Thần Điêu Hiệp Nữ

Chương 54



Các bạn đang đọc truyện Chương 54 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Bảy năm sau.

Toàn thành Tương Dương khắp nơi, dân chúng xôn xao bàn tán, thần điêu đại hiệp sắp đến Tương Dương, nguyên nhân là vì tiệc mừng sinh nhật tròn năm tuổi cặp song sinh, con của Quách đại hiệp. Dân chúng trong thành Tương Dương đều biết, Quách đại hiệp và vị thần điêu đại hiệp mà mấy năm qua được dân chúng kính yêu quan hệ không tầm thường chút nào, hay nói đúng hơn là rất thân thiết.

Về phần thần điêu đại hiệp là ai, chủ yếu chỉ là lời đồn, không ai có thể xác thực được.

Thần điêu đại hiệp từng một đêm gϊếŧ chết hơn một trăm quân lính Mông Cổ, lại cướp lương thảo của quân Mông Cổ, đốt cháy kho đạn được của người Mông Cổ.

Thần điêu đại hiệp còn mang theo thần điêu can đảm cùng triều đình đối nghịch, gϊếŧ không ít tham quan ô lại ở không ít địa phương, đem lại cho muôn dân một cuộc sống ấm no yên ổn. Mà những điều kiện triều đình đem ra chiêu an thì lại chẳng nhìn.

Thần điêu đại hiệp từng không tiếc tính mạng cứu Quách đại hiệp. Thần điêu đại hiệp cứu một đôi cô nhi dưới gót sắt của kỵ binh Mông Cổ còn thu dưỡng hai người ở bên người nàng. Bởi vì có người từng thấy bên người thần điêu có một đôi long phượng thai (chị em sinh đôi Quách Tương, Quách Phá Lỗ.)

Thần điêu đại hiệp thường xuất hiện tại Tương Dương và Phiền Xuyên, cũng có người ở trong rừng già gặp qua thần điêu đại hiệp.

Có người nói thần điêu đại hiệp là một nam một nữ, nam tử tuấn tú vô song, cười nói vui vẻ mang theo ngông cuồng có chút bất cần đời, nữ tử khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh cao thuần khiết, vẻ mặt nàng không chút cảm xúc chỉ có khi nhìn thần điêu đại hiệp mới thể hiện chút ôn nhu dịu dàng.

Có người không đồng ý mà nói lại, thần điêu đại hiệp là hai nữ tử mỹ mạo vô song, hai nàng xinh đẹp như thiên tiên, một người ôn nhu ngông cuồng, một người băng lãnh thuần khiết.

Duy nhất một điều mọi người không bàn cãi là ở bên cạnh thần điêu đại hiệp luôn có một đại điêu to lớn làm bạn.

Bất quá rất nhanh sẽ có đáp án, lần này thần điêu đại hiệp sẽ đến tiệc sinh nhật hai người con của Quách đại hiệp, như vậy sẽ có người có thể nhìn thấy thần điêu đại hiệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thân phận như thế nào.

Phía sau núi Chung Nam. Cổ mộ

Trình Dương thích thú nằm trong suối nước nóng phía sau núi Chung Nam, vươn hai tay tựa vào hai bên bờ suối, bên cạnh nàng còn có một đứa nhỏ đang vươn tay làm y chang nàng, đứa nhỏ ánh mắt thật to, hai tròng mắt sáng ngời chuyển động:

“A Dương, Long tỷ tỷ tới, Long tỷ tỷ và đệ đệ tới” thanh âm trẻ con tại bên tai Trình Dương vang lên. Trình Dương vốn nhắm hờ đôi mắt thư giản, vừa nghe tiếng nói thì mở to mắt, nhìn thấy một thân ảnh trắng xóa, khóe miệng không khỏi giơ lên tươi cười.

Tiểu Long nữ cởi dây thắt lưng, tự nhiên tiêu sái bước vào suối nước nóng, nàng tựa vào trong người Trình Dương.

Hai đứa nhỏ – một đang ở bên ngoài dòng suối cởϊ qυầи áo, một đang ở trong suối hưởng thụ nhất thời cùng làm một động tác như nhau, hai cánh tay nho nhỏ đưa lên che đi ánh mắt nhưng lại mở ra những khe giữa các ngón tay, cùng lúc la lên:

” Xấu hổ, xấu hổ”

Mà hai đứa nhỏ này không phải ai xa lạ là Quách Tương và Quách Phá Lỗ, đôi long phượng song thai mà người ta nhắc tới cũng chính là nhị tiểu thư và tam công tử của Quách đại hiệp. Quách Tương tinh quái che lại ánh mắt, đây là động tác nàng dạy cho đệ đệ.

Trình Dương phẩy nước vào mặt Quách Tương, làm cho khuôn mặt nàng lấm lem nước:

” Tiểu quỷ. “

Quách Tương lớn mật quay sang Tiểu Long nữ lên án:

” Long tỷ tỷ, a Dương ăn hϊếp ta, ngươi giúp ta dạy dỗ nàng đi.”

Trình Dương đối với Quách Tương thật sự buồn bực không nói được lời nào, nàng ở trước mặt Tiểu Long nữ thì là một bé gái ngây thơ trong sáng rực rỡ, nhưng nàng mà ở trước mặt Trình Dương thì nháy mắt biến thành vô địch tiểu ác ma, nếu không phải Tiểu Long nữ cực kỳ thích Quách Tương, Trình Dương nhất định đem tiểu quỷ này ném ra xa nàng vạn dặm.

Tiểu Long nữ cười khẽ:

” Dương, ngươi khi còn bé nhất định cũng có bộ dạng như thế này? “

Tiểu Long nữ thích Quách Tương không phải không có lý do, nàng thường nghe Trình Dương kể về quê nhà của mình, phong thổ tập quán sống cũng như sinh hoạt hằng ngày, nàng suy đoán, hoàn cảnh sống như vậy chắc chắn sẽ dưỡng ra một đứa nhỏ có tính cách như Quách Tương, tinh linh cổ quái, đáng yêu dễ thương.

” Ta khi còn bé rất ngoan, làm gì mà như nàng tiểu ác ma.”

” Mới là lạ” Quách Tương ở một bên chêm vô lời nói như phản bác câu nói của Trình Dương.

Trình Dương nói:

” Mấy ngày nữa liền đưa các ngươi trở về Tương Dương. “

Quách Tương vẻ mặt ảm đạm buồn rầu như không muốn:

” Tương Dương không vui như ở đây. “

Trình Dương vuốt mũi Quách Tương, vẻ mặt yêu thương sủng ái:

” Tới sinh nhật năm tuổi của ngươi rồi, mẹ ngươi gửi thư tới, nói rằng nàng nửa năm không thấy ngươi, rất là nhớ ngươi, cho nên muốn tại sinh nhật năm tuổi của các ngươi kêu ta đưa ngươi trở về, với lại ngươi cũng đã năm tuổi, cha ngươi nói rằng mẹ ngươi muốn dạy các ngươi đọc sách luyện võ.”

Quách Tương chu môi

Trình Dương ôm Quách Tương cưỡi chung một con ngựa, Tiểu Long nữ ôm Quách Phá Lỗ cưỡi ở một con ngựa khác. Vừa mới xuống chân núi Chung Nam, Trình Dương liền thấy tháp thoáng một đạo áo bào màu lam. Trình Dương kéo cương giữ con ngựa lại:

” Long nhi, ngươi đi trước đi, ta đem vật nhỏ này đi ngoài.”

Quách Tương ở trong lòng Trình Dương kháng nghị,cãi lại:

” Ta không phải vật nhỏ, ta cũng không cần đi ngoài. “

Trình Dương quay đầu ngựa lại, Tiểu Long nữ lắc đầu, Trình Dương cẩn thận bảo hộ che chở cho nàng, nàng làm sao không biết chứ.

Trình Dương vung cánh tay, thanh huyền thiết trọng kiếm chỉ thẳng vào bụi cỏ bên đường, Doãn Chí Bình nuốt một ngụm nước bọt, theo trong bụi cỏ đi ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh trắng xóa sau đó lại chuyển tới đứa nhỏ đang ngồi trong lòng Trình Dương:

” Dương Quá, ngươi…….”

” Doãn Chí Bình, ngươi hiện tại đã là chưởng môn phái Toàn Chân, ta giúp ngươi ngồi lên vị trí này, ngươi hẳn phải hiểu ý ta là như thế nào chứ.”

Bảy năm trước Trình Dương và Tiểu Long Nữ trở về Cổ mộ đụng phải Kim Luân pháp vương và Hoắc Đô đang cùng phái Toàn Chân giao chiến ác liệt, bản thân Trình Dương cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng nhớ tới Hoắc Đô hại chết Tôn bà bà, lần trước hắn không để ý Kim Luân pháp vương sống chết, nhanh chân chạy trước, vậy mà Kim Luân pháp vương còn chịu nhận đồ đệ này.

Huyền thiết trọng kiếm của Trình Dương tuyệt đối không buông tha Hoắc Đô.

Có thần điêu và Tiểu Long nữ bên cạnh, còn có Toàn Chân thất tử mới vừa xuất quan nên việc cầm chân Kim Luân pháp vương và Đạt Nhĩ Ba không có chút nào khó khăn. Hoắc Đô bỏ mạng tại núi Chung Nam, Doãn Chí Bình không ngờ Triệu Chí Kính vì vị trí chưởng môn mà phản bội sư môn, cấu kết với người Mông Cổ và Kim Luân pháp vương.

Triệu Chí Kính không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một cái Trình Giảo Kim là Trình Dương phá hủy chuyện tốt của hắn, Doãn Chí Bình không nghĩ tới Trình Dương và Tiểu Long nữ sẽ giúp hắn ngồi lên vị trí chưởng môn.

Doãn Chí Bình hồi tưởng lúc đó hắn vừa trở về núi Chung Nam, đi cùng hắn còn có Kỳ Chí Thành và Triệu Chí Kính.

Kỳ Chí Thành rút một mũi tên, bắn chéo lên trời. Lát sau, có bốn đạo sĩ đội mũ vàng từ trên núi chạy xuống, cúi mình hành lễ với Doãn Chí Bình, nói:

” Thanh Hòa Chân nhân, chân nhân đã về, mọi người chờ đợi đã lâu.”

