Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 28



Gió đêm nhẹ thổi, tiếng lá trúc vang lên rì rào trong gió, bóng trúc đung đưa trên khuôn mặt gần sát của Yến Bắc Thần. Đôi mắt An Hạ khóa chặt lấy anh, cứ như vậy trong chớp mắt, mọi âm thanh bên tai cô dường như biến mất.

Giống tiết trời mùa hè nóng nực sau cơn mưa lớn, tiếng ve ồn ào bị cơn mưa lớn cuốn trôi, trong không khí chỉ còn lại hơi nước của những giọt mưa đọng lại, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, thế gian không còn bất cứ tiếng động nào, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng của bản thân mình.

An Hạ nghe thấy tiếng hô hấp của bản thân mình, nhịp tim của mình, cô giống như con cá mắc cạn, lại được làn nước trong veo từ từ thấm vào nuôi dưỡng, tinh thần và năng lượng cằn cỗi của cô dần dần trở nên no đủ tươi mới.

Cô nhìn Yến Bắc Thần, trong cổ họng dường như muốn phát ra âm thanh, mà cuối cùng yết hầu cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Cô nghiêm túc nhìn Yến Bắc Thần, nghiêm túc coi lời nói của anh như một ước định, và cũng nghiêm túc dành cho anh một câu trả lời đầy chắc chắn.

An Hạ: Được.

Ngón tay của cô giúp việc nhỏ làm dấu thủ ngữ chữ “Được” rồi cô nhìn anh, làn nước nơi đáy mắt bởi vì mấy lời nói của anh trước đó mà dần dần cũng tiêu tan. Cô lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, yên tĩnh và bình thản. Thậm chí sau khi cho anh câu trả lời chắc chắn, ánh mắt của cô chậm rãi dâng lên một chút ánh sáng như xưa, khóe môi của cô cong lên, nở một nụ cười nhợt nhạt với anh.

Nhìn cô cười, Yến Bắc Thần đứng thẳng người lên với vẻ mặt hài lòng. Anh lại đứng thẳng người trở lại, đôi mi dài cụp xuống nhìn cô bé giúp việc trước mắt rồi cũng nở một nụ cười.

“Vậy thì tốt.”

Sau khi nói xong câu đó, Yến Bắc Thần nói: “Về nhà đi, tôi buồn ngủ.”

Sau khi Yến Bắc Thần nói “về nhà”, An Hạ lại ngoan ngoãn mở cửa lên xe. Ngày hôm nay An Hạ đã lơ lửng như đang mơ cả một ngày, khi ngồi ở vị trí ghế phụ, cảm nhận tiếng thắt dây an toàn của Yến Bắc Thần bên cạnh, lúc này cô mới thật sự có cảm giác chân thực.

Sau khi Yến Bắc Thần thắt chặt dây an toàn, thì anh lái xe rời khỏi nhà hàng. Tiếng xe vang động, bánh xe lăn trên mặt đường, dần dần khuất vào trong đêm tối.

Trên đường, Yến Bắc Thần chăm chú lái xe, cũng không nói chuyện gì với An Hạ nữa. An Hạ vốn đã không biết nói, anh phải lái xe cũng không thể nào quay sang nhìn cô làm thủ ngữ. Sau khi cô bé giúp việc lên trên xe, cô yên tĩnh ngồi ở vị trí ghế phụ, không phát ra một âm thanh gì nữa.

Trong không khí yên tĩnh này, Yến Bắc Thần đã lái xe vào trong sân biệt thự.

Sau khi tiếng xe lái vào trong sân biến mất, cùng với tiếng tắt động cơ mang đến sự im lặng an tịch, bên trong khoang xe chật hẹp, một vài âm thanh vụn vặt cũng lắng xuống. Yến Bắc Thần dừng xe, nghiêng đầu nhìn người ngồi ghế phụ, cô bé giúp việc tựa đầu lên thành ghế, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Yến Bắc Thần chưa bao giờ nhìn thấy An Hạ ngủ.

Ngược lại, cô đã mấy lần gọi anh rời giường, lần thì trực tiếp động tay, lần thì giày vò anh bằng tiếng chuông báo thức. Mà bình thường, lúc anh thức dậy thì An Hạ cũng đã rời giường. Không chỉ rời giường, cô còn dọn dẹp làm vệ sinh, chuẩn bị kỹ càng cơm nước ngày ba bữa, tất cả trong nhà được cô quản lý nề nếp, ngăn nắp.

