Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 38: 38: Tiên Đoán Thiên Tai



“Nương nương…”
Lời đã nói đến nước này, muốn thu hồi là không thể nào, Tiết Dao chỉ có thể đem hết toàn lực tác động Tịch Phi:
“Năm ta sáu tuổi theo tổ mẫu đi chùa thắp hương, đúng dịp gặp được một vị cao nhân thu làm đệ tử mới dần dần mở linh trí.

Nửa năm trước, sư phụ ta tiên đoán được tu sửa đường Thục sẽ gây họa, hại mấy vạn bách tính, nương nương và Thất hoàng tử cũng bị kéo vào.

Cho nên ông ấy mới ra lệnh cho ta đứng ra thử sức.

Trước đây ta không tiện tiết lộ tin tức chính là bởi vì sư phụ không muốn vào đời.

Bây giờ chỉ chút nữa là phải phụ lòng sư phụ giao phó, ta không thể không đem bí mật này nói cho nương nương!”
Biểu tình của Tịch Phi từ “đứa nhỏ này điên rồi sao” đến “đúng là không giống trẻ con bình thường”.

Tâm tình không ngừng biến hóa, cuối cùng Tịch Phi nửa tin nửa ngờ mà dò hỏi:
“Cao nhân đặc biệt cho ngươi đến cảnh báo ta tránh né kiếp số? Ta có tài cán gì…”
“Là bởi vì Thất hoàng tử.”
Tiết Dao bình tĩnh nói.
“Bởi vì Lão Thất?”
Tịch Phi nghi hoặc hỏi:
“Lão Thất thì làm sao?”
Tiết Dao nhìn chằm chằm nàng nói:
“Thất hoàng tử là nhân vật phi thường liên quan đến hưng thịnh quốc gia trong tương lai.”
Yên lặng một hồi, trong đầu Tịch Phi chỉ có hình ảnh đứa con mập mạp gặm bánh đậu xanh cùng với lời nói ngốc nghếch.

Tịch Phi khó có thể tin hỏi lại:
“Sao có khả năng?”
Tiết Dao:
“…”
Biểu tình ghét bỏ này là chuyện gì đây?
Nương nương căn bản không phải mẹ ruột bé mập mạp!
“Đây là sư phụ tính ra, cụ thể ta cũng không biết.

Ta chỉ biết là sư phụ chưa bao giờ tính sai lầm.”
Tiết Dao tiếp tục tác động.
Tịch Phi hơi suy tư, hít sâu một hơi, nói:
“Hay là ngươi đi Thiên điện nghỉ ngơi trước, chuyện này lại nói sau.”
Tiết Dao nhất thời nản lòng thoái chí, Tịch Phi đây chính là không tin.
“Nương nương!”
Tiết Dao vội la lên:
“Đây là biện pháp cuối cùng! Hiện tại Đại hoàng tử cũng bị liên luỵ vào, nếu như không hành động nhanh, tương lai chúng ta khả năng so với dự đoán còn tệ hại hơn!”
Tịch Phi khổ não nhíu mày lại:
“Tiết Dao, ngươi nói ngươi là đệ tử cao nhân, ta tin tưởng.

Nhưng muốn ta dùng lời vu thuật khuyên can Hoàng thượng đừng tu sửa đường Thục, một khi không ứng nghiệm, tội còn nghiêm trọng hơn so với tội thất trách của Tần đại nhân.

Có thể là tội mất đầu đó! Ngươi muốn ta phải làm sao tin tưởng tiên đoán sư phụ ngươi chắc chắn sẽ không có xảy ra sơ suất? Nếu Lão Thất hiện tại đã trưởng thành, ta liều mạng làm theo ngươi nói cũng được.

Nhưng nó bây giờ còn quá nhỏ, ta thà rằng nhận hết thóa mạ của thiên hạ, cũng không thể khiến con trai của ta không chỗ nương tựa!”
Tiết Dao câm nín, không trả lời được.
Tịch Phi nói không sai.

Nàng không cần vì thanh danh đánh cược tính mạng.

