Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 67: 67: Tự Dưng Thấy Ghen



Các bạn đang đọc truyện Chương 67: 67: Tự Dưng Thấy Ghen miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Đổng Nga quên mất bản thân bà ta cuối cùng đã rời khỏi tẩm điện của Hiền phi như thế nào.
Bà ta bước đi một cách đờ đẫn, trong lòng vẫn còn ôm một bọc “tư liệu học tập” mà Hiền phi đưa cho bà ta để cho bà ta học tập tham khảo.

đến khi về gian phòng của mình, bà ta mở cái bọc ra, nhìn mấy cuốn thoại bản ở bên trong liền không khỏi trầm ngâm.
[Hậu cung mê tình lục] này là gì?
[Thiên Thiên Khuyết ca] này lại là gì nữa?
Đổng Nga duỗi bàn tay run rẩy, lật xem quyển [Khuyết trong Oanh] trông có vẻ hơi hướng văn nghệ ra, sau đấy thì một phát không thể kiểm soát nổi nữa, hăng hái chiến đấu đến tận bình minh.

Từ nay về sau trong điện Ngọc Lộ lại có thêm một kẻ thức khuya nữa.
Sáng sớm hôm sau, Đổng Nga dụi đôi mắt hoe đỏ nằm dài trên giường, còn Vi Oanh thì vừa mới ngồi dậy khỏi long sàng.
Vi Oanh vươn cái lưng mỏi, sờ sờ bên giường hãy vẫn còn hơi ấm, hẳn là Hoàng đế vừa mới đi không lâu.
Cái nghề này của Hoàng đế cũng quá khó làm, người khác tốt xấu gì thì cũng 996 còn nàng ấythì là 007 luôn.

(*) 996: là chỉ những người làm việc từ 9h sáng đến 9h tối; còn 007 là làm full 24h.
Vi Oanh vừa châm biếm mỉa mai, vừa nghiêng người nằm ở nửa bên còn dư lại nhiệt độ của Vân Thiều, nàng nhìn về phía đỉnh màn thêu rồng phượng, gọi: “Thống, mau ra đây, chúng ta đi rút thẻ!”
Lại đến giai đoạn rút thẻ vui vẻ rồi!
Lư Lăng Vương sắp vào cung rồi, nàng đoán sau đây chuyện phiền phức sẽ chẳng ít nên là cứ rút hai thẻ trước.
Cung Đấu Cơ vô tình trào phúng: “Ký chủ, không phải ngươi định tự dựa vào mình rút thẻ đấy chứ, không phải chứ?”
Vi Oanh im lặng một lát rồi nhấc chăn lên: “Chẳng phải…!cẩu Hoàng đế còn dư lại chút nhiệt lượng thừa đấy sao? Mau rút đi, không rút thì sẽ lạnh mất!”
Nàng thầm nghĩ, hít một tí hơi may mắn còn sót lại trên long sàng như thế này có lẽ không đến mức tổn hại vận khí của Hoàng đế đâu ha, nếu như không phải gần đây thấy Hoàng đế quá thảm thương thì nàng đã sớm bắt đầu hít từ tối hôm qua lúc còn ở trên giường đi ngủ rồi.
Vi Oanh thở dài trong lòng, bắt đầu nhớ nhung những tháng ngày hít vận may mà trong lòng không hề có chút gánh nặng nào.

Nàng vùi đầu vào trong chăn hít một hơi dài, ngửi thấy một mùi trầm thoang thoảng: “Nào, rút một cái!”
Chiếc hộp màu vàng chầm chậm mở ra, từ trong ấy lóe lên một làn ánh sáng xanh.
Lần này là tấm thẻ xanh, vẫn là [Tân thừa ân trạch] (mới nhận được ơn trạch), thời hạn là ba phút.
Vi Oanh hít một hơi thật dài, rồi nở nụ cười mãn nguyện: “Thực ra vẫn được đấy, đúng không?”
Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngươi tỉnh lại đi, hòm này thẻ đảm bảo rút được ít nhất là thẻ xanh đấy.”
Vi Oanh nín lặng.

Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngươi còn rút nữa không?”
Vi Oanh lăn qua lăn lại trên long sàng, nàng kiểm ttra thấy điểm tích lũy của mình hãy còn rất nhiều bèn quyết định trước tiên không rút nữa, đợi vận may của Hoàng đế tốt lên thì lại rút tiếp.
Nàng nắm lấy tấm thẻ [Tân thừa ân trạch], cười cười, rồi bỗng dưng hỏi: “Ta có thể đổi nhiệm vụ không khiến Hoàng đế ăn giấm thành không để cho nàng ấy ăn thứ gì khác được không?”
Cung Đấu Cơ: “…!Này tất nhiên là không được.”
Vi Oanh lăn lộn hai vòng: Bỏ đê.
Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngươi phải cung đấu cho đàng hoàng, chứ đi đường ngang ngõ tắt là không được đâu.”
Vi Oanh kinh ngạc mở to mắt: “Ta còn chưa nghiêm túc hay gì? Ta còn leo lên cả giường Hoàng đế, rồi ta còn lăn lộn trên ấy nữa.” Nàng ôm gối lăn qua lăn lại: “Ngươi xem ta lăn qua đây, ngươi nhìn ta lăn qua kia, ôi chao.”
Nàng lăn qua vật lại, hệt như chú lợn con vui vẻ.
Phúc Thọ đi vào trong tẩm điện liền trông thấy cảnh này, bước chân thoáng dừng lại một chút rồi lại thu lại lần nữa.
Vi Oanh đứng dậy: “Công công, ta tỉnh rồi.”
Phúc Thọ cười bảo: “Nương nương ngủ thêm một lát, bệ hạ đã dặn dò chúng ta rồi, chớ quấy nhiễu nương nương nghỉ ngơi.”
Vi Oanh ôm chăn nghiêng đầu nói: “Ngày nào bệ hạ cũng đều dậy sớm thế à?”
Phúc Thọ: “Không hẳn thế, ngủ cùng với nương nương nên người mới dậy muộn hơn một chút.” Ông liếc nhìn Vi Oanh rồi nói tiếp: “Khi trước bệ hạ thường xuyên cả đêm không ngủ được, xử lý chính vụ suốt đêm ngay trong điện, nên vất vả vô ngần.”
Vạn mong nương nương có thể thương xót nhiều hơn.
Vi Oanh “à” lên một tiếng: “Thế nên nàng ấy cũng lôi kéo người khác thức đêm cùng nàng ấy?”
Kiểu như chứng kiến lần đầu thị tẩm của Hoàng hậu Hiền phi này kia ấy, mọi người cùng nhau vận động tập thể, vui vẻ thức đêm.
Phúc Thọ không ngờ nàng sẽ nói như vậy nên ngẩn ra hồi lâu.
Vi Oanh nhìn, đôi mắt mở to bling bling: “Bây giờ ai đang giúp bệ hạ xử lý chính vụ thế, vậy thì ta chẳng phải sẽ trở thành yêu phi gây trở ngại chuyện quốc sự sao?!”
Phúc Thọ lau mồ hôi lạnh trên trán, ấp úng đáp: “Nương nương, đương nhiên nương nương không phải là yêu phi.” Ông hít sâu một hơi thay đổi tâm trạng rồi mới nói tiếp: “Nương nương đã đói chưa? Người đâu, phục vụ nương nương rửa mặt.”
Vi Oanh nhìn Phúc Thọ công công chuẩn bị cả một bàn đồ ăn sáng to đùng, nàng chỉ uống chút rượu gạo nếp với ít bánh trôi, rồi nhân lúc ánh mặt trời hãy còn chưa gắt, nàng xoa cái bụng chầm chậm ung dung tản bộ đi về điện Ngọc Lộ.
Tiết thu mát mẻ trong lành, trời xanh thăm thẳm, vài đám mây lững lờ, rực rỡ hệt như một bức tranh sơn dầu có độ bão hòa cao.
Nàng chắp hai tay ra sau lưng, giống như bà lão đi bộ buổi sáng sớm, tìm một nơi tĩnh lặng trong ngự hoa viên, rồi chậm rãi vươn tay ra bắt đầu luyện Thái Cực.
Cung Đấu Cơ: “Ký chủ, ngươi đang làm cái gì đấy?”
Vi Oanh nói như lẽ đương nhiên: “Rèn luyện sức khỏe đó, tiện thể hấp thụ tinh hoa đất trời.”
Cung Đấu Cơ cảm thấy ký chủ càng lúc càng đi xa trên con đường giả quỷ giả thần, nên chỉ đành im lặng nhìn nàng đánh xong một bài Thái Cực, rồi lại đánh tiếp một bài Bát Đoạn Cẩm, cuối cùng sải bước chân quay về điện Ngọc Lộ.
Ngày tháng ở điện Ngọc Lộ vẫn bình yên tĩnh lặng, ngoại trừ ánh đèn trong phòng Đổng cô cô sáng xuyên đêm, dưới mắt Đổng cô cô có hai quầng thâm cực to và ánh mắt bà ta nhìn Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết bắt đầu trở lên nóng rực ra thì những cái khác cũng chẳng khác mọi khi là bao.
Tiêu Thiên Tuyết: “Oanh Oanh, tỷ thật sự không cảm thấy có điều gì kỳ quái à?”
Vi Oanh uống trà: “Có gì kỳ quái?”

