Tôi Đóng Vai Nhà Tiên Tri Trong Tổ Cứu Thế

Chương 15



Các bạn đang đọc truyện Chương 15 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Đi trên đường, Lâm Cữu quay đầu nhìn lại bệnh viện.

“Nhà tiên tri”, Cô nói với Bạch Lệnh, “Anh có nghĩ rằng cậu ta sẽ đồng ý không?”

Bạch Lệnh đứng bên cạnh, nhìn vào điện thoại và thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết.”

“Sợi dây quay của số phận đã bị xáo trộn, que dệt rơi xuống đất. Tương lai không còn bình lặng như trước.”

Và cuối cùng, anh chỉ nói mình có thể nhìn thấy mười giây tương lai, quỷ biết cậu ta có thể đồng ý hay không?!

Đảo mắt qua một bên, Bạch Lệnh, người vẫn là “nhà tiên tri” tự lẩm bẩm một mình, “Nhưng tôi nhớ rằng có ghi trong nhật ký rằng Đinh Viêm vừa rồi có vẻ thích sức mạnh và màn biểu diễn của tôi. Anh chàng đó không phải là sự lựa chọn duy nhất, nhưng nếu có thể, tôi thật sự muốn kéo “Hồng Liên hành giả” vào tổ chức của mình…”

Phải biết rằng, trong số những thiên tài tương lai được ghi lại trong nhật ký, “Hồng Liên hành giả” là một ứng cử viên siêu hạng được đánh giá ở mức A+! Và đây cũng chưa phải giới hạn của anh ta. Nếu quỹ đạo cuộc sống của anh ta được thay đổi, để anh ta có thể chiến đấu bằng lý trí, thay vì bị thao túng bởi bản năng và sự điên cuồng, thì hiệu quả chiến đấu của anh ta có thể được cải thiện lên một cấp độ khác!

“Nói về nguyên thế giới, chính mình lại thích chơi trò chơi rút thẻ,” Bạch Lệnh liếc nhìn điện thoại di động, “Trong điện thoại cũng chỉ có trò chơi rút thẻ, và ngay cả những tài năng được chọn trong nhật ký cũng dùng đồ hiếm làm tiêu chuẩn đánh giá…”

Nhưng tôi cũng thích nó.

Nghĩ vậy, Bạch Lệnh mỉm cười và nhấp vào [Rút thẻ].

Sau đó, trong giây tiếp theo vị “tiên nhân” luôn ưu nhã, nho nhã nở nụ cười trên môi, chán ghét đến mức không kịp nghĩ ngợi liền ném luôn điện thoại ra ngoài:”Cái gì! Mặt tôi hiện tại trắng bệch như người chết rồi, và trên thang 10 điểm như vậy, chẳng lẽ vẫn không được 5 điểm hay sao!?”

Chẳng lẽ Châu Phi người chết, trở nên nhợt nhạt như thế nào, thì bản chất của những phi vẫn sẽ không thay đổi một chút nào sao!?

Thế giới a, ngươi bây giờ thật sự đáng khinh!

Cất điện thoại đi, Bạch Lệnh liếc nhìn Lâm Cữu:”Nói mới nhớ, bây giờ cô còn chưa đi làm sao?”

Có cảm giác như, cô nàng này đã theo anh suốt từ sáng đến nay, không hề có dấu hiệu vội vàng đi làm.

Liếc nhìn Bạch Lệnh, Lâm Cữu im lặng một chút rồi nói:”Thật ra, tôi đã từ chức rồi.”

Nghe vậy, Bạch Lệnh gật đầu:”Ồ, từ chức…. Hả?!”

Anh nhìn Lâm Cữu với anh mắt không thể tin được:”Cô từ chức!?”

Bởi vì quá sốc, nụ cười mà Bạch Lệnh luôn thể hiện trước mặt Lâm Cữu có chút không thể giữ được.

Cô nàng này…. Có biết mình đang nói gì không?!

Bạn biết đấy, ước mơ của Lâm Cữu chỉ có thể trở thành hiện thực khi cô còn ở trong nhà tang lễ!

