Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 1: Yến ngày xuân



Các bạn đang đọc truyện Quyển 1 – Chương 1: Yến ngày xuân miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Thường Chi xếp hàng giữa rất nhiều cô gái mặc cung trang thống nhất. Những côgái này người người xinh đẹp phi phàm, cho dù choáng ngợp bởi vẻ hoa lệcủa hoàng cung cũng không hề có biểu cảm thất lễ. Làn váy hơi lay động,gió thổi hương thơm thoang thoảng. Người mặc trang phục thái giám dẫnđường cho bọn họ ý bảo có thể dừng lại, sau đó hành lễ với bọn họ.“Các cô nương, chờ ở đây được rồi. Tiếp theo đến lúc thi đình, tiểu thư nào được gọi tên xin đi theo Lưu Lam cô cô.”Người phụ nữ bên cạnh cúi chào họ: “Thỉnh an các vị cô nương.”“Cô cô an khang.” Oanh oanh yến yến đồng thanh đáp.Thường Chi không tính là con gái đại quan kinh thành nhưng cũng thuộc nhà giàu vùng Giang Nam; so ra thì kém một đám tiểu thư vẻ mặt tự tin kiêu căngcủa nhà quan lại kinh đô, nhưng bề ngoài cũng thuộc nhất đẳng, có ý vịngượng ngùng của con gái Giang Nam.Tú nữ lục tục đi vào, nhóm tú nữ ở ngoài bắt đầu thì thầm với nhau: “Ngươi có nghe nói thi đình lần này Di Phi nương nương cũng tới không?”“Thật không vậy? Không phải xưa nay nàng ta không muốn để ý những việc vặt này à?”“Ngươi nói xem? Hoàng Thượng cố tình kéo nàng ấy tới, nói để nàng ra ngoàigiải sầu cũng tốt.” Một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp khác cũng đứng ra,“Ta vừa nghe mấy cung nữ nói, các ngươi đừng tưởng Di Phi nương nươngkhông muốn để ý chuyện gì, khi cần phạt người cũng là tàn nhẫn bậc nhấtđấy.”“Tỷ tỷ chớ nói nữa.” Một nàng khác bề ngoài có vài phần tương tự với nàngkia ở bên kéo tay áo, “Trong cung không thể so với ngoài cung, tỷ tỷ ănnói cẩn thận.”Nhất thời, tất cả mọi người yên tĩnh lại, không tiếp tục chủ đề kia nữa.Vừa lúc nghe tiếng thái giám đi ra gọi tên, không khí trong đình viện cóchút căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Thường Chi cũng nghe gọi tênmình, đi tới trước mặt Lưu Lam cô cô cúi chào: “Cô cô an khang, tiểu nữlà Tống Thường Chi.”Thường Chi được dẫn vào nơi thi đình. Nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ khôngcẩn thận chọc giận người phía trên, nghe gọi tên nàng mới tiến lên hànhlễ rồi ngẩng đầu nhìn. Ở chính giữa, trên bảo tọa hoàng kim, đương nhiên là người đàn ông tôn quý nhất, đương kim thánh thượng Thẩm Sơ Hàn,tướng mạo hắn vô cùng tốt, đôi mắt dài thản nhiên liếc nàng một cái đãnhư muốn hút mất hồn nàng, nàng không dám nhìn nữa, ánh mắt liếc sangngười phụ nữ bên cạnh. Gương mặt hiền lành, dáng ngồi đoan trang, đầucài phượng sai, đương nhiên chính là Hoàng Hậu. Nhìn tiếp sang cô gáibên kia.Tiết trời đã là cuối đông đầu xuân, quần áo trên người nàng màu sắc tươi đẹp hơn Hoàng Hậu nhiều. Một thân cung trang gấm hoa rực rỡ, chải kiểu tóccửu hoàn kế nhất vọng tiên, phía trên cắm hai cây trâm phỉ thúy trongveo nghiêng nghiêng, một phần tươi đẹp một phần thanh thoát kết hợp vớinhau vừa khéo. Lại thấy phi tử kia làn da láng mịn, mi như núi xa, đôimôi anh đào không điểm đã hồng, vẻ mặt lười biếng. Chủ tử các cung đềungồi nghiêm chỉnh, chỉ có mình nàng dựa lưng lên cái nệm mềm. Đây chínhlà Di Phi Mạc Yên Nhiên sủng quan hậu cung. Lúc này, nàng ấy đang miễncưỡng nhìn lại đây.