Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 13-14



Các bạn đang đọc truyện Chương 13-14 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chương 13:

Ngoại ô thành phố Lục Giang.

Một chiếc xe hơi đang di chuyển trong con đường vắng vẻ và tĩnh lặng, sau đó liền ngừng trước cửa một căn biệt thự.

Hà bí thư bước xuống xe, sau đó được quản gia đưa vào bên trong. Biệt thự gồm 3 tầng, tường trắng ngói đen, thiết kế theo phong cách Châu Âu, sân vườn được thiết kế vô cùng xinh đẹp, cây cối đan xen, xanh ngắt tươi tốt, làm người khác cảm thấy như bản thân đang đi dạo ở một thị trấn Bắc Âu,

Vòng qua rừng cây nhỏ, trước mắt Hà bí thư nhanh chóng rõ ràng, phía bên biệt thự có một hồ nước, sóng nước bên trong gợn từng con sóng nhỏ, mấy con cái chép đỏ tươi bên trong đang vui sướng tuần tra lãnh địa của chính mình. Bên cạnh hồ nước có bóng dáng một người đàn ông, bộ dáng nhàn nhã đang thảy đồ ăn cho cá. Cá chép tụ trước mặt hắn một đám, vồ vập ăn đồ ăn đang trôi nổi trên mặt nước.

Này nam tử chính là biệt thự chủ nhân, cũng là người mà Hà bí thư muốn bái phỏng hôm nay.

Bề ngoài người nam tử không đến 30, nhưng cả đầu lại bạc trắng, làm tuổi tác của hắn có chút khó đoán nếu nhìn từ xa. Ngũ quan sắc bén, mày kiếm mắt sáng, không khác gì một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ.

Nhưng ông trời không ưu ái bất kì ai, có lẽ không cho tạo ra một thứ quá mức hoàn mỹ, nên nam tử tuấn mỹ này lại đi đứng không tốt, chỉ có thể ngồi xe lăn để di chuyển.

Tuy biết hắn đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến Hà bí thư kinh hồn táng đảm. Cố gắng hít sâu một hơi, gom hết cản đảm mà bước lên, “Xin chào Diêm đạo, đã lâu không gặp, ngài còn nhới tôi không?”

Nam tử nâng lên đôi mắt mà nhìn về phía phát ra giọng nói. Thời điểm hai mắt giao nhau, Hà bí thư cảm thấy có ngọn gió lạnh lướt qua sống lưng, bản thân không khác gì con thỏ nhỏ dưới cặp mắt của chim ưng, sắp thành món ăn của đối phương, vừa nhỏ bé lại vô cũng đáng thương.

“Thiên Thế ảnh nghiệp Hà bí thư.” Nam tử nâng lên khóe môi, “Ngài chính là không có việc gì không đăng tam bảo điện. Hôm nay lại đến tìm tôi hẳn là có chuyện quan trọng?”

Hà bí thư đang muốn mở miệng, nam tử lại nâng lên một ngón tay, ý bảo y đừng lên tiếng.

“Để tôi đoán xem, có phải vì 《 bạn không biết cái chết là gì》 đúng không?”

Hà bí thư hơi hơi kinh ngạc: “Ngài như thế nào biết?”

Y vẫn chưa nói gì, sao nam tử này lại biết được? Là có người mật báo trước rồi hay sao? Hay là, hắn có khả năng đọc tâm người khác?

Nam tử vẫn bộ dạng nhàn tản, mà thả thức ăn cho cá.

“Trên mạng không phải dạo gần đây đều ồn ào chuyện này sao? Đạo diễn cùng biên kịch đều từ chức tập thể. Hơn nữa Hà bí thư lại đích thân đến đây… không phải vì bộ điện ảnh kia sao, chẳng lẽ rảnh rỗi đến thăm người tàn tật là tôi?”

Hà bí thừ không khỏi cười gượng hai tiếng, trong lòng chỉ dám thầm nói, ai dám đem người trước mặt thành người tàn tật mà đối đãi chính là ngại mệnh mình quá dài hay sao?

