Pokémon Mystery Dungeon - A New Life Beyond

Chương 5: Angeia và hồi ức về mẹ.



Các bạn đang đọc truyện Chương 5: Angeia và hồi ức về mẹ. miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Mặt trời đã lên, Grakeleat vẫn ngủ nướng trên ghế Sofa một cách ngon lành. Nhưng hôm nay cảm thấy hơi khác, cậu không bị lắc hay đá xuống ghế. Grakeleat mơ màng tỉnh dậy và leo xuống, cậu không thấy Angeia đâu cả! Nhưng bữa sáng được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn như bình thường.

Cậu đi đến căn tin trường học làm việc như mọi ngày, nhưng chỉ thấy Cô Raichu với Melarfloy mà không thấy Angeia đâu, cậu hỏi Melarfloy: “Đằng ấy có thấy Angeia sáng nay không?”

” Mình cũng chẳng thấy, tưởng cậu đi cùng bạn gái suốt ngày chứ!” – Cô nàng Fennekin đáp.

Cô Raichu lên tiếng: ” Con bé xin nghỉ từ hôm qua rồi, hai đứa không biết hôm nay là ngày gì sao?”

” Dạ không!” – Hai chú Fennekin trả lời.

” Chắc như mọi năm, đúng ngày này con bé luôn muốn được ở một mình.” – Cô Raichu buồn bã.

Ở một nơi khác, dưới ngọn thác cách Làng Hoa Lưu Ly không xa, Angeia đang đứng trước một ngôi mộ có bức tượng khắc hình Sylveon, trên bia mộ có dòng chữ ” Nơi yên nghỉ của Saryna đáng kính.” Nhỏ đặt một bó Hoa Lưu Ly hái được lên mộ, hai bên má thấm đẫm nước mắt : ” Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Mẹ có biết không?”

Ngày 28 tháng 5 của mười ba năm trước, là ngày mẹ Angeia qua đời vì cơn bệnh nan y. Lúc đó Angeia mới 5 tuổi, cho dù Pokémon có tuổi thọ không xác định, nhưng cũng không phải là bất tử.

Angeia bước chân vào rừng, nhỏ hồi tưởng lại những ngày tháng bên mẹ cùng chơi đùa và hái Berry. Những bụi Hoa Lưu Ly xanh lam khiến nhỏ càng nhớ mẹ, vì mẹ luôn cài chúng lên đầu mẹ  và có khi làm cả vòng hoa cho nhỏ đeo. Nhỏ cũng không hiểu tại sao mẹ lại yêu chúng đến vậy, phải chăng vì thế mà mẹ đã chuyển vào làng sinh sống.

Nhỏ lại tiếp tục đến đỉnh núi khi đi qua khu rừng, nơi hai mẹ con từng mỗi ngày hóng mát tới xế chiều cùng ngắm hoàng hôn. Từ nơi đây, có thể thấy được các dãy núi ở phía xa và cả dòng sông nữa. Ở dưới chân Angeia lại là một vực sâu với dòng nước chảy xiết. Nhỏ tự nhủ : ” Mình nên cẩn thận.”

Thấm thoát đã xế chiều, Grakeleat về nhà chưa thấy Angeia trở lại, cậu có nghe Cô Raichu kể rằng Angeia và mẹ thường ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi sau rừng, nên cậu đành đi tìm nhỏ. Cũng vào lúc này, Angeia định quay về thì vô tình làm rơi một thứ xuống vách núi. Nhỏ leo xuống đó và cố sức lấy lại sợi dây chuyền có đính biểu tượng Hoa Lưu Ly. Sau khi lấy lại được cũng là lúc Grakeleat vừa tới.

” Cậu làm gì ở đó vậy Angeia?” – Grakeleat hỏi vọng xuống.

” Mình làm rơi kỷ vật của mẹ xuống đây,  nhưng giờ không sao rồi!” – Angeia đeo lại sợi dây chuyền vào cổ.

Angeia cố trèo lên, bỗng vách núi sạt lở dần và nhỏ không bám được nữa, nhỏ đang rơi xuống vực nơi có dòng nước đang chảy xiết và không biết bơi!

Grakeleat hoảng hồn một phen, gần đó có một cái cây nhỏ, nhưng cậu không biết phun lửa như Melarfloy! Cậu đành phải lấy hết sức tông gãy thân cây và liều mạng lao xuống vực để cứu Angeia. Grakeleat giờ đây toàn thân xây sát, nhưng vẫn cố sức bám lấy thân cây để bơi đến chỗ Angeia, nhỏ bị cuốn dần theo dòng hạ lưu. Cuối cùng, Grakeleat cũng đưa được Angeia lên bờ an toàn, nhưng bị ngất xỉu ngay sau đó.

Khi tỉnh lại, Grakeleat thấy mình đang nằm trong Bệnh Xá, toàn thân băng bó như xác ướp chỉ chừa mỗi cái mặt. Angeia, Melarfloy, Cô Raichu, Rozaran đều đang ở kế bên. Angeia có vẻ là người lo lắng nhất, nhỏ bật khóc: ” May mà cậu tỉnh lại, mình lo muốn rớt tim luôn đấy!”

Grakeleat thì thào: ” Tại sao… mình lại… ở đây?”

” Cháu cứu con bé khỏi đuối nước, nhưng sau đó cháu ngất xỉu, con bé đã cố hết sức để kéo cháu đến Bệnh Xá !” – Cô Raichu giải thích.

” Tụi này thấy Angeia hớt hải chạy vào trường báo cậu bị chuyện, nên lập tức đến xem tình hình” – Rozaran nói.

” Coi Angeia lo lắng cho Bốn Mắt chưa kìa!” – Melarfloy mỉm cười, nhỏ cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

” Dù sao thì… không sao là tốt rồi! Mình sẽ không biết ra sao… nếu cậu không ở đó, mình nợ…cậu một… ân tình mất rồi!” – Angeia vừa nghẹn ngào vừa e thẹn.

Rồi màn đêm buông xuống, mọi người đã ra về, còn mỗi Angeia ngủ thiếp đi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Grakeleat. Cậu nhìn nhỏ ngủ say sưa trông khá dễ thương, bỗng cậu có cảm giác gì đó khó tả. Có lẽ từ đây, hai chú cáo đã có chút tình cảm với nhau chăng?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.