Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 16: 16: Chương 15



Các bạn đang đọc truyện Chương 16: 16: Chương 15 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Đám Lâm Dục được chia làm hai nhóm đến khu bảo vệ để trực đêm, bận rộn đến rối tung rồi mù.

Kỷ Triệu Uyên không có trong đội ngũ làm việc, tuy không vất vả nhưng cũng đi sớm về tối, cho dù ở lại khách sạn, phần lớn thời gian đều ôm máy tính để xử lý số liệu.

Ba ngày nay, Sở Cửu Ca chưa hề nói chuyện với Kỷ Triệu Uyên.

Hôm nay Kỷ Triệu Uyên lại bị Lâm Dục gọi ra ngoài, trước khi đi anh còn cố ý dặn Sở Cửu Ca ở nhà ngoan ngoãn đọc sách.

Sở Cửu Ca lơ đãng lật sách rồi lại thở dài.

Giấc mơ kì lạ khiến miệng lưỡi cậu khô khốc đó, lúc nào cũng chạy đến dọa cậu một lúc, cho dù ở chung phòng với Kỷ Triệu Uyên và nằm trên hai chiếc giường tiêu chuẩn, cậu vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Sở Cửu Ca vô cùng bực bội, cậu cố nén sự cáu kỉnh trong lòng, miễn cưỡng hoàn thành việc Kỷ Triệu Uyên giao cho.

Cậu dọn dẹp sách lại, nhét vào cặp sách, sau đó như người chết đuối mà vùi mình vào trong chăn ấm nệm êm.

Cậu không rõ là chuyện gì đã xảy ra, thật là lạ khi kể từ hôm đó, bây giờ cậu lại có thêm một giấc mơ như thế nữa.

Đáng sợ hơn là, thoát khỏi cơn mơ, cậu vẫn có khát vọng với Kỷ Triệu Uyên.

Nhưng cái ôm, những cái hôn, cái gì cũng được, chỉ cần người đó là Kỷ Triệu Uyên.

“Aaaaaaa!” Sở Cửu Ca ôm đầu lăn lộn trên giường.

Cậu như phát sốt bốn mươi độ, ngay cả tai cũng ửng đỏ.

Lúc thành niên, Sở Cửu Ca đã từng yêu một lần, người kia là chị gái gia sư lớn hơn cậu mười tuổi, xinh đẹp, nấu ăn rất giỏi, nói chuyện lại dịu dàng nhỏ nhẹ, gần như chiều chuộng cậu đến tận trời.

Cậu luôn ở trạng thái bị động, không biết đáp lại thế nào cũng không biết làm sao để đối tốt với một người.

Hai người vì thế cũng không thể duy trì tình cảm trong thời gian dài, sau này bởi vị chị gia sư xuất ngoại du học, hai người chia tay trong hòa bình, cũng chính vì vậy mà có một khoảng thời gian tâm trạng cậu vô cùng hụt hẫng.

Sau này cậu dồn hết tâm tư để đối nghịch với ba mình, từ đó cũng không còn cơ hội tiếp xúc với chuyện yêu đương gì nữa.

Cậu không phải là Kỷ Triệu Uyên, không cần phải lên Baidu tìm kiếm “Một trăm dấu hiệu khi thích một người”, sau đó so sánh từng cái, đạt đủ tiêu chuẩn rồi thì mới xác định tình cảm của mình.

Sở Cửu Ca nằm sấp trên giường, sờ cái bụng đang kháng nghị, sau đí lại sờ lên ngực.

Cùng với đói bụng, hắt hơi, nghèo khó, thứ không thể che giấu còn có tình yêu.

Khi trời trở tối, những tầng mây bao bọc lấy ánh chiều, phía chân trời nhu tình mật ý dần dần ngả màu, phủ lên trái tim ngập tâm sự của chàng trai một tầng ưu sầu, sau đó lại trôi nhẹ về phía Tây.

“Rắc” một tiếng, như thể vỡ đê, từng dòng nước ấm áp trong lòng dần chảy ra, lấp đầy những hụt hẫng trước đây của cậu.

Sở Cửu Ca nhớ đến cái ôm mang theo hương bạc hà của Kỷ Triệu Uyên trong mơ, sự căng thẳng nơi đáy lòng cũng dần bình tĩnh lại, thản nhiên thuận theo sóng tình mãnh liệt dâng lên trong lòng.