Nàng mất mạng, Thất hoàng tử mới thật sự không còn chỗ dựa vào.

So sánh được mất, tất nhiên không dám mạo hiểm như vậy.
Tịch Phi an ủi:
“Được rồi, ngày hôm nay thực sự mệt mỏi, trước tiên đi nghỉ ngơi, một chốc cùng nhau dùng bữa tối.”
Tiết Dao bình tĩnh nhìn nàng, làm giãy dụa cuối cùng:
“Nương nương, chúng ta có thể không khuyên can dừng tu sửa đường Thục, nhưng phải khuyên Hoàng thượng kéo dài kỳ hạn công trình.

Đem công trình kỳ hạn ba năm kéo dài đến mười mười năm, trì hoãn càng lâu càng có lợi.

Kỳ hạn công trình kéo dài, số tráng đinh bị bắt có thể giảm bớt hơn phân nửa, cường độ lao lực cũng sẽ cắt giảm, không kích động dân oán.”
Tịch Phi than thở:
“Hoàng thượng hận không thể sang năm liền sửa tốt đường đi Thục, sao chịu chờ thêm mười năm?”
Tiết Dao khuyên nhủ:
“Dù sao cái này cũng dễ làm hơn khuyên Hoàng thượng từ bỏ tu sửa đường Thục.

Đợi đến tiên đoán thiên tai ứng nghiệm, tính khả thi sẽ tăng nhiều rồi, ngài ấy sẽ nhượng bộ!”
Tịch Phi do dự không quyết định.

Chuyện dự đoán thiên tai thực sự không đáng tin, nàng vẫn là thấp giọng hỏi:
“Vạn nhất không ứng nghiệm thì sao? Ta còn bị tội nặng.”
Tiết Dao hít sâu một hơi, liếm liếm môi khô khốc.

Tuy trong đầu còn vô số ý nghĩ đan xen, nhưng, hắn nhìn về phía Tịch Phi khẳng định:
“Lời tiên đoán này có thể để cho Thất hoàng tử nói với Hoàng thượng.”
Tịch Phi sững sờ:
“Lão Thất không biết cái đó!”
Tiết Dao giải thích:
“Điện hạ trí nhớ siêu quần, chỉ cần Bạc Di ở trước mặt nói một lần tiên đoán, sau đó chờ thời điểm Điện hạ ở cùng Hoàng thượng, chúng ta bên cạnh đánh tín hiệu cho Điện hạ thuật lại câu nói này.

Hoàng thượng truy hỏi, liền nói là nữ vu bói toán.

Lời trẻ con không kiêng kỵ, Hoàng thượng sẽ không truy cứu trách nhiệm Thất hoàng tử.”
Tịch Phi cau mày:
“Vậy Bạc Di há không phải bị mất đầu?”
Tiết Dao giải thích:
“Trước khi khởi công kiêng kỵ không thể giết người.

Huống hồ Hoàng thượng cũng không phải hoàn toàn không nói lý.

Tần đại nhân bị đánh là vì kết quả hắn bói toán bị bác bỏ.

Trong cung không có Bạc Di nào khác, Hoàng thượng muốn bác bỏ tiên đoán của Bạc Di ít nhất phải đợi đến sau Tết Trung Nguyên! Nếu như tiên đoán ứng nghiệm, như vậy là quá tuyệt vời.

Nếu như không có ứng nghiệm, truy cứu trách nhiệm cũng sẽ không liên luỵ nương nương và Đại hoàng tử.

Bất quá Bạc Di bị một trận đòn.

Mà ta có thể bảo đảm với nương nương, lời tiên đoán này nhất định sẽ trở thành sự thật!”
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Tịch Phi lần này thật sự có chút tin, nhìn kỹ Tiết Dao ánh mắt cơ hồ là sùng bái.
Đứa nhỏ này thật sự quá thông minh, nói hắn là tiểu thần tiên nàng cũng dám tin.
“Thế nào? Nương nương?”
Tiết Dao gấp đến độ miệng khô lưỡi khô.
“Cái này đã coi như là sách lược vẹn toàn rồi.

