Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 17: 17: Âu Viên Viên



Các bạn đang đọc truyện Chương 17: 17: Âu Viên Viên miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Sau một hồi quyết định, Âu Dương Huyền vẫn là từ chối:
“Thứ lỗi, nhưng bức họa này ta không có ý định bán”
Câu trả lời của hắn khiến gã họ Trần kinh ngạc.

Chẳng lẽ linh thạch và công pháp còn không hấp dẫn bằng một bức họa hay sao ?
“Nếu ngươi không tin ta, vậy thì có thể giao dịch luôn tại đây”
Âu Dương Huyền nhìn gã kiếm tu, vẫn là lắc đầu.

Trên thực tế, hắn đã suy tính hết hậu quả trong chuyện này.
Chỗ dựa lớn nhất của Trần Thiên Kiệt là gì ? Là thực lực Hóa Hải Đệ Thập Giai ?
Không phải.
Tuy rằng thiên phú gã hơn người nhưng ở Linh Hư Thành vẫn có nhiều cường giả mạnh hơn gã, đơn cử nhất là thành chủ Dư Tùng Hải, có tu vi Linh Thân Cảnh.
Thứ khiến người khác e ngại Trần Thiên Kiệt chính là thân phận đệ tử Hóa Kiếm Môn.
Dựa vào hành động từ đầu đến giờ, Âu Dương Huyền cũng đoán được mục tiêu thực sự của tên họ Trần chính là bức Sơn Hà Đồ nằm trong tay Dư Tùng Vận, con trai thành chủ Dư Tùng Hải.
Đây chính là mấu chốt của vấn đề.
Tại sao ngay từ đầu hắn không đến gặp Dư Tùng Hải ? Với tiềm lực kinh tế cùng uy danh của Hóa Kiếm Môn, đừng nói là một thành chủ nho nhỏ, e rằng ngay cả hoàng thất Thiên Khôn Vương Triều cũng phải nể mặt mà đưa ra.
Âu Dương Huyền chỉ nghĩ ra hai khả năng.
Một là thân phận đệ tử Hóa Kiếm Môn của hắn vốn dĩ là giả mạo.

Khả năng này rất thấp, vì đệ tử danh môn đại phái hẳn phải có tiêu chí riêng để phân biệt, ngộ nhỡ bị lộ tẩy, vậy thì hậu quả sẽ khôn lường.

Liên Minh Tứ Trụ tuyệt sẽ không tha thứ cho người dám mạo danh bọn họ.
Khả năng thứ hai, chính là bản thân gã họ Trần muốn giấu bức Sơn Hà Đồ làm của riêng.

Rất có thể bức họa này chứa đựng một bí mật mà hắn không muốn người khác biết, bao gồm cả Hóa Kiếm Môn.

Nếu tin tức một tên đệ tử dùng danh nghĩa môn phái đến phủ thành chủ chỉ để mua tranh, vậy thì bí mật này sẽ không thể giữ được.
Đây cũng là lý do khiến hắn phải âm thầm đi từ Man Hồ Quốc xa xôi đến tận Linh Hư Thành, thông qua trò đặt cược để hợp lý hóa việc lấy Sơn Hà Đồ.

Có như vậy mới khiến người khác không nghi ngờ.
Âu Dương Huyền thậm chí còn hoài nghi trong phủ thành chủ có nội gián của gã họ Trần.

Bằng không hai người sao có thể trùng hợp cùng tới nơi này.
Nói tóm lại, dù là lý do gì, miễn là Hóa Kiếm Môn không tham dự, Âu Gia vẫn sẽ an toàn.

Không có môn phái chống lưng, một gã Hóa Hải Cảnh còn chưa gây nổi sóng gió, dù sao cường giả Tụ Đan Cảnh của gia tộc cũng không phải lũ ăn chay.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Huyền trả lời dứt khoát:
“Câu trả lời của ta vẫn là không”
Bức Sơn Hà Đồ này có thể là chìa khóa cho hắn quật khởi.

Hắn tuyệt sẽ không từ bi đi nhượng lại cho người khác.
Một luồng uy áp tỏa ra từ người Trần Thiên Kiệt, bao phủ lấy Âu Dương Huyền.

Trong phút chốc, họ Âu chỉ cảm thấy giống như một tảng đá đè nặng lên người khiến hắn không tài nào nhúc nhích.
“Ta vốn muốn giải quyết chuyện này trong yên bình, nhưng nếu ngươi cứ liên tục kiêu ngạo bất tuân, ta chỉ có thể động thủ.

