Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 12: Chương 12



Các bạn đang đọc truyện Chương 12: Chương 12 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Anh đại, anh sao vậy? Sao đột nhiên không nói lời nào?”
Bùi Lĩnh cười hì hì nói: “Có thể là anh đại nhà cậu đang sợ.”
Vừa dứt lời Bùi Lĩnh thấy dòng thông báo trên màn hình [Người chơi Thiên Trì Nhất Khoát đồng ý lời kết bạn của bạn] không khỏi cong mắt nở nụ cười.

Trùm trường vừa ngây thơ lại nghiêm túc, còn vô cùng sĩ diện.

Phép khích tướng đơn giản như vậy mà cũng có thể mắc mưu.
“Chậc.”
“Cậu chậc cái gì? Có gì hay mà chậc?” Tần Trì Dã lạnh lùng chất vấn.
Bùi Lĩnh chơi xấu: “Đại thần Thiên Trì bá đạo quá đó, người ta chậc một chút cũng không được sao~”
Trương Gia Kỳ xoa cánh tay nổi hết da gà, “Bạn Tiểu Bùi cậu uống lộn thuốc à? Sao đột nhiên nói chuyện buồn nôn thế?”
“Tôi thích, tôi muốn nói gì thì nói đấy.” Bùi Lĩnh đốp trả lại, duỗi lưng một cái, “Thôi tắt đây, tôi phải đi ăn cơm.”
Trương Gia Kỳ kêu này này muốn giữ bạn học Tiểu Bùi lại chơi thêm một ván nữa nhưng ảnh đại diện đã đen xì.
“Bạn học Tiểu bùi đúng là rút chym vô tình.”
Tần Trì Dã cau mày, “Trương Gia Kỳ mày đang nói bậy cái gì đấy.”
“?” Đỉnh đầu Trương Gia Kỳ xuất hiện dấu chấm hỏi, sao một hai cứ phải nói móc mình thế? Cậu ta chọc đến ai? “Anh Dã, chơi nữa-” không?
Hay lắm, ảnh đại diện của anh Dã cũng đen.

Bùi Lĩnh vừa ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Bồi Tiền đang khoanh chân ngồi ở đầu thềm cầu thang, phía trên đặt một cái chén nhỏ, bên trong là một vài quả dâu tây.

Tiểu Bồi Tiền cầm một quả, gặm từng miếng từng miếng nhỏ.
“Anh hai~” Tiểu Bồi Tiền dừng ăn dâu, giọng nói cũng bay lên, “Dâu ngọt lắm, anh hai ăn.”
Bùi Lĩnh vươn tay lấy một quả trong chén của Tiểu Bồi Tiền, một miếng hết nửa quả, ngọt thật.
“Sao lại ngồi ở đây?”
Lúc cậu chơi game Tiểu Bồi Tiền còn đang ở phòng khách tự chơi.
“Anh hai đang chơi, không thể nhao nhao.” Tiểu Bồi Tiền nói rất nghiêm túc, còn ôm cái chén nhấc mông lên để cho anh trai thấy mình vô cùng thông minh, “Anh hai, cái đệm nè!”
Bùi Lĩnh xoa đầu Tiểu Bồi Tiền, “Không tệ, thông mình lắm, có thể nhớ kỹ lời anh.”
Lần trước cậu nói ngồi vậy cái mông có lạnh không, hôm nay Tiểu Bồi Tiền đã biết cầm theo cái đệm heo con.
Tiểu Bồi Tiền được khen vô cùng vui vẻ, đưa hết dâu tây trong chén cho anh trai.

Bùi Lĩnh cầm cái chén của Tiểu Bồi Tiền, “Xuống lầu ăn cơm.” Trước bữa cơm trưa bạn nhỏ không được ăn quá nhiều hoa quả, ăn không ngon.
Thế là anh trai Bồi Tiền, Bùi Lĩnh, không hề cảm thấy gánh nặng giải quyết sạch sẽ chén dâu tây của em trai.
Bồi Tiền ôm đệm heo con lon ton theo sau lưng anh trai, còn hỏi anh trai có phải dâu rất ngọt không nha?
“Cũng được, ngọt lắm.”
Bùi Hồng Hào không ở nhà, sáng sớm nay đi đã công tác, lại hóa thân thành người bay chẳng qua là công tác ngắn ngày.
Lý Văn Lệ thấy Bùi Tiềm bám mông Bùi Lĩnh cũng đã thành thói quen, nói: “Giữa trưa chỉ có ba người chúng ta, phòng bếp làm mì gà lạnh.