Nếu Bạc Di có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Tiết Dao ta là người đầu tiên chôn cùng nàng.”
Tịch Phi đồng ý kế hoạch.
Như trút bỏ một tảng đá lớn trong lòng, Tiết Dao đi Thiên điện nghỉ ngơi một lát.

Sau đó không lâu Tịch Phi cho người đến gọi Tiết Dao đi dùng bữa.

Cung nữ dẫn Tiết Dao đi phòng ăn.

Thất hoàng tử cũng được ôm đến, đặt ở bên cạnh Tịch Phi.
Hoàng tử ăn bữa chính có cung nữ chuyên môn chăm sóc ẩm thực ở bên cạnh, phải chú ý bảo đảm dinh dưỡng phối hợp cùng với bảy phần no.
Cho nên mỗi lần Thất hoàng tử ăn cơm đều như quyết đấu.

Điện hạ muốn ăn cái gì cung nữ đều khuyên can, tình cảnh phi thường mất khống chế.
“Chỉ muốn chỉ muốn!”
Bàn tay Thất hoàng tử chỉ thịt dê nướng ở giữa bàn.
“Điện hạ buổi trưa đã ăn rất nhiều thịt nướng phải không?”
Cung nữ ẩm thực nghiêm nghị khuyên can.
“Rất ít rất ít thịt nướng!”
Thất hoàng tử không thừa nhận.
Tiết Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị cười khúc khích.
Tịch Phi cũng bị lây nhiễm, cười một tiếng.

Nàng gắp một miếng thịt dê đến trong bát con trai, nói đùa:
“Ăn đi nhân vật phi thường của ta.”
Tiết Dao:

“…”
Tịch Phi hiển nhiên còn thấy buồn cười vì hắn nói Thất hoàng tử tương lai sẽ trở thành nhân vật phi thường quan trọng của quốc gia.
Cái này đúng là không cho Long Ngạo Thiên mặt mũi.

Người làm mẹ sao có thể xem thường con trai mình chứ!
Điện hạ mập thì có mập, nhưng vẫn là có tí tẹo manh mối nhân vật phi thường đó.
Tỷ như ba tuổi có thể bóp nát hộp sữa bò Vượng Tử đã uống sạch.

Ba tuổi thì có lượng ăn bằng Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử gộp lại.
Tịch Phi nhìn con trai cầm lấy thịt dê dính mỡ đầy tay, muốn giúp kéo ống tay áo, để tránh khỏi làm quần áo bẩn.

Nhưng mà Thất hoàng tử theo bản năng che chở đồ ăn, nhìn thấy một cái tay đưa tới, trong nháy mắt bị kích động rồi, đột nhiên liền cuộn thân thể, quay lưng về phía Tịch phi, bảo vệ thịt dê nướng!
Tịch Phi lần này nổi giận rồi.

Bỏ tay xuống, nàng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm sau gáy con trai.
Thời điểm Thất hoàng tử ý thức được vừa rồi người đưa tay tới là mẹ ruột thì đã chậm.

Điện hạ quay đầu lại, vội vàng duỗi ra bàn tay béo dính đầy mỡ, đem thịt dê đã gặm còn lại chút xíu thịt nhỏ như hạt lựu đưa cho Tịch Phi.
Đối với đứa bé mập mạp tham ăn này mà nói, chịu đem chút thức ăn chắp tay đưa ra, đã là biểu hiện cực hạn của nhường nhịn, ít nhất để lại một hạt thịt cho mẹ ruột.
Tịch Phi bị động tác nhỏ của con trai làm thương tổn tâm linh.
Thất hoàng tử khả năng đã nhận ra được nguy hiểm.

Thấy Tịch Phi không chịu nhận thịt mình đưa, Điện hạ liền cố hết toàn lực vươn tay đem chút thịt dính nước bọt nhẹ nhàng bỏ vào chén canh cá trước mặt Tịch Phi.
Điện hạ nâng mí mắt, đôi mắt màu nâu xuyên thấu qua hàng lông mi dài nhìn về phía Tịch Phi.