Nam tử này tên là Diêm Dục, là vị đạo diễn trẻ tuổi nổi danh nhất nước, ra mắt đến nay chỉ quay đúng hai bộ điện ảnh, một bộ lấy đề tài văn nghệ nhưng gom không ít giải thưởng lớn nhỏ trong ngoài nước, một bộ là phim thương mại nhưng lại đứng top 1 doanh thu phòng vé, có thể nói là truyền kì trong giới thương nghiệp.

Diêm Dục là con trai út của tổng tài Diêm Phong của tập đoàn Diêm thị, trong nhà đứng hàng thứ 4, phía trên còn hai anh lớn và một chị. Nghe nói khi vừa sinh ra thân thể Diêm Dục đã ốm yếu, một đầu tóc bạc trắng, từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Cũng vì là con út, nên nhận được sự thương yêu, dù lớn lên là một phú nhị đại chơi bời lêu lỏng, không đụng vào tệ nạn xã hội thì cũng có thể an nhàn sống qua cả đời. Nhưng Diêm Dục vẫn có lí tưởng của bản thân, sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã thi vào học viện nghệ thuật, theo ngành đạo diễn.

Nhưng Diêm Dục ở năm hai mươi tuổi đã có bước ngoặc của chính mình. Khi Diêm Phong cùng hai người con lớn bị tai nạn trên máy bay riêng của chính mình, tập đoàn Diêm thị lúc đó lập tức lâm vào chuyện tranh đấu nội bộ. Vì thế Diêm Dục năm đó từ một sinh viên đã trở về nước, dưới sự trợ giúp của chị gái là Diêm Xán ổn định tình thế, phòng ngừa quyền lực rơi vào tay những chú bác họ hàng.

Cũng chính khi đó, mọi người mới biết được, Diêm Dục không chỉ là một phú nhị đại. Mà hắn…… Phi thường tà môn.

Về nước ngày đầu tiên, tham gia lễ tang, một thân thích trong Diêm gia có mắt không tròng nhìn thái tử gia mà nhầm thành thái giám, lên tiếng chửi rủa nói thái tử gia là họ hàng nghèo dưới quê lên xin tiền. Sau đó vài ngày, người họ hàng kia cứ thế đi bộ mà bị mèo cào đến đui cả mắt.

Về nước ngày thứ ba, xe lăn của Diêm Dục bị kẻ khác động tay, khiến hắn ngã bị thương. Thời điểm hắn nằm việna, thì một vị thúc thúc trong Diêm gia chết đuối trên song Lục Giang. Cảnh sát khám nghiệm tử thi và hiện trường cùng camera theo dõi thì phát hiện, người đó đang câu cá thì tự trượt chân. Nhưng tà môn chính là nước bờ sông chưa đến đầu gối, vậy mà có thể chết đuối.

Diêm Dục trợ giúp chị gái đem tập đoàn Diêm thị bị chia năm xẻ bảy nhanh chóng hợp lại như cũ, những quản lí cấp cao cũng nhanh chóng thay máu, đem toàn bộ quyền lực trong tập đoàn nắm trong lòng bàn tay. Xong hết mọi chuyện hắn mới trở lại nước ngoài tiếp tục khóa học đạo diễn của chính mình, sau khi tốt nghiệp mới trở về nước mà bắt đầu sự nghiệp.

Khi đó tư lịch hắn còn thấp. Một tiểu sinh lưu lượng lại ỷ vào bản thân có độ nổi tiếng mà chơi đại bài, mỗi ngày mặt trời treo đỉnh đầu mới ung dung đến trường quay, khiến toàn bộ đoàn làm phim cùng những vị diễn viên gạo cội phải chờ đợi dưới cái nắng hè chói chang. Diêm Dục mắng vị tiểu sinh kia vài câu, thì gã lại thẳng trước mặt mà trào phúng Diêm Dục, “Tôi đến diễn cho cậu cái bộ điện ảnh này đã là nể mặt cậu rất nhiều rồi, cậu không thấy fans đến coi phim của mình là vì tôi sao? Không cảm tạ tôi thì thôi còn dám lớn tiếng hả?”

