Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 49



Các bạn đang đọc truyện Chương 49 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Vào Đông, mặt trời xuống núi sớm, lúc này chút ánh chiều tà đã tan hết.

Trong buồng xe yên tĩnh, Cố Ảnh cúi đầu lướt album ảnh trên điện thoại.

Cô phát hiện bản thân rất ít chụp ảnh, trong album ảnh cũng không có một tấm nào cô chụp một mình, hầu như đều là ảnh chụp chung với đám Lý Tư Di, Khổng Oánh Oánh và Đặng Giai Giai.

“Ai bảo em gửi ảnh thế?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Giang Tuân hỏi.

“Người tài trợ cho em.” Cố Ảnh không hề ngẩng đầu, còn nói lẩm bẩm: “Gần đây em không có tấm ảnh đơn nào cả.”

“Gửi ảnh chụp chung của chúng ta không phải là được rồi sao.” Giang Tuân để ý nhìn cô một cái: “Thuận tiện báo cho ông ấy em có bạn trai rồi.”

Ngón tay Cố Ảnh lướt qua màn hình, ngay sau đó, cô lại tiếp tục lướt xuống: “Vậy không hay lắm, đợi khi nào ông ấy muốn gặp em, em sẽ dẫn anh đi.”

Giang Tuân “ừm” một tiếng: “Người tài trợ này của em thần bí quá.”

“…” Cuối cùng Cố Ảnh cũng tìm được bức ảnh chụp đơn Khổng Oánh chụp giúp cô năm ngoái ở bệnh viện, cô liếc một lượt thấy không có gì không ổn sau đó gửi cho viện trưởng Lý.

Xe nhanh chóng tới trước cổng Niên Hoa Lý, Cố Ảnh bảo Giang Tuân đỗ lại ở ven đường: “Anh về trước đi, em đi gửi dâu tây rồi lên.”

“Anh đợi em.” Cố Ảnh để thùng dâu tây lên đùi, cô lấy một tờ giấy nhớ màu hồng nhạt từ trong túi xách ra dán lên thùng, sau đó quay đầu: “Trong xe anh có bút không?”

“Đợi một chút.” Giang Tuân cúi đầu mở ngăn chứa đồ ra, tìm được một chiếc bút ký màu đen từ trong đưa qua: “Đây.”

Cố Ảnh nhận bút rồi nghiêm túc viết một dòng chữ trên tờ giấy nhớ: “Chào chú, chú Ngụy, cháu gửi thùng dâu tây để chú nếm thử chút, hi vọng chú và người nhà chú sẽ thích.”

Cô còn vẽ một mặt cười ở cuối.

Giang Tuân không cố xem cô viết cái gì, chỉ trong lúc vô tình liếc qua, anh thấy được cái mặt cười kia.

Anh khẽ nhếch khóe miệng: “Ngây thơ.”

“Anh không hiểu, cái mặt cười này rất quan trọng.” Cố Ảnh đóng nắp bút rồi trả lại cho anh: “Nó có thể giảm bớt sự ngượng ngùng, còn thể hiện sự lễ phép.”

Giang Tuân dùng bút gõ đầu cô: “Ngụy biện đâu ra.”

“Đây là chân lý.” Cố Ảnh bê thùng dâu tây mở cửa: “Em đi đây.”

Trạm chuyển phát nhanh ngay bên đường, Cố Ảnh đi ra ngoài chưa tới mười phút đã trở lại.

Hai người về đến nhà, Giang Tuân mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu ăn bên trong ra, bảo Cố Ảnh: “Em đi cắm cơm, cắm cơm xong thì ra ngoài chơi.”

“Được.” Cố Ảnh nghe lời đi vào phòng bếp cắm cơm.

Cắm cơm xong trở lại phòng khách, cô vừa ngồi xuống lại nhận được điện thoại của viện trưởng Lý.

