Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 13: Kẻ ngoại đạo không hiểu được đâu



Các bạn đang đọc truyện Quyển 1 – Chương 13: Kẻ ngoại đạo không hiểu được đâu miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Diệp Tiểu Thất tự cảm thấy vô cùng oan ức, vừa sợ lại vừa giận dữ, nhất thời nước mắt rơi đầy mặt, phân tích: “Tôi và cô làm bạn suốt mười mấy nămnay, Diệp Tiểu Thất tôi là người thế nào hả, người khác có lẽ khôngbiết, nhưng Tạ Thần Niên cô còn không rõ ư? Tôi đã từng làm chuyện gìbất nghĩa với bạn bè chưa? Lệnh bài là của Đại đương gia đưa cho tôi,bảo tôi tới giúp cô và Mục gia thoát ra khỏi cửa khẩu, nên tôi mới rờikhỏi trại phi ngựa suốt cả đêm đi tìm hai người. Nếu như Diệp Tiểu Thấttôi có nửa lời dối trá, thì sẽ bị thiên lôi giáng xuống đầu chết khôngđược tử tế.”Nhưng Thần Niên vẫn không động đậy, thanh chùy thủ vẫn đè chặt lên yết hầuDiệp Tiểu Thất, Diệp Tiểu Thất thấy thế lại càng nóng nảy, cắn răng héttoáng lên: “Nếu như tôi nói dối, thì tôi, thì Tiểu Liễu cả đời này sẽkhông bao giờ chú ý gì đến tôi nữa vậy được chưa!”.Từ nhỏ hắn đã thầm thích Tiểu Liễu, Thần Niên biết chuyện này từ rất lâu rồi.Nàng và Diệp Tiểu Thất từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng thânthiết, vốn dĩ cũng không tin hắn sẽ phản bội mình, giờ lại nghe hắn dùng Tiểu Liễu để thề, nên cũng tin lời hắn thêm vài phần, thầm nhủ lẽ nàothật sự là do Trương Khuê Túc lợi dụng Diệp Tiểu Thất ư? Lợi dụng sự tín nhiệm của nàng và nghĩa phụ giành cho hắn?Thần Niên cũng không có manh mối nào, nên rút lại thanh chùy thủ, đặt môngxuống ngồi cạnh Diệp Tiểu Thất, có chút hoảng loạn hỏi: “Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải Dương Thành nhìn thấy lệnh bài sẽ thảnghĩa phụ ra khỏi cửa khẩu sao? Cuối cùng là do Dương Thành thất tín bội nghĩa, hay do Trương Khuê Túc cố tình bày mưu hãm hãi?”.Diệp Tiểu Thất vốn dĩ vô cùng phẫn nộ với hành vi lúc nãy của nàng, nhưnggiờ thấy bộ dạng nàng như vậy, bất giác trái tim lại mềm đi, nghĩ ngợimột lát liền nói: “Tôi cảm thấy vấn đề không phải ở Đại đương gia, nếuông ấy thật sự muốn hại hai người, chỉ cần bí mật báo tin cho DươngThành là được, hà tất phải sai tôi đến đưa lệnh bài làm gì? Huống hồ,Mục gia bị bắt, thì có lợi gì cho ông ấy chứ?”.Mấy vấn đề này lúc trước Thần Niên cũng đã nghĩ tới cả rồi, nàng cũng không thể nghĩ ra được lý do gì khiến Trương Khuê Túc phải hãm hại bọn họ,cho dù có muốn giết người diệt khẩu, để đến lúc này không phải đã quámuộn rồi ư? Nếu đã không phải do Trương Khuê Túc bày mưu hãm hại, vậythì chính là do Dương Thành thất tín bội nghĩa kia chăng?Thần Niên cúi đầu lặng yên không nói, Diệp Tiểu Thất ngồi bên cạnh thấy vậyvô cùng sốt ruột, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thần Niên, tiếp theochúng ta nên làm gì đây?”