Khuôn mặt bánh bao giờ khắc này trơn bóng như ngọc đã mài giũa.
“Ăn đi, Gia no rồi.”
Vì vậy, Tiết Dao may mắn chứng kiến trực tiếp màn Tịch Phi bạo hành gia đình.
Một lát sau, vành tai bên phải của Thất hoàng tử bị Tịch Phi véo đỏ, thoạt nhìn to hơn vành tai bên trái một chút.
Mà Thất hoàng tử không dám phẫn nộ cũng không dám nói gì.

HunhHn786 Bàn tay nhỏ gãi gãi chỗ vành tai vừa đau vừa ngứa, suy yếu chỉ chỉ cung nữ bánh hoa quế mật ong vừa được đưa lên bàn.
Ngồi bên cạnh, Tịch Phi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đối với tiên đoán của Tiết Dao “con trai tương lai là nhân vật quan trọng” triệt để mất đi tin tưởng.
“Trước đây đã từng nghe Hoàng hậu nương nương nói, Đại hoàng tử lúc ba tuổi nhìn thấy mẫu hậu ăn cá bị xương đâm trúng.

Từ đó về sau mỗi khi Hoàng hậu ăn cá, Đại hoàng tử đều gắp cá đến trong bát mình, lấy hết xương rồi mới cho Hoàng hậu ăn.”
Tịch Phi vẻ mặt đố kị, nói việc Hoàng hậu trước đây khoe khoang con trai hiếu thuận.

Nàng lại trừng mắt nhìn đứa con trai bên cạnh đang gặm bánh hoa quế, trên mặt viết.
“Con nhìn lại con xem!”
Tiết Dao cúi đầu nín cười.
Thì ra Long Ngạo Thiên thời thơ ấu cũng phải chịu sự so sánh tàn khóc “con nhà người ta”.
Nói tới Đại hoàng tử lấy xương cá cho Hoàng hậu, khiến Tiết Dao nhớ đến một chi tiết trong nguyên tác.
Sau khi Thất hoàng tử Lục Tiềm đăng cơ, tôn phong hai vị Thái hậu, ngoại trừ Tịch Phi còn có Hoàng hậu.
Mọi người đều biết Tịch Phi cùng Hoàng hậu quan hệ rất tệ.

Khi con trai Hoàng hậu còn là Thái tử, Hoàng hậu không ít lần khó dễ Tịch Phi, không nghĩ tới hôm nay thế sự đổi thay.
Thời điểm Tiết Dao xem tiểu thuyết, cho là Lục Tiềm tôn phong Hoàng hậu là vì biến đổi cách thức để Tịch Phi đạp ở trên đầu Hoàng hậu.

Hiện tại thân ở trong truyện, Tiết Dao lại không còn nghĩ như vậy.
Ninh Vương có thể là vì muốn thay phế Thái tử đã chết hiếu thuận mẹ đẻ.
Thâm nhập mới biết rõ, mới hiểu bên trong nguyên tác rất nhiều nội dung mâu thuẫn.
Có một lần Tịch Phi cùng Hoàng hậu cãi nhau.

Hoàng hậu cưới chê nàng phải múa cho Vương tử ngoại bang xem.

Tức giận, Tịch Phi chạy đi giậm chân oán hận tố cáo với con trai.
Hoàng hậu tự biết chính mình nói quá mức, biết Ninh Vương lòng dạ độc ác, cảm thấy ngày chết của mình không còn xa.
Sau đó không lâu, nghe nói Lục Tiềm đến cung, Hoàng hậu quyết tâm nhất định trước khi chết phải kiên cường một lần.

Cả vải trắng cũng đã chuẩn bị xong, Hoàng hậu dự định ở trước mặt Lục Tiềm mắng một trận cho hả giận.
Trong nguyên tác đoạn này nội dung nhìn có vẻ rất mâu thuẫn.