Doãn Chí Bình có đạo hiệu “Thanh Hòa”, nhưng ngoài đệ tử thân truyền của hắn, lâu nay không một ai xưng hô như thế. Bốn đạo sĩ kia đều là đệ tử đời thứ ba, lẽ ra xưng hô với hắn là sư huynh sư đệ, trong đó có một người nhiều tuổi hơn hẳn hắn. Nay bốn người này đột nhiên đổi cách xưng hô, Doãn Chí Bình cảm thấy ngượng nghịu, vội xuống ngựa đáp lễ, khiêm tốn nói:

” Bốn vị sư huynh xưng hô như thế, tiểu đệ đâu dám nhận. “

Đạo sĩ nhiều tuổi nhất trong bốn người là đệ tử của Mã Ngọc, nói:

” Năm vị sư thúc có pháp chỉ, chỉ chờ Thanh Hòa Chân nhân về tiếp nhiệm chức chưởng môn. Còn về đại lễ nhậm chức, thì đợi khi nào Khưu sư thúc khai quan sẽ tiến hành. “

Doãn Chí Bình hỏi:

” Sư phụ và bốn vị sư bá bế quan bao lâu rồi? “

Người kia nói:

” Đã hơn hai mươi ngày. “

Đang nói, bỗng nghe trên núi tiếng nhạc vang lên, mười sáu đạo sĩ thổi sáo gõ sênh dàn thành hàng ở hai bên đường nghênh tiếp, lại có mười sáu đạo sĩ khác cầm pháp khí như kiếm gỗ, bát sắt, thấy Doãn Chí Bình tới thì nhất tề cúi mình hành lễ, tiền hô hậu ủng, đi ngược lên núi, bỏ Triệu Chí Kính tụt lại đằng sau.

Triệu Chí Kính vừa tức giận vừa ghen tị, nghĩ: ” Đợi khi chức chưởng môn rơi vào tay ta, để xem bọn ngươi sẽ nói sao? “

Gần tối, mọi người đã tới bên ngoài cung Trùng Dương. Hơn năm trăm đạo sĩ trong cung dàn thành hàng từ đại điện ra bên ngoài sơn môn mươi trượng; chỉ nghe tiếng chuông, tiếng trống rùng rùng, mấy trăm đạo sĩ cúi mình đón chào.

Nhìn cảnh trang nghiêm long trọng đó, Doãn Chí Bình bỗng thấy phấn chấn, có mười sáu đại đệ tử hộ vệ hai bên, hắn trước tiên tới chính điện Tam Thanh khấu đầu ba vị Nguyên thủy thiên tôn, Thái thượng đạo quân và Thái thượng lão quân, sau đó tới hậu điện khấu đầu trước di tượng tổ sư sáng giáo Vương Trùng Dương, rồi tới điện thứ ba, nơi Toàn Chân thất tử vẫn ngồi thương nghị, khấu đầu trước bảy cái ghế trống, cuối cùng trở lại chính điện.

Đệ tử thứ hai của Khưu Xứ Cơ là Lý Chí Thường lấy pháp chỉ của chưởng môn chân nhân ra tuyên đọc, nói Doãn Chí Bình tiếp nhiệm chưởng môn. Doãn Chí Bình quì xuống nghe chỉ, vừa cảm kích vừa hổ thẹn, liếc trộm Triệu Chí Kính đứng một bên, thấy hắn vẻ mặt nửa cười nửa không, đầy vẻ châm biếm.

Doãn Chí Bình nghe pháp chỉ xong, đứng dậy, đang định nói vài lời khiêm tốn với chúng đạo sĩ, bỗng thấy từ bên ngoài có một đạo sĩ đi vào, nói to:

” Khải bẩm chưởng giáo chân nhân, có khách tới.”

Đạo sĩ kia quay ra, dẫn hai người khách vào. Mọi người vừa thấy họ, đều hết sức kinh dị, Doãn Chí Bình càng kinh ngạc hơn, một trong hai người là quan viên Mông Cổ, người thứ hai là Tiêu Tương Tử, hắn từng gặp trong vương trướng của Hốt Tất Liệt.

Viên quan Mông Cổ sang sảng nói:

” Đại hãn bệ hạ có thánh chỉ, sắc phong cho chưởng môn giáo phái Toàn Chân.”

Đoạn hắn đứng giữa đại điện, lấy ra một cuộn lụa vàng mở ra, tuyên đọc:

Sắc phong cho chưởng môn giáo phái Toàn Chân làm ” Đặc thụ thần tiên diễn đạo đại tông sư, Huyền môn chưởng giáo, Văn túy khai huyền hoàng nhân quảng nhiều đại chân nhân, chưởng quản chư lộ đạo giáo sở…”

Đọc đến đây, thấy không có ai quì xuống nghe chỉ, hắn nói to:

” Chưởng môn phái Toàn Chân tiếp chỉ! “

Doãn Chí Bình bước tới cúi mình hành lễ, nói:

” Chưởng môn tệ giáo Khưu Chân nhân đang tọa quan, hiện do tiểu đạo tiếp nhiệm chưởng môn, sắc phong của đại hãn Mông Cổ không phải dành cho tiểu đạo, nên tiểu đạo không dám bái lĩnh. “

Viên quan Mông Cổ cười, nói:

” Ngọc âm của Đại hãn bệ hạ, Khưu Chân nhân vốn kính nể Thành Cát Tư Hãn, nay tuổi đã cao, không biết còn sống hay không. Sắc phong này vốn không định dành cho Khưu Chân nhân, ai làm chưởng môn phái Toàn Chân thì cứ bái lĩnh sắc phong.”

Doãn Chí Bình nói:

” Tiểu đạo vô đức vô năng, thực không dám bái lĩnh. “

Viên quan cười, nói:

” Đừng khách khí nữa, hãy mau lĩnh chỉ. “

Doãn Chí Bình nói:

” Vinh dự bất ngờ, tiểu đạo không dám nhận. Mời đại nhân vào hậu điện dùng trà, chờ tiểu đạo thương nghị một chút với các vị sư huynh đã. “

Viên quan rất không hài lòng, cuộn thánh chỉ lại, nói:

” Cũng được! Không biết phải thương lượng bao nhiêu lâu? “

Bốn đạo sĩ lo việc tiếp đãi tân khách bèn mời viên quan Mông Cổ và Tiêu Tương Tử vào hậu điện dùng trà.

