Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 16



Các bạn đang đọc truyện Chương 16 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trần Diệu đi rồi thì cũng không cần chào nữa. Học sinh Nhất Trung tò mò nhìn xem Cố Diệc Cư ra sao mà khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.

Cố Diệc Cư túm cổ áo Triệu Nghĩa, “Đi.”

Triệu Nghĩa khoanh tay, đi tới cổng Thập Nhị Trung với Cố Diệc Cư. Lúc quay lại vừa hay thấy được Trần Hân và bạn cô ta. Trần Hân hếch cằm, nhìn họ.

Triệu Nghĩa nhớ tới cuộc trò chuyện đêm đó, giật giật áo khoác Cố Diệc Cư: “Ầy, nữ học bá lạnh lùng kìa.”

Cố Diệc Cư đang cúi đầu xem điện thoại, miễn cưỡng ngẩng lên nhìn Trần Hân.

Mái tóc đen dài của Trần Hân được xoã tung trên vai. Cô ta mặc đồng phục, ôm sách trước ngực, trông ngoan ngoãn, có chút rụt rè.

Cô ta không giống Trần Diệu, hở một chút là cười.

Ngũ quan đẹp đẽ, giống như mỹ nhân trong tranh. Trước đây có thể thấy được trong mắt cô ta là sự đề phòng, như thể họ chỉ cần nhìn nhiều một chút là phạm tội. Bây giờ thì đỡ hơn, ánh mắt cô ta đã dịu đi nhiều.

Triệu Nghĩa xích lại gần Cố Diệc Cư: “Xem ra cũng không ghét cậu lắm. Trước đây nếu cậu nhìn cô ta thì chắc đã quay người bỏ đi rồi.”

Cố Diệc Cư không lên tiếng, thu lại tầm mắt. Anh lấy ra cây kẹo mút, ngậm vào miệng, đi vào trong trường. Triệu Nghĩa thấy vậy, nở nụ cười, có lẽ đó là sự đánh cược giữa đôi bên.

Xem ai chịu đựng được lâu hơn.

“Cố gia!” Vừa vào cổng đã có bạn học chạy đến.

Cả nhóm đi vào phòng học.

Lúc này, có nam sinh nói: “Cố gia, tối thứ sáu tớ thấy cô nhóc Trần Diệu chạy vào hẻm nhỏ. Lúc đó tớ giật cả mình, tưởng là em ấy muốn làm gì, ai ngờ chỉ đứng im đó, làm tớ đứng ở ngoài trông cả buổi, sợ có người bắt nạt em ấy.”

Trần Diệu hay đến tìm Cố Diệc Cư, đôi lúc đứng ở cổng trường trò chuyện nên người quen Cố Diệc Cư đều biết cô.

Mà trong con hẻm đó thường có đánh nhau, có khi còn thấy nam sinh chặn đường nữ sinh, đùa giỡn với các cô ấy.

Tối thứ sáu?

Cố Diệc Cư quay sang nam sinh đó.

Triệu Nghĩa nhíu mày: “Không phải chúng ta đi ăn cơm tối thứ sáu à?”

Cô bảo đi vệ sinh rồi về luôn mà không nói, lúc gọi hỏi thì bảo về nhà.

Cố Diệc Cư thấp giọng: “Mấy giờ?”

Cậu ta suy nghĩ một chút: “Chắc là bảy giờ.”

Triệu Nghĩa đáp: “Đi vệ sinh cũng không có lâu vậy.”

Cố Diệc Cư tựa vào lan can, cúi đầu xem điện thoại, hỏi nam sinh kia: “Có gì khác thường không?”

Cậu ta khoanh tay: “Trời tối quá, đèn đường lại mờ, tớ thì không dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn. Em ấy còn nghe điện thoại nữa.”

Tính thời gian thì đó là lúc anh gọi cho cô. Triệu Nghĩa ngu ngơ: “Em ấy chạy vào trong hẻm làm gì? Không phải trong nhà có chuyện sao?”

Cố Diệc sờ lên môi, đánh mắt sang toà nhà dạy học bên kia.

Là toà của lớp mười một Nhất Trung.

Một lát sau, anh cởi áo khoác, đi vào phòng.

“Đi học.”

Mấy người còn lại cũng lục tục theo anh vào.

_____

Thi cuối kỳ xong đến trường thêm một tuần nữa thì thông báo nghỉ đông. Có điều lớp mười hai phải ở lại tiếp một tuần nữa, hai lớp dưới được cho về trước. Trần Diệu và Liễu Anh ngoài việc làm bài tập thì đi dạo phố nhiều hơn vì muốn mua chút đồ đẹp để mặc chơi Tết. Liễu Anh nhìn Trần Diệu đang lựa quần áo, nghiêng đầu hỏi: “Lâu rồi cậu không ghé quán net với phòng bida nhỉ?”

Trần Diệu lật xem mác quần áo, cô nói: “Đúng vậy. Tụi mình bận gần chết, có thời gian đâu mà đi?”

Cuối cùng Liễu Anh cũng đánh hơi được mùi khác thường, không còn ngốc nghếch như trước. Cô ấy đi lại phía trước: “Trước đây dù bận rộn cậu vẫn đến mà? Với lại…”

Cô ấy thì thầm: “Không phải cậu thích Cố gia sao?”

Giá đồ quá mắc, Trần Diệu trả lại chỗ cũ, nhắm mắt nói: “Cũng tạm, không thích tới vậy.”

Liễu Anh: “…”

Cái người lúc trước ở nhà cô nhìn cái nhóm chat trên QQ rồi khóc là ai hả?

Còn bảo không thích á?

