Châu liên bích hợp

Chương 2:



Các bạn đang đọc truyện Chương 2: miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Vi Mậu vừa đi ra khỏi miếu Vu Thần thi đã trông thấy Vi Khôn trầm mặt đứng ở bên ngoài cửa điện, bên cạnh còn có Vi Hân. “Mậu, con muốn làm gì?” Vi Khôn trầm giọng hỏi. Vi Mậu không dám nhìn Vi Khôn, dời ánh mắt: “Cha, con không thể để Yêu Yêu gả cho Tiêu Đạc. Tiêu Đạc lớn hơn muội ấy nhiều như vậy, tính tình lại tàn bạo. Yêu Yêu gả cho hắn, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.” Vi Khôn nhắm hai mắt lại, giọng nói tang thương: “Yêu Yêu tự tiện thay thế Tường nhi tiến vào miếu Vu Thần, ở trước mắt bao nhiêu người rút trúng thẻ xăm. Mậu nhi, đây đều là ý trời.” “Thế nhưng mà. . .” “Không có nhưng nhị gì hết!” Vi Khôn chống vu trượng đi tới, trong bóng đêm, ánh mắt ông hỗn độn dường như chứa đựng mấy phần bi thương: “Nghe lời, đưa Yêu Yêu trở về.” Vi Mậu vội la lên: “Cha, tuyển Vu Nữ khác không được sao? Chỉ là thông gia muốn người, cần gì không phải Yêu Yêu là không được? Huống chi Tiêu Đạc kia giết bao nhiêu người vô tội, làm bao nhiêu việc tàn bạo vô nhân đạo kia chứ? Yêu Yêu đi theo hắn, có thể tốt hơn sao? Cha, người thật sự. . . chấp nhận sao. . .” Vi Khôn không nói, ánh mắt nhìn về phía Vi Nhiễm, trong lòng xoay chuyển trăm hồi. Trước đây không lâu, ông nhận được thư từ Hậu Thục, nói Quân công tử sẽ lập tức đến Cửu Lê, lần này nhất định là vì Yêu Yêu. Cho nên, ông tình nguyện để cho thê tử không vui, cũng phải gọi Vi Hân đi Vu Thần điện rút thăm. Nào biết trời xui đất khiến. . . Lúc ấy Hán sử Vương Phần ở ngay bên cạnh xem lễ, chỉ sợ giờ phút này kết quả đều đã truyền ra ngoài. Cho dù ông không nỡ thì còn có thể làm gì? Vi Hân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại ca, việc này lại không phải ý tứ của cha, là bản thân A tỷ đi miếu Vu Thần. . .” “Ngươi câm miệng cho ta! Chuyện nhà chúng ta, có phần của ngươi nói chuyện sao!” Vi Mậu rống lên một tiếng, Vi Hân vội vàng trốn sau lưng Vi Khôn, ủy khuất nói: “Cha người xem, ở trong mắt đại ca con chính là người ngoài.” Vi Khôn lập tức trách cứ Vi Mậu: “Mậu nhi, sao con lại nói chuyện với muội muội như vậy?” “Con chỉ có một người muội muội là Yêu Yêu mà thôi. Trước khi nương lâm chung muốn con chăm sóc muội ấy thật tốt, con tuyệt không thể nuốt lời!” Vi Mậu kiên quyết nói, “Dù có liều mạng, con cũng phải bảo vệ muội ấy!” Nghe Vi Mậu nhắc đến thê tử đã mất, Vi Khôn chỉ cảm thấy trái tim đau xót, quyết tâm muốn ngăn cản Vi Mậu bỗng nhiên liền dao động. Ông cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối như thế, Tiêu Đạc, quả thật không phải kết cục tốt đẹp gì. Vi Hân mím khóe miệng, chán ghét trong lòng đối với Vi Nhiễm gần như không cách nào ngăn chặn. Ả và Vi gia không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, nương của ả – Trâu thị là tái giá với Vi Khôn. Cho nên Vi Nhiễm mỹ mạo như Thiên Tiên, mà ả thì tướng mạo tầm thường giống người cha ruột đã mất sớm kia. Khi Vi Hân còn bé, đã từng âm thầm chờ mong Vi Mậu có thể xem ả như muội muội ruột mà