Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 71: Chương 71



Các bạn đang đọc truyện Chương 71: Chương 71 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chap 71: Đối mặt tử thần
Đoàng….!!!!!!!!!
Máu túa ra. Tanh nồng, nhưng không phải của Anh Vũ, một cánh tay của Hắc Hải nhuộm đỏ, gã nhào xuống đất ôm cánh tay đang rỉ máu gào thét, viên đạn đã cắm vào xương rồi, mãi đánh nhau mà bọn này không biết rằng đã có một nhóm người xông vào nhà. Anh Vũ ngước lên ngạc nhiên, Trường Dương đang ở trước mặt cô, mỉm cười…
-Em vẫn còn sống, thật may quá !
Đám người kia nhìn thấy cây súng trên tay Trường Dương thì lo lắng lùi ra sau, chỉ có tên Jacker cau mày, ánh mắt hơi lạnh lùng. Trường Dương đi lại gần Anh Vũ hơn, cô bé đang cố gắng giữ chặt lấy Leo, nhưng cánh tay cô như muốn gãy lìa. Leo quá nặng, cô không thể nào kéo cậu lên được….
-Ồ…Thảm quá nhỉ? thiên sứ ! Trường Dương nhìn Leo cười mỉa mai.-Buông nó ra đi Anh Vũ, nó là thiên sứ mà, buông tay nó ra để nó tự bay lên đây đi…
-Anh im đi…
Buông tay Leo ra là cậu ấy bay lên thiên đàng luôn ấy…
Anh Vũ bực tức, cánh tay cô gần tuột khỏi tay Leo rồi. Leo thấy Trường Dương đi lại thì có vẻ hoảng hốt, cậu nhớ người này trước đây đã muốn lấy mạng Anh Vũ, gã chắc chắn cũng là kẻ thù của cô bé, Leo muốn gỡ tay Anh Vũ ra để cô bé có cơ hội chạy thoát, nếu cứ giữ cậu như thế này, cô bé chỉ có thể đứng im cho kẻ thù giết mà thôi.
-Anh Vũ…thả anh ra rồi chạy đi…
-Không !!! Có chết em cũng không thả anh ra….Anh Vũ gào lên, cô cố nắm chặt lấy tay Leo, cậu đang muốn gỡ tay cô ra. Không còn cách nào khác, Anh Vũ đành quay sang Trường Dương cầu cứu.-Trường Dương…hãy giúp em cứu Leo lên đi…
Đáp lại ánh mắt tha thiết của cô bé, là cái nhìn lạnh lùng bình thản của ác quỷ.
-Đừng đùa anh ! Anh nhìn cô bé cười nhạt.-Nó là tình địch của anh, sao anh lại phải cứu nó? Nếu nó chết thì lại càng tốt nữa, em sẽ là của anh!
Anh Vũ nhìn tên ác quỷ máu lạnh tức tối, cánh tay cô run run, tay Leo đang dần dần tuột ra. Anh Vũ quay lại hét lớn…
-Leo !!!! Anh đừng buông tay em, đừng buông tay….
Nhưng cánh tay vẫn tuột ra, Anh Vũ đã đi đến giới hạn rồi…
-Leo!!!!!!!!!!!
Pặc…
-Tóm được rồi…
Một giọng nói thân quen vang lên bên cạnh Anh Vũ, một cánh tay đưa ra giữ chặt lấy tay Leo. Anh Vũ quay sang mừng rỡ:
-Anh hai !!!!
Khôi Vỹ mỉm cười trấn an rồi quay sang liếc Trường Dương trừng trừng. Hình như có một sự đe dọa không thể diễn tả bằng lời. Không nói năng gì, anh chàng ác quỷ đành ngoan ngoãn đi đến giúp anh kéo Leo lên trên. Leo đã được an toàn. Nhưng đúng lúc này…
-Xông vào giết tụi nó đi….Hắc Hải quát lớn với đám thuộc hạ…
Bốp…
Bốp…
Bốp…
Nhưng mấy kẻ đang định tấn công ba người bị ăn đòn tới tấp phía sau. Cát Cát và Minh Nhật cũng đã tới cùng Khôi Vỹ…
-Leo, Anh Vũ !!!! Không sứt mẻ ở đâu chứ ?