Ta hỏi lại lần nữa, ngươi đưa Sơn Hà Đồ ra đây hay chịu nhục trước mặt mọi người”
Trần Thiên Kiệt truyền âm, khuôn mặt không còn sự hiền hòa như lúc trước, thay vào đó là sự cao ngạo của đệ tử danh môn đại phái.
Nói thì lâu nhưng thực tế từ lúc Trần Thiệt Kiệt truyền âm đến khi Âu Dương Huyền trả lời còn không bằng thời gian uống một ngụm trà.

Điều này khiến rất nhiều người tại Vạn Túy Lâu không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy họ Trần từng bước tiến lại gần Âu Dương Huyền, áp lực lên lưng họ Âu cũng ngày một lớn, khiến hắn có xu hướng muốn khuỵu xuống.
Trần Thiên Kiệt không muốn trực tiếp động thủ, nhưng gã dựa vào uy áp cũng đủ để đánh bại Âu Dương Huyền.

Gã muốn ép đối phương hoặc là chủ động giao ra Sơn Hà Đồ, hoặc là phải quỳ xuống.
Quân tử có thể chịu chết chứ không chịu nhục, nhất là mặt mũi của tam đại gia tộc lại càng không, thế nên việc gã công tử này khuất phục chỉ là sớm hay muộn.
Trán Âu Dương Huyền nổi đầy gân xanh.

Hắn hiện tại chỉ là Hóa Hải Đệ Tam Giai, so với Đệ Thập Giai của gã kiếm tu chênh đến 7 tiểu cảnh giới.

Đây là khoảng cách không tài nào bù đắp.

Họ Âu cố gắng giãy giụa nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đúng vào lúc hắn sắp chịu hết nổi, một luồng lực đạo hùng hậu từ phía sau phát ra, đẩy lui uy áp của Trần Thiên Kiệt.
Bắc Nhã Đại Sư đã ra tay:
“Vị kiếm tu của Hóa Kiếm Môn, ta hy vọng ngươi nể mặt ta đừng làm khó tiểu tử này”
“Đại Sư muốn can thiệp vào chuyện của tại hạ sao ?” – Trần Thiên Kiệt gằn giọng.
“Ta chỉ khuyên các hạ một chuyện.

Đừng nghĩ Hóa Kiếm Môn là vô địch thiên hạ, Liên Minh Tứ Trụ cũng không phải chỉ có mình Hóa Kiếm Môn.”
Trần Thiệt Kiệt nhíu mày.

Chuyện hôm nay nếu Bắc Nhã đã lên tiếng, hắn cũng không thể làm gì.

Đối phương là cường giả Tụ Đan Cảnh, đã bước chân vào giai đoạn Thoát Phàm.
Hắn lạnh lùng nhìn Âu Dương Huyền:
“Ngươi là Âu Dương Huyền đúng không ? Ta hy vọng ngươi sẽ không hối tiếc vì lựa chọn của mình” – Nói xong, cả người phi thân rời khỏi sân khấu.
Âu Dương Huyền như trút được gánh nặng, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Kể từ khi hắn xuyên không đến đây, hắn đã bị choáng ngợp bởi thế giới này, đến mức quên rằng đây là nơi lấy võ vi tôn.
Ở nơi này không có cảnh sát, không có pháp luật, chỉ có nắm đấm và thực lực quyết định tất cả.

Nếu như hôm nay chuyện này diễn ra tại một nơi hẻo lánh không bóng người, vậy thì hắn chắc chắn đã chết.
Đây là bài học đầu tiên của hắn tại Thiên Khuyết Đại Lục.

Nếu muốn sinh tồn ở thế giới này, hắn nhất định phải mạnh lên.
Âu Dương Huyền quay ra chắp hai tay với Bắc Nhã Đại Sư:
” Đa tạ Đại Sư đã giải nguy, ân tình này Huyền mỗ nhất định sẽ nhớ kỹ”
“Đừng khách sáo, ta cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

Có một điều ta hết sức tò mò, vừa rồi ngươi rốt cuộc sử dụng bao nhiêu luồng thần thức ?”
Bắc Nhã Đại Sư tuy ban đầu trợ giúp Dư Tùng Vận để ba người Âu Dương Huyền có thể tham gia thi đấu.

Nhưng suy cho cùng, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ dừng ở mức người quen.
Lão chỉ là phụng nhờ vả của người khác, đi giao hai món pháp khí cho Dư Tùng Vận.

Họ Dư có thua hay thắng với lão cũng chẳng có gì khác nhau.
Trái lại, lão cảm thấy hứng thú với Âu Dương Huyền.

Có thể trong thời gian ngắn tìm đủ 28 từ bị che giấu, tuyệt đối phải biết thần thức phân thân.

Hơn nữa số luồng phân thân cũng không ít, tối thiểu cũng là ba luồng trở lên, tương đương với cấp bậc Tam Phẩm.
Thiên phú như vậy đã ngang bằng với lão.
“Vãn bối quả thật có sử dụng phân thần thức.

