Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 48



Các bạn đang đọc truyện Chương 48 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Mười năm anh lớn hơn em chính là dùng để dỗ dành chiều chuộng em.” ***Vì không bật điều hòa nên toàn thân Ngư Vi ướt đẫm mồ hôi, cô không biếtnó túa ra từ cơ thể mình hay từ trên người Bộ Tiêu, hai cơ thể quyệnchặt vào nhau, những nơi da thịt đi qua cảm giác dinh dính quyến luyếncàng khiến người ta khó tách rời. Mãi hồi lâu sau, anh mới gục sấp trênngười cô lắng lại nhịp thở, nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Tiêu lại lần dòtìm cánh môi Ngư Vi, cô có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi len vàomôi mằn mặn.Anh trao cô nụ hôn dịu dàng ẩm ướt đầy vuốt ve nhẫn nhịn tựa âu yếm vỗ về,nhưng dường như ngọn lửa hừng hực trong lòng vẫn như thiêu như đốt,những nhẹ nhàng đó không thể khiến anh thỏa mãn, tóc mai ướt đẫm mồ hôicủa anh lướt trên gò má cô, nụ hôn ngày càng mất kiểm soát. Ngư Vi cóthể cảm thấy nơi nào đó của anh lại nổi lên phản ứng.Cô vội đẩy anh ra, khẽ thì thầm: “Đã mấy lần rồi anh, dừng lại đi, em không chịu nổi…”Bộ Tiêu nghe thấy giọng nói của cô yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào, đành phải ngoan ngoãn dập hỏa khí, tự hạ nhiệt chính mình. Anh mở chăn ra ôm Ngư Vi vào lòng, gối đầu cô lên khuỷu tay mình rồi mỉm cười xấu xa nhìn cô đăm đắm.Bộ Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, yêu chiều xoa mái tócđen ướt nhẹp mồ hôi, thấp giọng nói: “Bảo bối, vừa rồi em ngoan lắm, cóđau không em…”Anh bảo cô gọi tên anh, cô liền ngoan ngoãn hé mở cánh môi trong suốt nonmềm như giọt sương mai, khẽ lộ ra những chiếc răng trắng nhỏ như vỏ sò,ánh mắt đắm đuối mà mê ảo, nhíu chặt hàng mày, cất tiếng gọi ‘Bộ Tiêu,Bộ Tiêu’, âm thanh dịu dàng nữ tính thường ngày lẫn trong tiếng nghẹnngào nức nở bị anh ức hiếp quả thật muốn rút cạn linh hồn anh.Cô tựa quả đào mật tươi non mộng nước đầy trêu ngươi cám dỗ treo lủng lẳng trên cành, khiến anh chỉ muốn ăn vào bụng, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Ngư Vi bị Bộ Tiêu ôm chặt vào lòng, lại nghe thấy anh thì thầm bên tai vôsố những lời hư hỏng, nào là ‘Bảo bối vừa rồi em ẩm ướt quá…’, ‘Em siếtchặt khiến anh ngây dại’, ‘Em hét lên thật gợi cảm, anh muốn phát điênvì em’…..Cô nghe thấy xẩu hổ không biết giấu mặt vào đâu, liền đưa tayche miệng anh lại: “Đừng nói nữa mà.”Kết quả anh được voi đòi tiên, thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của côday mút từng đầu ngón tay, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô mỉm cười,giờ Ngư Vi mới biết, khoảnh sân đầy nắng ngoài kia và căn phòng này thực chất là động hồ ly của anh, cô đã sa chân vào rồi đừng hòng bước rangoài.Ngư Vi rút ngón tay khỏi miệng anh, Bộ Tiêu cười toét miệng nhả ra, cánhtay đang ôm thắt lưng cô siết chặt hơn, chớp chớp mắt nhìn cô chăm chăm, càng nhìn càng mê mẩn.“Em chưa bao giờ dám nghĩ anh và em sẽ làm thế này…” Ngư Vi cũng nhìn vào mắt anh thì thầm.“Hửm?” Bộ Tiêu không hiểu nhíu mày.“Trước kia, em luôn gọi anh là chú Bộ, sao dám nghĩ đến… bị anh đè xuống làmchuyện này…” Ngư Vi lại liều chết quăng một câu thẳng đuột.Bộ Tiêu dở khóc dở cười vỗ vỗ trán: “Không phải em nói em nằm mộng xuân thấy anh sao?”“Em chỉ thấy anh hôn em thôi.” Ngư Vi thật thà, cô chỉ mơ thấy hôn nhau.“Vậy mà cũng gọi là mộng xuân hử?” Bộ Tiêu quả thật hết chỗ nói rồi, bị côchọc cho bật cười không ngừng, hung hăng hôn lên môi cô một cái, khàngiọng nói: “Rốt cuộc em thuần khiết đến mức nào vậy chứ? Đấu thêm mộthiệp nữa đi, anh sẽ phun mực nhuộm đen em luôn, để sau này em nằm mơthấy anh sẽ có nhiều tư liệu sống một chút.”Thế là anh lại nhào tới, Ngư Vi căn bản nghỉ ngơi chưa được bao lâu, hiệp thứ ba đã tuýt còi lên sàn.Gần năm giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, Bộ Tiêu mới ôm cô đi vào phòngtắm rửa, nói là tắm cho hoa mỹ vậy thôi. Anh mở nước đầy bồn, vung rắccánh hoa khắp mặt nước, ôm cô vào lòng ngồi vào trong, lại bắt đầu mộtvòng vân vê nhào nặn, ngâm thật lâu trong bồn rồi mới mặc quần áo đi ra.Ngư Vi mặc áo sơ mi trắng của Bộ Tiêu, chân trần bước ra ngoài. Hai chânvừa xót vừa mềm nhũn, những nơi khác trên cơ thể cũng rất nhức mỏi, vừađi được mấy bước đã phải vội vàng ngồi xuống giường.Trên giường là một đống hỗn độn, nhìn đâu cũng thấy chăn mền, gối đầu, quầnáo ngổn ngang, trên drap giường trắng tinh như lông ngỗng có một vết đỏtươi nở rộ như cánh hồng, rải rác khắp nơi là bao cao su chưa sử dụng.Bộ Tiêu thương cô, không nỡ để cô uống thuốc có hại cho sức khỏe nên làmrất tốt công tác bảo vệ. Có điều khi Bộ Tiêu cầm chiếc túi nylon đựngmấy món này ra, Ngư Vi nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là túi đồ lầntrước anh mua ở cửa hàng tiện lợi nơi cô làm. Năm hộp bao cao su, haigói Lan Châu đen, túi đựng bên ngoài cũng không đổi, thuốc lá đã khôngcánh mà bay, nhưng mấy món đồ không phù hợp trẻ em này vẫn y hệt lúctrước được nhét vào ngăn tủ quần áo, lúc anh cầm ra cô ngạc nhiên giậtcả mình.