.Thần Niên nghe xong trong lòng cảm thấy rúng động, mối nghi ngờ lại dấy lên, ngước mắt lên hỏi lại hắn: “Vậy cậu bảo chúng ta nên làm gì bây giờ?”.Diệp Tiểu Thất gãi gãi đầu, đáp: “Hiện giờ cũng không biết Mục gia thế nào,nhưng tôi cảm thấy dựa vào công phu của ông ấy, sẽ không ai làm gì đượcđâu. chúng ta tìm được ông ấy là tốt nhất, còn nếu không tìm thấy, vậythì sẽ rắc rối to đấy, cô muốn đi đâu trước?”.Mục Triển Việt đã từng nói muốn đi Thanh Châu, nhưng lúc này trong lòngThần Niên vẫn còn che giấu sự cảnh giác, nghe vậy liền lắc lắc đầu,“Nghĩa phụ không nói cho tôi biết, chỉ nói muốn dẫn tôi ra khỏi cửa khẩu thôi.”“Ừ, vậy thì khó rồi đây.” Diệp Tiểu Thất đang phiền não, thì đột nhiên nghĩ ra một cách, hắn nói: “Đúng rồi, chi bằng chúng ta quay về trại ThanhPhong trước, sau đó để lại ám hiệu cho Mục gia, bảo ông ấy qua về trạitìm chúng ta được không?”.Nghe hắn kiến nghị mình quay trở về trại Thanh Phong, trên mặt Thần Niên vẫn không có phản ứng gì, nàng cố thăm dò: “Trước mắt trở về trại cũngkhông phải chuyện dễ dàng nữa rồi, cửa khẩu kiểm tra nghiêm ngặt nhưvậy, nếu để tôi nói thì chi bằng chúng ta đi Thanh Châu, cũng tiện thểtìm hiểu thêm tin tức về nghĩa phụ.”Ai ngờ Diệp Tiểu Thất suy nghĩ một lát rồi vỗ đùi đánh đét một cái, tánthành ý kiến của nàng ngay: “Đúng! Đi Thanh Châu, Thanh Châu là địa bàncủa Dương Thành, có đánh chết ông ta cũng không ngờ chúng ta lại dám cảgan chui vào nơi đầu sóng ngọn gió như thành Thanh Châu! Chỉ là…..” Hắnsờ soạng khắp người cũng chỉ móc được có vài đồng xu lẻ, cuối cùng ngước ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Thần Niên, “tối qua đi vội quá, chỉtiện tay cầm theo một ít bạc vụn, vừa nãy cũng đưa hết cho tên lính kiarồi, trên người cô có tiền không?”.Thần Niên lục khắp túi trên túi dưới, kết quả còn không bằng Diệp Tiểu Thất, ngay cả một xu cũng chẳng có, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, “Lúc ấy chỉ nghĩ ra ngoài làm một vụ mua bán, không nghĩ sẽ có lúc cần dùng đếntiền.”Diệp Tiểu Thất cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên cười khùng khục haitiếng, hai hàng lông mày nhướng nhướng về phía Thần Niên, khuôn mặttrông vô cùng xấu xa nói: “Chúng ta làm tầm hai vụ ‘mua bán’ ở ThanhChâu này là sẽ ổn ngay thôi.”Thần Niên nghĩ đi nghĩ lại, thấy trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy. Hainguời trốn ở trong rừng sâu thêm một đêm, ngày hôm sau dậy sớm chặt haibó củi từ trong rừng, đóng giả làm những đứa trẻ trong các thôn làngbình thường, gánh củi từ con đường mòn vòng đến ngoài thành Thanh Châu.Có lẽ Dương Thành cũng không ngờ bọn Thần Niên lại dám cả gan vào thànhvào lúc này, nên thủ vệ bên ngoài cổng thành quả nhiên khác hẳn so vớihôm trước, cũng không thấy kiểm tra nghiêm ngặt lắm. Thần Niên và DiệpTiểu Thất hòa vào cùng mấy