-Ờ…Mém chết… Leo ngồi gục xuống dựa vào tường thở dốc, cứ tưởng chết thật rồi cơ.
Anh Vũ cũng ngồi bên cậu hết hơi, cánh tay cô tê cứng vì cố giữ chặt lấy Leo. Cũng may là có Khôi Vỹ đến kịp lúc…
-Cúi xuống mau, hai đứa….
Bất ngờ Cát Cát và Minh Nhật bị Khôi Vỹ nắm cổ áo ném văng sang hai bên, mấy khẩu súng ngắn lập tức được kẻ thù rút ra nhắm vào đám người của Anh Vũ…
Đoàng…
Đoàng…
Đoàng…
Mấy tiếng súng chát chúa vang lên, những tên cầm súng đó cũng gục xuống. Mọi người quay sang Trường Dương, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng quét qua bọn người trước mặt, khẩu súng của anh nhả ra những viên đạn vô cùng chính xác vào vai kẻ thù. Minh Nhật hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ta ở đây, và cậu nhận ra anh ta dường như đang hạ hết thuộc hạ của Hoàng Long….
Còn Cát Cát, ngay giây phút nhìn thấy con người này, cô bé đã sững lại, đôi mắt trợn tròn căm thù, kí ức hôm nào hiện về, kẻ đã giương súng bắn Anh Khôi…
Kẻ đó…
Cát Cát nghiến chặt răng, một giọt máu nhỏ nhòe ra, cô bé đã tự cắn vào môi mình…
Những tên còn lại đang cầm súng thì bị Khôi Vỹ chăm sóc, mấy con dao của anh gim vào sâu vào vai bọn này, cả đám lăn lộn dưới đất, máu nhuộm đỏ căn phòng….Chợt….
BỐP…!!!!
Một cú đá giáng lên tay Trường Dương. Cây súng bị hất văng ra ngoài cửa sổ rơi xuống biển. Cát Cát nắm chặt con dao nhỏ bất ngờ lao lên…
-Chết đi !!!!
-Đừng !! CÁT CÁT!!!!!
Anh Vũ hoảng hốt gào lên, mọi người đều giật mình quay sang. Đôi mắt Cát Cát sắc lẻm, con dao nhỏ đang nhằm ngực Trường Dương đâm xuống. Trường Dương hơi nhíu mày, mãi lo giải quyết kẻ thù trước mặt mà anh ta không ngờ đến cô gái bên cạnh lại tấn công mình…
Nhưng….
Pặc !!!!
Con dao nhỏ khựng lại. Trường Dương cười nhạt nắm chặt lấy tay Cát Cát và hất mạnh cô vào tường, con dao rơi vào tay Trường Dương, anh ta lạnh lùng giơ lên cao nhằm vào cô bé. Không cần biết cô gái này là ai, có lí do gì mà muốn giết mình, nhưng Trường Dương đã đặt ra một nguyên tắc: Những kẻ muốn giết anh, đều phải chết….
Con dao lạnh lẽo lao xuống, đôi mắt Cát Cát trợn trừng…
-Đừng mà Trường Dương…Làm ơn đừng giết Cát Cát !!!!!!!!!!!!!!!!
Anh Vũ gào lên. Trường Dương hơi khựng lại, con dao chỉ còn sát cổ Cát Cát một centimet. Nhìn sang đôi mắt khẩn thiết của Anh Vũ, anh ta suy nghĩ một giây rồi cười nhạt buông Cát Cát ra. Anh Vũ mừng rỡ, thật may là Trường Dương đã chịu dừng lại…
-Lần sau sẽ không có may mắn như thế nữa đâu, cô gái !
Cát Cát thở dốc, tim gần như ngừng đập, cô còn tưởng Trường Dương đã giết mình rồi. Nhưng đôi mắt cay sè vẫn nhìn anh ta đầy căm thù, cô muốn giết người này để trả thù cho Anh Khôi. Minh Nhật vội chạy lại đỡ cô lên lo lắng.
