Rỉ Sắt

Chương 40



Các bạn đang đọc truyện Chương 40 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ngày trôi qua thực ra cũng không khổ sở như trong tưởng tượng. So với niềm vui khi được đoàn tụ, nỗi đau ly biệt hình như lại chân thật và gần với lẽ thường tình trong cuộc sống hơn.

Thế là sau suốt một đêm khó ngủ lăn qua lộn lại, ngày hôm sau, thứ Sáu, lại chẳng có gì khác trước.

Mới sáng sớm, dòng xe trên đường Hoài Đức vẫn đông đúc ồn ã như mọi khi. Lúc Lâm An xuất hiện trong giờ tự học buổi sáng của lớp 7, đám học sinh cũng rối rít nhìn về phía cửa, tiếng bàn luận xôn xao vang lên. Lâm An hơi mỉm cười chào học sinh, nhìn cả lớp sau một tuần không gặp, sau đó chậm rãi đi về phía bàn giáo viên trông vẫn ngăn nắp và gọn gàng như vẫn luôn thế.

Lúc đi tới dãy bàn thứ hai từ dưới lên, anh mới thấy Từ Nguyên. Cô nàng mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh quy củ, tóc cũng được buộc lên gọn gàng. Cây bút trên tay đang xoay tít mù, dưới khuỷu tay là cuốn sách bài tập toán còn trắng tinh bị đè cho nhăn nhúm hết cả. Có vẻ là cô nàng không nhận ra Lâm An đang đứng phía sau mình, ngang nhiên gọi cán sự học tập môn Toán ngồi gần đó, vẻ mặt như hung thần ác sát hỏi, “Nè, câu 30 trang cuối nhìn tranh giải đố làm như nào đấy? Tính hộ đê, bỏ qua phần lời giải đọc đáp án cho tao là được. Lẹ lên.” Chu Đào hẳn là đã bị cô nàng giày xéo cả buổi sáng, vội nháy mắt ra dấu, rồi lại nhìn người phía sau cô nàng là Lâm An vẻ cầu cứu. Từ Nguyên thấy thế thì nghiêng đầu quay lại xem. Vừa thấy người đứng sau thì ngẩn ra một chút, nhưng liền sau đó là nụ cười vô lại, mặt không đổi sắc vui vẻ chào hỏi, “A, thầy Lâm tới rồi, chào buổi sáng thầy.”

Lâm An cúi đầu nhìn bài tập hình học bị cô nàng nói thành ‘nhìn tranh giải đố’, rồi cũng chỉ cười đáp lại, “Chào buổi sáng.”

Nói xong, anh nhìn đám học sinh xung quanh đang tò mò ngó qua bên đấy theo dõi nhất cử nhất động của Từ Nguyên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục học bài đi. Đoạn, anh mới quay lại Từ Nguyên vẫn còn đang bĩu môi, “Có bài nào không làm được à?”

Từ Nguyên nhún vai, không chút e dè nói thẳng, “Đúng thế. Thầy cũng không phải là không biết, nền tảng của tôi kém, đầu óc lại hỏng, đề bài biến thái như thế, làm được mới là lạ đó.”

Xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích đè nén. Mặc dù Từ Nguyên nói lời thì cung kính nhưng nội dung biểu đạt thì rõ là khiêu khích. Đám học sinh tự học quanh đó cũng đều ngưng lại, len lén nghe xem hai người phía cuối lớp trao đổi gì.

Nhưng điều khiến nhiều người thất vọng là Lâm An chẳng hề tức giận. Anh ôn hòa mỉm cười, lại quay sang hỏi Chu Đào, vẫn còn đang liếc trộm “Đại ác ma họ Từ”, nhẹ giọng hỏi, “Em thu hết bài tập chưa?”

Chu Đào vội vàng gật đầu, dùng ánh mắt hận thù chất chứa vì bị ức hiếp lâu ngày nhìn Từ Nguyên. Lâm An nhìn xấp bài tập xong, cười bảo, “Vậy cứ đem qua phòng cô giáo Bành trước đi. Bài tập của Từ Nguyên thì cứ để đó cho bạn ấy làm từ từ, tạm thời không nộp.”