Doãn Chí Bình mời mười sáu đại đệ tử vào một phòng riêng, nói:

” Việc lớn này, tiểu đệ không dám quyết, xin được nghe cao kiến của các vị sư huynh. “

Triệu Chí Kính cướp lời, nói:

” Đại hãn Mông Cổ đã có mỹ ý như vậy, ta nên lĩnh chỉ. Đủ thấy bổn giáo ngày càng hưng vượng, ngay cả Đại hãn Mông Cổ cũng không dám coi thường chúng ta. “

Nói đoạn cười cười đắc ý. Lý Chí Thường lắc đầu, nói:

” Không được, không được! Mông Cổ xâm lăng nước ta, sát hại trăm họ, làm sao chúng ta lại đi nhận sắc phong của địch? “

Triệu Chí Kính nói:

” Năm xưa Khưu sư bá từng nhận chiếu thư của Thành Cát Tư Hãn, vượt ngàn dặm sang Tây Vực, Doãn chưởng môn và Lý sư huynh cũng tùy hành, đã có tiền lệ như vậy, sao lại không nhận sắc phong của đại hãn Mông Cổ kia chứ? “

Lý Chí Thường nói:

“Thời ấy Mông Cổ đối địch với Đại Kim, chưa xâm lăng nước ta, hơn nữa còn kết minh với Đại Tống; mỗi thời một khác, không thể coi như nhau. “

Triệu Chí Kính nói:

” Núi Chung Nam thuộc Mông Cổ quản hạt, đạo quán của chúng ta cũng đều nằm trong cảnh nội Mông Cổ, nếu không nhận sắc phong, bổn giáo sẽ gặp đại họa.”

Lý Chí Thường nói:

” Triệu sư huynh nói sai rồi.”

Triệu Chí Kính cao giọng:

” Sai thế nào, Lý sư huynh chỉ điểm cho coi.”

Lý Chí Thường nói:

” Chỉ điểm thì không dám, nhưng xin hỏi Triệu sư huynh, tổ sư sáng giáo của chúng ta Trùng Dương Chân nhân là người như thế nào? Các vị sư phụ của bọn ta Toàn Chân thất tử là những người như thế nào? “

Triệu Chí Kính ngạc nhiên, nói:

“Tổ sư gia và các vị sư phụ hoằng đạo hộ pháp, là các cao nhân trong Tam Thanh giáo.”

Lý Chí Thường nói:

” Họ đều là các bậc đại trượng phu đội trời đạp đất, ái quốc ưu dân, người nào cũng từng vào sinh ra tử huyết chiến với quân Kim.”

Triệu Chí Kính nói:

” Đúng thế, Trùng Dương Chân nhân và Toàn Chân thất tử danh chấn giang hồ, trong võ lâm ai mà chẳng kính phục? “

Lý Chí Thường nói:

” Vậy thì các vị chân nhân bản giáo không một ai sợ cường địch, quyết chí cứu giáo dân khỏi vòng tai họa, dù phái Toàn Chân có gặp đại họa, chúng ta cũng không sợ. Đầu có thể rơi, chí không thể nhụt. “

Mấy câu này hùng hồn đại nghĩa, Doãn Chí Bình và mười mấy đại đệ tử đều xúc động. Triệu Chí Kính lạnh lùng nói:

” Chỉ có Lý sư huynh không sợ chết, còn mọi người đều là phường tham sống sợ chết chắc? Tổ sư gia sáng nghiệp gian nan, bổn giáo có qui mô như hôm nay, là nhờ tổ sư gia và bảy vị sư trưởng tốn bao nhiêu tâm huyết. Bây giờ giao lại, chúng ta xử trí không thích đáng, đem bản giáo oanh liệt hủy hoại đi mất, thì còn mặt mũi nào xuống gặp tổ sư gia dưới suối vàng? Khi năm vị sư trưởng khai quan, chúng ta sẽ ăn nói ra sao? “

Mấy lời nghe cũng có lý, khiến vài đạo sĩ lập tức lên tiếng phụ họa. Triệu Chí Kính lại nói:

” Người Kim là kẻ tử thù của bản giáo, Mông Cổ đã diệt nước Kim, chính là đã giúp cho bản giáo. Năm xưa tổ sư gia khởi nghĩa không thành, buồn quá lui về ẩn cư trong tòa cổ mộ; hồn người ở trên trời có linh thiêng, biết người Kim đã mất nước tan quân, chắc cũng rất suиɠ sướиɠ. “

Một đệ tử khác của Khưu Xứ Cơ là Vương Chí Thản nói:

” Người Mông Cổ sau khi diệt Kim, nếu hòa hảo với Đại Tống chúng ta, dĩ nhiên chúng ta sẽ lấy lễ thượng quốc mà đối đãi. Đằng này đại quân Mông Cổ tràn xuống phương nam, cấp công thành Tương Dương, giang sơn Đại Tống nguy kịch, chúng ta đều là dân Đại Tống, há có thể nhận sắc phong của nước thù địch? “

Đoạn hướng sang Doãn Chí Bình, nói:

” Chưởng môn sư huynh, nếu sư huynh nhận sắc phong, sẽ là một tên đại Hán gian, một tội nhân thiên cổ của bổn giáo. Vương Chí Thản ta dẫu đầu lìa khỏi cổ, cũng không để cho sư huynh làm như vậy. “

Giọng nói đã đanh lại.Triệu Chí Kính đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát:

” Vương sư đệ, sư đệ muốn động võ phải không? Sư đệ dám vô lễ như vậy với chưởng môn chân nhân ư? “

Vương Chí Thản gằn giọng. nói:

” Bọn ta chỉ nói đạo lý. Còn chuyện động võ, ta đây không ngán.”