Lúc đó, cô giống như một chương trình được cài đặt để cho anh sống trong một môi trường sống sạch sẽ, lành mạnh.

Nhưng mà chương trình thì cũng có lúc phải bảo trì, mà bây giờ cô bé giúp việc đang tắt máy.

Cô giúp việc nhỏ bé không biết nói chuyện, lúc bình thường cũng cực kỳ yên tĩnh, chỉ là đôi mắt sẽ mở lớn, khiến cho cô có cảm giác sống động và tươi sáng. Đôi mắt đó như là ánh sáng duy nhất trên người cô, mà bây giờ ánh sáng đó đã bị che lại.

Tuy nhiên, dù ánh sáng đã bị che đi nhưng khi Yến Bắc Thần nhìn dáng vẻ ngủ của cô bé giúp việc thì lại thấy rằng khi nhìn như vậy, cả người cô cũng rất khỏe mạnh, không hề giống một cô bé bị câm.

An Hạ nhắm mắt lại, cổ hơi nghiêng, đầu nhỏ tựa lên một bên cửa kính xe, bởi vì hơi nghiêng đầu nên đôi môi của cô hơi mở ra, lúc này đang phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Có vài người khi ngủ thì yên tĩnh như chết rồi vậy, ví dụ như Yến Bắc Thần. Còn cô bé giúp việc lúc ngủ cũng rất yên tĩnh nhưng người ta có thể cảm nhận rất rõ ràng cô vô cùng có sức sống.

Người ta có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cũng có thể nhìn thấy làn da đàn hồi mịn màng của cô, có thể cảm nhận được thân thể ấm áp của cô, nhưng nếu động vào cô, cô có thể mở mắt ra, đôi mắt linh hoạt mà đẹp đẽ.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ánh mắt của anh hơi thất thần.

Ngày hôm nay của cô bé giúp việc không tốt lắm, có kinh hoàng cũng có hãi hùng, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo tâm trạng mà ngổn ngang.

Mà Yến Bắc Thần khi nhìn và cảm nhận được tâm trạng của cô truyền ra thì dường như anh bị cô dùng một sợi dây dẫn dắt, tâm tình của cô cũng chính là tâm trạng của anh, làm cho cả ngày hôm nay cũng không tốt lắm.

Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc một chút rồi thu ánh mắt lại.

Điều này có chút không đúng lắm.

Yến Bắc Thần nhận ra một chút gì đó nhưng anh không tiếp tục suy nghĩ nữa. Trời về đêm có phần hơi lạnh, sau khi anh tắt máy, hơi lạnh của thân xe dần dần lọt vào trong khoang xe. Yến Bắc Thần bước từ trên xe xuống, mở cửa xe chỗ ghế phụ.

Cô bé giúp việc ngủ rất say, Yến Bắc Thần chỉ đơn giản đưa hai tay ra bế cô vào trong ngực rồi ôm vào trong biệt thự.

Giống như anh đã nhìn thấy, cô bé bảo mẫu quả nhiên rất ấm áp và mềm mại.

Khi cả người cô vừa nằm trong vòng tay của anh, trong lòng Yến Bắc Thần đột nhiên sinh ra một ý nghĩ “Quả nhiên là thế”. Sau cái ý nghĩ này, anh nở nụ cười, ôm cô đi tới gian phòng của cô.

Ngày hôm qua An Hạ đã trải qua một ngày hỗn loạn.

Cũng may đến cuối cùng cô được ăn một bữa cơm no và ngủ một giấc ngủ an lành. Ngày hôm sau tỉnh lại, mặc dù ký ức của ngày hôm trước lại ập đến thế nhưng An Hạ vẫn tràn đầy năng lượng mà rời giường.

Ngày hôm qua cô ngủ trên xe, thế nhưng hôm sau tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường. Cô không biết Yến Bắc Thần dùng cách gì để đưa cô về phòng, thế nhưng lúc buổi sáng, An Hạ vẫn nói lời cảm ơn với Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần không hề để bụng đến chuyện này, cô bé giúp việc ngủ rất ngon, anh lại ngủ không sâu lắm. Sáng sớm lúc rời giường hơi cau có, lông mày còn nhíu lại. Tuy rằng có chút bực dọc lúc mới tỉnh dậy, nhưng bản thân anh cũng đã tự khống chế được. Anh nói cho cô bé giúp việc rằng hôm nay sẽ có người đến bệnh viện thu xếp việc phẫu thuật của con chị gái cô, bất kể là tiền hay là bác sĩ đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa.