Nói mạnh miệng là thế, nhưng mấy ngày sau đó khi vị tiểu sinh này đi tham gia một chương trình khác, bỗng nhiên khuôn mặt của gã chảy ra – đúng vậy, chỉ có thể nói là ‘chảy ra’ để hình dung cho đúng cảnh tượng lúc ấy. Gã ta từng phẫu thuật thẩm mỹ, tiêm botox. Mũi giả bị sụp, làn da được kéo căng cũng lỏng lẻo chạy xệ, một thanh niên trẻ tuổi bỗng dưng hóa thành một đại thúc trung niên, đến khoa học cũng không thể chứng minh được điều này.

Trên internet lấy được tin cũng nhanh chóng điều tra rồi moi ra được, vị tiểu sinh kia không chỉ phẫu thuật thẩm mỹ mà còn khai gian tuổi, rõ ràng đã hơn 30 mà lại khai bản thân chỉ mới 22. Sau khi gương mặt của vị tiểu sinh đó chảy ra, quả thật đúng với dung nhan thật của gã. Các fans của gã cũng nhanh chóng thoát, còn xoay ngược lại thành anti fans, mà vị tiểu sinh đó qua vài năm cũng không còn nghe được tên tuổi gì.

Nhưng cái thanh danh tà môn của Diêm Dục cũng không phài từ đó. Cái danh xưng này là từ Mạc Hà, một cái web khá nổi tiếng tự xưng là không gì không biết không gì không hiểu.

“Diêm Dục bát tự tà môn, là Thiên Sát Cô Tinh, khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà.”

“Diêm Dục có một tập đoàn ám vệ, chuyên xử lí những người hắn không thuận mắt.”

Trên mạng có thể nói có không ít thuyết âm mưu, quái đàm cùng mê tín. Không cần biết cái đó có thật hay không, netizen đều nhất trí mà nhận thức chung một điều: Đừng nên trêu chọc Diêm Dục, nếu không muốn bản thân chết không biết nguyên do.

Mà bên này mời Diêm Dục làm đạo diễn bộ phim Bạn không biết cái chết là gì, chính là muốn lấy độc trị độc.

Vì nếu bộ phim quay không tốt thì họ sẽ bị Mạn San trả thù. Giờ có Diêm Dục thì đã có thể trấn ải!

Hà bí thư vẻ mặt ôn hoà, mang theo ngữ khí khen tặng: “Lão tổng chúng tôi luôn nói Diêm đạo chính là thanh niên tài đức vẹn toàn. Bộ điện ảnh này có độ thảo luận quá cao, những vị đạo diễn khác đều thấy áp lực lớn khi nhận, nhưng với Diêm đạo nhất định không thành vấn đề.”

Diêm Dục sao không hiểu ý tứ của Thiên Thế ảnh nghiệp? Ở đâu ra chuyện nhìn trúng tài hoa của hắn, rõ ràng đem hắn thành thú trấn mộ.

Đối với bộ điện ảnh khác, nhất định Diêm Dục từ chối, thậm chí có thể âm dương quái khí đối phương vài câu. Nhưng đối với tác phẩm《 bạn không biết cái chết là gì?》 thì hoàn toàn không giống nhau.

Nguyên nhân thì có 3. Một, chính là Diêm Dục đã đọc qua nguyên tác và vô cùng bội phục với bố cục và văn phong bên trong, cũng không phải chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ đem nó cải biên thành một bộ điện ảnh.

Hai, chính là chuyện mưu sát li kỳ kia đã gợi lên hứng thú của hắn.

Còn điều thứ ba…

Diêm Dục cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trên đầu gối, hắn lúc đó vô cùng tìm được một trang web đang thảo luận những cảnh bị xóa trong tập 2 của chương trình 《 ai là Thông Linh Vương 》. Trong đó có một đoạn clip ngắn, một thiếu niên bận đạo bào đứng đối mặt với hung thủ giết người đang phát rồ, nhưng bộ dáng của thiếu niên lại vô cùng thong dong, nhàn nhã không sợ thứ gì.

Dáng đứng đĩnh bạc như tùng, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp… khiến Diêm Dục cảm thấy bản thân sinh ra một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Từ thời mới dậy thì, Diêm Dục thường xuyên trải qua một cơn mộng kì quái.