Mới sớm ngày ra Chu Đào đã hết bị uy hiếp lại đe dọa đủ kiểu, giờ mới được thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy, ôm chồng bài tập chạy mất hút.

Từ Nguyên nhìn bóng lưng đối phương chạy trối chết thì thầm mắng một tiếng “Đồ chết nhát,” đoạn híp mắt cười cười quay sang nhìn Lâm An, “Thầy Lâm, thầy làm thế là công khai khuyến khích em không cần phải tuân theo nội quy trường ạ?”

Lâm An nhìn cô nàng, gõ nhẹ lên mặt bàn, “Ra ngoài gặp tôi.”

Từ Nguyên nhướn mày nhìn theo rồi cũng quẳng bút đứng lên. Trong ánh mắt hả hê vây xem của bạn học xung quanh, nghênh ngang đi về phía cửa, rời phòng học.

Ánh mặt trời buổi sáng vẫn còn ngại ngùng lấp ló sau tòa nhà thư viện của X trung. Lâm An đứng ngược nắng. Từ Nguyên hơi nheo mắt, đón ánh mắt trời và gió thổi nhè nhẹ nhìn về phía anh.

“Thầy Lâm có việc gì ạ? Nếu gì muốn nói thì dù sao thủ đoạn của thầy đúng là cao tay lắm. Từ Nguyên xin cam bái hạ phong, sau này thầy nói gì em cũng nhất định nghe theo ạ.”

Cô gái nhỏ quả nhiên là không có chút kiên nhẫn nào. Lâm An còn chưa kịp mở miệng, cô nàng đã không nhịn được phải châm chọc mấy câu.

Anh biết ý của cô nàng là nhắc đến chuyện nửa tháng trước mình phê vào sổ liên lạc gia đình yêu cầu gặp phụ huynh. Cũng chính từ lúc đó, cô nàng quả nhiên quy củ hẳn ra. Bớt về sớm đi muộn. Dạo gần đây còn chịu khó làm bài tập về nhà. Anh nghĩ lại lúc đầu mình lấy hết can đảm để ghi lại lời nhắn cho phụ huynh Từ Nguyên, hoàn toàn không ngờ vị ‘phụ huynh’ đó lại không phải Từ Trung mà là Từ Tân. Nếu biết, chẳng rõ anh có dám làm vậy nữa không…

Lâm An kịp thời kéo mình ra khỏi suy nghĩ mông lung chạy loạn, lấy lại bình tĩnh. Anh hòa nhã nói chuyện với Từ Nguyên đang rất không kiên nhẫn, “Cuối tháng sau sẽ có cuộc thi sáng tác văn học quy mô lớn cấp tỉnh – thành phố. Thầy muốn thay mặt nhà trường mời em tham gia. Tất nhiên là trước đó em sẽ phải vượt qua một số bài kiểm tra và tuyển chọn cấp trường, cùng với các học sinh do giáo viên các lớp khác lựa chọn nữa.”

Vừa dịu dàng hỏi, vừa mỉm cười với Từ Nguyên lúc này trông mặt như vừa gặp quỷ giữa ban ngày, “Em đồng ý không?”

Phản ứng của Từ Nguyên hệt như vừa bị sét đánh. Một hồi là không thể tin lời Lâm An vừa nói, hồi sau là nở nụ cười giễu cợt. Cô nàng ngoáy ngoáy lỗ tai, hết sức không đứng đắn hỏi lại, “Thầy vừa nói gì cơ a? Trò nghe không rõ ạ.”

Lâm An đã đấu trí so tài với cô nàng suốt gần một tháng rồi. Chuyện cô nàng nói năng móc mỉa gì đó, anh đã nhìn thấu từ lâu. Thế nên anh hoàn toàn bỏ qua trò mèo của Từ Nguyên, cúi đầu lấy một bài thi kẹp trong tập sách trên tay ra đưa cho cô, lúc này vẫn còn đang đút tay vào túi.

Từ Nguyên nhếch miệng, vươn tay ra nhận lấy rồi liếc xem. Đây rõ ràng là vở bài tập hôm qua cô nàng đánh bừa mấy câu trắc nghiệm rồi nộp lên. À cũng không phải, nói thế thì không đúng lắm, ít ra cô nàng cũng đã có lòng đại phát từ bi bịa hẳn một một tràng văn vở cơ mà.