“Không phải anh nói cái này mua cho bạn sao ạ?” Lúc này Ngư Vi đã ngồi xuốngbên giường nhặt một hộp bao cao su lên, hết sức thắc mắc hỏi.Bộ Tiêu để trần nửa thân trên, tay cầm ly nước vừa mới rót cho cô đi tới,cười xấu xa: “Lúc mua căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuầnmuốn trêu em. Sau đó anh nghĩ, tại sao phải đưa cho bọn họ, giữ lại chomình, đợi đến khi tóm được em trong tay rồi, anh và nàng dâu nhỏ của anh cùng nhau dùng…”Tâm trạng Ngư Vi có chút phức tạp, không ngờ anh đã chuẩn bị từ rất sớmmuốn cùng cô dùng mấy thứ này? Mấy chữ ‘tóm được em trong tay’ trong lời nói của anh cũng khiến cô có chút khó chịu, cô có phải là đồ vật gìđâu… Vì vậy, lần đầu tiên Ngư Vi nổi tính khí trẻ con làm loạn, lànhlạnh hỏi: “Vậy anh chưa từng nghĩ sẽ dùng với người phụ nữ khác sao?”Bộ Tiêu nhíu mày, lời nói của cô có vẻ như đang giận rồi, anh đưa ly nướccho cô, cười dỗ dành: “Người phụ nữ nào cũng không phải là em, có aixinh đẹp được bằng một phần vạn cô vợ nhỏ của anh không? Em vừa thuầnkhiết lại siết chặt như thế…”Anh không nói còn tốt, nói ra toàn mấy lời hạ lưu… không thể lọt tai mà,còn chưa dứt câu, Ngư Vi đã muốn phát hỏa. Nhớ tới bữa tiệc lần trướcanh cười nói đùa giỡn với rất nhiều phụ nữ thành thục, những người đócòn nói muốn qua đêm với anh nhưng anh không thèm để ý, thì ra do anhthích thuần khiết. Cô quay mặt đi chỗ khác không để ý tới anh nữa cũngkhông cầm ly nước anh đưa tới.Bộ Tiêu bị dọa hết hồn, ưỡn mặt tới nghiêm túc nhìn thẳng vào Ngư Vi,không ngờ thấy cô đang vểnh cái môi bé xíu cáu kỉnh rồi, đôi mắt to ngập nước, dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến anh muốn nổ tung, nháy mắt nhưcó hàng trăm móng vuốt cào cào tim, miệng đắng lưỡi khô ừng ực nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống vội vàng dỗ dành: “Em giận rồisao?”Ngư Vi trưởng thành rất sớm, tính cách luôn điềm đạm vững vàng, gặp chuyệngì cũng không sợ hãi mất kiên nhẫn, dường như Thái sơn có đổ sập xuốngcũng không khiến cô hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên Bộ Tiêu thật sự nhìn thấy cô lộ ra dáng vẻ nên có của một thiếu nữ ở lứa tuổi này, đột nhiên anh cảm thấy chúng sinh điên đảo rồi, lại nhìn cô dường như sắp bị anhchọc khóc, khiến anh lo đến phát sốt, giọng nói hạ xuống tông thấp nhấtmềm nhũn nài nỉ: “Bảo bối ơi, đừng giận mà, anh sai rồi, anh nhận sai,em nói đi, em muốn phạt anh sao đây? Sau này anh sẽ không bao giờ… mêsảng nữa, bằng không thì anh đi quỳ ván giặt đồ nha?”Ngư Vi cũng đâu muốn giận, nhưng cô thật sự để tâm, nghĩ tới lẽ nào Bộ Tiêu muốn làm chuyện đó với cô nên mới gạt cô? Vậy giờ anh đã ‘tóm được côtrong tay’ rồi, tình cảm vừa bắt đầu nên còn nồng nhiệt hừng hực như lửa đốt nhưng đợi khi cảm giác mới lạ qua đi, anh cũng sẽ dần nhàm chánghét bỏ cô, sẽ không còn coi trọng cô nữa…Ngư Vi càng nghĩ càng khó chịu, thậm chí ngay cả chuyện anh bội tình bạcnghĩa, chuyện cô bị anh vứt bỏ não cũng phóng ra rõ ràng như chiếu phimđiện ảnh. Hóa ra con người thật sự lòng tham không đáy, càng nhận đượcnhiều, càng đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày trước đây thôi,nguyện vọng duy nhất của cô là ánh mắt Bộ Tiêu có thể nhìn thấy cô, đếngiờ, cô lại muốn cả đời anh chỉ nhìn mình cô, đừng nhìn ai khác nữa.Bộ Tiêu lúc này sốt ruột gấp muốn chết rồi, đầu tóc bị anh vo rối bời,trút hết lời ngon tiếng ngọt trong bụng ra dỗ dành đều vô ích, cẩn thậnngẫm lại, mới thấy bản thân mình quả nhiên có chút không biết xấu hổ,mới nói chuyện yêu đương ngày thứ ba đã dụ dỗ ăn sạch người ta, thêm vào đó lúc nào cũng nói mấy câu không đáng tin, nói ra… anh quả thật đúnglà tay lưu manh. “Anh đối với em thật sự không dám có chút suy nghĩ xấu xa nào, cái này anhcó bằng chứng, em muốn xem không?” Ngư Vi đã không còn giận nữa, hiệntại chỉ là không biết làm sao, đang rối rắm đột nhiên nghe Bộ Tiêu nóimột câu như thế, sau đó cảm giác được anh đứng lên đi tới bàn cầm thứ gì đó lại, ngồi bám dính lấy cô, dịu dàng nói: “Nhìn một cái đi, nhìn rồisẽ biết anh đối với em tuyệt đối không phải t*ng trùng đột nhiên xônglên não, từ trước đây rất lâu rồi anh vẫn luôn nghĩ tới em…”Ngư Vi không nén được tò mò, khẽ liếc đuôi mắt qua, khoảnh khắc nhìn thấythứ Bộ Tiêu cầm trên tay cô bất giác sửng sốt, sau đó nhanh chóng quaymặt sang chỗ khác khẽ mím môi mỉm cười.Bộ Tiêu cầm quyển sách, sau đó lật mở lấy tờ giấy bản bên trong ra, trênđó là nét chữ bút lông ‘Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sángnay,’ cô viết vào dịp thả đèn Khổng minh lễ giáng sinh năm ngoái, cô chỉ tùy tiện viết nháp thôi vậy mà anh lại lén cất đi giữ gìn như vật quý…Bàn tay Bộ Tiêu dịu dàng ôm hai gò má Ngư Vi xoay cô lại. Cô thấy đôi mắtđen láy của anh im lặng chăm chú nhìn cô, trên mặt ẩn hiện nụ cười xấuxa, ánh mắt đầy nịnh nọt xin tha thứ: “Hết giận chưa? Em tùy tiện viếtmấy chữ rồi quăng đó, vậy mà anh giữ gìn xem như bảo bối, ngày ngày nhìn nó nhớ em, nếu em nghĩ rằng anh chỉ muốn ăn em, vậy thì hiểu lầm anhquá…” Bộ Tiêu nói nói một hồi lại lòi ra cái giọng vô lại, anh vuốt ve đỉnh đầucô, tiếp tục dụ dỗ: “Tuy anh không phải người tốt, nhưng với em tới giờanh chưa từng lạc lòng, có ‘sắc’ có ‘thịt’ cũng chỉ duy nhất với mộtmình em, anh cũng không phải là cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, tà hỏahai mươi tám năm để dành đã bị em châm ngòi, thế nào đi nữa thì em cũngphải để anh cháy ba ngày ba đêm, rồi em tự mình chịu trách nhiệm dập lửa chứ?”Ngư Vi có chút xấu hổ, cô chưa bao giờ ầm ĩ giận dỗi kiểu trẻ con thế này,cô nép sát lại rúc vào trong ngực anh, vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Emxin lỗi, em làm quá rồi.” Giọng nói của cô mềm mại lại ngọt ngào, đáng yêu tột cùng, khiến Bộ Tiêu lạimuốn vò nát cô ra nuốt hết vào bụng: “Nói bậy gì thế? Em như vậy rấtđáng yêu… anh yêu chết đi được, chuyện này đều là lỗi của anh, là anhnói hươu nói vượn, nhưng cho dù một ngày nào đó em cố tình gây chuyện,anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để em cáu kỉnh trút giận, mười năm anhcó mặt trên cõi đời này trước khi em sinh ra chính là dùng để dỗ dànhchiều chuộng em.Chuyện nhỏ này cứ thế trôi qua, Ngư Vi bất chợt hiểu ra, cảm giác thật sự khiyêu anh là như vậy, rất nhiều rất nhiều ngọt ngào, ngẫu nhiên cũng sẽ có chút chuyện rối rắm, nhưng phần tâm tình không ổn định này chỉ thoángqua vài giây ngắn ngủi rồi tan biến ngay trong sự yêu chiều của anh.Ngày hôm đó, Ngư Vi ở lại ‘Vô Bảo Trai’ ăn tối, chú Hoàng làm cơm vô cùngngon miệng, ông cụ người còn nấu cho cô và Bộ Tiêu một bát canh, nói cái gì mà ‘sinh âm bổ dương’ hàng siêu cấp. Bộ Tiêu cười xấu xa nói buổitối còn phải cố gắng nổ lực uống liền hai chén lớn. Quả nhiên, anh cóchút không tình nguyện đưa cô đến quán bar, ngồi bên cạnh nhìn cô chằmchằm suốt đêm, đợi sau khi cô làm việc xong, liền cùng cô trở về nhàthuê.Ngư Na đã về trường học, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, lại là hai giờsáng, anh nghĩ anh muốn làm càn cỡ nào thì thiên thời địa cũng lợi, thếlà đêm đó ngủ ngay trong phòng cô, giường của Ngư Vi khá nhỏ so với anh, nhưng anh hết sức hài lòng.“Không thể làm nữa đâu anh, không tốt cho sức khỏe.” Ngư Vi đẩy anh ra, nhưngngón tay Bộ Tiêu đã mò vào cởi xong móc áo ngực của cô.Cô thấy như vậy không tốt cho sức khỏe của anh, liền nói mình mệt quá, quả nhiên Bộ Tiêu không động tay động chân nữa, vô cùng thuần khiết ôm côngủ.Sau ngày hôm đó, mặc dù Ngư Vi và Bộ Tiêu chỉ mới yêu nhau năm ngày, nhưngđã rơi vào trạng thái nửa chung sống, ban ngày cô đến giảng đường, anhlàm việc của anh, hết giờ học cô đi tìm anh, buổi tối anh ngồi đợi côlàm xong việc rồi cùng nhau về nhà, rãnh mà nói thì… sáng trưa chiều babữa cơm hai người đều ăn chung với nhau.Thời gian này, cô biết được rất nhiều bí mật của Bộ Tiêu, chẳng hạn mùihương đặc biệt trên người anh, rốt cuộc cô đã tìm ra được nguồn gốc, anh dùng một loại nước ủi quần áo của Pháp, trước khi ủi xịt vào vừa giữquần áo thẳng nếp vừa lưu lại hương gỗ tự nhiên hòa vào mùi hương cơ thể anh nên mới đặc biệt như vậy, lãng mạn đầy mê hoặc ẩn nấp trong cổ tayáo và cổ áo anh, Ngư Vi còn rất si ngốc thường dùng để ủi quần áo củamình. Và anh cũng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, như chuyện lần trước chở côđi đưa đồ cho Na Na, là anh cố tình để xe bị chết máy, sau khi cô ngủanh còn trộm hôn cô; như chuyện vết sẹo sau lưng anh là do bị người tachém, khi còn bé anh đặc biệt hồ đồ không làm chuyện gì theo lẽthường…v..vNgư Vi rất khó hình dung mối quan hệ hiện giờ của cô và Bộ Tiêu là thế nào, ‘tình yêu cuồng nhiệt’ có vẻ không đúng lắm, trái lại khá giống ‘tânhôn’. Chỉ mới vẻn vẹn