-Cát Cát, cậu không sao chứ? Muốn chết cứ nói tớ chỉ cho cách nhẹ nhàng hơn, sao lại làm chuyện điên rồ này…
-Tớ phải giết hắn, đó là kẻ đã hại chết Anh Khôi, tớ phải lấy mạng hắn !!!!
Cát Cát gào lên, hai bàn tay cô bé nắm chặt. Trường Dương thì hơi nhếch nụ cười. Lại Anh Khôi, xem ra có rất nhiều người quan tâm cậu bé này, và ai cũng muốn lấy mạng anh để trả thù. Nhưng nếu là cô bé kia thì vẫn còn quá sớm để làm được cái điều lớn lao đó, lấy mạng trùm thế giới ngầm đâu phải là việc đơn giản. Trường Dương vẫn bình thản, anh quá quen với những chuyện như thế này rồi. Khôi Vỹ hơi nhíu mày. Kẻ thù vẫn còn vây quanh mà lại nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, đúng là phiền phức mà….

-Cát Cát !!!! Cậu thôi đi…
Anh Vũ đi lại xô nhỏ bạn ra sau bực bội. Cát Cát đang bất chấp tất cả để trả thù cho Anh Khôi, thù hận trong lòng cô bé lớn như vậy hay sao? Cô không thể ngờ có một ngày nhỏ bạn của mình lại có thể cầm dao giết người, có lẽ thù hận chính là liều thuốc độc khiến con người ta trở thành ác quỷ. Nhưng cô không để bàn tay Cát Cát bị vấy máu được.
-Cát Cát, cậu thôi đi, cậu nhìn tớ đi, cậu thấy tớ đã có được gì khi cố gắng trả thù kia chứ? đừng làm việc ngu ngốc nữa Cát Cát, trả thù không đem lại kết quả tốt đâu, nó chỉ cướp đi nhiều thứ quan trọng bên cạnh cậu hơn thôi…
-Mà dù có muốn trả thù hay đòi nợ gì đó thì cũng để sau đi. Leo nhìn đám người trước mặt thở dài.-Chúng ta có việc quan trọng phải làm trước đã….
Một trận hỗn chiến diễn ra, đám người của Hoàng Long không mạnh gì nhưng lại quá đông, cộng thếm mấy tên tây đen to xác và gã Jacker nguy hiểm, cả đám đều mệt nhoài, không ai là không có vài vết thương. Bọn mafia không ngừng lao lên xông vào mọi người.
-Khôi Vỹ, cậu làm gì vậy, xiên đẹp lũ chuột cống này đi, bọn nó phiền toái quá…
Trường Dương và Khôi Vỹ đứng quay lưng vào nhau, hai người này được bọn tây đen đặc biệt chăm sóc. Khôi Vỹ quay sang nhíu mày.
-Hết dao rồi, bọn này đông quá…Người của cậu đâu hết rồi ?
-Chết tiệt…Tôi không biết trước chuyện này nên chỉ mang theo mấy đứa, tụi nó bị chặn hết ngoài cổng rồi ?
Nhưng không phải vì vậy mà họ tuyệt vọng, cả hai tiếp tục lao lên phía trước. Cặp bài trùng Dương-Vỹ lại một lần nữa tái xuất giang hồ. Bọn người của Hoàng Long thì không còn đường lui nữa rồi, đắc tội với trùm thế giới ngầm thì chỉ có con đường chết, chúng buộc phải lấy mạng những người này bằng mọi giá. Leo thì đang bận trả nợ cho tên Jacker, ai cũng bận rộn. Cuối cùng khi kẻ thù đã giảm xuống chỉ còn khoảng 15 tên thì cả đám đều mệt lử, thở dốc…
-Bọn này dai quá…Cát Cát dựa vào tường, trên khuôn mặt cô bé đã có vài vết bầm.