đối đãi. Đáng tiếc ở trong mắt Vi Mậu, ả từ đầu đến cuối nhỏ như cỏ rác, không sánh bằng Vi Nhiễm, quý giá như viên ngọc Tùy Hầu. “Các ngươi đi đi! Coi như tối nay ta không trông thấy gì cả.” Bỗng nhiên Vi Khôn phất tay, quay đầu đi chỗ khác nói. “Cha người. . .” Vi Mậu sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Vi Khôn lại thả bọn họ đi. Nhưng hắn biết đây là cơ hội khó có được, không chần chờ thêm, cúi người vái chào rồi lập tức rời đi. Vi Hân trơ mắt nhìn thấy hắn rời đi, sốt ruột nói: “Cha, a tỷ cứ đi như thế, chúng ta làm sao ăn nói với sứ thần Đông Hán đây? Bọn họ cũng không phải dễ trêu!” “Đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách.” Vi Khôn trầm giọng nói. *** Lúc này, thị nữ của Vi Nhiễm Dương Nguyệt đang vô cùng lo lắng, ở trong phòng đi tới đi lui. Từ lúc xế chiều, lúc đầu Vi Hân đến gọi Vi Nhiễm cùng nhau đi đến sơn trại Vương thị sát vách, mí mắt phải Dương Nguyệt đã nháy. Mắt phải nháy là tai họa, từ đầu đến cuối Dương Nguyệt đều lo sợ bất an. Ban đêm quả nhiên xảy ra chuyện. “Soạt” một tiếng, Dương Nguyệt mở cửa phía sau ra. Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Vi Mậu ôm Vi Nhiễm đi vào, thần sắc vội vàng. Dương Nguyệt vội hỏi: “Đại Tế Ti, Vu Nữ làm sao vậy?” “Nguyệt Nương, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay y phục khác cho Yêu Yêu, chúng ta lập tức rời đi!” Vi Mậu dặn dò. Dương Nguyệt không biết đã xảy ra biến cố gì, nhưng nàng không có hai lời, lập tức tay chân lanh lẹ thu thập một cái tay nải, lại thay cho Vi Nhiễm một bộ y phục thường ngày. Ba người cùng đi ra phòng. Đêm đã rất khuya, bên trong trại dường như lâm vào giấc ngủ say, ngay cả âm thanh gà chó cũng không có. Vi Mậu biết được đường nhỏ của trại, cõng Vi Nhiễm xuôi theo đường núi mà xuống, trong tay Dương Nguyệt xách theo đèn lồng, cẩn thận soi đường. Đi một hồi, đang lúc Dương Nguyệt vô thức quay đầu, trông thấy bên trong trại sáng lên ánh lửa đỏ sậm. Theo bản năng nàng hô: “Đại Tế Ti, ngài mau nhìn!” Vi Mậu nhìn lại, ánh mắt dần dần sâu. Hắn biết ánh lửa đỏ sậm kia chắc chắn đến từ sân lớn của trại, lại nghĩ điệu bộ của Vương Phần kia, không những lo lắng. . . Chẳng lẽ cha bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Hắn ngưng thần đứng đó một lúc lâu, quả quyết đặt Vi Nhiễm từ trên lưng xuống, giao cho Dương Nguyệt: “Các ngươi đi trước đi.” “Đại Tế Ti!” Dương Nguyệt bắt lấy cánh tay Vi Mậu thật chặt, lại cảm giác thất lễ, cuống quýt buông lỏng tay, “Ta. . . Chúng ta ở đây đợi người.” Vi Mậu cúi đầu liếc nhìn nàng một cái: “Đừng chờ ta, nhanh chóng mang Yêu yêu đi. Ta trở về, có thể kéo chút nào hay chút ấy.” Dương Nguyệt ngậm miệng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Vi Mậu càng lúc càng xa. Cuối cùng nàng cũng không có mở miệng. Tới bây giờ Dương Nguyệt còn nhớ rõ ngày mưa rất nhiều năm trước đó, mình vừa đói vừa lạnh ngã trên đường nhỏ núi Cửu Lê, gần như hôn mê. Trong mơ màng, một thiếu niên cường tráng cõng nàng lên. Từ đấy Cửu Lê liền trở thành nhà của nàng, mà thiếu niên kia, cũng đã trở thành một