Chẳng lẽ đây lại là chiêu trò ngu xuẩn gì mà đám giáo viên vừa mới nghĩ ra?

Muốn mượn cuộc thi văn học để châm chọc áng văn rách nát này của mình à?

Giả vờ tâng bốc rồi ngấm ngầm dìm xuống? Má nó, Từ Nguyên đây mà lại phải chịu thiệt thòi như thế à?

Xác định rõ mục đích của đối phương xong, tâm tình cô gái nhỏ lập tức quay ngoắt. Nhưng chưa kịp tấn công thì Lâm An đã đột nhiên mỉm cười bảo, “Tối qua thầy đã thức đêm chấm bài cho cả lớp, thấy bài của em rất đặc biệt. Hành văn lưu loát, góc nhìn hài hước, rất mới mẻ độc đáo. Mặc dù không phải là không có chút khuyết điểm nào, nhưng thầy tin là chỉ cần luyện thêm chút nữa, nhất định em có thể viết ra những tác phẩm hay hơn, cũng sẽ có thành tích cao hơn.”

Anh cũng biết rằng thuyết phục Từ Nguyên không phải chuyện dễ. Đây cũng chỉ ý tưởng chợt lóe ra khi đọc bài văn của cô bé mà thôi. Nhưng bây giờ nói ra cũng xem như là thử chút vận may đi.

Hiển nhiên là Từ Nguyên chẳng hề mảy may bị lay chuyển chút nào. Bài văn mà cô nàng nộp lên hôm qua là một trong những bài văn mang nhiều ‘đại sát khí’ nhất mà cô từng viết. Trước đó, giáo viên nào đọc mấy thứ cô viết cũng đều như thể sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ lao ra giết người phóng hỏa vậy. Cũng dễ hiểu thôi, làm gì có vị nào mang chức trách ‘trồng người’ mà lại vui lòng khi đọc bài văn đầy vẻ khinh thường với những thứ hài hòa sáng lạn, ngược lại không ngừng ca tụng, thổi phồng ‘kiệt tác’ của phần tối trong xã hội cơ chứ?

Chỉ trừ người trước mặt này.

Không dưng lại mở lòng giúp đỡ, không phải trộm thì cũng là cướp. Từ Nguyên quả quyết không chớp mắt, hồi sau mới lạnh lùng bảo, “Không tham gia.”

Nói xong liền xoay người trở về lớp học. Bóng lưng cô bé biến mất trong tầm mắt hơi thất vọng của Lâm An.

Tuy nhiên thì chuyện qua chưa được bao lâu, Từ Nguyên đã phát hiện ra hình như phán đoán của mình có gì đó không đúng lắm.

Bảy giờ tối, cô nàng bị Đinh Hoa đưa về biệt thự. Bởi vì trước đó bị Từ Tân mắng cho một trận nên thân, cấm túc ở nhà, cấm hết mọi hoạt động giải trí ngoài trời nên vừa với tới nhà liền đi thẳng lên tầng. Đóng cửa phòng ngủ lại, Từ Nguyên nằm vật ra bàn. Đi học đúng là chán muốn chết. Cô nàng mạnh mẽ chống đỡ được hết một buổi sáng, cuối cùng sau khi ăn bữa trưa xong thì đành buông hết mũ giáp đầu hàng, ngủ một giấc thẳng tới khi tan học.

Điều này lại dẫn đền một vấn đề nghiêm trọng khác nữa – Tiết Toán, Lý, Hóa hôm nay cô nàng không học được một cái gì cả.

Trời ơi, Từ Nguyên đây không phải học sinh ban A! Cô nàng cố gắng tự an ủi mình, còn đang phiền não muốn chết thì chợt nảy ra một ý tưởng. Cô tìm lại bài thi thử mà Lâm An trả hồi sang ra xem. Cô nhớ là lúc nhận lấy tập bài này, có nhác thấy chữ viết gì đó.

Tập bài thi thử bị đè nhàu nét được đặt lên bàn, vuốt cho phẳng phiu lại. Vừa mở ra thì cô nàng cũng ngây người theo.