có năm ngày nhưng từng cái nheo mắt, nhíu mày, nụcười của anh đều in trong lòng cô, chỉ một ánh mắt của anh, cô liền hiểu ngay anh muốn gì, anh đối với cô cũng như vậy. Chỉ có những con số âm thầm thay đổi trên tấm thiệp mỗi ngày anh cho ngườiđưa tới 99 đóa hồng đỏ tặng cô, mới nhắc nhở hai người bọn họ chỉ mớiyêu nhau được mấy ngày mà thôi. Nhưng có một chuyện luôn âm ỉ dưới đáy lòng, Ngư Vi biết ngày đó sớm muộn gìcũng sẽ đến nhưng cô không muốn suy nghĩ về nó, cô có thể nhận ra BộTiêu cũng mơ hồ lo lắng như thế, những ngày vui vẻ ngắn ngủi này rồi sẽkết thúc, bí mật yêu đương lén lút không phải là giải pháp lâu dài, sớmmuộn gì hai người bọn họ cũng phải về Bộ gia đối mặt với mọi người.Ngư Vi lo lắng ông cụ Bộ sẽ không dễ dàng chấp nhận, trước kia cô đã chứngkiến ông cụ tức giận một lần, quả thật rất đáng sợ. Nhưng khi cô đề cậpvới Bộ Tiêu, anh chỉ mỉm cười nói ông cụ căn bản không phải là đối tượng cần lo lắng, anh chỉ lo khi Bộ Huy trở về hắn sẽ không cách nào tiếpnhận được.“Không sao đâu ạ, trước khi đi Bộ Huy đã không còn để ý tới em nữa, em nhìnthấy cậu ấy lái xe đưa đón một cô gái trong trường, rất lâu rồi cậu ấycũng không có liên lạc với em.” Hôm nay, lúc tưới hoa trong sân ở ‘VôBảo Trai’, Ngư Vi lần nữa nhắc lại chuyện này, như có điều ngẫm nghĩ tưlự: “Nếu không thì hôm đó em đã không dám gạt hết băn khoăn do dự mà đitìm anh thổ lộ như thế.”Bộ Tiêu nằm trên ghế dựa, vẻ mặt nhất thời có đôi chút phức tạp, anh biết, là Bộ Huy làm theo lời anh ‘lạc mềm buộc chặt’, cố ra vẻ lạnh lùng vớiNgư Vi một thời gian. Kết quả, anh ở đây len vào khoảng trống đó ở bêncô, hắn trở về nhất định sẽ đại náo với anh một trận không yên. Anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ cháu trai sẽ tự trách bản thân, nếu hắn thật sự làm loạn lên muốn trở mặt với anh, anh sẽ là người lui mộtbước, từ khi tiểu Huy còn rất nhỏ anh đã bắt đầu nuông chiều hắn, anhkhông thể nào không nhân nhượng, không cảm thấy áy náy… Đến lúc đó, hắnmuốn giải quyết thế nào thì tính tiếp, anh hiện giờ không nghĩ ra đượcbiện pháp nào.Cho nên những ngày này, anh tham lam bám chặt lấy Ngư Vi, giờ giờ phút phút chẳng muốn rời xa, mỗi lần gặp mặt đều hết sức quý giá. Anh sợ lúc mưato gió lớn ập tới, sẽ đến mức anh không thể khống chế, không thể làm càn gặp cô như lúc này, trước khi chết anh muốn ôm chặt cơn nghiện này.Chú Hoàng dùng chiếc máy hát đĩa kim rất cổ mở một đoạn ca kịch, Bộ Tiêumỉm cười ngồi dậy nhìn bà chủ nhỏ đang ngồi xổm dưới đất tưới nước chohoa, chậm rãi nói với Ngư Vi: “Bé con, biết không? Chuyện gì tới, đặthết lên vai anh, một mình anh gánh, em thành thật ở sau lưng anh làđược, cuối cùng em chỉ cần nhớ một điều, cả đời này anh vĩnh viễn khôngbao giờ rời bỏ em, bảo bối, tin anh không?”Dưới ánh mặt trời trong veo, Ngư Vi đang cầm bình phun nước, bỗng nhiên nghe thấy Bộ Tiêu nói một câu nghiêm túc như vậy, cô ngạc nhiên giương mắtnhìn về phía Bộ Tiêu, anh lại mỉm cười đến xấu xa nhưng vẫn ẩn giấu nétnghiêm túc, ánh mặt trời như tơ vàng rọi vào đôi mắt anh dịu dàng đầysay đắm. “Dạ, dĩ nhiên em tin tưởng anh mà.” Ngư Vi đặt bình phun xuống đứng dậy, cảm thấy đề tài này quá nặng nề liền đổi sang chuyện khác: “Ngày mai sinhnhật anh, thật sự muốn mang em tới tiệc đính hôn của ông chủ Trương saoạ?”“Chuyện này còn có thể giả sao?” Bộ Tiêu mím môi cười đứng dậy, đi tới cạnh cô: “Lại đây nào, trước tiên anh sẽ dạy cho phu nhân của anh khiêu vũ.”Bộ Tiêu hướng về phía lão Hoàng gọi to một tiếng, bảo ông cụ tắt ca kịchmở sang nhạc dance, ông chú Hoàng từ xa đáp lại, một lát sau, điệu waltz du dương trầm bổng truyền tới, tiếng nhạc như tiếng suối róc rách chảyvào cỏ cây hoa lá tràn đầy sức sống trong khoảng sân nhỏ.Ánh mặt trời đẹp đến lạ lùng, Bộ Tiêu khẽ nhướng mày, duỗi một cánh tay vềphía cô, vô cùng khinh bạc hỏi: “Vị tiểu thư này, có thể vui lòng nhảycùng tại hạ một điệu không?”Anh làm ra bộ dạng điển trai phong độ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều ẩn chứanét cười rất xấu xa, nhìn thế nào cũng giống như thiếu gia lưu manh hưhỏng khoác lên người bộ cánh nhã nhặn lịch sự để thâm nhập vào vũ hộihóa trang của tầng lớp quý tộc. Trên người anh mang theo một sự quyến rũ tận sâu trong cốt tủy mà chỉ những ai đủ bản lĩnh trà trộn vào mọi tầng lớp xã hội nhưng vẫn giữ được cái tôi của mình mới có thể nung đúcthành, vô cùng hấp dẫn. Ngư Vi mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay cho anh, Bộ Tiêu đón lấy, cánh tay cònlại của anh vòng qua thắt lưng mảnh mai của cô, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh dìu em, em chỉ cần bước theo anh là được.”