Tiêu Thiên Tuyết khẽ giọng nói: “Đổng cô cô ấy, gần đây Đổng cô cô trở lên kỳ kỳ quái quái.”
Nàng ta còn muốn nói gì đó nhưng bỗng dưng Đổng Nga bưng khay đồ ăn bước vào xếp vài đ ĩa bánh ra.
“Đây là bánh đào và mứt táo mà Hiền phi nương nương mới làm.” Đổng Nga nhìn hai nàng thiếu nữ ngồi cạnh nhau rồi mỉm cười thương yêu: “Hai vị tiểu chủ thử xem?”
Tiêu Thiên Tuyết vô thức liếc nhìn Vi Oanh, Vi Oanh cầm một miếng bánh mứt táo lên, nhét vào trong miệng nàng ta: “Ăn đi.”
Đổng Nga hít vào một hơi, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng tươi rói, sau khi nói thêm vài câu rồi mới mang cái vẻ mặt tươi cười thỏa mãn rời đi.

Tiêu Thiên Tuyết ăn miếng bánh mứt táo xong thì vội vàng nói với Vi Oanh: “Oanh Oanh, muội nói rồi mà, Đổng cô cô sao sao ấy!”
Rất là sao sao, cả ngày cứ dùng cái ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ!
Vi Oanh cũng cầm miếng bánh mứt táo, cái miệng nhỏ g ặm cắn đáp: “Có gì đâu, làm gì có gì kỳ quái?”
Tiêu Thiên Tuyết nhìn vẻ không thèm để ý của nàng, bèn gãi đầu nói: “Thật sự không kỳ quặc sao, là muội nghĩ nhiều ư?”
Vi Oanh vươn cái lưng mỏi, hít một hơi không khí bình an yên tĩnh thật sâu, rồi nhắm mắt lại ngủ trưa, tiện thể ngẫm xem phải chiếm vốn điểm tích lũy to đùng này của Đổng Nga như thế nào.
Điểm tích lũy không những có liên quan tới đẳng cấp của đối tượng công chiếm mà còn có liên quan tới phe cánh lập trường của bọn họ nữa.