Thời điểm Tiết Dao xem cảm thấy tác giả viết không suy nghĩ.
Lục Tiềm tuy rằng tôn Hoàng hậu thành Thái hậu, nhưng bình thường không để ý lão thái thái, hoàn toàn không thể nói là tôn trọng.

HunhHn786
Ninh Vương đem “những người không liên quan” giải quyết rất thanh, bao che khuyết điểm đến tàn nhẫn.

Chuyện phát sinh như vậy, y theo tính cách Ninh Vương, Hoàng hậu chết toàn thây cũng rất khó.
Thế nhưng Lục Tiềm đàng hoàng trịnh trọng đi cầu Hoàng hậu xin lỗi Tịch Phi.
Không phải ra mệnh lệnh, mà là “cầu”, thái độ đặc biệt kính cẩn khiêm tốn, còn có bàn ngự thiện mời Hoàng hậu vừa ăn vừa nói chuyện.
Đã chuẩn bị kỹ càng nhận lấy cái chết, Hoàng hậu la lớn còn cầm lấy vải trắng ném lên xà nhà.
Lục Tiềm tiến lên ngăn cản.
Hoàng hậu không yên tĩnh, không cẩn thận cào tổn thương khuôn mặt đẹp trai của Lục Tiềm.
Lần này, Hoàng hậu bị doạ bối rối, tay cầm vải trắng cứng ngắc đứng tại chỗ.
Lục Tiềm cũng không còn thái độ kính cẩn, lạnh lùng nói.
“Ăn cơm.”
Hoàng hậu ném vải trắng một bên ngoan ngoãn ngồi vào bàn.
Sợ chính mình như ca ca Đông Phi, bị Lục Tiềm chẻ thành nhân côn, Hoàng hậu sợ đến ăn như hùm như sói, vừa ăn vừa khóc, còn nói không biết lựa lời.
“Nếu Cẩm An còn sống thì tốt rồi.”
Lục Cẩm An chính là Thái tử đã chết.
Lời nói này thốt ra chính là bất mãn đối với Lục Tiềm.

Hoàng hậu nói xong, cảm thấy đầu lưỡi của mình sẽ bị cắt xuống, hối hận không kịp.

Nhưng quay đầu lại nhìn thấy Lục Tiềm hờ hững đi tới.
Khuôn mặt đẹp kế thừa nhan sắc của yêu phi lạnh đến mức doạ người.

Hắn vén lên long bào, ngồi xuống bên cạnh.
Hoàng hậu bị doạ đến cơ hồ sắp qua đời tại chỗ.
Nhưng mà Lục Tiềm cũng không có rút kiếm cắt đầu lưỡi đối phương.

Hắn chỉ là im lặng không nói gắp miếng bụng cá, tự mình lấy từng chiếc xương cá ra, sau đó đem cá sạch xương đến trong bát Hoàng hậu, sau đó đứng dậy rời đi.
Thời điểm đọc tiểu thuyết, Tiết Dao cảm thấy đoạn này tính cách nhân vật trước sau mâu thuẫn, vỡ nát đến rối tinh rối mù.
Giờ khắc này nhớ lại đoạn nội dung kia, Tiết Dao lén lút liếc mắt nhìn bé mập mạp đang gặm bánh hoa quế, lòng đột nhiên bay lên một luồng ấm áp.
Hình như cuối cùng Lục Tiềm cũng không hề biến thành vũ khí băng lãnh thuần túy.

Hắn còn nhớ đại ca thích vò nặn mặt bánh bao của mình, còn muốn thay đại ca hiếu thuận Hoàng hậu.
Tiết Dao trong lòng nhiều cảm xúc tạp giao, mà bé mập mạp đã ăn xong bánh hoa quế rồi, chủ động nhảy xuống ghế đẩu nhỏ, vội vã không nhịn nổi vòng qua bàn bát tiên, một phát bắt được vạt áo Tiết Dao:
“Đi, Dao Dao, kể một câu chuyện uống hai cái sữa.”
Tiết Dao:
“…”
Giữa chúng ta chưa từng có thỏa thuận như vậy!
Ngươi không phải tự mình cùng chính mình hứa hẹn đó chứ!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.