người gánh củi mang đi bán, cũng có thể coilà vào thành trót lọt.Thành Thanh Châu mặc dù đất đai cằn cỗi, nhưng do nhiều năm chưa xảy ra chiến tranh loạn lạc, nên trong thành cũng khá phồn hoa, chỉ là giờ vẫn cònquá sớm, hàng quán trên đường phần lớn vừa mới mở cửa, cũng chưa cókhách mấy, chỉ có vài sạp bán hàng sớm mới thấy náo nhiệt được một chút.Vì đã nhịn đói mấy bữa liền, nên bụng dạ hai người đã kêu ùng ục từ lâu.Diệp Tiểu Thất lấy số tiền ít ỏi của mình ra mua hai chiếc bánh bao nhân thịt, rồi quay lại đưa cả cho Thần Niên, còn mình thì nuốt nước bọtnói: “Cô ăn cho no bụng trước đi, đợi lát nữa trên phố đông đúc hơn,chúng ta làm một vụ ‘mua bán’ lớn, có tiền rồi sẽ làm một bữa ra trò ởlầu Hồng Phúc cho thỏa.”Thần Niên không nói lời nào, nhét trả lại số bánh bao vào tay Diệp TiểuThất, rồi tự mình nhấc gánh củi của hắn, và cả của mình lên bước về phía cửa hàng bánh bao bên đường, sau khi cò kè mặc cả với chủ quán, đổi hai gánh củi lấy bốn chiếc bánh bao quay về.Diệp Tiểu Thất liền ngượng ngùng gãi gãi đầu, Thần Niên nhỏ giọng mắng hắnmột câu “Đầu gỗ”, rồi lại chia hai cái bánh bao cho hắn, nói: “Mau ănđi!”. Hai người ngồi dàn hàng ngang bên đường ăn bánh bao, ăn xong cũng không dichuyển đến chỗ khác, chỉ ngồi im lặng ngẩng mặt lên đánh giá những láibuôn đi qua đi lại trên đường. Thỉnh thoảng cũng có một vài người mặcquần áo sáng sủa đẹp đẽ đi qua, Diệp Tiểu Thất cũng lén lút đi theo saumấy bận, nhưng đáng tiếc không lần nào cũng tìm được cơ hội để xuốngtay.Thần Niên thấy vậy sốt hết cả ruột, nhỏ giọng mắng: “Cậu ngốc quá, nhìn tôiđây này!” nói rồi liền đi theo một người đàn ông trung niên mặc trườngsam làm bằng lụa tơ tằm dự định sẽ ra tay, nhưng đi theo từ đầu phố đếncuối phố, rốt cuộc cũng ủ rũ bơ phờ trở về tay trắng.Trong lòng Diệp Tiểu Thật vừa thấy thất vọng lại vừa thấy nhẹ nhõm, biểu hiện trên mặt nhất thời vô cùng rối rắm.Thần Niên quả có chút xấu hổ, thì thầm tiếc rẻ: “Lúc trước không vừa mắt với mấy cái trò lén lút vụng trộm này chút nào, cảm thấy đó là những chuyện rất mất mặt, giờ mới biết người ta cũng phải có tay nghề chuyên môn lắm mới làm được đấy!”.Khác biệt ngành nghề thật sự quá lớn, hai người bọn họ đều quen với việccướp đường trấn lột mạnh mẽ thoải mái rồi, giờ quả thật không thể làmđược những thứ kỹ thuật sống cần vừa tới sự bạo gan lại vừa cần sự đếnthận trọng như thế này!Hai con người đáng thương ngồi chồm hỗm bên vệ đường mắt to trừng mắt bé,thấy mặt trời dần dần lên cao, mấy cái bánh bao ăn lúc sáng đã tiêu hóahết từ lâu, Diệp Tiểu Thất đói đến mờ cả mắt, nhìn trái ngó phải, thấyđám trẻ ăn xin trên đường đã bắt đầu nghỉ để ăn trưa, càng không thểchịu đựng được thêm nữa, thì thầm kiến nghị: “Thần Niên, hay là chúng ta ra khỏi thành đi, làm một vụ “mua bán” rồi lại quay lại cũng chưa muộnmà.”