Ví dụ như Đổng Nga, tuy đẳng cấp thấp hơn so với Lệ tần nhưng bà ta lại là tâm phúc của Thái hậu, là phe cánh phản diện toàn tập, nếu có thể hạ được thì chắc chắn không chỉ là hai trăm điểm tích lũy thôi đâu.
Cơ mà nàng nhờ vào cái nghề giả thần giả quỷ nên tích được kha khá điểm rồi nên giờ cũng không tham chút điểm này.
Những ngày tiếp theo không khác ngày thường là bao, thời tiết lạnh dần, cây cối phủ lên mình sắc vàng, hương hoa quế ngào ngạt trong không khí càng lúc càng nồng đậm, tràn ngập mọi ngóc ngách trong chốn cung đình.
Một hôm Vi Oanh tỉnh dậy từ trên long sàng, ánh nắng vàng nhàn nhạt của trời thu xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc chiếu lên giường, Vân Thiều ngủ quay lưng về phía nàng, nửa khuôn mặt nàng ấy bị ánh sáng chiếu vào làm lộ ra nước da trắng sáng long lanh.
Vi Oanh cúi người, chăm chú nhìn hàng lông mi bị nhuốm màu vàng nhàn nhạt của nàng ấy, Vân Thiều nhắm mắt, hai mí mắt sâu của nàng ấy giãn ra để lộ nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe mắt.
Hình như cảm nhận được ánh mặt trời quá gắt, nên nàng ấy bất giác chau mày, hàng lông mi cũng rung rung theo.
Vi Oanh không nén nổi bèn vươn tay ra che khuất ánh nắng mặt trời, đặt bàn tay ở trên mắt của nàng ấy, hàng lông mi màu vàng nhạt mềm mại như lông vũ lướt qua lòng bàn tay nàng.
Vi Oanh cảm thấy lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, còn thoáng như bị bỏng.

Nàng gập lòng bàn tay lại, vừa mới tỉnh ngủ nên còn hơi mơ màng, lờ đờ nhìn ánh nắng bên ngoài thì mới ý thức được thời gian đã không có sớm nữa, có lẽ đã qua lúc tảo triều.
Đêm qua tấu sớ hơi nhiều, Hoàng đế xem đến mãi khuya rồi mới lên giường đi ngủ.

Sợ Hoàng đế lại b ắn rap bên tai lúc nàng đang ngủ nên nàng cũng đợi đến tận khuya mới đi ngủ, tóm lại là sự cố thức khuya, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ thì hẳn là đã qua lúc sáng sớm từ rất lâu rồi.
Phúc Thọ cũng không tới gọi bọn họ, Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi vỗ vỗ trán, nàng nhìn Hoàng đế, không định đánh thức nàng ấy mà đứng dậy mặc quần áo lại.

Nàng lật người thật khẽ xuống giường, mới bước xuống đất, vừa định mặc y phục vào thì quay đầu lại đã thấy Vân Thiều mở mắt ra rồi.
Đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánh nắng chiếu rọi tựa như được ngâm trong nước Hắc Diệu Thạch(*), sự chiếm hữu u ám phiền muộn của thiên tử không còn mà trở nên ươn ướt sạch sẽ.
(*) Tên tiếng anh là Obsidian, hay còn gọi là đá vỏ chai, đây là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào.

Ngày nay nó được sử dụng làm dao mổ vì lưỡi dao làm bằng Obsidian bén hơn rất nhiều lần so với dao mổ làm bằng thép.

Nó cũng được sử dụng để trang trí và làm đá quý.

Màu sắc của nó thay đổi dựa theo chiều cắt.
Tim Vi Oanh nảy lên hai cái, nàng hoảng loạn dời ánh mắt đi, rồi nói: “Bệ hạ, người dậy muộn rồi.”
Vân Thiều nhìn ra ngoài cửa sổ, cong môi đáp: “Ta biết.”
Vi Oanh đang mặc y phục, nàng kinh ngạc nhướng mày: “Bệ hạ biết?”
Vân Thiều gối đầu lên tay nhìn nàng cười: “Đã muộn rồi, thế thì không dậy nữa, sắc trời hãy còn sớm, Oanh Oanh ngủ tiếp với ta đi, được không?”
Vi Oanh khó mà liên tưởng ánh nắng chói chang với bốn chữ sắc trời còn sớm này với nhau được, nhưng trước sự mời mọc thiết tha của Hoàng đế, và cùng với sự hấp dẫn của việc phong tần, nàng lại leo lên long sàng.

Lúc leo lên, nàng lại nhớ tới cái câu: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều” (*), cảm thấy bản thân càng ngày càng có xu thế phát triển giống yêu phi.
(*) Nguyên văn: “春宵苦短日高起,从此君王不早朝” hai câu này được trích trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, kể về mối tình giữa Dương Qúy Phi và Đường Huyền Tông.

