Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 8: 8: Thiên Địa Dị Tượng Ắt Có Đế Căn



Các bạn đang đọc truyện Chương 8: 8: Thiên Địa Dị Tượng Ắt Có Đế Căn miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Âu Dương Huyền bước vào Tàng Thư Các, trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi.
Hai kẻ vừa rồi tạo cho hắn một cảm giác sâu không lường được.
Đặc biệt là vị trung niên mặc áo trắng kia.

So với lão, những tên đeo mặt nạ mà hắn gặp trong bệnh viện không cùng một cấp độ.
Đảo mắt quanh một lượt, Âu Dương Huyền phát hiện nơi này khá rộng, bốn phía để hằng hà những tủ sách.
Ở trong góc xếp một chiếc bàn dài cùng vài tấm bồ đoàn, dường như là chỗ ngồi đọc.
Thế nhưng khi bước đến gần, hắn không khỏi nhíu mày.
Chữ cổ ! Toàn bộ đều là chữ cổ
Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra từ sớm.
Từ những chữ khắc trên cánh cổng mà hắn gặp cho đến tảng đá ngoài kia, tất cả đều là chữ cổ.
Xem ra ngôn ngữ thông dụng ở đây chính là loại chữ này.
Điều này khiến hắn vô cùng kỳ quái, tai nghe thì hiểu, nhưng chữ viết lại khác, đây rốt cuộc là cái thể loại gì ?
Chưa kể Âu Dương Huyền học chữ Cổ chủ yếu là để làm Nàng vui, trình độ thực tế của hắn ngay cả nhập môn cũng không phải.
Không còn cách nào, hắn chỉ đành tìm kiếm những cuốn sách có mặt chữ mà hắn biết.
Sau một hồi chọn lựa, Âu Dương Huyền vác ra hai cuốn sách liên quan đến Lịch Sử và Tu Luyện.
Đặt sách lên bàn, hắn bắt đầu mở trang đầu tiên.
“Chữ này là gì ? Không nhớ thôi bỏ qua.

Chữ này dường như là năm nghìn năm, không đúng là sáu nghìn”
Họ Âu dò được tầm mười trang, rốt cuộc chịu không nổi phải day day trán.
Càng nghĩ Âu Dương Huyền càng phiền muộn.
Kẻ khác xuyên không nếu không có bảo vật nghịch thiên thì ít nhất cũng có ký ức của chủ thể.
Còn hắn thì sao ? Ngay cả cái khố cũng không có.
Hắn thầm hối hận sao năm đó khi Nàng dạy hắn chữ cổ, hắn lại không chuyên tâm học một chút.
Nếu là như vậy hiện tại đã không khổ sở thế này.
Có điều Âu Dương Huyền không phải loại người dễ bỏ cuộc.
Hắn đã đọc quá nhiều truyện, đủ để hiểu ở một cái thế giới lấy võ vi tôn, không thể tu luyện chính là kết cục tàn khốc nhất.
Đương cử như Âu Dương Phong, cái gì mà “Âu Gia Song Kiệt”, không thể tu luyện vậy thì chờ đợi ngươi sẽ là tương lai như heo chó.
Âu Dương Huyền quyết định sẽ lấy số lượng bù chất lượng, đọc mười quyển không đủ thì đọc trăm quyển, chí ít cũng phải biết đây là nơi nào.
Đả thông suy nghĩ, hắn lại cần mẫn lật từng trang, dò từng từ, rất có phong phạm của một tiến sĩ chuyên ngành tâm lý học điển hình.
………
Trong lúc Họ Âu còn đang mải mê với trò nhìn từ đoán nghĩa, cách xa Linh Hư Thành hơn chục dặm cũng có một họ Âu khác đang miệt mài khổ luyện.