Hiện tại beauty blogger đó chưa có quan hệ thân thiết với Lâm Cữu lắm, nếu muốn Lâm Cữu có quan hệ tốt với cô nàng đó, cô ta thậm chí còn muốn liên quan bộ phim truyền hình trực tuyến mà Lâm Cữu sẽ tham gia trong tương lai. Vậy thì công việc trong nhà tang lễ là thiết yếu, không thể thiếu được!

Tuy nhiên, cô nàng này đã thật sự nói với anh một cách gọn gàng và dứt khoát rằng cô ấy đã từ chức?

Vỗ trán, Bạch Lệnh mất vài giây để nhanh chóng bình tĩnh trở lại, và anh thở dài một hơi:”Cô…”

“Cô có biết tương lai của cô có liên quan mật thiết đến công việc đó không?” Anh nhìn Lâm Cữu, “Tuy rằng cô đã được kéo ra khỏi vòng xoáy của số phận, nhưng nếu cô muốn tiếp tục tiến về phía trước với ước mơ của mình, dù sao cũng phải lưu cho mình một cái đường lui a.”

Lâm Cữu không nói gì, chỉ im lặng nhìn Bạch Lệnh.

Sau một lúc im lặng, Cô ấy nói:”Như tôi đã nói với anh trước đây, tôi rất khó để lừa dối bản thân và trùm tấm vải trắng đã được vén lên trên mắt tôi thêm một lần nữa.”

“Tôi đã nhìn thấy sự bất thường trên thế giới này, và thậm chí có những cảm xúc bất an vì nó, vì vậy trừ khi tôi có thể tìm thấy điều gì đó khiến tôi bình tĩnh và thoải mái, thì tôi sợ rằng tôi sẽ chỉ lo lắng, cáu kỉnh ngày này qua ngày khác. Dù có làm việc chăm chỉ thì cũng không thể che dấu cảm xúc rắc rối của tôi chút nào.”

Nghe những câu Lâm Cữu nói, Bạch Lệnh cũng khẽ gật đầu.

Đúng là sau khi thông tin về chủng tộc người ngoài hành tinh được tiết lộ đầy đủ, Lâm Cữu là một trong những nhân vật công khai đầu tiên nói rằng cô ấy đã nhìn thấy tận mắt chủng tộc người ngoài hành tinh trước đó.

Chỉ e rằng lúc ấy cô ấy cũng dùng cách này để giải tỏa cơn cáu kỉnh và lo lắng trong vòng suất một năm.

Ân? Từ từ.

Xoa xoa cằm, Bạch Lệnh nhìn Lâm Cữu: “Ngươi nói rằng hiện tại ngươi đã yên tâm đem ta làm chỗ dựa sao?”

Ta dựa vào, thiệt hay giả!

Nghĩ đến đây, Bạch Lệnh không khỏi nhìn Lâm Cữu từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Phải nói rằng người phụ nữ này thực sự rất ưa nhìn, tuy rằng ngoài mặt không có biểu hiện cảm xúc ra ngoài và cũng khó nhận ra cảm xúc của cô ấy, nhưng không phải là vẫn có người chỉ thích loại như vậy hay sao?

Ngay cả trong làng giải trí, cô ấy cũng có thể một mình xuất đạo, đây cũng là một trong những yếu tố giúp Lâm Cữu trở thành chuyên viên trang điểm nổi tiếng trong tương lai.

Nhưng là… nói là nói như vậy…

Và anh hiện tại là một người chết a!

Sẽ hôi thúi, sẽ bốc mùi, và nếu không quan tâm chăm sóc một thời gian, cơ thể sẽ ngay lập tức biến thành một khối xương!

Người chết… rất khó yêu đương a…!

Nghĩ đến đây, Bạch Lệnh lại lắc đầu:”Không không không, chắc là do tôi hiện tại quá mức tự cao tự đại?”

Rốt cuộc còn chưa gặp Lâm Cữu quá một ngày, nếu một người có thể nảy sinh tình cảm như “yêu” trong một thời gian ngắn như vậy, thì Bạch Lệnh mới là người phải sợ.

Suy cho cùng, cảm xúc hiện tại của Lâm Cữu có lẽ là đã nhận ra hai người…”Cùng chung một chiếc thuyền” đi.

Bị chính Bạch Lệnh kéo sang mặt bên của thế giới, sau khi biết rất nhiều điều, giống như Lâm Cữu đã nói, cô thật sự không thể quay trở lại thành người khi mà cô chưa biết gì cả.