-Ừh…
Anh Vũ cũng cúi người thở dốc, nếu không được nghĩ ngơi một chút chắc chết mất, nhưng làm sao để hạ được hết bọn này bây giờ…
Cô bé nhìn quanh căn phòng, khắp nơi đều nhuộm đỏ máu và hỗn độn đồ đạc hư vỡ, một tên vừa bị Trường Dương đá gục xuống đất ngã nhào lên ổ cắm điện, một sợi dây bung ra. Đôi mắt Anh Vũ lóe sáng lên…
-Có cách rồi, Cát Cát, mau giúp tớ đi…
Vài giây sau…
-Các đồng đội thân mến !!!! tập trung lại đây mau lên !
Anh Vũ hô to, trên tay cô là hai xô nước mới múc trong nhà tắm đem ra. Cát Cát cũng hai tay hai xô bất ngờ hất vào bọn trước mặt, một tên ướt nhem lao lên chém cô, Cát Cát tiện tay ném luôn cái xô vào mặt nó khiến nó ngã vật ra sau, nước lênh láng ra sàn nhà, đương nhiên trừ chổ của cô và Anh Vũ. Đám mafia bị hất ướt nhem quay sang định tấn công hai người. Khôi Vỹ hơi nhíu mày, không biết hai con nhóc nhí nhố đó đang giở trò gì nữa. Vì quá quen với tính cánh của hai cô bạn thân nên Leo và Minh Nhật lập tức bỏ cuộc chiến chạy lại, chỉ còn Trường Dương và Khôi Vỹ là nhìn nhau ngơ ngác…
-Hai lỗ tai trâu kia, không nghe thấy hay sao mà đứng ngẩn ngơ ở đó, chết thì ráng chịu nhé.
Anh Vũ cắn mạnh sợi dây điện cho đứt nham nhỡ ra, mấy sợi dây kim loại lộ ra ngoài. Đến đây thì Khôi Vỹ đã hiểu, anh vội kéo Trường Dương nhảy phóc lên một chiếc bàn gỗ gần đó. Cô bé nhìn bọn mafia cười gian xảo rồi cắm sợi dây vào ổ điện, đầu kia nhúng xuống nước…
Xoẹt…
Á á á á á…
Những kẻ đang lao lại tấn công cô tóc tai dựng đứng, cả người nhảy tưng tưng như con rối, xui cho tụi nó, cả sàn đã ướt nước mà tụi này còn bị hất ướt nhem nên dẫn điện rất tốt. Cả đám nhóc nhìn kẻ thù cười khoái trá. Bây giờ thì có thể nghĩ ngơi rồi….
-Hahahaha…Nhảy đi, nhảy đi….
Cát Cát cười bá đạo cầm sợi dây nhúng liên tục xuống sàn ướt, ở trước mặt cô, mấy tên mafia nhảy tưng tưng như kanguru, muốn chạy thoát khỏi căn phòng mà cũng không được…
Trường Dương và Khôi Vỹ may mắn nhảy lên trên chiếc bàn gần đó cách li được với sàn nhà nên vẫn bình yên vô sự. Đứng nhìn đám mafia đang nhảy nhót với vẻ thương xót. Hai người quay sang nhìn khuôn mặt bá đạo của cô nhóc đang cầm dây điện không ngừng thán phục. Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà quả không sai mà…

-Chết đi…chết đi…lũ khốn khi nãy dám đá tao nè!
-Cẩn thận tụi nó chết thật đó, lớp trưởng…Minh Nhật nhìn đám người đang nhảy nhót lung tung với vẻ thương xót.
Bất ngờ, gã Jacker đứng bên ngoài nắm cổ áo một tên đồng bọn quăng thẳng vào người Cát Cát, cô bé bị đè ngã ra sau, sợi dây điện cũng tuột khỏi ổ cắm.
-Chết tiệt !!!!
Anh Vũ đá văng tên đang đè lên Cát Cát sang một bên rồi tiếp tục lao vào cuộc chiến. Vì có thời gian nghĩ ngơi nên mấy đứa nhóc đã hồi sức, những gã bị điện giật vẫn chưa hoàn hồn bị đánh cho tơi tả nằm liệt một chổ, căn phòng chỉ còn lại năm tên tây do Jacker chỉ huy…
-Xem ra tụi mày cũng hết sức rồi nhỉ ?
