Thú

Chương 28: Chu Lập bị bắt



Các bạn đang đọc truyện Chương 28: Chu Lập bị bắt miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy thân ảnh màu bạch sắc phía xa xađang từ từ tiến tới gần, Lý Ngọc quá sợ hãi thét chói tai một tiếng.Lý Ngọc vừa lăn vừa bò lui về trốn tránh dưới tàng cây diệp tử, lúc nàynàng mới nhận ra, con dã thú này là lão hổ mà nàng đợi mấy ngày nay.Tuy rằng ba ngày trước nàng chỉ nhìn thấy hai mắt nó ở cự ly khoảng 6 mét,nhưng đại khái vẫn có thể xác định con dã thú này chịu sự khống chế củaTô Từ.Lý Ngọc trốn tránh ở dưới tàng cây, không ngừng thì thàotự nói với chính mình, con thú hoang này chịu sự khống chế của conngười, nó sẽ không thương tổn nàng.Do vậy, nàng cũng lớn mậthơn, thò đầu ra tàng cây thăm dò tình hình, nhưng vừa mới nhô đầu ra,ánh vào mắt nàng là đôi mắt màu vàng đang nhìn nàng chằm chằm.Lý Ngọc bị dọa sợ đến tim đập thình thịch không ngừng như muốn nổ tung.Nhưng không đợi cái đầu trống rỗng của nàng nghĩ ra cách tự cứu chính nàng(*sợ quá đầu óc mụ mị hẳn đi), Lý Ngọc liền bị bạch hổ cắn cánh tay kéora khỏi nơi ẩn núp.Lý Ngọc rốt cuộc khống chế không nổi tâmtình, nhắm mắt điên cuồng giãy dụa đấm đá. Cánh tay bị hàm răng Tigercứa ra mấy chỗ vết thương, nhưng sức nàng ta làm sao chống lại Tiger,nên vẫn bị ném ra gốc cây.Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được mùicủa trái cây diệp tử này đã giúp bọn hắn xua đuổi được dã thú sống an ổn nơi này, vì cái gì đối với con hổ này lại không có tác dụng, nhưng nàng không dám mở to mắt quan sát, bên tai chỉ có thể nghe thấy thanh âmhồng hộc, hô hấp nặng nhọc của dã thú.Khí tức dã thú gần tronggang tấc phun lên mặt Lý Ngọc làm nàng triệt để hỏng mất, nàng điêncuồng quyền đấm cước đá, máu của miệng vết thương trên cánh tay nàngthỉnh thoảng văng lên thân thể nàng, Lý Ngọc nghĩ đến mùi máu tươi rấtnhanh sẽ kích thích tính thèm ăn của con dã thú này, sau đó nó sẽ đemnàng nuốt vào bụng làm thức ăn, lại nghĩ đến người khống chế con dã thúnày là Tô Từ, rất có khả năng nàng ta đang ẩn nấp đâu đó thưởng thứcnàng thống khổ giãy dụa tuyệt vọng, Lý Ngọc thét chói tai ra tiếng, “TôTừ! Tô Từ! Con mẹ nó, mày đi ra cho tao. Mày đừng cho rằng có thể khốngchế được lão hổ này là ngon lắm, có giỏi mày mau ra đây a! Mẹ nó, đúnglà không có nhân tính! Tô Từ! Nếu như tao chết, có thành quỷ cũng sẽkhông tha cho mày!”Nhưng nàng ta cũng không mở to mắt ra mànhìn, có phải Tô Từ muốn hại chết nàng ta hay không, về phần lão hổ,nàng ta vẫn cho rằng nó đang muốn ăn nàng, nó bây giờ vẫn đang liếm vếtmáu lây dính trên những sợi lông bên miệng, trong đôi mắt màu vàng lộ ra khó hiểu khi nhìn động tác của Lý Ngọc, cũng có chút ghét bỏ.Tuy rằng nó không kiêng ăn, nhưng hương vị của cái sinh vật trước mặt nó không thích.Quá giống.Nó không thích liếm máu có mùi vị giống với ‘giống cái nhà nó’. (*giốngcái của Tiger = Tô Từ, ta để nguyên từ “giống cái” vì thấy nó thích hợphơn khi dùng cho Tiger ^_^)Bởi vì bề ngoài của cái sinh vậttrước mặt này cũng không khác ‘giống cái nhà nó’ là bao, Tiger nhẫn nạichịu đựng mùi vị kích thích của trái cây diệp tử mặc dù nó rất nôn nóngmuốn rời đi nơi này, mà cái sinh vật kia vẫn cứ nhích tới nhích lui trên mặt đất làm chuyện vô nghĩa (*Lý Ngọc đang giãy dụa), chân trước khôngkhỏi ở trên mặt đất hung hăng vỗ vỗ, phát tiết dục vọng nóng nảy muốntrực tiếp một móng vuốt bắt cái sinh vật trước mặt, sau đó chỉ với mộtmóng vuốt liền đem cái sinh vật này ấn ở trên mặt đất không thể độngđậy.