“Mình thích Kỷ Triệu Uyên.” Cậu cúi đầu nói với cái bụng trống rỗng của mình, “Mày cũng thích anh ấ, phải không?”
Mọi chuyện đã nghĩ thông suốt khiến Sở Cửu Ca cũng vui vẻ trở lại, bò đến đầu giường, cậu lấy điện thoại gọi cho Kỷ Triệu Uyên.

“Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?” Ngữ khí của Sở Cửu Ca nhẹ nhàng, tiếng cười rạng rỡ như muốn vượt khỏi màn hình mà áp lên má của Kỷ Triệu Uyên.

Tín hiệu trong điện thoại làm nhiễu định vị của Jenny trong máy tính, Lâm Dục xoay người liếc nhìn Kỷ Triệu Uyên.

Anh làm một động tác xin lỗi với hắn, sau đó che loa điện thoại rồi đi ra xa một chút.

Anh hạ giọng: “Tôi đang bận, cậu tự ăn đi.”
“Vậy cũng được.” Sở Cửu Ca hơi bất mãn nói, “Có cần mang gì đến cho anh không?”

Kỷ Triệu Uyên lắc đầu: “Không cần, tôi tắt máy đây.”
Kỷ Triệu Uyên nói xong liền tắt máy.

Sở Cửu Ca nhướng mày, cười ngu nhìn chiếc điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu.

Kỷ Triệu Uyên không ở đây, cậu không muốn một mình ăn tối trong sảnh nguy nga lộng lẫy, quá mức cô đơn.

Sở Cửu Ca không phải là người sợ cô đơn, cho dù không có người nào nói chuyện với cậu, suy nghĩ trong lòng cậu vẫn có thể phong phú đến mức tự chơi một ván Ma Sói trong đầu.

Nhưng trong một ngày độc nhất vô nhị như hôm nay, hiện tại lòng cậu lại rung động với một người, còn lâu cậu mới chịu xa cách người trong mộng mà trò chuyện với dao dĩa lạnh lẽo.

Cậu muốn cùng người yêu của mình đi dạo, hóng gió, ăn hotdog, uống Coca, sau đó khi cơm no rượu say sẽ tản bộ dưới ánh trăng mờ.

Sở Cửu Ca vui vẻ lục hành lý, rồi thử từ bộ này tới bộ khác.

Cậu đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, nhìn trước nhìn sau, có chút ảo não vì quên mang theo chiếc mũ bóng chày ngầu nhất của mình đến.

Cậu đưa mặt lại sát gương, nở nụ cười sáng rạng rỡ.

Cậu rất vui, rất muốn hét lên, muốn chạy vòng vòng, còn muốn bắn một màn pháo hoa màu hồng lên khắp vũ trụ.

Sở Cửu Ca gần như bay ra khỏi khách sạn, sử dụng vốn tiếng Anh sứt sẹo của cậu hoa tay múa chân với chú bán hotdog hồi lâu, mới coi như thuận lợi giải quyết xong bữa tối.

Bấy giờ trời đã tối hẳn, mặt trăng lúc ẩn lúc hiện, cả thế giới chìm trong ấm áp.

Sở Cửu Ca đứng ở rìa sa mạc Mojave, cầm lon Coca, cắn chiếc hotdog được thêm gấp đôi phô mai, lững thững đi sâu vào sa mạc.

Cậu không biết mình đã được bao xa trong hoang mạc mênh mông, cậu bỗng nhiên gặp được một cây đại thụ xum xuê, đứng đặc biệt riêng lẻ ở nơi sa mạc này.

Tâm trạng này vô tình trùng hợp với duyên phận giữa cậu và Kỷ Triệu Uyên, khiến cậu vừa có chút chạnh lòng vừa có chút cảm động.

Hai mươi năm qua, cậu như một chiếc cầu, có vô số người đi ngang qua đời cậu với vô số tâm tư, chẳng để lại được gì ngoài những dấu chân mờ nhạt.

Chỉ có Kỷ Triệu Uyên, anh như một hòn đá ngoan cố, cứng đầu lăn vào tim Sở Cửu Ca, sau đó bỏ đi lớp ngụy trang của hòn đá ấy, để lộ hạt giống mềm mại bên trong.

Rôi trong thuiwcs nó lại bén rễ đâm chồi, lặng lẽ trở thành cây hồ dương[1] duy nhất trên mảnh đất cằn cỗi.

[1] Cây hồ dương: Hay còn được gọi là cây hồ đồng, là một loại cây cổ thụ có thể tồn tại trong điều kiện khô hạn, hoặc trong khí hậu khắc nghiệt với nhiệt độ cực cao hoặc cực thấp.