Mười năm anh lớn hơn em chính là dùng để dỗ dành chiều chuộng em.” ***Vì không bật điều hòa nên toàn thân Ngư Vi ướt đẫm mồ hôi, cô không biếtnó túa ra từ cơ thể mình hay từ trên người Bộ Tiêu, hai cơ thể quyệnchặt vào nhau, những nơi da thịt đi qua cảm giác dinh dính quyến luyếncàng khiến người ta khó tách rời. Mãi hồi lâu sau, anh mới gục sấp trênngười cô lắng lại nhịp thở, nhưng rất nhanh sau đó, Bộ Tiêu lại lần dòtìm cánh môi Ngư Vi, cô có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi len vàomôi mằn mặn.Anh trao cô nụ hôn dịu dàng ẩm ướt đầy vuốt ve nhẫn nhịn tựa âu yếm vỗ về,nhưng dường như ngọn lửa hừng hực trong lòng vẫn như thiêu như đốt,những nhẹ nhàng đó không thể khiến anh thỏa mãn, tóc mai ướt đẫm mồ hôicủa anh lướt trên gò má cô, nụ hôn ngày càng mất kiểm soát. Ngư Vi cóthể cảm thấy nơi nào đó của anh lại nổi lên phản ứng.Cô vội đẩy anh ra, khẽ thì thầm: “Đã mấy lần rồi anh, dừng lại đi, em không chịu nổi…”Bộ Tiêu nghe thấy giọng nói của cô yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào, đành phải ngoan ngoãn dập hỏa khí, tự hạ nhiệt chính mình. Anh mở chăn ra ôm Ngư Vi vào lòng, gối đầu cô lên khuỷu tay mình rồi mỉm cười xấu xa nhìn cô đăm đắm.Bộ Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, yêu chiều xoa mái tócđen ướt nhẹp mồ hôi, thấp giọng nói: “Bảo bối, vừa rồi em ngoan lắm, cóđau không em…”Anh bảo cô gọi tên anh, cô liền ngoan ngoãn hé mở cánh môi trong suốt nonmềm như giọt sương mai, khẽ lộ ra những chiếc răng trắng nhỏ như vỏ sò,ánh mắt đắm đuối mà mê ảo, nhíu chặt hàng mày, cất tiếng gọi ‘Bộ Tiêu,Bộ Tiêu’, âm thanh dịu dàng nữ tính thường ngày lẫn trong tiếng nghẹnngào nức nở bị anh ức hiếp quả thật muốn rút cạn linh hồn anh.Cô tựa quả đào mật tươi non mộng nước đầy trêu ngươi cám dỗ treo lủng lẳng trên cành, khiến anh chỉ muốn ăn vào bụng, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Ngư Vi bị Bộ Tiêu ôm chặt vào lòng, lại nghe thấy anh thì thầm bên tai vôsố những lời hư hỏng, nào là ‘Bảo bối vừa rồi em ẩm ướt quá…’, ‘Em siếtchặt khiến anh ngây dại’, ‘Em hét lên thật gợi cảm, anh muốn phát điênvì em’…..Cô nghe thấy xẩu hổ không biết giấu mặt vào đâu, liền đưa tayche miệng anh lại: “Đừng nói nữa mà.”Kết quả anh được voi đòi tiên, thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của côday mút từng đầu ngón tay, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô mỉm cười,giờ Ngư Vi mới biết, khoảnh sân đầy nắng ngoài kia và căn phòng này thực chất là động hồ ly của anh, cô đã sa chân vào rồi đừng hòng bước rangoài.Ngư Vi rút ngón tay khỏi miệng anh, Bộ Tiêu cười toét miệng nhả ra, cánhtay đang ôm thắt lưng cô siết chặt hơn, chớp chớp mắt nhìn cô chăm chăm, càng nhìn càng mê mẩn.“Em chưa bao giờ dám nghĩ anh và em sẽ làm thế này…” Ngư Vi cũng nhìn vào mắt anh thì thầm.“Hửm?” Bộ Tiêu không hiểu nhíu mày.“Trước kia, em luôn gọi anh là chú Bộ, sao dám nghĩ đến… bị anh đè xuống làmchuyện này…” Ngư Vi lại liều chết quăng một câu thẳng đuột.Bộ Tiêu dở khóc dở cười vỗ vỗ trán: “Không phải em nói em nằm mộng xuân thấy anh sao?”“Em chỉ thấy anh hôn em thôi.” Ngư Vi thật thà, cô chỉ mơ thấy hôn nhau.“Vậy mà cũng gọi là mộng xuân hử?” Bộ Tiêu quả thật hết chỗ nói rồi, bị côchọc cho bật cười không ngừng, hung hăng hôn lên môi cô một cái, khàngiọng nói: “Rốt cuộc em thuần khiết đến mức nào vậy chứ? Đấu thêm mộthiệp nữa đi, anh sẽ phun mực nhuộm đen em luôn, để sau này em nằm mơthấy anh sẽ có nhiều tư liệu sống một chút.”Thế là anh lại nhào tới, Ngư Vi căn bản nghỉ ngơi chưa được bao lâu, hiệp thứ ba đã tuýt còi lên sàn.Gần năm giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, Bộ Tiêu mới ôm cô đi vào phòngtắm rửa, nói là tắm cho hoa mỹ vậy thôi. Anh mở nước đầy bồn, vung rắccánh hoa khắp mặt nước, ôm cô vào lòng ngồi vào trong, lại bắt đầu mộtvòng vân vê nhào nặn, ngâm thật lâu trong bồn rồi mới mặc quần áo đi ra.Ngư Vi mặc áo sơ mi trắng của Bộ Tiêu, chân trần bước ra ngoài. Hai chânvừa xót vừa mềm nhũn, những nơi khác trên cơ thể cũng rất nhức mỏi, vừađi được mấy bước đã phải vội vàng ngồi xuống giường.Trên giường là một đống hỗn độn, nhìn đâu cũng thấy chăn mền, gối đầu, quầnáo ngổn ngang, trên drap giường trắng tinh như lông ngỗng có một vết đỏtươi nở rộ như cánh hồng, rải rác khắp nơi là bao cao su chưa sử dụng.Bộ Tiêu thương cô, không nỡ để cô uống thuốc có hại cho sức khỏe nên làmrất tốt công tác bảo vệ. Có điều khi Bộ Tiêu cầm chiếc túi nylon đựngmấy món này ra, Ngư Vi nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là túi đồ lầntrước anh mua ở cửa hàng tiện lợi nơi cô làm. Năm hộp bao cao su, haigói Lan Châu đen, túi đựng bên ngoài cũng không đổi, thuốc lá đã khôngcánh mà bay, nhưng mấy món đồ không phù hợp trẻ em này vẫn y hệt lúctrước được nhét vào ngăn tủ quần áo, lúc anh cầm ra cô ngạc nhiên giậtcả mình.