Sau khi An Hạ nghe xong, cô lại bắt đầu biết ơn Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần lắc đầu một cái, không nói lời nào, sau khi ăn đơn giản một vài thứ thì có tài xế bên ngoài tới đón anh, anh đứng dậy rời khỏi nhà.

Sau khi Yến Bắc Thần rời đi, An Hạ nhanh chóng ăn đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà bếp. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô cầm đồ đạc chạy đến bệnh viện.

Bởi vì Tiêu Tiêu vừa được cấp cứu cho nên được nằm trong một phòng riêng. Lúc An Hạ tới thì An Thanh đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng mở cửa, An Thanh tỉnh lại ngay, nhìn thấy là An Hạ, An Thanh tỉnh táo hơn một chút, nói.

“Em đến rồi à.”

An Hạ đi vào, đưa bữa sáng cô mới mua ở trước cửa bệnh viện cho An Thanh. Cô liếc nhìn Tiêu Tiêu ở trên giường, Tiêu Tiêu còn đang ngủ, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.

Bệnh của cô bé thật sự đã đến lúc cần phải làm phẫu thuật, loại bệnh này cũng giống như quả táo bị hỏng vậy, thuốc thang chỉ có thể l4m tình trạng bệnh của bé chuyển biến xấu chậm đi một chút. Nhưng nếu kéo dài, quả táo sẽ càng ngày càng hỏng nhanh hơn, cho nên cần phải làm phẫu thuật sớm một chút, như vậy cũng tốt cho Tiêu Tiêu.

Hai chị em đều biết điều này, nhưng mà hai người không có tiền, chỉ mỗi việc cố gắng chống đỡ sinh mệnh cho Tiêu Tiêu cũng đã là hai người cố hết sức rồi.

An Thanh nhận lấy bữa sáng, mở nắp hộp cháo ra, ngay sau đó trong phòng đã tràn ngập mùi cháo, An Hạ nhìn Tiêu Tiêu, giơ cánh tay lên nói.

An Hạ: Vẫn chưa tỉnh à?

“Buổi tối có tỉnh một lần, bác sĩ đến xem qua, nói không có gì đáng ngại.” An Thanh cầm muôi uống một hớp cháo. Cô ấy giống với An Hạ đ, cho dù có khó khăn thế nào, nhưng lúc ăn cơm cho dù không mấy ngon miệng cũng sẽ ép mình phải ăn.

An Thanh nói xong, An Hạ lại nhìn cô ấy một cái.

Ánh mắt An Hạ nhìn qua này bao hàm rất nhiều tâm tình chất chứa. An Thanh đối diện với ánh mắt của cô, động tác đang ăn cháo cũng hơi dừng lại. Thực ra chiều hôm qua khi An Hạ trở lại, sắc mặt không quá tốt, An Thanh cho rằng vì cô lo lắng cho Tiêu Tiêu, nhưng bây giờ cô ấy suy nghĩ lại một chút, có thể còn xảy ra những chuyện khác.

“Sao vậy?” An Thanh hỏi.

Sau khi An Thanh hỏi xong, An Hạ hơi cụp mi mắt xuống, sau đó giơ cánh tay lên làm câu thủ ngữ.

An Hạ: An Côn đến rồi.

Nhìn An Hạ làm dấu thủ ngữ xong, vẻ hờ hững và trầm tĩnh trên khuôn mặt của An Thanh cũng khựng lại.

Khi An Hạ nói xong câu thủ ngữ này, trong phòng bệnh rơi vào một đoạn thời gian yên tĩnh khá dài, chỉ nghe thấy tiếng của máy móc chữa bệnh trên người Tiêu Tiêu. Sau khi An thanh nhìn thấy câu thủ ngữ của An Hạ, trong đầu cô ấy hiện lên rất nhiều hồi ức.

Quá khứ là quá khứ, rốt cuộc cũng không phảiđau khổ đang xảy ra khảm sâu vào trong thân thể. An Thanh đã trải ra rất nhiều chuyện, cô ấy sẽ không hãm sâu bản thân mình vào trong ký ức đau khổ.

Động tác của cô ấy dừng lại một chút, nhìn An Hạ trước mặt, vẻ mặt cô ấy thậm chí còn không thay đổi, chỉ hỏi một câu.

“Ông ta không làm gì em chứ?”

An Thanh hỏi xong, cằm An Hạ hơi run lên.

