Ta ở Bắc Đại đánh nhau với Thanh Hoa

Chương 5



Các bạn đang đọc truyện Chương 5 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Cậu trốn thoát không thành, không còn cách nào khác đành phải đi theo Tô Dương dưới cái nhìn “chăm chú quan sát” của mọi người xung quanh.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ tùy tiện đưa cậu đến nhà ăn, nhưng không ngờ lại đến một nhà hàng Tứ Xuyên bên ngoài trường học. Đoàn Triết khá thích món cay Tứ Xuyên ở nơi này nên thường xuyên lui tới. Tô Dương đương nhiên biết về nhà hàng Tứ Xuyên này, hắn nhớ vị trí đó khá hẻo lánh nên đã tìm rất lâu rồi.

Mặc dù địa điểm khá xa, nhưng trong quán vẫn chật kín người.

“Cậu muốn ăn gì?”- Tô Dương hỏi sau khi ngồi xuống.

Đoàn Triết không trả lời, nhìn thực đơn mà trầm ngâm suy nghĩ.

Tô Dương thấy thế, gọi nhân viên phục vụ: “Đậu hủ Ma Bà, thịt luộc, thêm miến canh nữa.”

Đoàn Triết đột nhiên ngẩng đầu, đây đều là những món cậu thích ăn.

“Cậu hay tới đây ăn à?”- Đoàn Triết hỏi.

Tô Dương rót trà cho Đoàn Triết, dùng trà tráng sơ qua chén đũa, cuối cùng đặt ở trước mặt cậu.

Nhìn Tô Dương thuận tay phục vụ, Đoàn Triết không khỏi tặc lưỡi, dù sao nơi này cũng cách trường Thanh Hoa rất xa, không nghĩ tới vì sao Tô Dương lại đến đây ăn.

Đoàn Triết nhìn Tô Dương chuyên tâm làm việc, nhất thời không biết nên nói gì.

“Hở? Cậu bấm lỗ tai à?”- Vẻ mặt Đoàn Triết như khám phá ra vùng đất mới, Tô Dương vậy mà xỏ khuyên ư.

“Ừ, từ hồi cấp ba rồi.”- Tô Dương cười cười.

Mạch não của Đoàn Triết rõ ràng khác với người thường, cậu hỏi: “Có đau không?”

Tô Dương vốn tưởng rằng sẽ bị hỏi tại sao, sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ hơn: “Ừ, đau lắm.”

Đoàn Triết không nói nên lời, tư duy của Tô Dương quả thực cũng rất khác với người thường.

Rất đau mà sao lại cười vui dữ vậy? Bị M (1) à?

*

(1) M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm.

Tô Dương cười cười.

Đúng là rất đau, khi mũi kim cực nhỏ xuyên qua dái tai, Tô Dương cảm thấy rất đau, là cái cảm giác đau đến tận xương tủy. Hắn từng nhìn thấy Đoàn Triết vui vẻ bên người khác, người nọ cũng xỏ khuyên tai, màu đen. Lúc đó Đoàn Triết đã cười rất vui vẻ, người đó là bạn trai của cậu ấy sao?

Tô Dương cảm thấy rất đau khi mũi kim đâm xuyên qua dái tai, dường như trong đời hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến vậy.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Đoàn Triết đang nghĩ cách phá vỡ sự ngượng ngùng thì đã có một người đến cắt ngang.

“Đoàn… Đoàn Triết?”

Thanh âm tràn ngập sự kinh ngạc, lại còn có chút quen thuộc.

Đoàn Triết nhìn sang thì thấy một thanh niên để tóc húi cua, tay cầm hộp cơm, giống như là đi thăm tù. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đó, Đoàn Triết kinh ngạc nhảy dựng lên, lại quên mất rằng mình đang bị thương, bị Tô Dương nhanh tay ấn xuống.

“Hứa Hồng Phi?”

Hứa Hồng Phi là một phú nhị đại, đồng thời là bạn học thời trung học và là bạn của Đoàn Triết, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc gì nữa.

Lúc này Hứa Hồng Phi mới chú ý tới Tô Dương đang đỡ Đoàn Triết, tức khắc bữa cơm trong tay thiếu chút nữa cầm không xong.

“Chủ… Chủ tịch Tô, thật trùng hợp nha.”

“Trùng hợp thật, bí thư Hứa. Sao cậu đang ốm mà lại đến đây ăn đồ Tứ Xuyên thế?” Tô Dương cười nhẹ, Hứa Hồng Phi càng nhìn thấy nụ cười tốt bụng này càng thấu xương.

Đoàn Triết sửng sốt, mới nhớ tới Hứa Hồng Phi quả thật đã trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, không ngờ lại còn quen biết với Tô Dương.