Liễu Anh chần chừ một lúc rồi nói: “Mấy ngày trước tớ đi tìm anh Đường, gặp chị cậu ở quán net.”

Trần Diệu ồ một tiếng, không phản ứng gì thêm.

Liễu Anh: “…”

Trần Diệu không muốn để cô ấy hỏi tiếp, nhét một cái váy cho Liễu Anh, đẩy cô ấy: “Cái này cậu có thể mua được, trông rất xinh, thử đi.”

Liễu Anh bị cái váy thu hút, cô ấy nhìn chiếc váy: “Có phải cậu cũng thích không?”

Trần Diệu: “Tớ thích nhưng không nhất định phải có thì mới được.”

Một câu hai nghĩa.

Liễu Anh nhìn cô một hồi mới bước vào phòng thử.

Trần Diệu mua không nhiều, chỉ có một cái áo len và chân váy. Liễu Anh mua khá nhiều, khoảng bốn bộ cộng thêm một cái áo khoác. Thật ra Liễu Anh muốn mua cho Trần Diệu nhưng cô không chịu nên Liễu Anh cũng không dám nói. Ai biết hai người vừa ra khỏi tiệm thì đụng mặt Trần Hân và Chu Lệ.

Vừa thấy Chu Lệ, Liễu Anh liền bĩu môi.

Nếu hỏi cô ai là người đáng ghét nhất thì chính là Chu Lệ – mẹ của Trần Diệu.

Lúc này Chu Lệ dẫn theo con gái lớn của mình, trong tay xách ít nhất năm cái túi, so với Trần Diệu chỉ có một túi thì ít đến đáng thương.

Chu Lệ hỏi Trần Diệu: “Mua xong rồi sao?”

Trần Diệu đáp: “Dạ.”

Chu Lệ: “Vậy thì về chung.”

Trần Diệu: “Không cần, tự con về.”

Cô kéo Liễu Anh đi hướng khác. Liễu Anh thấy Chu Lệ, còn có cả Trần Hân thì không nhịn được: “Bà ta mua cho chị cậu đồ không hề rẻ đâu. Thật đáng ghét.”

Logo trên túi đó nhìn chút là biết. Trần Diệu không đáp, cô đã quen rồi.

Liễu Anh hỏi Trần Diệu: “Cậu mua đủ chưa? Nếu không thì đi mua thêm nha?”

Trần Diệu duỗi người: “Đủ rồi. Đi ăn lẩu nhé?”

“Được.”

Hai người quẹo vào tiệm lẩu.

_____

Kì nghỉ đông rất gần Tết. Năm mới nhanh chóng tới. Nhiệt độ ở thành phố Y tăng cao, không lạnh như trước. Ba mươi Tết, Trần Diệu ở phòng bếp phụ giúp Chu Lệ. Chu Lệ bắt cô làm cái này cái kia. Dao trong tay Trần Diệu bị đè mạnh, cô quay đầu nhìn Chu Lệ, mất kiên nhẫn: “Nếu còn nói thì con không làm nữa, tự mẹ làm nhé?”

Chu Lệ thấy thái độ Trần Diệu như vậy thì nổi nóng, không biết suy nghĩ sao mà nhịn được: “Để cha con làm.”

Bà ta đi ra ngoài, gọi Trần Kình Khang vào, lúc này phòng bếp mới bớt ồn ào.

Làm xong cơm tất niên vẫn còn sớm. Một nhà bốn người cùng ăn cơm. Năm nay Trần Kình Khang lì xì không phân biệt lớn nhỏ, của hai chị em đều như nhau. Ăn xong cơm tất niên, Chu Lệ và Trần Kình Khang không biết bận rộn chuyện gì mà đi vào phòng. Trần Diệu ngồi trên ghế đọc tiểu thuyết.

Trần Hân cầm remote chuyển kênh.

Không lâu sau, điện thoại Trần Diệu reo lên, cô cầm lấy.

Người gọi là Cố Diệc Cư. Trần Diệu ngập ngừng, kìm chế mọi cảm xúc rồi mới nở nụ cười nhận cuộc gọi: “Cố gia.”

Cố Diệc Cư cũng cười, nói: “Nhóc có muốn đi countdown không?”

Trần Diệu túm váy, đi ra ban công. Cô nhớ tới ba mươi Tết năm ngoái cũng đi countdown cũng Cố Diệc Cư, lúc ấy cô rất thích anh, hận không thể thông báo cho cả thế giới biết rằng cô thích anh.

Lúc này cô chỉ cười, từ chối: “Không đi đâu.”1

Bên kia trầm mặc vài giây, giọng nói trầm thấp của Cố Diệc Cư truyền tới: “Được, chúc mừng năm mới.”

Trần Diệu: “Chúc mừng năm mới.”

Cúp điện thoại, Trần Diệu thấy nhịp tim mình vẫn nhanh. Cô thở phào một hơi, quăng điện thoại lên bài, với lấy ly nước lại chạm phải ánh nhìn của Trần Hân. Cô nhấp một ngụm nước, nhìn Trần Hân: “Chuyện gì?”

Không biết Trần Hân đã nhìn cô bao lâu, lúc này ánh mắt lại né tránh, dịch người về sau, vô thức nhìn điện thoại của mình.

Điện thoại Trần Hân mới mua là mẫu mới nhất, kiểu dáng nhỏ xinh. Lúc này đang nằm yên trong tay cô ta.

Trần Diệu thuận theo ánh mắt cô ta.

Sau đó đột nhiên nhận ra.

Cô cười một tiếng.

Muốn hỏi Trần Hân rằng, chị đang chờ điện thoại Cố Diệc Cư à?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.