Trong mộng, hắn có thể tự do bay khắp nơi. Hắn thường thừa lúc ánh trăng mà bay đến bên người một thiếu niên, sau đó hôn người kia thật sâu, hôn từng tấc da thịt của người kia. Trong giấc mộng hắn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, mỗi lần tỉnh mộng thân thể lại sinh ra vài phản ứng khó mở miệng.

Lúc đó Diêm Dục chỉ nghĩ bản thân đang trong thời kì phát triển, nên mộng tinh cũng chỉ là chuyện thường nên không qua quan tâm. Càng lớn, thì chuyện cần lo càng nhiều, không còn tâm trí thản thơi, nên giấc mộng đó cũng dần giảm bớt.

Chỉ là khi nhìn thấy thiếu niên bận đạo bào trên màn hình, thì khuôn mặt thiếu niên lại như nhập vào khuôn mặt mờ ảo trong giấc mộng của hắn.

Đêm hôm đó, hắn lại nằm mộng. Và khuôn mặt người thiếu niên được hắn cẩn thận nâng niu hôn sâu chính là thiếu niên trong đoạn clip kia.

Sau khi tỉnh giấc, Diêm Dục cũng nhận ra phần lưng mình ướt đẫm mồ hôi, thân thể trướng đau làm hắn vô cũng kinh ngạc. Lần đầu tiên trong đời, hắn lại nhìn người trên video mà thỏa mãn, không phải mỹ nhân nào mà lại là một vị tiểu đạo sĩ trong chương trình giải trí.

Cái này làm cho Diêm Dục hoài nghi chính nhân sinh của mình.

“Diêm đạo, ý ngài như thế nào?” Hà bí thư thấy Diêm Dục không nói một lời, lấy can đảm mà hỏi

Diêm Dục từ suy nghĩ hỗn loạn, giương mắt nhìn Hà bí thư.

“Tôi có thể nhận.” Hắn trầm giọng nói, “Nhưng tôi cũng có 3 yêu cầu.”

“Ngài cứ việc nói.”

“Thứ nhất chính là kịch bản tôi muốn sửa thế nào thì sửa. Còn cuối cùng biến thành cái gì cũng không ai có quyền được dị nghị.”

Hà bí thư vội vàng gật đầu, vì cái này đã dự liệu từ trước. Diêm Dục chính là một vị đạo diễn có cá tính mạnh, kịch bản sửa không hợp ý hắn là không quay. Nếu sửa tốt, thì sẽ thành một bộ điện ảnh mới hoàn toàn. Nhưng sửa không tốt thì… Mạn San lão sư, oan có đầu nợ có chủ, có gì cô cứ đến tìm Diêm Dục!

“Điều thứ hai.” Diêm Dục nói, “Tôi có ekip của chính mình, tôi muốn chính ekip của mình tiếp nhận toàn bộ hạng mục trong bộ điện ảnh này.”

“Đương nhiên có thể. Lão tổng cũng đã nói, khi quay phim thì mọi chuyện do Diêm đạo định đoạt.” Hà bí thư biết rõ Diêm Dục đóng phim khi xưa nay nói một không hai, người vi phạm…… Người vi phạm đều biến thành tế phẩm của hắn, kết cục không cần đề cập đến.

“Điều thứ ba” Diêm Dục cầm điện thoại lên, sau đó đem màn hình đưa trước mặt Hà bí thư, “Tôi muốn người này đến casting!”

Chương 14:

“Niên bảo của tôi, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?”
Nhạc Kỳ Niên sáng sớm đang tụng kinh, nhận được điện thoại của Đường Vũ Thành vừa bắt lên đã nghe cái giọng cao vút lủng cả màng nhĩ.

Cái xưng hô “Niên bảo” này đúng là làm cậu dựng hết cả da gà.
“Vậy nghe tin xấu trước đi.” Nhạc Kỳ Niên cố nhịn sự ghê rợn mà nói.
“Chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》vì nháo ra mạng người, nên bị bộ thông tin và truyền thông chỉnh đốn và cải cách, nói là phải ngưng trong vòng 1 tháng.”
Cái tin này đối với một show giải trí quả thật là một đòn chí mạng.