“Ông mua cơm cho ai à?”- Đoàn Triết hỏi.

Hứa Hồng Phi cảm động muốn rơi nước mắt, cảm ơn người anh em đã giải vây.

“Ừ, người kia muốn ăn đồ Tứ Xuyên nên tôi đến đây mua.”- Hứa Hồng Phi giả vờ bình tĩnh nói.

“Vậy ông ăn chưa? Lại đây ngồi một chút không?”- Cậu dịch sang một bên nhường chỗ cho Hứa Hồng Phi.

Hứa Hồng Phi mới vừa ngồi xuống đã cảm thán: “Tình cảm giữa hai người hiện giờ tốt thế, chẳng như hồi cấp ba, đến một chút tiếp xúc cũng không có.”

“Hả.”- Đoàn Triết ngẩn người.

Tô Dương khẽ liếc nhìn Hứa Hồng Phi một cái, Hứa Hồng Phi lập tức biết mình lỡ lời.

“Hồi cấp ba có chuyện gì à?”- Đoàn Triết hỏi.

Hứa Hồng Phi liếc mắt nhìn Tô Dương, nghĩ thầm, ông đây anh minh sợ Tô Dương cái khỉ gì nhỉ.

Đoàn Triết càng thêm mờ mịt.

Hứa Hồng Phi thấy vẻ mặt Đoàn Triết đần ra, hiểu rõ trong lòng, liếc nhìn Tô Dương một cái. Tô Dương ơi là Tô Dương, lòng dạ của mày quả là sâu hơn biển cả.

Tô Dương mỉm cười.

Hứa Hồng Phi cười, khoác vai Đoàn Triết như anh em tốt: “Không có gì, dù sao hồi đó ông chỉ lo học tập tán gái nên không biết, cậu ấy học ở lớp bên cạnh chúng ta. Hồi đó ông đã từng cứu cậu ấy, mà ông không nhớ được thì thôi, cũng không có gì cả.”

“Biến, ông mới đi tán gái ấy.”- Đoàn Triết trừng mắt nhìn hắn, năm ấy đúng là cậu chỉ vùi đầu vào học tập, không có một chút ấn tượng gì về Tô Dương, đã vậy lúc trước còn cứu hắn nữa.

“Thích ăn thì ăn, không thì biến.”- Tô Dương nói một câu, giúp Đoàn Triết gắp xương cá, Hứa Hồng Phi nhìn thoáng qua thấy Tô Dương đang dùng tay lấy xương cá. “Được rồi.”- Nói xong liền mất hút.

Đoàn Triết nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Hồng Phi, cảm thấy bầu không khí giữa mình và Tô Dương càng thêm khó xử.

“Đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm trước đi, lát về tôi sẽ nói với cậu.” Tô Dương săn sóc.

Đoàn Triết có chút cảm động, Tô Dương thật sự rất tốt.

Đoàn Triết trong lòng không yên từ lúc ăn xong đến khi về nhà. Hứa Hồng Phi nói Tô Dương là bạn học cấp ba của cậu ấy, có cảm giác như thể họ đã quen nhau từ trước. Đã vậy còn bảo Đoàn Triết rằng cậu trước đây đã từng cứu Tô Dương, vậy tại sao Tô Dương lại không nói bất cứ điều gì về việc đó khi bọn cậu gặp nhau lần đầu?

Sau khi ăn xong, Tô Dương từ đầu đến cuối đều ngây người ngắm nhìn con sóc nào đó, ngốc ngốc theo cậu về, cuối cùng ngây ngốc vuốt lông Đậu Đậu.

Tô Dương ôm ngực, nhìn Đoàn Triết cảm thấy có chút đáng yêu.

Đột nhiên, Đoàn Triết cảm thấy như có công tắc nào đó được nhấn, anh giật mình nhìn Tô Dương.

Tô Dương không kịp thu hồi ánh mắt, đành phải mặt đối mặt với Đoàn Triết, cách giữa hai người là một chú cún.

“Cậu thật sự học ở lớp bên cạnh à?”- Đoàn Triết hỏi.

Tô Dương cười: “Tôi cũng muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Được, cậu hỏi đi.”- Đoàn Triết rất nhanh đáp lời: “Nhưng cậu trả lời tôi trước, cậu thực sự học ở lớp bên cạnh lớp tôi?”

“Ừ.”- Câu trả lời của Tô Dương không hề mơ hồ. “Vậy cậu hồi cấp ba hay đi tán gái lắm à.”

“Cút!”- Đoàn Triết tức giận đá hắn, liền bị Tô Dương nhanh chóng bắt lấy, nhẹ nhàng đặt lên sô pha.