Có điều việc này kỳ lạ lắm sao ?” – Hắn không biết mười luồng thần thức là nhiều hay ít, chỉ đành tìm cách hỏi ngược lại Bắc Nhã.
Bắc Nhã vuốt râu, giải thích cho hắn về cách phân chia cấp bậc thiên phú.

Âu Dương Huyền nghe xong cũng kinh ngạc, không ngờ lại còn có chuyện này.
Có điều theo Bắc Nhã Đại Sư, cấp bậc cao nhất chỉ là chín luồng, trong khi hắn lại có thể sử dụng cùng lúc mười luồng.

Cái này có chút không hợp thói thường.
“Vãn bối có thể cùng lúc phân ra ba luồng”
Hắn hiểu rõ cái gì là quang mang quá lộ, tất dẫn phiền toái, thế nên quyết định giảm bớt một phần ba sự thật.

Ba luồng thần thức đương với thiên phú Tam Phẩm, không thấp nhưng cũng chẳng đến mức kinh hãi thế tục.
“Quả nhiên là ba luồng, không biết tiểu hữu có ý nghĩ trở thành một Chế Phù Sư hay không ?” – Bắc Nhã Đại Sư mở miệng hỏi.
Thiên phú tam phẩm, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể trở thành một vị Đại Sư Chế Phù.
“Chế Phù Sư ? “

“Đúng vậy, ở đây ta có một tấm lệnh bài của Chế Phù Sư Công Hội.

Nếu như có dịp, có thể tới gặp ta ở Thanh Bằng Châu” – Vừa nói lão vừa giơ ra một tấm lệnh bài màu đen, viền ngoài như ngọn lửa, trên mặt khắc hai tấm bùa màu tím nhạt.
Luyện Khí, Luyện Đan, Chế Phù là ba ngành nghề thông dụng nhất tại Thiên Khuyết đại lục, do đó cũng có Công Hội của riêng nó.

Mặc dù thực lực của Công Hội xa xa không bằng Liên Minh nhưng danh vọng thì không hề thua kém.
Suy cho cùng, ai chả có lúc phải cầu một viên đan dược, mua một món binh khí hay một tấm phù phòng thân.

Thế mới có câu ” Thà đắc tội tu luyện giả, đừng đắc tội chế luyện sư”
Âu Dương Huyền nhận lấy tấm lệnh bài, chắp tay cảm tạ:
“Vãn bối sẽ suy nghĩ về việc này.

Hiện không còn sớm, nếu có duyên sẽ gặp lại”
Hắn dẫn Âu Mã Thành cùng Lâm Uyển Nhi rời khỏi sân khấu, mặc kệ Dư Tùng Vận cùng hai gã Lâm, Viêm đang nhìn mình đầy oán hận.
“Ngươi cứ nhớ đấy Âu Dương Huyền.

Chuyện này còn chưa xong đâu, còn cả gã Xương Trạch và tên kiếm tu kia nữa, nhất định sẽ có một ngày ta trả lại toàn bộ” – Dư Tùng Vận siết chặt nắm đấm nghĩ thầm.
Âu Dương Huyền rời đi, không để ý thấy ở một góc của sân khấu, vị nữ nhân mang tên Như Nguyệt đang lặng lẽ nhìn mình.
Đôi mắt đẹp không biểu lộ cảm xúc.

Không ai rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì.
…..
Quay thời gian lại một chút, trong lúc Âu Dương Huyền còn đang thi đấu đặt cược, Âu Dương Phong cũng đã về đến Âu Gia.
Âu gia thân là một trong tam đại gia tộc của Linh Hư Thành, quy mô đương nhiên cũng không nhỏ.

Cổng vào rộng hai mét, cao ba mét, trông cực kỳ đồ sộ.

Phía dưới còn gắn bánh xe để tiện cho việc đóng mở.

Đặc biệt các cối then, cối cửa đều được đóng từ đá Thạch Kim nên cực kỳ kiên cố.
Phía trước lúc này có hai tên cận vệ đứng canh gác.

Hai gã nhìn thấy Âu Dương Phong, tuy không ngăn cản nhưng cũng chẳng có dấu hiệu muốn chào hỏi.
Họ Âu cũng không tức giận.

Suốt hai năm qua, hắn đã quá quen với tình người lạnh lẽo của đồng tộc.
Đột nhiên, đôi mắt hắn nhìn thấy một bóng người, đúng hơn là một thiếu nữ.
Nàng đứng đó, nhẹ nhàng như đóa hoa lan, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt trong veo, yên tĩnh như làn nước mùa thu.
Tên của nàng là Âu Viên Viên.
“Muội đứng đây là đang đợi huynh sao” – Âu Dương Phong vừa nói vừa giang tay muốn ôm lấy nàng.
Âu Viên Viên nhíu mày:
“Phong ca, huynh lại chạy tới Cát Tiên Sâm Lâm để tu luyện hả ?”
Âu Dương Phong gật đầu:
“Đại điển gia tộc sắp đến rồi, ta cũng phải nắm chắc từng giây một”
Âu Viên Viên nhìn nam nhân trước mắt, lời nói đã đến cửa miệng lại nuốt vào.