Nếu con không thích thì làm món khác.”
“Mì lạnh cũng được ạ, con không kén chọn.” Bùi Lĩnh nói không chột dạ.
Lý Văn Lệ và Bùi Lĩnh nhìn nhau, không ai nói gì nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng.

Bùi Lĩnh không kén chọn chỗ nào, không ăn hành gừng tỏi, không ăn cà rốt, không ăn hẹ, nhìn không đẹp không ăn, vị quá nồng không ăn, cũng không ăn quà vặt, từ nhỏ chính là cậu chủ được cưng chiều.
Nhưng mà nhà họ Bùi có tiền, Bùi Hồng Hào bằng lòng cưng chiều con trai.
Ăn cơm trưa xong, Bùi Lĩnh muốn trở lại trường.
Tiểu Bồi Tiền không nỡ xa anh trai, chẳng qua chơi cả một buổi sáng, lại vừa ăn cơm xong, buồn ngủ mơ mơ màng màng cũng muốn làm nũng với anh trai, nói muốn đưa anh trai đến trường.

Bùi Lĩnh xoa xoa cánh tay Tiểu Bồi Tiền, cúi đầu xuống đã thấy nhóc béo ngủ thϊếp đi.
“Trái cây đã rửa sạch rồi, quần áo mới cũng giặt sạch sẽ, đừng quên cầm theo.”
“Đúng rồi, hôm thứ sáu con về nhà không mang quần áo dơ về à?”
Lý Văn Lệ ôm con trai từ trên ghế sô pha lên xém chút nữa là ngã.

Đúng là bồi tiền hàng thật giá thật.

Bà đưa cho dì giúp việc để dì bế Tiểu Bồi Tiền về phòng ngủ.
Bùi Lĩnh: “Thứ sáu quên về kí túc xá, con tự giặt rồi.” Dù sao cũng có máy giặt, cũng không phải quá khó chứ đúng không?
Lý Văn Lệ: ???
Bà không chắc lắm, thiếu gia này còn tự giặt quần áo sao?

Bùi Lĩnh về đế ký túc xá đã là ba giờ chiều, Chu Hiện và Hứa Văn Hàn còn chưa tới.

Đây quả là thời cơ tuyệt vời.

Lúc này mà không lén lút học bài thì khi nào mới lén lút?!
Thế là Bùi Lĩnh thả đống hoa quả với quần áo xuống, đóng cửa, lấy quyển sách từ trên giá sách xuống hăng say làm một bộ đề.
“Cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Không có ai ở đây à? Đèn đang sáng mà.”
Chu Hiện lấy chìa khóa mở cửa.

Chu Hiện vừa đẩy cửa bước vào thì thấy ánh mắt của Bùi Lĩnh Bùi Lĩnh đang nằm ở trên giường có chút bối rối, lại còn vừa giấu cái gì xuống dưới gối.

Bộ dáng “vội vội vàng vàng” và “ra vẻ bình tĩnh” này vô cùng giống nét mặt lúc cậu ta lén lút chơi game buổi tối bị mẹ đẩy cửa vào kiểm tra.
Nhưng-
Chu Hiện nhớ tới đêm đó, do dự cầm tay nắm cửa, cẩn thận hỏi: “Nếu không thì tớ ra ngoài nhé? Cậu còn bận không?”
“…” Bùi Lĩnh
Cậu thật sự không có đang tiến hành hoạt động sinh lý khỏe mạnh của nam sinh cấp ba.
“Không cần, tôi đang định giặt quần áo thôi.” Bùi Lĩnh bình tĩnh tim được cớ.
Nét mặt Chu Hiện thoải mái “tốt quá không cần tìm cớ”, nói: “À à, vậy cậu làm đi, tớ chơi game.”
Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ nhàn nhạt.
Bùi Lĩnh mặt không đổi sắc cầm đồng phục đi xuống phòng giặt quần áo ở tầng một, sau đó phát hiện quên mang nước giặt quần áo còn có thuốc khử trùng.