Diệp Tiểu Thất tự cảm thấy vô cùng oan ức, vừa sợ lại vừa giận dữ, nhất thời nước mắt rơi đầy mặt, phân tích: “Tôi và cô làm bạn suốt mười mấy nămnay, Diệp Tiểu Thất tôi là người thế nào hả, người khác có lẽ khôngbiết, nhưng Tạ Thần Niên cô còn không rõ ư? Tôi đã từng làm chuyện gìbất nghĩa với bạn bè chưa? Lệnh bài là của Đại đương gia đưa cho tôi,bảo tôi tới giúp cô và Mục gia thoát ra khỏi cửa khẩu, nên tôi mới rờikhỏi trại phi ngựa suốt cả đêm đi tìm hai người. Nếu như Diệp Tiểu Thấttôi có nửa lời dối trá, thì sẽ bị thiên lôi giáng xuống đầu chết khôngđược tử tế.”Nhưng Thần Niên vẫn không động đậy, thanh chùy thủ vẫn đè chặt lên yết hầuDiệp Tiểu Thất, Diệp Tiểu Thất thấy thế lại càng nóng nảy, cắn răng héttoáng lên: “Nếu như tôi nói dối, thì tôi, thì Tiểu Liễu cả đời này sẽkhông bao giờ chú ý gì đến tôi nữa vậy được chưa!”.Từ nhỏ hắn đã thầm thích Tiểu Liễu, Thần Niên biết chuyện này từ rất lâu rồi.Nàng và Diệp Tiểu Thất từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng thânthiết, vốn dĩ cũng không tin hắn sẽ phản bội mình, giờ lại nghe hắn dùng Tiểu Liễu để thề, nên cũng tin lời hắn thêm vài phần, thầm nhủ lẽ nàothật sự là do Trương Khuê Túc lợi dụng Diệp Tiểu Thất ư? Lợi dụng sự tín nhiệm của nàng và nghĩa phụ giành cho hắn?Thần Niên cũng không có manh mối nào, nên rút lại thanh chùy thủ, đặt môngxuống ngồi cạnh Diệp Tiểu Thất, có chút hoảng loạn hỏi: “Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải Dương Thành nhìn thấy lệnh bài sẽ thảnghĩa phụ ra khỏi cửa khẩu sao? Cuối cùng là do Dương Thành thất tín bội nghĩa, hay do Trương Khuê Túc cố tình bày mưu hãm hãi?”.Diệp Tiểu Thất vốn dĩ vô cùng phẫn nộ với hành vi lúc nãy của nàng, nhưnggiờ thấy bộ dạng nàng như vậy, bất giác trái tim lại mềm đi, nghĩ ngợimột lát liền nói: “Tôi cảm thấy vấn đề không phải ở Đại đương gia, nếuông ấy thật sự muốn hại hai người, chỉ cần bí mật báo tin cho DươngThành là được, hà tất phải sai tôi đến đưa lệnh bài làm gì? Huống hồ,Mục gia bị bắt, thì có lợi gì cho ông ấy chứ?”.Mấy vấn đề này lúc trước Thần Niên cũng đã nghĩ tới cả rồi, nàng cũng không thể nghĩ ra được lý do gì khiến Trương Khuê Túc phải hãm hại bọn họ,cho dù có muốn giết người diệt khẩu, để đến lúc này không phải đã quámuộn rồi ư? Nếu đã không phải do Trương Khuê Túc bày mưu hãm hại, vậythì chính là do Dương Thành thất tín bội nghĩa kia chăng?Thần Niên cúi đầu lặng yên không nói, Diệp Tiểu Thất ngồi bên cạnh thấy vậyvô cùng sốt ruột, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thần Niên, tiếp theochúng ta nên làm gì đây?”.Thần Niên nghe xong trong lòng cảm thấy rúng động, mối nghi ngờ lại dấy lên, ngước mắt lên hỏi lại hắn: “Vậy cậu bảo chúng ta nên làm gì bây giờ?”