Ngưng 1 tháng, nói nghe thì dễ nhưng đối với giới giải trí hiện tại ngày ngày đều xuất hiện chương trình mới, thì ngưng một tháng còn ai nhớ đến cái chương trình này là gì nữa hay không?
“Vậy tin tức tốt là gì?” Nhạc Kỳ Niên hỏi tiếp.
“Đoàn làm phim《 bạn không biết cái chết là gì》trực tiếp chỉ tên cậu đi casting! Hôm nay cậu có thể tới công ty một chuyến hay không? Vì lúc kí hợp đồng, tư liệu cá nhân của cậu vẫn chưa điền đầy đủ, lần này đến sẵn tiện điền luôn một thể.”
Khó trách Đường Vũ Thành vui đến như vậy.

Vì tháng trước, Nhạc Kỳ Niên còn ngồi lết ở cầu vượt mở quán đoán mệnh, một quẻ có 10 đồng.

Vậy mà một tháng sau, đã nổi tiếng khắp mạng xã hội, thậm chí không cần người quản lí là y bắc cầu, mà đã có một đoàn làm phim lớn trực tiếp chỉ tên đi casting.
Bên này Nhạc Kỳ Niên nghe xong cũng vô cùng vui vẻ.

Vì cậu biết đóng phim sẽ có thù lao, mà có thù lao thì lúc đó cậu có thể dọn đến một chung cư có hoàn cảnh tốt hơn, có thể ăn nhưng món ngon mình thích.

Nhất là món cơm chiên của Lưu Ký, ăn một tháng cậu vẫn không thấy ngán, ngon vô cùng!
Nhưng dù gì cũng chỉ là casting, cái kỹ thuật diễn của cậu liệu có thể lấy được nhân vật đó? Nhạc Kỳ Niên vuốt cái bụng phẳng phiu của chính mình…!à không, cậu vuốt lương tâm mới đúng.

Đến cả nguyên chủ còn không có cái kỹ năng này chứ nói chi đến cậu.

Một thiên sư đến từ 700 năm trước.

Thật ra trước đó Nhạc Kỳ Niên đã xem qua mấy bộ web drama của nguyên chủ, quả thật cái kỹ thuật diễn nát đến nổi chính cậu còn thấy mắc cỡ giùm.

Quả thật những người xem đến hết bộ phim của nguyên chủ chính là người có ý chí sắt thép.
Tụng xong kinh, Nhạc Kỳ Niên thay đồ, sau đó đi ra lấy xe đạp công cộng một đường chạy thẳng đến công ty.
Đậu xong xe đạp, bước vào trong tòa nhà Thần Hi, thì Nhạc Kỳ Niên đã thấy một nam nhân chống nạng đang khập khiễng đi đến hướng thang máy.
“Huynh đài cần trợ giúp hay không?” Nhạc Kỳ Niên hướng nam nhân vươn tay.
“Muốn muốn, cảm ơn, giúp tôi ấn tầng 15.” Nam nhân nhanh chóng chụp lấy cánh tay của Nhạc Kỳ Niên.
Khi quay sang thấy diện mạo của cậu, nam nhận không khỏi “A” lên một tiếng.
“Cậu chính là Nhạc Kỳ Niên đúng hay không?” Hai mắt nam nhân tỏa sáng nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên, “Tôi đã xem qua những video có cậu, quả thật quá tuyệt vời! Anh Đường quả thật không nhìn lầm người!” Nam nhân miệng thì lải nhải, tay thì nắm chặt cánh tay của Nhạc Kỳ Niên: “Lúc trước tôi nghe nói cậu thay tôi tham gia chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》, tôi khá là mất hứng, vì nghĩ cậu đoạt tài nguyên của mình, nhưng hiện tại tôi xin tâm phục khẩu phục.

Cậu…!Cậu thật sự biết cái kia sao?”
Giọng của nam nhân bỗng hạ nhỏ, thần bí mà nói tiếp: “Có thể chỉ cho tôi không?”
Nhạc Kỳ Niên nghe người nam nhân xổ một tràng có chút ngơ ngác, nhưng cũng nhanh chóng biết được người trước mặt là ai
“Bạch Thắng?” Nhạc Kỳ Niên hỏi
“Là tôi, là tôi!” Nam nhân tươi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng sứ trắng đều tăm tắp.
Quả thật chính là Bạch Thắng, một nghệ sĩ dưới trướng của Đường Thành Vũ, trước đây không lâu đi Thụy Sĩ trượt tuyết đến gãy mẹ cái chân, sau đó bắt buộc phải rời khỏi chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》.