Dưới đây là bản dịch của Tản Đà về hai câu thơ:
“Đêm xuân vắn vủi có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra”
Nhưng nàng vẫn bò tới, cái nệm mềm mại được ánh mặt trời soi vào ấm áp dễ chịu, lúc nằm ở trên hệt như nằm trên chiếc bánh bông mới nướng chín, nàng quay đầu, đáp lại đôi mắt cong cong của Vân Thiều.
Vân Thiều mỉm cười thỏa mãn, lúc cười đôi mắt nàng ấy hằn thành một đường, làm nốt ruồi nhỏ lại mất đi.
Vi Oanh nhìn nàng ấy một lúc, mãi cho đến khi bên tai Vân Thiều ửng đỏ thì mới dời ánh mắt, nàng nói: “Sao hôm nay bệ hạ không đi tảo triều?”
Vân Thiều khe khẽ “hừ” một tiếng, lộ ra chút vẻ không vui, nàng ấy kéo tay áo Vi Oanh bảo: “Hôm nay Oanh Oanh ở bên ta nhé, có được không?” Không đợi Vi Oanh đáp lời, nàng ấy đã nói tiếp: “Nếu mà bầu bạn tốt thì cũng không phải không thể phong Chiêu Nghi hay gì đó được.”
Vi Oanh cười đáp: “Bệ hạ, nào dám nếu như, dẫu không phong Chiêu Nghi, người có cất lời thì ta cũng sẽ không cự tuyệt mà.” Nàng chớp chớp mắt: “Hôm nay bệ hạ muốn làm gì?”
Vân Thiều suy nghĩ một chốc: “Trước hết là muốn Oanh Oanh ngủ cùng với ta, sau ấy lại muốn Oanh Oanh ăn cơm với ta, còn muốn Oanh Oanh tới ngự hoa viên thư giãn với ta nữa…”
Vi Oanh đếm ngón tay lẩm bẩm: “Ngủ cùng bệ hạ thăng một cấp, cùng ăn cơm thăng một cấp, cùng chơi thăng…!được rồi, giảm giá cho bệ hạ nha, chơi cùng với bệ hạ coi như là tặng đi, tổng cộng tăng cho ta hai cấp là được rồi.”
Vân Thiều chưa từng thấy phi tử tính toán giá cả niêm yết một cách mới mẻ nhã nhặn như thế bao giờ cả, nàng ấy chợt cảm tạ tổ tiên đã kế thừa phi chế của tiền triều, còn cho thêm nhiều phi vị nữa, chứ không thì theo như cách tính của Vi Oanh chỉ sợ chưa được vài ngày đã từ từ leo lên hậu vị rồi.
Vi Oanh bày ra vẻ gian thương: “Bệ hạ, đi qua chớ có bỏ lỡ, qua nhà này là không có tiệm này đâu.”
Vân Thiều thở dài, nàng ấy nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai Vi Oanh.
Đâu chỉ qua nhà này là không có tiệm này…!nàng đợi cả sáu năm, mới đợi được cái tiệm này.

Vi Oanh cũng nằm ở trên giường, chắp tay trước ngực, cố gắng chìm vào giấc ngủ lần nữa, nấn ná trên long sàng tới tận giữa trưa mới rời giường, lúc này nàng đã thấy hơi đói, cũng may Phúc Thọ đã lập tức sắp xếp một bàn đồ ăn, đều là những món mà nàng thích.
Nàng cầm đũa lên, trông thấy Vân Thiều ngồi ở cạnh đang xoa bóp ấn đường, sắc mặt không tốt cho lắm.
Vi Oanh bất giác cau mày, hỏi: “Bệ hạ, người sao thế?”
Vân Thiều uất ức nhìn nàng: “Đau đầu.”
Vi Oanh nhanh chóng hiểu ra, chắc là nhóc này ngủ quá nhiều mà chất lượng giấc ngủ lại không tốt, cộng thêm sức khỏe không tốt, cho nên mới cảm thấy đau đầu buồn nôn.
Ngẫm lại cũng phải, kiểu như Hoàng đế thường xuyên phải tăng ca động não, nghề nghiệp đáng sợ quanh năm không nghỉ ngơi, khả năng xuất hiện tình trạng sức khỏe kém quá nhiều, chả trách đế vương khi xưa chẳng có mấy ai sống thọ.
Thế là nàng lôi kéo Hoàng đế, tích cực giúp nàng ấy cải thiện thể chất: “Bệ hạ, chúng ta đi tập Thái Cực đi!”
Vân Thiều ngẩn ra một lát rồi cười bảo: “Chỉ cần là Oanh Oanh thích thì ta đều được.”
– —
Lúc chiều quay về điện Ngọc Lộ, cuối cùng Vi Oanh cũng hiểu vì sao hôm nay Hoàng đế không tới buổi triều sớm.

