[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính

Chương 41-2: Phiên ngoại 3: Tân niên



Các bạn đang đọc truyện Chương 41-2: Phiên ngoại 3: Tân niên miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chuyện này diễn ra ở khoảng thật lâu về sau, khi mà Đường Tam đã trở thành Hải Thần, mà Cảnh Duệ cũng đã trở thành Húc Thần.

Hôm đó là một ngày đẹp trời, cha của Cảnh Duệ – Cảnh Dương Tà bất chợt hỏi con trai mình: “Tiểu Duệ, ngày mai là tân niên rồi, con có muốn về hiện đại chơi một chút không?”

Cảnh Duệ ngạc nhiên: “Không phải cha nói không thể xen vào chuyện của Dương thế sao?”

Cảnh Dương Tà: “Chỉ là xuống dưới chơi một ngày thôi mà, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cảnh Duệ nghĩ cũng phải. Anh quyết định lát nữa sẽ xuống dưới chơi, nếu được thì rủ thêm đám Đường Tam, Vũ Văn nữa.

Đang chuẩn bị liên lạc với Vũ Văn thì trên giao diện hệ thống lại thông báo có tin mới từ cậu, Cảnh Duệ chép miệng mở ra xem. Quả nhiên cậu của tên kia cũng nói cậu có thể xuống chơi nên đã kéo thêm Tiểu Vũ đi chung, còn bảo anh đừng quấy rầy.

Xì, ai mà thèm chứ!

“Tiểu Tam!!!” Giọng nói vẫn có vẻ bình thản nhưng chứađầy uất ức của Cảnh Duệ đột ngột chui vào lỗ tai của người đang được gọi tên.

Đường Tam mỉm cười, ngựa quen đường cũ mà quay người ôm lấy anh: “Duệ ca làm sao thế? Vũ Văn lại chọc ngươi?”

“Cậu ta và Tiểu Vũ xuống Dương thế thời hiện đại chơi rồi!”

“Cho nên ngươi là muốn ta đi chung với ngươi?” Đường Tam nhéo mũi Cảnh Duệ, sủng nịch hỏi.

“… Ừm, ngươi có muốn đi không? Chúng ta đến nơi ta sống trước kia, đi chơi một ngày trước tân niên rồi trở lại.”

“Được thôi.”

————————————————

“Ca, đừng mua nữa…”

Đường Tam bất đắc dĩ nhìn người đang kéo mình đi thử hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, mà những bộ đồ mà Cảnh Duệ chọn đều hợp với hắn. Mà hợp với hắn thì tất nhiên Cảnh Duệ chỉ có một chữ: Mua!!!

“Không sao, chúng ta đủ tiền mà.” Cảnh Duệ cười nói, tay vẫn tiếp tục chọn đồ.

Cửa tiệm mà Cảnh Duệ chọn thuộc một trong bảy hãng thời trang nổi tiếng là đắt đỏ với những thiết kề từ những nhà thiết kế thời trang danh tiếng. Những người có thể đi vào đây không quyền thì quý.

Nhưng mà những gia đình như thế thì cũng sẽ có một vài người không có mắt, hay nói đúng hơn là mấy đứa chỉ biết ăn chơi trác táng.

“Dô, đây là mấy tên nhà quê từ đâu chui ra vậy? Nơi thế này mà cũng dám vào?” Một tên con trai mặc quần áo hoa hoè loè loẹt, tóc nhuộm vàng, tai đeo khuyên, trên tay là một chiếc đồng hồ nhìn lướt qua cũng biết là xa xỉ, tay ôm eo thon của một người phụ nữ đi ngang qua châm chọc họ.

Chậc, thêm một đứa thiểu não.

Đây không phải là người đầu tiên trong ngày hôm nay có kiểu “phản ứng” như thế với họ. Vì diện mạo Đường Tam chỉ hơi anh tuấn một chút, Cảnh Duệ thì như kiểu nam sinh non mềm, thuộc dạng “tiểu bạch kiểm cần bao dưỡng”.

Mà khi gặp những tên như thế, Cảnh Duệ, Đường Tam chỉ liếc nhìn một cái rồi mặc kệ. Thiểu năng mà, chấp nhất làm gì.

Nhưng hiển nhiên là cái tên này chả ưa gì thái độ của bọn họ: “Này, ý gì đấy?!”

Cảnh Duệ lạnh băng đáp lời: “Không có gì. Cậu cứ tự nhiên.”

“Mày!!!”

“Duệ Tử, Tiểu Tam.”

“Duệ ca, Tam ca!”

Hai âm thanh quen xuất hiện ở cửa, chẳng ai khác ngoài cặp đôi Vũ Văn, Tiểu Vũ cũng đang hạ phàm chơi.

Nhìn đống đồ kế bên Đường Tam, Vũ Văn nhìn Cảnh Duệ hỏi: “Mày mua gì lắm thế?”

“Tao cho mày nói lại đấy. Mày nhìn lại cái tủ đồ của mày coi.” Cảnh Duệ khinh bỉ nói lại.

