên tiếp,Thiên giới đã phái người xuống chỉ trích Minh phủ chúng ta làm việckhông hiệu quả rồi đấy.” Ta đứng dậy, vừa đi theo quỷ sai, vừa nghe nóoán: “Haizz, Tường Vân tiên tử và Sơ Không thần quân có thù với Minhgiới chúng ta sao? Hai người vừa chạm mặt đã quậy tung cả lên, chúng tavốn đã bận lắm rồi, vậy mà hai người còn gây thêm rắc rối!”Tagật đầu, vừa nói xong câu “Xin lỗi” rồi ngẩng đầu lên, thì lại thấy tênkhốn kia ở bên cây cầu Nại Hà đó, con sông Vong Xuyên đó, hắn ta đangđứng đĩnh đạc ở đó, bưng bát canh Mạnh Bà, đang trò chuyện với quỷ sai,có vẻ sắp đầu thai luôn rồi.Ta biết là mình nên bình tĩnh, cũngbiết là mình nên lí trí, đợi hắn uống xong bát canh Mạnh Bà thì sẽ đạpthẳng hắn xuống vòng luân hồi luôn, vậy mọi chuyện kiếp sau ngon nghẻhết rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này trong đầu ta chỉ có hình ảnhti tiện đáng hận đáng thẹn bóp lưng, đấm chân lật sách quạt mát cho hắn. Điều đáng hận đáng thẹn là, ngay cả lúc chết ta vẫn muốn bóp lưng đấmchân lật sách quạt mát cho hắn! Còn muốn quay về nữa?Về, về cái con khỉ!Đây là nô tính đã ăn sâu vào xương tủy khiến người ta khinh bỉ.Tất cả… Tất cả nhục nhã ta phải chịu này! Đều là vì tên đó, tên thần quân khốn kiếp đó…“Sơ Không…” Ta siết chặt đấm tay, người run lên bần bật, “Xin 1ỗi…” Tadán mắt vào Sơ Không, nói với quỷ sai đang ngơ ngác bên cạnh: “Xin lỗinhé, lại gây thêm rắc rối cho các ngươi rồi.”Còn chưa dứt lời,quỷ sai còn chưa hiểu mô tê ra sao, ta chớp mắt đã xuất hiện trước mặtSơ Không, ta thấy hắn tròn mắt vì kinh ngạc, rồi lại nghe thấy tiếngquát điên tiết của hắn: “Mẹ! Tên yêu tinh đá đó dám lừa ông!Tacười nghiến răng nghiến lợi, đập bốp một phát lên mặt hắn, mạnh như muốn đập vỡ xương mình ra vậy: “Lừa ngươi này… Hôm nay bà đây phải dần cho ngươi một trận nhừ tử.”Ánh mắt chúng quỷ lượn theo cơ thể vẽ nửa vòng trên không của Sơ Không.Rầm một cái, hắn rơi thẳng về phía lục đạo luân hồi, bụi bám đầy người. SơKhông chậm rãi bò dậy, lau máu bên khóe môi, mặt lạnh tanh: “Dám ra tayvới vi sư? Tiểu Tường Tử, ngươi cũng gan thật đấy.”Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn bằng lỗ mũi: “Hừ, ngươi còn dám nói thế với ta? Ngươi nghĩ ta còn là con ngố kia hả?”Sơ Không hơi ngớ ra, thoáng cái đã im bặt. Lũ quỷ sai của Minh phủ lập tức ra tay, vội vàng chỉ dẫn quỷ hồn đầu thai tới điện Diêm vương lánh nạn, có tên quỷ vớ sợi dây thừng định bắt ta, có tên lại cố gắng khuyên nhủ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai vị tiên nhân bình tĩnh!”Quanh ngườita như có một ngọn lửa đang bừng cháy dữ dội, khiến cả người ta sôi sùng sục, ta vận khí nhảy lên, bay qua cầu Nại Hà tới cạnh Sơ Không: “Sưphụ? Cái cách xưng hô vừa tởm vừa mắc ói ấy mà ngươi cũng nghĩ ra được,đã thế còn vênh váo hớn hở nghe suốt mười lăm năm! Tốt, rất tốt, hôm nay nhân lúc chúng ta vẫn còn tỉnh táo, thù cũ nợ mới tính một thể luônđi.”