“Không phải anh nói cái này mua cho bạn sao ạ?” Lúc này Ngư Vi đã ngồi xuốngbên giường nhặt một hộp bao cao su lên, hết sức thắc mắc hỏi.Bộ Tiêu để trần nửa thân trên, tay cầm ly nước vừa mới rót cho cô đi tới,cười xấu xa: “Lúc mua căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuầnmuốn trêu em. Sau đó anh nghĩ, tại sao phải đưa cho bọn họ, giữ lại chomình, đợi đến khi tóm được em trong tay rồi, anh và nàng dâu nhỏ của anh cùng nhau dùng…”Tâm trạng Ngư Vi có chút phức tạp, không ngờ anh đã chuẩn bị từ rất sớmmuốn cùng cô dùng mấy thứ này? Mấy chữ ‘tóm được em trong tay’ trong lời nói của anh cũng khiến cô có chút khó chịu, cô có phải là đồ vật gìđâu… Vì vậy, lần đầu tiên Ngư Vi nổi tính khí trẻ con làm loạn, lànhlạnh hỏi: “Vậy anh chưa từng nghĩ sẽ dùng với người phụ nữ khác sao?”Bộ Tiêu nhíu mày, lời nói của cô có vẻ như đang giận rồi, anh đưa ly nướccho cô, cười dỗ dành: “Người phụ nữ nào cũng không phải là em, có aixinh đẹp được bằng một phần vạn cô vợ nhỏ của anh không? Em vừa thuầnkhiết lại siết chặt như thế…”Anh không nói còn tốt, nói ra toàn mấy lời hạ lưu… không thể lọt tai mà,còn chưa dứt câu, Ngư Vi đã muốn phát hỏa. Nhớ tới bữa tiệc lần trướcanh cười nói đùa giỡn với rất nhiều phụ nữ thành thục, những người đócòn nói muốn qua đêm với anh nhưng anh không thèm để ý, thì ra do anhthích thuần khiết. Cô quay mặt đi chỗ khác không để ý tới anh nữa cũngkhông cầm ly nước anh đưa tới.Bộ Tiêu bị dọa hết hồn, ưỡn mặt tới nghiêm túc nhìn thẳng vào Ngư Vi,không ngờ thấy cô đang vểnh cái môi bé xíu cáu kỉnh rồi, đôi mắt to ngập nước, dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến anh muốn nổ tung, nháy mắt nhưcó hàng trăm móng vuốt cào cào tim, miệng đắng lưỡi khô ừng ực nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống vội vàng dỗ dành: “Em giận rồisao?”Ngư Vi trưởng thành rất sớm, tính cách luôn điềm đạm vững vàng, gặp chuyệngì cũng không sợ hãi mất kiên nhẫn, dường như Thái sơn có đổ sập xuốngcũng không khiến cô hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên Bộ Tiêu thật sự nhìn thấy cô lộ ra dáng vẻ nên có của một thiếu nữ ở lứa tuổi này, đột nhiên anh cảm thấy chúng sinh điên đảo rồi, lại nhìn cô dường như sắp bị anhchọc khóc, khiến anh lo đến phát sốt, giọng nói hạ xuống tông thấp nhấtmềm nhũn nài nỉ: “Bảo bối ơi, đừng giận mà, anh sai rồi, anh nhận sai,em nói đi, em muốn phạt anh sao đây? Sau này anh sẽ không bao giờ… mêsảng nữa, bằng không thì anh đi quỳ ván giặt đồ nha?”Ngư Vi cũng đâu muốn giận, nhưng cô thật sự để tâm, nghĩ tới lẽ nào Bộ Tiêu muốn làm chuyện đó với cô nên mới gạt cô? Vậy giờ anh đã ‘tóm được côtrong tay’ rồi, tình cảm vừa bắt đầu nên còn nồng nhiệt hừng hực như lửa đốt nhưng đợi khi cảm giác mới lạ qua đi, anh cũng sẽ dần nhàm chánghét bỏ cô, sẽ không còn coi trọng cô nữa…Ngư Vi càng nghĩ càng khó chịu, thậm chí ngay cả chuyện anh bội tình bạcnghĩa, chuyện cô bị anh vứt bỏ não cũng phóng ra rõ ràng như chiếu phimđiện ảnh. Hóa ra con người thật sự lòng tham không đáy, càng nhận đượcnhiều, càng đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày trước đây thôi,nguyện vọng duy nhất của cô là ánh mắt Bộ Tiêu có thể nhìn thấy cô, đếngiờ, cô lại muốn cả đời anh chỉ nhìn mình cô, đừng nhìn ai khác nữa.Bộ Tiêu lúc này sốt ruột gấp muốn chết rồi, đầu tóc bị anh vo rối bời,trút hết lời ngon tiếng ngọt trong bụng ra dỗ dành đều vô ích, cẩn thậnngẫm lại, mới thấy bản thân mình quả nhiên có chút không biết xấu hổ,mới nói chuyện yêu đương ngày thứ ba đã dụ dỗ ăn sạch người ta, thêm vào đó lúc nào cũng nói mấy câu không đáng tin, nói ra… anh quả thật đúnglà tay lưu manh. “Anh đối với em thật sự không dám có chút suy nghĩ xấu xa nào, cái này anhcó bằng chứng, em muốn xem không?” Ngư Vi đã không còn giận nữa, hiệntại chỉ là không biết làm sao, đang rối rắm đột nhiên nghe Bộ Tiêu nóimột câu như thế, sau đó cảm giác được anh đứng lên đi tới bàn cầm thứ gì đó lại, ngồi bám dính lấy cô, dịu dàng nói: “Nhìn một cái đi, nhìn rồisẽ biết anh đối với em tuyệt đối không phải t*ng trùng đột nhiên xônglên não, từ trước đây rất lâu rồi anh vẫn luôn nghĩ tới em…”Ngư Vi không nén được tò mò, khẽ liếc đuôi mắt qua, khoảnh khắc