Cũng nhờ thế mà Nhạc Kỳ Niên mới có thể thay y thế vào chỗ trống.
Bạch Thắng cao hơn 1m85, khí chất sạch sẽ, tính tình rộng rãi, mấy năm nay trong giới giải trí tiểu sinh xuất đạo đều đi theo hướng âm nhu, hiếm lắm mới có một diễn viên thuộc hệ mạnh mẽ thể thao như Bạch Thắng.

Xuất đạo với vai nam chính trong vài bộ điện ảnh, cứ thế y một bước đi thẳng lên trong giới giải trí.
Nhạc Kỳ Niên nhìn tướng mạo nam nhân trước mặt, phát hiện người này quả nhiên là phúc tướng.

Ấn đường no đủ minh khiết, hai hàng lông mày thon dài, đỉnh mũi tròn đều, môi hình cung, màu sắc hồng nhuận, như giương cung ngưỡng nguyệt, đủ để nói lên người này lòng dạ rỗng rãi khí lượng phi phàm, mệnh trung mang tài, sự nghiệp phát triển không ngừng, đặc biệt chính là vô cùng trọng nghĩa khí, bạn bè gặp nạn nhất định không tiếc cả mạng sống để giúp đỡ, cũng vô cùng trọng tình.
Cái không hoàn mỹ chính là chân núi u ám, có sương đen bệnh tật vờn quanh, khó tránh trượt tuyết cũng có thể gãy chân.
Thời điểm đứng trong thang máy, Bạch Thắng vẫn luôn nói: “Người đại diện của chúng ta đều là anh Đường, vậy chúng ta chính là tiền bối hậu bối rồi! Cậu có gì không hiểu cứ hỏi tôi đừng ngại, tôi nhất định nói hết không giấu giếm nửa lời!”
Trong Thần Hi thì Bạch Thắng được không ít người yêu mến, cơ duyên vô cùng tốt.

Nên khi bước lên tầng, nhân viên thấy y đều nhiệt tình cười chào hỏi.

Bạch Thắng cũng gật đầu với từng người mà chào trở lại.

Dùng câu mà Nhạc Kỳ Niên vừa học được ở cái thế giới này, thì Bạch Thắng chính là người hướng ngoại.
Nhạc Kỳ Niên dìu Bạch Thắng bước vào văn phòng của Đường Vũ Thành.

Cửa vừa mở Đường Vũ Thành cũng ngước mắt lên, thấy người khập khiễng đang bước vào liền lập tức nói móc: “Ây cha cha, ai đây nhỉ? Đây không phải kiện tướng trượt tuyết của chúng ta hay sao?”
Bạch Thắng vừa nghe thì mặt chảy dài như khổ qua, rên rĩ lên tiếng: “Anh Đường đừng nói nữa mà, em sai rồi, em thật sự sai rồi.

Nếu biết trượt tuyết có thể gãy chân, sao em dám đi trượt cơ chứ?”
Đường Vũ Thành cũng không có ý định mắng mỏ, nên khịa hai câu sau đó cũng chuyển đề tài.
“Cậu cùng Tiểu Nhạc quen nhau sao? Vậy thì tốt rồi, mắc công anh phải giới thiệu.

