Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 50: Tôn thần này không chọc được (3)



Các bạn đang đọc truyện Chương 50: Tôn thần này không chọc được (3) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Uông Đại biết chỉ nhiêu đây không đả động được tới Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu cũng không phải thiếu tiền, cho nên hắn suy nghĩ liên tục, còn nói “Cố thủ trưởng, tôi nghe nói ở đây muốn xây dựng thêm, vừa vặn mảnh đất kế chỗ này là của Uông gia chúng tôi, tôi nguyện ý trao tặng nó lại cho Tổng bệnh biện. Cố Thành Kiêu vẫn như cũ không bất động, vẫn là câu nói kia “Cảnh sát sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý vụ này hợp lý, Uông tổng không cần làm như thế.” “….” Uông Đại bất đắc dĩ e ngại, không cầu tình sợ con trai mình sẽ phải ngồi tù, có thể nói nhiều thêm sợ là sẽ chọc giận Cố Thành Kiêu thêm nữa, tình thế khó xử, hắn tay chân luống cuống, một cỗ tức giận chỉ có thể hướng Uông Dương phát tiết. “Tên súc sinh nhà ngươi, chỉ toàn gây chuyện thị phi cho ta.” Uông Dương nhìn ra được, cha hắn đã nổi trận lôi đình cho nên hắn không dám mạnh miệng. Hết lời ngon ngọt, đưa tiền tặng lễ, người ta vẫn không khai ân, hắn thật sự hết cách. Uông Đại đẩy nạng Uông Dương qua một bên hậm hực ra khỏi phòng bệnh, liền thấy những quà tặng bồi tội chất đống ngoài cửa. Hắn tại Thượng Hải nhiều năm, cũng thường tạo dựng quan hệ với mấy người trong quân đội, am hiểu sâu trong đó có quy tắc ngầm, sợ nhất chính là ngay cả phương pháp tặng lễ vật không có. Ngoài cửa trợ lý thấy thế, thấp giọng hỏi “Uông tổng, Cố Thành Kiêu này quá không co mặt mũi, ngài có muốn tôi tìm một số anh em cho hắn nếm thử chút mùi vị?” Uông Đại trừng mắt, nhìn xung quanh không có người nào, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, cảnh cáo nói “Không được phép hành động,…vị Tôn thần này chọc không được. Đi đi đi, đừng ở chỗ này nói, về trước đi.” Trong phòng bệnh, Lâm Thiển kéo chăn ra, hoàn toàn không có thái độ như hồi nãy nữa, cô nghĩ, cô còn chưa biết rõ về Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu vẫn bình tĩnh như cũ, ngồi xuống mép giường, nói “Nói một chút đi, tôi sẽ nghe cô giải thích chuyện đó.” “…Không phải đều yên ổn sao…..Đều qua….” Vì chương này hơi ít nên editor sẽ bật mí cho mọi người một số chuyện: Đầu tiên: bên Trung thì chuyện này đã có 927 chương. Thứ hai: editor sẽ giải thích nguyên nhân vì sao ra chap lâu như vậy? (Do gần đây editor chuẩn bị nhập học và đang luyện thi nên không có nhiều thời gian rảnh, thật xin lỗi mọi người.) Thứ ba: editor sẽ thay đổi thời gian đăng một chút +Có thể một ngày ra 1-3 chap. +Cũng có thể hai ngày ra 5-7 chap. Việc này phải tùy theo thời gian rảnh của editor. Thứ tư: Đó là cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình edit.

Uông Đại biết chỉ nhiêu đây không đả động được tới Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu cũng không phải thiếu tiền, cho nên hắn suy nghĩ liên tục, còn nói “Cố thủ trưởng, tôi nghe nói ở đây muốn xây dựng thêm, vừa vặn mảnh đất kế chỗ này là của Uông gia chúng tôi, tôi nguyện ý trao tặng nó lại cho Tổng bệnh biện. Cố Thành Kiêu vẫn như cũ không bất động, vẫn là câu nói kia “Cảnh sát sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý vụ này hợp lý, Uông tổng không cần làm như thế.” “….” Uông Đại bất đắc dĩ e ngại, không cầu tình sợ con trai mình sẽ phải ngồi tù, có thể nói nhiều thêm sợ là sẽ chọc giận Cố Thành Kiêu thêm nữa, tình thế khó xử, hắn tay chân luống cuống, một cỗ tức giận chỉ có thể hướng Uông Dương phát tiết. “Tên súc sinh nhà ngươi, chỉ toàn gây chuyện thị phi cho ta.” Uông Dương nhìn ra được, cha hắn đã nổi trận lôi đình cho nên hắn không dám mạnh miệng. Hết lời ngon ngọt, đưa tiền tặng lễ, người ta vẫn không khai ân, hắn thật sự hết cách. Uông Đại đẩy nạng Uông Dương qua một bên hậm hực ra khỏi phòng bệnh, liền thấy những quà tặng bồi tội chất đống ngoài cửa. Hắn tại Thượng Hải nhiều năm, cũng thường tạo dựng quan hệ với mấy người trong quân đội, am hiểu sâu trong đó có quy tắc ngầm, sợ nhất chính là ngay cả phương pháp tặng lễ vật không có. Ngoài cửa trợ lý thấy thế, thấp giọng hỏi “Uông tổng, Cố Thành Kiêu này quá không co mặt mũi, ngài có muốn tôi tìm một số anh em cho hắn nếm thử chút mùi vị?” Uông Đại trừng mắt, nhìn xung quanh không có người nào, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, cảnh cáo nói “Không được phép hành động,…vị Tôn thần này chọc không được. Đi đi đi, đừng ở chỗ này nói, về trước đi.” Trong phòng bệnh, Lâm Thiển kéo chăn ra, hoàn toàn không có thái độ như hồi nãy nữa, cô nghĩ, cô còn chưa biết rõ về Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu vẫn bình tĩnh như cũ, ngồi xuống mép giường, nói “Nói một chút đi, tôi sẽ nghe cô giải thích chuyện đó.” “…Không phải đều yên ổn sao…..Đều qua….” Vì chương này hơi ít nên editor sẽ bật mí cho mọi người một số chuyện: Đầu tiên: bên Trung thì chuyện này đã có 927 chương. Thứ hai: editor sẽ giải thích nguyên nhân vì sao ra chap lâu như vậy? (Do gần đây editor chuẩn bị nhập học và đang luyện thi nên không có nhiều thời gian rảnh, thật xin lỗi mọi người.) Thứ ba: editor sẽ thay đổi thời gian đăng một chút +Có thể một ngày ra 1-3 chap. +Cũng có thể hai ngày ra 5-7 chap. Việc này phải tùy theo thời gian rảnh của editor. Thứ tư: Đó là cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình edit.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.