‘Giống cái nhà nó’ quá yếu ớt, trước kia còn cho rằng nàngvà nó là cùng một dạng, cả hai đều bị bộ lạc vứt bỏ, nhưng sau lại, nólớn lên một chút, mới biết rõ nàng không phải là tộc nhân của nó (*không phải là tộc hổ, nhưng không bít Tô Từ là người nha, Tiger vẫn cho rằngnàng là “thú” khác tộc hổ thôi), nhưng có phải hay không cùng tộc nhânđối với nó cũng không có gì khác biệt.Nàng quá yếu ớt, vì cứu nó mà bị thương, còn đang chờ nó bắt về một cái đồng loại giống nàng trở về chiếu cố nàng.Tiger muốn tốc chiến tốc thắng, dùng móng vuốt ấn ấn lên bụng của cái sinh vật không ngừng tru lên trước mặt nó.Sau đó, Tiger lại đưa đầu về phía bụng Lý Ngọc nghe nghe cái gì đó.Hoài tể (*có thai).Giống cái hoài tể cũng cần được chiếu cố.Tiger khó chịu gầm nhẹ, quay đầu nhìn sang hướng một đám cỏ ở phía xa xa.Nó tới không bao lâu, nơi đó liền có 3 cái sinh vật trốn tránh. (*3 tên nam nhân nhóm Chu Lập)Tiger lập tức nhảy tới, đứng tại phía trước lùm cây nhìn 3 cái sinh vật trulên từ trong bụi cây, đôi mắt màu vàng xem xem, sau đó nhảy dựng lên,tiến lên không chút phí lực hạ gục một cái sinh vật xem ra miễn cưỡngcường tráng một chút, ngậm ở trong miệng chạy về hướng huyệt động.……Lúc Tô Từ tỉnh lại không thấy Tiger ở bên người, nằm một hồi, thật sự chịukhông nổi cái không khí yên tĩnh trong động, chỉ nghe thấy tiếng timđập, cùng với âm thanh hô hấp nặng nề của chính mình, Tô Từ thong thảđứng lên, lấy da thú che lại trước ngực, dùng một sợi dây thừng cố địnhlại qua vai, sau đó mới thuận theo thạch bích đi đi ngừng ngừng, rất lâu mới đi ra sơn động.Đêm qua, Tiger lại ép nàng uống máu tươicủa mồi, mùi máu tươi còn lưu lại ở trong miệng khó chịu đến nàng cũngkhông mở miệng, nhưng bàn chải đánh răng vẫn còn nằm trong ba lô, bởi vì bị thương nàng vẫn chưa đến chỗ ném ba lô nhặt lại.Nhưng ngàyhôm qua nàng uống máu tươi, sau đó dạ dày vẫn quay cuồng muốn nôn, cănbản cũng chịu không nổi xốc nảy khi ngồi lên lưng Tiger nếu muốn nó chởnàng đi tìm ba lô về, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn một chút.Tô Từ than thở, ngồi dựa vào huyệt động, chỉ cần đi về phía trước vài phút liền có thể đụng chạm đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi đợi Tiger trởvề.Một ngày nàng phải ăn 3 bữa ăn, quy luật này Tiger cũng đãcó thói quen, nếu như không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, lúc nàyTiger hẳn là giúp nàng đi hái dã quả hoặc là đi săn.Trái cây ăn không có dinh dưỡng, thịt nướng nàng bây giờ có bệnh không thể ăn, cũng không có biện pháp vì chính mình làm đồ ăn, cũng chỉ có thể tiếp tụcuống máu mà thôi.Tiger cũng sẽ chẳng hề chủ động tìm về chonàng những món nàng chưa từng nếm qua, mà nơi này chim làm tổ rất caotrên cây, nàng lại luôn luôn ghét ăn trứng, cho nên dù đã sống ở thếgiới này hai tháng, nàng vẫn chưa nếm qua bất kỳ loại trứng nào.Tiger thuộc dòng họ mèo, nó biết leo cây. Đợi lát nữa nên nghĩ biện pháp kêunó giúp nàng ngậm về mấy cái trứng chim, bất kể là ăn sống hoặc chín,vẫn tốt hơn so với uống máu tươi, huống chi xử lý trứng chim rất là đơngiản.Tô Từ thỉnh thoảng lại ho khan một chút, mơ mơ màng màngđã ngủ, đợi nghe đến tiếng rống quen thuộc bên ngoài của Tiger, mới khởi động thân thể chậm rãi đi ra ngoài.Còn chưa ra đến cửa độngliền gặp Tiger nghênh diện chạy tới, Tô Từ sờ sờ đầu nó, sau đó mới giẫm lên chân nó, leo lên lưng nó ra sơn động, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấymấy cái dã quả hoặc là một con mồi đang run lẩy bẩy, không ngờ nàng lạinhìn thấy Chu Lập đang chật vật giãy dụa ở nơi nàng thường xuyên lượmcủi phía dưới cách cửa động khoảng hơn 10 thước, Tô Từ ngớ người ra thật lâu.Tay, chân của Chu Lập đều có vết thương do bị bụi cây, hoa cỏ cào xước, quần áo trên eo còn lưu lại dấu răng của Tiger, rõ ràngcho thấy hắn bị Tiger cắn eo ngậm tới đây. Nếu như không phải hắn giãydụa bò ra từ đống củi, lớn tiếng chửi rủa, Tô Từ cũng sẽ không thể vừara cửa động liền thấy hắn đang ở dưới vách núi.Tô Từ lập tứccúi đầu sửa sang lại da thú che trên thân mình, sau đó mới vỗ vỗ Tiger,đôi tay ôm cổ nó, cặp chân kẹp bên hông nó, nhờ nó chở nàng xuống váchnúi.Chỉ mới nhảy mấy cái, Tô Từ bị gió thổi qua liền ho mạnhmột trận, đợi sau khi dừng lại cơ hồ không còn khí lực, cả người dựa vào thân cây, lúc này Chu Lập đã từ trong đống củi bò ra, hắn mệt mỏi dựavào bó củi nhìn nàng cùng với Tiger đang không ngừng nghĩ liếm lồng ngực và xương quai xanh của nàng với ánh mắt phức tạp.Lồng ngực TôTừ thật ngột ngạt lại muốn ho một trận, tình huống này là ngày hôm quasau khi tỉnh lại càng thêm trầm trọng, phỏng chừng Tiger chẳng hề biếtrõ bệnh này là bệnh gì, đêm qua ở trong sơn động, chỉ cần nàng ho khanmột tiếng, nó liền đứng lên liếm lồng ngực cùng miệng của nàng.Lúc này nó vẫn làm như tối hôm qua, chỉ là lúc này có người ngoài, Tô Từcũng không mặc kệ Tiger làm như vậy được, nàng lấy tay che lại lồng ngực để tránh cho dây trói cố định da thú bị lỏng, da thú che thân thể nàngsẽ rơi xuống.Tiger không thể giúp nàng hảo hảo ‘liếm vếtthương’, đôi mắt màu vàng mang điểm ủy khuất, làm Tô Từ chịu không đượcphải xoa xoa đầu nó, vỗ về nó.Sau đó mới nhìn sang Chu Lập, một thân toàn nước miếng của Tiger hỏi, “Ngươi không sao chứ?”