Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 18: 18: Lại Tỏ Tình Lại Từ Chối



Trường Duệ Thư Bạch tổ chức Đại hội thể thao giao lưu với trường Đại học Kinh tế – Tài chính ở phía đối diện.

Hai trường này đều thuộc top đầu, mà đã là top đầu thì luôn âm thầm cạnh tranh.

Sinh viên hai bên đa số đều không giống nhau về chuyên ngành học, nhưng có một thứ giống, đó chính là thể thao bắt buộc.

Cái gọi là thể thao bắt buộc, đó chính là sinh viên phải chọn lựa trong một loạt những môn như: cầu lông, tennis, điền kinh, đá bóng, bóng rổ, bơi lội…!
Nhưng không thể không nói, dù tài chính hay công nghệ thì đa số sinh viên nam vẫn có loại “máu” thể thao này, nên không cần nhà trường lên thông báo bắt buộc, nam sinh đã kết bè với nhau đi đăng ký tham gia, nên mới có loại Đại hội thể thao thế này.

Hàng năm cứ cách thời gian nhập học khoảng 2 tháng, chính xác là vào mùa đông, khi mà thời tiết lạnh lẽo đóng băng não của con người thì tổ chức Đại hội thể thao là vô cùng thích hợp.

Sáng sớm, sinh viên hai trường đã tụ tập đông đủ ở sân vận động của trường Công nghệ – Thông tin, đơn giản là vì sân vận động nhà hàng xóm lớn hơn nên giành được phiếu chủ nhà.

Khắp sân là hai màu quần áo đối lập vô cùng rõ rệt.

Đội chủ nhà, đồ thể thao màu trắng.

Đội khách, đồ thể thao màu đen.

Nhìn vào vô cùng có tính đoàn kết.

Hai bên nhìn nhau đến bắn ra tia lửa xẹt xẹt trong không khí.

Tầm 7h30 thì đại hội bắt đầu.

Đầu tiên là màn giới thiệu dài lê thê của hiệu trưởng hai trường, rồi đến màn phát biểu ý kiến của đại diện sinh viên hai bên.

Lúc nghi thức xong xuôi đã là một tiếng sau.

Đại hội thể thao tổ chức theo kiểu “tự chọn”, nghĩa là trước đó nửa tháng sẽ ghi danh vào hạng mục, rồi lựa chọn thi đấu với nhau.

Sinh viên bai trường thường gọi đó là “đại hội võ lâm”, vì cách thi đấu giống như là tuyển chọn bang chủ.

Từng hạng mục sẽ đấu cặp với nhau, chọn ra người thắng, rồi những người thắng lại đấu với nhau, loại bỏ từng vòng sẽ còn lại một người duy nhất là người chiến thắng.

Lúc bắt đầu, khắp sân đầy tiếng hò hét hưng phấn, đầy tiếng cổ vũ, nghe qua như đàn ong vỡ tổ.

Đại hội thể thao không bắt buộc tham gia, nhưng mỗi lớp phải chọn người để đăng ký, ít nhất là ba hạng mục.

Lớp của Duệ Thư Bạch đầy nam cường chí tráng, đua nhau mà ghi danh, trừ cậu.

Duệ Thư Bạch là kiểu người lười vận động, nhất là hoạt động thể thao.

Cậu chỉ có năng khiếu ôm máy tính đánh đánh gõ gõ, còn về loại năng lực thể chất này cậu thật sự lực bất tòng tâm, đành trốn đi một góc xem người ta thi đấu.

Khắp nơi kêu gào vô cùng nhiệt tình, thế nhưng vẫn không đánh thức được tế bào vận động của cậu, Duệ Thư Bạch chán đến nỗi chỉ muốn ôm máy tính ra viết chương trình.

Cậu chọn một góc ít người ngồi, nên đột nhiên có bóng đổ xuống làm cậu giật mình.

Duệ Thư Bạch ngẩng đầu lên, người kia lại cúi đầu nhìn cậu, híp mắt cười.