Hôm nay là ngày Lư Lăng Vương vào kinh, theo lý, Hoàng đế phải dẫn quan viên lên đại điện nghênh đón.
Nhưng Hoàng đế lại “bùng kèo” một cách rất quang minh chính đại.
Vi Oanh đoán sổ con mắng nàng là yêu phi vào buổi tảo triều ngày mai sẽ lại chất cao như núi, nàng đắp mặt nạ dưa leo tự chế lên trên mặt, ngả người nằm trên ghế để bình tĩnh lại.
Tiêu Thiên Tuyết trông thấy điệu bộ của nàng thì cũng học theo đắp dưa lên trên mặt, cùng nhau nằm xuống cái ghế ở dưới mái hiên.
Đến buổi tối, cũng yến tiếp đón Lư Lăng Vương diễn ra, Hoàng đế đã đặc biệt sai Phúc Thọ công công tới truyền lời, bảo rằng hôm nay Vi Oanh vất vả nên nếu cảm thấy quá mệt mỏi thì cũng không cần tới.
Vi Oanh đột nhiên được thông mạch suy nghĩ, nhiệm vụ lần này là không để cho Hoàng đế ghen, chỉ cần nàng lôi kéo Tiêu Thiên Tuyết không tham gia tiệc tối thì có phải sẽ không xảy ra sự tình không!
Nhưng mà, bất kể bọn họ có đi hay không, chắc chắn Cung Bối Nô cũng sẽ nhắc tới kiếm vũ của Tiêu Thiên Tuyết vào năm ngoái, rồi xảy ra tình tiết trong nguyên tác, nghĩ thế, nàng vẫn nên tới khống chế cục diện ổn thỏa trước đã.
Nghĩ vậy, Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết ăn bận quần áo, đi theo Hiền Phi cùng tới tham gia cung yến.
Lúc này cung yến vừa mới bắt đầu, Thái hậu ngồi ở trên cao nhất, Hoàng đế thì ngồi dưới một chút, Hoàng hậu không tới, mà hàng đầu tiên ở phía dưới đã có một gương mặt xa lạ ngồi rồi.

Người nọ trông thấy nàng với Tiêu Thiên Tuyết thì ngẩn ngơ.
Vi Oanh giương mắt nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc, trông chẳng khác là bao với tiệc Trung thu và Thọ yến năm ngoái, chẳng qua là bọn họ được phong lên làm Tiệp dư nên chỗ ngồi được dịch lên trước khá nhiều.
Nàng với Tiêu Thiên Tuyết đến chỗ ngồi của mình, còn chưa ngồi xuống đã cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, bèn nhìn sang hướng bên kia, liền bắt gặp ánh mắt giận dỗi của Hoàng đế.
Vân Thiều:…!Qủa nhiên nàng ấy vẫn tới.
Rõ ràng đã chơi với Oanh Oanh cả một ngày, nàng đáng ra nên mệt bở hơi tai rồi chứ, bản thân còn cố ý cho Phúc Thọ bảo nàng không cần tới đây, thế mà, vì sao Oanh Oanh vẫn đến?
Quả nhiên vẫn còn để ý Lư Lăng Vương, thế nên mới nhất định phải đến.
Hoàng đế: Bỗng dưng thấy chua xót!
Vi Oanh cười với Vân Thiều, cũng không hề nhìn ai khác mà đi ngay về phía nàng ấy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng nghiêng người về bên Hoàng đế, ngắt lấy một quả nho trong đ ĩa vàng.
Vi Oanh lột quả nho xong rồi đưa cho Hoàng đế, nhanh chóng chớp mắt bảo: “Bệ hạ, ta có thể ngồi ở đây không?”
Hoàng đế: Bỗng dưng thấy ngọt ngào!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.