Phía Đông của Linh Hư Thành có một khu rừng gọi là Cát Tiên Sâm Lâm.
Lá của Mộc Nhu Thảo, lông của Sát Phá Lang hay Xích Kim Thiết để luyện khí đều có thể tìm thấy ở đây.
Chính vì nguồn cung nguyên liệu hết sức phong phú, hàng ngày đều có các tổ đội hoặc cá nhân lao vào đây khai thác nguyên liệu.
Đương nhiên Tôi Thể Cảnh cùng Hóa Hải Cảnh thường chỉ dám săn bắn ở vùng ngoài, muốn đi sâu vào trong đơn giản là chịu chết.
Lúc này dưới thác nước đang có một người đang ngồi.

Cơ thể để trần, làn da đỏ lên vì lạnh.
Khuôn mặt nhìn qua rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi.
Hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, cố gắng chịu đựng áp lực của cả tấn nước đổ lên người.
Sau khoảng chừng một nén nhang, gã thanh niên đã đến cực hạn, xoay người nhảy lên bờ.
Hai chân hắn khuỵu xuống vì mệt.
Đây là cách hắn tự nghĩ ra để tôi luyện cơ thể, tuy có phần ngu xuẩn nhưng hiệu quả cũng không tệ.
Dù rất mệt nhưng hắn cũng không nghỉ ngơi mà lôi từ trong túi một cái bình nhỏ màu xanh, nhỏ một ít chất lỏng lên tay rồi xoa đều lên người.
Một cảm giác nóng rực lan phủ ra khắp toàn thân khiến hắn không chịu nổi mà rên lên.
Hắn ngồi xếp bằng, hai tay bắt quyết, bắt đầu luyện hóa đống dược lực trên da.
Thứ này gọi là Uẩn Thể Dịch, một loại nước thuốc luyện thể, rất có lợi cho người đang ở Tôi Thể Kỳ.

Được một lúc, hắn mở mắt, miệng lẩm bẩm:
“Vẫn là Tôi Bì đỉnh phong, thật sự quá chậm rồi”
Người khác Tôi Bì thường chỉ mất vài tháng.

Còn hắn suốt hai năm qua đều không ngừng Tôi Bì nhưng chỉ đạt đến Tôi bì đỉnh phong.
Điều này khiến hắn không khỏi chán nản.
Trước đây hắn không yếu như vậy.
Năm 7 tuổi đã bắt đầu Tôi Thể, đến 12 Tuổi thì Hóa Hải lần đầu tiên, trở thành đệ nhất nhân trẻ tuổi của Linh Hư Thành.
Đáng tiếc vào một đêm cách đây hai năm, hắn bị một lũ áo đen đột kích bất ngờ.
Mạng nhỏ không chết nhưng kinh mạch thì bị hủy.
Kinh mạch đứt gãy, thân thể trở nên ngày một yếu kém.
Suốt hai năm qua ngay cả cảnh giới đầu tiên là Tôi Bì cũng không vượt qua được.
Kể từ đó, danh hiệu thiên tài cũng biến mất, thay vào đó là một cái tên hoàn toàn mới: Linh Hư Thành Đệ Nhất Phế Vật.
Hắn chính là Âu Dương Phong.
Màn đêm trở lạnh, làn gió thổi qua khiến Âu Dương Phong bất giác sờ lên tấm ngọc bội trên cổ.
Miếng ngọc này là di vật mà mẫu thân để lại cho hắn.
Thực ra trong đầu của Âu Dương Phong cũng không có nhiều ký ức về mẹ, bởi bà mất khi hắn còn quá nhỏ