“Vừa rồi không nghe rõ, tên gì cơ?” Nàng kia phất phất y phục trên người,giọng nói mềm mại như tơ. Không hổ là phi tử ba nghìn sủng ái tại mộtthân, Thường Chi nghĩ.Nàng đang định trả lời thì nghe nam tử ở giữa mở miệng: “Hiếm khi nào nàngcó hứng thú, đây là con gái của Giang Nam Phủ Doãn.” Còn mang theo ýcười.“Di Phi chắc là đang nghĩ tới bản thân tiến cung năm đó, nhắc tới mới thấy, mặt mày cũng có chỗ tương tự đấy. Nếu Di Phi không nghe rõ thì ngườibáo tên lần nữa đi.” Hoàng Hậu cũng cười nói.“Vâng, tiểu nữ Tống Thường Chi.” Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, kêu khôngtốt, quả nhiên thấy Di Phi lại nhìn thoáng qua nàng. Trong hậu cung tốikỵ giống nhau.Đang nóng ruột không biết làm sao cho phải, Di Phi nương nương lại mở miệng: “Mặt mày có chỗ tương tự? Sợ là Hoàng Hậu nương nương cách xa quá không nhìn rõ rồi.” Nàng lại ngả người dựa vào lưng ghế, ánh mắt liếc sangngang: “Bệ hạ thì sao? Bệ hạ thấy thế nào?”Nam tử kia tủm tỉm cười: “Trẫm thấy không giống chút nào, ai có thể giốngnàng được.” Quay đầu liếc nhìn Thường Chi, vung tay lên thản nhiên bảo:“Nếu Di Phi không thích thì hạ thẻ bài đi.”Thường Chi kinh hãi, chỉ vì một câu nói của Di Phi nương nương đã bị hạ thẻ bài.“Chờ chút. Trong cung, các vị tiểu thư kinh thành chiếm đa số, hiếm khi cóngười từ Giang Nam tới, để điều hòa một chút, để lại đi. Hoàng Thượng,ngài nói xem?”Thường Chi khó hiểu, Di Phi nương nương này thật kỳ quái, vừa rồi rõ ràngkhông thích nàng, nay lại nói giúp nàng. Hơn nữa quân vô hí ngôn, bệ hạđã mở miệng còn ngăn cản, sợ rằng không có lợi gì. Có điều nàng vẫn mang một phần hy vọng, Thường Chi là thứ nữ, mẫu thân lại là di nương khôngđược sủng, lần này nếu không được chọn, trở về không thiếu được lại bịcoi thường, chỉ sợ địa vị ở nhà sẽ xuống dốc.Trong lòng tính vậy, chưa chờ được một khắc chợt nghe Hoàng Hậu nương nươnglên tiếng: “Cũng hiếm khi Di Phi mở miệng, chi bằng để nàng kia lại đi?” Hoàng Hậu cũng cười nhìn Hoàng Đế. Nàng sớm nghe đám tú nữ bàn luậnHoàng Hậu nương nương và Di Phi quan hệ rất tốt, lẽ nào là thật? Tronglòng Thường Chi cảm thấy khó hiểu, một người là phi tử sủng quan hậucung, một người là Hoàng Hậu chưởng quản hậu cung, không vừa gặp mặt làđỏ mắt đã tốt, hôm nay nhìn Di Phi có vẻ phản bác lời Hoàng Hậu nhưngtrong giọng nói có phần thân cận, Hoàng Hậu nương nương cũng nói đỡ choDi Phi.“Cũng được. Để nàng ta thường xuyên tới kể chuyện phong tục Giang Nam chonàng nghe.” Hoàng Thượng cười, cúi người vỗ tay Di Phi. Thường Chi thởphào nhẹ nhõm, đang định quỳ xuống tạ ơn, khóe mắt liếc thấy HoàngThượng nhíu mày sờ mặt Di Phi, “Thể chất đã lạnh còn không chịu mặcnhiều, Thư Nhu, lấy áo choàng của chủ tử ngươi tới đây.”“Thần thiếp không lạnh, chỉ thấy buồn ngủ thôi. Hoàng Thượng, rõ ràng ngàinói sẽ không lâu, giờ mất cả buổi sáng rồi. Ta đói hoa cả mắt.” Câu cuối cùng rõ ràng mang ý làm nũng, nhưng dường như mọi người đều đã quennàng kia nói chuyện với Hoàng Thượng như thế, ngay cả Hoàng Hậu cũngkhông thay đổi biểu cảm.