.Diệp Tiểu Thất gãi gãi đầu, đáp: “Hiện giờ cũng không biết Mục gia thế nào,nhưng tôi cảm thấy dựa vào công phu của ông ấy, sẽ không ai làm gì đượcđâu. chúng ta tìm được ông ấy là tốt nhất, còn nếu không tìm thấy, vậythì sẽ rắc rối to đấy, cô muốn đi đâu trước?”.Mục Triển Việt đã từng nói muốn đi Thanh Châu, nhưng lúc này trong lòngThần Niên vẫn còn che giấu sự cảnh giác, nghe vậy liền lắc lắc đầu,“Nghĩa phụ không nói cho tôi biết, chỉ nói muốn dẫn tôi ra khỏi cửa khẩu thôi.”“Ừ, vậy thì khó rồi đây.” Diệp Tiểu Thất đang phiền não, thì đột nhiên nghĩ ra một cách, hắn nói: “Đúng rồi, chi bằng chúng ta quay về trại ThanhPhong trước, sau đó để lại ám hiệu cho Mục gia, bảo ông ấy qua về trạitìm chúng ta được không?”.Nghe hắn kiến nghị mình quay trở về trại Thanh Phong, trên mặt Thần Niên vẫn không có phản ứng gì, nàng cố thăm dò: “Trước mắt trở về trại cũngkhông phải chuyện dễ dàng nữa rồi, cửa khẩu kiểm tra nghiêm ngặt nhưvậy, nếu để tôi nói thì chi bằng chúng ta đi Thanh Châu, cũng tiện thểtìm hiểu thêm tin tức về nghĩa phụ.”Ai ngờ Diệp Tiểu Thất suy nghĩ một lát rồi vỗ đùi đánh đét một cái, tánthành ý kiến của nàng ngay: “Đúng! Đi Thanh Châu, Thanh Châu là địa bàncủa Dương Thành, có đánh chết ông ta cũng không ngờ chúng ta lại dám cảgan chui vào nơi đầu sóng ngọn gió như thành Thanh Châu! Chỉ là…..” Hắnsờ soạng khắp người cũng chỉ móc được có vài đồng xu lẻ, cuối cùng ngước ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Thần Niên, “tối qua đi vội quá, chỉtiện tay cầm theo một ít bạc vụn, vừa nãy cũng đưa hết cho tên lính kiarồi, trên người cô có tiền không?”.Thần Niên lục khắp túi trên túi dưới, kết quả còn không bằng Diệp Tiểu Thất, ngay cả một xu cũng chẳng có, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, “Lúc ấy chỉ nghĩ ra ngoài làm một vụ mua bán, không nghĩ sẽ có lúc cần dùng đếntiền.”Diệp Tiểu Thất cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên cười khùng khục haitiếng, hai hàng lông mày nhướng nhướng về phía Thần Niên, khuôn mặttrông vô cùng xấu xa nói: “Chúng ta làm tầm hai vụ ‘mua bán’ ở ThanhChâu này là sẽ ổn ngay thôi.”Thần Niên nghĩ đi nghĩ lại, thấy trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy. Hainguời trốn ở trong rừng sâu thêm một đêm, ngày hôm sau dậy sớm chặt haibó củi từ trong rừng, đóng giả làm những đứa trẻ trong các thôn làngbình thường, gánh củi từ con đường mòn vòng đến ngoài thành Thanh Châu.Có lẽ Dương Thành cũng không ngờ bọn Thần Niên lại dám cả gan vào thànhvào lúc này, nên thủ vệ bên ngoài cổng thành quả nhiên khác hẳn so vớihôm trước, cũng không thấy kiểm tra nghiêm ngặt lắm. Thần Niên và DiệpTiểu Thất hòa vào cùng mấy người gánh củi mang đi bán, cũng có thể coilà vào thành trót lọt.Thành Thanh Châu mặc dù đất đai cằn cỗi, nhưng