Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 40: Chương 40



Các bạn đang đọc truyện Chương 40: Chương 40 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Đường quá dài, ngày xuân ánh mặt trời quá ấm, A Đào cũng chống đỡ không được, bởi vì trong xe có trải vải thô, nàng trực tiếp nằm xuống.Ngưng Hương không tiếng động đem tay nải quần áo chính mình đưa cho tiểu cô nương, làm nàng gối.“Từ tỷ tỷ thật tốt.” A Đào phóng thấp giọng âm, ngọt ngào nói cảm ơn.Lục Thành có điểm ngượng ngùng, nhìn Ngưng Hương nói: “Đem A Nam cho ta đi, ngươi cũng ngủ một lát.”“Không cần, Lục đại ca chuyên tâm đánh xe đi, A Nam nhẹ như vậy, ôm một chút đều không mệt.” Có lẽ Lục Thành có thói quen ôm A Nam đánh xe, Ngưng Hương lại không thể nhìn hắn như vậy vất vả, cũng sợ hắn không cẩn thận làm rơi A Nam.

Cùng hắn nói xong, nàng cúi đầu đánh giá nam oa trong lòng ngực đang ngủ say, thật sự quá thích, lại hôn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của A Nam .Lục Thành cổ họng lăn lộn, nhìn xem môi nàng, lại nhìn nhìn khuôn mặt nhi tử chỗ bị hôn, lúc này mới một lần nữa đánh xe.Về nhà đường đất thỉnh thoảng phải rẽ, con lừa đang lúc tráng phảng phất không biết mệt mỏi, tiếng chân lộc cộc, phía dưới bánh xe kẽo kẹt vang, đơn điệu mà có quy luật.

Bên đường cây bạch dương nở nụ non, sắp đầu hạ quang ảnh loang lổ, ngẫu nhiên có chim tước trên đỉnh đầu bay qua, tiếng kêu thanh thúy.Ngưng Hương ngẩng đầu, ánh mắt truy đuổi hai con chim sẻ vừa mới bay qua đi, nhìn chúng nó ẩn vào lá cây, nàng cười thu hồi tầm mắt, khi cúi đầu lại thấy Lục Thành không biết khi nào xoay lại đây.Bốn mắt nhìn nhau, Ngưng Hương mạc danh không dám nhìn cặp kia quá mức xuất sắc mắt đào hoa của hắn, Lục Thành thấp giọng giải thích nói: “Thường lúc này A Nam đều sẽ đói, ta xem hắn tỉnh không.”Nguyên lai không phải xem nàng……Ngưng Hương thân thể thả lỏng lại, nhìn xem A Nam, sầu nói: “Nếu hắn đói bụng làm sao bây giờ?”“Ta nơi này có cái trứng gà, trong chốc lát ngươi ôm lại đây, ta bón cho hắn.” Lục Thành tự nhiên sớm có chuẩn bị.Mới vừa nói xong, A Nam đột nhiên giật giật, chậm rãi mở to mắt.

Nhìn đến Ngưng Hương, tiểu gia hỏa mờ mịt mà chớp chớp mắt, hiển nhiên nhớ không nổi sự tình trước ngủ, đầu vừa chuyển, nhìn thấy cha ở phía trước, lập tức hướng Lục Thành duỗi tay.Lục Thành lập tức ngừng xe lừa, nhìn nhìn muội muội còn ngủ, hắn bước nhanh vòng đến Ngưng Hương bên này, một phen tiếp nhận A Nam.

A Nam ỷ lại mà ôm lấy cha, tay nhỏ không ngừng dụi mắt.“A Nam muốn hay không xi xi?” Lục Thành một bên hỏi, một bên hướng bên đường đi qua.Ngưng Hương ngồi trên xe, xem hắn thuần thục mà bế A Nam, bóng dáng cao lớn, đặc biệt làm người an tâm.Lại xi xi một lúc, tinh thần A Nam khá hơn nhiều, Ngưng Hương duỗi tay tiếp hắn, tiểu gia hỏa rất thống khoái mà nhích lại gần.

Lục Thành liền đứng ở xe bên, lấy ra trứng gà đã luộc lột cho hắn , ngày thường lột đến rất nhanh nhẹn, lần này không biết là vì sao lột trứng gà không thuận, vẫn là bị nàng nhìn đến khẩn trương, thế nhưng làm rớt mảnh nhỏ lòng trắng trứng.Ngưng Hương xem đến sốt ruột, ngại hắn lãng phí đồ vật, thấp giọng nói: “Ngươi ôm A Nam, ta lột trứng gà cho.”Lục Thành xấu hổ mà liếc nhìn nàng một cái, đem trứng gà đưa qua.Ngưng Hương còn không có duỗi tay, A Nam trước muốn tiếp, khi cúi đầu trong miệng chảy xuống một dòng nước miếng.Lục Thành bật cười, bay nhanh đem nhi tử tiếp nhận tới, lau xong nước miếng hai cha con cùng nhau nhìn chằm chằm trên xe, người lớn nhìn chằm chằm người, trẻ con nhìn chằm chằm trứng.Ngưng Hương chuyên tâm, lột mà so Lục Thành thuận lợi hơn nhiều, lột xong, nàng bẻ mảnh nhỏ đưa cho A Nam, nhỏ giọng dặn dò hắn, “A Nam nhai nát mới có thể nuốt, biết không?”A Nam nghe hiểu được câu này, gật gật đầu, hé miệng ăn trứng.Ngưng Hương cười bón cho hắn, mắt hạnh tất cả đều là A Nam nho nhỏ.Lục Thành lại xem nàng đến thất thần, chỉ cảm thấy đây là thê tử hắn muốn cưới, ôn nhu săn sóc, còn…… Kiều mỹ xinh đẹp..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.