“Tiểu Ảnh ăn cơm chưa?” Mỗi lần gọi điện qua, viện trưởng Lý đều hỏi thăm vài câu trước.

“Vẫn chưa ạ.” Cố Ảnh nói: “Con vừa về tới nhà.”

“Dì hỏi con chút, có phải con đã sớm biết người tài trợ thật sự của con không phải chú Ngụy hay không?” Rõ ràng là nói chuyện qua điện thoại nhưng giọng viện trưởng Lý giống như đang nói thầm vậy.

Mặt Cố Ảnh hơi cứng lại: “Sao dì lại hỏi như vậy?”

“Dì vừa gửi ảnh của con cho vị phu nhân kia, không bao lâu sau bà ấy lại gọi điện thoại tới cho dì.” Viện trưởng Lý nói: “Đầu tiên bà ấy hỏi dì qua tình hình của con mấy năm nay, nói chuyện một lúc, dì hỏi lại bà ấy là ai.”

Cố Ảnh căng thẳng tới nín thở: “Bà ấy nói sao ạ?”

“Bà ấy nói là bạn của ngài Ngụy.” Viện trưởng Lý cười một tiếng: “Dì nghĩ trước con cứ hỏi dì chuyện về người tài trợ, cũng hỏi thẳng thừng là liệu bà ấy có phải là người tài trợ thật sự của con hay không.”

“Vậy bà ấy nói thế nào ạ?” Cố Ảnh lấy gối ôm ở một bên qua ôm siết vào trong lòng.

“Lúc ấy bà ấy lại hỏi dì vì sao lại hỏi như vậy, hỏi có phải do con nói hay không.” Viện trưởng Lí càng nói càng thấp giọng: “Tiểu Ảnh à, không phải con biết chút gì đó chứ?”

“Không đâu.” Cố Ảnh rũ mắt, niết gối ôm qua lại: “Con không biết, trước kia con tò mò nên hỏi thử thôi ạ.”

“Vậy à.” Viện trưởng Lý cũng không biết có nên tin lí do của cô không: “Bà ấy chưa từng liên lạc với con đó chứ?”

“Ai ạ?” Cố Ảnh hỏi.

“Vị phu nhân hỏi ảnh chụp của con, dì hỏi bà ấy họ gì, bà ấy cũng chưa nói.” Viện trưởng Lý nói.

“Không có.”

“Hay là dì nhờ người tới công ty của ngài Ngụy tìm ông ấy nói chuyện thử nhé?”

“Dạ thôi, có việc thì con sẽ tự liên lạc.” Cố Ảnh nói: “Ông ấy bận nhiều việc, mọi người đừng đi quấy rầy ông ấy.”

“Vậy thôi.” Viện trưởng Lý phát hiện ra cô không muốn nhiều lời bèn im lặng thở dài: “Nếu có người tìm con, hoặc là con gặp vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho dì nhé.”

“Vâng.” Cố Ảnh ngắt máy sau đó tiện tay ném điện thoại lên sofa, cô ôm gối ôm, hai mắt mông lung nhìn đằng trước.

Chốc lát, cô đứng dậy đi về phía phòng bếp.

“Em nấu cơm với anh.” Cố Ảnh đi vào phòng bếp, xắn tay áo định rửa rau.

Giang Tuân đang thái thức ăn quay đầu liếc cô, không ngăn cản.

Cố Ảnh rửa xong cải xanh mới phát hiện ra là không còn chuyện gì có thể làm được bèn đứng ở bên người Giang Tuân nhìn anh nấu ăn.

Sau một thoáng yên tĩnh, Giang Tuân thấp giọng hỏi: “Sao không đi chơi game?”

Cố Ảnh chợt nhận ra ngước mắt: “Hả?”

“Đang nghĩ gì đấy?” Giang Tuân xoa đầu cô: “Có phải mệt rồi hay không?”

“Không.” Cố Ảnh ngửa đầu, khóe miệng vẽ ra một nụ cười: “Chỉ là muốn ở cùng anh.”