nhìn thấythứ Bộ Tiêu cầm trên tay cô bất giác sửng sốt, sau đó nhanh chóng quaymặt sang chỗ khác khẽ mím môi mỉm cười.Bộ Tiêu cầm quyển sách, sau đó lật mở lấy tờ giấy bản bên trong ra, trênđó là nét chữ bút lông ‘Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sángnay,’ cô viết vào dịp thả đèn Khổng minh lễ giáng sinh năm ngoái, cô chỉ tùy tiện viết nháp thôi vậy mà anh lại lén cất đi giữ gìn như vật quý…Bàn tay Bộ Tiêu dịu dàng ôm hai gò má Ngư Vi xoay cô lại. Cô thấy đôi mắtđen láy của anh im lặng chăm chú nhìn cô, trên mặt ẩn hiện nụ cười xấuxa, ánh mắt đầy nịnh nọt xin tha thứ: “Hết giận chưa? Em tùy tiện viếtmấy chữ rồi quăng đó, vậy mà anh giữ gìn xem như bảo bối, ngày ngày nhìn nó nhớ em, nếu em nghĩ rằng anh chỉ muốn ăn em, vậy thì hiểu lầm anhquá…” Bộ Tiêu nói nói một hồi lại lòi ra cái giọng vô lại, anh vuốt ve đỉnh đầucô, tiếp tục dụ dỗ: “Tuy anh không phải người tốt, nhưng với em tới giờanh chưa từng lạc lòng, có ‘sắc’ có ‘thịt’ cũng chỉ duy nhất với mộtmình em, anh cũng không phải là cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, tà hỏahai mươi tám năm để dành đã bị em châm ngòi, thế nào đi nữa thì em cũngphải để anh cháy ba ngày ba đêm, rồi em tự mình chịu trách nhiệm dập lửa chứ?”Ngư Vi có chút xấu hổ, cô chưa bao giờ ầm ĩ giận dỗi kiểu trẻ con thế này,cô nép sát lại rúc vào trong ngực anh, vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Emxin lỗi, em làm quá rồi.” Giọng nói của cô mềm mại lại ngọt ngào, đáng yêu tột cùng, khiến Bộ Tiêu lạimuốn vò nát cô ra nuốt hết vào bụng: “Nói bậy gì thế? Em như vậy rấtđáng yêu… anh yêu chết đi được, chuyện này đều là lỗi của anh, là anhnói hươu nói vượn, nhưng cho dù một ngày nào đó em cố tình gây chuyện,anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để em cáu kỉnh trút giận, mười năm anhcó mặt trên cõi đời này trước khi em sinh ra chính là dùng để dỗ dànhchiều chuộng em.Chuyện nhỏ này cứ thế trôi qua, Ngư Vi bất chợt hiểu ra, cảm giác thật sự khiyêu anh là như vậy, rất nhiều rất nhiều ngọt ngào, ngẫu nhiên cũng sẽ có chút chuyện rối rắm, nhưng phần tâm tình không ổn định này chỉ thoángqua vài giây ngắn ngủi rồi tan biến ngay trong sự yêu chiều của anh.Ngày hôm đó, Ngư Vi ở lại ‘Vô Bảo Trai’ ăn tối, chú Hoàng làm cơm vô cùngngon miệng, ông cụ người còn nấu cho cô và Bộ Tiêu một bát canh, nói cái gì mà ‘sinh âm bổ dương’ hàng siêu cấp. Bộ Tiêu cười xấu xa nói buổitối còn phải cố gắng nổ lực uống liền hai chén lớn. Quả nhiên, anh cóchút không tình nguyện đưa cô đến quán bar, ngồi bên cạnh nhìn cô chằmchằm suốt đêm, đợi sau khi cô làm việc xong, liền cùng cô trở về nhàthuê.Ngư Na đã về trường học, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, lại là hai giờsáng, anh nghĩ anh muốn làm càn cỡ nào thì thiên thời địa cũng lợi, thếlà đêm đó ngủ ngay trong phòng cô, giường của Ngư Vi khá nhỏ so với anh, nhưng anh hết sức hài lòng.“Không thể làm nữa đâu anh, không tốt cho sức khỏe.” Ngư Vi đẩy anh ra, nhưngngón tay Bộ Tiêu đã mò vào cởi xong móc áo ngực của cô.Cô thấy như vậy không tốt cho sức khỏe của anh, liền nói mình mệt quá, quả nhiên Bộ Tiêu không động tay động chân nữa, vô cùng thuần khiết ôm côngủ.Sau ngày hôm đó, mặc dù Ngư Vi và Bộ Tiêu chỉ mới yêu nhau năm ngày, nhưngđã rơi vào trạng thái nửa chung sống, ban ngày cô đến giảng đường, anhlàm việc của anh, hết giờ học cô đi tìm anh, buổi tối anh ngồi đợi côlàm xong việc rồi cùng nhau về nhà, rãnh mà nói thì… sáng trưa chiều babữa cơm hai người đều ăn chung với nhau.Thời gian này, cô biết được rất nhiều bí mật của Bộ Tiêu, chẳng hạn mùihương đặc biệt trên người anh, rốt cuộc cô đã tìm ra được nguồn gốc, anh dùng một loại nước ủi quần áo của Pháp, trước khi ủi xịt vào vừa giữquần áo thẳng nếp vừa lưu lại hương gỗ tự nhiên hòa vào mùi hương cơ thể anh nên mới đặc biệt như vậy, lãng mạn đầy mê hoặc ẩn nấp trong cổ tayáo và cổ áo anh, Ngư Vi còn rất si ngốc thường dùng để ủi quần áo củamình. Và anh cũng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, như chuyện lần trước chở côđi đưa đồ cho Na Na, là anh cố tình để xe bị chết máy, sau khi cô ngủanh còn trộm hôn cô; như chuyện vết sẹo sau lưng anh là do bị người tachém, khi còn bé anh đặc biệt hồ đồ không làm chuyện gì theo lẽthường…v..vNgư Vi rất khó hình dung mối quan hệ hiện giờ của cô và Bộ Tiêu là thế nào, ‘tình yêu cuồng nhiệt’ có vẻ không đúng lắm, trái lại khá giống ‘tânhôn’. Chỉ mới vẻn vẹn có năm ngày nhưng từng cái nheo mắt, nhíu mày, nụcười của anh đều in trong lòng cô, chỉ một ánh mắt của anh, cô