Đôi bên mỗi bên quyết giữ ý mình, không nhân nhượng nhau, xem chừng sắp tuốt kiếm vung quyền đánh nhau đến nơi, một đạo sĩ tóc hoa râm xua tay lia lịa, nói:

” Các vị sư đệ, hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau, đừng nóng nảy. “

Vương Chí Thản hỏi:

” Theo ý sư huynh thì sao? “

Đạo sĩ đó nói:

” Theo ý ta, thì… thì… người xuất gia lấy từ bi làm đầu, cứu được người dân nào, là tăng thêm đức hiếu sinh ngần ấy… Bọn ta… nếu nhận sắc phong của đại hãn Mông Cổ, sẽ tận lực can ngăn quân thần binh tướng Mông Cổ đừng lạm sát; năm xưa Khưu sư thúc chẳng phải đã nhờ thế mà cứu được tính mạng bao nhiêu người đó sao? “

Có mấy đạo sĩ phụ họa:

” Đúng, đúng lắm! “

Một đạo sĩ lùn lắc đầu lia lịa:

” Tình thế ngày nay không thể so với hồi trước. Tiểu đệ theo sư phụ tây du, chính mắt thấy binh tướng Mông Cổ tàn sát cướp bóc dân chúng. Nếu đi nhận sắc phong, đầu hàng Mông Cổ, tức là hùa theo kẻ bạo ngược, có thể cứu mươi cái mạng sống nào đó, nhưng quên rằng có hàng vạn dân chúng vì thế mà phải chết. “

Vị đạo sĩ lùn này tên là Tống Đức Phương, một trong mười chín đệ tử tùy hành cùng Khưu Xứ Cơ tây du.

Triệu Chí Kính cười khẩy, nói:

” Ngươi đã gặp Thành Cát Tư Hãn, ta vừa rồi cũng gặp vương tử Hốt Tất Liệt, người này chiêu hiền đãi sĩ, khoáng đạt đại độ, đâu có gì tàn bạo? “

Vương Chí Thản nói:

” À, thì ra ngươi phụng mệnh Hốt Tất Liệt, về đây làm gian tế! “

Triệu Chí Kính tức giận, quát:

” Ngươi bảo sao? “

Vương Chí Thản nói:

” Kẻ nào nói giúp cho bọn Mông Cổ, kẻ đó là Hán gian. “

Triệu Chí Kính đột nhiên bật dậy, giáng một chưởng xuống đỉnh đầu Vương Chí Thản. Có hai đệ tử của Khưu Xứ Cơ, một người là Kỳ Chí Thành cùng vung chưởng gạt đòn của Triệu Chí Kính ra. Triệu Chí Kính càng giận thêm, nói:

” Được, đệ tử môn hạ của Khưu sư bá cậy đông, trượng thế khinh người hả? “

Bắt đầu náo loạn thì Doãn Chí Bình vỗ tay một cái, nói:

” Xin các vị sư huynh hãy ngồi xuống, nghe tiểu đệ nói đã. “

Chưởng môn phái Toàn Chân xưa nay uy quyền cực lớn, các đạo sĩ đều ngồi xuống, không dám tranh cãi nữa.Triệu Chí Kính nói:

” Phải đấy, chúng ta hãy nghe chưởng môn chân nhân phân phó, chưởng môn bảo nhận sắc phong thì nhận, bảo không nhận sắc phong thì thôi. Đại hãn sắc phong cho chưởng môn, chứ có phải cho người khác đâu mà đi cãi nhau? “

Hắn tưởng Doãn Chí Bình có tội đã bị hắn nắm chắc thì sẽ không dám làm trái ý hắn. Bọn Lý Chí Thường, Vương Chí Thản biết Doãn Chí Bình vốn người trung nghĩa, việc này cứ để hắn quyết, khỏi cần tranh náo, thế là ai nấy nhìn Doãn Chí Bình, chờ nghe lời hắn. Doãn Chí Bình chậm rãi nói:

” Tiểu đệ vô đức vô năng, nay nhận trọng nhiệm chưởng môn, không ngờ ngày đầu tiên đã gặp đại sự này. “

Nói xong ngẩng lên, ngơ ngẩn xuất thần. Mười sáu đại đệ tử cùng chăm chú nhìn hắn, trong phòng im phắc không một tiếng động.Một hồi sau, Doãn Chí Bình mới nói tiếp:

” Bổn giáo do Trùng Dương tổ sư sáng lập, đến Mã Chân nhân, Lưu Chân nhân, Khưu Chân nhân được phát dương lớn mạnh. Tiểu đệ tiếp nhiệm chưởng môn, làm sao dám trái lời giáo huấn của bốn vị Vương, Mã, Lưu, Khưu Chân nhân? Chư vị sư huynh, hiện nay đại quân Mông Cổ tiến đánh thành Tương Dương, xâm lăng quốc thổ nước ta, sát hại bách tính. Nếu bốn vị chưởng môn tiền bối có mặt ở đây, liệu các vị ấy có nhận sắc phong hay không? “

Mọi người nghe câu hỏi, nghĩ đến cách hành xử của Vương Trùng Dương, Mã Ngọc, Lưu Xứ Huyền, Khưu Xứ Cơ: Vương Trùng Dương từ trần đã lâu, các đệ tử đời thứ ba đều không biết mặt. Mã Ngọc khiêm hòa đôn hậu, xử sự theo lối thanh tịnh vô vi. Lưu Xứ Huyền vô cùng kín đáo, các đệ tử khó đoán biết tâm ý, còn Khưu Xứ Cơ thì tính nóng như lửa, trung nghĩa hơn người. Mọi người nghĩ đến Khưu Xứ Cơ không hẹn cùng nói:

” Khưu chưởng môn tất nhiên không nhận. “

Triệu Chí Kính thì nói lớn:

” Hiện tại chưởng môn là sư đệ, chứ không phải là Khưu sư bá!”