Máy giặt công cộng cũng phải tiêu độc rửa sạch.

Chạy lên chạy xuống mấy vòng, cả người Bùi Lĩnh đầy mồ hôi, dứt khoát thay một bộ quần áo ngủ.
“Bạn Tiểu Bùi đang giặt quần áo à?”
Không cần nhìn, nghe âm thanh đã biết là Trương Gia Kỳ.

Bùi Lĩnh quay đầu lại, Trương Gia Kỳ đang ôm quả bóng rổ trong ngực, nhìn bộ dáng hẳn là vừa đi chơi bóng về.

Sau lưng cậu ta là Tần Trì Dã, khuôn mặt lạnh lùng, một tay cầm túi, tay kia cầm chai nước.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Bùi Lĩnh nhìn thấy Tần Trì Dã mặc áo chơi bóng cùng loại với cậu, hai người đụng hàng.

Cậu cảm thấy mình mặc đẹp hơn.

Tự tin.jpg
Mà Tần Trì Dã nghĩ đến là cái tên ID chơi game trưa nay.
Bầu không khí có chút kì lạ.
Trương Gia Kỳ không biết chuyện Bùi Lĩnh lập nick clone, dùng ID nói móc Tần Trì Dã cho nên vô tư cười ha ha, há miệng cà kê con ngỗng: “Sao vậy bạn Tiểu Bùi? Cậu không chơi bóng sao lại mặc đồng phục chơi bóng? Mặc đồng phục bóng rổ thì không nói, sao lại cùng kiểu với anh Dã thế.

Có phải cậu có tâm tư gì không?”
Đề tài này rõ ràng giẫm phải bãi mìn của Tần Trì Dã.

Nếu là trước kia thì Tần Trì Dã sẽ ra tay đập Trương Gia Kỳ một trận nhưng trưa nay bị Bùi Lĩnh nói móc cho nên bây giờ ngậm miệng không nói gì.

Không hiểu sao ánh mắt hắn như có chút đánh giá, nhìn chằm chằm vào Bùi Lĩnh như nhìn con mồi.
Giữa trưa cậu nói tôi theo đuổi cậu thích cậu.
Bây giờ thì sao?
Mặc cùng kiểu, ai thích ai? Ai không biết xấu hổ?
“Lần trước làm bẩn đồ của anh Dã nhà cậu, bồi thường cho cậu ta thì cậu ta không nhận.

Nếu cậu muốn mặc cùng kiểu với anh Dã, tí nữa tôi cởi ra cho cậu là được.” Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nói.
Mặt Tần Trì Dã lập tức đen xì.
Trương Gia Kỳ sợ tới mức liên tục xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi không xứng mặc cùng kiểu với anh Dã đâu.

Cậu đừng có mà hại tôi.

Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng nhau chơi game thành lập tình anh em chiến hữu, sao cậu chứ nhằm vào tôi mà ra tay thế.”
“Vì cậu quá quan tâm đến anh Dã nhà cậu còn gì!” Bùi Lĩnh cố ý.
Mặt Tần Trì Dã thúi hơn, trực tiếp bỏ đi.
“Bùi Lĩnh, tôi gọi cậu là tổ tông, sao cậu còn chơi tôi?”
Bùi Lĩnh vô tội: “Là do cậu mở miệng trước.”
Trương Gia Kỳ: …
Cậu ta đã hiểu ra rồi, bạn học Tiểu Bùi ăn cái gì chứ nhất đinh không ăn thua thiệt, đánh nhau không có gì tốt đẹp.
Tiết tự học buổi tối, Trương Gia Kỳ lên lớp, Tần Trì Dã thì không thấy bóng dáng đâu.