Cây có tuổi thọ hàng ngàn năm, mùa xuân lá dài như lá liễu, mùa hè lá xòe tán to và dày, mùa thu như lá phong.

Cậu đi ngược chiều gió, sau khi đi được vài bước lại vui vẻ khó mà kiềm nén.

Cậu giơ lon Coca rỗng, như Gene Kelly hát Singin in the rain, chậm rãi xoay tròn.

Cậu không biết khiêu vũ, thoải mái xoay trái xoay phải, như kẻ say rượu lảo đảo bước về phía trước, tư thế khó coi đến nỗi ngay cả loài thằn lằn hoang dã nhất trong sa mạc cũng phải đào hố để chôn mắt mình.

Tiếng gió ù ù thổi vào tai cậu, tựa như tiếng vỗ tay, cũng như tiếng người gào thét.

Sở Cửu Ca không quan tâm, tiếp tục đắm chìm vào thế giới ngọt ngào của chính bản thân tạo ra.

Bổng nhiên tiếng gió trở nên dữ dội, mang theo cả sự giận dữ, lúc này cậu mới biết có người đang gọi mình.

Sở Cửu Ca vừa nhấc chân phải còn chưa kịp đặt xuống, liền bị một lực mạnh mẽ vật xuống đất trong trạng thái hoàn toàn không phòng bị.

Khuỷu tay cậu va phải cát sỏi bên dưới, tạo thành một vết thương.

Máu thịt lẫn vào cát cùng bụi đất, vừa bẩn, vừa nhầy nhụa, cậu đau đến nỗi phải rên lên.

Cậu ấm ức ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên và người vừa ra tay với mình – Lâm Dục.

Lâm Dục nhìn cậu quát: “Cậu bị ngu à?”
Sở Cửu Ca hơi mông lung, cậu hé miệng định nói, nhưng khi nhìn về phía mà Lâm Dục chỉ, ngọn đồi nhỏ vừa rồi còn ở bên chân cậu đã nhanh chóng dời đến chỗ xa, chỉ mơ hồ thấy một khối màu nâu xám đang chạy trốn.

Kỷ Triệu Uyên nhìn thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay đang che miệng viết thương của Sở Cửu Ca, mắt anh giật giật, lại bị Lâm Dục kéo lại.

Khóe mắt Lâm Dục trừng lớn như sắp nứt, dường như muốn lột da uống máu Sở Cửu Ca: “Nếu Jenny xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cậu không xong với tôi đâu!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, tức giận cũng dịu đi một chút: “Weller, anh đi tìm Jenny với tôi đi.”
Kỷ Triệu Uyên đưa mắt nhìn Sở Cửu Ca, ánh mắt sâu thẳm, mặt trăng cũng không thể chiếu rõ cảm xúc trong mắt anh.

Sở Cửu Ca không biết anh đang thất vọng hơn hay là tức giận hơn nữa.

Kỷ Triệu Uyên không nói lời nào, anh gật đầu với Lâm Dục, rồi im lặng quay đầu bỏ đi.

Sở Cửu Ca muốn gọi anh, muốn nói không phải cậu cố ý, muốn nói rằng cánh tay cậu đang rất đau, nhưng cứ môi cứ mấp máy chằng thể thốt lên lời.

Cậu chợt nhận ra vì sao từ đêm hôm đó, thái độ của cậu đối với Kỷ Triệu Uyên tại sao lại chuyển từ không kiêng nể sang thận trọng.

Không phai vì cậu thích anh, mà là vì cậu đã làm sai.

Sở Cửu Ca nhìn hai bóng hình sóng vai càng lúc càng xa, Lâm Dục hoàn hảo cho cậu xem thế nào mới gọi là xứng đôi.

Lâm Dục và Kỷ Triệu Uyên đều giỏi giang như nhau, mạnh mẽ như nhau, giữa bọn họ có thể trò chuyện bất tận, bọn họ giống một cặp tình nhân ăn ý hơn.

Trong khi những môn khoa học uyên bác anh thích, cậu đều không hiểu.

Cậu và anh hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới.

Sở Cửu Ca bò lên từ đất đứng dậy, nhặt lon Coca rớt bên cạnh lên, mũi chua xót, như thể va phải một ly nước chanh.

Cậu xoa xoa cánh tay, cảm thấy thật sự rất đau.

Cậu cúi đầu nhìn nơi ngực trái, hơi uể oải nói: “Tao biết mày còn đau hơn mà.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.