Lần này đoàn làm phim 《 bạn không biết cái chết là gì》 tìm Diêm Dục làm thần thú trấn cửa, nhưng hắn thật sự vô cũng nghiêm khắc, nên hai cậu nhận được kịch bản thì nhất định phải làm tốt nhất có thể, tranh thủ lấy được cái nhân vật kia.”
“Hai nhân vật lận sao?” Bạch Thắng tự chỉ vào chính mình lại nói, “Em cũng đi casting ư?
Y vừa khệ nệ vừa ngồi lên sofa mà rên rĩ, đem nạng để qua một bên, chân bó bột đặt lên bàn thấp, “Anh Đường, em còn bó bột mà.”
Đường Vũ Thành vừa nghe không khỏi trừng mắt nhìn y, “Casting chỉ cần cậu ngồi nói, có chân hay không khác gì nhau? Đến lúc bắt đầu quay, chân cậu còn chưa khỏi, anh đánh cho nó què luôn.”
Bạch Thắng không khỏi mếu máo, xoay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên: “Cậu nhìn đi đây mới là khuôn mặt thật của đám tư bản! Chúng ta chỉ là dân làm công, nên cần liên hợp chống tư bản nha!”
“Cút! Cút! Cút! Đừng có làm hư Niên bảo của anh!” Đường Vũ Thành xua tay đuổi Bạch Thắng.
Cũng đưa đến hai văn bản riêng biệt đưa hai người, sau đó nhìn Bạch Thắng nói: “Đạo diễn mới đã sửa lại kịch bản, tăng thêm nhân vật cho bản điện ảnh, hiện đang casting nhân vật đó, nên anh đề cử cậu.”
Nhạc Kỳ Niên nhận văn bản, mở ra trang đầu tiên liền thấy đúng là kịch bản casting, nó chỉ vỏn vẹn có vài dòng ngắn.
“Nhân vật này rốt cuộc có địa vị gì?” Bạch Thắng vừa đọc thì vô cùng kinh ngạc.
“Trước mắt nhân vật này vẫn còn trong vòng bí ẩn, chỉ có danh hiệu, đó chính là Nhân vật thần bí Giáp và Nhân vật thần bí Ất.

Bất quá đạo diễn chấp bút lần này trong kịch bản chính là Diêm Dục, hai nhân vật này nhất định là chìa khóa quan trọng nhất trong bộ phim.”
Trong trí nhớ của Nhạc Kỳ Niên, thì quả thật có cái tên Diêm Dục này, nhưng chỉ là mỗi cái tên mà thôi.
Nhìn kịch bản trong tay.

Nhân sinh lần đầu tiên diễn xuất, cậu có thể làm được không? Nếu không bắt được nhân vật này Đường Vũ Thành có đánh cậu gãy chân luôn không? Ô ô cái giới giải trí này đáng sợ quá đi mất!
“Bần đạo không biết diễn xuất!” cậu hướng khuôn mặt sầu khổ qua phía Bạch Thắng mà nói.

“Lần này không biết thì học, chứ cậu đừng ngẫu hứng phát huy giùm tôi.

Thành thật dựa vào kịch bản mà diễn.” Đường Vũ Thành dùng sức chọt vào kịch bản, giống như làm vậy thì Nhạc Kỳ Niên có thể đem tất cả bên trong học thuộc lòng, “Phim điện ảnh không giống với show giải trí.

Ở chương trình giải trí cậu có thể ngẫu hứng phát huy, chỉ cần tiết mục đạt hiệu suất người xem cao là được, không ai dám nói gì cậu.

Nhưng phim điện ảnh lại khác, thuộc lời thoại chính là kiến thức cơ bản.

Cậu đừng học theo những minh tinh lưu lượng, kịch bản cũng không thèm học há miệng chỉ biết đếm 12345, cuối cùng phải chèn giọng nói của diễn viên phối âm.

Quan trọng nhất chính là –“
Đường Vũ Thành hạ giọng, thần sắc quỷ dị, “Đạo diễn là Diêm Dục.

Cậu có biết hắn trong giới có biệt danh là gì hay không?”
Nhạc Kỳ Niên lắc đầu như trống bỏi.

Khẳng định không phải là cái danh hiệu tốt đẹp gì.
“Kêu là bạo quân.” Ngữ khí của Đường Vũ Thành như người mẹ đang kể chuyện ông ba bị hù con trai mau đi ngủ, “Bất luận địa vị và thân phận thế nào, ai dám làm trái ý của hắn, nhẹ thì bị hắn khai trừ khỏi đoàn làm phim, nặng thì không chết cũng bị thương.

Kịch bản của hắn không ai dám sửa loạn, cậu hãy vì cái mạng nhỏ của mình mà cố gắng học thuộc kịch bản đi!”
Nhạc Kỳ Niên gật đầu xém chút trật cả khớp cổ.