Đoàn Triết nổi giận đùng đùng mở điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn Hứa Hồng Phi gửi đến: “Có rảnh thì cùng làm một bữa nha.” Trên màn hình còn hiển thị một bức hình, Đoàn Triết nhìn thấy chiếc bàn mà Hứa Hồng Phi chụp là một chiếc bàn nhỏ dùng trong bệnh viện. Tuy chỉ chụp ảnh bữa ăn nhỏ nhưng Đoàn Triết vẫn nhìn ra nửa hình bóng khác.

Bên cạnh Hứa Hồng Phi còn có người.

Đoàn Triết có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bình thản đáp: “Oke.” Suy nghĩ một hồi, cậu lại gửi thêm một câu, cậu và Tô Dương có quan hệ gì?

Bên phía Hứa Hồng Phi rất lâu chưa thấy hồi âm, Đoàn Triết nhàm chán, nhấp vào diễn đàn của Đại học Bắc Kinh rồi đăng nhập.

Trang đầu hiển thị bài viết phổ biến nhất.

“OTP của tôi là thật!”

Còn đính kèm một tấm hình rất mờ nhưng Đoàn Triết nhìn vào màu sắc của quần áo liền có thể đoán được đó là cậu và Tô Dương.

Ảnh chụp vào buổi sáng khi Tô Dương đưa cậu đến trường, vừa vặn chụp lúc Tô Dương đỡ cậu, hành động này muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Đoàn Triết bán tín bán nghi nhấn vào bài viết.

Phần bình luận của bài viết đã trở nên điên cuồng.

“Ahhhhhhhhhhhh!! Tô Dương và Đoàn Triết đẹp trai quá!!”

“Lầu trên bắt sai trọng điểm rồi, vì sao Tô Dương lại đỡ Đoàn Triết.”

“Thanh Bắc không phải là kẻ thù truyền kiếp của nhau sao, nhưng sao tình cảm giữa hai người này lại tốt vậy.”

“Lầu trên mới tới à, CP Tô Đoàn chính là sinh mệnh của ta đóoooo.”

“Tỉnh lại đi lầu trên, đây chính là “tình huynh đệ”.”

“Buổi trưa hôm nay, Tô Dương còn tới đón Đoàn Triết, Đoàn Triết muốn chạy nhưng bị chặn lại, ngọt quá tía má ơi.”

“Ahhhhhhhh, mị còn thở được.”

“Vì sao lại là CP Tô Đoàn, người qua đường hoang mang-ing.”

“Năm ấy Tô Dương mà comeout thì tui đã theo đuổi cậu ấy lâu rồi.”

“Vì CP, tôi quyết định không đuổi theo nam thần.”

“Đoàn Triết bị thương, Tô Dương đỡ cậu ấy đi học, đây không phải chuyện bình thường sao.”

“Là thật”

“Là thật +1”

“Là thật +2”

“Là thật +10086 (rất đồng ý)”

“Hai nam thần của em chung một khung hình, ahhh em chết mất.”

“Tôi đơn phương tuyên bố hai người bọn họ kết hôn.”

Đoàn Triết xem mà mơ hồ, quan hệ sặc mùi khói súng giữa Thanh Hoa và Bắc Đại chỉ là giả á. Đã thế còn có thể ghép cp cậu và Tô Dương nữa.

Đoàn Triết tiếp tục lướt xuống dưới.

“Các chị em ơi, có hàng rồi.”

“Đại thần lẹ thật.”

“Em yêu đại thầnnn.”

Đoàn Triết lướt xuống, đó là fanart của cậu và Tô Dương. Trong bức tranh ấy, cậu ôm Tô Dương và hôn, phải nói bức vẽ trông rất giống, Đoàn Triết cảm thấy thú vị. Cậu tiếp tục lướt xuống xem, “Đảng Dương Phi đến rồi đây, các người không thấy chủ tịch x bí thư real hơn sao?”

“Đảng Dương Phi bớt KY đi.”

“Đây là địa bàn của Đảng Dương Triết.”

“Đảng Dương Phi mau biến đi.”

“Đảng Dương Phi có mắt như mù à, không thấy nơi đây là động của Đảng Dương Triết sao.”

“Tui cũng cảm thấy chủ tịch x bí thư real lắm.”

Bên kia cũng đăng một bức ảnh, là ảnh của Tô Dương và Hứa Hồng Phi, mượn góc máy  mà chụp, cũng không rõ là photoshop hay là thực.

Bất luận mối quan hệ giữa hai người họ là gì, Đoàn Triết đều không quan tâm.

Thật kỳ quái.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.