“Nợ?” Sơ Không đứng dậy, không trả đũa đòn ta vừa tương chohắn ngay, hắn phủi áo, nheo mắt nói: “Ông đây khoan dung độ lượng, lấyân báo oán mới giữ lại một kẻ đầu óc có vấn đề như kiếp trước của ngươi, cuối cùng còn cứu cả mạng ngươi, giờ xuống địa ngục rồi ngươi còn muốntìm ta tính sổ?”“Ha ha ha ha, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước với ta, ngươi còn dám nhắc tới chuyện kiếp trước?” Ta cười sặcsụa, “Được thôi, ngươi khoan dung độ lượng, ngươi đã cứu ta, vậy ta xinngươi cứu ta thêm một lần, cứu cả Minh phủ nữa được không? Ngươi lạikhoét tim, lại chết nữa được không! Không làm được hả? Không sao, tagiúp ngươi, chém cái là được, nhanh gọn lắm! ” Nói xong ta lại đánh vềphía Sơ Không.Hắn hoảng hốt, nghiêng người túm lấy tay ta, bắt đầu nổi xung: “Đồ đanh đá! Không thể nói chuyện tử tế một lần được sao!”“Tử tế à!” Ta cũng điên theo, “Giờ trong đầu ta toàn là cuộc sống bị ngươiăn hiếp mười lăm năm, cộng cả hai bát canh Mạnh Bà như máu dẫn tới mười lăm năm ấy, giữa chúng ta chẳng phải là huyết hải thâm thù sao! Chẳngphải còn thê thảm hơn cả việc bị giết cả nhà sao! Ngươi bảo ta nóichuyện tử tế với ngươi? Vậy người nằm thành cái xác trước đi, ta sẽ ngồi bên cạnh nói chuyện tử tế với ngươi!”“Ha!” Sơ Không cáu tiếtbật cười, “Nói như thể mấy năm đó chỉ có ngươi chịu khổ ấy! Ngươi bịngốc đúng không! Ngươi không nói ta còn tưởng rằng ngươi bày ra dáng vẻđó tới trị ta! Ông đây khoan dung độ lượng không thèm tính toán vớingươi những chuyện đó, sau cùng còn bỏ mạng cứu ngươi, bây giờ ngươi còn dám trách ta?”Trong đầu bỗng dưng hiện ra khuôn mặt tái nhợtcủa Sơ Không, không biết tại sao ta lại thoáng cảm thấy một điềm xấu, ta hơi cứng lại, lửa giận ngút trời mà vẫn cố nén xuống: “Cứu ta? Cám ơnông nhà ngươi nhé! Ai cần ngươi cứu! Ngươi tỏ vẻ cao thượng cái con khỉ, gì mà muốn ta sống yên vui trường thọ, rõ ràng là ngươi muốn xuống địangục đầu thai sớm để khỏi phải gặp ta ở mấy tình kiếp sau, đừng tưởngrằng ta không nhìn ra ý đồ đớn hèn của ngươi!”Sơ Không nghiến chặt răng, mặt mày đanh lại, miệng vừa mở ra đã khép ngay lập tức, tức đến tái mặt.Ta nói tiếp: “Ta cứ không cho ngươi đắc ý đấy, ta cứ muốn đầu thai vớingươi đấy, cứ muốn liều mạng với ngươi đấy! Ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi, ngươi đánh ta đi!”“Hôm nay ông phải đánh ngươi!” Hìnhnhư hắn tức lắm rồi, kéo lấy áo ta. Ta cũng cáu đỏ mắt, phản ứng cựcnhanh vươn hai tay ra sau đầu hắn, túm lấy tóc hắn: “Bỏ tay ra! Nếukhông hôm nay ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi!”“Ngươi dám dọa ta!”