“Không, không sao.” Lúc này Chu Lập mới giậtt mình như vửa tỉnh mộng, “Ngươi…Nó… Ngươi thực sự thuần phục được nó?” Không đợi Tô Từ trả lời, hắn lạihỏi, “Có phải ngươi muốn nó mang ta tới đây không?”Câu cuốicùng lại mang theo chút vui mừng, cùng đắc ý. (*hắn tưởng Tô Từ mang hắn qua, bắt Tiger cung phụng kiếm ăn cho hắn, đúng là nắm mơ a)Tô Từ ngây người ra một chút, sau đó lại nói, “Không phải.”Nàng đối với bọn họ, nhất là Chu Lập hoàn toàn không có một điểm hảo cảm.Bất luận là lúc vừa mới bắt đầu dây dưa nàng, vẫn là sau khi thành người cầm đầu trong nhóm, hành động đối với nàng, đối với Lý Ngọc của hắn làm nàng càng thêm chán ghét.Cho dù nữ nhân muốn dựa vào nam nhânmà sống sót, phải trở thành công cụ phát tiết thú dục cho các nam nhân,nàng cũng vô cùng phản cảm.Chu Lập thấy biểu tình chán ghét của Tô Từ cũng không tức giận, lại nói, “Ngươi bị thương sao? Lão hổ củangươi cũng bị thương… 3 ngày trước các ngươi gặp phải cái gì sao? Chúngta cũng là cùng nhau lạc tới đây, tuy rằng trước kia cũng có chút chuyện không vui xảy ra, nhưng là hiện tại chỉ còn lại có mấy người chúng ta,nên đồng tâm hiệp lực, cần ta giúp đỡ làm cái gì ngươi trực tiếp nói, ta có thể làm được nhất định sẽ…”“Rống!” Lời nói của hắn bị Tiger đánh gãy.Bị Tiger rống lên như vậy, thân thể Chu Lập không thụ khống chế run lênvài cái, những lời vừa định thốt ra rốt cuộc nói không được nữa.Trong tâm Tô Từ cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt vuốt lông Tiger, mơ hồ đoán được vì sao nó lại mang Chu Lập đến đây.Chỉ là……Lúc trước nàng vẫn hay đoán rằng Tiger là thích nàng, nguyên nhân có thể là nó thấy ngoại hình của nàng giống một giống loài mà nó quen thuộc hoặcthích; cho nên nàng lo lắng Tiger nhìn thấy Chu Lập, Lý Ngọc có hìnhthái giống nàng, có thể đối với bọn họ cũng tốt như đối với nàng, hoặclà hoàn toàn vứt bỏ nàng hay không.Nhưng hiện thấy Chu Lập bị đối đãi thô lỗ như vậy, phán đoán này bị loại trừ.Bất quá chỉ số thông minh của Tiger… dường như cao hơn trước một chút?Tuy rằng trước kia Tô Từ không bị thương nặng như bộ dạng hiện tại, nhưngnàng dám khẳng định, trước kia liền tính nàng bị thương đến không độngđậy được nữa, Tiger cũng chỉ biết ở bên cạnh dùng biệp pháp của nó giúpnàng chữa thương, cấp nàng uy (*hiểu như là “đút thức ăn” nha) máu độngvật chống đỡ sinh mệnh, thẳng đến thương thế của nàng tốt lên, tuyệt đối sẽ không thông minh đến đi bắt đồng loại của nàng tới đây chiếu cố chonàng.Phải, đúng vậy, là chiếu cố nàng, lúc vừa liếc mắt thấy Chu Lập bị ném trong đống củi liền xác định được dụng ý của Tiger.Hành vi thường ngày của Tiger cũng mang tính nhất định.Lúc nó muốn ăn thịt nướng sẽ đem con mồi ngậm đến bên cạnh nàng, sau đó đầu không ngừng chà nàng; ban ngày nàng muốn ra đi tuần tra rèn luyện thânthể, nó không muốn đi ra ngoài sẽ tại trước mặt nàng quay cuồng, mangđến một thân tro bụi, cuối cùng hành động rõ ràng nhất là nằm xuống ởtrong sơn động, dù Tô Từ có kêu thế nào đi nữa, mí mắt cũng sẽ khôngnâng một chút; bởi vì biết công dụng của bình chứa nước, lúc nó thấykhát nước lại không muốn ra thác nước, sẽ trực tiếp ngậm bình nước đểtrên thân Tô Từ, muốn nàng giúp nó vặn mở cái nắp, cho dù nước trongbình thường xuyên bị nó uống sau đó Tô Từ cũng muốn đi ra thác nước lấyvề một bình nữa, cũng vẫn là thế nào cũng nói không nghe.Mỗilần đi tắm rửa cũng đặc biệt thích chà Tô Từ, hơn nữa nhất định phảichải lông mỗi ngày, bởi vì da lông của