Anh Đường vì tiền đồ của cậu mới nói như vậy.

Bản thân cậu là một thiên sư cũng muốn ngâm nga kinh thư chú ngữ, nên lời kịch đối với cậu cũng không quá khó, cái khó chính là thanh âm và tình cảm trong đó không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Đường Vũ Thành đương nhiên cũng nhìn ra sự khó xử của Nhạc Kỳ Niên, nên hạ giọng nói: “Công ty cũng chuẩn bị vài khóa học diễn xuất.

Giáo viên dạy diễn xuất sẽ chỉ dạy cậu mấy ngày này.

Nhất định phải qua đợt casting này.

Mà anh nghe nói Diêm đạo cũng là một giáo viên diễn xuất tốt, cậu đi theo hắn nhất định kĩ thuật diễn cũng có thể tiến bộ.”
“Cần giáo viên làm gì? Em dạy cậu ấy cho!” Bạch Thắng vô cùng hào hứng mà nói.
Đường Vũ Thành không khỏi hừ một cái khinh thường, “Cậu bớt tự dát vàng vào mặt đi, lo cái chân của mình cho tốt.”

“Em nghiêm túc mà! Em dạy Niên Bảo diễn xuất, Niên Bảo dạy em đạo thuật.

Chúng em là bắt tay hợp tác, cùng nhau bước đến tương lai tươi đẹp!” Bạch Thắng vươn ngón tay cái lên.
“Bước đến tương lai tươi đẹp cái đầu cậu!”
***
Cuối cùng Bạch Thắng vẫn không thể trở thành giáo viên của Nhạc Kỳ Niên, còn bị Đường Vũ Thành thóa mạ một hồi.

Đường Vũ Thành cũng cho Nhạc Kỳ Niên điền vào tư liệu cá nhân của chính mình, chính là điền xong y cũng không nhìn lại mà trực tiếp gửi đến hộp thư của đoàn làm phim 《 bạn không biết cái chết là gì 》
Đường Vũ Thành tâm tình khá tốt, nên mời cả hai người cùng đi ăn một tiệm đồ Nhật cao cấp.

Nhạc Kỳ Niên chính là lần đầu tiên ăn món Nhật, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng cậu lại cảm thấy cái này khá ít…
Cùng thời gian tại một nơi khác ở Lục Giang thị.
Diêm Dục nhận máy tính bảng có sơ yếu lí lịch của diễn viên từ tay của quản lý.
Hắn trực tiếp lướt đến phần sơ yếu lí lịch của Nhạc Kỳ Niên, từ đầu đến đuôi đọc tỉ mỉ một lần.
Đúng la giống với những gì hắn đã tìm thấy trên baidu.

18 tuổi xuất đạo với chương trình tìm kiếm tài năng, sau đó ký hợp đòng với Truyền Tước giải trí, diễn qua vài bộ web drama, sau đó mai danh ẩn tích.

Lần thứ hai xuất hiện, đã hóa thân thành đại sư giới huyền học, trong chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》 là người nổi tiếng nhất.
Thay đổi rất nhiều, thậm chí có người còn đùa giỡn mà nói cậu ta bị người tu đạo đoạt xá.

Diêm Dục lại thấy đây là chuyện vô cùng bình thường, rõ ràng là công ty mới đã lên trước hình tượng cho cậu ta nhắm tới.

Trước đó, Nhạc Kỳ Niên là người vô cùng nhạt nhòa, trong cuộc thi tìm kiếm nhân tài cũng không có gì xuất sắc.

Hiện tại đi theo lộ tuyến thiên sư, ít nhất cũng khiến người khác để ý.
Ánh mắt Diêm Dục nhìn qua khung tình trạng hôn nhân.
Trong khung đó chỉ có hai chữ, nhưng trực tiếp khiến hắn đơ người.

Đồng tử cũng cứng đơ.
– – độc thân, đã kết hôn, ly dị, tang ngẫu bốn cái lựa chọn, Nhạc Kỳ Niên lại viết là “Tang ngẫu”.
Tang ngẫu: có thể nói chính là chồng(vợ) mất, khi vợ(chồng) còn sống không li dị..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.