“Thư Bạch.”
Cậu đơ hai giây, sau đó bất ngờ.

“An Dịch?”
Người đó nghe cậu gọi tên mình liền có vẻ vui vẻ, ý cười càng sâu, “Xem ra em chưa quên anh.”
Nói xong tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu.

Duệ Thư Bạch run tay một cái, cảm giác ghế có gai, liên tục đâm cậu, cậu khẩn trương đến nỗi đổ đầy mồ hôi tay.

Mặc dù nơi này không đông người, nhưng vẫn có người, chỉ là ai cũng xem thi đấu bên dưới nên không quan tâm về phía này.

Cậu sẽ không nói cho mọi người biết, người này năm nhất gặp cậu đã tỏ tình với cậu đâu.

Bây giờ gặp lại ngượng chết, vì cậu từ chối con người ta.

An Dịch lúc đó là sinh viên năm ba, của khoa Quản lý Tài chính bên đối diện, năm đó cũng vào lúc giao lưu thế này, anh gặp cậu, sau đó thường xuyên qua bên này tìm cậu, cuối cùng nâng lên thành đơn phương.

Khoảng thời gian đó, ai cũng biết nam thần khoa Quản lý Tài chính theo đuổi tân sinh viên ưu tú của trường Công nghệ-Thông tin.

Nhưng Duệ Thư Bạch lại từ chối.

Cậu vừa tới Thủ đô, chân ướt chân ráo, chưa quen điều kiện nên không muốn yêu đương.

Mà An Dịch sau khi bị từ chối cũng không tránh cậu, với tần suất hai ngày một lần tìm cậu, sau đó nói chuyện, ăn uống, chơi máy tính, làm Duệ Thư Bạch muốn trốn không được, tránh không xong.

Sau đó anh ra nước ngoài.

Duệ Thư Bạch nghĩ.

“Không phải anh nói phải hai năm mới về sao?”
Lúc đi anh nhắn tin cho cậu, anh đi du học hai năm, nếu hai năm sau anh trở về, cậu có cho anh có hội hay không.

Duệ Thư Bạch im lặng, sau đó dứt khoát không trả lời tin nhắn.

Cậu không thích An Dịch.

Dù anh đẹp, học giỏi, nhưng cậu không thích.

Bây giờ, cậu cũng không thích.

Cậu có người mình thích rồi.

An Dịch cười nói, “Anh hoàn thành chương trình học sớm.

Vả lại, ở đây còn có chuyện anh cần làm.”
Lúc nói câu cuối, ánh mắt anh dịu dàng đến lạ.

Ha ha, hoàn thành chương trình sớm những một năm, anh trâu bò!
Duệ Thư Bạch vô cùng khó xử.

Cậu muốn đứng dậy đi, nhưng như vậy lại rất vô lễ, An Dịch nhìn ra được cậu lúng túng, khẽ cười sau đó đưa tay sờ nhẹ qua mặt cậu, “Đừng lo, chúng ta cứ từ từ.”
Duệ Thư Bạch giật bắn người, đứng bật dậy, túi để trên đùi rơi bộp xuống, động tĩnh không nhỏ thu hút mắt nhìn của người khác.

Cậu chỉ muốn chui xuống đất, cúi người nhặt túi lên sau đó nói, “Em còn có việc nên đi trước.

Ngày sau chúng ta lại trò chuyện.”
Nói rồi xách túi chạy đi.

An Dịch nhìn theo bóng lưng cậu, mắt toát lên vẻ thất vọng, chỉ là cảm xúc mềm mịn nơi đầu ngón tay vẫn còn làm anh thoáng thất thần.

Vẫn đáng yêu như vậy.

Anh khẽ cười, gương mặt mang nét trưởng thành pha với ánh nắng làm anh như một vị hoàng tử trong cổ tích.

Lúc này, đã có không ít cặp mắt soi về phía anh, chỉ là anh không quan tâm, cũng đứng dậy rời đi.