Phần nhận xét là chữ viết tay của Lâm An, được viết gọn gàng ngay ngắn ở bên cột chữa bài. Chỗ nào thì cần trau chuốt thêm. Chỗ nào lại cần phân tích sâu hơn nữa. Chỗ nào viết rất hay và chỗ nào viết chưa đúng. Tất cả đều được nhận xét và phê tỉ mỉ. Ai không biết chuyện còn tưởng là đang phân tích kiệt tác văn học hiện đại.

Trái tim Từ Nguyên đập mạnh, vẻ cợt nhả trong mắt dần bị thay thế bằng sự mừng rỡ không giấu được. Cảm giác lúc này tựa như vừa tìm được tri âm tri kỉ vậy. Cô nàng ôm bài thi đứng bật dậy, đột nhiên lăn lộn trên giường mấy vòng. Sau đó lại ngồi lên, cẩn thận đọc lại từng chữ từng chữ thêm lần nữa. Đặc biệt là câu cuối cùng Lâm An viết để tổng kết lại: Thế giới này vốn dĩ không chỉ có trắng hoặc đen. Lòng mình hướng về ánh sáng, thì ngại gì tối tăm. Lòng ta nhuốm màu, trắng còn đâu là may mắn? Từ Nguyên, mong rằng ‘mơ ước’ của em trở thành sự thật, sơ tâm không đổi.

Từ Nguyên cực kì phấn khích, mặt cũng đỏ bừng. Cô ngồi ở bên giường cười khúc khích hồi lâu, trong lúc vui vẻ càng không khỏi ngưỡng mộ người chú mà mình đã là thần tượng từ nhỏ —— Chẳng trách sao ngày đó Từ Tân đi gặp Lâm An về xong liền nghiêm túc ân cần dạy bảo mình. Nói gì mà phải đề cao thành tích học tập, còn phải tập trung vào môn ngữ văn. Khi đó còn tưởng đầu óc của chú bị nước vào mất rồi, hoặc là ăn nhầm thuốc gì. Hóa ra không phải không có lý do. Đúng là ánh mắt tinh tường biết nhìn nhân tài á!

Vậy là Từ Nguyên dành cả cuối tuần như phát điên vì sự phấn khích đó. Cô nàng lấy những cuốn tiểu thuyết, sách lịch sử, truyện ký mà mình thích đọc ngày bé ra. Trạng thái tiêu cực lúc trước vì không được ra khỏi nhà hoàn toàn thay đổi, nghiêm túc ngoan ngoãn ở nhà đọc thật nhiều sách. Cô nàng còn phát hiện ra cuốn bài tập ngữ văn hàng tuần bỏ trống trơn từ lâu, hào hứng viết một mạch. Mấy lần Đinh Hoa có ghé qua thăm, nhưng cả gã và dì giúp việc đều bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Anh Từ nhà gã cũng không có ở C thị, thế mà con nhóc Từ Nguyên này lại biết điều tự giác như thế. Chẳng lẽ là trở trời rồi? Mang theo nghi ngờ đó, cả nhà đều thấp thỏm chuẩn bị cho màn ‘nghênh chiến’ có lẽ sắp ập tới.

Từ Nguyên cố tình dậy thật sớm, hào hứng tới trường. Nửa tiếng sau, trong ánh mắt kinh ngạc của tổ trưởng, cô nàng đập quyển vở bài tập lên bàn cái ‘bụp’, xoay bút tít mù, trước khi rời đi còn không quên dặn dò, “Nhớ đặt vở của tôi lên đầu tiên đó.”

Trong suốt 50 phút của giờ ngữ văn, cô nàng đặc biệt hăng hái, nhìn không chớp mắt Lâm An ‘hào hoa phong nhã’ như ‘gió nhẹ mưa xuân’ trên bục giảng. Thâm chí, lúc thầy đặt câu hỏi mà không ai giơ tay trả lời, cô nàng cũng nhiệt tình xung phong. Tuy phần lớn các câu trả lời đều sai một cách lố bịch, nhìn không khác quấy rối bài giảng là bao nhiêu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới lòng kiêu hãnh trời sinh của cô.