Cha nói với hắn rằng bà là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà ông từng gặp, thậm chí có đôi lúc bướng bỉnh.
Tính cách đó dường như cũng di truyền cho Âu Dương Phong: bướng bỉnh, cứng đầu, không bao giờ chịu thua trước nghịch cảnh.
Chính nó giúp cho hắn cố gắng khổ luyện suốt hai năm qua… dù rằng kết quả vẫn thật tệ hại.
Kể từ khi mẹ mất, Gia Gia chính là người quan tâm đến hắn nhất.
Nhớ năm đó sau khi bị lũ áo đen ám hại, gia gia đã nổi giận lôi đình, ngay trong đêm đồ sát mười mấy thế lực lớn nhỏ.
Thậm chí, ông còn đích thân đến Viên Gia và Lâm Gia đòi điều tra.
Tình hình căng thẳng đến mức suýt chút nữa thì xảy ra đại chiến giữa ba tộc, chỉ đến khi thành chủ ra mặt thì mọi chuyện mới dần lắng xuống.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều tệ nhất.
Những vị Y Sư khắp Linh Hư Thành đều có chung một kết luận, kinh mạch của hắn đã bị vỡ nát.
Trừ khi có thể tìm được cường giả cấp Thánh trị liệu, bằng không thì vĩnh viễn không thể tu luyện.
Cường giả cấp Thánh là khái niệm gì ?
Nên biết tu luyện có năm giai đoạn lần lượt là Sơ Nguyên, Thoát Phàm, Hiển Thánh, Phong Tôn và Xưng Đế.
Cả hai cảnh giới Tôi Thể và Hóa Hải đều thuộc giai đoạn Sơ Nguyên, mà cường giả cấp Thánh chính là những người đạt đến giai đoạn thứ ba: Hiển Thánh.
Đây đều là những người đã vượt qua phạm trù của nhân loại bình thường, e rằng ngay cả Tứ Đại Vương Triều cũng không có mấy.
Âu Gia chỉ là một gia tộc thuộc một Thành thị nho nhỏ, làm sao mời nổi cao thủ cấp bậc như vậy.
Kết cục sau đó thì ai cũng biết, không thể tu luyện, cơ thể ngày một suy thoái, ngay cả Tôi Bì cũng không làm được.
Vị trí của hắn cũng vì thế mà xuống dốc.
Từ một thiên tài được vạn người ngưỡng mộ trở thành phế vật chịu đủ sự ghẻ lạnh và khinh thường.
Không thể tu luyện cùng heo chó có gì khác nhau.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Phong cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt hắn từ từ khép lại.
……..
Trong Tàng Thư Các, Âu Dương Huyền cũng đang ôm đầu r ên rỉ.
Công việc đọc sách của hắn tiến triển vô cùng chậm.
Dù hắn rất cố gắng dò từng chữ, nhưng vì vốn từ có hạn khiến hắn hầu như không hiểu sách viết những gì.
Hai mắt hắn bắt đầu díp lại.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần hắn quả thật rất mỏi mệt, cuối cùng không chịu nổi mà ngủ gục xuống bàn.
Hắn không để ý bên trong cơ thể hắn, tấm mề đay của Tô Chi Nhạc đang xoay tròn rất nhanh.
Từ trên tấm mề đay, một luồng sáng phóng thẳng lên não tràn vào thức hải.
Khi Âu Dương Huyền mở mắt, hắn thấy bản thân đang bay trong một vùng tối đen.
Hắn cứ bay, bay mãi, cho đến khi nhìn thấy một điểm sáng ở phía xa.
Âu Dương Huyền giống như một con thiêu thân vô thức lao đến nguồn sáng đó.
Khi đến nơi, thứ mà hắn thấy được là một hình ảnh trong quá khứ.

Âu Dương Huyền nhớ rõ hôm đó là một ngày trời mưa, hắn đang nằm gác đầu lên chân Nàng, hưởng thủ cảm giác thoải mái mà yên bình.
Nàng vận một chiếc áo màu xanh hở vai, để lộ xương quai xanh cùng bờ vai trắng ngần.
Làn tóc đen thoải mái buông xõa sau lưng.
Đôi mắt lấp lánh như sao trời, đang chăm chú lướt theo từng chữ trên cuốn sách.
Bàn tay nàng thanh mảnh, mềm mại tỏa ra mùi thơm dễ chịu khiến hắn không tự chủ được mà chạm vào.
“Dương Huyền, đừng nghịch nữa.