Giang Tuân cười khẽ: “Nay miệng ngọt vậy à?”

“Ừm.” Cố Ảnh trêu chọc nói: “Bởi vì hôm nay em ăn dâu tây.”

Giống như để chứng minh mình không sao, thời gian kế tiếp Cố Ảnh nói liên tục không ngừng, Giang Tuân ở một bên yên lặng nghe, thi thoảng đáp lại vài lời.

Sau khi ăn xong, Cố Ảnh phụ trách thu dọn bát đũa.

Đợi cô dọn dẹp xong trở lại phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Giang Tuân, cô do dự một giây rồi tiếp tục đi vào trong, đi tới cửa phòng sách.

Giang Tuân đang ngồi trước máy vi tính gọi điện thoại, Cố Ảnh đi tới ngồi xuống trước mặt anh.

Lúc anh nói chuyện điện thoại xong nhìn qua cô, Cố Ảnh cong môi: “Không có chuyện gì, anh cứ làm đi, em ngồi ở đây.”

Giang Tuân đứng dậy đi qua kéo cô: “Anh làm xong rồi, hôm nay dạy em chơi game mới.”

Hai người lại về phòng khách, ngồi trên thảm trước ghế sofa như thường ngày.

Giang Tuân giữ tay cầm đang chọn game: “Cái này thì sao? Có thể hai người cùng chơi.”

“Được.” Cố Ảnh không có ý kiến gì.

Giang Tuân chọn game xong thì bắt đầu dạy cô, không ngờ ngay cả một thao tác đơn giản cô cũng không học được.

Nhận ra cô không tập trung, Giang Tuân đột ngột thả tay cầm xuống, duỗi tay kéo cô vào trong lòng: “Không muốn chơi game à?”

Cố Ảnh thuận theo đó ôm eo anh: “Khó quá, không học được.”

Giang Tuân cảm giác sau khi cô nghe cú điện thoại kia ở trên xe xong thì cảm xúc bắt đầu có hơi khác thường, nhưng gửi dâu tây xong về nhà, trạng thái của cô bình thường lại một ít, không biết trong lúc anh vào phòng bếp đã có chuyện gì xảy ra, cảm xúc Cố Ảnh lại đi xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tuân ôm cô dựa vào ghế sofa, giọng bình thản: “Có muốn nói với anh chút không?”

Cố Ảnh lắc đầu: “Không sao.”

Chính cô còn chưa hiểu rõ chuyện này nên cũng không biết kể từ đâu.

“Lần trước em dính người như vậy là vì áy náy do hiểu lầm anh chuyển tiền.” Giang Tuân lấy một lọn tóc vòng theo bên gò má cô để lên ngón tay nghịch, tuy bận mà vẫn thong dong nói: “Cho nên lần này là vì chuyện gì?”

“…”

“Chẳng lẽ là vì lén lút chụp Liêu Tuấn sợ anh giận à?” Giang Tuân cười khẽ: “Chuyện này anh đã biết lâu rồi.”

“…” Cố Ảnh rầu rĩ giải thích: “Đó là chụp giúp Khổng Oánh.”

Giang Tuân rũ mi, nhìn chằm chằm cái đầu trước ngực mình, một lúc lâu, anh gọi: “Cố Ảnh.”

“Hả?”

“Hiện giờ mỗi tháng em vẫn trả khoản phí tài trợ kia à?”

Cố Ảnh gật đầu đúng sự thật: “Đúng.”

Giang Tuân hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”

“Chắc là còn mấy trăm nghìn.” Cố Ảnh nói: “Em không tính cụ thể.”

Trong mắt Giang Tuân thoáng do dự, lần đầu tiên anh không biết kế tiếp phải mở miệng như thế nào.

Yên lặng mấy giây, anh nhẹ giọng hỏi: “Anh giúp em trả, được không?”