Lại phải nói lại, trường đại học của anh cũng không phải nhà bình thường có thể vào được. Thanh mai trúc mã của anh cũng chẳng phải nhà có chút tiền là có thể làm.

Nhà họ Cảnh nổi tiếng trong giới kinh thương bất động sản và điện tử, nhà Vũ Văn cũng chẳng kém cạnh gì, chiếm luôn một phần năm thị trường thơi trang trong nước.
Từ đó có thể thấy được quần áo trong “tủ” của Vũ Văn nhiều cỡ nào. Theo lời của một vị trúc mã khác thì chỉ bằng cái phòng khách của nhà bình thường thôi.

“Thế thì mày cũng phải xem lại mình đi, cũng chẳng kém cạnh hơn ai đâu.” Vũ Văn lập tức bật lại.

“Kẻ tám lạng.” Cảnh Duệ lườm cậu một cái.

“Người nửa cân!”

“Hai người đủ rồi đó!”

“Duệ ca, Thanh ca, đừng làm ồn nữa, ảnh hưởng đến việc buôn bán của người khác.”

Tiểu Vũ và Đường Tam đồng thời lên tiếng. Nhưng mà hiển nhiên, hai nhân vật chính có nghe đâu.

“Không sao, toà lầu này thuộc tập đoàn Phương Cảnh.”

“Không sao, đây là cửa tiệm của tập đoàn Vãn Vinh.”

“Đều là tập đoàn nhà mình cả. Phá nát cũng không sao.” Hai người đồng thời nói.

Đây cũng là điều mà hai người Đường Tam, Tiểu Vũ nhức đầu nhất. Hai người này tách ra thì rất ổn trọng, nhưng khi xáp lại cãi nhau thì cứ như chó với mèo.
Mà cái tên đầu vàng kia sau khi nghe tới mấy cái tủ đồ thì cũng lặn mất tiêu. Không ai có thể chỉ nhìn đống quần áo đó mà chỉ nói “mua nhiều” chứ không phải “tốn kém” như họ, mà cũng không ai có thể nói về tủ đồ của mình khi so sánh với cái đống hàng hiệu cao cả bằng một người trưởng thành cả, trừ những người thuộc trung tâm của sáu đại gia tộc.

Cảnh Duệ và Vũ Văn cứ hằm hè nhau mãi, Đường Tam, Tiểu Vũ đành bất đắc dĩ kéo hai người đi theo hai hướng khác nhau, lúc này họ mới yên tĩnh lại tiếp tục càn quét khu thời trang và mỹ phẩm rồi mới chịu về nhà. Tất nhiên là nhà họ Cảnh và nhà Vũ Văn.

Mấy việc như gói bánh, dạo chợ xuân, mua đồ trang trí tết gì đó đã có người làm thay rồi, nên cũng không có việc gì cho họ trải nghiệm cả.

Vì là gia tộc lớn, tất nhiên vào buổi tối sẽ có vũ hội tất niên. Dù cho Cảnh Duệ đã lùi khỏi vị trí người thừa kế thì anh vẫn phải có mặt trong buổi tiệc.
Có điều…

“Tiểu Tam, chúng ta về phòng đi.” Ai đó mặt dày đề nghị như thế, “Chúng ta có thể ở trên giường cho tới năm sau.”

Đường Tam lặng lẽ đỏ mặt ôm lấy Cảnh Duệ, hai người nhẹ nhàng chuồn lên phòng. Chẳng bao lâu sau, hai còn người trần trụi đã nồng nhiệt quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Nhìn từng bông hoa đủ mọi màu sắc nở rộ trên màn đêm, Cảnh Duệ ôm lấy cổ Đường Tam, vùi đầu vào trong ấy.

“Tiểu Tam, năm mới vui vẻ.”

“Chúc chúng ta, năm sau hạnh phúc hơn năm trước.”

“Chúc chúng ta, có thể cùng nhau đi đến cuối đời.”

“Chúc chúng ta–“

Đáp lại anh chính là nụ hôn nồng cháy của hắn.

Duệ ca, không cần chúc, chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau, sẽ hạnh phúc đến khi tuổi thọ chúng ta đến hạn cuối, sẽ nhận được lời chúc phúc ngọt ngào của thần linh.

—————————————
Cuối cùng tui cũng viết xong cái phiên ngoại năm mới rồi đây. Tui viết trong buồn ngủ nên kết cấu, mạch logic hay gì gì đó cứ loạn tùng phèo cả lên.

Nhưng dù sao tui cũng viết xong quà năm mới rồi. *tung bông*

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, gia đình hạnh phúc, làm ăn phát tài. Năm nay ai còn nhận lì xì thì chúc có nhiều lộc hơn năm ngoái nè (hãy quý trọng những ngày còn là “trẻ con”, lớn lên ròi hong có lì xì nữa đâu 😉).

Happy new year!!!

P/s: Tính đăng lúc 00h00 nhưng buồn ngủ quá nên tui đăng trước đây.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.