nó càng lúc càng bóng loáng xinhđẹp sau một đoạn thời gian Tô Từ giúp nó chải lông.Tâm tìnhkhông tốt sẽ ở một bên không ngừng quay cuồng hoặc gầm nhẹ phủ tường,bình thường cũng sẽ rất nhanh tự khôi phục tâm tình, nhưng nếu như Tô Từ thấy nó như vậy lại không thèm để ý nó, nó sẽ ngăn ở trước mặt Tô Từquay cuồng, trừ phi nó cao hứng, bằng không Tô Từ liền sẽ không thể tiến về phía trước một bước hoặc không có khả năng ra khỏi sơn động.Lúc tâm tình tốt, cái đuôi sẽ không ngừng chụp vỗ trên mặt đất, đầu cũng sẽ chà tới đây không ngừng liếm Tô Từ.Lúc lo lắng, thanh âm trong cổ họng sẽ trở nên nức nở nghẹn ngào, sẽ ở ngay tại bên cạnh nàng đi vòng quanh người nàng…“Tô Từ, Tô Từ?”Nghe thấy thanh âm của Chu Lập, Tô Từ chớp chớp mắt nhìn hắn.Trong tâm cười khổ, bình thường không cảm thấy, hiện tại người ngoài tới,tổng kết lại một phen, nàng mới phát hiện nguyên lai nàng hiểu rõ Tigerđến như vậy.“Chu Lập, Tiger mang ngươi tới đây ta rất ngoài ýmuốn, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta đang bị thương, hơn nữa còn khôngnhẹ, vốn trước khi ngươi đến ta còn nghĩ chống đỡ một chút, nhưng hiệntại ngươi đã tới, như vậy trước khi ta có thể hoạt động như bình thường, thổi lửa nấu cơm nơi này liền giao cho ngươi, không vấn đề đi?” Nghĩnghĩ, Tô Từ trực tiếp hỏi.Chu Lập rất tiêu sái đáp ứng, “Ta có thể nói có vấn đề sao?”Tô Từ sờ Tiger, nhìn Chu Lập, “Ngươi đã tới địa bàn của chúng ta, đương nhiên không thể.”Kỳ thật nàng hiện tại thực có mong muốn Tiger đem nam nhân này trả về chỗcũ, sau đó đem Lý Ngọc mang tới đây. Lý Ngọc tuy rằng cũng không phải là người tốt, nhưng nếu muốn đấu, nàng sẽ không thua. Hơn nữa nàng hiệntại bị thương, có rất nhiều chuyện cùng là nữ nhân dễ làm hơn rất nhiều.Mà Chu Lập, hắn ta không chỉ là phần tử nguy hiểm, vẫn là một nam nhân đối với nàng, cũng không thể che dấu được dục vọng của hắn đối với Tiger.Cho dù nàng không lại lo lắng chính mình sẽ vì tịch mịch, cô đơn mà lâungày nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng được bên cạnh luôn có tia mắt thời thời khắc khắc như hổ rình mồi nhìn nàng, tính kế nàng.Bất quá nghĩ đến Tiger cùng nàng hiện tại đều bịthương, mà Chu Lập lại biết rõ nơi nàng và Tiger ở, nếu như không khôiphục trước đem Chu Lập trả về, không chừng sẽ nảy sinh phiền toái.Hơn nữa nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác áy náy nào nếu nàng sai sử Chu Lập.Tô Từ đang nghĩ, đột nhiên phát hiện thấy ánh mắt Chu Lập liên tiếp nhìn mình, vội cúi đầu kiểm soát.Lại phát hiện vạt áo da thú bị móng vuốt Tiger thỉnh thoảng ở bên cạnh kéomột chút, làm tất cả da thú cũng bị kéo xuống dưới một đoạn.Nàng còn có điểm thũng ngực thậm chí có non nửa lộ ra.Mà ánh mắt Chu Lập tắc chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, không ngừng nuốt nước miếng.Tô Từ duỗi tay đem da thú lôi kéo, híp lại mắt lẳng lặng nhìn hắn.Thẳng đến hắn ngượng ngùng cười cười, xoay người đi lấy bó củi nhóm lửa, mới hung hăng một cái cốc vào đầu Tiger.Tiger cổ họng trong kinh hãi dường như ừng ực một tiếng, nhãn tình màu vàng vô tội nhìn Tô Từ.Dù biết rõ cái cốc đầu này chỉ như gãi ngứa cho Tiger, bị một đôi mắt vôtội nhìn lâu như thế, Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, duỗi tay anủi sờ sờ.Thuận tay thuận mao cực đại chi trước đang khoát lên trên chân nàng.Sau đó mới đột nhiên phát hiện, đùi Tiger dường như thô to hơn lần đầu tiên gặp mặt.Lần gặp mặt thứ hai của bọn hắn, cả cuộc đời này Tô Từ cũng sẽ không quên,lúc Tiger lôi kéo nàng ra hiệu đi tìm diệp tử chữa thương cho nó, lúcchi trước của nó quả thật là không có thô to như bây giờ a.TôTừ vội vươn tay đo một chút, lại cầm lấy da lông Tiger ra hiệu cho nóđứng lên xoay người, mới phát hiện, Tiger không chỉ cao lớn thêm hơn nửa mét, chiều cao cũng cao thêm gần một thước.Sinh vật nơi này đa số có thân hình to lớn, điều đó làm cho Tô Từ vô ý thức đối với hìnhthể biến hóa của sinh vật nơi này cũng không để ý, hơn nữa cùng Tigerngày ngày chung sống, nàng thế nhưng không chú ý đến, Tiger trưởng thành nhiều như vậy!

Trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy thân ảnh màu bạch sắc phía xa xađang từ từ tiến tới gần, Lý Ngọc quá sợ hãi thét chói tai một tiếng.Lý Ngọc vừa lăn vừa bò lui về trốn tránh dưới tàng cây diệp tử, lúc nàynàng mới nhận ra, con dã thú này là lão hổ mà nàng đợi mấy ngày nay.Tuy rằng ba ngày trước nàng chỉ nhìn thấy hai mắt nó ở cự ly khoảng 6 mét,nhưng đại khái vẫn có thể xác định con dã thú này chịu sự khống chế củaTô Từ.Lý Ngọc trốn tránh ở dưới tàng cây, không ngừng thì thàotự nói với chính mình, con thú hoang này chịu sự khống chế của conngười, nó sẽ không thương tổn nàng.Do vậy, nàng cũng lớn mậthơn, thò đầu ra tàng cây thăm dò tình hình, nhưng vừa mới nhô đầu ra,ánh vào mắt nàng là đôi mắt màu vàng đang nhìn nàng chằm chằm.Lý Ngọc bị dọa sợ đến tim đập thình thịch không ngừng như muốn nổ tung.Nhưng không đợi cái đầu trống rỗng của nàng nghĩ ra cách tự cứu chính nàng(*sợ quá đầu óc mụ mị hẳn đi), Lý Ngọc liền bị bạch hổ cắn cánh tay kéora khỏi nơi ẩn núp.Lý Ngọc rốt cuộc khống chế không nổi tâmtình, nhắm mắt điên cuồng giãy dụa đấm đá. Cánh tay bị hàm răng Tigercứa ra mấy chỗ vết thương, nhưng sức nàng ta làm sao chống lại Tiger,nên vẫn bị ném ra gốc cây.Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được mùicủa trái cây diệp tử này đã giúp bọn hắn xua đuổi được dã thú sống an ổn nơi này, vì cái gì đối với con hổ này lại không có tác dụng, nhưng nàng không dám mở to mắt quan sát, bên tai chỉ có thể nghe thấy thanh âmhồng hộc, hô hấp nặng nhọc của dã thú.Khí tức dã thú gần tronggang tấc phun lên mặt Lý Ngọc làm nàng triệt để hỏng mất, nàng điêncuồng quyền đấm cước đá, máu của miệng vết thương trên cánh tay nàngthỉnh thoảng văng lên thân thể nàng, Lý Ngọc nghĩ đến mùi máu tươi rấtnhanh sẽ kích thích tính thèm ăn của con dã thú này, sau đó nó sẽ đemnàng nuốt vào bụng làm thức ăn, lại nghĩ đến người khống chế con dã thúnày là Tô Từ, rất có khả năng nàng ta đang ẩn nấp đâu đó thưởng thứcnàng thống khổ giãy dụa tuyệt vọng, Lý Ngọc thét chói tai ra tiếng, “TôTừ! Tô Từ! Con mẹ nó, mày đi ra cho tao. Mày đừng cho rằng có thể khốngchế được lão hổ này là ngon lắm, có giỏi mày mau ra đây a! Mẹ nó, đúnglà không có nhân tính! Tô Từ! Nếu như tao chết, có thành quỷ cũng sẽkhông tha cho mày!”Nhưng nàng ta cũng không mở to mắt ra mànhìn, có phải Tô Từ muốn hại chết nàng ta hay không, về phần lão hổ,nàng ta vẫn cho rằng nó đang muốn ăn nàng, nó bây giờ vẫn đang liếm vếtmáu lây dính trên những sợi lông bên miệng, trong đôi mắt màu vàng lộ ra khó hiểu khi nhìn động tác của Lý Ngọc, cũng có chút ghét bỏ.Tuy rằng nó không kiêng ăn, nhưng hương vị của cái sinh vật trước mặt nó không thích.Quá giống.Nó không thích liếm máu có mùi vị giống với ‘giống cái nhà nó’. (*giốngcái của Tiger = Tô Từ, ta để nguyên từ “giống cái” vì thấy nó thích hợphơn khi dùng cho Tiger ^_^)Bởi vì bề ngoài của cái sinh vậttrước mặt này cũng không khác ‘giống cái nhà nó’ là bao, Tiger nhẫn nạichịu đựng mùi vị kích thích của trái cây diệp tử mặc dù nó rất nôn nóngmuốn rời đi nơi này, mà cái sinh vật kia vẫn cứ nhích tới nhích lui trên mặt đất làm chuyện vô nghĩa (*Lý Ngọc đang giãy dụa), chân trước khôngkhỏi ở trên mặt đất hung hăng vỗ vỗ, phát tiết dục vọng nóng nảy muốntrực tiếp một móng vuốt bắt cái sinh vật trước mặt, sau đó chỉ với mộtmóng vuốt liền đem cái sinh vật này ấn ở trên mặt đất không thể độngđậy.‘Giống cái nhà nó’ quá yếu ớt, trước kia còn cho rằng nàngvà nó là cùng một dạng, cả hai đều bị bộ lạc vứt bỏ, nhưng sau lại, nólớn lên một chút, mới biết rõ nàng không phải là tộc nhân của nó (*không phải là tộc hổ, nhưng không bít Tô Từ là người nha, Tiger vẫn cho rằngnàng là “thú” khác tộc hổ thôi), nhưng có phải hay không cùng tộc nhânđối với nó cũng không có gì khác biệt.Nàng quá yếu ớt, vì cứu nó mà bị thương, còn đang chờ nó bắt về một cái đồng loại giống nàng trở về chiếu cố nàng.Tiger muốn tốc chiến tốc thắng, dùng móng vuốt ấn ấn lên bụng của cái sinh vật không ngừng tru lên trước mặt nó.Sau đó, Tiger lại đưa đầu về phía bụng Lý Ngọc nghe nghe cái gì đó.Hoài tể (*có thai).Giống cái hoài tể cũng cần được chiếu cố.Tiger khó chịu gầm nhẹ, quay đầu nhìn sang hướng một đám cỏ ở phía xa xa.Nó tới không bao lâu, nơi đó liền có 3 cái sinh vật trốn tránh. (*3 tên nam nhân nhóm Chu Lập)Tiger lập tức nhảy tới, đứng tại phía trước lùm cây nhìn 3 cái sinh vật trulên từ trong bụi cây, đôi mắt màu vàng xem xem, sau đó nhảy dựng lên,tiến lên không chút phí lực hạ gục một cái sinh vật xem ra miễn cưỡngcường tráng một chút, ngậm ở trong miệng chạy về hướng huyệt động.