Nghe xong lời này, Cố Ảnh không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

Ngay từ câu đầu tiên Giang Tuân hỏi, cô đã đoán được sơ sơ anh định nói cái gì.

Chẳng qua là, đây cũng không phải vấn đề khiến cô khó chịu.

Cố Ảnh buông anh ra, ngồi thẳng người, cô sửa qua lại tóc của mình, tỏ vẻ thoải mái nói: “Không cần, bên kia cũng không cần em trả gấp, mỗi tháng em còn dư một ít, không có áp lực gì cả.”

“Hay là việc này gây áp lực lên tinh thần của em?” Giang Tuân nhéo mặt cô một cái: “Em đang không vui.”

“Có thể là do em ngủ không ngon.” Cố Ảnh an ủi ngược lại anh: “Yên tâm, em không sao, có áp lực em sẽ tìm anh.”

Tầm mắt Giang Tuân rơi trên gương mặt cô, dừng vài giây, sau đó anh chậm rãi gật đầu: “Được, em có thể sử dụng quyền lực của em trước thời hạn bất cứ lúc nào.”

“Hả?” Cố Ảnh nghe không hiểu.

“Thẩm Dập nói sau khi cưới thì thẻ ngân hàng cũng phải đưa cho vợ.” Giang Tuân chống hai bên khuỷu tay lên ghế sofa, thản nhiên hỏi: “Em thấy sao?”

Chút khó chịu trong lòng kia trong nháy mắt bị sự thẹn thùng thay thế, cô há miệng ra, không biết trả lời lại cái gì, đang định đưa tay ra bưng cốc nước, cốc nước đã được đưa tới trước mặt.

“Đây.” Giọng Giang Tuân trầm thấp lộ ra ý cười: “Cảm giác em cần.”

“…” Cố Ảnh nhận nước uống hai ngụm, cảm xúc thoáng lắng xuống, cô nhỏ giọng nói: “Em sẽ quản tiền vừa phải thôi.”

“Ai bảo em quản?” Giang Tuân giúp cô đặt cốc nước lại trên bàn uống trà nhỏ: “Để em tiêu ấy.”

Ở bên Giang Tuân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy được phong cách tổng giám đốc bá đạo của anh, Cố Ảnh đột nhiên rất muốn cười.

“Cười cái gì?” Giang Tuân nhìn khóe môi cô khẽ vẽ ra một độ cong nho nhỏ, trong mắt vô thức lộ ra ý cười thấp thoáng.

“Vui vẻ.” Cố Ảnh hé khóe miệng ra nở nụ cười: “Tổng giám đốc Giang thật hào phóng.”

Giờ phút này cô thật sự vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này như được treo trong lòng chứ không chạm tới thực thể.

Giống như hoa trong gương, trăng trong nước, thấy được nhưng không nắm được.

Giang Tuân khẽ nhếch chân mày: “Sao anh cứ cảm giác em đang chế giễu anh?”

“Không.” Cố Ảnh cười: “Em nói thật.”

“Ngồi một lúc rồi đưa em đi ngủ.”

“Được.”

– —

Cố Ảnh nghỉ phép năm ngày xong quay về làm mấy buổi nhưng đều làm khác lịch với Khổng Oánh, cho đến thứ Năm, cuối cùng hai người cũng làm cùng buổi.

“Chị Tiểu Ảnh, Liêu Tuấn ký tên chứ ạ?” Vừa đến thời gian nghỉ trưa, Khổng Oánh đã không kịp chờ hỏi.

“Cái này em phải hỏi anh em.” Cố Ảnh nháy mắt một cái: “Ảnh bị anh ấy cầm đi rồi.”

“Anh ấy cầm làm gì?” Khổng Oánh híp mắt lại: “Anh ấy cũng thích Liêu Tuấn à?”