“Đã bảo nàng buổi sáng ăn nhiều một chút thì không nghe. Vậy để họ đi nghỉ ngơi trước, trẫm cùng nàng dùng bữa nhé?”Nàng ấy đứng lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn nhóm tú nữ còn đứng dưới, xoayngười cúi chào: “Hoàng Thượng ngài chọn xong nhóm này rồi hãy về, thầnthiếp cáo lui trước.” Ra hiệu với Hoàng Hậu nương nương rồi vịn tay thịnữ định bỏ đi.Hoàng Thượng cũng đứng lên, liếc nhìn nhóm tú nữ bên dưới một lượt, ThườngChi nghĩ nhóm này đều chọn tới từ địa phương, sợ là không xong rồi. Quảnhiên, Hoàng Thượng sai bảo: “Còn lại đều gạt bỏ. Ninh Toàn, dặn dòxuống dưới, thi đình còn lại đẩy xuống chiều.” Hắn lại xoa trán, “Cònlại giao cho Hoàng Hậu đi, buổi chiều cũng đừng làm quá sớm. Ninh Toàn,ngươi đuổi theo phía trước bảo Di Phi đi Vị Ương Cung dùng cơm trưa.”Thường Chi không biết, đây là lúc Di Phi ngủ trưa, bị làm phiền nên cáugiận. Còn Vị Ương Cung là tẩm cung của Hoàng Thượng, gần chỗ thi đìnhhơn cung của Di Phi.“Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.”Khi rời khỏi, Thường Chi nghe thấy vì thi đình dời xuống buổi chiều mà hoaviên xôn xao ồn ào, nàng cúi đầu sờ sờ hai mắt và lông mày mình, khóemôi nở nụ cười, Di Phi, Di Phi.Năm đó, Thường Chi vì một câu phản bác Hoàng Thượng của Di Phi Mạc YênNhiên mà được phong làm Bảo Lâm thất phẩm, ban thưởng trắc điện Y LanĐiện của Yêu Nguyệt Cung.Khi tuyển tú kết thúc, mỗi người trở về cung của mình, vẫn là tiểu tháigiám dẫn bọn họ đi thi đình dẫn đường. Lần này, bởi Di Phi ở bên nênHoàng Thượng chỉ tuyển bảy, tám người, phẩm chất cao nhất không vượt qua Tài Nhân và Lương Nhân lục phẩm.Những tiểu chủ được giữ lại trực tiếp nghe thánh chỉ phong thưởng, không cầntrở về phủ chờ ma ma giáo dưỡng như thông lệ, vì vậy ngôn hành cử chỉcủa các tiểu chủ khó tránh khỏi không đoan trang bằng đợt trước. Tiểuthái giám dẫn đường nghĩ trong lòng.Các thiếu nữ được chọn cuối cùng không còn nơm nớp lo sợ như khi tuyển túnữa, mỗi người nụ cười dào dạt, líu ríu ầm ỹ. Mỗi khi đi ngang qua mộtchỗ nào đó, tiểu thái giám kia sẽ giới thiệu nương nương chính điện vàcác chủ tử trắc điện của cung đó, cũng làm khó hắn nhớ khoảng mười haicung không sót cái nào.Đi qua một cung điện tinh xảo, từ xa nhìn lại đã thấy trong hoa viên củacung điện kia có một giàn nho, dưới giàn nho là một chiếc xích đu, bốnphía tĩnh lặng. Điểm khác biệt nhất là cung điện này cao hơn những nơikhác rất nhiều, nhìn có vẻ như không chỉ có một tầng. Thường Chi cảmthấy kỳ quái, loại kết cầu này cực ít được dùng trong nhà quan lại,thông thường chỉ có ở những chỗ như hồng lâu, nàng từng thoáng nhìn quamột cái, cũng kiểu có lan can thế này, có điều không phải ngọc thạch;cũng có độ cao thế này, có điều không hoa mỹ bằng.Tiểu thái giám kia hiền hòa cười nói với họ: “Đây là Trường Tín Cung của DiPhi nương nương, có điều nhóm tiểu chủ hôm nay chưa có vận may được ởtrong thiên điện của cung này, nếu không số lần gặp Hoàng Thượng có lẽhơn hẳn vô số nơi khác trong hậu cung.”Có người to gan hỏi: “Công công, Trường Tín Cung này kết cấu khác nơi khác nhiều quá.”