Sự Tái Sinh Của Long Thần

Chương 27: C27: Chap 27



Các bạn đang đọc truyện Chương 27: C27: Chap 27 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Mình xin công bố kết quả câu hỏi kỳ trước :VVV

Chúc mừng bạn Black_Evil_God  đã trúng giải, à nhầm, trả lời đúng câu hỏi kỳ rùi :VVV

Thằng con cả của Nhị thúc (em trai Gia chủ) tên Hàn Huy nha :VVV

Sau đây là chuyên mục khoe tranh :VVV (vẽ lúc nhà cúp điện :v)

Tranh galaxy màu bột đó mấy thím :v. Nhà ta không có màu nước hay phấn tiên để vẽ đâu nên xài màu bột :v

Vẫn là galaxy nhưng nhiều màu và nội dung hơn :v. À còn về chất liệu thì y như tấm đầu đó :v. Màu bột tiếp tục :v. Tấm này chụp hơi tối, thông cảm nha =)))

——————————————————

~~~POV main~~~

Tôi được Trúc Ly tỷ tỷ dắt đến biệt viện của phụ thân, mẫu thân. Nhìn kỹ thì cái biệt viện này thật sự chỉ Gia chủ mới dám ở thôi. Nói tới cái nơi nó được xây là thấy đặc biệt nhất rồi. Nằm đâu không nằm lại nằm “chễm chệ” giữa Hàn gia. Chưa nói tới cái độ to của nó nữa…Nói sao ta…rộng vãi luôn á má ơi!

*Cốc cốc*(tiếng gõ cửa)

“Nô tỳ Trúc Ly, dẫn thiếu chủ đến ạ”(Trúc Ly)

Ngỡ đâu câu tiếp theo được phát ra từ phía sau cánh cửa là một giọng nói uy nghiêm kiểu như: “Được rồi, ngươi lui đi” hay “Vào đi”…Nhưng đếu đâu mấy bạn ơi. Cuộc đời đâu có được như trong tưởng tượng.

Từ phía cánh cửa phát ra một cảm giác im lặng trầm lắng đến khó tả…mà nói toẹt ra thì chúng tôi đang bị cho ăn bơ. Đứng đợi hơn 5 phút, cuối cùng thì đã có động tĩnh.

*Rầm!*

Cánh cửa mở bung ra một cách mạnh bạo, tội nó quá. Nhìn cánh cửa lúc này như muốn rớt xuống đất. À thôi lạc đề rồi, trở lại với người mở cánh cửa đó, chắc chắn không ai khác ngoài Hàn gia Gia chủ-Hàn Khương cả. Cơ mà bây giờ tôi phải gọi ông ta là…phụ thân!

Ông ta nhào tới tôi nhanh chóng như một con báo đang săn mồi. Vồ lấy tôi mạnh bạo. Hình ảnh lúc này trong đầu tôi là một con báo đang “cạp” lấy con mồi ngon của nó. Cơ mà không nhé! Nhìn thấy ông ta lao vào mạnh thì mạnh lắm, nhanh cũng nhanh lắm nhưng sự thật rằng ông ta ôm tôi rất nhẹ nhàng, không phải cái kiểu ôm “hổ báo cáo chồn” như tưởng tượng.

“Á á á!!! Cuối cùng ta cũng có một đứa hài tử nỗi dõi rồi!!! Hài tử ngoan cho ta ôm cái nào”(Hàn Khương)

*Choang*

Tôi nghe thấy một âm thanh vỡ nát của trí tượng tượng. Moá?! Cái quéo gì đang xảy ra thế này? Ổng là phụ thân tôi á hả? Gì mà mất hình tượng thế? (Tác: thêm 1 hình tượng ông bố quyền cao chức rộng bị phá huỷ :>)

Ủa mà lạ nhỉ? Ổng hỏi tôi cho ổng ôm một cái trong khi hiện tại tay chân tôi đang bị khoá bởi ổng. Đã ôm rồi còn hỏi cho ôm? Lạ nhỉ? (Tác: khó hiểu không =))) không hiểu thì ráng vắt óc tự hiểu nha =))))

“Ể? Ể? Ông là ai?”(Thiên Long)

Tôi phải tỏ vẻ không biết gì như một đứa trẻ nữa, mệt mỏi ghê cơ á.

“Ta là phụ thân của con đây! Từ giờ con là hài tử của ta, con sẽ không cô đơn nữa đâu, chắc trước kia khi ở trên trời con cô đơn lắm nhỉ? Nhưng đừng lo, từ bây giờ con đã có gia đình, con sẽ không cô đơn nữa đâu!”(Hàn Khương)