“Ta dọa ngươi đấy!”Hai chúng ta cùng thở hồng hộc, lườm nhau hồi lâu, nhưng không ai ra taytrước, đúng lúc đó, một tiếng vang yếu ớt bên cạnh chen vào: “Hai vị,hai người uống canh Mạnh Bà rồi từ từ nói thì tốt hơn, nói xong thì điđầu thai đi, đó mới thực sự được giải thoát…”Tai ta giần giật, ngoảnh đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, một tên quỷ sai đang bưng canh Mạnh Bà qua, sau lưng nó là vô số quỷ sai, phía điện Diêm Vương cũng cóngười đang vội vã chạy qua đây, có vẻ là Diêm Vương và phán quan. Mắt ta đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên bát canh Mạnh Bà trên tay quỷsai, vị nước canh đen sì như quanh quẩn trong cổ họng.Ta ngoảnh lại nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng đang nhìn ta.Chính tên này… Chính tên này đã dốc hẳn hai bát vào mồm ta, khiến ta phảisống một cuộc đời nhục nhã như vậy, lửa giận trong lòng ta lại bốc lênngùn ngụt, ta nói: “Uống, tất nhiên phải uống rồi, đời này ta nhất địnhphải dốc cho ngươi ba bát!” Nói đoạn ta ra sức kéo Sơ Không về phía đó.Sơ Không hoảng hồn, lập tức rụt xuống, “Độc ác! ” Ta không kéo nổi hắn,lại nghe hắn mắng thế, sao trước đó lúc hắn dốc vào mồm ta không mắngmình ác! Ta lại cáu tiết, hăm hở cắn hắn, nhăng nhẳng trên tay hắn, hắnđau quá hét toáng lên: “Ngao Thiên Khuyển là người nhà của ngươi à!” Hắn véo mặt ta, “Nhả ra.”Ta không chịu buông, thúc mạnh một cú vàobụng hắn, ta lại bồi tiếp cú thứ hai, Sơ Không nghiêng người né. Thật ra ta không đánh nổi Sơ Không thần quân, vì thế chẳng mấy chốc mắt ta đãhoa lên, lưng đau nhói, Sơ Không ấn ta về phía giếng súc vật, hắn bóp cổ ta, xanh mặt nói: “Xin lỗi! Nếu không kiếp sau ngươi làm súc vật chota!Được lắm, để xem ai mới làm súc vật!Ta nghiến răng,gập đầu gối, thúc thẳng vào bụng hắn đúng lúc hắn đang rúm lại, ta héttoáng, gồng hết sức đẩy người hắn lên, Sơ Không sửng sốt, ta ra sức cốlật hắn vào giếng, dúi đầu hắn xuống cho hắn rơi tõm vào đường súc vật.Ta đang mừng như lên, cuối cùng kiếp sau cũng có thể thoát khỏi Sơ Khôngrồi! Nhưng còn chưa kịp cười, da đầu ta bỗng đau nhói, là Sơ Không túmlấy chỗ tóc bung ra vì trận đánh nhau vừa nãy của ta. Ta thấy trọng tâmlộn nhào, cơ thể nhẹ bẫng, da đầu đau dữ dội, quả chuông cảnh báo điềmxấu vang lanh lảnh trong đầu ta, muốn vươn tay túm lấy thứ gì đó lại chỉ tóm được khoảng không. Chỉ có tiếng cười độc ác như quỷ của Sơ Không,kéo ta xuống động sâu không đáy: “Ngươi muốn cùng chết với ta mà! Cùngchết!”Ta hoảng hốt, trợn trừng mắt, thấy không khí âm u của Minh phủ ngày càng xa ta. Dường như bên tai còn văng vẳng tiếng bùi ngùi của Diêm Vương: “Ôi chao, chết rồi, hai vị tiên nhân đầu thai vào đường súc vật rồi, giờ phải lịch kiếp thế nào đây? Ta về làm bản báo cáo vậy.”Súc vật.Lũ súc vật các ngươi!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.