Bùi Lĩnh đang làm bài tập, Trương Gia Kỳ chủ động chọc lưng Bùi Lĩnh, nói: “Anh đại của tôi tức giận.”
“?” Bùi Lĩnh dấu chấm hỏi, mắc mớ gì tới cậu.
Trương Gia Kỳ: “Anh Dã là trai thẳng, buổi chiều cậu nói xong, chơi bóng cũng không đợi tôi.”
“Hắn? Trai thắng?” Bùi Lĩnh bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cậu nhớ lại lúc vừa mới xuyên qua, trong đầu không ngừng phát lại quyển tiểu thuyết, lại nhìn bóng dáng Tô Hạ phía trước.
Chẳng lẽ Tô Hạ là nữ giả nam?
A….
Không thể nào.

Trí thông minh của cậu trong lúc nhất thời bị Trương Gia Kỳ kéo xuống.
“Mặt cậu kiểu gì thế kia? Anh Dã của tôi không thể là trai thẳng chắc?” Trương Gia Kỳ im lặng.
Bùi Lĩnh thu lại ánh mắt, ý tứ sâu xa nói: “Cậu có nghĩ tới không, anh đại cậu biết đâu là chưa gặp được người mình thích.

Nếu gặp rồi cũng sẽ không thẳng nữa.”
“Sao có thể.” Trương Gia Kỳ khịt mũi coi thường.

Ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể bẻ cong anh Dã của cậu ta chứ?
Bùi Lĩnh có kịch bản tiểu thuyết, bình tĩnh hỏi: “Cược không?”
Cái này vốn là đề tặng diểm, vừa lúc có thể thắng Bùi Lĩnh, thế nhưng Trương Gia Kỳ lại do dự.
“…Cái này, cái này…!Không cược.”
Bùi Lĩnh quay người lại, khẽ cười một tiếng.

Yếu bóng gió mà còn đòi đấu với tôi!

Tiếng cười kia chui vào trong lỗ tai Trương Gia Kỳ, cậu ta nhìn nhìn bóng đáng khẳng định của Bùi Lĩnh, không phải chứ, sao Bùi Lĩnh có thể tin tưởng như vậy?
Tiết tự học thứ hai, Từ Liễu chạy lên bàn phía trước, phàn nàn: “Ngày mai đã thi khảo sát rồi, tớ đang ôn tập, Trương Gia Kỳ với Bùi Lĩnh cứ nói chuyện không ngừng.

Thi nhanh đi, thi xong tớ tuyệt đối không ngồi với Bùi Lĩnh nữa.”
“Bọn họ nói chuyện lớn lắm à?” Lưu Mẫn hỏi.
“Không lớn lắm, chỉ là chủ đề-” Từ Liễu không biết nói thế nào.
Cái này gợi lên tính hóng chuyện, Lưu Mẫn thúc giục nói cái gì, Từ Liễu đè thấp giọng nói: “Hình như nói, Tần Trì Dã thích nam?”
“Hả?”
“Không thể nào?”
Tô Hạ dừng bút, không phải nên là Bùi Lĩnh thích nam yêu thầm Tần Trì Dã sao? Sao lại trái ngược?
“Đừng có truyền bậy ra ngoài, trùm trường không dễ trêu đâu.”
“Đúng đúng đúng, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.

Hạ Hạ, cậu bày tớ đề toán này với?”

Thứ hai có tiết chào cờ, Anh Hoa quy định học sinh phải mặc đồng chính thức, mang phù hiệu.

Nếu không mặc đúng, không mang phù hiệu thì lớp sẽ bị trừ điểm.
Đồng phục chính thức mặc theo mùa.

Mùa hè là áo sơ mi ngắn tay, con trai mặc quần màu xanh, con gái mặc váy dài, áo tay ngắn màu xanh, mang nơ cùng màu, tất dài màu đen.

Mùa xuân mùa thu sẽ là áo sơ mi dài tay, quần dài và váy ngắn vừa, trời lạnh thì có thêm áo len cộc tay, lạnh nữa thì có áo khoác tây trang.
Hoàn toàn giống như phim trên tivi, cho nên bên ngoài mới nói Anh Hoa là trường cấp ba “quý tộc”.
Chưa tới tháng mười một, đồng phục vẫn chiếu theo mùa hè.
“Nhớ mang phù hiệu.” Bùi Lĩnh dậy sớm, tối hôm qua chỉ lén lút làm một bộ đề.
Hứa Văn Hàn đeo cặp vòng về giường ngủ lấy phù hiệu, “Suýt nữa quên mất.