“Đây là Hoàng Thượng ban thưởng, Di Phi nương nương không thích ở tầng dưới nên sai người dựng tầng cao, ngài ấy ở lầu trên.”Quả là ngạo khí của sủng phi, trong cung này còn nữ nhân nào dám nói không thích ở tầng dưới nữa.Lại có người hỏi: “Vậy công công, Di Phi nương nương này bình thường có bằng lòng qua lại với người khác không?”Thường Chi nghĩ tới cô gái vừa kiều diễm vừa rực rỡ ngày ấy, nàng kia lười biếng dựa sâu vào lưng ghế, từng hành động cử chỉ đều được thánh thượngquan tâm, từng chút đã có thánh thượng lo lắng, suy nghĩ cho nàng. Vịsủng phi ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng giúp đỡ, che chở.Thái giám kia lại cười: “Nô tài chỉ là một thái giám hạ đẳng, nào dám bànluận về chủ tử. Có điều cũng có thể nhắc nhở nhóm tiểu chủ, chủ tử củaTrường Tín Cung tuy trước này bằng lòng tham gia yến hội, nhìn như thích náo nhiệt, nhưng xin khuyên các tiểu chủ không nên tùy tiện tới thămTrường Tín Cung, nương nương này không tùy tiện giao thiệp với người.”Đám chủ tử mới ngoài mặt thì đồng ý, trong lòng phần lớn lại lơ đễnh.Thái giám kia cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục dẫn họ vào trong. Thật rahắn còn chưa nói, năm đó Di Phi còn chưa là Di Phi, chỉ là một Tần mớichuyển vào Trường Tín Cung đã không nhịn nổi Sung Nghi nương nương lúcđó luôn đè trên đầu nàng, thường xuyên tới Trường Tín Cung ngồi chơi,sau vài lần mất kiên nhẫn trực tiếp gạt bỏ phong hào Sung Nghi, liên tục chèn ép cho đến khi Sung Nghi kia rớt xuống vị trí Tiệp Dư mới bỏ qua.Về phần vị Tiệp Dư kia cuối cùng thế nào, không nhắc tới thì hơn.Đi tiếp vào trong không lâu lại gặp một cung điện, tiểu thái giám dừng lại giới thiệu: “Đây là Di Hoa Cung của Chiêu Viện nương nương, thiên điệncó một Mỹ Nhân tiểu chủ.”“Chiêu Viện nương nương? Công công, ta nghe nói trước khi thăng lên làm Tần,Di Phi nương nương đã ở thiên điện của Chiêu Viện nương nương, hiện nayvị Mỹ Nhân tiểu chủ đang ở thiên điện kia à?”“Chuyện này thì không phải. Mỹ Nhân tiểu chủ ở một điện khác. Di Hòa Điện trước kia Di Phi nương nương ở hiện nay không người ở. Chỉ có hai tỳ nữ quanh năm quét dọn.”“Không người ở, đây là vì sao?”“Nói là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, nô tài cũng không rõ lắm. Mời các vịtiểu chủ tiếp tục cùng nô tài đi tiếp thôi, nếu không tới cung của cácvị tiểu chủ trời sẽ tối mất.”Mọi ngươi không hỏi nữa, bước theo tiểu thái giám kia. Có điều trong lòngmọi người đều đoán được, Di Hòa Điện không có chủ nhân, nói là ý củaHoàng Thượng, thực ra bảy, tám phần mười là ý của Di Phi nương nương. Ai muốn dùng vinh quanh của mình ngày xưa để tăng vận may cho người khác.Thường Chi đi theo đoàn người, không nhịn được quay đầu nhìn Di Hoa Cung vàngson lộng lẫy phía sau. Bước chân cũng bất giác chậm lại, cho đến khi nha hoàn bên cạnh hỏi một câu: “Tiểu thư, làm sao vậy?”“Không có gì.” Nàng khẽ giật khóe miệng, “Có điều sau này đừng gọi ta tiểu thư, đã vào trong cung, không còn giống ở nhà.”“Vâng, thưa tiểu chủ.”Thường Chi đuổi kịp bước chân người phía trước, nghe bọn họ vô tư líu ríu,trong lòng đã có tính toán. Chỉ mong mình có thể an ổn vượt qua nhữngnăm năm tháng tháng trước mắt là được.Thế nhưng trong lòng đã sinh ra hứng thú rất lới với Di Phi Mạc Yên Nhiên kia.