Em còn phải học” – Nàng tỏ ra bất mãn nhưng cũng không đẩy tay hắn ra.
“Lại là sách chữ Cổ sao, em sắp biến thành Giáo Sư Hoàng rồi đấy” – Âu Dương Huyền trêu trọc.
“Không cho anh nói xấu giáo sư, giáo sư rất giỏi, em rất thích” – Nàng nạt hắn.
Bỗng dưng nàng nở một nụ cười, hai ngón tay nhẹ nhàng vẽ một hình chữ thập cộng thêm hai nét bên cạnh lên ngực Âu Dương Huyền
“Kiểm tra bài cũ, chữ này là chữ gì ?”
“Hai vạch, là chữ Nhân sao ?”
“Sai rồi, chữ Nhân chỉ có hai nét, đây là chữ Mộc”
Phải rồi, là chữ Mộc.

Hình ảnh lóe lên rồi chui vào đầu hắn.
Tiếp đến một màn sáng khác lại hiện ra, sau khi lóe lên lại tiếp tục bị hắn hút vào.
Những hình ảnh đó có thể là cảnh hắn và nàng bên nhau, có thể là hắn ở một mình, nhưng luôn đính kèm một chữ Cổ nào đó mà hắn được học hoặc vô tình nhìn thấy.
Trong đêm tối, hắn giống như một ngọn hải đăng đang không ngừng thu lấy những ký ức mà tưởng chừng hắn đã quên từ rất lâu.
……..
Trên bãi cỏ nơi Âu Dương Phong đang ngủ, viên ngọc bội vốn im lìm bỗng dưng bay lên nhưng bị sợi dây trên cổ hắn giữ lại.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy hướng mà nó muốn bay chính là Tàng Thư Các.
Viên ngọc bội tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Trong thoáng chốc, ánh trăng trên trời như bị viên ngọc hút vào, cuối cùng biến thành những điểm sáng nhỏ như mũi kim lao về phía người Âu Dương Phong, xuyên qua lớp da hướng về phía kinh mạch và xương cốt.
Những kinh mạch vốn nứt gãy nay lại được lấp đầy bởi những điểm sáng, khiến cho nó trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết.
Sửa xong kinh mạch, các điểm sáng lại tiếp tục tràn ra thấm vào xương cốt khắp toàn thân.
Nếu Âu Dương Phong tỉnh giấc, hắn sẽ thấy cả cơ thể mình như một ngôi sao đang không ngừng phát sáng.
Khung cảnh thần kỳ này không có ai chứng kiến, nhưng không phải không có người cảm nhận được.
Cách rất xa về phía Đông trong một tòa lâu các, có một lão già đang ngồi xếp bằng.
Râu tóc lẫn mi mắt đều bạc trắng khiến cho lão có phong thái như một vị tiên nhân.
Lão già ngồi bất động giống như đã chết, phía sau lưng có một thanh kiếm màu đen tuyền đang lơ lửng,
Đột nhiên bảo kiếm rung lên một cách dữ dội khiến lão già mở mắt.

Thần thức lão bao phủ ra bên ngoài, đôi mi dần nhíu lại.
Xa xa về phía Tây, nơi đây là một mảnh vườn đầy hoa, giữa vườn có một nữ nhân đang ngồi thưởng trà.
Nữ nhân có làn da như băng, xương như ngọc, khí chất cao quý mà bí ẩn.
Trên trán điểm một chấm như hoa đào khiến nàng không khác gì một vị tiên tử giữa chốn phàm trần.
Đôi tay thon dài đang nâng tách trà bỗng dừng lại, ngửa lên nhìn trời:

“Thiên Địa Dị Tượng ?” – Nàng lẩm bẩm.
Rời xa khỏi phạm vi của Tứ Đại Vương Triều, đi lên phía Bắc chính là lãnh thổ của Đế Quốc duy nhất thuộc Nhân Tộc: Tinh Quốc.
Lúc này trong hoàng cung, một vị hoàng bào đang ngồi phê duyệt tấu chương.
Nét bút hắn mạnh mẽ như rồng, khí thế lộ rõ của một bậc vương giả.
Đột nhiên cảm thấy điều gì đó, hắn buông bút đứng dậy nhìn về bên ngoài, khuôn mặt lộ rõ sự ngưng trọng.
“Vương Chấn” – Vị hoàng bào mở miệng
“Có nô tài” – Một vị công công tay cầm phất trần cung kính đáp.
“ Truyền chỉ triệu Tứ đại gia tộc vào cung”.
“Tuân mệnh” – Vị công công cúi đầu sau đó lui ra ngoài.
Cách đó không xa, vẫn trong phạm vi Tinh Quốc, dưới mái đình có hai ngưòi đang đứng một nam, một nữ.
Nam thân hình cao lớn, uy mãnh như hổ, tạo cho người ta cảm giác không thể coi thường.
Nữ thì da thịt như tuyết, dung mạo như hoa.
Vị nam nhân cất tiếng:
“Nguyệt Thiền, ta nhớ nàng từng nói Thiên địa sinh dị tượng , ắt có Đế căn muốn hiển thế, chẳng lẽ lại là thật ?”
Cái gọi là Đế Căn chính là chỉ những người có số mệnh Xưng Đế, đẳng cấp cao nhất của Tu Luyện Giả.
Thiên địa rộng lớn nhưng đạt đến cảnh giới này liệu được mấy người, ngay cả hắn e rằng cả đời cũng không chạm đến cánh cửa ấy.
Vị phụ nhân đứng bên cạnh lấy ra một đồ vật giống như một cái tinh bàn.
Hai tay nàng kết ấn, tinh bàn bay lên cao, mặt trên tinh bàn không ngừng xoay tròn, cuối cùng chỉ về hướng Nam.
“Có vẻ nằm trong lãnh thổ của Liên Minh Tứ Trụ” – Vị phụ nhân thu lại tinh bàn, nói:
“ Xem ra phải bẩm báo lên Thánh Thượng” – Nam nhân uy mãnh đáp lời.
“Con bé Vô Tâm cũng đang ở gần đó.

Nếu chàng muốn, thiếp sẽ bảo nó lưu tâm đến chuyện này”.
“Nó đi xa như vậy làm gì ?”- Vị nam nhân nhíu mày, có vẻ không vui.
Vị phụ nhân tên Nguyệt Thiền cười nói:
“Chàng có nhớ con bé Vân nha đầu mà trước đây từng gặp không ? Dường như con bé có một mối hôn sự.

Vô Tâm nhất thời nổi hứng muốn đi xem”
“Có phải là con bé Vân Gia sở hữu Kinh mạch Thiên Cấp ? Không ngờ người như vậy lại đã có hôn ước “
“Đúng vậy, có điều xem ra tầm mắt Vân Nha đầu quá cao, mà bạn lữ đính ước của nàng lại kém cỏi nên tiểu nha đầu này muốn hủy hôn”
Vị nam nhân vuốt râu, thở dài:
“Mấy năm qua Liên Minh Tứ Trụ thiên tài lớp lớp, có xu hướng áp đảo Tinh Quốc ta.

Vài năm trước thì có yêu nghiệt của Thiên Nguyệt Giáo, giờ lại thêm Thiên Cấp Kinh Mạch cùng Đế Căn.

E rằng mấy lão già của Liên Minh Tứ Trụ sẽ không chịu an phận đâu”
Khung cảnh như vậy xuất hiện khắp nơi trên Lục Địa.
Rất nhiều người cảm thấy một trận phong vân sắp nổi lên, phá đi sự yên bình đã trải qua hàng ngàn năm của Đại Lục.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.