Đây giống như một loại trí nhớ cơ bắp(*), giống như người đã từng bị điện giật, sẽ cảm thấy run rẩy. Cho dù điện không chạm đến bạn, nhưng bạn cũng sẽ nhớ lại trước đây từng bị điện giật mà tự giác run rẩy.

(*)Theo cách hiểu phổ biến, trí nhớ cơ bắp là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ. Ví dụ, chúng ta có thể vừa đạp xe vừa ngắm cảnh hoặc nói chuyện với bạn bè.

An Hạ giương mắt nhìn về phía An Thanh, trong mắt cô cũng không xuất hiện quá nhiều tâm tình phức tạp, chẳng qua khi giơ cánh tay lên làm thủ ngữ, đầu ngón tay cô vẫn còn hơi run.

An Hạ: Em không sao, bảo vệ tới dẫn ông ta đi rồi.

“Vậy thì tốt.” An Thanh nhìn thủ ngữ của An Hạ, cô ấy cúi đầu chuẩn bị ăn cháo tiếp, thế nhưng chuyện này cuối cùng vẫn tạo nên chút ảnh hưởng đối với cô ấy. Cô ấy thả cái thìa xuống, nói: “Ông ta vẫn dám tìm đến.”

An Thanh không hề có chút tình cảm nào với An Côn, trong ánh mắt thậm chí ngay cả sự căm ghét cũng không thèm bố thí cho ông ta.

“Ông ta tốt số đó, không tìm được nơi này của chị. Nếu như tìm được đến chỗ chị, chị sẽ đánh cho ông ta nhập viện luôn. Bây giờ chúng ta không còn là trẻ con nữa, có thể phản kháng ông ta rồi. Bây giờ ông ta già rồi cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực đâu, lần sau em gặp ông ta thì cứ đánh luôn đi.” An Thanh nói.

An Thanh cầm cái thìa đảo đều cháo lên, rồi nói hai câu như vậy. Cô ấy thực sự có thể, đánh An Côn nhập viện như cô ấy nói. Nhưng mà An Hạ khác cô ấy, An Côn đã mang lại nỗi đau cho An Hạ từ khi còn bé, điều này đã khắc vào tận xương tủy. Đối mặt với An Côn, An Hạ sẽ sinh ra một loại hoảng sợ tinh thần, khi nhìn thấy ông ta chắc cô chỉ có thể chạy trốn.

Nghĩ tới đây, An Thanh thật sự không ăn nổi được nữa. Cô ấy cúi đầu, chung quy trong mắt vẫn xuất hiện một chút tâm tình khác. Cô ấy cúi đầu im lặng rất lâu, An Hạ đi qua đặt tay lên bả vai cô ấy, đôi mắt An Thanh ửng đỏ ngẩng đầu lên, An Hạ nhìn cô ấy rồi nở nụ cười.

An Hạ cười rất yên tĩnh, rất bình thản, cười giống như ngày xưa vậy. Ngoại hình của cô rất mảnh mai, rất gầy yếu, trong trí nhớ của An Thanh, cô còn gầy hơn cả bây giờ. Khi đó, cô ấy từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy An Hạ bị An Côn giẫm lên mặt mà đánh, cả người An Hạ không có chỗ nào lành lặn cả. Tóc của cô cũng rối tung lên, bị giẫm lên đất như một con búp bê rách nát bẩn thỉu. Nhưng khi con búp bê rách nhìn thấy cô ấy xuất hiện thì trong đôi mắt lập tức có ánh sáng, nhìn về phía cô ấy mà nở nụ cười.

Anh Thanh không biết đã bao lâu rồi mình không nhớ lại cảnh tượng đó, cuộc sống bôn ba, khổ cực quá mức làm cho cô ấy không có thời gian để nhớ lại về quá khứ năm xưa.

Bây giờ, An Hạ đã sạch sẽ an toàn đứng trước mặt cô. An Thanh chua xót chớp mắt liên tục, cô ấy giơ tay phủ lên tấm lưng đơn bạc của An Hạ vỗ vỗ mấy cái.

Hai chị em lặng lẽ an ủi nhau một chút, An Hạ nói với An Thanh rằng Yến Bắc Thần sẽ hỗ trợ giải quyết việc phẫu thuật của Tiêu Tiêu.

An Thanh biết An Hạ làm công việc này, dì Vương nói cô làm giúp việc riêng cho một cậu chủ trong gia đình giàu có, nhưng tiền đề là cô có thể ở lại.

Về việc An Hạ có thể ở lại hay không, cô vẫn gửi tin nhắn báo tiến độ tình hình cho An Thanh. An Hạ cũng báo luôn cả đánh giá của mình về Yến Bắc Thần cho An Thanh biết.