Giáo viên học sinh lớp 7 đều sợ đơ cả người. Giai thoại kiểu này, so với chuyện kể là hỗn thế ma vương đột nhiên sống lại xông ra hại người nghe còn khó tưởng hơn. Chẳng bao lâu, đến Phùng Bình cũng cũng biết chuyện Từ Nguyên đổi tính quay ngoắt 180 độ. Lúc ngồi trong phòng làm việc, có cả Lâm An và Bành Xuân Lâm, liền nói đùa, “Xem ra bảng đánh giá mức độ hài lòng với giáo viên của thầy Lâm lại tiến thêm một bước nữa rồi nhá. Lúc trước là 99%, giờ thêm một phiếu của Từ Nguyên là chạm đỉnh 100% rồi. Thầy Lâm viên mãn rồi nhá.”

Lâm An ngượng ngùng cười. Trong lòng anh thực ra cũng có rất nhiều nghi hoặc. Anh cũng như những người khác, chẳng hiểu sao Từ Nguyên lại đột nhiên thay đổi như thế. Hoặc cũng có thể đây chỉ là sự thay đổi tâm tính bình thưởng của tuổi dậy thì thôi, chẳng bao lâu lại về như cũ.

Nhưng cũng đã bốn năm ngày trôi qua rồi mà sự nhiệt tình của Từ Nguyên vẫn không suy chuyển. Có điều, mọi người cũng nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi này chỉ dành cho duy nhất bộ môn Ngữ văn mà thôi. Trong các tiết học khác, tuy rằng cô nhóc không còn gây sự nữa nhưng vẫn là cái nếp cần ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ. Không cần nói dông nói dài, rõ là cho dù trời có sập xuống đây cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Lâm An đúng thật là ‘thụ sủng nhược kinh’, đi cùng với đó là có chút lo sợ bất an —— Thay đổi của Từ Nguyên, không nghi ngờ gì đã giảm rất nhiều áp lực cho anh. Nhưng một người khác mấy ngày nay tin tức đều im bặt khiến trong lòng anh lại càng thêm quẫn bách.

Không có thêm tin gì của Từ Tân. Từ thứ Sáu tuần trước tới thứ Sáu tuần này. Lâm An không dám thừa nhận rằng mình lo sợ và bất an rất nhiều, hơn nữa, sự mong đợi hồi hộp còn càng ngày càng lớn thêm.

Trong đêm khuya thanh vắng, anh còn đoán già đoán non chẳng biết sự đối đãi quá ưu ái của Từ Nguyên với mình có liên quan gì đến người đó không? Thế nhưng cứ mỗi khi ý nghĩ đó lóe lên, anh liền tự dùng tốc độ nhanh nhất có thể cản nó lại. Sau đó sẽ là cảm giác xấu hổ nóng bừng lan ra khắp người. Tâm trạng cứ lên xuống đấu tranh như thế, khiến anh cả đêm khó mà yên giấc.

Dãy số nọ cũng không hiện lại trên màn hình điện thoại thêm lần nào nữa. Không có tiếng chuông ngân dài khi cuộc gọi đến, cũng chẳng có tiếng chuông ngắn khi tin nhắn mới về. Mỗi lần chiếc điện thoại nhỏ trong tay rung lên, Lâm An lại vô thức đỏ mặt. Nhưng phát hiện ra đó không phải là của Từ Tân, anh lại không khống chế được mà thất thần.

Đến mức, vào thứ Sáu khi gần tới giờ tan học, lúc phát sổ liên lạc hàng tuần cho Từ Nguyên, anh suýt nữa thì đã không nhịn được mà muốn hỏi về người ấy.

Từ Nguyên vốn chẳng hay biết Lâm An đang nghĩ gì. Vừa nhận lấy sổ liên lạc từ tay anh xong liền lập tức mở ra xem. Thấy một dòng chữ ngay ngắn trong đó, cô nàng vui vẻ hứa, “Thầy Lâm yên tâm, Từ Nguyên nhất định sẽ làm đủ bài, đảm bảo nộp bài đúng hạn!”

Lâm An đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết lại đầy nhiệt tình của cô bé, liền thu lại cảm xúc không thể cho ai biết kia, áy náy mỉm cười.