Gã nhìn Leo cười nhạt. Cả người cậu đã bầm dập vì trận chiến, tên khốn to xác này nãy giờ vẫn đứng quan sát trận chiến nên có vẻ rất lợi thế, Leo thở dốc đưa tay lên quệt một vệt máu trên khóe miệng. Mấy tên tây đen đang gườm gườm nhìn những người còn lại. Hai tên trong bọn lập tức lao vào Khôi Vỹ và Trường Dương, nhưng không dễ gì mà hạ được hai người này. Khôi Vỹ lao lên tung một cú đá vào ngực gã trước mặt mình. Trường Dương bên cạnh cũng tung đồng thời một cước lên gã kia, hai tên ngã nhào ra sau, lập tức hai người lao đến giữ chặt cổ áo tụi nó đấm tới tấp vào mặt, máu mũi, máu miệng tụi này nhòe ra khắp sàn…
Bên kia. Cát Cát đang bị một tên dồn vào tường, cô bé quá yếu so với cái gã to xác đó. Minh Nhật sau khi đá văng đối thủ của mình vội lao lại siết chặt cổ tên tây đen đang đánh Cát Cát và quật gã xuống sàn. Cát Cát lúc mới thoát được, nhưng đối thủ của Minh Nhật sau khi trúng một cước của cậu đã quay lại phản đòn, Minh Nhật thì không để ý, cậu đang cố bảo vệ Cát Cát…
-Nhật Nhật !!! Coi chừng !!!!
Cát Cát vội thét lên, nhưng không kịp, một con dao nhọn lướt qua lưng Minh Nhật, máu túa ra chiếc sơ mi trắng đỏ rực. Cát Cát nghiến răng vội lao lên đá mạnh vào mặt nó, cô dùng hai chân kẹp chặt cổ và vật nó xuống đất, thuận tay cô với chiếc ghế bên cạnh phang mạnh vào đầu nó…thế là hạ được hai tên…
Ở cạnh đó, Anh Vũ cũng vừa kết thúc kẻ thù của mình với một loạt liên hoàn cước, nhưng cả người cô cũng bầm dập, và tên đó trước khi gục xuống cũng không quên tặng cho cô một nhát chém vào vai, máu rỉ ra nhuộm đỏ vai, bộ váy trắng lấm lem và rách vài đường bởi những nhát chém hụt của kẻ thù…
Bốp….
Jacker bị Leo đá một cước ngã nhào vào tường, cậu đứng nhìn gã thở dốc, trận chiến kéo dài quá lâu đã khiến cậu kiệt sức rồi…
Jacker đứng dậy đưa tay quyệt máu miệng cười nhạt, rồi gã lao vào Leo. Khôi Vỹ thấy vậy cũng lao tới can thiệp, một cú đấm được giáng thẳng vào mặt tên phì nộn. Nhưng cú đấm của anh không thấm gì với tên to xác. Jacker nhìn anh cười nhạt, cú đấm của anh không ăn thua gì với nó cả, có lẽ Khôi Vỹ cũng đã kiệt sức sau trận đánh khi nãy. Không để Khôi Vỹ kịp lùi lại, Jacker lập tức tung một loạt cú đấm vào bụng anh. Khôi Vỹ cúi gục người, máu miệng ộc ra….
-Anh hai !!!! Anh Vũ hét lên thảng thốt.
Khôi Vỹ bị hất tung vào một góc tường, gục xuống. Trường Dương vội lao lại tấn công Jacker. Leo cũng không do dự lao vào gã, nhưng cả hai vẫn không làm gì được tên này, gã quá xảo quyệt khi đứng im xem mọi người đánh nhau, đến khi tất cả kiệt sức gã mới ra tay. Một cú đá được Trường Dương tung vào mặt gã, Jacker đưa tay ra chặn được và đáp trả một cước thật mạnh vào bụng anh. Trường Dương cũng gục xuống, cú đá của gã bình thường có thể lấy mạng được đối thủ rồi, cũng may Trường Dương không phải một người yếu ớt. Nhưng cú đá đã khiến anh không thể nào nhúc nhích nữa. Leo như nổi điên lên. Cậu lao vào dùng hết sức đá mạnh vào ngực gã…
Rắc…!!!!