Ngày hôm qua, Yến Bắc Thần nói là trực tiếp cho An Hạ số tiền này, thế nhưng An Hạ cũng không thật sự muốn lấy số tiền đó. Số tiền kia Yến Bắc Thần nói cho An Hạ, nhưng tiền vẫn là tiền của anh, chung quy cô vẫn là vay.

Cô quyết định tương lai sau này sẽ làm người giúp việc riêng cho Yến Bắc Thần rất lâu, nếu như anh đồng ý. Nhưng nếu như anh không muốn, phải thay người khác, cô cũng sẽ tìm một công việc khác, tiếp tục kiếm tiền, để giành tiền trả nợ.

Cô bé giúp việc rất nghèo, nhưng cũng biết không thể lấy không đồ của người khác. Yến Bắc Thần có thể cho mượn, đã là có ơn rất lớn đối với cô rồi, cô không thể lấy mà không trả.

Mà ngày hôm qua sở dĩ An Hạ mở lời với Yến Bắc Thần cũng là vì đụng phải An Côn. Nếu như An Côn tìm được hai chị em cô, đến lúc đó chắc chắn sẽ tới quấy rối các cô. Nếu như chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng bây giờ còn có Tiêu Tiêu. Để tránh đêm dài lắm mộng, thì cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu nhất định phải làm nhanh nhất có thể, cho nên cô mới mặt dày đi mượn tiền của Yến Bắc Thần.

An Hạ nói xong việc Yến Bắc Thần sẽ trả tiền phẫu thuật cho Tiêu Tiêu, sau đó nói suy nghĩ của bản thân mình cho An Hạ. Sau này cô sẽ không gửi tiền cho An Thanh nữa, cô sẽ tự tiết kiệm một khoản, mỗi lần mười vạn gửi dần cho Yến Bắc Thần.

An Thanh nghe An Hạ nói xong cũng không có bất cứ dị nghị gì. Suy nghĩ của hai chị em giống như nhau, bây giờ phải nhanh chóng làm phẫu thuật cho Tiêu Tiêu, các cô đã giải quyết được vấn đề khẩn cấp rồi. Những việc khác, có thể từ từ khắc phục.

“Được, mỗi tháng chị cũng sẽ tiết kiệm chút tiền sinh hoạt để gửi cho em. Tuy là không nhiều, nhưng hai chúng ta cùng nhau trả, dần dần sẽ trả hết thôi.”

Về việc Tiêu Tiêu có thể làm phẫu thuật ngay, với cương vị là một người mẹ, bây giờ điều này đã làm cho tâm trạng của An Thanh tràn ngập niềm vui, viền mắt của cô ấy vẫn đỏ ửng, nói với An Hạ mấy lời này.

An Hạ nghe cô ấy nói xong thì cũng không phản bác cách làm của cô ấy, chỉ gật đầu cười. Nhìn thấy An Hạ gật đầu, cuộc sống An Thanh cố gắng chèo chống bao năm nay cuối cùng cũng khởi sắc, cô ấy hơi thả lỏng một chút, giang hai tay ra ôm lấy An Thanh, dường như cuối cùng quả bóng cao su căng phồng cuối cùng cũng có thể nới lỏng ra.

“Hạ Hạ, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.”

Người của Yến Bắc Thần rất nhanh đã đến rồi.

Sau khi người kia đến thì lập tức sắp xếp các thủ tục chuyển phòng bệnh cho Tiêu Tiêu. Hôm qua An Côn đã tìm thấy An Hạ ở tầng mười hai, đương nhiên hiện tại cũng đã biết Tiêu Tiêu ở tầng mười hai. Hôm qua sau khi An Côn rời đi, Yến Bắc thần đã sắp xếp bảy tám bảo vệ đứng canh gác ở thang máy, chỉ cần nhìn thấy An Côn sẽ lập tức đuổi đi, đây cũng là nguyên nhân cả đêm hôm qua An Thanh và Tiêu Tiêu có thể yên ổn như vậy.

Mà sau khi chuyển phòng bệnh, Tiêu Tiêu được sắp xếp vào phòng VIP của bệnh viện. Nếu so với phòng bệnh bình thường, thì các phương tiện an ninh của phòng VIP càng an toàn và đảm bảo hơn, cũng không cần lo lắng An Côn sẽ lại tìm đến. Cùng lúc đó, người kia đã liên hệ đến những bác sĩ giỏi nhất trong lĩnh vực này để quyết định ngày phẫu thuật với An Thanh.