Nghe có vẻ như đang tiếc cho Lâm Cữu, nhưng Bạch Lệnh không cảm thấy hối hận.

Nếu không có anh, thì quỹ đạo sống ban đầu của Lâm Cữu sẽ dừng lại sau một năm. Mặc dù bây giờ vì sự can thiệp của chính mình, đối phương đã từ bỏ ước mơ của quá khứ, nhưng con người sẽ luôn thay đổi, và không ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Nghe có vẻ như Bạch Lệnh luôn có sự kiêu ngạo khi đứng ở nơi cao nhìn ra Lâm Cữu, nhưng không có cách nào khác a – Bạch Lệnh luôn tin rằng sống là điều quan trọng nhất!

Khi một người chết đi, ý thức của họ sẽ mất đi, không có cách nào can thiệp vào hiện thực, cả người giống như chết chìm trong đêm đen không có ánh sáng, thật là một điều tàn nhẫn…

“Nhưng hình như bây giờ tôi đã chết?” Bạch Lệnh suy tư, “Rốt cuộc trên ngực tôi có một cái lỗ, do tôi tự mình làm, nói đúng ra, tôi dường như không có tư cách để nói đến cái chết, hay sợ hãi,..vv..”

Tôi không biết liệu cách hồi sinh từ cõi chết này có được nhiều người biết đến hay không.

Nói về việc này, “Hồng Liên” dường như đã có ý định sử dụng cơ thể của Đinh Viêm đã chết và được thay thế.

Trong lúc mơ hồ, Bạch Lệnh tựa hồ phát hiện như đã tìm thấy một số tĩnh mạch mơ hồ.

Đây là thông tin mà bản thân ở thế giới ban đầu không hề được ghi lại trong nhật ký mà được giấu kín.

Nhưng quên đi, bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vỗ vỗ đầu, Bạch Lệnh lại thở dài:”Ta hiểu được.”

“Cuối cùng, thật khó để tôi rời xa cô,” Bạch Lệnh lắc đầu – “có lẽ rất khó để tìm được một giám đốc nhà tang lễ có kỹ năng tuyệt vời như cô, cũng là người hiểu được điều bí ẩn.”

Không cần biết đó là mục đích gì, Bạch Lệnh cảm thấy rằng Lâm Cữu rất hữu ích đối với anh.

Cho nên người này từ chức cũng tốt, như vậy là có thể cùng mình chạy khắp nơi, trang điểm cho khuôn mặt không còn chút máu của anh, ngăn người khác nhìn thấy và đưa anh đến nhà xác hoặc lò hỏa táng với tốc độ ánh sáng.

Sau khi nghe những gì Bạch Lệnh nói, một nụ cười rất nhẹ khó phát hiện, xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Cữu.

Nụ cười này rất đẹp, nhưng tiếc rằng nó chỉ thoáng qua, và ngay cả Bạch Lệnh cũng không nhận ra. Sau một thời gian rất ngắn, cô lại vô cảm như trước.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Nghe đến câu hỏi của Lâm Cữu, Bạch Lệnh lắc đầu: “Chúng ta hiện tại sẽ không trở lại, nhưng cũng sẽ không ở chỗ này chờ.”

Bạch Lệnh nhìn điện thoại di động, khẽ gật đầu: “Ở thành phố này, ngoài “Hồng Liên hành giả”… Ý tôi là Đinh Viêm, còn có một chuyện cần phải để ý đồ vật.”

Đồ vật…không phải người?

Lâm Cữu rất muốn nghe lời nói kín đáo này từ miệng Bạch Lệnh.

Như thấy được sự nghi ngờ của Lâm Cữu, Bạch Lệnh gật đầu: “Đúng vậy, đó không phải là con người. Hay nói chính xác hơn, đó là một giống loài khác.”

“Loài người ngoài hành tinh đó có thể giúp chúng ta đẩy nhanh tiến độ xây dựng tổ chức,” anh nhìn Lâm Cữu, “Và ở một mức độ nào đó, nó có thể khiến ước mơ của cô thành hiện thực.”

Ước mơ của tôi?

Nghe vậy, Lâm Cữu bất ngờ nghiêng đầu nhìn Bạch Lệnh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.