Cảm ơn cậu.”
“Tớ phát hiện tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, có chuyện gì vui à?” Mắt Chu Hiện có vết quầng thâm, không hiểu sao thứ hai mà cũng có người vui được.
Bùi Lĩnh đứng trước gương cài phù hiệu, đôi mặt cong cong cười nói: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt.”
Rốt cuộc cũng thi khảo sát rồi!
Dung nhan hoàn mỹ mới có thể xứng với kỳ thi đầu tiên.
Bùi Lĩnh mang cặp sách, lúc ra cửa còn ngâm nga bài hát, ăn sáng xong rồi đến khu dạy học.

Đội kiểm tra kỷ luật của trường đang đi kiểm tra phù hiệu.

Một người đang chặn Tần Trì Dã, nói: “Không mang phù hiệu, lớp nào đây?”
“Đàn chị, hay là thôi đi.” Bạn học nữ kéo tay áo đàn chị thì thầm nhắc nhở, “Là Tần Trì Dã đó.”
Trùm trường nổi tiếng tiếng xấu.
Lúc này Bùi Lĩnh tâm tình tốt đang đi ngang qua, thuận tay giúp người làm niềm vui lấy phù hiệu dự phòng ra đưa cho Tần Trì Dã.
“Không cần cảm ơn.” Sau đó ngâm nga bài hát vô cùng phấn khởi đi lên lầu.
Tần Trì Dã cầm phù hiệu trường, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang lên lầu.

Cái quái gì thế? Họ Bùi này hôm nay uống nhầm thuốc à?
“Có, có phù hiệu là được, cậu lên đi.” Đàn chị cũng nhẹ nhàng thở ra, không cần đối đầu với trùm trường là được.
Tần Trì Dã cầm phù hiệu, đá đá răng hàm, đi theo.

Tần Trì Dã vào từ cửa sau đã thấy bóng dáng mới vừa cao hứng xong bây giờ đang ngồi tại chỗ, vừa đào hộp bút vừa noi: “Eh, chuẩn bị thi khảo sát rồi, khẩn trương quá đi.”
“…” Tần Trì Dã lung lay như lên đồng, ngồi xuống.
Họ Bùi nay không phải nhân cách phân liệt chứ?
Từ Liễu nghĩ thầm đáng đời cậu, đầu tuần thì không lo học, mỗi ngày lên lớp không ngủ thì lại nói chuyện, bây giờ mới biết gấp à.

Nhưng dù sao cũng còn tình nghĩa bạn bè, mà bản thân Từ Liễu cũng thấp thỏm, muốn tìm an ủi trên người học sinh kém, cho nên nói: “Tớ nghe nói, đề hẳn là không khó lắm.”
Không khó lắm à?
Bùi Lĩnh cúi mặt, thế mà lại không khó lắm.
“Vậy sao, thế thì được rồi.

Tôi cứ sợ, cũng không có ôn tập mấy, lỡ đâu rớt thì làm sao bây giờ?” Bùi Lĩnh chống cằm thở dài.

Từ Liễu cũng sợ, “Thì cố hết sức thôi, dù sao cũng chỉ là thi khảo sát, không xếp hạng toàn khối, chỉ xếp hàng trong lớp thôi.”
Còn không xếp hạng toàn khối?
Từ tận sâu đáy lòng, Bùi Lĩnh thở dài một hơi.
Trương Gia Kỳ bàn sau vốn còn chưa từ bỏ ý định muốn chép đáp án của Bùi Lĩnh bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của cậu trong lúc nhất thời có chút không dám thăm dò nữa.
Chẳng lẽ thành tích còn tệ hơn cậu ta nữa hả?
Chuông reo.
Giáo viên Ngữ Văn mang bài thi vào để lớp trưởng phát xuống.

Đề thi lần này do giáo viên Anh Hoa ra, có lớp còn không giống nhau, không xếp hạng toàn khối, chỉ là bài trắc nghiệm nhỏ đơn giản.