Ông làm như ông biết hết về tôi vậy á, trước kia ta đây cũng có gia đình đàng hoàng nhá! Thôi, có lẽ không nên nhắc lại nữa…càng nhắc càng nhớ tụi nhóc quá…thôi bỏ đi, từ từ sẽ tìm kiếm chúng sau vậy…

“Ông là phụ thân của tôi?”(Thiên Long)

“Phải, phải! Từ giờ ta là phụ thân của con đây!”(Hàn Khương)

Uầy! Mệt chết đi được! Lại phải giả vờ như trẻ con!

“Vậy mẫu thân của con đâu?”(Thiên Long)

“Đây đây, theo ta”(Hàn Khương)

Ông ta dắt tôi vào bên trong. Nhìn xung quanh, tôi nhận ra căn phòng này thực sự vô cùng lớn. Nhắm chừng gấp đôi phòng của tôi.

Dần dần, mắt tôi đảo hết một vòng căn phòng và cuối cùng dừng lại ở phía bàn trang điểm.

Phía bàn trang điểm, một người phụ nữ chừng 20 tuổi đang ngồi quệt son quệt phấn cho cuộc đời bớt nhạt, à nhầm, trang điểm cho khuôn mặt mình thêm xinh đẹp. Cô ấy rất đẹp, vừa đẹp mà lại còn trẻ. Đàn ông nhìn vào mà không thèm mới lạ. Ủa mà khoan! Phụ thân bảo mẫu thân ở trong đây mà ở đây có ai khác ngoài cô ấy? Chẳng lẽ…cô ta là mẫu thân của tôi??!! Cơ mà phụ thân tôi nhìn chắc cũng 40-50 rồi mà sau mẫu thân tôi lại trẻ thế này? Trâu già gặm cỏ non ư?

“Đó là mẫu thân của con đấy! Bà ấy là Liễu Thanh Phượng. À mà nhìn trẻ vậy thôi chứ bà ấy hơn bốn mươ…ấy đauuu!!!”(Hàn Khương)

Phụ thân tôi đang nói giữa chừng, bỗng từ đâu sát khí nồng nặc ập tới. Cuối cùng những gì tôi thấy được là mẫu thân tôi đang véo tai phụ thân. Ông ấy gào lên đau đớn. Eo ôi sao bạo lực thế…

“Anh có biết nói tuổi của phụ nữ là RẤT bất lịch sự không? *Quay sang Thiên Long* Con đừng nghe ông ấy nói. Để ta tự giới thiệu bản thân. Ta là Liễu Thanh Phượng, từ giờ là mẫu thân của con. *Chỉ vào Hàn Khương* À mà con ĐỪNG có bắt chước cái tên này nghe không? Con mà bắt chước là coi chừng ta đấy”(Liễu Thanh Phượng)

“Dạ! Đã rõ ạ!”(Thiên Long)

Chời ơi, tôi deeptry chứ không có bị ngu! Bắt chước cho mà bị véo nát cái tai à?

“Con ngoan quá đi Long nhi~”(Liễu Thanh Phượng)

Mẫu thân nói và ôm tôi vào lòng, đầu tôi bị vùi vào trong bộ ngực khủng của bà ấy. A ưm…ngộp…quá!

“Mẫu thân! Ngộp…ngộp quá!”(Thiên Long)

“Ấy! Ta xin lỗi! Là lỗi của ta”(Liễu Thanh Phượng)

Bà ấy nhanh chóng thả tôi ra. Cảm giác bấy giờ cứ như được giải thoát khỏi tù ngục ngột ngạt vậy. Í? Dường như tôi ảo giác rồi…sao có nhiều bạn rồng đang bay lơ lửng trước mặt tôi quá vậy??

Rồi tôi bỗng mất ý thức, có lẽ do sức chưa được phục hồi đủ. Những từ cuối cùng tôi nghe được là…

“Long nhi! Long nhi! Trúc Ly đâu?! Nhanh vào đỡ thiếu chủ về biệt viện!”(Liễu Thanh Phượng)

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ…do hai quả núi của mẹ tôi chiếm mất oxi.

___Tại thức hải của Thiên Long___

Tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là một không gian màu xanh lam trải dài dường như vô tận. (Tác: màu ta thích đấy :>)

“Mình đang ở đâu thế này???”(Thiên Long)