Thời gian trôi qua ròng rã một ngày, An Hạ vẫn ở trong bệnh viện chạy tới chạy lui theo người kia làm thủ tục. Đến buổi chiều, các thủ tục được hoàn thành, cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu được thống nhất sẽ tiến hành vào tuần sau, An Thanh cũng đã trao đổi cách liên lạc với bác sĩ trưởng.

Vấn đề đã quấy nhiễu hai chị em cả một năm nay cuối cùng đã được giải quyết chỉ trong nửa ngày. Chờ sau khi giải quyết xong, hai chị em không hề có cảm giácnhe nhõm như vừa trút được gánh nặng, ngược lại cảm thấy linh hồn như bị rút ra, nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài phòng bệnh, dường như hai người không hề có sức sống.

Đây chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.

Dưới sự đè nén của áp lực trong một thời gian dài, sau khi áp lực biến mất đều sẽ làm cho người ta có cảm giác mệt mỏi.

Nhưng An Hạ cũng không đắm chìm trong cảm giác mệt mỏi này quá lâu, bây giờ đã là ba giờ chiều, cô nên rời khỏi bệnh viện, về nhà để mua đồ ăn nấu cơm rồi.

Hôm nay An Hạ đã phải đi lại cả một ngày, vừa được nghỉ ngơi một lát đã phải tiếp tục lao vào công việc. An Thanh dặn dò cô phải chú ý nghỉ ngơi, An Hạ cười với cô ấy tỏ vẻ không có chuyện gì. Sau đó, cô thấy Tiêu Tiêu tỉnh lại thì hỏi thăm một chút rồi rời khỏi bệnh viện.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, An Hạ đi tàu điện ngầm trở về biệt thự.

Căn biệt thự bây giờ của An Hạ và Yến Bắc Thần nằm ở vùng ngoại thành của Nam Thành. Tuy nhiên, nơi này lại nằm ở vùng duyên hải, hơn nữa là nơi tập trung của giới nhà giàu, cho nên cơ sở vật chất ở nơi này càng hoàn thiện hơn so với căn biệt thự ở Hải Thành. Cách biệt thự không xa, cũng có một chuỗi siêu thị bán hàng xuất nhập khẩu.

An Hạ đi vào trong siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối ngày hôm nay. Sau khi cô về nhà, sau đó lại nhận được tin tức Yến Bắc Thần sắp trở về thì cô bắt đầu bắt tay vào làm cơm tối.

Khi Yến Bắc Thần vừa về tới nhà cũng là lúc An Hạ làm xong cơm tối. Cô mới bưng cơm nước lên phòng ăn thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cô bé giúp việc đeo tạp dề, vội vã đi ra cửa nhìn về phía người đàn ông ở cửa.

Sau khi Yến Bắc Thần vào cửa thay đổi giày thì nhìn thấy cô bé giúp việc đang nghiêng người cười nhìn anh.

Cô giúp việc bé nhỏ mặc một bộ quần áo đơn giản trên người, tóc được buộc đuôi ngựa phía sau, tóc của cô rất đẹp, có vài lọn tóc nhỏ bung xõa xuống xương bim bim mảnh mai và hơi nhô ra. So với ngày hôm qua thì hôm nay cô bé giúp việc đã khôi phục lại nét mặt như trước đây, đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười mà nhìn anh.

Lúc anh nhìn sang thậm chí cô bé giúp việc còn giơ tay lên làm một dấu thủ ngữ với anh.

An Hạ: Hoan nghênh về nhà.

Trong phòng ăn phảng phất mùi thơm của bữa tối, cô gái nhỏ mặc tạp dề đứng cười nghênh đón anh trở về nhà. Ngoài cửa sổ, ánh tà dương xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào bên trong mang theo một bầu không khí ấm áp.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mắt, trái tim của anh có một loại cảm giác được lấp đầy tất cả các giác quan, thậm chí còn được phóng đại lên nữa. Anh đứng ở đó, nhìn cô bé giúp việc đứng chỗ kia.

Chỉ trong chớp mắt, anh cảm thấy cô bé giúp việc không phải là cô bé giúp việc nữa mà càng giống người vợ hiền của anh.

Sau khi cái cảm giác này được sinh ra, Yến Bắc Thần lại đột ngột nảy ra một suy nghĩ.

Như vậy cũng không tồi. Yến Bắc Thần nghĩ.

– ——————-


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.