Một chiếc xương sườn của gã gãy vụn. Jacker trợn trừng mắt, gã không lường trước được cú đá của Leo lại mạnh như vậy, Leo tiếp tục bồi thêm một đấm vào mặt gã, nhưng tên này dường như đã nổi điên lên, sau khi nhận một đấm của Leo vào mặt, gã xông lên đấm tới tấp vào bụng cậu. Leo loạng choạng, những cú đấm của cậu tung ra sau đó không đủ mạnh để khiến gã này lùi lại được nữa….
-Leo….
Anh Vũ vội lao lên đạp mạnh vào vai Jacker, gã quay sang, bất ngờ giang tay tát mạnh vào mặt cô bé. Anh Vũ ngã nhào ra sau…
-Anh Vũ !!!!
Cát Cát và Minh Nhật lao vào cũng bị trúng hai cước của Jacker nằm vật ra sàn. Leo lao lên siết cổ gã từ phía sau, nhưng Jacker đã thúc một cùi chỏ vào bụng cậu. Leo loạng choạng buông tay ra, đôi mắt cậu hơi mờ đi, cả người dường như không còn chút sức lực nào nữa. Ngay lập tức Jacker đưa tay bóp chặt yết hầu của Leo giơ lên. Leo cố gỡ tay gã ra nhưng vô ích, cánh tay cứng ngắc đang giữ chặt lấy cổ cậu bóp mạnh, Leo trợn trừng mắt, cổ cậu bị bóp nghẹt…
-Chết tiệt…
Trường Dương lao lên cố dùng chút sức lực còn lại của mình tung một cú đấm vào mặt gã, nhưng anh đã kiệt sức. Và Jacker cũng ngay lập tức đưa tay siết chặt lấy cổ anh giáng mạnh vào tường. Hai kẻ nguy hiểm nhất đã nằm trong tay gã, Jacker cố siết chặt cổ hai người. Ở dưới sàn, Anh Vũ nhìn Leo và Trường Dương hoảng hốt, cô bé cố gượng dậy, chân cô bị xước một vệt dài đang chảy máu….
Phập…
Con dao trong tay Khôi Vỹ phóng ra cắm vào tay Jacker, anh nhìn gã thở dốc, cơ thể anh vẫn không nhúc nhích được. Trường Dương và Leo đang cố sức gỡ tay Jacker ra khỏi cổ mình, nhưng không có tác dụng. Nhìn con dao trên tay mình gã cười nhạt. Jacker biết mọi người đang cố gắng cứu mạng hai người này. Gã lại càng siết chặt hai bàn tay hơn, máu trên cánh tay gã nhòe ra, những cuộn cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, từng đường gân cũng hiện rõ. Leo dường như đã đi đến giới hạn, cậu cố giẩy dụa, cả người cậu lạnh ngắt, ô xi đang cạn dần trong máu….
-LEO !!!!
Anh Vũ cố đứng dậy loạng choạng bước tới. Leo đang ở trước mặt cô, đôi mắt cô bé mờ đi, hai chân run rẩy, tất cả những gì cô biết là tên đó đang cố lấy mạng Leo và Trường Dương. Đôi mắt cô sắc lẻm, Anh Vũ cố đi lại gần hơn…
Leo đang giẩy dụa….
Leo sắp bị giết…
Không được…
-Buông họ ra !!!!

Cô bé gào lên rồi lao vào Jacker, mảnh kiếng trên tay cô bé đập ngập vào mắt gã.
-Á Á Á Á Á !!!!!!