«Ngài đang ở thức hải của ngài ạ, thưa chủ nhân»(???)

Uẩy? Giọng này quen quen…A! Nhớ rồi! Là ĐHT đây mà! Skill này qua thế giới này vẫn còn dùng được à?

“ĐHT phải không?”(Thiên Long)

«Đúng vậy thưa ngài, tôi là ĐHT lúc trước đây ạ. Nhưng tôi lúc qua đây cùng ngài đã được nâng cấp thành một thứ cao cấp hơn rồi»(ĐHT)

“Nâng cấp? Vậy bây giờ ngươi là cái gì?”(Thiên Long)

«Từ giờ tôi được gọi là Hệ Thống Thế Giới thưa ngài»(Hệ Thống Thế Giới)

Dài dòng quá…thôi thì gọi tắt cho lẹ đi.

“Ta gọi ngươi là Hệ Thống được chứ?”(Thiên Long)

«Được thưa ngài»(Hệ Thống)

“Vậy…Hệ Thống ơi! Ngươi có thể cho ta biết trạng thái hiện giờ của ta không?”(Thiên Long)

«Được thưa ngài»(Hệ Thống)

Rồi trước mắt tôi hiện ra một cái khung trong suốt vô cùng to lớn. Trên nó là trạng thái hiện giờ của tôi. Có lẽ không trị số hoá một cách cụ thể như khi còn ở Almus nhưng như vầy cũng đủ với tôi rồi.

Tên: Hàn Thiên Long

Tuổi: 5

Cấp bậc: Bát đoạn Đấu khí

Trạng thái: ngất vì thiếu sức và thiếu oxi

-Hệ đấu khí-

Đấu khí hệ Hoả

Đấu khí hệ Thuỷ

Đấu khí hệ Phong

Đấu khí hệ Băng

Đấu khí hệ Lôi

Đấu khí hệ Mộc

Đấu khí hệ Thổ

Đấu khí hệ Quang

Đấu khí hệ Ám

-Đấu kĩ tu luyện-

Chưa có.

-Trang bị-

Quần áo bình thường.

-Vật phẩm-

Toàn bộ vật phẩm có ở thế giới trước.

-Tài sản-

5000 vạn viên thượng phẩm linh thạch (chú thích: 1 vạn kim tệ=1 viên hạ phẩm linh thạch; 10 viên hạ phẩm linh thạch=1 viên trung phẩm linh thạch; 100 viên trung phẩm linh thạch=1 viên thượng phẩm linh thạch)

Hmmmm…cái quái gì thế?!!!! Toàn bộ hệ ma pháp trước kia đều được chuyển qua đây?!!!

Mà khoan!

Hể?!!! Thế méo nào toàn bộ vật phẩm trước kia đều đem qua đây được?! Sao cảm giác như mình đang hack máy…

Haiz~nếu nhớ không lầm thì cái động toàn Băng Hoả Lam Liên mình bỏ vào kho rồi thì phải…không lẽ qua đây mà cái động đó vẫn còn?!!!!

Hê hê ngon lành! Cái đó bổ lắm nha~tha hồ mà tu luyện rồi he he~

«Thông báo khẩn! Chủ nhân cần thức dậy ngay bây giờ do cơ thể đã hồi phục hoàn toàn sau 1 ngày đêm ngủ say. Nếu chủ nhân không thức dậy thì cơ thể ngài sẽ bị bủn rủn do nằm quá lâu, dẫn tới đau nhức và khó vận động»(Hệ thống) (Tác: lần trước ngất nằm mấy ngày liền sao không bị gì hay thế…)

“A! Mới đó mà qua 1 ngày rồi à!? Vậy thì mình phải nhanh lên!”(Thiên Long)

Tôi nhanh chóng rời khỏi thức hải để trở về cơ thể thực.

___Trở lại bên ngoài___

“Oáp~ ngủ ngon quớ~”(Thiên Long)

Tôi đã thức dậy sau 1 ngày ngủ không hay trời biết đất. Công nhận rằng không khí nơi đây thực sự rất trong lành, ở đây không cần sợ bệnh về đường hô hấp luôn~

*khịt khịt*

Hình như…có mùi khét!!!

Tôi giật bắn mình bởi một cái mùi quen thuộc mà tôi đã từng được ngửi mỗi ngày lúc tôi tập nấu ăn. Thật hoài niệm…mà bây giờ đâu phải lúc!!!!

Tôi nhanh chóng mặc đồ vào và chạy ra ngoài. Điều đầu tiên tôi thấy là một thằng nào đó cùng một đám phụ hoạ đứng trước biệt viện của tôi. Nhìn cái cách hắn ăn mặc là biết hắn là con ông cháu cha rồi. Quần áo đẹp đẽ làm bằng chất liệu hiếm, kiểu dáng khác biệt so với mấy thằng phụ hoạ xung quanh, tóc tai được chải gọn gàng đẹp đẽ…Hắn đang đốt vườn của tôi!!!