Thường Chi xếp hàng giữa rất nhiều cô gái mặc cung trang thống nhất. Những côgái này người người xinh đẹp phi phàm, cho dù choáng ngợp bởi vẻ hoa lệcủa hoàng cung cũng không hề có biểu cảm thất lễ. Làn váy hơi lay động,gió thổi hương thơm thoang thoảng. Người mặc trang phục thái giám dẫnđường cho bọn họ ý bảo có thể dừng lại, sau đó hành lễ với bọn họ.“Các cô nương, chờ ở đây được rồi. Tiếp theo đến lúc thi đình, tiểu thư nào được gọi tên xin đi theo Lưu Lam cô cô.”Người phụ nữ bên cạnh cúi chào họ: “Thỉnh an các vị cô nương.”“Cô cô an khang.” Oanh oanh yến yến đồng thanh đáp.Thường Chi không tính là con gái đại quan kinh thành nhưng cũng thuộc nhà giàu vùng Giang Nam; so ra thì kém một đám tiểu thư vẻ mặt tự tin kiêu căngcủa nhà quan lại kinh đô, nhưng bề ngoài cũng thuộc nhất đẳng, có ý vịngượng ngùng của con gái Giang Nam.Tú nữ lục tục đi vào, nhóm tú nữ ở ngoài bắt đầu thì thầm với nhau: “Ngươi có nghe nói thi đình lần này Di Phi nương nương cũng tới không?”“Thật không vậy? Không phải xưa nay nàng ta không muốn để ý những việc vặt này à?”“Ngươi nói xem? Hoàng Thượng cố tình kéo nàng ấy tới, nói để nàng ra ngoàigiải sầu cũng tốt.” Một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp khác cũng đứng ra,“Ta vừa nghe mấy cung nữ nói, các ngươi đừng tưởng Di Phi nương nươngkhông muốn để ý chuyện gì, khi cần phạt người cũng là tàn nhẫn bậc nhấtđấy.”“Tỷ tỷ chớ nói nữa.” Một nàng khác bề ngoài có vài phần tương tự với nàngkia ở bên kéo tay áo, “Trong cung không thể so với ngoài cung, tỷ tỷ ănnói cẩn thận.”Nhất thời, tất cả mọi người yên tĩnh lại, không tiếp tục chủ đề kia nữa.Vừa lúc nghe tiếng thái giám đi ra gọi tên, không khí trong đình viện cóchút căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Thường Chi cũng nghe gọi tênmình, đi tới trước mặt Lưu Lam cô cô cúi chào: “Cô cô an khang, tiểu nữlà Tống Thường Chi.”Thường Chi được dẫn vào nơi thi đình. Nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ khôngcẩn thận chọc giận người phía trên, nghe gọi tên nàng mới tiến lên hànhlễ rồi ngẩng đầu nhìn. Ở chính giữa, trên bảo tọa hoàng kim, đương nhiên là người đàn ông tôn quý nhất, đương kim thánh thượng Thẩm Sơ Hàn,tướng mạo hắn vô cùng tốt, đôi mắt dài thản nhiên liếc nàng một cái đãnhư muốn hút mất hồn nàng, nàng không dám nhìn nữa, ánh mắt liếc sangngười phụ nữ bên cạnh. Gương mặt hiền lành, dáng ngồi đoan trang, đầucài phượng sai, đương nhiên chính là Hoàng Hậu. Nhìn tiếp sang cô gáibên kia.Tiết trời đã là cuối đông đầu xuân, quần áo trên người nàng màu sắc tươi đẹp hơn Hoàng Hậu nhiều. Một thân cung trang gấm hoa rực rỡ, chải kiểu tóccửu hoàn kế nhất vọng tiên, phía trên cắm hai cây trâm phỉ thúy trongveo nghiêng nghiêng, một phần tươi đẹp một phần thanh thoát kết hợp vớinhau vừa khéo. Lại thấy phi tử kia làn da láng mịn, mi như núi xa, đôimôi anh đào không điểm đã hồng, vẻ mặt lười biếng. Chủ tử các cung đềungồi nghiêm chỉnh, chỉ có mình nàng dựa lưng lên cái nệm mềm. Đây chínhlà Di Phi Mạc Yên Nhiên sủng quan hậu cung. Lúc này, nàng ấy đang miễncưỡng nhìn lại đây.