….!
Đại hội thể thao kết thúc lúc 12h30, ai nấy đều mệt rã rời.

Lúc thông báo kết quả thắng cuộc, lại là tình hình kẻ cười người nghiến răng.

Hiệu trưởng trường Công nghệ-Thông tin cười đến nỗi khỏe miệng không khép được.

“Năm rồi trường ông thắng, đâu lý nào năm nay lại thế.”
Vị hiệu trưởng kia không vui hừ hai cái, làm người thắng cuộc càng đắc ý, cười càng vui vẻ.

Đám sinh viên này đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước mà.

Giải thưởng thắng lợi là một số tiền không nhỏ chia đều cho ba người tham gia vào ba vòng cuối, ba huy chương một vàng một bạc một đồng, mỗi người lại được một món quà lưu niệm.

Nhìn số tiền bỏ ra liền biết hai trường xem trọng Đại hội thể thao như thế nào.

Sau khi giải tán, sân vận động đầy pháo giấy rải tung khắp nơi, dưới ánh nắng mặt trời bừng lên ánh sáng rực rỡ.

Bác lao công cảm khái, tuổi trẻ tốt thật.

….!
Duệ Thư Bạch vào căng tin trường dùng cơm.

Cậu đến sớm, một giây trước căng tin còn vắng, một giây sau như có lũ ùa vào, nháy mắt chật kín người.

“…”
Căng tin đầy ấp người trong một giây, bàn Duệ Thư Bạch chọn ở góc che bởi cây cảnh nên vẫn chưa bị người khác “chiếm đóng”, vừa cúi xuống húp một muỗng canh thì bàn bị gõ hai cái, cậu ngẩng đầu, suýt chút nữa thì phun cả miệng đầy canh ra ngoài.

Khó khăn nuốt vào, lại cười một cái, “Anh, anh An Dịch.”
Sao không tha cho cậu, trời ơi…!
An Dịch ôm khay cơm ngồi xuống đối diện cậu, nhìn cậu hai cái sau đó nói, “Em đang tránh anh sao?”
Một câu phủ đầu làm Duệ Thư Bạch cứng đơ.

Mà người vừa nói thì mặt tỉnh bơ không có biểu cảm gì.

Duệ Thư Bạch: “…” Sao anh có thể vừa gặp đã nói một câu đầy oán khí như vậy.

Cậu suy nghĩ thật nhanh, sau đó cười hai cái, “Sao, sao có thể chứ? Em có chuyện làm mới đi trước, anh đừng hiểu lầm.”
An Dịch cụp mắt, tóc mái che đi đôi mắt biết nói kia, chỉ còn lại nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Không khí giữa hai người yên lặng cực điểm, căng tin cũng chỉ còn âm thanh leng keng của đũa muỗng va vào nhau.

Duệ Thư Bạch khóc không ra nước mắt, sao chúng ta lại không để đối phương ăn một bữa cơm ngon lành nhỉ, cứ chạy đi làm khó nhau.

Cậu nhanh chóng lùa cơm, thế nhưng ông trời trêu cậu không chịu tham gia đại hội, vứt cho cậu thêm một vấn đề khiến não cậu chết máy.

“Em cảm thấy anh là người thế nào?”
Cậu đơ người, đây, một trong những câu hỏi đẩy người ta vào nghịch cảnh đây.

Duệ Thư Bạch thẳng lưng, nghiêm túc nói, “An Dịch, anh rất tốt, anh học giỏi, gia thế tốt, lại đẹp trai, rất nhiều người muốn quen anh…”
An Dịch đột nhiên kích động, anh nhìn cậu, “Vậy em…”
Cậu ngắt ngang, khuôn mặt luôn vui vẻ lúc này không có lấy ý cười, cậu thực sự nghiêm túc muốn nói rõ chuyện này.