do nhiều năm chưa xảy ra chiến tranh loạn lạc, nên trong thành cũng khá phồn hoa, chỉ là giờ vẫn cònquá sớm, hàng quán trên đường phần lớn vừa mới mở cửa, cũng chưa cókhách mấy, chỉ có vài sạp bán hàng sớm mới thấy náo nhiệt được một chút.Vì đã nhịn đói mấy bữa liền, nên bụng dạ hai người đã kêu ùng ục từ lâu.Diệp Tiểu Thất lấy số tiền ít ỏi của mình ra mua hai chiếc bánh bao nhân thịt, rồi quay lại đưa cả cho Thần Niên, còn mình thì nuốt nước bọtnói: “Cô ăn cho no bụng trước đi, đợi lát nữa trên phố đông đúc hơn,chúng ta làm một vụ ‘mua bán’ lớn, có tiền rồi sẽ làm một bữa ra trò ởlầu Hồng Phúc cho thỏa.”Thần Niên không nói lời nào, nhét trả lại số bánh bao vào tay Diệp TiểuThất, rồi tự mình nhấc gánh củi của hắn, và cả của mình lên bước về phía cửa hàng bánh bao bên đường, sau khi cò kè mặc cả với chủ quán, đổi hai gánh củi lấy bốn chiếc bánh bao quay về.Diệp Tiểu Thất liền ngượng ngùng gãi gãi đầu, Thần Niên nhỏ giọng mắng hắnmột câu “Đầu gỗ”, rồi lại chia hai cái bánh bao cho hắn, nói: “Mau ănđi!”. Hai người ngồi dàn hàng ngang bên đường ăn bánh bao, ăn xong cũng không dichuyển đến chỗ khác, chỉ ngồi im lặng ngẩng mặt lên đánh giá những láibuôn đi qua đi lại trên đường. Thỉnh thoảng cũng có một vài người mặcquần áo sáng sủa đẹp đẽ đi qua, Diệp Tiểu Thất cũng lén lút đi theo saumấy bận, nhưng đáng tiếc không lần nào cũng tìm được cơ hội để xuốngtay.Thần Niên thấy vậy sốt hết cả ruột, nhỏ giọng mắng: “Cậu ngốc quá, nhìn tôiđây này!” nói rồi liền đi theo một người đàn ông trung niên mặc trườngsam làm bằng lụa tơ tằm dự định sẽ ra tay, nhưng đi theo từ đầu phố đếncuối phố, rốt cuộc cũng ủ rũ bơ phờ trở về tay trắng.Trong lòng Diệp Tiểu Thật vừa thấy thất vọng lại vừa thấy nhẹ nhõm, biểu hiện trên mặt nhất thời vô cùng rối rắm.Thần Niên quả có chút xấu hổ, thì thầm tiếc rẻ: “Lúc trước không vừa mắt với mấy cái trò lén lút vụng trộm này chút nào, cảm thấy đó là những chuyện rất mất mặt, giờ mới biết người ta cũng phải có tay nghề chuyên môn lắm mới làm được đấy!”.Khác biệt ngành nghề thật sự quá lớn, hai người bọn họ đều quen với việccướp đường trấn lột mạnh mẽ thoải mái rồi, giờ quả thật không thể làmđược những thứ kỹ thuật sống cần vừa tới sự bạo gan lại vừa cần sự đếnthận trọng như thế này!Hai con người đáng thương ngồi chồm hỗm bên vệ đường mắt to trừng mắt bé,thấy mặt trời dần dần lên cao, mấy cái bánh bao ăn lúc sáng đã tiêu hóahết từ lâu, Diệp Tiểu Thất đói đến mờ cả mắt, nhìn trái ngó phải, thấyđám trẻ ăn xin trên đường đã bắt đầu nghỉ để ăn trưa, càng không thểchịu đựng được thêm nữa, thì thầm kiến nghị: “Thần Niên, hay là chúng ta ra khỏi thành đi, làm một vụ “mua bán” rồi lại quay lại cũng chưa muộnmà.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.