Kiểm tra xem cơ sở kiến thức của từng lớp như thế nào, hiểu rõ mỗi lớp đang ở cấp độ nào để điều chỉnh phương án dạy học.
“Mọi người không cần căng thẳng, bắt đầu đi.”
Tiết Ngữ Văn kết thúc, bầu không khí trong lớp vô cùng thoải mái.
Từ Liễu vui vẻ khóa hộp búi, nói: “Vẫn còn được, không phải khó lắm.” Lại thấy được bạn cùng bạn của mình thở dài, vẻ mặt giống như thi rớt.
Không thể nào? Đề đơn giản như vậy mà còn không viết được, đây là kém cỡ nào chứ?
“Bùi Lĩnh cậu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi khó chịu thôi.” Bùi Lĩnh xua tay.

Quá đơn giản, không có chỗ để phát huy.
Khóc.
Từ Liễu thấy khuôn mặt thảm thiết của Bùi Lĩnh, trong lòng có chút giễu cợt nhưng không có thời gian an ủi Bùi Lĩnh vì đã đến tiết chào cờ.
Mọi người xếp hàng trên sân tập, còn chưa bắt đầu nhưng ai nấy nhỏ giọng thảo luận đề thi.
“Còn được, đơn giản mà.”
“Tớ cũng thấy dễ nhưng mấy cậu biết không, Bùi Lĩnh lại cảm thấy đề này khó, nhìn nét mặt giống như thi rớt.” Từ Liễu nói.
“Thật hay giỡn? Đề này mà còn khó?” Lưu Mẫn cạn lời.
Tô Hạ quay đầu nhìn xuống Bùi Lĩnh, cách mấy người cho nên không thấy rõ, chẳng qua giống như quả thật không mấy vui vẻ.
Nghi thức kéo cờ kết thúc, đến phiên mấy học sinh trốn học tuần trước bị bắt được lên đọc bản kiểm đẻm.

Lớp 11-2 có hai người, Trương Gia Kỳ lên trước, lưu loát mở giấy ra đọc lèo lèo, vừa nghe đã biết là chép từ trên mạng về.
Đến lượt Tần Trì Dã.
Áo sơ mi đồng phục của Tần Trì Dã không mang nơ, nút áo cũng không cài hết, không mang tất dài.

Chủ nhiệm Vương nhìn mà muốn tăng xông máu, lại không có cách trị Tần Trì Dã, nói: “Bản kiểm điểm của em đâu?”
“Em đi lên nói mấy câu là được.”
Chủ nhiệm Vương đề phòng: “Em muốn nói gì? Có phải còn muốn chia sẻ kình nghiệm không?”
Tần Trì Dã im lặng, ngầm thừa nhận.
Chủ nhiệm Vương xém chút nữa thì ngất, “Khỏi lên nữa.

Trừ điểm, trừ điểm lớp em!”
Tiết chào cờ kết thúc là đến kiểm tra Toán.
“A a a a toán học, tớ sợ lắm.

Tí nữa Hạ Hạ có thể cho tớ nhìn một chút không?”
Tô Hạ chần chừ, “Không hay lắm đâu.”
“Hạ Hạ cứu mạng, xin cậu đó.”
“Vậy…!Vậy được rồi.

Chẳng qua đừng để bị phát hiện, nếu giáo viên coi nghiêm tớ cũng không có cách.” Tô Hạ thỏa hiệp.
Trương Gia Kỳ phía sau chọc chọc lưng Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh quay đầu, “Sao nữa?”
“Cho.” Trương Gia Kỳ đưa cho Bùi Lĩnh một cục tẩy.
Bùi Lĩnh: ?
“Cậu nhìn này, bốn mặt này là ABCD, tí nữa vào thi nếu không biết làm thì cứ thảy xúc xắc.

Đừng cậy mạnh, đừng sợ, anh bảo kê cho cậu.” Trương Gia Kỳ vô cùng nghĩa khí nói.
Bùi Lĩnh nhìn cục tẩy rồi nhìn Trương Gia Kỳ giống như nhìn một đứa bị thiểu năng trí tuệ.
“Cảm ơn?”
Từ Liễu: Bùi Lĩnh cũng quá ngốc rồi, cái này mà cũng tin?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.