bí mật trong đáy lòng nàng. Nàng không đến gần được hắn, bởi vì hắn là nam nhân anh tuấn dũng mãnh phi thường nhất Cửu Lê, là người được chọn trở thành đại tù trưởng đời tiếp theo, nàng không có tư cách. Nhưng lời hắn nói, nàng sẽ không đòi hỏi mà thực hiện. *** Trên sân lớn trước miếu Vu Thần, nhóm người tộc Cửu Lê bị binh lính Đông Hán xô đẩy đến tận đây, có lời oán thán. Giờ phút này, trên mặt mọi người đều mang vẻ nhập nhèm buồn ngủ và cơn tức giận nhẫn nhịn không bùng phát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Vi Khôn đứng trong đám người phía trước nhất, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Hắn mới vừa về tới nhà, chỉ nghe thấy bên điện Vu Thần có người gọi, mà sau đó mấy người lính, “mời” cả nhà hắn tới đây. Trâu thị kéo cánh tay của trượng phu, hơi có chút kinh hoảng cúi đầu. Tuổi tác của bà ta đã không nhỏ, lại được bảo dưỡng kỹ càng, từ bên mặt nhìn qua tựa như một cô nương, chỉ là ngũ quan cũng không xuất chúng. Vi Khôn tựa như trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta, nói một tiếng: “Đừng sợ.” Vương Phần chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn đi tới. Mặc dù trên mặt ông ta cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nụ cười kia âm trầm. Ánh mắt của hắn ở sân lớn trước điện đi tuần tra một lần, ngạo mạn nói: “Ta nghe nói, Vu Nữ các ngươi tuyển ra đã chạy. Đại tù trưởng, Cửu Lê các ngươi cũng không muốn cùng Đại Hán ta kết thông gia, đúng không?” Câu nói này làm đám người dường như sôi trào. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vi Khôn, ngay cả Trâu thị cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhiễm nàng. . .” Vi Khôn lắc đầu ra hiệu bà ta không cần nói, sau đó nói với Vương Phần: “Cửu Lê chắc chắn sẽ cử ra Vu Nữ hoàn thành hôn lễ.” Vương Phần bật cười một tiếng: “Vi Khôn, người đã chạy rồi, ngươi muốn bắt ai ra để liên hôn? Tộc Cửu Lê các người không phải coi trọng nhất tín ngưỡng sao? Nữ nhi của ngươi là do đại thần Xi Vưu chọn, nghi thức ta cũng nhìn, hiện giờ ngươi nói với ta muốn đổi người!” Vi Khôn trầm mặc không nói. Ông mơ hồ có cảm giác lần này Vương Phần rõ ràng chính là hướng về phía Vi Nhiễm, giờ phút này nhìn biểu hiện của Vương Phần, càng kiểm chứng cho ý nghĩ của ông. “Đại tù trưởng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ngài phải cho mọi người một câu trả lời hợp lý.” “Đúng vậy, người đang êm đẹp nhốt ở trong hầm rượu, làm sao bỗng nhiên không thấy?” Tộc nhân mồm năm miệng mười dò hỏi. Đứng ở trong đám người, Vương Tiếp nhịn không được, lớn tiếng nói ra: “Người là ta thả! Yêu Yêu tỷ vốn là thay tỷ tỷ của ta đi rút thăm, ta không đành lòng nhìn tỷ ấy gả cho người mình không thích! Các ngươi muốn hỏi tội thì cứ việc hỏi ta đây này!” “Tiếp nhi, lui ra!” Vi Khôn quát. “Đại tù trưởng!” Vương Tiếp còn muốn nói tiếp, bị ánh mắt Vi Khôn ép buộc từ bỏ. Hắn và Vương Tường là hai đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, Vi Khôn chăm sóc tỷ đệ bọn họ rất tốt. Vương Tiếp luôn kính Vi Khôn như cha.  