……Lúc Tô Từ tỉnh lại không thấy Tiger ở bên người, nằm một hồi, thật sự chịukhông nổi cái không khí yên tĩnh trong động, chỉ nghe thấy tiếng timđập, cùng với âm thanh hô hấp nặng nề của chính mình, Tô Từ thong thảđứng lên, lấy da thú che lại trước ngực, dùng một sợi dây thừng cố địnhlại qua vai, sau đó mới thuận theo thạch bích đi đi ngừng ngừng, rất lâu mới đi ra sơn động.Đêm qua, Tiger lại ép nàng uống máu tươicủa mồi, mùi máu tươi còn lưu lại ở trong miệng khó chịu đến nàng cũngkhông mở miệng, nhưng bàn chải đánh răng vẫn còn nằm trong ba lô, bởi vì bị thương nàng vẫn chưa đến chỗ ném ba lô nhặt lại.Nhưng ngàyhôm qua nàng uống máu tươi, sau đó dạ dày vẫn quay cuồng muốn nôn, cănbản cũng chịu không nổi xốc nảy khi ngồi lên lưng Tiger nếu muốn nó chởnàng đi tìm ba lô về, hiện tại cũng chỉ có thể nhịn một chút.Tô Từ than thở, ngồi dựa vào huyệt động, chỉ cần đi về phía trước vài phút liền có thể đụng chạm đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi đợi Tiger trởvề.Một ngày nàng phải ăn 3 bữa ăn, quy luật này Tiger cũng đãcó thói quen, nếu như không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, lúc nàyTiger hẳn là giúp nàng đi hái dã quả hoặc là đi săn.Trái cây ăn không có dinh dưỡng, thịt nướng nàng bây giờ có bệnh không thể ăn, cũng không có biện pháp vì chính mình làm đồ ăn, cũng chỉ có thể tiếp tụcuống máu mà thôi.Tiger cũng sẽ chẳng hề chủ động tìm về chonàng những món nàng chưa từng nếm qua, mà nơi này chim làm tổ rất caotrên cây, nàng lại luôn luôn ghét ăn trứng, cho nên dù đã sống ở thếgiới này hai tháng, nàng vẫn chưa nếm qua bất kỳ loại trứng nào.Tiger thuộc dòng họ mèo, nó biết leo cây. Đợi lát nữa nên nghĩ biện pháp kêunó giúp nàng ngậm về mấy cái trứng chim, bất kể là ăn sống hoặc chín,vẫn tốt hơn so với uống máu tươi, huống chi xử lý trứng chim rất là đơngiản.Tô Từ thỉnh thoảng lại ho khan một chút, mơ mơ màng màngđã ngủ, đợi nghe đến tiếng rống quen thuộc bên ngoài của Tiger, mới khởi động thân thể chậm rãi đi ra ngoài.Còn chưa ra đến cửa độngliền gặp Tiger nghênh diện chạy tới, Tô Từ sờ sờ đầu nó, sau đó mới giẫm lên chân nó, leo lên lưng nó ra sơn động, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấymấy cái dã quả hoặc là một con mồi đang run lẩy bẩy, không ngờ nàng lạinhìn thấy Chu Lập đang chật vật giãy dụa ở nơi nàng thường xuyên lượmcủi phía dưới cách cửa động khoảng hơn 10 thước, Tô Từ ngớ người ra thật lâu.Tay, chân của Chu Lập đều có vết thương do bị bụi cây, hoa cỏ cào xước, quần áo trên eo còn lưu lại dấu răng của Tiger, rõ ràngcho thấy hắn bị Tiger cắn eo ngậm tới đây. Nếu như không phải hắn giãydụa bò ra từ đống củi, lớn tiếng chửi rủa, Tô Từ cũng sẽ không thể vừara cửa động liền thấy hắn đang ở dưới vách núi.Tô Từ lập tứccúi đầu sửa sang lại da thú che trên thân mình, sau đó mới vỗ vỗ Tiger,đôi tay ôm cổ nó, cặp chân kẹp bên hông nó, nhờ nó chở nàng xuống váchnúi.Chỉ mới nhảy mấy cái, Tô Từ bị gió thổi qua liền ho mạnhmột trận, đợi sau khi dừng lại cơ hồ không còn khí lực, cả người dựa vào thân cây, lúc này Chu Lập đã từ trong đống củi bò ra, hắn mệt mỏi dựavào bó củi nhìn nàng cùng với Tiger đang không ngừng nghĩ liếm lồng ngực và xương quai xanh của nàng với ánh mắt phức tạp.Lồng ngực TôTừ thật ngột ngạt lại muốn ho một trận, tình huống này là ngày hôm quasau khi tỉnh lại càng thêm trầm trọng, phỏng chừng Tiger chẳng hề biếtrõ bệnh này là bệnh gì, đêm qua ở trong sơn động, chỉ cần nàng ho khanmột tiếng, nó liền đứng lên liếm lồng ngực cùng miệng của nàng.Lúc này nó vẫn làm như tối hôm qua, chỉ là lúc này có người ngoài, Tô Từcũng không mặc kệ Tiger làm như vậy được, nàng lấy tay che lại lồng ngực để tránh cho dây trói cố định da thú bị lỏng, da thú che thân thể nàngsẽ rơi xuống.Tiger không thể giúp nàng hảo hảo ‘liếm vếtthương’, đôi mắt màu vàng mang điểm ủy khuất, làm Tô Từ chịu không đượcphải xoa xoa đầu nó, vỗ về nó.Sau đó mới nhìn sang Chu Lập, một thân toàn nước miếng của Tiger hỏi, “Ngươi không sao chứ?”