“Vừa rồi không nghe rõ, tên gì cơ?” Nàng kia phất phất y phục trên người,giọng nói mềm mại như tơ. Không hổ là phi tử ba nghìn sủng ái tại mộtthân, Thường Chi nghĩ.Nàng đang định trả lời thì nghe nam tử ở giữa mở miệng: “Hiếm khi nào nàngcó hứng thú, đây là con gái của Giang Nam Phủ Doãn.” Còn mang theo ýcười.“Di Phi chắc là đang nghĩ tới bản thân tiến cung năm đó, nhắc tới mới thấy, mặt mày cũng có chỗ tương tự đấy. Nếu Di Phi không nghe rõ thì ngườibáo tên lần nữa đi.” Hoàng Hậu cũng cười nói.“Vâng, tiểu nữ Tống Thường Chi.” Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, kêu khôngtốt, quả nhiên thấy Di Phi lại nhìn thoáng qua nàng. Trong hậu cung tốikỵ giống nhau.Đang nóng ruột không biết làm sao cho phải, Di Phi nương nương lại mở miệng: “Mặt mày có chỗ tương tự? Sợ là Hoàng Hậu nương nương cách xa quá không nhìn rõ rồi.” Nàng lại ngả người dựa vào lưng ghế, ánh mắt liếc sangngang: “Bệ hạ thì sao? Bệ hạ thấy thế nào?”Nam tử kia tủm tỉm cười: “Trẫm thấy không giống chút nào, ai có thể giốngnàng được.” Quay đầu liếc nhìn Thường Chi, vung tay lên thản nhiên bảo:“Nếu Di Phi không thích thì hạ thẻ bài đi.”Thường Chi kinh hãi, chỉ vì một câu nói của Di Phi nương nương đã bị hạ thẻ bài.“Chờ chút. Trong cung, các vị tiểu thư kinh thành chiếm đa số, hiếm khi cóngười từ Giang Nam tới, để điều hòa một chút, để lại đi. Hoàng Thượng,ngài nói xem?”Thường Chi khó hiểu, Di Phi nương nương này thật kỳ quái, vừa rồi rõ ràngkhông thích nàng, nay lại nói giúp nàng. Hơn nữa quân vô hí ngôn, bệ hạđã mở miệng còn ngăn cản, sợ rằng không có lợi gì. Có điều nàng vẫn mang một phần hy vọng, Thường Chi là thứ nữ, mẫu thân lại là di nương khôngđược sủng, lần này nếu không được chọn, trở về không thiếu được lại bịcoi thường, chỉ sợ địa vị ở nhà sẽ xuống dốc.Trong lòng tính vậy, chưa chờ được một khắc chợt nghe Hoàng Hậu nương nươnglên tiếng: “Cũng hiếm khi Di Phi mở miệng, chi bằng để nàng kia lại đi?” Hoàng Hậu cũng cười nhìn Hoàng Đế. Nàng sớm nghe đám tú nữ bàn luậnHoàng Hậu nương nương và Di Phi quan hệ rất tốt, lẽ nào là thật? Tronglòng Thường Chi cảm thấy khó hiểu, một người là phi tử sủng quan hậucung, một người là Hoàng Hậu chưởng quản hậu cung, không vừa gặp mặt làđỏ mắt đã tốt, hôm nay nhìn Di Phi có vẻ phản bác lời Hoàng Hậu nhưngtrong giọng nói có phần thân cận, Hoàng Hậu nương nương cũng nói đỡ choDi Phi.“Cũng được. Để nàng ta thường xuyên tới kể chuyện phong tục Giang Nam chonàng nghe.” Hoàng Thượng cười, cúi người vỗ tay Di Phi. Thường Chi thởphào nhẹ nhõm, đang định quỳ xuống tạ ơn, khóe mắt liếc thấy HoàngThượng nhíu mày sờ mặt Di Phi, “Thể chất đã lạnh còn không chịu mặcnhiều, Thư Nhu, lấy áo choàng của chủ tử ngươi tới đây.”“Thần thiếp không lạnh, chỉ thấy buồn ngủ thôi. Hoàng Thượng, rõ ràng ngàinói sẽ không lâu, giờ mất cả buổi sáng rồi. Ta đói hoa cả mắt.” Câu cuối cùng rõ ràng mang ý làm nũng, nhưng dường như mọi người đều đã quennàng kia nói chuyện với Hoàng Thượng như thế, ngay cả Hoàng Hậu cũngkhông thay đổi biểu cảm.