Vương Phần phất tay kêu lên: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa! Ta chỉ cần Vi Nhiễm, khuyên các ngươi ngoan ngoãn giao người ra, nếu không ta sẽ không khách khí!” Lời nói ông ta vừa dứt, đám binh sĩ Đông Hán lập tức đồng loạt rút kiếm ra. Tiếng kim loại từ binh khí phát ra đến chói tai, dường như phá vỡ yên tĩnh ban đêm của tòa sơn trại cổ kính, tất cả người dân Tộc Cửu Lê đều run lên. Bọn họ ở ẩn nhiều năm, trải qua cuộc sống ngoại đào nguyên, chưa từng thấy qua cảnh như vậy, không khỏi sinh lòng sợ hãi. “Phu quân, ngài cũng biết Tiểu Nhiễm đi đâu đúng không? Ngài hãy nói cho bọn họ đi.” Trâu thị nhẹ lay động cánh tay Vi Khôn, thấp giọng cầu khẩn nói. Vi Khôn không đành lòng liên lụy người trong tộc, tiến lên nói với Vương Phần: “Là ta thất trách, không liên quan gì đến bọn họ. Nếu đại nhân muốn ăn nói, cứ việc lấy cái mạng này của ta cầm đi.” “Đại tù trưởng!” Đám người sau lưng trăm miệng một lời kêu lên, có mấy người trẻ tuổi bồng bột thậm chí kích động xông về phía trước một chút. Vi Khôn đưa tay ngăn bọn họ lại, ánh mắt thong dong mà kiên định. Trâu thị nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt của Vi Khôn, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm chặt thành quyền. Bà ta không nghĩ tới Vi Khôn vì bảo vệ Vi Nhiễm, mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần. Ông đem chính thê tử của mình đặt ở chỗ nào? “Người là ta thả, các ngươi không nên làm khó cha ta và những người khác!” Thời điểm hai bên giằng co không ổn, một giọng nói vang dội từ bóng tối truyền đến. Vi Mậu chậm rãi đi đến sân lớn, đứng ở trước mặt Vương Phần. Binh sĩ Đông Hán lập tức xông lên, vây quanh hắn. Vi Hân vô thức nhúc nhích, bị Trâu thị cưỡng ép đè lại: “Ngươi cũng muốn đi chịu chết hay sao?” Trâu thị biết, Tiêu Nghị nhìn trúng, căn bản cũng không phải là vì người kia có thể đoán được tương lai như lời đồn. Là vì hắn ta giấu sâu ở trong núi Cửu Lê thứ nào đó. Mà vị trí cụ thể của vật kia, chỉ có các đời đại tù trưởng truyền lại cho đời sau, tuyệt không có người thứ hai biết. Là huyết mạch thân sinh của đại tù trưởng, Vi Nhiễm cùng Vi Mậu đều có cơ hội trở thành người kế nhiệm. Mà chỉ cần khống chế Vi Nhiễm, hai cha con Vi Mậu và Vi Khôn tự nhiên cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Bởi vậy Vương Phần vừa đến là tỏ rõ muốn Vi Nhiễm, mà Trâu thị cũng vui vẻ đem cái đinh trong mắt này đưa đến Đông Hán. Bọn họ khá ăn nhịp với nhau. Không ngờ tới, gần đến lúc đại công cáo thành, vậy mà hai cha con liên hợp đem người thả chạy như thế. Vương Phần tức giận cũng trong dự liệu Trâu thị. “Các ngươi một người hai người này, đúng là không sợ chết. Nhưng các ngươi đặt mặt mũi Đại Hán ta ở chỗ nào!” Vương Phần lớn tiếng quát lớn. Ông ta đường đường là Lễ Bộ thị lang, được phái tới xử lý việc vô tích sự này, trong lòng vốn đang nén giận. Mà còn ở nơi rừng sâu núi thẳm này, ngay cả ly rượu ngon thức ăn ngon cũng không có, ông ta đã sớm muốn đi trở về. Nào biết được lúc sắp hoàn thành công việc, người lại chạy mất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.