liền hiểu ngay anh muốn gì, anh đối với cô cũng như vậy. Chỉ có những con số âm thầm thay đổi trên tấm thiệp mỗi ngày anh cho ngườiđưa tới 99 đóa hồng đỏ tặng cô, mới nhắc nhở hai người bọn họ chỉ mớiyêu nhau được mấy ngày mà thôi. Nhưng có một chuyện luôn âm ỉ dưới đáy lòng, Ngư Vi biết ngày đó sớm muộn gìcũng sẽ đến nhưng cô không muốn suy nghĩ về nó, cô có thể nhận ra BộTiêu cũng mơ hồ lo lắng như thế, những ngày vui vẻ ngắn ngủi này rồi sẽkết thúc, bí mật yêu đương lén lút không phải là giải pháp lâu dài, sớmmuộn gì hai người bọn họ cũng phải về Bộ gia đối mặt với mọi người.Ngư Vi lo lắng ông cụ Bộ sẽ không dễ dàng chấp nhận, trước kia cô đã chứngkiến ông cụ tức giận một lần, quả thật rất đáng sợ. Nhưng khi cô đề cậpvới Bộ Tiêu, anh chỉ mỉm cười nói ông cụ căn bản không phải là đối tượng cần lo lắng, anh chỉ lo khi Bộ Huy trở về hắn sẽ không cách nào tiếpnhận được.“Không sao đâu ạ, trước khi đi Bộ Huy đã không còn để ý tới em nữa, em nhìnthấy cậu ấy lái xe đưa đón một cô gái trong trường, rất lâu rồi cậu ấycũng không có liên lạc với em.” Hôm nay, lúc tưới hoa trong sân ở ‘VôBảo Trai’, Ngư Vi lần nữa nhắc lại chuyện này, như có điều ngẫm nghĩ tưlự: “Nếu không thì hôm đó em đã không dám gạt hết băn khoăn do dự mà đitìm anh thổ lộ như thế.”Bộ Tiêu nằm trên ghế dựa, vẻ mặt nhất thời có đôi chút phức tạp, anh biết, là Bộ Huy làm theo lời anh ‘lạc mềm buộc chặt’, cố ra vẻ lạnh lùng vớiNgư Vi một thời gian. Kết quả, anh ở đây len vào khoảng trống đó ở bêncô, hắn trở về nhất định sẽ đại náo với anh một trận không yên. Anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ cháu trai sẽ tự trách bản thân, nếu hắn thật sự làm loạn lên muốn trở mặt với anh, anh sẽ là người lui mộtbước, từ khi tiểu Huy còn rất nhỏ anh đã bắt đầu nuông chiều hắn, anhkhông thể nào không nhân nhượng, không cảm thấy áy náy… Đến lúc đó, hắnmuốn giải quyết thế nào thì tính tiếp, anh hiện giờ không nghĩ ra đượcbiện pháp nào.Cho nên những ngày này, anh tham lam bám chặt lấy Ngư Vi, giờ giờ phút phút chẳng muốn rời xa, mỗi lần gặp mặt đều hết sức quý giá. Anh sợ lúc mưato gió lớn ập tới, sẽ đến mức anh không thể khống chế, không thể làm càn gặp cô như lúc này, trước khi chết anh muốn ôm chặt cơn nghiện này.Chú Hoàng dùng chiếc máy hát đĩa kim rất cổ mở một đoạn ca kịch, Bộ Tiêumỉm cười ngồi dậy nhìn bà chủ nhỏ đang ngồi xổm dưới đất tưới nước chohoa, chậm rãi nói với Ngư Vi: “Bé con, biết không? Chuyện gì tới, đặthết lên vai anh, một mình anh gánh, em thành thật ở sau lưng anh làđược, cuối cùng em chỉ cần nhớ một điều, cả đời này anh vĩnh viễn khôngbao giờ rời bỏ em, bảo bối, tin anh không?”Dưới ánh mặt trời trong veo, Ngư Vi đang cầm bình phun nước, bỗng nhiên nghe thấy Bộ Tiêu nói một câu nghiêm túc như vậy, cô ngạc nhiên giương mắtnhìn về phía Bộ Tiêu, anh lại mỉm cười đến xấu xa nhưng vẫn ẩn giấu nétnghiêm túc, ánh mặt trời như tơ vàng rọi vào đôi mắt anh dịu dàng đầysay đắm. “Dạ, dĩ nhiên em tin tưởng anh mà.” Ngư Vi đặt bình phun xuống đứng dậy, cảm thấy đề tài này quá nặng nề liền đổi sang chuyện khác: “Ngày mai sinhnhật anh, thật sự muốn mang em tới tiệc đính hôn của ông chủ Trương saoạ?”“Chuyện này còn có thể giả sao?” Bộ Tiêu mím môi cười đứng dậy, đi tới cạnh cô: “Lại đây nào, trước tiên anh sẽ dạy cho phu nhân của anh khiêu vũ.”Bộ Tiêu hướng về phía lão Hoàng gọi to một tiếng, bảo ông cụ tắt ca kịchmở sang nhạc dance, ông chú Hoàng từ xa đáp lại, một lát sau, điệu waltz du dương trầm bổng truyền tới, tiếng nhạc như tiếng suối róc rách chảyvào cỏ cây hoa lá tràn đầy sức sống trong khoảng sân nhỏ.Ánh mặt trời đẹp đến lạ lùng, Bộ Tiêu khẽ nhướng mày, duỗi một cánh tay vềphía cô, vô cùng khinh bạc hỏi: “Vị tiểu thư này, có thể vui lòng nhảycùng tại hạ một điệu không?”Anh làm ra bộ dạng điển trai phong độ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều ẩn chứanét cười rất xấu xa, nhìn thế nào cũng giống như thiếu gia lưu manh hưhỏng khoác lên người bộ cánh nhã nhặn lịch sự để thâm nhập vào vũ hộihóa trang của tầng lớp quý tộc. Trên người anh mang theo một sự quyến rũ tận sâu trong cốt tủy mà chỉ những ai đủ bản lĩnh trà trộn vào mọi tầng lớp xã hội nhưng vẫn giữ được cái tôi của mình mới có thể nung đúcthành, vô cùng hấp dẫn. Ngư Vi mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay cho anh, Bộ Tiêu đón lấy, cánh tay cònlại của anh vòng qua thắt lưng mảnh mai của cô, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh dìu em, em chỉ cần bước theo anh là được.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.