“Không, không sao.” Lúc này Chu Lập mới giậtt mình như vửa tỉnh mộng, “Ngươi…Nó… Ngươi thực sự thuần phục được nó?” Không đợi Tô Từ trả lời, hắn lạihỏi, “Có phải ngươi muốn nó mang ta tới đây không?”Câu cuốicùng lại mang theo chút vui mừng, cùng đắc ý. (*hắn tưởng Tô Từ mang hắn qua, bắt Tiger cung phụng kiếm ăn cho hắn, đúng là nắm mơ a)Tô Từ ngây người ra một chút, sau đó lại nói, “Không phải.”Nàng đối với bọn họ, nhất là Chu Lập hoàn toàn không có một điểm hảo cảm.Bất luận là lúc vừa mới bắt đầu dây dưa nàng, vẫn là sau khi thành người cầm đầu trong nhóm, hành động đối với nàng, đối với Lý Ngọc của hắn làm nàng càng thêm chán ghét.Cho dù nữ nhân muốn dựa vào nam nhânmà sống sót, phải trở thành công cụ phát tiết thú dục cho các nam nhân,nàng cũng vô cùng phản cảm.Chu Lập thấy biểu tình chán ghét của Tô Từ cũng không tức giận, lại nói, “Ngươi bị thương sao? Lão hổ củangươi cũng bị thương… 3 ngày trước các ngươi gặp phải cái gì sao? Chúngta cũng là cùng nhau lạc tới đây, tuy rằng trước kia cũng có chút chuyện không vui xảy ra, nhưng là hiện tại chỉ còn lại có mấy người chúng ta,nên đồng tâm hiệp lực, cần ta giúp đỡ làm cái gì ngươi trực tiếp nói, ta có thể làm được nhất định sẽ…”“Rống!” Lời nói của hắn bị Tiger đánh gãy.Bị Tiger rống lên như vậy, thân thể Chu Lập không thụ khống chế run lênvài cái, những lời vừa định thốt ra rốt cuộc nói không được nữa.Trong tâm Tô Từ cảm thấy buồn cười, duỗi tay vuốt vuốt lông Tiger, mơ hồ đoán được vì sao nó lại mang Chu Lập đến đây.Chỉ là……Lúc trước nàng vẫn hay đoán rằng Tiger là thích nàng, nguyên nhân có thể là nó thấy ngoại hình của nàng giống một giống loài mà nó quen thuộc hoặcthích; cho nên nàng lo lắng Tiger nhìn thấy Chu Lập, Lý Ngọc có hìnhthái giống nàng, có thể đối với bọn họ cũng tốt như đối với nàng, hoặclà hoàn toàn vứt bỏ nàng hay không.Nhưng hiện thấy Chu Lập bị đối đãi thô lỗ như vậy, phán đoán này bị loại trừ.Bất quá chỉ số thông minh của Tiger… dường như cao hơn trước một chút?Tuy rằng trước kia Tô Từ không bị thương nặng như bộ dạng hiện tại, nhưngnàng dám khẳng định, trước kia liền tính nàng bị thương đến không độngđậy được nữa, Tiger cũng chỉ biết ở bên cạnh dùng biệp pháp của nó giúpnàng chữa thương, cấp nàng uy (*hiểu như là “đút thức ăn” nha) máu độngvật chống đỡ sinh mệnh, thẳng đến thương thế của nàng tốt lên, tuyệt đối sẽ không thông minh đến đi bắt đồng loại của nàng tới đây chiếu cố chonàng.Phải, đúng vậy, là chiếu cố nàng, lúc vừa liếc mắt thấy Chu Lập bị ném trong đống củi liền xác định được dụng ý của Tiger.Hành vi thường ngày của Tiger cũng mang tính nhất định.Lúc nó muốn ăn thịt nướng sẽ đem con mồi ngậm đến bên cạnh nàng, sau đó đầu không ngừng chà nàng; ban ngày nàng muốn ra đi tuần tra rèn luyện thânthể, nó không muốn đi ra ngoài sẽ tại trước mặt nàng quay cuồng, mangđến một thân tro bụi, cuối cùng hành động rõ ràng nhất là nằm xuống ởtrong sơn động, dù Tô Từ có kêu thế nào đi nữa, mí mắt cũng sẽ khôngnâng một chút; bởi vì biết công dụng của bình chứa nước, lúc nó thấykhát nước lại không muốn ra thác nước, sẽ trực tiếp ngậm bình nước đểtrên thân Tô Từ, muốn nàng giúp nó vặn mở cái nắp, cho dù nước trongbình thường xuyên bị nó uống sau đó Tô Từ cũng muốn đi ra thác nước lấyvề một bình nữa, cũng vẫn là thế nào cũng nói không nghe.Mỗilần đi tắm rửa cũng đặc biệt thích chà Tô Từ, hơn nữa nhất định phảichải lông mỗi ngày, bởi vì da lông của nó càng lúc càng bóng loáng xinhđẹp sau một đoạn thời gian Tô Từ giúp