Doãn Chí Bình nói:

” Tiểu đệ tài đức tầm thường, không dám trái lời giáo huấn của sư phụ. Huống hồ tiểu đệ tội lỗi nghiêm trọng, chết chưa hết tội. “

Nói đến đây, hắn cúi đầu im lặng.Các đạo sĩ không hiểu hàm ý lời nói của hắn, trừ Triệu Chí Kính, còn ai cũng cho rằng hắn khiêm tốn nói thế, riêng câu “tội lỗi nghiêm trọng, chết chưa hết tội” có phần quá đáng. Triệu Chí Kính nói:

” Hừ, như vậy tức là sư đệ không chịu nhận sắc phong chứ gì? “

Doãn Chí Bình đáp:

” Tiểu đệ bản thân không có gì đáng nói, nhưng danh dự của bổn giáo thì không thể để bị tổn hại dù chỉ một chút.”

Giọng nói của hắn dần dần trở nên khẳng khái hiên ngang:

” Hiện nay hào kiệt tứ phương chính đang kết nghĩa chống ngoại xâm. Phái Toàn Chân hiệu xưng võ học chính tông, nếu đầu hàng Mông Cổ thì chúng ta còn mặt mũi nào nhìn anh hùng thiên hạ? “

Các đạo sĩ Lý Chí Thường, Tống Đức Phương, Kỳ Chí Thành, Vương Chí Thản cùng reo to:

” Chưởng môn sư huynh nói rất chí lý! “

Triệu Chí Kính phẩy tay áo, hầm hầm bước ra khỏi phòng, đến cửa còn ngoảnh lại cười khẩy, nói:

” Chưởng môn, nói thì hay lắm. Hừ, hậu quả thế nào, chắc sư đệ chưa hiểu đâu.” Nói xong hắn rảo bước đi.

Các đạo sĩ cùng tán thưởng Doãn Chí Bình quyết đoán sáng suốt, mấy gã đạo sĩ phụ họa theo Triệu Chí Kính thì cảm thấy ngượng, lặng lẽ bỏ ra.

Doãn Chí Bình lặng lặng trở về đan phòng của mình, biết Triệu Chí Kính bị thất ý sẽ không chịu thua, nhất định sẽ tố cáo tội lỗi của hắn với mọi người. Khi hắn tuyên xưng không nhận sắc phong, hắn đã quyết ý lìa trần; mấy tháng nay hắn lo sợ, bị hành hạ giày vò khổ sở, nghĩ sau khi sẽ được giải thoát hết thảy, thì trong lòng tự nhiên thanh thản; thế là hắn cài then cửa, rút kiếm đưa lên cứa cổ tự vẫn.

Đột nhiên từ sau giá sách có một người bước ra chộp lấy thanh kiếm của Doãn Chí Bình, người đó chính là Triệu Chí Kính, hắn nói:

” Sư đệ hủy hoại danh dự của bản giáo, lại định chết đi, bỏ mặc mọi việc hay sao? Long cô nương chờ ở ngoài kia, khi nàng ta tiến vào tố cáo, thì bọn ta biết đối đáp sao đây? “

Doãn Chí Bình nói:

” Được, vậy tiểu đệ sẽ ra tự vẫn trước mặt nàng ta để tạ tội vậy “

Triệu Chí Kính nói:

” Dẫu sư đệ có tự vẫn, cũng không chấm dứt được chuyện đó. Khi năm vị sư trưởng khai quan, nhất định sẽ truy hỏi. Danh dự của phái Toàn Chân bị mất, sư đệ thành kẻ có tội muôn đời. “

Doãn Chí Bình không chịu đựng nổi, đột nhiên ngồi phệt xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm:

” Sư huynh bảo phải làm thế nào đây? Muốn chết cũng không xong”

Vừa nãy trước nhiều người, hắn nói năng hùng hồn, bây giờ chỉ có một mình với Triệu Chí Kính, hắn lại không còn sức tự chủ được nữa. Triệu Chí Kính nói:

” Được, sư đệ chỉ cần nghe ta một việc thì vụ Long cô nương ta bỏ qua cho sư đệ, danh dự của bản giáo và của sư đệ đều nguyên vẹn, không có hậu họa nào hết.”

Doãn Chí Bình nói:

” Sư huynh muốn tiểu đệ nhận sắc phong của đại hãn Mông Cổ chứ gì? “

Triệu Chí Kính nói:

” Không, không! Ta không đòi sư đệ phải nhận sắc phong của đại hãn Mông Cổ.”

Doãn Chí Bình thấy nhẹ người, mừng rỡ nói:

” Vậy là việc gì? Sư huynh nói đi, tiểu đệ sẽ làm theo. “

Nửa canh giờ sau, chuông trống trong đại điện cùng vang rền triệu tập đạo chúng toàn cung. Lý Chí Thường phân phó các sư đệ là môn hạ của Khưu Xứ Cơ cùng đệ tử của họ giấu sẵn binh khí trong người, đề phòng việc Doãn Chí Bình không nhận sắc phong làm cho Triệu Chí Kính và phe cánh gây chuyện gì chăng. Đại điện đông nghịt người, thần sắc của các đạo sĩ đều căng thẳng.