“Hàn Thiên Long đâu?! Lăn ra đây cho ta!”(???)

“Hả??!”(Thiên Long)

Cử chỉ như tên bố đời của hắn làm tôi tức thật rồi đấy! Đã vào biệt viện của tôi không xin phép, còn đốt cả vườn của tôi, bây giờ còn hét vào mặt tôi nữa?!

“Hàn thiếu! Hắn là Hàn Thiên Long đấy ạ!”(phụ hoạ 1)

“Là hắn?”(???)

“Đúng ạ!”(phụ hoạ 1)

“Ngươi! Lăn đến đây cho ta!”(???)

Hắn chỉ vào mặt tôi và hét lớn bảo tôi lăn ra. Bực bội rồi đấy!!! Mới tỉnh ngủ đã bị gây sự!

“Ngươi là ai?”(Thiên Long)

“Hừ! Cả Hàn thiếu cũng không biết! Đúng là đồ thiểu năng!”(phụ hoạ 2)

Này nhé! Ta đây là mới đến nhé! Làm sao mà ta biết được hết chứ!

“Nhưng ta chỉ mới ở đây vài ngày, làm sao mà biết được chứ~”(Thiên Long)

Tỏ vẻ khinh thường, tôi nói một cách bình thản cộng thêm biểu cảm đểu cán. Hắn nhìn thấy tôi và tức giận.

“Dù ngươi mới đến thì sao?! Ở đây ai cũng phải biết đến ta!”(???)

“Nãy giờ ngươi có nói ngươi là ai đâu mà ta biết chứ?~”(Thiên Long)

Một lần nữa tôi dùng cái biểu cảm đểu cán khi nói chuyện. Thật sự tôi rất khinh thường hắn ấy chứ, làm như mọi người ai cũng phải biết hắn vậy. Nếu hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt, thì tôi sẽ nhìn hắn như hắn nhìn tôi.

“Ngươi!!!”(???)

Hắn tức giận, mặt đỏ hết cả lên. Tên phụ hoạ đứng sát và có lẽ là tuỳ tùng riêng của hắn thấy thế liền lên tiếng thay.

“Ngài đây là Hàn Huy thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, nghe đến tên ngài ai cũng phải kinh sợ mấy phần. Nói cho ngươi biết! Ngài đây đã là Đấu khí ngũ đoạn rồi đấy! Trong Hàn gia không có người nào có tư chất tu luyện cao hơn Hàn Huy thiếu gia đâu!”(tuỳ tùng)

“Hừ!*khịt mũi tự hào*”(Hàn Huy)

“Ồ~thế cơ đấy à~”(Thiên Long)

Khinh thường-từ duy nhất tôi mãi dùng cho hắn.

Đấu khí ngũ đoạn? Làm như cao lắm vậy, ta đây đã là Đấu khí bát đoạn dù chưa từng tu luyện ở đây rồi đấy nhá.

“Ngươi! Đừng có làm như ngươi bây giờ là ứng cử viên cho người thừa kế thì tự hào! Ngon thì đấu 1 trận thắng bại với ta! Nếu thắng ta sẽ tặng ngươi 10 viên linh hạ phẩm thạch!”(Hàn Huy)

10 viên hạ phẩm linh thạch…hình như bằng 10 vạn kim tệ thì phải…cũng được thôi, có thêm ít kim tệ tiêu dùng chơi dù nhiêu đó cũng chẳng thấm vào đâu so với gia tài trong kho của tôi.

“Được thôi! Ta chấp nhận thách đấu!”(Thiên Long)

——————————————————

Định thi xong mới đăng chap này nhưng hôm nay đang vui vì 10₫ toán nên tranh thủ viết luôn =v=

Tuần sau có lẽ đăng nhiều nha. Chừng 3-4 chap gì đó tại mình bỏ truyện hơi bị lâu nên bù cho mấy bạn.

Câu hỏi:

Thách đấu do ai làm trọng tài?

A. Hàn Khương

B. Liễu Thanh Phượng

C. Đại trưởng lão (sắp xuất hiện)

D. Nhị thúc của Thiên Long (cha Hàn Huy)

Xuất bản: 21/12/2018

Kí tên:✨Chini✨(Tác)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.