“Tớ phục cậu thật đó.” Đặng Giai Giai vừa từ ngoài cửa vào nghe được câu này, cạn lời trợn mắt: “Anh cậu ghen, ghen có hiểu không?”

“Anh tớ ghen á?” Khổng Oánh “hả” một tiếng: “Xin hỏi giấm này từ đâu tới?”

“Haizz.” Đặng Giai Giai vỗ bả vai cô ấy một cái, lắc đầu than thở: “Có lẽ phải chờ đến sau khi cậu yêu đương mới có thể hiểu được.”

Khổng Oánh: “…”

“Đi thôi.” Cố Ảnh cười một tiếng: “Đi ăn cơm nào.”

Sau khi ăn xong trở lại phòng làm việc, Cố Ảnh lấy điện thoại ra định chuyển tiền nhà cho Khổng Oánh: “Giờ chị chuyển tiền thuê nhà quý này cho em.”

“Chị còn chuyển tiền thuê nhà làm gì?” Khổng Oánh đang nhắn tin với người khác, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: “Anh em chuyển cho em 20,000 tệ rồi, nói là đóng tiền thuê nhà cho chị.”

“Hả?” Cố Ảnh dừng tay lại: “Lúc nào thế?”

Khổng Oánh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Ngay hôm trước ạ.”

“À.” Vì vậy Cố Ảnh mở khung chat WeChat với Giang Tuân ra, nhắn một tin: [Anh đóng tiền thuê nhà giúp em à?]

Mấy phút sau Giang Tuân mới trả lời: [Ừ.]

Cố Ảnh còn chưa nghĩ ra trả lời sao, anh lại nhắn hai tin tới: [Không phải hôm đó em khen anh hào phóng à?]

G: [Anh không ngồi không được.]

Cố Ảnh:…

Giang Tuân nhanh chóng chuyển đề tài: [Tối mai em có rảnh không?]

Cố Ảnh: [Năm giờ rưỡi tan làm, có việc hả?]

G: [Mai sinh nhật Đường Khoa, cậu ta bảo anh dẫn em đi chơi cùng.]

Cố Ảnh lại trò chuyện với anh thêm mấy câu, hỏi có cần chuẩn bị quà không, Giang Tuân nói không cần, bọn họ đều không cần mấy thứ kiểu này.

Cố Ảnh đồng ý, nhưng cô không ngờ hôm sau còn có một người khác tìm cô.

Buổi trưa ngày hôm sau, Cố Ảnh đang trên đường từ nhà ăn trở về phòng làm việc thì có nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

“A lô?”

“Có phải Cố Ảnh không?” Người gọi điện thoại đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên, giọng bà không nhanh không chậm, tao nhã ung dung.

“Dạ đúng, xin hỏi dì là?” Hô hấp Cố Ảnh chậm nửa nhịp, trong lòng có một dự cảm mãnh liệt, dự cảm này đã được chứng thực khi bà mở miệng lần nữa: “Dì là mẹ Giang Tuân, cháu có thể dì gọi là dì Diệp.”

Cố Ảnh tới một góc không người, cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh: “Chào dì Diệp ạ.”

“Chào cháu.” Diệp Mạn Văn nói nhã nhặn: “Hôm nay mấy giờ cháu tan làm? Dì muốn tìm cháu nói chuyện một lúc.”

“Năm giờ rưỡi ạ.” Tay Cố Ảnh bắt đầu run rẩy, làm thế nào cũng không không chế được.

“Vậy năm giờ bốn mươi chiều dì chờ cháu ở quán Starbucks phía chếch đối diện bệnh viện các cháu, có được không?”

Cố Ảnh thầm hít sâu một hơi, nhẹ giọng đồng ý: “Được ạ.”

“Ngoài ra.” Diệp Mạn Văn dừng lại, nói: “Dì muốn nhờ cháu tạm thời không cần nói cho Giang Tuân chuyện dì tìm cháu.”

Cố Ảnh: “Dạ, cháu biết rồi ạ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.