Chỉ thấy Doãn Chí Bình từ hậu điện chậm rãi bước ra, mặt nhợt nhạt, đứng giữa điện, nói:

” Các vị sư huynh, tiểu đạo phụng mệnh Khưu chưởng môn tiếp nhiệm chưởng môn, không ngờ bị bệnh cấp tính, không thể chữa trị… “

Câu nói bất ngờ khiến cho mười mấy đạo sĩ không hẹn kêu “Ôi!” Doãn Chí Bình nói tiếp:

” Trọng nhiệm chưởng môn, tiểu đạo đã không thể gánh vác, vậy tiểu đạo lệnh cho đại đệ tử của Ngọc Dương tử là Triệu Chí Kính tiếp nhiệm chưởng môn! “

Câu này nói ra, đại điện đang im phăng phắc, tức thời bọn Lý Chí Thường, Tống Đức Phương, Vương Chí Thản lớn tiếng phản đối:

” Khưu chân nhân muốn Doãn sư huynh tiếp nhiệm chưởng môn, trọng nhiệm ấy há có thể giao cho kẻ khác? “

” Sư huynh chưởng môn đang khỏe mạnh, sao tự dưng lại mắc bệnh bất trị? “

” Chuyện này chắc có mưu mô lớn bên trong, sư huynh chưởng môn chớ có mắc lừa kẻ gian.”

Các đệ tử đời thứ tư không dám nói to, chỉ chụm đầu, rỉ tai nhau xôn xao nghị luận, đại điện nhốn nháo cả lên. Lý Chí Thường trừng mắt nhìn Triệu Chí Kính, thấy hắn ta thản nhiên chắp tay sau đít, coi như không nghe thấy lời nói của mọi người.Doãn Chí Bình hai tay làm hiệu cho mọi người im lặng, nói:

” Việc xảy ra đột ngột, chẳng trách các vị không rõ lý do. Bổn giáo hiện lâm đại họa, tiểu đạo lại từng làm một việc quá sai trái, lúc này dẫu có tự sát để tạ tội cũng không thể cứu vãn được. “

Nói đến đây, thần sắc vô cùng thảm hại, dừng một chút, nói tiếp:

” Tiểu đạo suy đi nghĩ lại, chỉ có sư huynh Triệu Chí Kính tài đức cao siêu, mới có thể đưa bổn giáo vượt qua đại nạn. Xin các vị sư huynh sư đệ vứt bỏ thành kiến, xuất lực phò tá Triệu sư huynh làm rạng danh bổn giáo. “

Lý Chí Thường khẳng khái nói:

” Người nào không có lỗi? Sư huynh chưởng giáo nếu quả thật có lỗi lầm, thì đợi năm vị sư trưởng khai quan sẽ bẩm cáo, chịu trách phạt là được. Còn việc nhường chức vị chưởng môn, chúng tôi không thế nào chấp nhận.”

Doãn Chí Bình thở dài, nói:

” Lý sư đệ, hai chúng ta giao hảo nhiều năm, tình như cốt nhục. Việc hôm nay, mong sư đệ lượng thứ cho nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của ngu huynh, đừng làm khó nữa. “

Lý Chí Thường đầy nghi ngờ, nhìn kỹ Doãn Chí Bình, thấy thần sắc hắn quả có chứa nỗi khổ tâm khó nói, giọng chứa đựng vẻ cầu khẩn thiết tha, thì cúi đầu không nói nữa, chỉ suy nghĩ phương cách. Vương Chí Thản nói:

” Sư huynh chưởng muốn muốn nhường thật sự, hãy đợi năm vị sư trưởng khai quan sẽ bẩm cáo, mới không làm lỡ đại sự. “

Doãn Chí Bình rầu rĩ nói:

” Sự việc cấp bách, không thể chờ lâu.”

Vương Chí Thản nói:

” Được, nếu đúng như vậy, thì trong số các sư huynh sư đệ cùng lứa, không phải không có những vị tài đức song toàn hơn Triệu sư huynh. Sư huynh Lý Chí Thường đạo lực cao thâm, sư đệ Tống Đức Phương hành sự tài cán, hơn hẳn Triệu sư huynh là người tất cả không phục. “

Triệu Chí Kính tính cách nóng nảy, không nhịn được lâu, bèn cười khẩy, nói:

” Còn kẻ nào dám làm dám chịu như sư huynh Vương Chí Thản hay không?”

Vương Chí Thản tức giận nói:

” Tiểu đệ bất tài, thua xa các vị sư huynh sư đệ; nhưng so với Triệu sư huynh, thì tự nghĩ mình còn hơn một bậc. “

Triệu Chí Kính cười gằn, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn.Vương Chí Thản nói to:

” Võ công kiếm thuật của tiểu đệ dĩ nhiên không phải là đối thủ của Triệu sư huynh, nhưng tiểu đệ chí ít cũng không biết làm Hán gian. “

Triệu Chí Kính sa sầm mặt, quát:

” Ngươi có giỏi thì nói rõ ra coi, ai làm Hán gian? “

Hai người đấu khẩu càng lúc càng dữ.Doãn Chí Bình nói:

” Các vị đừng tranh cãi nữa, hãy nghe tiểu đạo.”