“Nhưng mà, em không thích anh, anh cũng không phải chỉ thích mình em, anh tìm một người khác phù hợp hơn em đi, nhất định sẽ có người khác khiến anh muốn yêu thương.”
“Với lại, em có người mình thích rồi.”
An Dịch: “…”
Lát sau vẫn không nghe anh đáp lời nào, anh chỉ mải miết nhìn cậu.

Duệ Thư Bạch biết lời của mình rất tàn nhẫn, nhưng cậu không thể không nói.

Lần thứ hai từ chối, cậu biết rõ mình đang nói gì, cậu nhận rõ tình cảm của mình, nên không muốn người như An Dịch lãng phí thời gian tâm tư vào đó.

Anh nên tìm một người khác tốt hơn.

An Dịch cúi đầu, anh hạ giọng, “Em có người trong lòng rồi sao? Thực sự không thể sao?”
Cậu gật đầu.

“Người đó tốt không?” Chắc hẳn tốt rồi, nếu không sao lại khiến em rung động?
Anh, thua người kia ở chỗ nào?
Cậu lần nữa gật đầu, khóe môi cong lên.

An Dịch cảm thấy tim mình co lại.

Anh không muốn từ bỏ, nhưng lại không thể khiến cậu chán ghét mình.

Anh lùi lại một bước, “Chúng ta có thể làm bạn được không?” Như vậy, anh vẫn còn cơ hội gặp cậu, quan tâm cậu.

Duệ Thư Bạch nói, “Được.”
Cậu thở dài.

An Dịch khó khăn cười, “Có cơ hội cho anh gặp mặt thử xem.”
Anh muốn biết, là ai có thể lấy đi trái tim đơn thuần nhưng cứng rắn của cậu.

Cậu gãi đầu, có chút khó xử, “Em, vẫn chưa theo đuổi được.”
An Dịch thấy cảnh đó thì ghen tỵ không thôi, mấy giây trước, đó là tâm trạng của anh đối với cậu.

Bây giờ trở thành tâm tư của cậu, nhưng lại đối với người khác.

“Có chuyện gì cứ tìm anh.”
“Ừm.”
Hai người ăn ý né chủ đề nhạy cảm.

An Dịch thấy cậu không thả lỏng thì vui mừng, bản thân cũng nhẹ nhàng cười nói.

Anh hẳn là nên từ bỏ rồi.
_____
*Chuyện vui hàng ngày*
Đại tá Lục: Không phải nói sẽ không có nam phụ sao?
Bà chủ Bắc: Nói khi nào?
Đại tá Lục: Chương trước.

Bà chủ Bắc: Tui chỉ nói là bớt chơi dại lại nếu không tôi cho nam phụ lên thôi, chứ tui không nói không có nam phụ, cậu hiểu lầm rồi.

Đại tá Lục: Chương này tôi không xuất hiện, lấy đâu ra chơi dại? *ánh mắt giết người.*
Bà chủ Bắc: Tui thích thêm thì thêm, cậu làm gì được tui?
Đại tá Lục:…!
Tiểu Mật Tử: *giơ tay* Xin lỗi, nhưng mà, đã từ chối rồi mà?
Đại tá Lục: Em còn nói?
Tiểu Mật Tử: *vuốt vuốt* Đừng giận, em chỉ thích mình anh thoyy.

Đại tá Lục: *cười*
Bà chủ Bắc: Hết chuyện rồi, về nhà hết đi, chương sau tui cho hai người lên sàn.

Đại tá Lục: Sao không phải là lên giường?
Bà chủ Bắc: *trợn mắt* Văn minh lên! Ngài Đại tá, đừng trắng trợn như thế!
Tiểu Mật Tử: *đỏ mặt* Thật ra, có một số chuyện cũng không cần văn minh lắm.

Bà chủ Bắc:…!
Rõ ràng trong sáng lắm mà, sao lại như đang trò chuyện đêm khuya vậy?
____
Đọc vui nha, nhớ vote nha~.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.