Bởi vì thứ Sáu tuần trước, Cát Tĩnh phải đến thành phố khác tổ chức hội thảo trong mười ngày nên kế hoạch kỷ niệm ngày khai trường mà anh định nộp lên bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Kì nghỉ lễ dài đã gần ngày trước mắt, đồng nghĩ với việc Cát Tĩnh cũng sắp về. Lâm An trong lòng bồn chồn, bèn quyết định ở lại trường tối đó để hoàn thiện kế hoạch. Cũng để xua tan sự do dự và lo lắng tích tụ trong lòng.

Trở lại văn phòng vắng vẻ, Lâm An ăn tạm chút sữa và bánh mì, sau đó chuyển điện thoại sang chế độ rung, đặt qua một bên. Anh bắt ép trái tim càng ngày càng đập nhanh của mình phải bình tĩnh lại. Ngồi xuống bàn làm việc, mở máy ra, bấm vào icon PowerPoint. Màn hình ứng dụng dần hiện ra.

Lâm An ngồi im lặng làm việc. Ngoài mặt thì trông bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại không ngừng liếc nhìn màn hình điện thoại. Tất cả bất an bồn chồn trong lòng đều lộ ra.

Bảy giờ hơn, Bành Xuân Lâm vừa cho khối 12 tan lớp tự học muộn, trở về văn phòng thu dọn đồ đạc về nhà.

Tám giờ hơn, sau khi gửi tài liệu giáo trình cho tổ ngữ văn trên QQ xong thì nick cũng tối luôn.

Chín giờ, Lâm An nhìn màn hình PPT trước mắt không thay đổi chút nào, chỉ biết cười khổ, đưa tay bóp trán. Anh lấy đĩa ra khỏi máy, cảm giác giống như bất đắc dĩ phải buông bỏ thứ gì đó vậy, rồi đứng lên cầm áo khoác vắt trên lưng ghế để rời đi. Không ngờ đúng lúc này thì chiếc điện thoại vẫn luôn im lìm đột ngột rung lên.

Lâm An sững sờ một chút, nhìn sang, đã thấy dãy số quen thuộc hiện trên màn hình.

Anh đặt áo xuống, vội cầm điện thoại lên.

“Alo.” Nói ra khỏi miệng rồi mới phát hiện ra hình như giọng mình nghe hơi nóng vội. Anh liền đỏ mặt. Bởi vì sự vui mừng quên không che giấu mà đâm ra luống cuống.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây rồi mới vang lên một tiếng cười khẽ dịu dàng.

Âm thanh ngày nhớ đêm mong vang lên qua điện thoại. Rõ là xa tận chân trời không thể chạm tới được, nhưng lại giống như gần ngay trước mắt. Cổ họng anh cũng khô khốc, hai tai đỏ bừng.

Chỉ một lát sau, anh nghe thấy người kia bảo, “Thầy Lâm à, tôi có chuyện này muốn thỉnh giáo.” Ngừng một chút mới nói tiếp, “Trong nửa đầu cuộc đời tiêu sái tùy ý của chú ba tôi, việc trượng nghĩa nhất trong mắt bạn bè anh em, cũng là chuyện khiến người ta có cái nhìn khác về chú, chính là không sợ gian tà làm anh hùng cứu mĩ nhân. Câu này có chỗ nào sai chăng?”

Lâm An ngơ ngẩn cả người, tim đột nhiên đập gia tốc. Anh mơ hồ nhớ lại đây là một câu trong bài văn mà Từ Nguyên viết trong đề thi thử anh xem tuần trước. Việc dùng cụm từ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ cũng là lỗi diễn đạt duy nhất trong bài mà Từ Nguyên mắc phải. Theo bản năng, anh tính nói gì đó để lấp liếm chuyện này đi, nhưng vừa định nói thì lại nghe Từ Tân hỏi tiếp, “Không phải tôi đã cứu cậu đấy à?”

Lâm An lại ngây ra. Chờ tới lúc hiểu câu hỏi ám chỉ của người nọ, mặt anh liền thoắt cái đỏ bừng lên.

Anh ấp úng, đầu óc cũng bởi vì câu hỏi mơ hồ không rõ kia mà trở nên trống rỗng.

Ở đầu dây bên kia, Từ Tân bật cười, nhẹ giọng nói, “Tôi đang ở trước cổng Thúy Phương Uyển đây, xuống đi dạo một lát không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.