nó chải lông.Tâm tìnhkhông tốt sẽ ở một bên không ngừng quay cuồng hoặc gầm nhẹ phủ tường,bình thường cũng sẽ rất nhanh tự khôi phục tâm tình, nhưng nếu như Tô Từ thấy nó như vậy lại không thèm để ý nó, nó sẽ ngăn ở trước mặt Tô Từquay cuồng, trừ phi nó cao hứng, bằng không Tô Từ liền sẽ không thể tiến về phía trước một bước hoặc không có khả năng ra khỏi sơn động.Lúc tâm tình tốt, cái đuôi sẽ không ngừng chụp vỗ trên mặt đất, đầu cũng sẽ chà tới đây không ngừng liếm Tô Từ.Lúc lo lắng, thanh âm trong cổ họng sẽ trở nên nức nở nghẹn ngào, sẽ ở ngay tại bên cạnh nàng đi vòng quanh người nàng…“Tô Từ, Tô Từ?”Nghe thấy thanh âm của Chu Lập, Tô Từ chớp chớp mắt nhìn hắn.Trong tâm cười khổ, bình thường không cảm thấy, hiện tại người ngoài tới,tổng kết lại một phen, nàng mới phát hiện nguyên lai nàng hiểu rõ Tigerđến như vậy.“Chu Lập, Tiger mang ngươi tới đây ta rất ngoài ýmuốn, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta đang bị thương, hơn nữa còn khôngnhẹ, vốn trước khi ngươi đến ta còn nghĩ chống đỡ một chút, nhưng hiệntại ngươi đã tới, như vậy trước khi ta có thể hoạt động như bình thường, thổi lửa nấu cơm nơi này liền giao cho ngươi, không vấn đề đi?” Nghĩnghĩ, Tô Từ trực tiếp hỏi.Chu Lập rất tiêu sái đáp ứng, “Ta có thể nói có vấn đề sao?”Tô Từ sờ Tiger, nhìn Chu Lập, “Ngươi đã tới địa bàn của chúng ta, đương nhiên không thể.”Kỳ thật nàng hiện tại thực có mong muốn Tiger đem nam nhân này trả về chỗcũ, sau đó đem Lý Ngọc mang tới đây. Lý Ngọc tuy rằng cũng không phải là người tốt, nhưng nếu muốn đấu, nàng sẽ không thua. Hơn nữa nàng hiệntại bị thương, có rất nhiều chuyện cùng là nữ nhân dễ làm hơn rất nhiều.Mà Chu Lập, hắn ta không chỉ là phần tử nguy hiểm, vẫn là một nam nhân đối với nàng, cũng không thể che dấu được dục vọng của hắn đối với Tiger.Cho dù nàng không lại lo lắng chính mình sẽ vì tịch mịch, cô đơn mà lâungày nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng được bên cạnh luôn có tia mắt thời thời khắc khắc như hổ rình mồi nhìn nàng, tính kế nàng.Bất quá nghĩ đến Tiger cùng nàng hiện tại đều bịthương, mà Chu Lập lại biết rõ nơi nàng và Tiger ở, nếu như không khôiphục trước đem Chu Lập trả về, không chừng sẽ nảy sinh phiền toái.Hơn nữa nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác áy náy nào nếu nàng sai sử Chu Lập.Tô Từ đang nghĩ, đột nhiên phát hiện thấy ánh mắt Chu Lập liên tiếp nhìn mình, vội cúi đầu kiểm soát.Lại phát hiện vạt áo da thú bị móng vuốt Tiger thỉnh thoảng ở bên cạnh kéomột chút, làm tất cả da thú cũng bị kéo xuống dưới một đoạn.Nàng còn có điểm thũng ngực thậm chí có non nửa lộ ra.Mà ánh mắt Chu Lập tắc chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, không ngừng nuốt nước miếng.Tô Từ duỗi tay đem da thú lôi kéo, híp lại mắt lẳng lặng nhìn hắn.Thẳng đến hắn ngượng ngùng cười cười, xoay người đi lấy bó củi nhóm lửa, mới hung hăng một cái cốc vào đầu Tiger.Tiger cổ họng trong kinh hãi dường như ừng ực một tiếng, nhãn tình màu vàng vô tội nhìn Tô Từ.Dù biết rõ cái cốc đầu này chỉ như gãi ngứa cho Tiger, bị một đôi mắt vôtội nhìn lâu như thế, Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, duỗi tay anủi sờ sờ.Thuận tay thuận mao cực đại chi trước đang khoát lên trên chân nàng.Sau đó mới đột nhiên phát hiện, đùi Tiger dường như thô to hơn lần đầu tiên gặp mặt.Lần gặp mặt thứ hai của bọn hắn, cả cuộc đời này Tô Từ cũng sẽ không quên,lúc Tiger lôi kéo nàng ra hiệu đi tìm diệp tử chữa thương cho nó, lúcchi trước của nó quả thật là không có thô to như bây giờ a.TôTừ vội vươn tay đo một chút, lại cầm lấy da lông Tiger ra hiệu cho nóđứng lên xoay người, mới phát hiện, Tiger không chỉ cao lớn thêm hơn nửa mét, chiều cao cũng cao thêm gần một thước.Sinh vật nơi này đa số có thân hình to lớn, điều đó làm cho Tô Từ vô ý thức đối với hìnhthể biến hóa của sinh vật nơi này cũng không để ý, hơn nữa cùng Tigerngày ngày chung sống, nàng thế nhưng không chú ý đến, Tiger trưởng thành nhiều như vậy!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.