“Đã bảo nàng buổi sáng ăn nhiều một chút thì không nghe. Vậy để họ đi nghỉ ngơi trước, trẫm cùng nàng dùng bữa nhé?”Nàng ấy đứng lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn nhóm tú nữ còn đứng dưới, xoayngười cúi chào: “Hoàng Thượng ngài chọn xong nhóm này rồi hãy về, thầnthiếp cáo lui trước.” Ra hiệu với Hoàng Hậu nương nương rồi vịn tay thịnữ định bỏ đi.Hoàng Thượng cũng đứng lên, liếc nhìn nhóm tú nữ bên dưới một lượt, ThườngChi nghĩ nhóm này đều chọn tới từ địa phương, sợ là không xong rồi. Quảnhiên, Hoàng Thượng sai bảo: “Còn lại đều gạt bỏ. Ninh Toàn, dặn dòxuống dưới, thi đình còn lại đẩy xuống chiều.” Hắn lại xoa trán, “Cònlại giao cho Hoàng Hậu đi, buổi chiều cũng đừng làm quá sớm. Ninh Toàn,ngươi đuổi theo phía trước bảo Di Phi đi Vị Ương Cung dùng cơm trưa.”Thường Chi không biết, đây là lúc Di Phi ngủ trưa, bị làm phiền nên cáugiận. Còn Vị Ương Cung là tẩm cung của Hoàng Thượng, gần chỗ thi đìnhhơn cung của Di Phi.“Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.”Khi rời khỏi, Thường Chi nghe thấy vì thi đình dời xuống buổi chiều mà hoaviên xôn xao ồn ào, nàng cúi đầu sờ sờ hai mắt và lông mày mình, khóemôi nở nụ cười, Di Phi, Di Phi.Năm đó, Thường Chi vì một câu phản bác Hoàng Thượng của Di Phi Mạc YênNhiên mà được phong làm Bảo Lâm thất phẩm, ban thưởng trắc điện Y LanĐiện của Yêu Nguyệt Cung.Khi tuyển tú kết thúc, mỗi người trở về cung của mình, vẫn là tiểu tháigiám dẫn bọn họ đi thi đình dẫn đường. Lần này, bởi Di Phi ở bên nênHoàng Thượng chỉ tuyển bảy, tám người, phẩm chất cao nhất không vượt qua Tài Nhân và Lương Nhân lục phẩm.Những tiểu chủ được giữ lại trực tiếp nghe thánh chỉ phong thưởng, không cầntrở về phủ chờ ma ma giáo dưỡng như thông lệ, vì vậy ngôn hành cử chỉcủa các tiểu chủ khó tránh khỏi không đoan trang bằng đợt trước. Tiểuthái giám dẫn đường nghĩ trong lòng.Các thiếu nữ được chọn cuối cùng không còn nơm nớp lo sợ như khi tuyển túnữa, mỗi người nụ cười dào dạt, líu ríu ầm ỹ. Mỗi khi đi ngang qua mộtchỗ nào đó, tiểu thái giám kia sẽ giới thiệu nương nương chính điện vàcác chủ tử trắc điện của cung đó, cũng làm khó hắn nhớ khoảng mười haicung không sót cái nào.Đi qua một cung điện tinh xảo, từ xa nhìn lại đã thấy trong hoa viên củacung điện kia có một giàn nho, dưới giàn nho là một chiếc xích đu, bốnphía tĩnh lặng. Điểm khác biệt nhất là cung điện này cao hơn những nơikhác rất nhiều, nhìn có vẻ như không chỉ có một tầng. Thường Chi cảmthấy kỳ quái, loại kết cầu này cực ít được dùng trong nhà quan lại,thông thường chỉ có ở những chỗ như hồng lâu, nàng từng thoáng nhìn quamột cái, cũng kiểu có lan can thế này, có điều không phải ngọc thạch;cũng có độ cao thế này, có điều không hoa mỹ bằng.Tiểu thái giám kia hiền hòa cười nói với họ: “Đây là Trường Tín Cung của DiPhi nương nương, có điều nhóm tiểu chủ hôm nay chưa có vận may được ởtrong thiên điện của cung này, nếu không số lần gặp Hoàng Thượng có lẽhơn hẳn vô số nơi khác trong hậu cung.”Có người to gan hỏi: “Công công, Trường Tín Cung này kết cấu khác nơi khác nhiều quá.”