Triệu, Vương hai người ngừng cãi, song vẫn hầm hầm nhìn nhau. Doãn Chí Bình nói:

” Qui củ lâu nay của bổn giáo, chức chưởng môn bao giờ cũng do chưởng môn tiền nhiệm chỉ định, hoàn toàn không do đồng đạo bổn giáo tiến cử, có phải vậy không? “

Mọi người cùng đáp:

” Phải! “

Doãn Chí Bình nói:

” Bây giờ tiểu đạo chỉ định Triệu Chí Kính làm chưởng môn của bổn giáo, mọi người không được tranh cãi. Triệu sư huynh, hãy lại đây nghe dặn. “

Triệu Chí Kính dương dương đắc ý, bước lên cúi mình hành lễ.Vương Chí Thản và Tống Đức Phương định nói, thì Lý Chí Thường kéo tay áo, nháy mắt với hai người, họ biết Lý Chí Thường hành xử mưu trí, tất có cách khác, nên không tranh cãi thêm. Lý Chí Thường nói nhỏ:

” Doãn sư huynh chắc là bị Triệu Chí Kính khống chế, không dám phản kháng. Chúng ta cần bí mật nắm rõ mưu gian của Triệu Chí Kính đã. Hiện tại Doãn sư huynh đã nói như vậy, nếu tranh cãi thêm, chỉ lộ rõ sự đuối lý của chúng ta mà thôi. “

Vương, Tống hai người gật đầu khen phải, cùng mọi người tham gia lễ giao tiếp chức vị chưởng môn. Trong một ngày, phái Toàn Chân có hai người trước sau tiếp nhiệm chưởng môn, chúng đạo sĩ hoặc tỏ sự bất bình, hoặc thầm lấy làm lạ.

Nghi lễ tiếp nhiệm chưởng môn hoàn tất, Triệu Chí Kính ngồi giữa, sai đệ tử đích truyền của hắn hộ vệ ở hai bên, nói:

” Cho mời thiên sứ của đại hãn bệ hạ Mông Cổ. “

Hai chữ “thiên sứ” vừa nói ra. Vương Chí Thản không kìm được định lên tiếng chỉ trích, Lý Chí Thường vội dùng mắt ra hiệu ngăn lại. Một lát sau, bốn đạo sĩ đưa viên quan Mông Cổ cùng Tiêu Tương Tử ra đại điện.Triệu Chí Kính vội ra cửa điện nghênh đón, tươi cười nói:

” Mời vào, mời vào! “

Viên quan Mông Cổ phải chờ lâu đã bực mình, giờ lại không thấy Doãn Chí Bình ra đón, mặt mũi càng khó coi; một đạo sĩ tiếp khách biết ý, nói:

” Chức vị chưởng môn bổn giáo từ lúc này do vị Triệu Chân nhân đây tiếp nhiệm. “

Viên quan ngẩn ra, đổi từ giận sang vui, cười nói:

” Thì ra là vậy, cung hỉ cung hỉ! “

Đoạn ôm quyền hành lễ. Tiêu Tương Tử đứng sau hắn hai bước, vẻ mặt lầm lì, không biểu lộ hỉ nộ.Triệu Chí Kính khúm núm dẫn viên quan Mông Cổ vào đại điện, nói:

” Mời đại nhân tuyên thị thánh chỉ. “

Viên quan mỉm cười, nghĩ: “Phải là người như ngươi làm chưởng môn mới đúng. Cái gã ban nãy làm cho người ta khó chịu.” hắn rút thánh chỉ, hai tay mở ra. Triệu Chí Kính quì xuống, nghe viên quan tuyên đọc:

” Sắc phong chưởng giáo phái Toàn Chân làm… “

Lý Chí Thường, Vương Chí Thản thấy Triệu Chí Kính công khai nhận sắc phong của đại hãn Mông Cổ, thì đưa mắt cho nhau, xoẹt xoẹt mấy tiếng, hàn quang loang loáng, các thanh kiếm được rút ra từ dưới áo đạo bào. Vương Chí Thản và Tống Đức Phương sấn nhanh tới, hai mũi kiếm đã gí vào hậu tâm Triệu Chí Kính. Lý Chí Thường quát:

” Bổn giáo lấy trung nghĩa làm đầu, quyết không đầu hàng Mông Cổ. Triệu Chí Kính phản bội tổ tông, làm trái ý trời lòng người, không thể tái nhiệm chưởng giáo. “

Bốn đại đệ tử khác cũng tuốt kiếm vây quanh viên quan Mông Cổ và Tiêu Tương Tử.

Biến cố diễn ra đột ngột. Triệu Chí Kính tuy sớm biết bọn Lý Chí Thường không phục, nhưng uy quyền của chưởng môn cực lớn, xưa nay không ai dám chống lại, hắn đã giữ chức đó tức là trở thành thủ lĩnh tối cao trong giáo phái, pháp chỉ do hắn đưa ra, ngay năm vị sư trưởng cũng không thể phản đối, ai ngờ đối phương lại dám động võ với chưởng môn. Lúc này huyệt đạo yếu hại ở sau lưng hắn đã bị hai mũi kiếm chế ngự; hắn tức giận chứ không sợ, quát:

” Cuồng đồ to gan, dám phạm thượng làm loạn ư? “

Vương Chí Thản quát lại:

” Gian tặc! Ngươi dám cử động thì thân thể ngươi sẽ có hai cái lỗ xuyên suốt đó! “

Triệu Chí Kính võ công vốn cao hơn Vương, Tống hai người, nhưng vừa rồi bị bất ngờ, bị hai người khống chế lúc đang quì dưới đất, đã hoàn toàn ở thế hạ phong. Hắn đã bố trí mười mấy tên thân tín hộ vệ, có giấu binh khí trong đạo bào, nhưng bọn Lý Chí Thường, Vương Chí Thản đều là đệ tử đích truyền của Khưu Xứ Cơ, người thường rất có uy vọng trong bản giáo, nay họ đột nhiên nhất tề xuất thủ, bọn tâm phúc của Triệu Chí Kính cũng không dám động đậy.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.