Jacker gào lên rồi ném Leo ra và điên cuồng đưa tay hất mạnh Trường Dương vào người Anh Vũ. Trường Dương ngã ra sàn. Anh Vũ thì loạng choạng ngã về phía cửa sổ… Leo ở dưới sàn đang thở dốc, cánh tay cậu run run đưa lên cổ họng của mình, từng đợt không khí tràn vào khí quản qua nhịp thở gấp gáp của cậu, tưởng chừng vài giây nữa thôi là cậu đã qua thế giới bên kia rồi…
-Á Á Á Á !!!!!!
Ở giữa căn phòng, Jacker đang lồng lộn lên với mảnh kiếng trong mắt. Cát Cát và Minh Nhật nhìn gã sợ hãi, tên này bây giờ không khác gì con thú điên cả. Gã run run đưa tay rút mạnh mảnh kiếng trên mắt mình xuống, máu túa ra khắp mặt và nhỏ tong tong xuống nền nhà. Đôi tay gã run run và bóp mảnh kiếng nát vụn, máu ở tay gã cũng túa ra, nhưng vết thương trên mắt gã đã khiến gã quên đi những vết thương khác trên người mình. Anh Vũ hơi run rẩy, đến bây giờ cô mới nhận ra là mình đã làm gì, khi nãy dường như bản năng đã mách bảo cô phải tìm mọi cách để cứu Leo và Trường Dương…
-Con khốn….Jacker gào lên rồi loạng choạng bước đến gần Anh Vũ.-Tao sẽ xé xác mày ra, con khốn !!!!!!!
-Anh Vũ, chạy mau !!!!
Cát Cát hét lên. Anh Vũ giật mình. Jacker đang lao vào cô với bộ mặt thật kinh khủng, đôi chân Anh Vũ bất động và đứng im một chỗ, cả người cô run rẩy và không còn một chút sức lực nào nữa. Jacker thì như một con quỷ mới chui lên từ địa ngục, máu trên vết thương của gã nhuộm đỏ mặt, con mắt còn lại của nó trợn trừng đỏ ngầu, gã lao lại muốn xé xác kẻ đã làm đau mình…
-Anh Vũ !!!!!
Ở dưới sàn, Trường Dương cố gượng dậy, máu trên miệng anh nhòe ra…
-Anh Vũ !!!!Leo giật mình ngước lên.
Jacker đang lao vào Anh Vũ, gã sẽ xé xác cô bé ra mất. Không một giây suy nghĩ, Leo và Trường Dương vội lao về phía Anh Vũ hét lớn.
-Anh Vũ !!!! Mau cúi xuống !!!!!
Bốp…
Anh Vũ nhắm chặt mắt ngồi phục xuống. Jacker đang lao vào định chụp lấy cô bé bị mất đà, ngay lúc đó Leo và Trường Dương đã xông đến tông thẳng nó về phía trước, phía trước họ là cửa sổ không có chấn song….
-LEO !!!!! TRƯỜNG DƯƠNG….
-LEO!!!!!!
Cả ba người ngã nhào ra ngoài cửa sổ, và bên dưới họ là biển cả sâu thẳm, cả ba đều rơi xuống biển…
-Leo!!!!! Leo!!!!!!Trường Dương !!!!!
Anh Vũ gào lên hoảng hốt, nước mắt cô trào ra, trước khi ngã xuống Anh Vũ đã nhìn thấy….
Nụ cười của Leo…
Leo đã mỉm cười với cô….
Leo đang rơi xuống…
Điều cuối cùng cậu biết là Anh Vũ đã an toàn.
Cô bé đã an toàn, như vậy là đủ rồi…
-Leo !!!! Leo !!!!
Anh Vũ gào lên. Khôi Vỹ và hai người bạn vội lao đến giữ cô lại. Khôi Vỹ nhăn mặt nhìn xuống biển đêm đen đặc bên dưới. Khoảng cách từ đây xuống dưới là khá sâu…e rằng…
-Anh Vũ !! Dừng lại đi !!!!
Anh Vũ vẫn cố nhào người ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô nhạt nước, Leo đã rơi xuống biển rồi…

Leo…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.