“Đây là Hoàng Thượng ban thưởng, Di Phi nương nương không thích ở tầng dưới nên sai người dựng tầng cao, ngài ấy ở lầu trên.”Quả là ngạo khí của sủng phi, trong cung này còn nữ nhân nào dám nói không thích ở tầng dưới nữa.Lại có người hỏi: “Vậy công công, Di Phi nương nương này bình thường có bằng lòng qua lại với người khác không?”Thường Chi nghĩ tới cô gái vừa kiều diễm vừa rực rỡ ngày ấy, nàng kia lười biếng dựa sâu vào lưng ghế, từng hành động cử chỉ đều được thánh thượngquan tâm, từng chút đã có thánh thượng lo lắng, suy nghĩ cho nàng. Vịsủng phi ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng giúp đỡ, che chở.Thái giám kia lại cười: “Nô tài chỉ là một thái giám hạ đẳng, nào dám bànluận về chủ tử. Có điều cũng có thể nhắc nhở nhóm tiểu chủ, chủ tử củaTrường Tín Cung tuy trước này bằng lòng tham gia yến hội, nhìn như thích náo nhiệt, nhưng xin khuyên các tiểu chủ không nên tùy tiện tới thămTrường Tín Cung, nương nương này không tùy tiện giao thiệp với người.”Đám chủ tử mới ngoài mặt thì đồng ý, trong lòng phần lớn lại lơ đễnh.Thái giám kia cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục dẫn họ vào trong. Thật rahắn còn chưa nói, năm đó Di Phi còn chưa là Di Phi, chỉ là một Tần mớichuyển vào Trường Tín Cung đã không nhịn nổi Sung Nghi nương nương lúcđó luôn đè trên đầu nàng, thường xuyên tới Trường Tín Cung ngồi chơi,sau vài lần mất kiên nhẫn trực tiếp gạt bỏ phong hào Sung Nghi, liên tục chèn ép cho đến khi Sung Nghi kia rớt xuống vị trí Tiệp Dư mới bỏ qua.Về phần vị Tiệp Dư kia cuối cùng thế nào, không nhắc tới thì hơn.Đi tiếp vào trong không lâu lại gặp một cung điện, tiểu thái giám dừng lại giới thiệu: “Đây là Di Hoa Cung của Chiêu Viện nương nương, thiên điệncó một Mỹ Nhân tiểu chủ.”“Chiêu Viện nương nương? Công công, ta nghe nói trước khi thăng lên làm Tần,Di Phi nương nương đã ở thiên điện của Chiêu Viện nương nương, hiện nayvị Mỹ Nhân tiểu chủ đang ở thiên điện kia à?”“Chuyện này thì không phải. Mỹ Nhân tiểu chủ ở một điện khác. Di Hòa Điện trước kia Di Phi nương nương ở hiện nay không người ở. Chỉ có hai tỳ nữ quanh năm quét dọn.”“Không người ở, đây là vì sao?”“Nói là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, nô tài cũng không rõ lắm. Mời các vịtiểu chủ tiếp tục cùng nô tài đi tiếp thôi, nếu không tới cung của cácvị tiểu chủ trời sẽ tối mất.”Mọi ngươi không hỏi nữa, bước theo tiểu thái giám kia. Có điều trong lòngmọi người đều đoán được, Di Hòa Điện không có chủ nhân, nói là ý củaHoàng Thượng, thực ra bảy, tám phần mười là ý của Di Phi nương nương. Ai muốn dùng vinh quanh của mình ngày xưa để tăng vận may cho người khác.Thường Chi đi theo đoàn người, không nhịn được quay đầu nhìn Di Hoa Cung vàngson lộng lẫy phía sau. Bước chân cũng bất giác chậm lại, cho đến khi nha hoàn bên cạnh hỏi một câu: “Tiểu thư, làm sao vậy?”“Không có gì.” Nàng khẽ giật khóe miệng, “Có điều sau này đừng gọi ta tiểu thư, đã vào trong cung, không còn giống ở nhà.”“Vâng, thưa tiểu chủ.”Thường Chi đuổi kịp bước chân người phía trước, nghe bọn họ vô tư líu ríu,trong lòng đã có tính toán. Chỉ mong mình có thể an ổn vượt qua nhữngnăm năm tháng tháng trước mắt là được.Thế nhưng trong lòng đã sinh ra hứng thú rất lới với Di Phi Mạc Yên Nhiên kia.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.