Hơn ai hết nàng hiểu rõ tại sao hắn làm vậy.

Hắn từng là một thiên tài, cuối cùng lại bị kẻ gian ám toán.

Kinh mạch bị phế, không thể tu luyện.

Tuy bên ngoài hắn không nói gì, nhưng suy cho cùng hắn vẫn chỉ là thiếu niên, làm sao không đau khổ.

Rất nhiều đêm nàng thấy hắn cắn răng khổ luyện, thất bại rồi lại khổ luyện, rồi lại thất bại.
Ngay cả khuôn mặt trước đây vốn anh tuấn giờ cũng đen lại vì sương gió.

Bao nhiêu khổ cực trong đó có lẽ chỉ mình hắn hiểu.
Thế nhưng suốt hai năm qua, nàng chưa từng thấy hắn từ bỏ, cũng chưa từng thấy hắn hối hận.

Hắn chỉ cố gắng, không ngừng cố gắng.
“Huynh cầm lấy” – Nàng lôi từ trong người ra một cái bình nhỏ, đưa cho hắn.
Âu Dương Phong mở nắp ra ngửi, liền nhận ra đây là Uẩn Thể Dịch, thứ thuốc dành cho cường giả Tôi Bì, trong túi của hắn cũng có một lọ.
“Muội biết lọ cũ của huynh sắp hết nên mua cho huynh lọ mới.

Huynh xem muội có chu toàn không” – Nàng giơ một ngón tay, bộ dáng như muốn kể công.
Trong thoáng chốc, lòng Âu Dương Phong dấy lên sự cảm động.

Uẩn Thể Dịch là thuốc dành cho tu luyện giả, thế nên giá khá đắt.

Mỗi lọ dao động từ 2.000 đến 2.500 Ngân Tệ, tương ứng với 20-25 Kim Tệ.

Âu Viên Viên hiện tại đã tấn cấp Hóa Hải Kỳ Đệ Nhất Trọng, theo quy định mỗi tháng được phát 200 Kim Tệ.
Số tiền này nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thực chất dành cho việc mua đan dược cho cấp bậc Hóa Hải cũng không đủ.
Âu Dương Phong rất muốn nói cho nàng biết hắn hiện giờ đã có thể tu luyện, hơn nữa còn tấn thăng Tôi Thể Đệ Ngũ Tầng: Tôi Huyết.

Từ giờ nàng không cần lo lắng cho hắn nữa.
Nhưng lời còn chưa kịp nói, đã nghe thấy một giọng nói mỉa mai vang lên sau lưng:
” Viên Viên, tỷ tốn tiền cho tên vô dụng này làm gì” – Giọng nói phát ra từ một gã cao lớn đầu đinh, tầm 16-17 tuổi.
“Âu Định Hải, ta làm gì không liên quan đến ngươi”- Âu Viên Viên lạnh lùng nói.
“Hắc hắc.

Viên tỷ đừng giận, nếu không Huyền ca sẽ đánh ta chết mất”
Âu Dương Phong không xa lạ gì với kẻ trước mặt, Tam Đương Gia có hai người con lần lượt là Âu Mã Thành và Âu Định Hải, trong đó người anh Âu Mã Thành đã là nửa bước Hóa Hải, người em Âu Định Hải cũng vừa đạt tới Tôi Tạng Sơ Kỳ.
Khi Âu Dương Phong vẫn còn có thể tu luyện, hai tên này giống như hai cái đuôi suốt ngày bám theo hắn.

Nhưng kể từ lúc hắn tụt dốc, hai gã liền thay đổi một trăm tám mươi độ, quay ra nịnh bợ Âu Dương Huyền.
Không những thế còn thường xuyên mỉa mai hắn mỗi khi đứng cạnh Viên Viên.
Âu Dương Phong hiểu tại sao chúng làm vậy.

Ai cũng biết Âu Dương Huyền thích Viên Viên.

Hai người nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, lại đều có thiên phú tu luyện, quả thật nhìn rất xứng đôi.
Thậm chí một năm trước, phụ thân Âu Dương Huyền cũng từng đề cập đến mối hôn sự này, chỉ là lão gia chủ chưa đồng ý, lấy lý do Viên Viên sắp bước vào Hóa Hải Cảnh, cần chú tâm tu luyện.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.